• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lãnh Cao Tuấn ngây người, anh gặp tai nạn xe cộ không phải ngoài ý muốn, nhưng anh thật sự không ngờ, người hại anh, vậy mà lại là dì hai của Mộ Cẩn Y.
Mộ Cẩn Y thấy anh không nói chuyện, cũng không thúc giục, chỉ yên lặng ngồi một chỗ.

Sự áy náy trong lòng lan tràn ra hệt hư bão lũ, sau khi trọng sinh sống lại, cô chỉ nghĩ phải đề phòng mẹ con Mộ Giai Kỳ làm tổn thương mình.

Nhưng cô lại quên mất, ngoại trừ làm tổn thương mình, bọn họ còn sẽ làm tổn thương người cô để ý, cô chủ quan, suýt chút nữa thì hại chết Lãnh Cao Tuấn.
Lãnh Cao Tuấn không biết Mộ Cẩn Y đang suy nghĩ gì, sau khi nghe Mộ Cẩn Y nói xong, anh chỉ cảm thấy trái tim đau đớn như bị kim đâm.
Ba mẹ Mộ Cẩn Y qua đời khi cô còn nhỏ, ông ngoại thương yêu cô nhất cũng không còn.

Mộ Giai Kỳ là chị em ruột của mẹ cô, vốn phải là người thân duy nhất trên thế giới này của cô.

Nhưng bà ta lại ra tay hại chồng sắp cưới của cô, có thể thấy, người dì hai kia của cô có mưu mô khác với cô.
“Anh Lãnh, thật xin lỗi, đều là em không tốt, suýt chút nữa đã khiến anh mất mạng.”
“Nhóc con, em đừng nói như vậy, đây không phải lỗi của em.” Lãnh Cao Tuấn nắm tay cô, thấp giọng nói.
Mộ Cẩn Y ngẩng đầu nhìn về phía anh, nói khẽ: “Anh Lãnh, anh yên tâm, chắc chắn em sẽ vì đại nghĩa diệt thân[1].”

[1]Vì việc nghĩa quên người nhà
“Cái gì mà vì đại nghĩa diệt thân?” Vừa đúng lúc Diêu Bội Sam đi vào, nghe được những lời này của Mộ Cẩn Y.
Ban đầu Mộ Cẩn Y cũng không có ý định giấu diếm Diêu Bội Sam, nếu bây giờ bà ấy đã nghe được, vậy cô cũng nói mọi chuyện cho bà ấy biết.
Diêu Bội Sam suýt chút nữa thì tức chết: “Tốt lắm Mộ Giai Kỳ, cô lại dám đụng đến con trai tôi, xem tôi xử lý cô thế nào.”
Mộ Cẩn Y thấy Diêu Bội Sam nổi giận, chỉ là yên lặng ngồi nhìn, tình cảm? Ở trong mắt dì hai cô, sợ là chỉ có lợi ích nhỉ?
“Cao Tuấn, con chờ mẹ, chắc chắn mẹ sẽ khiến Mộ Giai Kỳ kia ngồi tù đến rục xương.” Diêu Bội Sam càng nghĩ càng giận, nếu như Mộ Giai Kỳ ở trước mặt bà ấy, có lẽ bà ấy sẽ trực tiếp ra tay.
Sau khi Diêu Bội Sam nói xong, mới nhận ra Mộ Cẩn Y vẫn còn ở đây, bà ấy cố gắng đè nén lửa giận xuống đáy lòng, âm thanh dịu dàng nhất có thể: “Cẩn Y, tuy rằng Mộ Giai Kỳ là dì hai của cháu, nhưng cô ta làm chuyện như vậy, bác định sẽ không tha cho cô ta.”
“Bác gái, cháu hiểu, bà ta nên trả giá cho những việc mình làm.” Bây giờ Mộ Cẩn Y cũng không gọi dì hai, trực tiếp gọi thẳng tên.
Diêu Bội Sam thấy thái độ này của Mộ Cẩn Y, tâm tình cũng dễ chịu, đồng thời lại có chút đau lòng.

Lãnh Cao Tuấn vừa nói muốn kết hôn với Mộ Cẩn Y, Mộ Giai Kỳ đã lập tức ra tay với Lãnh Cao Tuấn, vậy thì mấy năm nay, phải chăng bà ta đã xuống tay với Mộ Cẩn Y không ít lần?
Nghĩ đến việc mấy năm nay một mình Mộ Cẩn Y chèo chống một tập đoàn lớn như vậy, về đến nhà còn không có ai đối xử thật lòng với cô, trong lòng bà ấy rất khó chịu, bà ấy nắm tay Mộ Cẩn Y, thấp giọng nói: “Cẩn Y, về nhà với bác được không? Mộ Giai Kỳ đó không coi cháu là người thân, bác xem cháu là người thân, từ nay về sau, cháu cứ coi cháu là con gái bác được không?”
“Không được.” Mộ Cẩn Y còn chưa nói lên lời, Lãnh Cao Tuấn đã lên tiếng.
“Tại sao không được?”
“Cô ấy là con gái mẹ, vậy con cưới ai đây?”
Diêu Bội Sam trừng anh một cái: “Mẹ là nói đối xử với con bé như con gái, Lãnh Cao Tuấn, mẹ tuyên bố trước, nếu sau này con dám không tốt với Cẩn Y, mẹ sẽ đuổi con ra khỏi nhà.”

Lãnh Cao Tuấn:…
Thôi Uyên Uyên bận việc cả một ngày, không thu hoạch được gì, ngay cả muốn tìm một luật sư tốt cũng chưa tìm được.

Những luật sư nổi tiếng đó vừa nghe đến người phải bảo vệ là Mộ Giai Kỳ, thì thẳng thừng từ chối.

Còn nói, nếu Mộ Giai Kỳ ra tòa, chắc chắn sẽ là người thua kiện.
Thôi Uyên Uyên về đến nhà đã kiệt sức, cô ta nằm xuống giường là ngủ ngay.
Việc đầu tiên sau khi Mộ Cẩn Y làm khi về nhà là hỏi Thôi Uyên Uyên đã dọn đi chưa, thím Trần nói với cô, Thôi Uyên Uyên về đến nhà là ngủ luôn.

Mộ Cẩn Y cười lạnh, cô đá cửa phòng Thôi Uyên Uyên ra.
Thôi Uyên Uyên cực kỳ mệt, cô ta đang mơ mơ màng màng ngủ thì bị Mộ Cẩn Y đánh thức, cô ta mở to mắt, nhìn thấy Mộ Cẩn Y lạnh lùng đứng ở trước mặt mình.
Cô ta lập tức giận sôi máu, tức giận nói: “Mộ Cẩn Y, chị làm gì vậy?”
“Tôi nói rồi, hôm nay cô phải dọn ra ngoài, nếu cô không thu dọn đồ đạc, vậy thì không cần thu dọn gì nữa.” Mộ Cẩn Y lạnh nhạt nói.
Thôi Uyên Uyên lập tức bừng tỉnh, cô không dám tin mà nhìn về phía Mộ Cẩn Y: “Chị thật sự muốn đuổi tôi đi?”
“Tự cô đi hay là tôi cho người quăng cô ra ngoài?”
Thôi Uyên Uyên tức giận đến tái cả mặt: “Được, Mộ Cẩn Y, xem như chị giỏi.”

“Cho cô hai phút.” Mộ Cẩn Y nói xong, xoay người bỏ đi.
Thôi Uyên Uyên nhìn dáng vẻ Mộ Cẩn Y, hận không thể xông lên đánh cô: “Mộ Cẩn Y, tôi hận chị.”
Mộ Cẩn Y đột nhiên xoay người, nhìn về phía cô ta: “Hận?”
“Đúng vậy, tôi hận chị, tôi cực kỳ hận chị, nếu không phải chị, sao ông ngoại lại không nhìn tới sự tồn tại của tôi? Bởi vì có chị, bất kể tôi cố gắng bao nhiêu, ông ngoại cũng không nhìn tới.

Trong mắt ông luôn luôn chỉ có chị, chị là sự kiêu ngạo của nhà họ Mộ, còn tôi là gì? Tôi cũng là cháu gái của ông ngoại, dựa vào đâu mà ông chỉ nhìn thấy chị, để lại tất cả mọi thứ cho chị? Tôi cũng là cháu gái của ông mà.”
Mộ Cẩn Y nghe xong lời này, thấp giọng nỉ non một câu: “Thì ra là thế.”

Sau khi bị Mộ Cẩn Y đuổi ra khỏi nhà họ Mộ, Thôi Uyên Uyên chỉ có thể quay về nhà họ Thôi, thật ra gia cảnh nhà họ Thôi cũng không tệ lắm, nhưng so sánh với nhà họ Mộ vẫn có sự chênh lệch rất lớn.
Ông cụ Thôi có ba người con trai, ba của Thôi Uyên Uyên là con thứ hai, cô ta có mấy anh chị em họ.
Ông bà cô ta vẫn còn sống, ngày thường thỉnh thoảng Thôi Uyên Uyên cũng sẽ về bên này.

Nỗi lần trở về đều mang theo không ít thứ tốt, đám anh chị em họ của cô ta cũng rất thích cô ta.
Thôi Uyên Uyên cho rằng, lúc này cô ta trở về, bọn họ sẽ rất vui.

Nhưng khi bọn họ nhìn thấy cô ta trở về với hai tay trống trơn, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Đặc biệt là chị họ lớn Thôi Hải Quỳnh, nhìn thấy dáng vẻ chật vật của cô ta, thì giọng điệu cũng trở nên quái gở: “Ôi, em hai cao quý của chị, sao lại đột nhiên quay về?”
Thôi Uyên Uyên không có tâm trạng để ý tới chị họ của mình, cô ta đi đến trước mặt ông nội, nức nở nói: “Ông nội, mẹ cháu bị cảnh sát bắt rồi, ông nội, ông nhất định phải cứu mẹ cháu.”

“Cái gì? Mẹ cháu bị bắt? Rốt cuộc là có chuyện gì?” Ông cụ Thôi kinh ngạc hỏi.
“Ông nội, cháu nói nhỏ cho ông biết.” Thôi Uyên Uyên thấp giọng nói.
“Tới phòng làm việc với ông.” Ông cụ Thôi đứng lên trước.
Hai ông cháu đi vào phòng làm việc, Thôi Uyên Uyên mới nói chuyện Mộ Giai Kỳ đã làm, ông cụ Thôi tức giận đến mức dậm chân: “Hồ đồ, thật là hồ đồ mà, người nó động vào chính là nhà họ Lãnh, sao có thể tuỳ tiện trêu chọc nhà Lãnh được? Uyên Uyên, đừng trách ông nội vô tình, chuyện này, ông nội cũng không có thể ra sức.

Ông đã nói trước rồi, cho phép mẹ con cháu xử lý Mộ Cẩn Y, chỉ cần Mộ Cẩn Y chết, nhà họ Mộ chính là nhà chúng ta, tại sao mẹ cháu còn muốn tự ý động vào Lãnh Cao Tuấn?”
“Ông nội, bất kể là thế nào chúng ta cũng phải nghĩ cách, không thể để mẹ cháu ngồi tù được.

Nếu như cháu có người mẹ ngồi tù, sau này cháu phải tìm chồng như thế nào? Nếu sau này Uyên Uyên sống không tốt, thì làm sao có thể hiếu kính ông nội được?”
Những điều này ông cụ Thôi cũng biết, khi Thôi Uyên Uyên ở nhà họ Mộ, đã không ít lần mang tiền của nhà họ Mộ về.

Mấy năm nay nhà họ Thôi bọn họ có cuộc sống tốt như vậy, phần lớn đều là công lao của Thôi Uyên Uyên.
Nhưng bây giờ, Mộ Giai Kỳ đắc tội với Mộ Cẩn Y, nhà họ Thôi không thể lấy được lợi ích gì từ nhà họ Mộ nữa, ông ta cần gì phải chạy vạy vì cô ta nữa?
Ông cụ Thôi thở dài: “ Uyên Uyên, nếu như ông nội có bản lĩnh đó thì tất nhiên ông nội sẽ giúp đỡ.

Nhưng cho dù chúng ta có chạy vạy như thế nào cũng không thể chống lại nhà họ Mộ và nhà họ Lãnh đâu.”
Thôi Uyên Uyên nghe ông nội nói xong, trái tim như rơi vào hầm băng..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK