• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tới trường học.

Y dẫm lên những con sâu béo tròn ấy mà bước vào cái ổ sâu.

Những con sâu đang gặm xé lấy những con người trong sân trường.
Thẩm Ngạn Thanh nhận ra tâm trạng của Thẩm Nguyệt Hy xấu đi, hắn vươn tay cầm lấy tay y thì nghe thấy một âm thanh quen thuộc [Khó chịu thật, chướng mắt]
Thẩm Ngạn Thanh giật mình nhìn qua Thẩm Nguyệt Hy, nhưng đối phương không nói gì cả mà, sau đó hắn lại nghe thấy giọng nói ấy [Thuốc ở trong cặp rồi, lát phải uống...!Cứ kiểu này bảo sao lại không tự sát...]
Thẩm Nguyệt Hy khó chịu, y rút tay lại thì Thẩm Ngạn Thanh không nghe được gì cả.

Thẩm Nguyệt Hy nhìn xuống tay của Thẩm Ngạn Thanh có con giòi trắng từ tay y bò vào, y nhìn tay mình là máu và xương trắng, y phủi nhẹ áo của Thẩm Ngạn Thanh.
Hắn nghe được âm thanh rất lạnh [Con sâu đáng ghét]
Thẩm Ngạn Thanh mờ mịt hỏi "Sao vậy?".

Thẩm Nguyệt Hy bình tĩnh rụt tay lại "Có chút bụi mà thôi, đi vào lớp thôi".
Khi vào lớp, Thẩm Nguyệt Hy ngồi ghi chép, hắn nhận ra nét bút hơi khựng lại, tay cầm bút của y hơi khựng.
Thẩm Nguyệt Hy nhìn qua "Sao vậy?".

Thẩm Ngạn Thanh lắc đầu "Không có gì".
Y gật đầu, sau đó tiếp tục nhìn tờ giấy đầy sâu, y vén sâu ra rồi tiếp tục ghi chép, cổ tay y bị nó đục thủng thành lỗ lớn, từng chút gặm khoét xung quanh, từng chút một, hàng trăm con sâu cắn xé từng nơi khác nhau.
Thẩm Nguyệt Hy sau đó mệt mỏi gục đầu xuống bàn, quyết định nhắm mắt tĩnh tâm.
Thẩm Ngạn Thanh vươn tay chạm nhẹ vào cổ tay y, nghe được những âm thanh kia lần nữa [Kéo dài bao lâu đây, hình như bị A Thanh nhận ra sự khác biệt rồi, ngứa thật...]
[Lưng ngứa...!ngực cũng vậy...!Chỉ là giả thôi, không sao, chịu đựng thêm mấy ngày sẽ hết thôi...]

Thẩm Ngạn Thanh im lặng, sau khi vào học, giáo viên không chú ý tới Thẩm Nguyệt Hy im lặng ghi chép, Thẩm Ngạn Thanh đôi khi chân đụng phải chân của y mà y cũng không nhận ra.
Những suy nghĩ dần ít đi chỉ còn những từ lặp lại [Thẩm Ngạn Thanh còn tồn tại...!Thẩm Nguyệt Hy còn sống....còn cứu được..

Chỉ cần thu thập đủ rồi trầm miên thôi, như vậy sẽ không cần lo nữa]
[Hình như bị gặm mất tim rồi...!Cũng đau thật, hóa ra bị gặm nhấm là vậy, không đau như xương cốt gãy vụn]
[Muốn đánh người...!muốn ăn bánh ngọt...]
Thẩm Ngạn Thanh không tập trung nổi việc học vì suy nghĩ vẩn vơ của Thẩm Nguyệt Hy.
Thẩm Nguyệt Hy cũng không biết mình tác động sâu sắc đến nghề nghiệp tương lai của Thẩm Ngạn Thanh cỡ nào.
Thẩm Nguyệt Hy ngày đó biết tin Thẩm Ngạn Thanh đi thi lấy chứng chỉ IELTS, còn đăng ký trường y ở nước ngoài, y ngẩn ngơ.
Sau đó cũng cẩn thận chu cấp cẩn thận cho Thẩm Ngạn Thanh, y vỗ vai hắn "Ở đó có gia đình của tôi, tôi sẽ bảo tài xế đợi cậu ở sân bay, hiểu?".
Thẩm Ngạn Thanh gật đầu "Được" sau đó ôm Thẩm Nguyệt Hy rồi cắn lên cổ y để lại vết răng.

Thẩm Nguyệt Hy y im lặng để hắn đánh dấu tạm thời mình.

Thẩm Ngạn Thanh mỉm cười rồi hôn lên trán y "Đợi tôi".
Thẩm Ngạn Thanh không đoán ra suy nghĩ của Thẩm Nguyệt Hy, hắn nhận ra khi nào có thể đọc được suy nghĩ của y thì khi đó y đang phát bệnh, còn khi bình thường thì không nghe được, nhưng bây giờ hắn lại nghe thấy âm thanh kia [...!Cắn rồi à? Sao không có cảm giác nhỉ?]
Thẩm Ngạn Thanh che giấu cảm xúc rồi hôn lên môi y rất nhẹ "Nguyệt Hy, giữ gìn sức khỏe".

Y nghe được âm thanh ù ù, không rõ ràng nhưng vẫn gật đầu "Được".
[Không nghe được gì cả...!Nói gì vậy]
Thẩm Ngạn Thanh mỉm cười "Nguyệt Hy, vợ à, khi anh quay lại sẽ đánh dấu hoàn toàn em".
Thẩm Nguyệt Hy vừa dùng tinh thần lực để cường hoá tai.
[...!Xú tiểu tử, muốn đánh dấu hoàn toàn? Nằm mơ]

Y mặt không cảm xúc bình tĩnh nói "Quay về rồi tính sau".
Thẩm Ngạn Thanh cười cười rồi kéo vali đi làm thủ tục.
Thẩm Nguyệt Hy quay về xe nhà.
......................
Sau khi mà Thẩm Ngạn Thanh xuất ngoại, Thẩm Nguyệt Hy vẫn luôn gọi điện và nhắn tin với Thẩm Ngạn Thanh, quan hệ hai người vẫn như vậy.
Sau 8 năm, Thẩm Ngạn Thanh học xong và làm bác sĩ tại bệnh viện của Thẩm gia.

Bệnh nhân đầu tiên mà hắn gặp lại là y.

Thẩm Nguyệt Hy.
Thẩm Nguyệt Hy im lặng ngồi trên ghế sô pha, âu phục màu xám, dáng vẻ tinh anh của xã hội.

Thẩm Ngạn Thanh xem báo chí hay đưa tin vị tổng giám đốc trẻ của Dư Thị, nhưng hắn không nghĩ tới bản thân lại gặp Thẩm Nguyệt Hy.
Thẩm Nguyệt Hy đảm mạc nhìn lên, con ngươi màu mực trầm tĩnh, Thẩm mẫu nói "Bắt đầu khám bệnh đi, gần đây bác sĩ nói thằng bé trầm lặng hơn xưa".

Thẩm Ngạn Thanh ngồi xuống ghế, Thẩm Nguyệt Hy im lặng nhìn theo hắn, hắn vươn tay ra trước mặt y khua tay vài cái, con ngươi màu mực yên tĩnh nhìn theo, mắt phượng sâu thẳm lạnh lùng ấy như cũ bình tĩnh.
Thẩm Ngạn Thanh đưa tay chạm vào tay của Thẩm Nguyệt Hy rồi nghe được giọng nói quen thuộc ấy "Muốn làm cho nhanh để về ngủ quá...".
Thẩm Ngạn Thanh nén cười, mặt nghiêm như vậy hóa ra là chán ư...!Không đúng, nghe được suy nghĩ...!Vẫn đang phát bệnh.
Thẩm Nguyệt Hy chớp hàng mi cong, y bình tĩnh nói "Mẹ, người không cần đứng đây, bản thân con cũng học y, có thể chỉ dẫn cho cậu ấy".

Thẩm mẫu im lặng rồi nói "Được, tùy con, dù sao thì em gái con cũng lo cho tập đoàn".
Thẩm Nguyệt Hy cười nhạt, y trầm mặc [Mệt thật...!Cố chịu đựng thêm cho tới khi hoàn thành nghĩa vụ, không thể để em gái phải mệt, bằng không cô bé ấy sẽ giống như A Quân...!Không còn vui vẻ]

Thẩm Nguyệt Hy trầm mặc nhìn Thẩm mẫu đi khỏi, Thẩm Ngạn Thanh khám một chút, kiểm tra xong mới cầm tay y hỏi "Cậu còn đau không?".

Y khẽ lắc đầu "Không đau" [Đói]
Thẩm Ngạn Thanh cho giúp việc lấy bánh ngọt ra, Thẩm Nguyệt Hy bình tĩnh ăn bánh.

Thẩm Ngạn Thanh chống cằm nhìn y ăn bánh rất bình thường, nhưng hình như có chút kỳ lạ.
[Không có vị, đã ăn chưa? Ăn rồi nhỉ]
Thẩm Ngạn Thanh trầm mặc, hắn bắt đầu không hiểu cái chứng bệnh này của nhà họ Thẩm rồi, thế giới tinh thần rất lạ.
Thẩm Nguyệt Hy im lặng ăn xong bánh, y vươn tay chạm vào mi tâm của Thẩm Ngạn Thanh, lúc này tầm mắt của hắn thay đổi, hắn nhìn thấy bản thân, hắn nhận ra tầm mắt của mình thay đổi thành tầm nhìn của Thẩm Nguyệt Hy.
Hắn nhìn thấy bàn tay của mình bây giờ chỉ còn xương trắng sau ống tay áo sang trọng ấy, trên cơ thể của hắn cũng có các con giòi bọ gặm nhấm gương mặt tới không rõ hình dạng và dáng vẻ, máu chảy rất nhiều.

Tầm nhìn lại cúi xuống, hắn thấy rõ cơ thể mình gầy gò, lộ rõ dáng xương dưới ống quần tây.
Những con sâu trắng béo tròn bò ngổn ngang nhiều vô cùng đang bò lên bàn, bò qua chân hắn.
Thẩm Ngạn Thanh giật mình, tầm nhìn thay đổi quay về góc nhìn ban đầu, hắn bịt miệng, ngăn cảm giác buồn nôn lại.
Thẩm Nguyệt Hy chớp mắt phượng "Khó chịu sao?".

Thẩm Ngạn Thanh nuốt khan, tay sờ nhẹ ngực mình, hắn trầm giọng "Không sao...!Nguyệt Hy...!Cậu không nhận ra gương mặt của tôi từ khi nào".
Thẩm Nguyệt Hy trầm mặc, y suy nghĩ rồi im lặng, hắn vươn tay chạm vào tay y, lại nhớ tới cảnh khi nãy chỉ còn các khớp xương trắng.
[...!Gương mặt của Ngạn Thanh, không quên được...!Cậu ấy chết trước mặt ta...!không thể quên]
[Tự moi bụng đau...!Cậu ấy chết rồi, là ta chôn cậu ấy, trước mặt không phải hắn, là kẻ khác]
[Trước mặt là hắn...!nhưng không phải hắn..

Chỉ cần giết tên này thôi sẽ có thể cứu tiểu hồ ly rồi]
[Nhưng nếu giết hắn thì tiểu hồ ly sẽ không nguyên vẹn, không hoàn hảo, đợi thêm vậy]
Thẩm Ngạn Thanh: "..." Tôi hỏi 1 câu mà cậu nghĩ ra bao nhiêu rồi thế, khoan cậu bảo tôi chết!?
[...!Sao suy nghĩ lại vậy...!ừm, hóa ra là nó]

Thẩm Ngạn Thanh sau đó không nghe được gì nữa cả, Thẩm Nguyệt Hy an tĩnh nhìn Thẩm Ngạn Thanh, sau đó véo má hắn, y khẽ nói "Đọc suy nghĩ của người khác là không tốt...".

Y trầm mặc một chút, sau đó dừng nhéo má hắn mà sờ lên khoé mắt của hắn, y mỉm cười "...!nhưng có lúc tôi sẽ cho cậu đọc suy nghĩ, cậu nghĩ có thể đọc suy nghĩ của tôi vào lúc nào".

Thẩm Ngạn Thanh dựa tay vào má của y, hắn nhìn gương mặt xinh đẹp của y, môi hồng khẽ mở "Khi cậu phát bệnh".

Thẩm Nguyệt Hy cúi đầu hôn lên môi hắn rất nhẹ rồi cách hắn rất gần khiến hô hấp của 2 giao hòa với nhau, y khẽ nói "Đó là khi tinh thần của tôi giao động, lớp chắn lý trí bị hao mòn đi vài phần khiến người có liên quan tới tôi có thể đọc được suy nghĩ".

Y hôn nhẹ môi hắn lần nữa "Tôi không phải người có độ phù hợp với cậu mà là trong cơ thể của tôi, có thứ phù hợp của cậu...".

"Bây giờ cậu đi xét nghiệm ADN thì có thể cho ra báo cáo, cậu là con ruột của cha mẹ tôi".

Y liếm nhẹ môi hắn rồi mút nhẹ môi dưới của hắn "Hệ thống kia nói cậu là con ruột của Dư gia cũng không phải sai, nhưng nó cũng không đúng".

Y dịu dàng tách môi hắn ra, tay đan xen với tay hắn, một tay giữ lại sau gáy của hắn, cẩn thận xâm nhập bên trong, dịu dàng lại tinh tế xâm chiếm.

Thẩm Ngạn Thanh đỏ mặt nhắm mắt lại, hắn hôn một cách trúc trắc khi chạm lưỡi với y, đầu lưỡi mềm mại thơm tho kia.

Nụ hôn dịu dàng lại triền miên kết thúc sau vài phút, hắn hô hấp nhanh hơn, sau đó phát hiện y muốn buông ra thì hắn ôm lấy eo của y kéo gần y lại rồi hôn lên môi y "Thứ kia là gì?".

Thẩm Nguyệt Hy cụp mi xuống, khi hôn xong, y liếm nhẹ môi "Nó ở trong cơ thể tôi và nhập làm 1 với tôi" cho nên sẽ có ngày tôi hủy đi bản thân để lấy nó cho cậu.

Sau đó thì không có hiện tượng súng lên nòng hay giương cung bạt kiếm gì cả.

Sức kiềm chế của cả 2 rất cao..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK