Sau khi xử lý Lăng Cửu Tư, Thẩm Nguyệt Hy để Thương Cẩn đề phòng với Ôn Nam Hướng, Thẩm Nguyệt Hy cũng đi giúp các bánh trôi nhỏ nhà mình lịch luyện, y rũ mi, cẩn thận để mấy bánh trôi nhỏ tu luyện cẩn thận.
Nhanh chóng 10 năm, còn 3 năm theo trước hạn định bế quan của Thẩm Nguyệt Hy, y đặt tên tự cho 2 nhóc con, đặt cho Nhiếp Tử Mặc là Thẩm Khê để bé có thể giống suối nhỏ, an an tĩnh tĩnh, cuối cùng quay về sông, tới biển.
Tô Tĩnh Huyền thì là Yên Cảnh, bởi vì bánh bao nhỏ này mơ hồ vô cùng, xinh đẹp lại như ảo mộng, vẻ đẹp mông lung mờ ảo sao tầng khói mờ.
Thẩm Nguyệt Hy nhìn Tô Tĩnh Huyền và Nhiếp Tử Mặc đạt kim đan, 2 bánh trôi này còn hẹn đi chung độ kiếp, đã đau là phải chịu chung, còn có lý do là Nhiếp Tử Mặc muốn chế tạo vật thu lôi.
Thẩm Nguyệt Hy nghe nhóc kể đến hăng say, y hoài nghi bản thân đặt tên tự sai cho nhóc, suối yên tĩnh? Ở đây? Sao ta không thấy!?
Nhiếp Tử Mặc hưng phấn kéo Tô Tĩnh Huyền đi xem hộp thiết bị thu lôi, cả sư tôn cũng không quên.
Ninh Xuyên cũng bị kéo qua để thử.
Nhiếp Tử Mặc hưng phấn vỗ ngực "Đây là ta thiết kế vật thu lôi, sẽ thu lôi kiếp, sau đó vận dụng làm năng lượng bây giờ ta sẽ độ lôi kiếp thử uy lực, sư tôn người bảo vệ mọi người nha".
Thẩm Nguyệt Hy: "..." Đồ nhi à ...!Lôi kiếp của con thích ta...
Hơn nữa con chế tạo là hộp chứa điện đấy à...!Con nói cho ta đi.
Nhiếp Tử Mặc đi ra chỗ trống kèm cái hộp lớn.
Thẩm Nguyệt Hy thở dài, y vuốt nhẹ Hoài Tẫn kiếm, khẽ nghĩ thầm "Hy vọng của con, sư tôn sẽ cố".
Nhiếp Tử Mặc độ kiếp, đạo lôi kiếp đầu tiên đánh nhanh, gần đánh tới người và hộp, Nhiếp Tử Mặc hưng phấn dùng trận bảo hộ, sắp thành công rồi!
Sau đó lôi kiếp kia quay xe, tia sét bay qua Thẩm Nguyệt Hy rồi dừng lại, chọc chọc y, y mặt không cảm giác nghiêm cẩn "Qua đánh cái hộp kia 1 cái, nhẹ thôi, hư là bị phạt".
Lôi kiếp: "..." A mỹ nhân.
Lôi kiếp đi qua bên kia, sau đó chọt thử, sau đó nhìn cái hộp vỡ tan, Thẩm Nguyệt Hy để lôi kiếp đánh Nhiếp Tử Mặc một cái để kết đan.
Nhiếp Tử Mặc đau đớn vì công sức mấy năm mất đi , đã thế còn bị sét đánh! Đau dữ, cơ mà không được, sau khi độ xong nhất định làm lại!
Lôi kiếp làm xong việc thì qua cọ mỹ nhân.
Thẩm Nguyệt Hy chắn giúp 3 hài tử 27 đạo lôi kiếp, tu vi không nhích một cái nào, y rũ mi xuống "A Mặc, sau này cần thử không cần độ lôi, cứ tìm vi sư".
Nhiếp Tử Mặc ách một tiếng sau đó nói "Sư tôn, cơ mà lôi bị hấp thụ không tốt bằng chưa bị hấp thụ".
Thẩm mặt lạnh nhìn lên, trời đánh xuống một tia sét gần vào mặt của Nhiếp Tử Mặc thì quay xe qua Thẩm Nguyệt Hy.
Y bình tĩnh nói "Ta triệu lôi được, cứ làm đi".
Nhiếp thích mạo hiểm như nạp đầy máu, vui vẻ gật đầu "Tốt sư tôn!".
Tô mỹ nhân kém muốn khóc, sư huynh thật đáng sợ.
Ninh Xuyên: "..." Sư tổ thật đáng sợ, có thể triệu lôi.
......................
Thẩm Nguyệt Hy cũng báo tin cho y quán Sinh Quan ở Thành Đường Nhạn và Tần Cửu Phong, tiền học phí của đệ tử gặp nhau sẽ bàn.
Thẩm Nguyệt Hy để Tô Tĩnh Huyền chuẩn bị thu dọn, bé cầm túi Càn Khôn, một thân lục y hoạt bát, một cây xanh như chưa từng bị cắm sừng...!à không, chưa từng tươi tắn.
Tô Tĩnh Huyền 21 tuổi, dáng giống tuổi chứ không phải như Thẩm Nguyệt Hy tuổi già sức yếu mặt 18 tuổi.
Thẩm Nguyệt Hy đi ra "Trên đường đến Thành Đường Nhạn chúng ta sẽ qua Kiếm Các và đến Tô gia thôn ở Tiêu Y Thành
Tô Tĩnh Huyền ngạc nhiên rồi vui vẻ mỉm cười "Vâng sư tôn", vậy là có thể về thăm nhà rồi.
Thẩm Nguyệt Hy gật đầu "Thu dọn xong chưa?".
Tô Tĩnh Huyền gật đầu "Đã xong rồi sư tôn".
Y khẽ nói "Được, vậy đi thôi, đã chuẩn bị ngựa".
Tô Tĩnh Huyền đi theo y đến chân núi, hai người đi xuống dưới, có đệ tử đã cầm cương ngựa sẵn đang đợi cả 2.
Tô Tĩnh Huyền nhìn sư tôn mình đội mũ voan, lụa trắng rũ xuống che đi dung mạo, mái tóc đen dài khác hẳn ban đầu, cậu nhìn rồi nói cảm ơn với sư đệ kia.
Tô Tĩnh Huyền tò mò nói "Sư tôn ơi, không phải chúng ta sẽ ngự kiếm hả?".
Thẩm Nguyệt Hy leo lên ngựa, y điềm tĩnh nói "Ta dẫn con ra ngoài tiện thể ngắm cảnh, không gấp".
Tô Tĩnh Huyền đã hiểu.
Sư tôn thật tốt a.
Thẩm Nguyệt Hy cưỡi ngựa đến thôn Quang Huy trước tiên, y đến để gặp Lưu Đại Kiến có lẽ đối phương già rồi đi, đối phương tu vi luyện khí nên tuổi thọ cũng nhích chút, nhưng vẫn là ngũ linh căn rất kém.
Thôn Quang Huy giàu lên rất nhiều thông qua buôn bán Giới Cơ Lâm và trồng trọt nên mọi người không cần lo lắng, dù sao bảo chữa hay sữa chưa vẫn có tiền, tuy 1 linh thạch nhưng vẫn đủ để sống.
Thẩm Nguyệt Hy xuống ngựa, y đi tới nhà cửa Lưu Đại Kiến nhìn thấy hai nhóc con, là phàm thể.
Y rũ mi xuống, 2 nhóc con thấy có người lai liền lại tò mò, 1 nhóc có lẽ 14 tuổi gì đó, nhóc con nói "Đại ca ca, huynh tới mua đồ hay bảo dưỡng đồ vậy?".
Thẩm Nguyệt Hy nhìn 2 nhóc con ăn mặc khá tốt, y khẽ nói "Đại ca ca tới tìm cha mẹ đệ".
Thẩm Nguyệt Hy tính toán thời gian thì y hơn 32 năm chưa đến đây rồi, hiển nhiên thế sự thay đổi rất nhiều, y cười cười.
Một nữ hài tầm 10 tuổi kêu lên "Phụ thân ơi, có đại ca ca tới tìm nè".
Tô Tĩnh Huyền nhìn rồi nói "Sư tôn, thôn này phát triển nhiều thật, lần trước con đi ngang qua chưa bằng bây giờ".
Thẩm Nguyệt Hy: "..." Đồ đệ à, vi sư cảm thấy mình già rồi.
Y trầm mặc, có lẽ Lưu Đại Kiến đã hơn 60 gì đó đi...
Khi người đi ra, là đôi phu thê trẻ, là phàm nhân, y nhìn gương mặt liền biết.
Đối phương nhìn khí chất của 2 người liền khẽ thi lễ "Hai vị đạo hữu muốn mua đồ ạ?".
Thẩm Nguyệt Hy khẽ nói "Không phải, ta muốn gặp ngươi lệnh tôn".
Đối phương khẽ khó xử, Thẩm Nguyệt Hy điềm tĩnh nói "Ta họ Thẩm".
Đối phương nghe tới đây liền cúi người khẽ thi lễ nói "Hoá ra là tiên quân, tiểu sinh sẽ mời gia phụ ra, mời vào".
Thẩm Nguyệt Hy khẽ lắc đầu rồi lấy ra một cái túi Càn Khôn đưa cho thiếu niên "Không cần đâu, đây là phù chú bản nâng cấp của Giới Cơ Lâm, có thể chịu tác dụng và nhạy cảm hơn với quỷ khí, trong này khá nhiều, bán không hết thì cầm chơi".
Thiếu niên dùng hai tay nhận lấy "Cảm ơn tiên quân, về giá cả...".
Thẩm Nguyệt Hy rũ mi xuống "Tăng lên tùy mọi người, nhưng không thể bán giá quá cao, mục tiêu là phàm nhân, cậu tên gì?".
Thiếu niên chắp tay "Tiểu sinh tên Lưu Sinh Bành".
Thẩm Nguyệt Hy gật đầu "Ân, lâu rồi ta mới xuống núi, thời gian người tu luyện quá nhanh, nếu có vấn đề thì dùng Linh Ngọc để truyền tin cho ta, đôi khi ta sẽ bế quan quên mất thời gian".
Lưu Sinh Bành khẽ mỉm cười "Vâng tiên quân".
Thẩm Nguyệt Hy gật đầu "Cáo từ".
Thẩm Nguyệt Hy quay người, Tô Tĩnh Huyền tò mò nhìn y, sau đó không hỏi gì cả.
Thẩm Nguyệt Hy thúc ngựa rói đi, Tô Tĩnh Huyền đuổi theo sau.
Thẩm Nguyệt Hy bình tĩnh nói "A Huyền, nếu con không tu luyện có lẽ sau này vi sư có thể sẽ quên mất con luôn đấy".
Tô Tĩnh Huyền nghiêm túc nói "Vậy con sẽ cố tu luyện, lưu lại tên trong tam giới khiến sư tôn phải nhớ đến con".
Thẩm Nguyệt Hy khẽ gật đầu, y bình tĩnh nói "Được".
Thẩm Nguyệt Hy nhìn tiết trời thanh minh, thời tiết thật đẹp, y cười một tiếng rồi thúc ngựa.
Dành 1 tháng để đến địa phận Tiêu Y Thành, Tô Tĩnh Huyền dẫn đường tới thôn nhỏ cách thành không xa.
Thẩm Nguyệt Hy suy ngẫm, có lẽ chỉ hơn chục năm thôi, không sao đâu.
Thôn Tô gia không bằng thôn Quang Huy, có lẽ là do vị trí địa lí nơi này không gần tiên môn nào cả.
Thẩm Nguyệt Hy theo Tô Tĩnh Huyền đi xuống ngựa, dắt ngựa vào trong , người dân thấy là tiên sĩ thì tránh né.
Thẩm Nguyệt Hy nhìn thấy một tiểu nữ hài đang ngồi ở bên căn nhà nhỏ, tay của nữ hài cầm một cái mặt nạ, y rũ mi xuống, đây là vị nào, cảnh giới là Dung Hợp cảnh vốn dĩ không nên xuất hiện ở đây, thân tại phàm gian, là đợi cố nhân xưa hay sao.
Thẩm Nguyệt Hy thu hồi tầm mắt, Tô Tĩnh Huyền nhìn qua Thẩm Nguyệt Hy rồi nói "Sư tôn, gần tới nhà của Tô đại bá rồi ạ, bá bá rất tốt với con".
Thẩm Nguyệt Hy nói "Vậy thì tốt rồi".
Tô Tĩnh Huyền mỉm cười dịu dàng "Sư tôn à, cảm ơn người nha".
Y nhìn bánh trôi nhỏ rồi nói "Trách nhiệm của vi sư, chạy vào đi, ta dắt ngựa cho".
Tô Tĩnh Huyền mỉm cười rồi nói "Không cần ạ" dù sao hắn cũng không còn là một đứa trẻ nữa, nên có phong thái người trưởng thành.
Thẩm Nguyệt Hy cảm thấy tiểu đồ đệ này tốt, không giống hai sư huynh não ngắn của hắn..
Danh Sách Chương: