Buổi sáng ngày hôm sau, Giản Úc tỉnh lại, cậu vừa lật chăn để chuẩn bị bước xuống giường, kết quả đầu óc choáng váng, thiếu chút nữa trực tiếp ngã từ trên giường xuống.
Cậu vội vàng chống tay mép giường, lo lắng đề phòng mà ngồi ngay ngắn lại.
Cũng chính lúc này, cậu mới phát hiện, đầu đau như búa bổ, tầm mắt cũng mơ mơ hồ hồ.
Cậu đối với thân thể của chính mình cũng coi như quen thuộc, nghĩ một hồi, cậu duỗi tay sờ lên trán mình kiểm tra.
Quả nhiên phát sốt rồi.
Rõ ràng mấy ngày nay cậu luôn chú ý chăm sóc bản thân, không nghĩ tới vẫn bị bệnh như cũ.
Giản Úc nhấp môi một cái, chậm rãi xuống giường, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó mang dép lê, chậm rì rì xuống lầu.
Đi đến nhà ăn, cậu mới phát hiện Lục Chấp cũng ở đó.
Lục Chấp mặc một bộ quần áo màu xám ở nhà, đang ngồi ở bàn ăn bữa sáng, ánh mặt trời buổi sớm xuyên qua cửa sổ chiếu vào, mạ lên thân hắn một tầng ánh sáng.
Ngày thường lúc Giản Úc rời giường, Lục Chấp đã sớm đi làm, xem ra hôm nay là một ngoại lệ.
Giản Úc đi đến bàn ăn ngồi xuống, lên tiếng chào hỏi: " Lục tiên sinh, chào buổi sáng."
Vốn dĩ Lục Chấp đang rũ mắt ăn sáng, nghe thanh âm hữu khí vô lực của cậu, liền ngẩng đầu lên, đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng nhìn về phía Giản Úc.
Tuy rằng mọi ngày Giản Úc có chút yếu ớt, nhưng cả người luôn trong trạng thái tràn đầy sức sống, đôi mắt sáng lấp lánh, thời điểm nói chuyện âm cuối luôn không tự giác mà nâng cao hơn.
Nhưng mà sáng nay, cậu lại có chút uể oải, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, môi cũng có chút trắng bệch.
Lục Chấp để đồ ăn trong tay xuống, nói ra tiếng: " Giản Úc."
Giản Úc nhấc mắt lên, thanh âm có chút nghẹn ngào: " Vâng?"
Tuổi của cậu vốn nhỏ, lúc này lại đang mặc một bộ đồ ngủ mềm mại, mở to đôi mắt tròn xoe, thoạt nhìn càng thêm ngoan ngoãn.
Lục Chấp hỏi cậu: " Bị bệnh?"
Giản Úc nhấp môi, cúi đầu một chút: " Vâng, hình như có chút sốt."
Lục Chấp còn chưa kịp nói gì, dì Trương vừa vặn bưng một mâm bánh bao đi ra, cười nói: " Giản tiên sinh, ngày hôm qua không phải cậu nói muốn ăn bánh bao nước nhân thịt sao? Mau, vừa mới hấp nóng xong."
Giản Úc gian nan mà ngẩng đầu lên, cười cười với dì Trương: " Cảm ơn dì."
Cậu vừa ngẩng đầu, dì Trương liền phát hiện không thích hợp, hô lên: " Ai nha, Giản tiên sinh có phải bị bệnh rồi không? Sắc mặt nhìn không tốt lắm."
Giản Úc có chút chậm nửa nhịp, gật gật đầu.
Dì Trương tức khắc vội la lên: " Vậy không được, ăn sáng xong cậu đi bệnh viện khám xem."
Giản Úc trả lời: " Được."
Dì Trương không yên tâm để một mình Gián Úc đi bệnh viện, vội vàng chuyển hướng qua Lục Giản: " Lục tiên sinh, ngài xem?"
Lục Chấp đã ăn xong bữa sáng của mình, hắn để ly cà phê xuống, nói với Giẩn Úc: " Tiện đường tôi đưa cậu đi bệnh viện."
Giản Úc còn không kịp trả lời, dì Trương liền vui vẻ phấn chấn nói: " Tốt, tốt! Vậy tôi liền an tâm rồi!"
Giản Úc có chút kinh ngạc nhìn về phía Lục Giản: " Như vậy có làm phiền đến ngài hay không?"
Lục Chấp nhàn nhạt nói: " Không có việc gì."
Vì thế, sự tình liền quyết định như vậy.
Bởi vì muốn ra ngoài, nên Giản Úc trở lại phòng để thay quần áo.
Chờ cậu từ phòng ngủ đi ra, Lục Chấp đã chuẩn bị xong xuôi, trong tay cầm chìa khóa xe, đang ở cửa chờ cậu.
Giản Úc bước chân nhanh hơn, đi đến trước mặt Lục Chấp, nói lại lần nữa: " Nếu không tôi tự mình đến bệnh viện cũng được."
Lục Chấp nói thẳng: " Đi thôi."
Mấy hạng mục gần đây đều đã hoàn thành xong, Lục Chấp có mấy ngày nhàn rỗi ngắn ngủi. Chẳng qua thời gian rảnh này cũng không nhiều lắm, hắn sẽ nhanh chóng đầu tư thêm vào hạng mục mới.
Lục Chấp cầm chìa khóa xe đi về phía trước.
Giản Úc thấy thế, vội vàng đuổi theo.
Nhưng mà thật sự có hơi gian nan, hô hấp của cậu cũng bắt đầu dồn dập lên.
Vốn dĩ chân Lục Chấp đã dài, một bước tương đương với hai bước của người khác, hơn nữa Giản Úc còn đang sinh bệnh, nên càng khó mà bước theo kịp hắn.
Đi được nửa đường, giống như phát hiện ra Giản Úc theo không kịp, Lục Chấp tựa hồ thả chậm lại bước chân.
Tóm lại, cuối cùng Giản Úc cũng đuổi kịp hắn, cậu thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Rất nhanh, hai người đã đi tới tầng ngầm gara.
Lúc này Giản Úc mới phát hiện Lục Chấp có đến vài chiếc xe, cơ bản đều là siêu xe số lượng có hạn.
Bởi vì không có tài xe, nên Lục Chấp tự mình lái.
Hắn chọn một chiếc Bentley màu đen, mở ra cửa ghế phụ, sau đó đứng yên một bên, ý bảo Giản Úc lên xe.
Giản Úc chịu đựng cơ thể không thoải mái, chậm rãi bước vào.
Nhưng chỉ động tác đơn giản như vậy, cũng khiến cho đầu của cậu choáng váng một trận, thiếu chút nữa là té.
Trước một giây ngã xuống, cậu được một đôi tay to rộng ấm áp đỡ vai, cùng lúc đó, thanh âm lạnh băng độc đáo riêng biệt của Lục Chấp truyền đến: " Không có việc gì chứ?"
Giản Úc lắc lắc đầu: " Không có việc gì."
Khi Lục Chấp tới gần, một mùi hương gỗ mát lạnh bao lấy xung quanh cậu, làm cho đầu óc đang hỗn độn của cậu thanh tỉnh không ít.
Xác nhận cậu không có vấn đề gì nữa, Lục Chấp lùi lại một bước.
Khoảng cách của hai người bị kéo dãn ra.
Mất khoảng một phút lăn lộn, hai người rốt cuộc cũng lên xe.
Sau khi yên vị, Giản Úc không còn sức lực gì mà ngã người tựa vào lưng ghế ngồi, mím chặt môi, chịu đựng từng cơn chóng mặt, đôi tay trắng non gắt gao mà túm chặt vạt áo, đầu ngón tay cũng trắng bệch.
Lục Chấp nhìn cậu một cái, cũng chưa nói gì, khởi động xe, bằng tốc độ nhanh nhất mà chạy thẳng tới bệnh viện.
Hai mươi phút sau.
Giản Úc nằm trên giường bệnh, vươn tay ra, để bác sĩ ghim kim tiêm truyền dịch.
Cậu hôm nay vẫn ăn mặc dày dặn như cũ, một chiếc áo khoác dài màu nâu, còn thêm một chiếc khăn quàng cổ màu trắng.
Trước đó cậu thường mặc áo khoác lông, tốt xấu gì nhìn có hơi tròn một chút, hôm nay mặc một thân quần áo như vậy lại khiến cậu có vẻ khá nhỏ yếu, vòng eo nhìn như một bàn tay là có thể ôm được.
Bác sĩ tên là Lâm Bác Vũ, mang một mắt kính viền vàng, mặc áo khoác blouse trắng, là một người đặc biệt ôn tồn lễ độ.
Bác sĩ sau khi châm kim xong, đứng dậy, nhẹ giọng trấn an Giản Úc đang nằm trên giường bệnh: " Chỉ là cảm mạo phát sốt bình thường thôi, truyền dịch xong là tốt rồi."
Giản Úc ngồi dựa vào đầu giường, miễn cưỡng cười cười: " Cảm ơn bác sĩ."
" Là việc tôi nên làm." Lâm Bác Vũ nói xong, kiểm tra bình truyền dịch một chút, " Tôi ra ngoài trước, chút nữa lại đến rút kim cho cậu."
" Được."
Giản Úc nằm trên giường bệnh, bởi vì làn da tái nhợt quá mức, cả người cùng với chăn trên giường cứ như hòa làm một thể.
Lục Chấp nhìn bình thuốc đang truyền, sau đó đi theo Lâm Bác Vũ ra khỏi phòng bệnh.
Tới văn phòng bác sĩ, Lục Chấp mới nhàn nhạt hỏi Lâm Bác Vũ: " Thân thể Giản Úc rất kém, có thể điều dưỡng được không?"
Mới ngắn ngủi mấy ngày, hắn đã hai lần gặp được Giản Úc bị bệnh, lần đầu còn mém toi cả mạng.
Mặc kệ nói như thế nào, Giản Úc cũng là đối tượng thỏa thuận kết hôn của hắn, hắn cũng không ngại quan tâm một.
Lâm Bác Vũ và Lục Chấp là bạn thân đã nhiều năm, nói chuyện cũng không cần chú ý nhiều, trực tiếp nói: " Có người trời sinh thân thể nhược, có điều dưỡng cỡ nào cũng không tốt hơn được, Giản Úc chắc là thuộc về loại tình huống này. Chỉ là vẫn phải làm kiểm tra toàn diện thì mới biết được."
Lục Chấp " Ừ." một tiếng, thoáng nhìn qua bàn làm việc của Lâm Bác Vũ, trên đó có một quyển sách nhỏ tuyên truyền sức khỏe, thuận tay cầm lên xem.
Lâm Bác Vũ nhìn người còn đang đứng ở văn phòng không chịu đi, nhướng mày: " Thật khó có được a, tôi còn tưởng là cậu nói xong mấy câu là sẽ đi, người cuồng sự nghiệp như cậu vậy mà có thể lãng phí thời gian như vậy sao?"
Lục Chấp thân hình cao lớn, nghiêng người dựa vào bàn làm việc, không chút để ý trả lời: " Gần nhất hai ngày này tương đối nhàn rỗi."
" Bảo sao." Lâm Bác Vũ cười nói: " Đúng rồi, cậu sắp cùng Giản Úc kết hôn đúng không? Không thể tin được a, tôi còn tưởng người lạnh băng như câu, cả đời này sẽ không kết hôn chứ."
Lục Chấp lật qua một trang trong sách, cũng không ngẩng đầu lên nói: " Muốn kết liền kết."
Trên thực tế, quan hệ liên quan trong đó cũng không đơn giản như những gì hắn nói.
Lục gia là một đại gia tộc, từ thế hệ ông nội của hắn tới bây giờ đã có rất nhiều mối quan hệ rắc rối phức tạp. Bỏ qua vấn đề đại gia tộc không nói tới, chỉ riêng nói về gia đình của hắn, cũng đã có những tâm tư khác nhau.
Lục gia đã sớm chuẩn bị đối tượng kết hôn cho hắn, Lục Chấp lại khăng khăng không muốn làm theo ý của bọn họ.
Lâm Bác Vũ ngay sau đó nói: " Vậy cậu thích đứa trẻ kia sao?"
Lục Chấp ngừng động tác lật sách một chút, ngẩng đầu lên, một đôi con ngươi thâm trầm: " Cậu cảm thấy sao?"
Lâm Bác Vũ lập tức liền hiểu được ý tứ của Lục Chấp, không nhịn được nói: " Đứa trẻ kia thoạt nhìn còn rất nhỏ tuổi đó, cậu là cầm thú à!"
Lục Chấp buông sách, ngữ khí lạnh lùng: " Chỉ là giao dịch mà thôi, mỗi người đều tự biết rõ trong lòng là được."
Lâm Bác Vũ không quá đồng ý nói: " Tôi cảm thấy đứa trẻ kia cũng khá tốt, cậu không nghĩ tới cứ như vậy sống cùng nhau không tốt sao."
Nhưng mà, hắn còn chưa nói xong, Lục Chấp đã ra khỏi văn phòng, rõ ràng là không thèm để ý đến lời của hắn.
Lâm Bác Vũ. "...... "
Được rồi, cũng không phải chuyện của hắn.
Lâm Bác Vũ nhịn không được mà thở dài, hắn cũng thật lòng hy vọng bên cạnh Lục Chấp có một ai đó, trước kia Lục Chấp thật sự là quá cô độc.
Trong phòng bệnh.
Giản Úc lẳng lặng mà nhìn bên ngoài cửa sổ đến phát ngốc.
Cũng không biết là qua bao lâu, cửa phòng bệnh truyền đến động tĩnh.
Cậu thu hồi tầm mắt, nhìn qua.
Là Lục Chấp cùng với Lâm Bác Vũ tiến vào.
Lục Chấp là người ít nói, sẽ không tự dưng mở miệng nói chuyện, theo thường lệ an tĩnh đứng qua một bên.
Chẳng qua liền tính là hắn không nói lời nào, thì cảm giác tồn tại cũng rất mạnh, riêng khí tràng quanh thân cũng đủ để làm người khác đông cứng lại.
Đôi tay Lâm Bác Vũ để trong túi áo blouse, đi tới cười nói: " Nên rút kim cho cậu rồi, hiện tại có cảm thấy thoải mái chút nào không?"
Giản Úc gật gật đầu: " Khá hơn nhiều rồi."
Sau khi truyền xong một bình thuốc, cậu đã không còn sốt nữa, người cũng thoải mái hơn không ít.
Lâm Bác Vũ một bên rút kim, một bên nói: " Thuốc tôi kê cho cậu đều là loại thuốc tốt nhất, dù sao cũng ghi vào sổ của Lục Chấp, đừng khách khí."
Lục Chấp lạnh lùng mà nhìn về phía Lâm Bác Vũ, đang muốn mở miệng chế giễu một chút, lại lơ đãng tiếp xúc với tầm mắt của Giản Úc.
Giản Úc mở to đôi mắt tròn tròn nhìn hắn, ánh mắt vừa thanh triệt vừa sáng ngời.
Lời đến bên miệng bị Lục Chấp cố nuốt trở ngược vào.
Giản Úc không biết tâm lý hoạt động phức tạp của Lục Chấp, chỉ là cảm thấy thật sự vui vẻ.
Thì ra đây là cảm giác được ôm đùi vàng sao? Cũng thật sự quá tốt đẹp rồi.
Cậu ở thế giới trước, đến tiền chữa bệnh còn không có, cuối cùng chỉ có thể rơi vào kết cục chết đi ở dưới gầm cầu, nhưng mà hiện tại lại có thể sử dụng được loại thuốc tốt nhất.
Lâm Bác Vũ rút kim xong, hỏi Giản Úc: " Tiếp theo cậu muốn đi đâu?"
Giản Úc không biết hắn hỏi vấn đề này làm gì, nhưng mà thấy hắn và Lục Chấp hình như rất quen thuộc, vẫn là nghiêm túc trả lời: " Đi xe về nhà."
" Về nhà? Đừng về nhà." Lâm Bác Vũ nhìn gương mặt lạnh lùng của Lục Chấp, không sợ chết mà tiếp tục nói: " Lục Chấp muốn đi công ty, cậu cũng đi theo đi."
Giản Úc có chút ngốc: " A? Tôi đi làm gì?"
Lâm Bác Vũ vẻ mặt cổ vũ: " Đi kiểm tra công tác của hắn."
Cậu theo bản năng mà nhìn về phía Lục Chấp.
Bọn họ chỉ là quan hệ hợp đồng hôn nhân mà thôi, không cần phải đi kiểm tra cái này đi?