• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Thẩm Nguyệt Hy vừa mới xuống tới chân núi không xa thì gặp thôn nhỏ dưới chân núi của Vân Bách Thánh Tông, thấy họ gặt lúa nên qua giúp luôn.
Hằng năm người của thôn Quang Huy luôn nhờ các đệ tử của Vân Bách Thánh Tông tới gặt lúa.

Họ cũng sẽ trả ơn bằng lương thực.

Vân Bách Thánh Tông cũng giúp đỡ cẩn thận, còn có là lịch luyện cho đệ tử nên đồng ý liền.
Thẩm Nguyệt Hy là đại thiếu gia tập đoàn lớn, chưa từng gặt lúa nên cũng muốn thử, y đã thay một bộ hắc bào khi xuống núi, mái tóc đen vì dịch dung được buộc cao.

Y qua nói chuyện sau đó cầm đứng học hỏi.
Có đệ tử ngoại môn tò mò, đây là vị đệ tử nào vậy? Tự nguyện giúp đỡ luôn à?
Thôn phụ thấy Thẩm Nguyệt Hy lúng túng, bá mẫu mỉm cười "Chàng trai trẻ, lần đầu làm sao? Để ta làm mẫu cho cậu".
Thẩm Nguyệt Hy thu lại khí chất thanh cao, lạnh nhạt, bây giờ trông ôn hòa, văn nhã hơn rất nhiều, vừa nhìn là biết thư sinh, thôn phụ cười cười rồi dạy y cách cầm liềm.
Thẩm Nguyệt Hy: "..." A...
Sau 1 chút Thẩm Nguyệt Hy đã học được, thôn phụ mỉm cười "Dễ đúng không chàng trai trẻ?".

Thẩm Nguyệt Hy gật đầu, sau đó an tĩnh gặt lúa.

Gặt tới buổi trưa mọi người đã gặt được mấy sào ruộng.

Sau đó mọi người được gọi đi dùng cơm.
Thẩm Nguyệt Hy đã tích cốc, y cẩn thận từ chối, 1 thôn dân vỗ vai y, ôn hòa lại hào sảng cười nói "Đạo hữu, đừng từ chối, cậu tu tiên cũng nên nếm thử các món này, thê tử ta làm ngon lắm".
Thẩm Nguyệt Hy: "...".
Có 1 đệ tử nói "Sư đệ, đừng từ chối, cứ ăn đi, mà đệ là đệ tử phong nào vậy?".

Thẩm Nguyệt Hy nói "Um...!đệ tử ngoại môn bình thường thôi, bình thường ta bế quan nên không ra ngoài".
Đệ tử kia nói "Ăn đi, dù sao cậu cũng làm cả sáng rồi, lần này phải thu hoạch hết lúa nên bọn ta ở lại nhà dân, cậu thì sao?".
Thôn trưởng nói "Đạo hữu yên tâm, trong thôn còn phòng trống".
Thẩm Nguyệt Hy gật đầu, lịch thiệp nói "Đa tạ".
Thôn phụ ban nãy dạy Thẩm Nguyệt Hy là họ Lưu, Lưu thẩm mỉm cười rồi múc cơm ra chén cho y, y nhìn hạt gạo trắng thơm, đã rất lâu chưa dùng cơm, y khách sáo nói "Cảm ơn".
Lưu thẩm khẽ cười "Nào đừng khách sáo, vất vả rồi".
Thẩm Nguyệt Hy an tĩnh ăn cơm rau dưa, vị không tệ, khoé miệng cậu hơi cong lên.

Lưu thẩm mỉm cười "Ngon không?".
Y gật đầu "Rất giống nương thân ta làm".
Lưu thẩm mỉm cười nhìn chàng trai trẻ này, có vẻ 18 tuổi, tính cách hơi ngại ngùng ít nói nhung lương thiện vô cùng, nhưng lại có nét buồn bã.
Lưu thẩm nói "Thích thì ăn nhiều, nương thân cậu cũng không mong cậu gầy đâu".
Thẩm Nguyệt Hy nhớ lại hồi xưa khi mình học đại học, vừa quay về đã bị một bàn đồ ăn thịnh soạn, giò heo các thứ.

Thẩm mẫu liên tục gắp đồ ăn cho cậu "A Thần, ăn nhiều vào, con gầy rồi, không cần cố gắng học hành quá nhiều đâu".
Thẩm Nguyệt Hy: "..." Nghĩ thôi mà trầm mặc.
Thẩm Nguyệt Hy im lặng cười gượng, y muốn ăn cơm của mẹ nấu...!Thật lâu rồi chưa ăn cơm của bà ấy làm.
Thẩm Nguyệt Hy buồn bã, Lưu thẩm nói "Chàng trai trẻ, đừng buồn, ăn cơm đi".
Y gật đầu "Vâng cảm ơn a di".
Lưu thẩm cười cười "Đừng gọi a di, có lẽ cậu còn lớn tuổi hơn tôi rồi".

Thẩm Nguyệt Hy cười cười, y tính lại, bản thân có lẽ gần 2 vạn tuổi rồi...
Thẩm Nguyệt Hy sau khi ăn cơm xong, y nghỉ một hồi, sau đó lại gặt lúa.
Buổi tối đến, Thẩm Nguyệt Hy nhận 1 cái bánh bao và ít nước trà, y trú ở nhà Lưu thẩm, hai vợ chồng cũng tiếp đãi nồng nhiệt, Thẩm Nguyệt Hy ăn uống thanh đạm nên không tốn của họ nhiều.


Y ngủ trong nhà của họ vậy thôi, ban đêm Thẩm Nguyệt Hy sẽ mở cửa sổ và nhìn ra ngoài trời, xiêm y bạch nguyệt dưới ánh trăng lấp lánh lại mờ ảo.

Ánh đèn lắt léo cùng ánh trăng.
Ánh trăng chiếu xuống sườn mặt thanh tú của y, năng lượng của thiên địa bị y hấp thụ, tinh hoa minh nguyệt dịu dàng chảy vào trong cơ thể, như dòng nước êm dịu lại hài hòa, từng chút tích tụ linh khí.
Trong tinh thần lực của y bây giờ là một ngân hà, y có hơi hoài nghi, liệu thế giới này có là một cái giả? Là một thế giới trong thức hải của người tu hành hay sao?
Y mở mắt ra, con ngươi màu hổ phách quét qua phía cửa, Lưu thẩm hơi lúng túng khi đối diện với đôi mắt lạnh kia, Lưu thẩm cười gượng "Làm phiền cậu rồi, ta chỉ muốn đưa chăn nệm thôi, có lẽ là không cần thiết rồi".
Y đi lên tới nhận lấy chăn nệm rồi khẽ nói "Thẩm thẩm, không cần đưa đâu, con không cần ngủ, thẩm cứ nằm là được rồi".
Lưu thẩm cười cười "Đừng như vậy, ta biết người tu tiên đều vậy, nhưng giấc ngủ cũng quan trọng, ta thấy cậu cũng mệt mỏi rồi, tại sao không ngủ?".
Y khẽ cười "Ta muốn tu luyện để có thể quay về vì vậy chỉ có thể liều mạng".
Lưu thẩm thở dài vỗ nhẹ vai y "Hảo hài tử, nhưng nương thân của cậu sẽ lo lắng nếu cậu bị thương hay chăm sóc không tốt mình đấy".
Thẩm Nguyệt Hy được quan tâm mà cười trừ "Vâng".
Lưu thẩm cười cười, vẫn là không đưa được chăn nệm, Lưu thẩm cười cười "Con trai của ta cũng thường từ chối chăn nệm, thằng bé sợ ta đau lưng nên toàn như vậy, hảo hài tử cậu cũng rất tốt".
Thẩm Nguyệt Hy nói chuyện một hồi, chủ yếu Lưu thẩm nói và y nghe, y biết được không ít lịch sử đen của con trai Lưu thẩm.
Thẩm Nguyệt Hy về phòng con trai Lưu thẩm, an tĩnh ngồi bên cửa sổ, nhắm mắt tu luyện, bây giờ y có thể tùy thời tu luyện, luôn luôn tu luyện hấp thụ, vận chuyển linh khí, tinh hoa thiên địa không ngừng lại.

Y có cảm giác rất kỳ lạ, mỗi khi đột phá, sẽ có một đoạn ký ức về công pháp truyền vào trong đầu.

Thẩm Nguyệt Hy thấy khá hợp với bản thân nên cũng tập thử, phát hiện thực hiện một lần đã hiểu.
Thẩm Nguyệt Hy rũ mi xuống, y nhớ lại, trong thiên hạ có 3 món thần khí, yêu tộc một món, nhân tộc một món, tu sĩ một món.

3 món thần khí được cất giữ và bảo quản làm vật trấn tọa.
Thẩm Nguyệt Hy nhìn Hoài Tẫn của mình, tiên khí trong thiên hạ có 13 thanh, là con số không đẹp, Hoài Tẫn là một trong số đó.


Nó đứng thứ 2 trong bảng tiên khí.
Thẩm Nguyệt Hy có xem qua bảng cập nhật tiên khí và hung khí, đều có chủ, y rũ mi xuống.

Sau đó chạm nhẹ Hoài Tẫn.
Hoài Tẫn: "Có việc gì vậy?".
Thẩm Nguyệt Hy nhìn kiếm linh lên tiếng, y nói "Ta tò mò rốt cuộc ngươi là ngụy tiên khí hay sao".
Hoài Tẫn: "...!Không phải".
Thẩm Nguyệt Hy gật đầu "Hoá ra là phải".
Hoài Tẫn: "..." Hả?
Thẩm Nguyệt Hy phát hiện kiếm của mình không bình thường, thứ nhất nó nhận chủ quá ngoan, giống như hận không thể dán lên người y vậy, giống hệt như cún cưng lâu ngày không thấy chủ nên muốn dính bên cạnh chủ nhân.

Hoài Tẫn không đơn giản, ngay cả y cũng vậy, mọi thứ qua thuận lợi và suôn sẻ.
Hoài Tẫn kiếm khẽ rung, phát ra ánh sáng màu trắng, y rũ mi, kiếm tán thành bụi phấn tiến vào cơ thể y.
Thẩm Nguyệt Hy nhắm mắt lại đả tọa, bây giờ chưa phải lúc tìm kiếm bí mật của Hoài Tẫn, y chỉ cần biết nó sẽ không hại y.
......................
Thẩm Nguyệt Hy dừng chân ở thôn Quang Huy một tuần để thu hoạch toàn bộ, vác lúa về cho họ, làm xong mọi việc, cậu được trả một ít bạc vụn.
Lưu thẩm mỉm cười để cái hũ dưa chua cho y, bà mỉm cười, ôn hòa nói "Tặng cậu nè chàng trai trẻ, cứ cầm mà ăn nhé".
Thẩm Nguyệt Hy nhìn bà ấy, Lưu thẩm nói "Con trai tôi có lẽ nhìn trạc tuổi cậu, thằng bé ở Tô Vân Thành làm công đã lâu, nếu cậu gặp thằng bé thì bảo nó về nhà một lần nhé?".
Lưu thẩm thấy y hơi ngơ ra "A, thằng bé tên Lưu Đại Kiến, nó khá giống cha của nó đấy".
Thẩm Nguyệt Hy nhìn qua lão Lưu đang cười nói với mọi người, chào hỏi với 4 đệ tử ngoại môn kia.
Thẩm Nguyệt Hy gật đầu "Vâng, con biết rồi".
Lưu thẩm vươn tay sờ nhẹ đầu của y, y khẽ ngơ ngác sau đó cúi đầu để Lưu thẩm sờ đầu mình, trong lòng hơi nghẹn, đạo tâm hơi xao động, nhưng chỉ là gợn sóng nhỏ.
Lưu phu nhân thu tay lại "Thấy cậu có vẻ buồn, nếu có rảnh thì thường xuyên đến thôn Quang Huy chơi nhé?".
Y khẽ gật đầu "Vâng".

Tay y siết lại khiến đầu ngón tay trắng bệt, bàn tay cầm hũ dưa chua hơi run nhẹ.


Lưu thẩm cười cười rồi nói "Tạm biệt, mà ta chưa biết tên cậu".
Thẩm Nguyệt Hy rũ mi xuống "Con họ Thẩm".

Lưu thẩm mỉm cười vô cùng ôm hoà nói với cậu "Chào nhé Tiểu Thẩm, cảm ơn con".
Thẩm Nguyệt Hy khẽ nói "Con không giúp được gì nhiều ạ, cũng nên lên đường rồi, tạm biệt người Lưu thẩm".
Lưu thẫm cười rồi tạm biệt y.
Thẩm Nguyệt Hy rời đi, có lẽ Lưu thẩm xem y là con trai của thẩm ấy, vậy cũng không sao.
Thẩm Nguyệt Hy nâng bước trên đường, y ngẩn đầu nhìn bầu trời trong vắt, linh khí nhẹ nhàng triều qua gương mặt.

Tinh hoa thiên địa nơi đây thật yên bình.

Y có lẽ muốn học khí giới...
Vừa vặn đi Tô Vân Thành vậy, xem khí giới sư, nhờ họ dạy dỗ vậy.
Thẩm Nguyệt Hy tinh thông kiếm pháp, âm luật, y thuật, kết giới, bây giờ thì chưa học khí giới mà thôi, càng nghĩ càng trầm mặc.
Sở dĩ học như vậy, vì đệ đệ đã nói "Ca ca, anh biết không, nếu em được xuyên không, em nhất định sẽ là kiếm tu lợi hại, mặc một thân bạch y đạo mạo, haha, còn phải biết y thuật để kiếm tiền nữa, a, còn có kết giới, dù sao đánh không lại thì bố trận, a đúng rồi, quên mất còn khí giới nữa, dùng súng trong tu chân giới, tạo ra con rối lợi hại biết bao".
Thẩm Nguyệt Hy nhắm mắt lại, hình ảnh và âm thanh của đệ đệ biến mất.

Y cười cười rồi đi về phía Tô Vân Thành.
A Quân, có lẽ em không học được, nhưng ca ca sẽ học và dạy cho em, dùng Giới Hình thạch để lưu lại cho em hình ảnh.
......................
Tiểu kịch trường.
Thẩm Dư Quân 15 tuổi đọc truyện tu tiên, sau đó hưng phấn khoác chăn lên, dùng thuốc làm kiếm, ra vẻ đạo mạo, vuốt vuốt cằm "Bản tọa là Dư Quân thượng tiên, mau tới quỳ bái".
Thẩm Nguyệt Hy 25 tuổi đang ngồi gọt táo hình thỏ cho mẫu thân: "..." Đứa bé này xem ra bệnh không nhẹ.
Thẩm mẫu đang xem phim tu tiên và chờ con cả gọt táo: "..." Tại sao anh trai nó trầm ổn mà nó lại như vậy nhỉ? Đáng lo thật.
Thẩm phụ mờ mịt hỏi "Con bị ấm đầu à?".
Thẩm - thượng - Dư - tiên - Quân: "..." Haiz, phàm nhân..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK