• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Mộ Cẩn Y nghe Hàn Thái Tú chất vấn, môi mỏng hơi nhếch lên, trong phòng bao lập tức chìm vào lặng im.

Hàn Thái Tú nhìn dáng vẻ lạnh lùng này của cô, trong lòng buồn bã, anh ta không biết tại sao mình lại thích cô gái này, rõ ràng người này lạnh như khối băng, thế nhưng anh ta vẫn thích cô, dù cô giống như một tượng băng không thú vị, nhưng anh ta vẫn không tự chủ được bị cô hấp dẫn, thật sự là gặp quỷ.

Anh ta vẫn cho rằng mình không phải người thích vẻ bề ngoài, thế nhưng bây giờ Mộ Cẩn Y đột nhiên thay đổi trang phục, anh ta phát hiện mình càng si mê cô hơn, cô thật sự rất đẹp, đẹp đến mức làm cho người ta ngạt thở, anh thật sự muốn chiếm cô thành của riêng mình, tưởng tượng cô có thể dùng vẻ mặt tươi cười với mình, cho anh ta một phần tình cảm dịu dàng.

“Mộ Cẩn Y, em trả lời tôi đi, tại sao em bằng lòng gả cho tên công tử bột Lãnh Cao Tuấn kia? Anh ta có chỗ nào xứng với em? Anh ta cả ngày chỉ biết ăn uống vui đùa phá của, dựa vào đâu có thể có được người ưu tú như em?” Hàn Thái Tú kích động, đưa tay muốn bắt lấy bả vai Mộ Cẩn Y, muốn lay cô tỉnh táo lại.

Thế như Mộ Cẩn Y còn không đợi anh ta đụng được mình, cô đã lạnh lùng lui ra, Hàn Thái Tú bắt hụt, đôi mắt tràn ngập đau thương.

Tiểu Quách còn chưa kịp đi vào đã bị sự xuất hiện của Hàn Thái Tú làm cho kinh ngạc trợn mắt há mồm, vẻ mặt thật sự khó xử, trong lòng lại xoắn xuýt, đến cùng có muốn kêu Đỗ Nguyên và Đằng Tứ Minh đến không.

Thật sự là Tiểu Quách có suy nghĩ riêng, dù sao tiếng tăm của Lãnh Cao Tuấn cũng không tốt, mà vị cậu cả nhà họ Hàn này là người đàn ông hoàn mỹ nhất cho vị trí người chồng của các quý cô ở thành phố Lâm Uy, nếu Tổng Giám đốc Mộ có thể suy nghĩ đến vị này một chút, có lẽ sẽ tốt hơn khi gả cho công tử bột kia nhỉ?
“Mộ Cẩn Y, em im lặng là có ý gì? Thật ra em không thích anh ta đúng không?” Hàn Thái Tú nhìn Mộ Cẩn Y nãy giờ không nói gì, coi như chuyện còn có cơ hội xoay chuyển.

Mộ Cẩn Y lại đột nhiên lắc đầu: “Không, tôi thích anh ấy, đời này tôi sẽ chỉ gả cho anh ấy, ngoài anh ấy ra thì ai cũng không được.



“Tại sao chứ?” Vẻ mặt Hàn Thái Tú đầy khiếp sợ nhìn Mộ Cẩn Y, anh ta không nghĩ tới một người cao ngạo lạnh lùng như Mộ Cẩn Y lại nói ra những lời như vậy.

Mộ Cẩn Y nhìn thẳng vào ánh mắt tổn thương của anh ta, không chút chột dạ: “Không cần lý do.


“Em…” Hàn Thái Tú đối mặt với khuôn mặt không thay đổi của Mộ Cẩn Y, đúng là nói cũng không nên lời.

Mà Tiểu Quách đứng ở cửa ra vào, cả người đã sợ ngây người, ngoài ấy anh ra ai cũng không được, Tổng Giám đốc Mộ thích người công tử bột kia đến bao nhiêu vậy? Cái người công tử bột kia, anh ta chó ngáp phải ruồi à?
Mộ Cẩn Y không nhìn Hàn Thái Tú nữa mà xoay người đi ra khỏi phòng bao, Hàn Thái Tú trơ mắt nhìn Mộ Cẩn Y đi, anh ta muốn đuổi theo, đôi chân lại giống như rót chì, làm cách nào cũng không đi được.

Mộ Cẩn Y vừa đi ra khỏi phòng bao, thì thấy bọn người Lãnh Cao Tuấn và Giang Luật đi về hướng bên này, mà Lãnh Cao Tuấn cũng nhìn thấy Mộ Cẩn Y, ánh mắt anh sáng lên, đang muốn đi về phía cô, thế nhưng Tần Y Lộc đi bên cạnh anh đột nhiên nghiêng người một cái, ngã sấp vào ngực anh.

Nếu như là cô gái khác, chắc chắn Lãnh Cao Tuấn đã hất ra ngay lập tức, nhưng đây là em gái của bạn tốt Tần Phúc của anh, nếu anh thật sự đẩy ra, anh và Tần Phúc chắc không làm anh em được nữa.

Anh đành chịu mà đỡ lấy cô ta, cau mày hỏi: “Tử Ngưng, em sao rồi?”
Tần Y Lộc nhìn Lãnh Cao Tuấn, vô cùng đáng thương nói: “Anh Ngôn, em… Chân em đau, anh dìu em một chút, chân em đau quá.


Lãnh Cao Tuấn đành phải đỡ lấy cô, sau đó nhìn về phía Tần Phúc: “Hạo, cậu qua đây đỡ em gái cậu, tôi còn có việc.


Lúc này Mộ Cẩn Y đi tới trước mặt Lãnh Cao Tuấn, ánh mắt Mộ Cẩn Y lạnh nhạt rơi lên người Tần Y Lộc, giờ phút này, toàn bộ cơ thể Tần Y Lộc đều dựa vào trên người Lãnh Cao Tuấn, đôi tay còn ôm thật chặt cánh tay Lãnh Cao Tuấn.

Lãnh Cao Tuấn sợ Mộ Cẩn Y hiểu lầm, vội vàng giải thích nói: “Nhóc con, em nghe anh nói, chân của Tử Ngưng bị đau, anh chỉ dìu cô ấy một chút.


Mộ Cẩn Y còn chưa kịp nói gì, đằng sau đột nhiên truyền ra mộ giọng nói: “Tốt lắm Lãnh Cao Tuấn, anh và Mộ Cẩn Y còn chưa kết hôn mà anh đã không rõ ràng với người phụ nữ khác, anh đúng là không bằng cầm thú.



Lãnh Cao Tuấn bị người không hiểu gì mắng là không bằng cầm thú, ngay lập tức bối rối, anh nhìn về nơi phát ra âm thanh, thấy Hàn Thái Tú vẻ mặt tức giận đi về phía bọn họ.

Lãnh Cao Tuấn nhếch miệng cười châm chọc: “Tôi tưởng là ai? Hóa ra là cậu cả nhà họ Hàn, sao nào? Cậu cả nhà họ Hàn rảnh đến đau trứng à? Còn muốn quan tâm chuyện của tôi à?”
Mặt Hàn Thái Tú tối đi, giọng nói lạnh lùng: “Lãnh Cao Tuấn, anh chính là một tên củ cải lớn lăng nhăng, anh căn bản không xứng với Mộ Cẩn Y, tốt nhất anh nên cách xa cô ấy một chút, anh không trân trọng cô ấy thì còn có người trân trọng cô ấy hơn.


“Ô… Tôi xứng hay không xứng thì mắc mớ gì tới anh? Cậu cả nhà họ Hàn có phải lo quá nhiều chuyện rồi không?” Lãnh Cao Tuấn cười nhạt một cái: “Sao nào? Anh thích người phụ nữ của tôi à?”
Hàn Thái Tú không ngờ Lãnh Cao Tuấn trực tiếp như vậy, anh ta sửng sốt một chút sau đó tự nhiên thừa nhận: “Không sai, tôi thích cô ấy, chỉ cần một ngày hai người chưa kết hôn, tôi cũng sẽ không từ bỏ, Lãnh Cao Tuấn, từ hôm nay trở đi tôi muốn cạnh tranh công bằng với anh.


Mộ Cẩn Y nghe Hàn Thái Tú nói, đau đầu bóp bóp mi tâm, ừm, sao cậu cả nhà họ Hàn nghe không hiểu tiếng người vậy? Cô tưởng là lúc nãy cô đã từ chối đủ rõ ràng rồi.

“Công bằng? Trên thế giới này vốn không có cái gì công bằng, cô ấy và tôi là vợ chồng chưa cưới, còn anh thì không là gì cả, cho nên không nên nói chuyện cạnh tranh công bằng với tôi, như vậy sẽ lộ ra anh ngây thơ, hiểu chưa?” Lãnh Cao Tuấn khinh miệt nhìn về phía anh ta, cười nhạo.

Hàn Thái Tú suýt chút nữa bị Lãnh Cao Tuấn làm tức chết, anh cũng không hiểu nổi, người ưu tú như Mộ Cẩn Y, làm sao lại trở thành vợ chồng chưa cưới với tên công tử bột Lãnh Cao Tuấn này.

Rõ ràng giữa hai người có một khoảng cách cực lớn, thiếu nữ tài hoa xuất chúng và công tử bột dốt nát kém cỏi, thấy quái dị làm sao, cuối cùng là Mộ Cẩn Y đã bị cái quái gì mà đồng ý kết hôn với loại công tử bột như thế này?
“Lãnh Cao Tuấn, anh có nói gì cũng vô dụng, tôi sẽ không từ bỏ Mộ Cẩn Y.

” Hàn Thái Tú nghiến răng nói.


“Cho nên anh đây là quyết tâm làm người thứ ba à? Cậu cả nhà họ Hàn à, không chỉ có người phụ nữ thứ ba bị người đời chửi rủa, đàn ông làm người thứ ba cũng sẽ bị người ta phỉ nhổ.

Cho nên anh cần phải biết, nếu như anh kiên quyết muốn làm người thứ ba, sau này tôi gặp anh sẽ lớn tiếng hô một tiếng Hàn tiểu tam.


Lãnh Cao Tuấn nói xong, Giang Luật là người đầu tiên cười lên tiếng ha ha, Giang Luật dùng giọng nói có tức chết người cũng không đền mạng: “Hàn tiểu tam, tên này cũng được nha.


“Ngây thơ.

” Hàn Thái Tú tức xanh mét mặt mày, anh ta xem thường nhất là đám công tử bột này, cả ngày chỉ biết ăn uống vui đùa, anh ta cảm thấy nói chuyện cùng loại người này sẽ kéo thấp cấp bậc của anh ta xuống.

Anh ta tức giận cũng không muốn nhìn những người này nữa, bước nhanh rời đi.

Đợi sau khi Hàn Thái Tú đi rồi, ánh mắt Mộ Cẩn Y một lần nữa rơi trên người Tần Y Lộc: “Cô ôm đủ chưa?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK