Hứa Châu hổn hển “xì” một tiếng khinh miệt, cho rằng Lệ Hàn Quân đang bảo vệ Hứa Uyển: “Được được, coi như mày có bản lĩnh, đường đường là Tam thiếu gia mà cũng bị mày mê hoặc tới hồ đồ rồi! Tao nhận thua, mẹ kiếp, nhưng tốt nhất là kiếp này mày đừng ra khỏi căn biệt thự này, nếu không tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày đâu!”
Nói xong, ông ấy lại nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Cả người Hứa Uyển tê liệt trên mặt đất, vài lọn tóc dính trên mặt, cô níu lấy ống quần Lệ Hàn Quân, cô cho rằng Lệ Hàn Quân vẫn còn yêu cô: “Hàn Quân, anh tin em đúng không? Nhất định là do mẹ em làm, không liên quan đến em, gần đây em đều ngoan ngoãn ở nhà đợi anh mà…”
“Người đâu, dọn sạch gác xép rồi đưa Hứa tiểu thư vào đó, không có lệnh của tôi thì không được phép cho cô ta ra ngoài nửa bước, ngày mai tìm một bác sĩ thần kinh đến đây. Không phải bệnh thần kinh của cô rất nghiêm trọng sao? Tôi tác thành cho cô, từ từ giúp cô chữa bệnh…”
“Không, tôi không có bệnh! Tôi không đi khám bác sĩ…” Hứa Uyển hét thảm thiết.
Thuốc của khoa tâm thần đa số đều không phải thứ gì tốt, uống lâu sẽ có tính phụ thuộc, thậm chí còn có thể hóa điên thật.
Hứa Uyển bị nhốt vào gác xép, đáy mắt Hứa Vy Lương lóe lên một tia chấn động.
Lệ Hàn Quân bảo người thay toàn bộ ga trải giường và vỏ chăn, sau khi người giúp việc đi, trong phòng lại hoàn toàn yên tĩnh, Lệ Hàn Quân vẫn âm thầm ngồi một góc, nhìn Hứa Vy Lương không chớp mắt.
Đáy mắt lưu chuyển một nỗi buồn khiến người nhìn không thể hiểu nổi.
Mất một hồi lâu, hắn mới duỗi tay muốn kéo cô đi: “Nước chuẩn bị xong rồi, tôi đưa em đi tắm…”
Hứa Vy Lương chợt trừng mắt, tránh như tránh rắn rết rồi lùi về sau một bước: “Đừng đụng vào tôi!”
Tay Lệ Hàn Quân cứng đờ giữa không trung.
“Hứa Vy Lương, xin lỗi.”
Hắn trầm mặc hai giây rồi đột nhiên nghiêng người tiến lên, ôm cô vào lòng, môi mỏng dán lên gò má cô, rơi vào vành tai cô, giọng nói bị ép tới mức nhỏ nhất.
Trầm thấp tới mức gần như không thể chú ý, Hứa Uyển còn cho rằng cô nghe lầm rồi.
Lúc hơi thở của hắn phả lên mũi cô, dạ dày Hứa Vy Lương cuồn cuộn một hồi: “Anh cho rằng một câu lừa dối của anh có thể bù đắp lại mọi tổn thương và dày vò của tôi sao? Anh có thể trả lại mạng con trai cho tôi không? Có thể tìm lại những thứ tôi đã đánh mất không? Không thể!”
Một năm sau cô sẽ phải ngồi xe lăn.
Thậm chí không đến một năm, cô đã chết rồi…
Lệ Hàn Quân mặc cho móng tay cô ghim vào cánh tay hắn, máu đầm đìa một mảng, hắn càng ra sức ôm chặt lấy cô, xoa cổ cô nói: “Tôi cũng không muốn, đó cũng là con trai tôi, tôi cũng có trái tim mà, tôi cũng nếm được tư vị mất đi người thân, Hứa Vy Lương... Hứa Vy Lương...”
Cứ mỗi lần hắn gọi tên cô, cô lại hung hăng cắn vào bả vai hắn.
Vừa ngang ngược vừa thô bạo, cả người cô đều run rẩy, đêm nào cô cũng mơ thấy thi thể lạnh ngắt của đứa con trai bé nhỏ, nó không ngừng gọi: “Mẹ ơi, mẹ ơi!”
Miệng đầy máu tươi, thiếu chút nữa là cô cắn đứt cả một khối thịt trên bả vai hắn!
Từng giọt từng giọt nước mắt chảy dọc xuống khuôn mặt.
“Lệ Hàn Quân, anh cũng biết đau sao?”
“Đúng! Rất đau...” Hắn nắm tay cô đặt vào tim hắn, nơi đó đang đập “thìch thịch”, nhưng máu chảy qua nơi đó cũng dần dần trở lên lạnh ngắt, hắn quả thực rất hối hận.
“Vậy sao anh còn sống? Sao không đi cùng nó luôn đi?” Hứa Vy Lương níu lấy lồng ngực hắn, hận không thể cào nát nơi đó, gào lên thảm thiết với hắn, đôi mắt mờ mịt, dường như cô nhìn thấy Tiểu Bảo đang vẫy tay với cô.
“Là lỗi của tôi, em đừng khóc, Hứa Vy Lương, em đừng khóc...”
Lệ Hàn Quân chắp hai tay ôm lấy khuôn mặt cô, hắn cúi đầu, đưa lưỡi nhấm nháp giọt nước mắt mằn mặn của cô, còn kèm theo vị gỉ sắt nữa, đó là mùi vị của máu.
Hắn không ngờ rằng cuối cùng nước mắt cô còn kèm theo cả máu, miệng hắn cũng nhuộm đầy máu...
“Ọe!”
Cô đột nhiên nôn lên người Lệ Hàn Quân, đôi tay Hứa Vy Lương chống vào lồng ngực hắn, sắc mặt tái nhợt như lá khô trong trời đông: “Lệ Hàn Quân, tôi cầu xin anh đừng động vào tôi, đừng động vào tôi...”
Vào giờ khắc này mọi động tác của Lệ Hàn Quân đều khựng lại.
Thì ra sự đụng chạm của hắn đối với cô mà nói, đã trở thành thứ cô chán ghét nhất trên thế giới này rồi...
Danh Sách Chương: