“Máu heo thôi mà, không chết được.” Hứa Vy Lương bình tĩnh nói: “Hứa Uyển, cô không cần diễn kịch, cho dù cô nhận hay không nhận, tôi cũng chẳng muốn, mà cũng chẳng có khả năng xử lý cô.”
“Chị đừng vu oan cho tôi!”
“Ở đây trừ cô ra, còn có ai có thể làm ra loại chuyện này?” Lệ Hàn Quân phẫn nộ gào lên, Hứa Uyển bị tiếng gào này dọa đến ngẩn người.
Lúc hoàn hồn lại, nước mắt rơi lã chã, hai mắt đẫm lệ mờ mịt, cô ra sức lắc đầu: “Quả thực không phải em mà! Hứa Vy Lương, tôi không hắt máu heo lên người chị, là chị! Là chị cố ý hãm hại tôi đúng không?” Chết tiệt, cô biết hiện tại Hứa Vy Lương không dễ chọc vào như trước đây nữa nên đã không tùy tiện ra tay rồi.
Hơn nữa gần đây phát sinh ra chuyện con riêng của Hứa Châu nên căn bản cô không đặt tâm trí ở chỗ Hứa Vy Lương.
Như vậy thì làm sao cô có thể hắt máu heo vào Hứa Vy Lương chứ?
Nếu như muốn ra tay thì cô sẽ dùng một đao giết chết Hứa Vy Lương luôn!
Lúc này người giúp việc lại nói một câu: “Tôi nhớ ra rồi, Hứa tiểu thư, hai ngày trước lúc cô quay về, trên người còn dính chút máu, tôi có hỏi cô, cô cũng nói đó là máu heo...”
“Tôi...”
“Tôi thấy bệnh tâm thần của cô ngày càng nghiêm trọng rồi!”
Lệ Hàn Quân cười lạnh một tiếng, đang muốn dặn dò người làm dọn dẹp gác xép, thì đột nhiên một giọng nói ồn ào truyền đến từ cổng biệt thự.
Tiếng mắng cay độc của Hứa Châu vang lên: “Hứa Uyển, con tiện nhân nhà mày ra đây cho tao! Hứa Á là em ruột của mày, sao mày có thể ra tay với nó chứ? Tâm địa của mày quả thực quá độc ác, trác táng điêu ngoa, mày muốn tao tuyệt tử tuyệt tôn phải không...”
Vừa nghe thấy giọng nói của Hứa Châu, trong lòng Hứa Uyển thầm nghĩ gay go rồi.
Nghe thấy tiếng la hét ầm ĩ trên lầu hai, Hứa Châu sải bước xông lên.
Vài cái tát bụp bụp bụp giáng xuống, Hứa Uyển bị đánh tới mức xây xẩm mặt mày, Hứa Châu nổi giận nói: “Rốt cuộc kiếp trước tao đã tạo ra nghiệt gì mà kiếp này lại sinh ra một đứa nghiệt chủng như mày hả? Lại dám tìm người đâm em trai ruột của mình!”
Hứa Uyển bị đánh tới mức rụng một cái răng, rơi xuống mặt đất.
“Ba, ba đang nói cái gì vậy…”
“Con mụ đê tiện Diệp Cẩn kia đã thừa nhận rồi, là việc tốt của mẹ con nhà mày! Đi, lập tức đi cùng tao, tao báo cảnh sát rồi, tao phải khiến chúng mày sống trong tù suốt nửa đời còn lại! Hứa Á là con của tao đó, là đứa con tao mong ngóng hơn nửa đời đó...”
Hứa Uyển không biết tại sao mọi chuyện lại biến thành thế này, cho đến tận lúc này cô vẫn nghĩ nó đã thuận buồm xuôi gió rồi.
Những chuyện cô làm cũng chưa từng quá lộ liễu mà...
“Không phải con, thật sự không phải con...” Cô ôm đầu giả ngây giả ngô, bụp một tiếng ngã xuống mặt đất, nước mắt dàn dụa: “A! A! Đây là đâu? Sao tôi lại ở đây? Hàn Quân, anh Hàn Quân đâu? Tôi muốn anh Hàn Quân của tôi, anh ấy sẽ bảo vệ tôi...”
Hứa Châu chưa hết tức lại xông lên tóm lấy cánh tay Hứa Uyển, muốn kéo cô đi. Hứa Uyển liếc mắt một cái rồi ôm lấy cánh tay Hứa Châu hung hăng cắn, cắn mạnh đến mức ống tay áo màu trắng của Hứa Châu đều nhuốm đỏ, Hứa Châu hung hăng tát thêm một bạt tai nữa khiến Hứa Uyển ngã nhào xuống đất.
“Tiện nhân, mày dám cắn tao?” Nhưng vẫn chưa hết giận, Hứa Châu lại đạp cô thêm một cái nữa.
Hứa Vy Lương nhìn thấy màn này, khóe miệng khẽ nhếch lên mỉa mai: “Hứa Châu, ba không thấy con gái bảo bối của ba phát bệnh rồi sao? Lệ Hàn Quân, sao anh không đi che chở cho cô ta đi?”
Lệ Hàn Quân hít sâu một hơi.
Hứa Châu lại đạp thêm một cái nữa, đèn chân không trên đỉnh đầu rọi xuống, làm nổi bật lên chiếc váy ngủ tơ tằm màu trắng của Hứa Uyển, vết máu trên khóe miệng cô nhìn thấy mà giật mình. Lệ Hàn Quân cũng kịp thời ngăn cú đạp của Hứa Châu lại, Hứa Châu hung hăng gào lên nói: “Tam thiếu gia, cậu đừng cản tôi, con tiện nhân này không hề bị bệnh tâm thần! Diệp Cẩn đã thừa nhận mọi thứ rồi, bà ta nói hồi trung học, Hứa Uyển kết giao với một đám côn đồ, khi đó nó muốn kết hôn với cậu nên đám côn đồ kia ghi hận rồi cưỡng dâm nó! Chuyện này vốn không liên quan gì đến Hứa Vy Lương, cậu tuyệt đối đừng để nó lừa gạt…”
Trợ lý của Lệ Hàn Quân nghe thấy mấy lời này, mắt chợt sáng lên, đôi nhiên thì thầm mấy câu với Lệ Hàn Quân, cũng không biết rốt cuộc hắn nói những gì mà cơn giận dữ của Lệ Hàn Quân chợt thay đổi.
Âm trầm đáng sợ.
Giống như sứ giả câu hồn đến từ địa ngục.
Hắn cười lạnh một tiếng, không giao Hứa Uyển cho Hứa Châu: “Để cô ta ngồi tù như vậy thì quá dễ dàng cho cô ta rồi, ông đi đi.”
Danh Sách Chương: