Thương Cẩn gần đây tổ chức cuộc họp các trưởng lão về vấn đề muốn chọn tông chu cho nên đã triệu tập 4 vị đại trưởng lão và các đại đệ tử của tứ đại trưởng lão.
Trong đại điện có người đi thay thế chính là Giang Hàn Du, Thương Cẩn có 5 vị đồ đệ, đều rất giỏi, nhưng sủng ái nhất chính là lão nhị, cũng là vị có tư chất cao nhất.
Hôm nay Giang Hàn Du ôm tiểu hồ yêu đi nghe, bị tứ sư đệ của Thẩm Nguyệt Hy dị nghị "Giang sư chất, đây là cuộc họp quan trọng, ta không dị nghị cậu thay thế Lam Thủy tiên quân đi họp, nhưng cũng không thể đem a miêu a cẩu vào đây chứ".
Giang Hàn Du, Thẩm Nguyệt Hy: "...".
Tứ sư đệ lên tiếng "Hàn Du à, yêu tộc không trung thực, nhất là hồ ly".
Giang Hàn Du nghiêm cẩn nói "Sư thúc, yêu có tốt xấu, huống hồ Yêu Chủ bây giờ đang là Hồ tộc chứ không phải Phượng tộc".
Linh An Hương đi vào thấy cãi nhau thì lên tiếng "2 đứa đứng đó làm gì vậy?".
Tứ sư đệ thi lễ rồi nói "Trưởng lão, Giang Hàn Du manh theo linh thú đến tham gia hội nghị".
Linh An Hương nhìn cầu tuyết nhỏ trong tay của Giang Hàn Du thì cất tiếng nói "A, là tiểu bạch hồ này hả, bữa ta có nghe qua rồi".
Linh An Hương đi qua "Ta bế nó được không?".
Giang Hàn Du nhìn bạch hồ không phản kháng thì gật đầu "Vâng trưởng lão".
Linh An Hương vui vẻ bế rồi nựng hồ ly, mềm quá đi.
Giang Hàn Du nhớ lại khi sáng sư tôn dùng pháp thuật ngụy trang bản thân thành linh thú bình thường, chỉ còn 1 cái đuôi, nhưng vậy cũng không sao, đỡ bị chú ý.
Tứ sư đệ khó chịu, tay siết thành nắm đấm, sau đó bước chân vào trong.
Tứ sư đệ nhìn qua đồ đệ của Linh An Hương là Diệp Hàn Y nhưng nàng lại nhìn qua Giang Hàn Du lại nhìn qua sư tôn mình.
Mọi người vào trong, Thương Cẩn nhìn bạch hồ được cưng nựng, ánh mắt đào hoa nhìn qua bên kia.
3 vị trưởng lão khác yên lặng nhìn.
Thương Cẩn nói "An Hương, hồ ly kia...".
Linh An Hương mỉm cười "A, nó hả, linh thú bản mệnh của Hàn Sơ thì phải, đáng yêu thật, khi nào muội cũng muốn nuôi".
Thương Cẩn đi qua nhận lấy hồ ly, sau đó nói "Vậy thì khi khác nuôi đi, riêng nhóc này không được, nó là linh thú của A Hy".
Linh An Hương ồ một tiếng.
Trần Lăng Diên nhìn qua, là cái yêu thú khi đó ha, lúc đó là người bây giờ lại là hồ ly, chà, đáng yêu thật.
Linh An Hương vui vẻ ngồi xuống "Vậy khi nào ta sẽ qua thăm đệ ấy nhân tiện vuốt mao".
Thẩm Nguyệt Hy: "...".
Y im lặng giả chết.
Thương Cẩn nhéo má của tiểu hồ ly rồi đặt lên bàn.
Sau đó bắt đầu hội nghị, lần này là họp để chuẩn bị cho Trần Lăng Diên đảm nhiệm vị trí tông chủ, còn hỏi các trưởng lão ai muốn nghỉ ngơi để bế quan tu luyện.
Kết quả ai cũng muốn về bế quan, bởi nếu không bế quan, họ tuổi thọ sẽ rất ngắn.
Linh An Hương còn gắng được nhưng 3 sư đệ tu vi thấp hơn, có chút khó.
Thẩm Nguyệt Hy ngồi trên đùi của Thương Cẩn nhìn sắc mặt 3 vị sư đệ đen thui, họ không được hưởng phần tốt chút nào cả.
Mấy đệ tử của 4 trưởng lão sẽ đảm nhận vị trí của 4 trưởng lão.
Còn có Thẩm Nguyệt Hy không có phần nhiều.
Thương Cẩn sờ nhẹ đầu mềm mại của y, thấp giọng truyền âm qua "A Hy, ta sắp bế quan rồi, không thể chăm sóc đệ được, đệ không được quên ta đâu nhé".
Thẩm Nguyệt Hy cào cào áo bào của Thương Cẩn, mắt tròn xoe nhìn đối phương, Thương Cẩn mỉm cười hòa ái với y, nhẹ nhàng sờ đầu y.
Sau khi họp xong, mọi người chuẩn bị giải tán.
Thương Cẩn bế bạch hồ lên, Giang Hàn Du nhìn qua, Thương Cẩn đang định nói gì thì tiểu hồ ly phóc qua bên, Thương Cẩn nhanh tay túm gáy hồ ly lại, giọng rất ôn hòa lại nghiêm khắc "Đệ định đi đâu".
Thẩm Nguyệt Hy: "..." Ách..
Thương Cẩn nghiêm khắc nhìn bạch hồ "Xú tiểu tử, giữ lễ tiết, không thể nhào như vậy".
Tiểu bạch hồ u ử nhìn qua, nó kêu mấy tiếng kêu đáng yêu, Thương Cẩn cảm thấy tim bị bóp nhẹ, sau đó sửa lại tư thế bế hồ ly "Ngoan, hôm nay ở Thanh Vãn Phong một hôm, hôm sau rồi về".
Thẩm Nguyệt Hy: "..." Không muốn.
Y lắc đầu, sau đó vươn chân nhỏ với với lọm tóc của Thương Cẩn, mềm manh nhìn đối phương, sau đó liếm mặt của Thương Cẩn, Thương Cẩn cảm xúc ngổn ngang khi bị liếm mặt, gương mặt vốn dĩ ôn hòa, văn nhã nhanh chóng bị nhiễm đỏ.
Tiểu hồ ly nhân cơ hội này bật ra, Thương Cẩn chụp hồ ly lại lần nữa "Gây sự rồi chạy? Hôm nay ở lại".
Tiểu hồ ly: "..." Hic.
Giang Hàn Du đen mặt, sư tôn...
Mấy người khác cảm thấy linh hồ đáng yêu, năng động thật, cơ mà dám hôn tông chủ của họ đúng là rất tài giỏi.
Thẩm Nguyệt Hy vũng vẫy cái đuôi quật tay của Thương Cẩn, ủy khuất với với Giang Hàn Du, Thương Cẩn lạnh giọng "Không thể, không lẽ đệ thích xú tiểu tử kia hơn ta?".
Thẩm Nguyệt Hy chán nản cụp tai lại, tiểu hồ ly không thèm phản ứng nữa, linh lực ơi, muốn linh lực cơ.
Thương Cẩn nhìn qua, nghiêm mặt nói "Qua đây".
Giang Hàn Du qua bế bạch hồ lên, Thương Cẩn nhéo má hồ ly, không biết nên nói gì hơn nữa mà cười khổ "Đệ rốt cuộc mấy tuổi vậy, sao giống trẻ con vậy?".
Thẩm Nguyệt Hy nhìn Thương Cẩn mang vẻ mặt 3 thương tâm 7 phần dở khóc dở cười, bất lực vô bờ.
Thẩm hồ ly vươn móng vuốt chạm tay của sư tôn, cào cào mấy cái rồi vẫy tay tạm biệt.
Thương Cẩn sờ đầu y "Ngoan, quay về nghỉ ngơi, sớm ngày có thể quay về hình người".
Y khẽ gật đầu, sau đó leo lên vai của đồ đệ, Giang Hàn Du quay về, Trần Lăng Diên hỏi Thương Cẩn "Sư tôn, sư đệ lại bế quan sao?".
Thương Cẩn gật đầu "Đúng" sau đó nhìn qua tứ đồ đệ, tứ sư đệ cảm nhận được uy áp của sư tôn thì rùng mình.
Thương Cẩn lạnh lùng nhìn qua, cặp mắt đào hoa phong tình trở nên lạnh lùng hơn, giọng nói vốn dĩ nhu hòa của Thương Cẩn trở nên lạnh lẽo "Tới Hỏa Diên Phong lĩnh phạt, nếu có lần sau xúc phạm tới sinh linh của Tàng Tuyết Phong thì trục xuất sư môn".
Thương Cẩn bỏ đi, tứ sư đệ run rẩy lau mồ hôi, ngũ sư đệ dìu sư huynh của mình "Sư huynh, huynh làm gì để sư tôn trách phạt vậy".
Tứ sư đệ lau mồ hôi lạnh "Ta mắng con hồ ly kia".
Trần Lăng Diên nhìn qua, cậu lên tiếng "Đụng tới ai thì được nhưng đừng đụng vào người hay thú của Tàng Tuyết Phong, chủ yếu sư tôn rất sủng sư đệ, tam sư huynh của 2 người là do Giang Hàn Du giết, người của Tàng Tuyết Phong tu vi đều rất cao, đều là kỳ tài đứng đầu, hai đệ không nên chọc vào".
Tứ sư đệ khó chịu nói "Nhưng mà hồ yêu kia...".
Trần Lăng Diên ho một tiếng, sau đó quay mặt ra ngoài "Hồ ly kia là linh thú của Lam Thủy Tiên Quân, dĩ nhiên địa vị sẽ không thấp, cái danh đó không phải để trưng bày cho đẹp, ta không biết giữa sư tôn và sư đệ thì ai mạnh hơn nữa, tuyệt đối không được chọc đến Lam Thủy, hiểu?".
2 người kia gật đầu rồi Trần Lăng Diên cũng rời đi dọn hành lý chuẩn bị ra ngoài lịch luyện.
Khi này Giang Hàn Du bế Thẩm Nguyệt Hy về An Thanh Cư, tiểu bạch hồ năng động nhảy xuống dưới, sau đó chạy về giường làm tổ đi ngủ.
Giang Hàn Du đi ra ngoài luyện kiếm rồi đến Tu Minh Phong phòng bếp để lấy đồ ăn, đầu bếp nơi đây cũng quen thuộc nên cho con gà hay các đồ khác, dù sao tông chủ ra lệnh chuẩn bị sẵn đồ ăn từ trước rồi.
Giang Hàn Du cầm đồ về nấu ăn, lúc bưng đồ ăn vào nhìn thấy trên ngọc bàn đã bày biện sẵn đồ ăn.
Tiểu bạch hồ nằm an tĩnh bàn an tĩnh vô cùng, nó cuộn tròn người lại ngủ.
Giang Hàn Du nhớ tới hình như có 1 phòng bếp của sư tôn, nhưng chưa bao giờ hắn mở nơi đó ra, nhưng sư tôn cũng biết làm đồ ăn sao? Còn có các món kia là sao vậy, rất bắt mắt.
Giang Hàn Du nhìn bát mỳ trường thọ trên bàn và các đồ ăn, còn có một cái bánh rất kỳ lạ màu trắng.
Giang Hàn Du đi qua rồi để đồ ăn hắn làm qua 1 bên, đồ trên bàn hình như nguội rồi.
Hắn nhẹ nhàng đánh thức Thẩm Nguyệt Hy dậy.
Mắt cáo mở ra, sau đó nhìn hắn rồi nghiêng đầu nhìn, sau đó mới nhảy xuống ghế.
Y biến về hình người, tay sửa lại tóc "Về rồi à".
Giang Hàn Du gật đầu "Đúng rồi sư tôn, đồ ăn này là...".
Y rũ mi xuống rồi nói "Lâu rồi mới làm, không cần để ý đâu, con giúp ta làm nóng nhé, trừ cái bánh kia đừng làm nóng nó".
Giang Hàn Du gật đầu rồi làm nóng, món canh gà hầm nấm cũng hơi mất nước.
Đồ ăn sư tôn làm nhìn ngon thật.
Y khẽ nhìn đồ ăn hôm nay mà hắn chuẩn bị vẫn là 2 chay 1 mặn, 1 canh, y cụp mi rồi nói "Ăn đi".
Y lấy đũa gắp mì lên ăn, y lần này ăn hết bát mì, sau đó mới ăn mấy món khác một chút.
Giang Hàn Du lần đầu nếm đồ ăn do sư tôn làm, y cảm thấy rất tốt, hương vị kia có hơi quen thuộc nhưng y lại không nhớ ra ở đâu cả.
Thẩm Nguyệt Hy nhìn Giang Hàn Du ăn gắng cho hết, y làm ít nhưng đẹp nên chắc vẫn ổn khi để đồ đệ xử hết 8 món.
Còn 1 nửa nên không sao đâu ha...
Giang Hàn Du ăn được hết, dù sao luyện kiếm mệt, dù tích cốc nhưng có đồ ăn thì vẫn là rất thích.
Ăn xong còn cái bánh kỳ lạ.
Thẩm Nguyệt Hy ngoắt tay, Hoài Tẫn xuất vỏ, Hoài Tẫn bị lấy làm dao cắt bánh kem.
Hoài Tẫn: "..." Cíu, ta đã bị vấy bẩn.
Thẩm Nguyệt Hy cắt bánh ra các phần bằng nhau rồi đẩy dĩa bánh qua "Ăn đi, có lẽ đây là lần đầu con ăn cái này".
Thẩm Nguyệt Hy gọi Mạch Vân và Hoài Tẫn hiện hình, Hoài Tẫn cả người dính bánh kem đang lau kiếm bi ai vô cùng "Chủ nhân, ngài tàn nhẫn thật".
Mạch Vân mắt sáng lên nhìn y rồi vui vẻ ăn bánh, Thẩm Nguyệt Hy tùy ý cười cười, Giang Hàn Du cầm bánh lên dùng thìa múc miếng nhỏ, mềm mại, thơm và ngọt...
Hắn ăn hết dĩa bánh, trên ngọt ngào, bên dưới xốp xốp có nhân cam, ngon miệng.
Thẩm Nguyệt Hy ăn bánh xong, y nhìn rồi nói "A Tẫn, ăn xong?".
Hoài Tẫn liếm bánh bên môi, khẽ gật đầu nhìn y, sau đó nghĩ ngợi đến gì đó mà mỉm cười sáng chói "Xong, chủ nhân muốn cho ta thêm sao?".
Y cười khẽ, nhẹ nhàng dùng lời nói găm tâm "Không, cầm 5 phần này qua cho tông chủ và Linh trưởng lão và 3 đồ đệ của ta, dám ăn bớt, ta sẽ dùng cậu làm dao nấu ăn".
Hoài Tẫn: "..."
Hoài Tẫn cầm 2 phần bánh rồi chạy đi, Mạch Vân nhìn rồi nói "Chủ nhân ơi, có thể ăn thêm không?".
Y vươn tay sờ nhẹ đầu của cậu, giọng rất ôn hòa "Khi khác làm cho cậu ăn, A Du ăn nữa không?".
Giang Hàn Du khẽ lắc đầu, Thẩm Nguyệt Hy rót coca ra ly đưa ra, Giang Hàn Du uống vào xém phun bị Thẩm Nguyệt Hy bịt miệng, y cười nói "Nuốt".
Giang Hàn Du: "...".
Giang Hàn Du uống vào, cảm thấy vị cay trong miệng, cũng rất giải khát, cơ mà lạ quá, rượu này lạ vậy...
Thẩm Nguyệt Hy cười khẽ rồi nói "Đó là đồ uống ta lấy ở chỗ khác, không có nhiều, chỉ là hôm nay muốn uống, không phải rượu đâu".
Y cười cười, tùy ý dùng tay tựa cằm, Giang Hàn Du đem chén đĩa dọn dẹp rồi xin phép đi rửa chén.
Thẩm Nguyệt Hy quay về lại dạng hồ ly sau đó ra ngoài hít thở khí lạnh của nơi này, Mạch Vân đã đi chăm sóc tuyết liên sau khi ăn xong, Hoài Tẫn thì còn đang bay nhảy bên ngoài.
Thẩm Nguyệt Hy nằm trên đá tả ngạn hồng liên trì, nhìn dáng cáo trong nước, y rũ mi xuống, trong các đệ tử, y sủng ái nhất có lẽ không phải là Giang Hàn Du mà chính là Minh Ngự, tên ngốc kia là đứa nhỏ mà y chú ý nhất, có lẽ bởi vì nhóc con thật sự quá ngốc khiến y không đành lòng.
Chưa kể đến Minh Ngự từng trải qua trận hoả thiêu tế đàn, khi y cứu Giang Hàn Du cũng là vì y nhìn thấy cảnh đó và nghĩ lại đến Mình Ngự, y trầm mặc nhìn bóng mình trong hồ sen.
Rốt cuộc tâm trạng của y là sao, y không chắc mình lựa chọn đúng đắn.
......................
Đánh giá độ hảo cảm và suy nghĩ của Thẩm sư tôn với các đồ đệ.
Đại đệ tử Minh Ngự: 90.
Tên ngốc này rất đáng lo, quá ngốc, lại rất chấp niệm, cần quan tâm và che chở nhiều.
Không thể để đối phương vào bếp.
Nhị đệ tử Nhiếp Tử Mặc: 70.
Xú tiểu tử không phá nhà sẽ không hay, cần quan sát và chú ý tránh để nhóc con tự hủy.
Tam đệ tử Tô Tĩnh Huyền: 80.
Nhóc con này tâm tư sâu, làm việc kín đáo, đáng để an tâm trừ độc dược.
Tứ đệ tử Giang Hàn Du: 85.
Nhóc con một lòng muốn báo thù bỗng dưng được trả thù, đối tượng lưu tâm, là con cún nhỏ biết nấu ăn..
Danh Sách Chương: