“Cút ra ngoài.” Bạch Dương còn chưa nói hết câu thì đã bị Lãnh Cao Tuấn lạnh lùng ngắt lời rồi.
Đối diện với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người ta đó của Lãnh Cao Tuấn, ánh mắt Bạch Dương hơi run run, hai mắt đỏ hoe nước mắt lưng tròng, ấm ức lên tiếng: “Cao Tuấn, em cũng chỉ muốn tốt cho anh thôi mà.”
“Tôi bảo cô cút đi, cô không nghe hiểu tiếng người à?” Lãnh Cao Tuấn giằng lấy bó hoa hồng trong tay của cô ta sau đó dùng sức đập lên trên người cô ta: “Từ nay về sau đừng để ông đây trông thấy cô nữa.”
Bó hoa hồng được đóng gói cẩn thận rơi từ trên người cô ta xuống dưới đất, cánh hoa hồng tươi mới rơi xuống lả.
Có thể thấy được Lãnh Cao Tuấn đã dùng sức nhiều đến thế nào.
Bạch Dương nhìn bó hoa hồng tàn tạ dưới đất, nước mắt cũng rơi xuống lộp bộp, cô ta nói: “Lãnh Cao Tuấn, tại sao anh lại tàn nhẫn với em như thế chứ, rõ ràng anh biết, em…”
“Còn không biến đi tôi sẽ gọi bảo vệ tới đây.” Dường như Lãnh Cao Tuấn không nhìn thấy nước mắt của cô ta, anh không kiên nhẫn tiếp tục lên tiếng đuổi người.
“Lãnh Cao Tuấn, anh không có trái tim sao, anh là đồ khốn, em… em hận anh.” Bạch Dương che miệng rồi nhanh chóng chạy đi.
Mộ Cẩn Y nhìn theo bóng lưng của Bạch Dương, cô thầm thở dài não nề trong lòng.
Lúc này đột nhiên cô lại có chút đồng cảm với Bạch Dương, thích một người mà không nhận được sự hồi đáp đúng là một chuyện đau lòng.
Lãnh Cao Tuấn sẽ không để ý đến Bạch Dương bị mình chọc tức đến bật khóc, anh nhìn Mộ Cẩn Y rồi căng thẳng lên tiếng: “Nhóc con, em đừng nghe cô ta ăn nói linh tinh, giờ là thời đại nào rồi mà vẫn có người mê tín như thế, đúng là không thể hiểu nổi.”
Lãnh Cao Tuấn không hề để ý đến những chuyện này, tất nhiên Mộ Cẩn Y cũng sẽ không để ý đến.
Cái gì mà mệnh khắc, đây đều là những lời nói vô căn cứ, hơn nữa cô còn dám chắc chắn vụ tai nạn lần này của Lãnh Cao Tuấn là do có người làm, không hề liên quan gì đến số mệnh của cô cả.
Có điều không biết bên ba mẹ của Lãnh Cao Tuấn đã nghe thấy phong thanh hay chưa? Không biết họ sẽ nghĩ gì trong lòng nhỉ?
Mộ Cẩn Y thấy Lãnh Cao Tuấn đang căng thẳng nhìn mình, chắc là anh Đằng Tứ Minh sự lo lắng cô sẽ suy nghĩ linh tinh, cô vội vàng lên tiếng an ủi: “Anh yên tâm đi em không tin mấy cái này đâu, chỉ cần anh không để ý là được rồi.”
“Tất nhiên là anh không để ý rồi.” Lãnh Cao Tuấn tức giận nói.
Mộ Cẩn Y ngẩn người, cô còn chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy Lãnh Cao Tuấn nói tiếp: “Anh để ý chuyện mấy người đó lại hãm hại em như thế.
Nếu như để anh biết được là kẻ nào lan truyền tin đồn vớ vẩn này anh không xé miệng người đó ra thì không được.”
Mộ Cẩn Y thẫn thờ nhìn Lãnh Cao Tuấn, lúc này trái tim của cô như có dòng nước ấm áp chảy qua, dòng nước ấm áp đó giống như máu vậy dần lan ra khắp cơ thể cô.
Mãi lâu sau cô mới lên tiếng khẽ hỏi anh: “Lãnh Cao Tuấn, tại sao anh lại tốt với em thế chứ?”
“Em hỏi mấy lời này là sao đây? Em là người sắp trở thành vợ của anh, anh không tốt với em thì tốt với ai đây?” Lãnh Cao Tuấn không suy nghĩ mà trả lời cô ngay.
“Vậy anh… tại sao lại đồng ý để em trở thành vợ của anh chứ? Người thích anh nhiều như thế, tại sao anh lại nhất quyết chọn em?” Mộ Cẩn Y tiếp tục hỏi.
Lãnh Cao Tuấn sững người, đúng vậy tại sao anh cứ phải chọn Mộ Cẩn Y chứ? Bởi vì cô xinh đẹp sao? Nhưng mà không phải là anh chưa từng gặp được người đẹp xinh đẹp hơn cô.
Bởi vì cô tài giỏi sao? Ờm, hình như cái này thuyết phục hơn một chút thì phải, nhưng mà anh thật sự chọn cô vì lý do này sao?
Mộ Cẩn Y thấy Lãnh Cao Tuấn không trả lời thì cũng không để ý, cô đang định chuyển đề tài thì nghe thấy Lãnh Cao Tuấn nói: “Đâu ra nhiều tại sao như thế chứ, trái tim bằng lòng là được rồi.”
Thật ra Mộ Cẩn Y rất hài lòng về câu trả lời này, trái tim bằng lòng, có đáp án nào trọn vẹn hơn đáp án này cơ chứ?
Lãnh Cao Tuấn thấy Mộ Cẩn Y cúi đầu không lên tiếng thì hỏi vặn lại: “Còn em thì sao? Tiếng tăm của anh tệ hại như thế tại sao em lại đồng ý lấy anh?”
“Em thấy anh rất tốt.”
Một câu nói đơn giản nhưng lại khiến cho Lãnh Cao Tuấn bật cười, anh cũng không trông mong nhóc con này sẽ nói ra những lời đường mật gì.
Cô nói ra câu này đã khiến anh cảm thấy rất vui vẻ rồi.
Mộ Cẩn Y nhìn dáng vẻ mỉm cười ngốc nghếch đó của Lãnh Cao Tuấn thì cũng thấy rất buồn cười.
Ở kiếp trước mỗi khi bọn họ gặp nhau thì luôn giống như kẻ địch không đội trời chung vậy.
Cô chỉ thấy anh vô cùng đáng ghét thôi nhưng mà bây giờ thay đổi cách ở chung với anh cô mới nhận ra người đàn ông này lại đáng yêu đến thế.
Không biết là do Diêu Bội Sam và Lãnh Bác Văn cố tình hay là như thế nào nhưng mà lúc Mộ Cẩn Y ở bệnh viện với Lãnh Cao Tuấn bọn họ cũng chưa từng xuất hiện.
Thậm chí đến cả bữa tối cũng là người trong nhà đưa đến hơn nữa trong phần cơm tối mang đến đã bao gồm luôn phần của Mộ Cẩn Y rồi.
Sau khi ăn xong bữa tối thì đã hơn tám giờ tối rồi.
Lãnh Cao Tuấn nghĩ đến việc ngày mai Mộ Cẩn Y còn phải đi làm nên đã giục cô về nhà nghỉ ngơi.
Mộ Cẩn Y cũng biết mình không thể ở lại bệnh viện mãi với Lãnh Cao Tuấn được.
Hôm nay cô đã dành ra cả một ngày cũng coi như là tranh thủ lắm rồi.
Hơn nữa bệnh viện Thiên Thần này lại thuộc quyền sở hữu của nhà họ Lãnh, Lãnh Cao Tuấn là thái tử của nhà họ Lãnh, cô cũng không cần phải lo lắng anh sẽ xảy ra chuyện gì ở bệnh viện.
Buổi tối bệnh viện yên tĩnh hơn buổi sáng rất nhiều, lúc Mộ Cẩn Y rời khỏi bệnh viện, cô đi qua vườn hoa yên tĩnh rồi chậm rãi đi đến bãi đỗ xe.
Khi Mộ Cẩn Y đi đến trước xe của mình, lúc cô đang định mở cửa xe thì đột nhiên trông thấy có người lao ra từ chỗ tối.
Mộ Cẩn Y ngẩng đầu lên thì trông thấy gương mặt bừng bừng tức giận của Bạch Dương.
“Họ Mộ kia, tại sao cô lại ích kỷ như thế chứ? Rõ ràng cô biết mình là đồ sao chổi thế nhưng tại sao cô còn bám chặt lấy Lãnh Cao Tuấn không chịu buông như thế chứ? Rốt cuộc cô có biết xấu hổ hay không vậy?” Bạch Dương nhanh chóng lao đến trước mặt của Mộ Cẩn Y, sau đó tức giận nói.
Mộ Cẩn Y bình tĩnh nhìn Bạch Dương, cô cũng không nói gì mà thản nhiên nhìn cô ta trút nỗi tức giận trong lòng.
Bạch Dương nói tiếp: “Tôi nói cho cô biết, đừng tưởng rằng bây giờ anh ấy đang thích cô thì sẽ là của cô nhé.
Con người anh ấy đào hoa nhất.
Anh ấy thay bạn gái còn nhanh hơn thay quần áo.
Sớm muộn gì cũng có một ngày anh ấy sẽ chán ngấy cô, anh ấy sẽ vô tình đá cô thôi.
Đến khi đó, cho dù cô có khóc thì cũng không còn kịp nữa rồi.”
Bạch Dương nghênh đón ánh mắt của Mộ Cẩn Y, cô ta muốn nhìn ra được chút hoảng hốt từ trong đôi mắt của cô, nhưng sau khi cô nghe những lời cô ta nói xong thì lại giống như một người ngoài cuộc thờ ơ không để ý đến, hai mắt trong suốt không có một chút gợn sóng.
Bạch Dương cảm thấy mình sắp điên lên rồi, quả thực cô ta không biết rốt cuộc Mộ Cẩn Y là yêu quái phương nào.
Cô ta đã đến tận nơi khiêu khích như thế rồi nhưng cô lại cứ điềm nhiên như không ấy.
Hơn nữa khi cô ta cố tình hắt nước bẩn lên người Lãnh Cao Tuấn cô cũng không tỏ ra đau lòng, rốt cuộc cô là người phụ nữ gì vậy trời?.
Mộ Cẩn Y nhìn cô ta nói xong sau đó mới chậm rãi lên tiếng: “Cô đã nói xong chưa?”
“Cô…” Bạch Dương có cảm giác mình như đang đánh vào bông vậy, cô ta tức giận bừng bừng nhưng lại không có chỗ trút.
“Nói xong rồi thì tránh ra.”
Mộ Cẩn Y nói xong câu này thì mở cửa xe ra, sau đó chui vào trong xe, trong khoảnh khắc Bạch Dương tránh người ra cô đã lái xe rời đi.
Bạch Dương không dám tìn nhìn theo Mộ Cẩn Y, cô cứ bỏ đi như thế sao? Cô ta nói cô như thế mà cô không đáp trả gì sao? Con người này cũng kiệm lời quá nhỉ? Hơn nữa thái độ ban nãy thái độ của cô ta cũng coi như gay gắt, cô ta cứ nghĩ ít nhiều gì cô cũng phải đánh nhau một trận với cô ta nhưng thật không ngờ cô chẳng làm gì cả.
Trong lúc Bạch Dương còn đang sốc thì đột nhiên Mộ Cẩn Y lái xe quay về.
Cô hạ cửa xe xuống nhìn Bạch Dương rồi thản nhiên nói: “Lần sau trước khi nói người khác không biết xấu hổ thì ngẫm lại xem rốt cuộc hành vi của mình có biết bao nhiêu vô sỉ nhé.”
Mộ Cẩn Y nói xong câu ấy thì nhanh nhẹn lái xe rời đi, Bạch Dương nhìn theo chiếc xe đi xa của Mộ Cẩn Y mà thẫn thờ..
Danh Sách Chương: