• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 21

" Có thể dạy ta sao?" Tiểu Y Tiên thấp thỏm nhìn Bạch Tuyết, ước ao hỏi.

" Có thể" Bạch Tuyết gật gật đầu nói.

Tiểu Y Tiên sững sờ, nàng nguyên bản cũng chỉ là ôm thử một lần tâm thái mới hỏi, không nghĩ tới Bạch Tuyết dĩ nhiên lập tức liền đồng ý, làm cho nàng đầu óc trực tiếp không xoay chuyển được đến.

" Có phải là kỳ quái hay không?" Bạch Tuyết cười nhạt.

Tiểu Y Tiên đùa giỡn đã không xoay chuyển được, chỉ là mờ mịt nhẹ gật đầu.

" Ta có thể dạy ngươi tu luyện, hơn nữa trợ ngươi khống chế Ách Nan Độc thể, thế nhưng ngươi phải đáp ứng làm của ta thị nữ ." Bạch Tuyết nhìn Tiểu Y Tiên mờ mịt vẻ mặt nghi hoặc, nhàn nhạt nói ra điều kiện của chính mình.

" Làm thị nữ của ngươi?!"

Tiểu Y Tiên hơi kinh ngạc, huyền cơ khuôn mặt tươi cười hơi đỏ lên, không nghĩ tới Bạch Tuyết sẽ đưa ra như vậy một điều kiện, thế nhưng hơi suy nghĩ một chút, Tiểu Y Tiên vẫn là gật đầu đã đáp ứng " Được, ta đáp ứng làm thị nữ của ngươi."


" Hừm, ta làm nước nóng, ngươi trước tiên rửa mặt một hồi, đổi mặc y phục này, ta chờ ngươi ở ngoài." Bạch Tuyết từ trong nhẫn lấy ra một bộ từ lâu chuẩn bị kỹ càng y phục ném cho Tiểu Y Tiên, xoay người liền ra ngoài phòng.

Ôm trong lòng tiệm y phục mới, Tiểu Y Tiên sững sờ nhìn Bạch Tuyết bóng lưng biến mất, trong mắt không kìm lòng được chảy ra từng tia từng tia nóng bỏng nước mắt----

" Tọa----"

Nhìn rửa mặt sau khi, đổi một thân y phục mới Tiểu Y Tiên, Bạch Tuyết ngẩn người, quả nhiên không hổ là nguyên bên trong số thứ ba nữ chủ, còn nhỏ tuổi cũng đã là một cái tiểu mỹ nhân bại hoại.

Nhìn Bạch Tuyết này hơi một trận, Tiểu Y Tiên trên mặt lộ ra từng tia từng tia ngượng ngùng nụ cười, chính nàng ta đều nhớ không rõ bao lâu không có vui vẻ như vậy cười qua.


" Ngươi tên là gì?" Bạch Tuyết biết mà còn hỏi.

" Tiểu Y Tiên" Tiểu Y Tiên nhẹ giọng nói.

" Hừm, ta tên Bạch Tuyết, sau đó liền gọi ta tiểu Tuyết đi." Bạch Tuyết nhẹ gật đầu nói " Ta làm cơm nước, ngươi mê man cả một ngày, hơn nữa Ách Nan Độc thể bạo phát tiêu hao không ít thể lực, nói vậy đã đói bụng không."

" Đa tạ tiểu Tuyết!" Nghe Bạch Tuyết quan tâm, Tiểu Y Tiên vành mắt đỏ lên, suýt chút nữa liền chảy ra nước mắt.

" Đi thôi"

" Nói vậy hiện tại ngươi nên rõ ràng chuyện gì Ách Nan Độc thể thôi?" Ăn cơm xong, Bạch Tuyết liền cho Tiểu Y Tiên nói về tu luyện sự tình, đồng thời cường điệu hướng về hắn giảng giải cái gì là Ách Nan Độc thể.

" Ừ" Tiểu Y Tiên nhẹ gật đầu, trong lòng có chút trầm trọng.

" Nguyên bản Ách Nan Độc thể căn bản không cần muốn tu luyện, chỉ cần không ngừng ăn độc dược liền có thể thông qua thể chất chuyển hóa thành đặc thù độc đấu khí, phương pháp này tuy rằng thực lực tăng trưởng nhanh, nhưng cũng bất lợi cho kết thành độc đan triệt để khống chế Ách Nan Độc thể, vì lẽ đó phương pháp này cũng không phải Ách Nan Độc thể tu luyện tốt nhất phương thức."


" Vậy ta muốn tu luyện như thế nào?" Tiểu Y Tiên nghi ngờ nói.

" Nó " Bạch Tuyết tiện tay lấy ra sớm liền chuẩn bị tốt tai ách Độc Kinh ném cho Tiểu Y Tiên.

" Tai ách Độc Kinh"

" Đây là trăm vạn năm trước một vị Ách Nan Độc thể khai sáng duy thuộc với Ách Nan Độc thể phương pháp tu luyện." Bạch Tuyết giải thích.

" Trăm vạn năm trước?" Tiểu Y Tiên kinh hô, miệng nhỏ dài đến đại đại, hiển nhiên bị số này theo sợ hết hồn,

" Có cái gì tốt kinh ngạc, theo bổn tiểu thư trường sinh bất lão đó là chút lòng thành." Bạch Tuyết cười thần bí, làm như đùa giỡn nói.

" Được rồi, ngươi liền hảo hảo tu luyện, có cái gì không hiểu liền đến hỏi ta." Bạch Tuyết nhìn Tiểu Y Tiên này rõ ràng không tin thần sắc, cũng không thèm để ý, xoay người trở về phòng mình.

Tiểu Y Tiên mấy ngày nay thực sự rất vui vẻ , nàng gặp được một ' đại cao thủ ' trong giới y sư , Bạch Tuyết tỷ tỷ .
Tiểu Y Tiên cũng tuyệt đối không muốn trở thành một y sư thuần túy , đây chỉ là công việc yêu thích của nàng mà thôi nhưng trong mấy ngày nay khi Bạch Tuyết xuất hiện nàng kể cho nàng vô số việc trên trời dưới biển , những việc mà cô gái chưa bao giờ rời khỏi Thanh Sơn trấn tuyệt đối không thể biết thậm chí người trong thế giới này cũng tuyệt đối không thể biết .

Bạch Tuyết không chỉ cho Tiểu Y Tiên thấy kiến thức trác tuyệt , thấy sự hiểu rộng biết nhiều mà về vấn đề y học nàng thực sự phải gọi Bạch Tuyết một tiếng 'sư phụ ' . Mỗi buổi chiều cả hai người cùng tiến về ngoại vi ma thú sơn mạch hái dược liệu , khi đó Tiểu Y Tiên mới được chứng kiến khả năng của Bạch Tuyết cao thế nào . Bạch Tuyết cứ như một quyển bách khoa toàn thư , bất cứ dược liệu nào Bạch Tuyết cũng có thể phát hiện ra , có thể hiểu rõ công dụng .
Tiểu Y Tiên thực sự là người sống nội tâm , cô rất ít khi trải lòng với kẻ khác , rất ít khi thân cận với ai nếu không có sự kiện đặc biệt , ngoại trừ Bạch Tuyết có kiến thức khổng lồ ra thì còn một nguyên nhân rất quan trọng , Tiểu Y Tiên cả tuần nay mỗi lần nhắm mặt lại mơ thấy một giấc mơ y hệt nhau , không khác chút gì .

Nàng mơ thấy nàng cùng Bạch Tuyết đi khắp đấu khí đại lục , đi khắp thiên hạ cùng nhau cứu người . Nàng mơ thấy nàng có thể như Bạch Tuyết sử dụng cái gọi là châm cứu thuật , nàng có thế cứu mạng vô số người . Giấc mơ kỳ lạ này đã lặp đi lặp lại suốt một tuần nay cứ như sự ám ảnh vậy , thậm chí mỗi khi quan sát Bạch Tuyết khuôn mặt của Tiểu Y Tiên còn khẽ đỏ lên .

.............

Một buổi chiều hoàng hôn tại Thanh Sơn trấn tiếp tục trôi qua , ba năm nay Bạch Tuyết thực sự cũng thu được danh tiếng cực lớn tại Thanh Sơn trấn hắn được gọi là 'thần y ' bởi đơn giản bất cứ bệnh gì trong trấn qua tay Bạch Tuyết đều có thể được chữa khỏi đặc biệt cũng giống như Tiểu Y Tiên vậy , Bạch Tuyết chữa bệnh chưa bao giờ lấy tiền , thậm chí Tiểu Y Tiên còn trở thành trợ thủ cho nàng .
Tiểu Y Tiên bắt đầu đóng cưa lại thu dọn đồ nghề , đã đến lúc nghỉ ngơi sau một ngày làm việc chăm chỉ . Phòng khám do hai người thành lập thậm chí trong vài tuần còn cứu được số người nhiều hơn nàng trong vài tháng , đối với Tiểu Y Tiên thì Bạch Tuyết thực sự là một kỳ nhân , một người đáng kính .

Đột nhiên trong lúc Tiểu Y Tiên đang dọn dẹp phòng khám thì Bạch Tuyết từ đằng sau lên tiếng " Y Tiên , trong ba năm qua y thuật của ngươi tiến bộ nhiều rồi đấy "

Tiểu Y Tiên lập tức gật đầu " Tất cả là nhờ tiểu Tuyết tỷ tỷ chỉ dậy , ba năm qua muội học được rất nhiều."

Bạch Tuyết lấy từ bọc hành lý ra một cây sáo , nàng thở dài " Ta cũng muốn ở lại Thanh Sơn trấn với ngươi , muốn có thể cứu người hơn nhưng chắc không thể rồi , ta phải rời đi."

Tiểu Y Tiên đột nhiên toàn thân cứng đờ " tiểu Tuyết tỷ tỷ tính rời đi , vậy còn bà con trong Thanh Sơn trấn thì sao mà tỷ định đi đâu ?"
Bạch Tuyết nhẹ xoa đầu Tiểu Y Tiên , ánh mắt nhìn về phía hoàng hôn " Ta đâu phải là một phần của Thanh Sơn Trấn , ta chỉ là một lữ khách qua đường thôi , những người dân ở đây sau này để lại hết cho ngươi nhé , y thuật của ngươi đã tiến bộ rất nhiều rồi , ta nghĩ ngươi thực sự có thể lo tốt cho tất cả mọi người."

Tiểu Y Tiên bỗng nhiên không biết nói gì cả , nàng biết Bạch Tuyết sẽ có lúc phải đi nhưng nàng tuyệt đối không ngờ Bạch Tuyết phải đi sớm thế , thực sự việc Bạch Tuyết rời đi quá đột ngột , nàng hoàn toàn không kịp chuẩn bị .

Trong ba năm qua Bạch Tuyết là người đi lại nhiều nhất với nàng , hai người cùng kiếm dược thảo , cùng cười cùng nói , cùng nhau thảo luận về y học cùng nhau nỗ lực cứu người , khi nàng bắt đầu quen thuộc cuộc sống này thì Bạch Tuyết lại rời đi .
Bạch Tuyết là người thân cận với nàng nhất trong cuộc đời này , nói là yêu thì không chính xác bất quá Tiểu Y Tiên thực sự rất có hảo cảm với Bạch Tuyết , Bạch Tuyết vừa là bạn thân , vừa là sư phụ của nàng .

Những ngày gần đây giấc mơ của nàng thay đổi , nàng không còn mơ thấy những giấc mơ cũ nữa mà là một giấc mơ khác mới toanh , nàng thường xuyên nhìn thấy hình ảnh nàng và Bạch Tuyết ngồi cạnh nhau bên cây liễu đầu trấn , ở nơi đó nàng ngửa mặt lên nhìn trời cao , ánh mắt đắm chìm trong buổi chiều hoàng hôn tuyệt đẹp còn Bạch Tuyết ngồi bên cạnh nàng , nàng thổi sáo cho nàng nghe , cảnh tượng mới thơ mộng làm sao .

------------------------------

Sáng hôm sau , mặt trời hiện lên chào đón một ngày mới tại Thanh Sơn trấn , Tiểu Y Tiên vẫn lười biếng nằm trên giường , nàng không dám rời khỏi chăn , nàng không muốn chứng kiến Bạch Tuyết rời đi. Đối với nàng ngày hôm nay đã mất đi một thứ quan trọng , lòng nàng hụt hẫng vô cùng .
Đột nhiên Tiểu Y Tiên cảm thấy mất mát , cho dù nàng và Bạch Tuyết chưa là gì cả , nhưng không biết từ bao giờ người đó đã xuất hiện trong cuộc sống của nàng , từ từ thay đổi chính bản thân nàng mà nàng không hề hay biết , tự nhiên đôi mắt của Tiểu Y Tiên nhòe đi , sau đó nàng lập tức vùng dậy , khoác tạm một tấm áo lên người sau đó còn không kịp đi giày , đôi chân trắng mịn chạy trên mặt đất , nàng chạy về phía cuối trấn .

Toàn bộ người dân trong Thanh Sơn trấn đang đứng ra xếp hàng chia tay Bạch Tuyết , thậm chí có không ít dong binh cũng đứng ra chào nàng , rất nhiều người ở đây trong ba năm qua đều nợ ơn Bạch Tuyết rất nhiều , tuy nhiên trong đoàn người này không có Tiểu Y Tiên .

Thân hình Bạch Tuyết dần dần rời xa khỏi tầm mắt mọi người đột nhiên một bóng hình chạy đến , bộ áo ngủ màu trắng , khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ , vòng eo tinh tế nhu mì , đôi chân trắng ngần , nàng thở hổn hển chạy về phía cuối trấn , ánh mắt nàng nhòa đi , nàng không nhìn thấy thân ảnh của Bạch Tuyết
Tiểu Y Tiên dùng hết sức bình sinh , hai tay đặt trước miệng thành hình cái loa " Tiểu Tuyết nếu tỷ nhớ về Thanh Sơn trấn thì hãy nhớ muội vẫn đợi tỷ ở cây liễu đầu trấn " . Không biết Bạch Tuyết có nghe được tiếng nàng nói không , khuôn mặt Tiểu Y Tiên hiện lên vẻ thất vọng , nàng không kịp đến nói với Bạch Tuyết câu nói cuối cùng .

Con người khi mất đi mới bắt đầu thấy nuối tiếc , những thứ gần gũi nhất mới là những thứ quan trọng nhất . Xin đừng bao giờ để tuột tay , để những thứ đó xa dần . Có không giữ mất đừng nuối tiếc .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK