Ầm! Một tiếng sét vang lên.
Thân thể Lệ Hàn Quân cứng đờ.
“Bản thân tôi còn không biết mình có bệnh AIDS thì sao cô biết được? Hứa Uyển, cô đã làm gì với tôi rồi?” Hứa Vy Lương giả vờ không biết gì, chợt Lệ Hàn Quân liếc nhìn Hứa Uyển bằng ánh mắt hùng hổ hăm dọa: “Cái gì bệnh AIDS, các người nói rõ cho tôi nghe xem nào!”
Hứa Uyển thấy Hứa Vy Lương đang núp trong ngực Lệ Hàn Quân thì không khỏi cười nhạt.
Cô giống như tỉnh mộng, giống như ý thức được điều gì đó, lập tức thay đổi sắc mặt, đôi tay ôm lấy tai mình: “A! Anh đừng qua đây, các người đừng qua đây, tôi xin các người, các người bỏ qua cho tôi đi… Hứa Vy Lương, chị chính là hung thủ! Hung thủ! Hàn Quân, Hàn Quân, anh ở đâu…”
Bệnh tâm thần của cô giống như đòn chí mạng vậy, trước đây mỗi lần phát bệnh, Lệ Hàn Quân sẽ luôn kiên quyết tin tưởng cô, bảo vệ cô.
Hứa Vy Lương ôm vết thương ở bụng, gắng sức đứng lên, nhưng chân lại đứng không vững rồi đột nhiên bổ nhào về phía trước. Lệ Hàn Quân chợt giật mình, ngay trước lúc cô bổ nhào xuống thì đưa tay ôm lấy chiếc eo mảnh khảnh của cô.
“A a! Hàn Quân anh đang ở đâu? Tránh ra! Đừng đụng vào tôi…”
Hứa Uyển ra sức gào thét, tạo thành thế đối lập rõ nét so với sự yếu đuối của Hứa Vy Lương.
Lệ Hàn Quân vuốt mi tâm, trực tiếp bế ngang Hứa Vy Lương lên, sau đó đặt cô về giường rồi kéo chăn lên giúp cô.
Hứa Vy Lương mơ mơ màng màng, tóm láy cánh tay Lệ Hàn Quân, cười chế giễu: “Tôi thấy bệnh thần kinh của cô ta không hề nhẹ, hôm nay nói tôi tằng tịu với người đàn ông khác nên bị nhiễm bệnh AIDS, nhỡ ngày mai lại cầm dao giết tôi thì sao? Tôi nghĩ, chi bằng cứ đưa cô ta vào viện tâm thần đi, bác sĩ cũng có thể điều trị cho cô ta…”
Tiếng hét giả ngây giả ngô của Hứa Uyển bỗng ngưng lại.
Hứa Vy Lương!
Chị đúng là người phụ nữ ác độc!
Lệ Hàn Quân cũng nhạy bén phát hiện thấy sự dừng lại của Hứa Uyển, trong mắt chợt lóe nên hơi thở tàn bạo: “Nếu lần sau cô ấy lại tái phát bệnh, ăn nói xằng bậy thì tôi sẽ suy nghĩ.”
Nhưng câu bệnh AIDS này lại cắm rễ trong lòng Lệ Hàn Quân.
Hắn hiểu rất rõ tính cách của Hứa Vy Lương.
Trừ khi cô bằng lòng, nếu không cô thà để ngọc vỡ chứ không để người khác đụng vào.
Bệnh AIDS… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Quả thực là Hứa Uyển phát bệnh nên nói năng xằng bậy sao? Còn vết thương trên lưng cô nữa, một vài suy nghĩ liều lĩnh đang luẩn quẩn trong đầu Lệ Hàn Quân.
Giống như có một sợi dây sắp sâu chuỗi những sự việc này lại vậy...
Ngày hôm sau.
Ánh mặt trời xán lạn.
Lệ Hàn Quân căn dặn trợ lý đi điều tra chuyện về bệnh AIDS, nhưng trợ lý lại ngập ngừng nói với hắn rằng, bên ngoài có người muốn vạch trần quan hệ tay ba của bọn họ - Lệ Hàn Quân, Hứa Vy Lương và Hứa Uyển.
Thậm chí đưa cả chuyện Hứa Uyển mất tích trước đêm hôn lễ hai năm trước và chuyện Hứa Vy Lương nhân cơ hội đó ngồi lên vị trí Lệ phu nhân ra ánh sáng.
Trong chốc lát, trên mạng đã bàn luận rất sôi nổi.
Cơ bản là chia thành hai phái, một phái cảm thấy Hứa Vy Lương tâm địa độc ác, những mất mát hôm nay chính là báo ứng của cô, hơn nữa cô phải lập tức rời khỏi vị trí Lệ phu nhân, làm người thứ ba xen vào chuyện tình cảm nhà người ta, đáng bị trời phạt.
Một số ít khác thì bênh vực Hứa Vy Lương, cảm thấy cô đã mất đi con đã rất đáng thương rồi, lại phải ly hôn với chồng nữa thì sẽ chẳng còn gì...
Lệ Hàn Quân giận tím mặt, hung hăng ném tờ tạp chí đăng mấy thông tin này xuống đất: “Báo đang đăng tin vớ vẩn gì vậy? Ai tung tin, lập tức bắt người về đây cho tôi…”
“Tôi đã phái người đi thăm dò rồi.” Trợ lý cảm thấy trước mặt là một luồng khí lạnh lùng nghiêm nghị, áp lực đến mức hắn hít thở cũng khó khăn: “Ngoài ra, Tam thiếu gia, mấy tên côn đồ đó đã bị bắt lại rồi.”
...
Trong một tầng hầm mênh mông.
Ba tên côn đồ bị một nhóm vệ sĩ bắt giữ, bọn chúng đang run lẩy bẩy, toàn thân lạnh cóng, mặt mũi bầm dập, hơi thở thoi thóp, nhưng chúng vẫn liều mạng dập đầu cầu xin tha thứ: “Cầu xin các anh bỏ qua cho chúng tôi, chúng tôi bắt cóc tiểu thiếu gia cũng chỉ là nhận được lệnh của người ta thôi. Nếu không, cho chúng tôi thêm một lá gan nữa, chúng tôi cũng không dám làm hại người của nhà họ Lệ…”
Đôi giày da sáng loáng của Lệ Hàn Quân đạp lên cổ một tên côn đồ, giọng nói lạnh như băng, giống như đến từ vực sâu thăm thẳm: “Nói, là ai sai khiến các ngươi?”
“Là... là Hứa Uyển...” Lão đại của nhóm côn đồ sợ đến mức người mềm nhũn ra, đũng quần ướt đẫm, mùi nước tiểu ngập tràn không khí: “Cô ta nói đứa bé đó cản trở con đường làm Lệ phu nhân của cô ta, vì vậy muốn chúng tôi giết nó. Ai biết được Lệ phu nhân cũng ở trên chiếc xe đó nên chúng tôi bắt cóc luôn…”
“Tam thiếu gia, chúng tôi biết sai rồi, cầu xin cậu tha cho chúng tôi một con đường sống! Toàn bộ là chủ ý của con tiện nhân Hứa Uyển kia…”
“Sau khi xong việc cũng là cô ta cho chúng tôi tiền bảo chúng tôi chạy trốn…”
Đôi mắt sắc bén của Lệ Hàn Quân xẹt qua đũng quần ướt đẫm của bọn chúng, sắc mặt đột nhiên âm u, giống như trước đêm phong ba bão táp…
Hóa ra một Hứa Uyển dịu dàng động lòng người nhiều năm như vậy lại là một con rắn độc!
Tầng hầm lớn như vậy nhưng hoàn toàn trống rỗng, ánh đèn sáng rực trên sàn nhà giống như mạ lên đó một lớp bạc óng ánh. Nhưng hắn lại cảm thấy bốn phía rất lạnh, rất âm u. Hứa Vy Lương nói Hứa Uyển đã sắp đặt mọi chuyện nhưng hắn nói không có chứng cứ nên hắn không tin.
Bởi vì hắn không muốn tin, người phụ nữ đã đánh cược cả tính mạng để cứu hắn bảy năm trước lại là một con rắn độc.
Nhưng bây giờ, hắn không thể không suy xét kĩ lại một lần nữa.
Tút tút tút.
Điện thoại trong tay trợ lý đột nhiên vang lên, sau khi hắn nhận điện thoại, không biết đối phương nói gì mà sắc mặt hắn đột nhiên trở lên kì lạ: “Tam thiếu gia, tìm được người tung tin rồi, địa chỉ là... biệt thự của nhà họ Lệ!”
Mà lúc này ai đang ở trong biệt thự mà có thể làm ra loại chuyện này chứ? Mưu toan lợi dụng sức ép dư luận để ép hắn khuất phục, không phải liếc qua là hiểu rồi sao?
Ngoại trừ Hứa Uyển, không có ai khác.
Danh Sách Chương: