Biết ba mẹ Mộ Cẩn Y qua đời từ mười mấy năm trước, Lãnh Cao Tuấn đau lòng nhìn về phía cô, thấp giọng nói: "Người cũng đã mất đã rồi, nhóc con, em đừng khổ sở."
Mộ Cẩn Y gật đầu: "Ừm, chỉ là em cảm thấy tự trách thôi."
"Tự trách?"
"Đúng vậy, bọn họ vì cứu em nên mới chết, năm đó em bị người bắt cóc, đối phương đòi năm mươi triệu tiền mặt.
Ba mẹ em vất vả lắm mới có đủ tiền lập tức chạy tới, không ngờ rằng, sau khi đối phương lấy được tiền vẫn không muốn thả người, muốn một lưới bắt hết chúng em, ba mẹ đỡ đạn cho em, cố gắng chống đỡ đến khi cảnh sát chạy tới thì..." Trong đầu Mộ Cẩn Y, cảnh tượng kia vẫn hiện lên thảm thiết như trước, mấy năm nay, cô không ít lần gặp ác mộng, trong mộng, đều là tiếng súng vang dội, mỗi lần tỉnh lại, toàn thân cô đều ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Vốn dĩ cô là một cô gái tính cách vui vẻ, nhưng từ sau lần đó, cô trở nên tự kỷ, tự khép kín bản thân trong thế giới của riêng mình, ông ngoại nhìn thấy bộ dáng này của cô, cũng sầu đến bạc đầu.
Cho đến khi cô thoát khỏi được cơn tự kỉ, thì ông ngoại cũng đã mắc bệnh nặng, từ đó về sau, cô vẫn luôn cùng ông ngoại sống nương tựa lẫn nhau.
Vốn dĩ cô có tư chất thông minh, dưới sự dạy dỗ của ông ngoại, cuối cùng cô đã trở thành một người thừa kế đủ tư cách, mà ngay sau khi cô trở thành người kế nhiệm đủ tư cách, thì ông ngoại tựa như đã hoàn thành sứ mệnh mà rời bỏ cô lại.
Lúc ông ngoại đi, trong nhà còn có dì Hai và Thôi Uyên Uyên, cô cảm thấy ít nhất thì cô vẫn có người thân, những năm qua, cô vẫn luôn coi hai người ấy là người thân nhất, nhưng mà nào ngờ...
"Nhóc con, ôm anh một cái." Lãnh Cao Tuấn đột nhiên kéo cô đến trước người mình, dang rộng hai tay với cô.
Mộ Cẩn Y nhìn khuôn mặt đau lòng đang nhìn mình, nhỏ giọng nói: "Em không sao, tất cả đều đã qua rồi."
Lãnh Cao Tuấn thấy cô không động đậy, dứt khoát đưa tay kéo, để cho cô ngồi trên đùi mình, Mộ Cẩn Y kinh hô: "Chân của anh."
"Không có việc gì, ôm em không thành vấn đề."
Tuy rằng nói như vậy, Mộ Cẩn Y vẫn đứng lên khỏi chân của anh, cô nhìn anh rồi nhẹ giọng nói: "Chờ chân anh tốt lên rồi muốn ôm thế nào cũng được."
Lãnh Cao Tuấn nghe những lời này thì mỉm cười, những ngày hiện tại thật là tốt, đúng không?
Dưới sự giúp đỡ của Lãnh Bác Văn và Diêu Bội Sam, Mộ Giai Kỳ đã phải chấp nhận một phán quyết nặng nề, bị kết án mười năm tù, hiện tại Mộ Giai Kỳ đã gần năm mươi tuổi, đến lúc đi ra, cũng đã gần sáu mươi tuổi, mấy năm nay bà ta được chăm sóc đến thân kiều thể quý, ai biết bà ta có thể chịu đựng mười năm ở trong tù hay không?
Dì út Mộ Như của Mộ Cẩn Y đang ở hải ngoại cũng không biết trong nhà đã xảy ra chuyện như vậy, mà bên này Mộ Cẩn Y cũng đã sai người giấu nhẹm chuyện này, cô còn sai người cắt đứt liên lạc giữa Thôi Uyên Uyên và Mộ Như, cho dù Thôi Uyên Uyên có muốn tìm dì Ba cầu cứu, cũng là không có cửa làm được được.
Nhà họ Lãnh sai người truyền đi chuyện Mộ Giai Kỳ mưu hại Lãnh Cao Tuấn khắp trong giới, tin tức này một truyền mười, mười truyền trăm, rất nhanh đã truyền đến khắp nơi, phải biết rằng, những người trong giới này đều giống như cáo già, mà càng là người có tiền, càng hiểu được tiền tài lợi ích sẽ tiêu diệt nhân tính của con người đến trình độ nào.
Nhớ đến môi hôn sự đã đính ước của Mộ Giai Kỳ và Lãnh Cao Tuấn, làm sao mọi người còn chưa rõ mọi chuyện được chứ? Đây đơn giản chính là mấy âm mưu của mấy người nhà giàu bày ra vì để tranh đoạt lợi ích.
Mà Mộ Giai Kỳ vì lợi ích, mà lại không tiếc mưu hại cả người chồng sắp cưới của cháu gái bà ta, chỉ riêng chuyện này, thật sự là đủ làm cho người ta phỉ nhổ rất nhiều.
Thôi Uyên Uyên làm con gái của Mộ Giai Kỳ, người khác sẽ dùng ánh mắt gì để đối đãi với cô ta, điều đấy không cần nghĩ cũng biết.
Ngay cả những bạn bè thường ngày hay thân cận với cô ta, cũng bắt đầu cố ý xa lánh cô ta, Thôi Uyên Uyên từ một thiên kim tiểu thư được người người bợ đỡ, biến thành sự tồn tại mà mọi người tránh còn không kịp.
Ngay cả những anh chị em họ bên nhà họ Thôi cũng châm chọc khiêu khích cô ta, cuộc sống của cô ta ở nhà họ Thôi càng thêm khó chịu.
Mà trong khoảng thời gian khó khăn như vậy, Trang Đông Quân lại không hề qua tìm cô ta dù chỉ một lần, cô ta từng xin sự giúp đỡ của anh ta, nhưng mà đều đã bị anh ta từ chối hết.
Thôi Uyên Uyên đổ tất cả lỗi lầm đều do Mộ Cẩn Y mà ra, Mộ Cẩn Y đuổi cô ta ra khỏi nhà họ Mộ, để cho mọi người biết cô ta bị Mộ Cẩn Y chán ghét, đây không phải là đang ám chỉ cô ta và mẹ đã thông đồng làm bậy hay sao?
Bởi vì chuyện này mà mọi người ngày càng chán ghét Thôi Uyên Uyên, cô từ trên mây rơi xuống đáy cốc, cả người gần như không gượng dậy nổi, nếu không có sự thù hận đối với Mộ Cẩn Y chống đỡ cô ta lại, cô ta sợ là mình cũng không có dũng khí sống sót.
Từ trước đến nay con người đều là sinh vật tham lam, giống như mấy người nhà họ Thôi này, ngày thường đã quen lấy được lợi ích từ chỗ Thôi Uyên Uyên, giờ đây Thôi Uyên Uyên trở thành kẻ không đáng giá một xu, tất nhiên là bọn họ không quen, sau khi vụ án của Mộ Giai Kỳ kết thúc, bọn họ lập tức đánh chủ ý lên đầu nhà họ Mộ.
Ông cụ Thôi gọi Thôi Uyên Uyên vào thư phòng: "Nghiên Nghiên, ông nhớ ông ngoại cháu có để lại cổ phần cho cháu đúng không?"
Thôi Uyên Uyên gật gật đầu: "Đúng vậy, cháu và mẹ cháu mỗi người được một phần trăm."
Ông cụ Mộ vì muốn cho Mộ Cẩn Y nắm giữ hết cổ phần, nên cũng không có chia bao nhiêu cổ phần cho mẹ con các cô.
Hơn nữa hai người các cô đều không giỏi kinh doanh, nếu cho nhiều cổ phần, chỉ sợ các cô sẽ xảy ra chuyện tự hại mình.
Vốn dĩ Tập đoàn Mộ Thị chỉ là một công ty không lớn không nhỏ, qua mấy năm, ba mẹ Mộ Cẩn Y cố gắng dốc sức xây dựng, nên Mộ Thị mới phát triển đến ngày nay, quy mô được mở rộng không dưới mười lần so với trước kia.
Mẹ của Mộ Cẩn Y là người phụ nữ tài năng dung mạo song toàn, ba cô lại có trí tuệ càng siêu phàm hơn, nếu như hai vợ chồng bọn họ còn ở đây, quy mô của Mộ Thị, có lẽ không chỉ như bây giờ.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Mộ lão gia tử chỉ cho mẹ con Mộ Giai Kỳ chút cổ phần này, bởi vì, thật ra hết thảy của Mộ Thị, đều do cha mẹ của Mộ Cẩn Y dốc sức gầy dựng, nếu không cho Mộ Cẩn Y, sợ là cũng không thể khiến người ta phục được.
Tuy rằng chỉ cho hai người các cô mỗi người một phần trăm, nhưng số cổ tức mà hai mẹ con cô lấy được, cũng đủ để các cô ăn sung mặc sướng cả đời, cho nên, thật ra thì ông cụ Mộ cũng không tính là bạc đãi các cô.
Truyện Việt Nam
Chỉ tiếc, mẹ con Mộ Giai Kỳ chiếm được nhiều như vậy nhưng vẫn chưa thỏa mãn, trong lòng luôn cảm thấy là ông cụ thiên vị, cho nên mới luôn muốn thu cả Mộ Thị vào trong túi.
Mà kiếp trước, các cô còn giết chết Mộ Cẩn Y, nhưng không biết các cô có đạt được ý nguyện hay không.
Dù sao, Trang Đông Quân cũng không phải là người thiện lương gì, đương nhiên tất cả đều còn là ẩn số.
"Nghiên Nghiên à, nếu cháu đã trở lại nhà họ Thôi rồi, thì cháu cũng chính là một thành viên của nhà họ Thôi, cháu cũng xuất ra một phần lực giúp đỡ gia tộc chúng ta mới đúng." Ông cụ mở miệng nói ra câu nói chứa đầy ẩn ý.
Thôi Uyên Uyên không ngốc, biết ông nội còn chưa nói hết, cô ta im lặng chờ những lời còn lại của ông: "Nếu cháu có cổ phần của Mộ Thị, số cổ tức lấy được hàng năm chắc chắn không ít, cháu ở nhà họ Mộ nhiều năm như vậy, tiền tiết kiệm chắc là cũng không ít đâu ha?"
Thật sự là không ít, tuy rằng đầu óc của Thôi Uyên Uyên không tốt lắm, nhưng cô ta cũng muốn làm ra tiền.
Thế nên cô ta cũng tự mình đầu tư một ít, chẳng qua, mắt nhìn của cô ta không tốt lắm, lại không giỏi kinh doanh, đầu tư cũng không kiếm được tiền gì, đầu tư suốt mấy năm qua trên tay không có dư tiền.
Tất cả tiền có được đều đã lấy đi đầu tư, đương nhiên, nếu bán đi những sản nghiệp kia, thì vẫn sẽ có chút tiền, không nói nhiều, nhưng một trăm triệu thì cô ta sẽ có..
Danh Sách Chương: