Hắn lái xe đến quán bar gần đó, tự chuốc cho mình say, trong lúc mơ hồ, hắn nhìn thấy Dung Thành đi đến.
Thực ra Hứa Vy Lương ở biệt thự nhà họ Lệ, hắn cũng có chút tư lợi.
Như vậy, Dung Thành không thể tùy tiện đến tìm cô...
Ánh mắt Lệ Hàn Quân rời rạc, đồng tử khó có thể tập trung: “Có phải anh rất đắc ý?”
Dung Thành ngây ra, hơi chau mày.
“Anh thích Vy Lương? “ Lệ Hàn Quân chán nản day day thái dương, vừa say vừa không giống say mà hỏi Dung Thành: “Nhìn chúng tôi đến bước này, anh nhất định châm biếm tôi có mắt không tròng mà đi tin người khác, hại chết cốt nhục của mình, còn một tay tạo nên cục diện như ngày hôm nay, đúng không?”
Dung Thành mấp máy môi: “Hứa phó tổng cả một đời đều rất khổ, nếu như Tam thiếu gia còn lương tâm, những ngày tháng còn lại mong anh đối tốt với cô ấy một chút... hoặc là... Anh buông tha cho cô ấy đi...”
Buông tha cho cô ấy?
Lệ Hàn Quân nhắm mắt, ngẩng đầu dựa vào ghế sofa..
Hắn làm sao có thể để cho cô đi.
Hắn tình nguyện lạc trong mê cung như vậy cả đời, cô có thể căm hắn, hận hắn, ghét hắn, nhưng vĩnh viễn không được rời xa hắn.
...
Trong biết thự, người hầu đem thuốc cho Hứa Vy Lương: “Phu nhân, nên uống thuốc rồi.”
Trung y trị gốc, cho nên Lệ Hàn Quân tìm bác sĩ trung y đến điều trị sinh non và suy nhược cho cô.
Trong không khí tràn ngập vị đắng, cô nhàn nhạt “Ồ” một tiếng rồi trở mình dậy uống thuốc.
Đúng lúc phim truyền đến tiếng kêu thảm thiết, người hầu nhất thời tò mò bộ phim Hứa Vy Lương xem, nghiêng đầu liếc một cái, tim xém chút nữa vọt ra ngoài.
Là một bộ phim kinh dị bị cấm chiếu ở nước ngoài.
Phim miêu tả năm 80 của thế kỉ trước, ba nam một nữ hợp thành một nhóm tiến vào rừng Nam Mỹ để làm kí sự về một bộ tộc ăn thịt người, sau đó liền mất tích, cô vừa liếc mắt nhìn, đúng lúc bộ tộc ăn thịt người đem một trong những người đó...
Trong dạ dày người hầu có một cỗ chua xót...
Hứa Vy Lương mặt không cảm xúc mà uống thuốc, đưa tay tắt Ipad: “Tôi uống xong rồi.”
“... Vâng.” Người hầu cầm chiếc cốc uống thuốc có nắp chạy chối chết, chạy xa rồi vẫn còn nghe thấy tiếng khóc.
Hứa Vy Lương yên lặng xuống lầu bước đến chuồng của Đại Hắc, tháo dây cho nó, lôi vòng cổ của nó kéo nó đến gác xép.
Âm thanh cầu cứu của Hứa Uyển càng lúc càng nhỏ, mắt khóc đến sưng đỏ lên, híp thành một đường, thân dưới dường như tê liệt, đám đàn ông kia không ngừng ra ra vào vào, nên đã chảy máu tươi, cô ta không thể làm gì được, toàn thân trên dưới đều bị chơi đùa hết rồi, chỉ còn thống khổ hét lên xin tha mạng...
Cửa gác xép có vài vệ sĩ đứng canh.
Hứa Vy Lương lên lầu vài tên vệ sĩ nhìn nhau hỏi: “Phu nhân, sao cô lại lên đây?”
“Mở cửa.”
Vệ sĩ chần chừ: “Cái này...”
Hứa Vy Lương nới lỏng vòng cổ của Đại Hắc, thậm chí cô không có một chút biểu cảm hay lời nói gì, Đại Hắc như nhận được lệnh mà hướng đến mấy tên vệ sĩ sủa lên vài tiếng chói tai, vệ sĩ hơi có chút biến sắc.
Nhớ đến thái độ đối với Hứa Uyển của Lệ Hàn Quân trước lúc rời đi, cuối cùng mấy người họ cũng mở cửa gác xép cho Hứa Vy Lương.
Hứa Vy Lương vừa bước vào, chỉ nhìn thấy Hứa Uyển bò ở dưới mặt đất, đôi chân mở rộng, mà vài tên đàn ông kia vẫn duy trì tư thế cưỡi ngựa, vừa nghe thấy tiếng cửa đẩy vào, bọn họ liền quay đầu hướng về phía cánh cửa...
Ba tên lưu manh kia nhìn thấy Hứa Vy Lương, đồng tử bỗng nhiên thu lại, đặc biệt bên cạnh cô còn dắt một con chó săn lộ rõ hàm răng trắng sâu hoắm...
Hứa Uyển cảm thấy sự đau đớn trên thân thể giảm đi rất nhiều, lúc này mới bừng tỉnh mà ngẩng đầu.
Vừa nhìn thấy Hứa Vy Lương, cô ta tức giận đến nỗi ngũ quan vặn vẹo, mũi cũng lệch đi, trong suy nghĩ càng trở nên chìm đắm.
“Là chị? Con tiện nhân như chị đến để cười tôi sao? Tôi nói cho chị biết, Lệ Hàn Quân chỉ nhất thời bị chị che mắt thôi, người anh ấy yêu là tôi, anh ấy sẽ đón tôi đi, đợi tôi đi được khỏi đây chính là ngày chết của chị.”
“Oẳng oẳng!”
Con chó mở cái mồm lớn ra sủa.
Hứa Uyển liên tưởng đến cảnh cô ta từ gác xép nhìn thấy ngày hôm qua, chân nhất thời mềm nhũn, trực tiếp ngồi co quắp trên mặt đất.
Danh Sách Chương: