• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trong buổi sinh hoạt lớp đầu buổi, Khương Triết có nói qua hôm nay có học sinh chuyển vào lớp anh.

Nam hay nữ, trai hay gái, đẹp hay xấu học lực ra sao vẫn chưa đề cập đến ấy vậy mà nữ sinh trong lớp đã nháo nhào lên.
- Tôi mong đó là một soái ca, nhìn nam sinh trong lớp mình đi, nhìn ba năm phát ngán rồi.
- Nhìn lại con gái các cậu đi, có giống mấy mỹ nữ trong phim không mà đòi so với chúng tôi.
- Con gái thời nay lên một tầm cao mới rồi, so với chúng tôi hả? Còn lâu.
Cả lớp đúng thật ồn như cái chợ, mọi chuyện dần dập tắt cho đến khi nam sinh đó bước vào.

Cũng không hẳn là nam thần điện ảnh nhưng cũng không xấu xí như ma.
Khương Triết đứng trên bục mặt không biểu cảm nhìn Lý Trực bước vào, thật ra nam sinh này đối với anh rất quen là đằng khác.

Lúc Khương Triết còn du học ở Đức, chính cậu nhóc được ba mẹ nuông chiều này đã khiến anh suýt chút nữa không có được bằng tốt nghiệp.
Lý Trực đứng trước lớp, ánh mắt khẽ nhìn qua thầy giáo đang đứng trước mặt, ánh mắt lộ ra ý cười.
- Học sinh mới, em giới thiệu bản thân một chút đi.
- Xin chào mọi người, tôi tên là Lý Trực, thực ra tôi chỉ mới chuyển về trường, là năm đầu tiên cũng là cuối cùng của tôi.


Bản thân tôi chỉ muốn quen những người đã quen biết trước nên quyết định chuyển lớp, trong lớp này có một người là ân nhân của tôi.
- Vì quen một bạn trong lớp mà sẵn sàng chuyển lớp sao?
- Thật là việc gì cũng dám làm nhỉ.
Bạch Ninh Kiều nhìn thấy nam sinh ấy cũng rất bất ngờ, anh ta là người mà cô cứu trong lần ẩu đả sau thư viện.

Chẳng lẽ chuyển lớp là vì cô...
" Hazzz đừng nói như vậy, tôi không muốn trở thành trung tâm đâu."
Trong đầu vừa nghĩ xong tiếng lòng, Lý Trực liền đưa mắt nhìn Bạch Ninh Kiều đang ôm mặt né tránh.
- Bạch Ninh Kiều, xin chào, lâu rồi không gặp.
Ánh mắt cả lớp nhìn cô với vẻ lạ lẫm và ngạc nhiên, họ muốn xem biểu cảm cô như thế nào.

Vừa dính vụ của Vệ Phong rồi sang Khương Triết, bây giờ lại là Lý Trực.

Cuộc đời cô vẫn đang vây quanh toàn là mỹ nam mà bản thân cô không thể thoát ra.
Anh nhìn cô, trong ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng.


Con nhà gia giáo quyền quý như Lý Trực mà bị đám du côn ăn hiếp cũng chỉ là vẻ bề ngoài thôi, lúc đó cậu ta không có đàn em, cũng chỉ một mình chiến đấu, thôi thì đành chấp nhận bị đánh.

Ngay ngày hôm sau đám bắt nạt Lý Trực đã thương tích đầy mình, cho dù một tên trốn thoát cũng phải tìm cho bằng được.

Bên ngoài trong có vẻ yếu đuối hiền lành nhưng bên trong lại là một con quỷ hút máu người.
Điều đáng nói là Lý Trực xem Bạch Ninh Kiều là bạn, là ân nhân nên mới chuyển lớp, không ngờ gặp lại đàn anh lúc còn ở Đức.
- Em ngồi chỗ nào?
- Chỗ kế bên Bạch Ninh Kiều được không ạ?
- Chỗ đó có người ngồi rồi.
Khương Triết biết rõ tính tình tên nhóc này vì cả hai từng là đối thủ khi còn ở Đức, ở bên Bạch Ninh Kiều và quen biết với cô chỉ thêm rước họa vào thân.
Người ngồi cạnh Bạch Ninh Kiều cũng chính là Quách Lộ, mà Quách Lộ lại muốn đẩy thuyền Khương Triết và bạn thân nên không thể chấp nhận.
- Bạn nữ, bạn có thể nhường chỗ đó cho tôi không?
Quách Lộ nhìn Lý Trực với vẻ tiếc nuối, đẹp trai thì cũng đẹp đấy nhưng cô vẫn phải đu OTP hơn.
- Không được, tôi ngồi với cậu ấy ba năm rồi, năm nay cậu mà tách chúng tôi ra chắc chúng tôi chết mất.
- Lý Trực, em ngồi ở bàn trống bên kia đi.
Trong lớp có hai chỗ trống, Khương Triết chỉ cho anh chỗ bên phải nhưng Lý Trực chỉ cười nhạt và đối ý.
- Em muốn ngồi bên này.
Thực sự cậu ta ghét anh, cho dù như thế nào vẫn không muốn làm theo sự sắp xếp của Khương Triết.

Chuyện ở Đức rất dài dòng, chỉ có người trong cuộc mới thực sự thấu hiểu.
????⬅⬅⬅.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK