• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 21 Lựa chọn của Tống Tử Viện

“Thiên Kỳ, em sao vậy?” Mạc Phàm nói xong, lại phát hiện hốc mắt Hạ Thiên Kỳ đỏ bừng.

"Không có gì, chỉ là nghĩ đến gia nhập quân đội, em có chút lo lắng thôi." Hạ Thiên Kỳ vội vàng thu hồi tâm tình, tùy tiện tìm một lý do.

"Cái này có cái gì phải lo lắng? Yên tâm đi, em bây giờ là em gái anh, đến lúc đó sẽ có người trong quân bộ chăm sóc em.” Mạc Phàm cười nói.

"Cám ơn anh." Hạ Thiên Kỳ mỉm cười, đứng dậy: “Em về phòng trước đây!”

Đóng cửa phòng ngủ lại, Hạ Thiên Kỳ liền không kìm nổi nước mắt.

Dù trong lòng rất buồn, không nỡ xa Mạc Phàm, nhưng Hạ Thiên Kỳ biết rõ mục đích rời xa lần này là để có cuộc hội ngộ tốt đẹp hơn.

Xinh đẹp chỉ là nhất thời, thực lực mới là vĩnh cữu. Hạ Thiên Kỳ cô không thể mãi là chim hoàng yến dưới sự bảo vệ của Mạc Phàm, cô muốn cùng anh sóng vai bay lượn trên bầu trời.

"Anh, nếu còn sống, anh có đồng ý với sự lựa chọn này của em không?"

Nhìn bức ảnh của Hạ Thiên Minh trên bàn, nước mắt vẫn không ngừng rơi nhưng giọng nói lại đầy kiên định.



Cũng cùng lúc này, Tống Tử Viện biến mất nhiều ngày qua, đã xuất hiện ở thành phố Ninh Châu, thủ phủ tỉnh Liêu Giang.

Tống Lương Minh vẫn có chút năng lực, tin tức ông cùng vợ mình quỳ xuống xin lỗi người khác tạm thời không lan tryền đến các tỉnh. Những video ban đầu được lan truyền trên diễn đàn Bắc An cũng đã được hắn sai người âm thầm xóa bỏ.

"Tử Viện, từ lúc còn học đại học, tôi đã luôn yêu em sâu đậm, vì vậy khi thấy em gặp khó khăn, tôi tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn."

Một người đàn ông khoảng hai mươi tuổi ngồi đối diện với Tống Tử Viện. Anh ta mặc bộ vest được may tinh xảo và đắt tiền, diện mạo không tệ, nhưng môi rất mỏng, cho người ta cảm giác khó hòa đồng.

Tống Tử Viện nhẹ nhàng gật đầu:

"Cám ơn anh. Nhưng người đàn ông đó thật sự rất khó đối phó, ngay cả đội trưởng đội giám sát đặc biệt cũng bênh vực hắn ta. Em trai tôi hiện tại vẫn còn ở trong phòng thẩm vấn của đội giám sát, sinh tử chưa biết..."

Người đàn ông này tên là Trình Thanh Dương, là bạn học đại học của Tống Tử Viện. Gia tộc của anh ở tỉnh Liêu Giang kinh doanh nhiều năm, rất có thế lực.

"Đội trưởng đội giám sát đặc biệt bị hắn sử dụng? Ha ha, cái này không có gì, hoàn toàn không cần lo lắng, đám người đội giám sát đặc biệt đều là quỷ nghèo, đói lương sống qua ngày, muốn mua chuộc bọn họ là chuyện rất đơn giản.”

Trình Thanh Dương cười ha hả, hoàn toàn không chú ý đến lời nhắc nhở của Tống Tử Viện.

"Điều này không thể nào..." Tống Tử Viện có chút không xác định.

Chuyện cho tới bây giờ, Tống Tử Viện cũng không nhận ra vấn đề trên người mình, ngược lại đem tất cả trách nhiệm đều đổ lỗi cho Mạc Phàm.

"Không có gì là không thể, dù sao tại thành Ninh Châu này, chúng ta cùng đội giám sát quan hệ rất tốt."

“Vậy cảm tạ Thanh Dương giúp đỡ.” Tống Tử Viễn cắn môi một cái.

Nhớ tới tình hình ngày đó Mạc Phàm bảo nàng đi xin lỗi, trong đôi mắt đẹp của Tống Tử Viện hiện ra một tia tủi nhục. Ánh mắt này thật sự là làm cho người ta đau lòng.

Trình Thanh Dương bắt được khoảnh khắc đó, khóe môi hơi nhếch lên, lộ ra một tia cười. Rõ ràng, bây giờ là cơ hội tốt nhất để giành được Tống Tử Viện.

“Trình gia tôi vẫn luôn lấy nguyên lực võ giả mà nổi danh, tùy tiện phái ra vài người, là đã có thể xử lý Mạc Phàm này. Nhưng mà… không thể không có đền đáp nhỉ?”

Trình Thanh Dương vừa nói, ánh mắt đánh giá qua lại trên người Tống Tử Viện, ý tứ đã rất rõ ràng.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy đen không có bất kỳ trang trí nào, tuy đơn giản nhưng đường cong tinh xảo lại được phô bày, rất nổi bật trong chiếc váy ngắn này. Chúng dường như có thể khơi dậy bản năng bên trong của người đàn ông.

Tống Tử Viện ngẩng đầu lên, nhìn Trình Thanh Dương một cái, cắn cắn môi.

“Chỉ cần có thể đuổi Mạc Phàm ra khỏi Bắc An, như vậy, sau khi trở về Tống gia, tôi nhất định sẽ xuất ra thành ý lớn nhất để cảm tạ anh.”

Thành ý lớn nhất này rốt cuộc là gì? Đã không cần nói cũng biết.

Trình Thanh Dương hài lòng nở nụ cười: “Rất tốt! Thật lâu không có tới Bắc An thành, sẵn dịp cùng em đi thăm nơi đó một chút.”

Nghĩ đến một đao lướt qua má mình tại tiệc cưới kia, trong mắt Tống Tử Viện hiện ra một tia do dự:

"Thanh Dương, tôi và cha mẹ cãi nhau. Bọn họ buộc tôi phải đi xin lỗi người kia, chuyện này tôi không tiện ra mặt, cho nên... Xin giúp tôi thêm một chút.”

Nói xong Tống Tử Viện liền đứng dậy, đối diện với Trình Thanh Dương, cúi đầu thật sâu.

Từ góc nhìn của Trình Thanh Dương, vừa khéo có thể nhìn thấy cổ áo Tống Tử Viện, nơi phập phồng trắng nõn kia, quả thực động lòng người.

Dáng người của cô nàng này còn đẹp hơn rất nhiều so với chỉ nhìn ở bên ngoài! Trình Thanh Dương nghĩ trong đầu. Sau đó đứng dậy, hùng hỗ nói:

“Tử Viện, em yên tâm. Nếu tôi đã ra tay, vậy thì không không chỉ làm cho tên Mạc Phàm kia quỳ gối xin lỗi em, còn có thể giúp em lấy lại những thứ mất đi ở Tống gia!”



Tống gia.

Tống Lương Minh mấy ngày nay rất suy sụp. Hắn đã phải quỳ xuống xin lỗi, trả rất nhiều tiền nhưng vẫn không cứu được con trai.

Dựa theo ý tứ của đội giám sát bên kia, việc Tống Viễn Đông bị bỏ tù là không thể tránh khỏi.

Tống Lương Minh nhờ rất nhiều thân tình can thiệp, nhưng đội giám sát Bắc An vẫn như cũ, dầu muối không vào. Ngay cả giám sát trưởng cũng bị lập án điều tra, trực tiếp áp giải thủ đô. Dần dần không ai dính vào vũng nước đục này nữa.

Mà con gái của hắn cũng biến mất, hoàn toàn cắt đứt liên lạc với gia đình.

“Ông nói xem, hao tổn tâm lực bồi dưỡng một đứa con gái như vậy có lợi ích gì?” Mấy ngày nay Lữ Nghệ Vi vẫn lửa giận không tiêu, mở miệng liền mắng:

“Nếu nó còn có một chút suy nghĩ cho cái gia đình này, đã không bỏ chạy một mình không quan tâm đến em trai mình như vậy!”

Tống Lương Minh không lên tiếng.

“Nói lời xin lỗi thì có gì khó khăn? Phu nhân như tôi không phải cũng quỳ xuống sao? Nó như vậy là muốn thế nào?”

Sau khi vợ chồng Tống Lương Minh quỳ xuống xin lỗi, tập đoàn Foy đã ngừng chèn ép hoạt động kinh doanh của nhà họ. Nhưng chuyện hợp tác khai thác mỏ Nguyên Tinh coi như đổ vỡ. Dưới áp lực mạnh mẽ của gã khổng lồ năng lượng như vậy, có thể đem gia tộc bảo tồn, đã là không dễ dàng.

Cho nên Tống Lương Minh tuy rằng rất mất mặt, nhưng luôn cảm thấy việc quỳ gối của mình rất đáng giá. Ông là một doanh nhân, đặc biệt quan tâm đến việc cân nhắc những ưu, khuyết điểm.

Con trai mặc dù không thể cứu ra, nhưng ít nhất vẫn bảo vệ được tính mạng. Dù sao ở thời đại võ giả hoành hành này, muốn Tống Viễn Đông biến mất không một tiếng động, không phải là chuyện khó.

“Thất bại lần này coi như là hồi chuông cảnh tỉnh đi." Tống Lương Minh trầm giọng nói với vợ:

"Việc cấp bách trước mắt là tìm Tử Viện trở về, để nó xin lỗi Mạc tiên sinh, nếu Tử Viện không muốn..."

Tống Lương Minh dừng lại một chút, ánh mắt lạnh đi:

“Thì cho người trói nó lại, đưa đến chỗ Mạc tiên sinh. Nó là con gái của Tống gia, phải hiểu được khó khăn của cha mẹ nó!”
Chương 22 Bạn trai mới kết giao

Một tuần sau khi kỳ thi đại học kết thúc, kết quả được công bố. Điểm của Hạ Hiểu Y đứng thứ hai toàn trường, đồng thời cũng lọt vào top 10 của thành phố Bắc An.

Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, Hạ Hiểu Y sẽ sớm bắt đầu cuộc sống đại học tốt đẹp.

Mạc Phàm hôm nay cũng không nấu ăn ở nhà, mà đặc biệt đặt một phòng riêng ở khách sạn xa hoa nhất thành phố Bắc An, định cùng hai chị em ăn mừng.

Hôm nay, Hạ Thiên Kỳ mặc một chiếc váy trắng đơn giản, một vẻ đẹp trong veo như nước, bất kể là đôi mắt, đôi môi hay bất cứ bộ phận nào trên khuôn mặt, mọi chi tiết đều hoàn hảo đến mức người ta không thể tìm ra một lỗi nào.

Mà Hạ Hiểu Y thì mặc quần short denim cùng áo thun đen, tóc dài buộc thành đuôi ngựa đơn giản, sức sống và nhiệt tình tuổi trẻ được thể hiện vô cùng rõ ràng. Các đường nét trên khuôn mặt ngày càng thanh tú, ước chừng vài năm nữa, chưa chắc đã thua chị mình.

"Hiểu Y, em đăng ký học trường nào?” Mạc Phàm hỏi.

"Đại học Ninh Châu, chuyên ngành Nguyên lực ạ." Hạ Hiểu Y chớp chớp mắt một cái:

"Hiện tại em đặc biệt cảm thấy hứng thú với Nguyên lực.”

Theo địa vị của võ giả trong xã hội càng ngày càng cao, các trường đại học cũng mở thêm chuyên ngành Nguyên lực. Chuyên ngành này chủ yếu chia làm hai hướng, đó là nghiên cứu lý thuyết Nguyên lực và tu luyện Nguyên lực.

Những sinh viên đăng ký nghiên cứu Nguyên lực, sau khi tốt nghiệp bình thường đều tiến vào các tổ chức nghiên cứu khoa học lớn.

Còn về sinh viên nghiên cứu tu luyện Nguyên lực, trên cơ bản đều trở thành võ giả. Sau khi tốt nghiệp hoặc tiến vào quân đội, được phong quân hàm, hoặc được các thế lực lớn cùng tập đoàn tài chính thuê với mức lương cao, tiền đồ vô lượng.

Mà mấy năm nay, chuyên ngành Nguyên lực đã trở thành chuyên ngành có điểm xét tuyển cao nhất trong các trường cao đẳng và đại học.

Tuy nhiên, với điểm số và thứ hạng của Hạ Hiểu Y, việc được nhận vào Đại học Ninh Châu là điều chắc chắn.

"Đại học Ninh Châu ở phương diện này rất mạnh." Mạc Phàm gật đầu, đồng ý với quyết định của Hạ Hiểu Y:

"Hơn nữa Ninh Châu mấy năm nay đã trở thành trung tâm chính trị kinh tế của năm tỉnh phương Bắc, lựa chọn này rất sáng suốt.”

Hạ Hiểu Y chớp mắt và nói: "Đến lúc đó chị gái nhập ngũ. Anh rể, anh sẽ đi Ninh Châu với em phải không? Khi chị em xuất ngũ về, có thể đến thăm chúng ta."

Câu nói này của cô nàng có chút là lạ.

"Đi Ninh Châu? Đương nhiên là được.” Mạc Phàm cười nói.

Cả Hạ Thiên Kỳ và Hạ Hiểu Y đều không nhận ra khi nhắc tới “Ninh Châu”, trong mắt Mạc Phàm lóe lên một tia phức tạp được che giấu cực sâu.

Khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Thiên Kỳ hơi ửng hồng, bây giờ Hạ Hiểu Y cứ luôn gọi Mạc Phàm là anh rể. Người chị như nàng đây cũng không quan trọng nữa rồi. Chỉ cần đừng suốt ngày lấy mông cô ra trêu chọc là được.

Hai chị em cực kỳ xinh đẹp lại trái ngược tính cách này, thu hút ánh mắt của những vị khách khác trong nhà hàng. Sức hút của bọn họ quá mạnh, nhìn một cái liền khiến người khác khó có thể dời mắt.

"Bạch thiếu, bọn họ ở bàn bên kia.”

Tại một chiếc bàn gần lối vào của nhà hàng, Bạch Chấn Dương và một số nam sinh đang ngồi.

Những học sinh này đều là người hầu của Bạch Chấn Dương, trong đó có cả người đàn ông đeo kính đã nói xấu Hạ Hiểu Y trong phòng thi.

"Rất tốt."

Nhìn hai chị em nhà họ Hạ cùng Mạc Phàm cười nói, biểu tình Bạch Chấn Dương có chút âm trầm.

"Ở trên bàn ăn cười đến vui vẻ như vậy, đến trên giường còn không biết cười thành bộ dáng gì?" Người đàn ông đeo kính, dâm đãng nói một câu.

Bạch Chấn Dương hung tợn trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó gọi người phục vụ lại thì thầm vài câu.

Nhân viên phục vụ liên tục gật đầu, sau đó anh ta đi đến tủ rượu lấy ra một chai rượu vang đỏ, đi về phía chiếc bàn nơi Mạc Phàm đang ngồi.

"Tiểu thư, bên kia có vị tiên sinh đưa cho cô một chai rượu." Người phục vụ đi tới trước bàn, cung kính nói với Hạ Tiểu Y:

"Đây là loại rượu đắt tiền nhất trong khách sạn của chúng tôi, trị giá mười hai vạn tệ.”

Đôi lông mày xinh đẹp của Hạ Hiểu Y khẽ cau lại. Cô cũng không hỏi người phục vụ là ai đưa tới, trực tiếp nói:

"Không cần, trả lại cho anh ta, tôi chỉ uống rượu của anh rể tôi."

"Cái này..."

Nhân viên phục vụ vẻ mặt khó xử, hắn cũng không nghĩ tới, cô gái xinh đẹp này lại có thể từ chối không chút lưu tình.

Giá trị chai rượu này cũng rất đắt nha. Một thanh niên dưới 20 tuổi có thể giàu đến mức tùy tiện mua một chai rượu với giá này. Như vậy gia đình cậu ta còn giàu đến mức nào? Nhân cơ hội này kết giao với một người như vậy chẳng phải là điều tốt sao?

Hạ Hiểu Y thấy nhân viên phục vụ khó xử, liền nói: "Thôi được, tôi tự mình trả lại cho anh ta.”

Nói xong, nàng quay mặt lại, thấy được Bạch Chấn Dương. Hắn ta cũng đang mang theo một số bạn cùng lớp, đi về phía bàn ăn này. Từ xa cũng có thể nhìn thấy nụ cười âm trầm trên mặt Bạch Chấn Dương.

“Thì ra là rượu của hắn ta đưa.” Hạ Tiểu Y nhẹ giọng nói, dường như có chút không vui.

Mạc Phàm thấy thế liền mỉm cười: "Hiểu Y, người theo đuổi em hình như không tốt tính lắm!”

Đối với Mạc Phàm đã quen với sinh tử mà nói, chuyện những học sinh này tranh giành tình cảm này là quá nhỏ bé, không đáng để mắt đến.

“Hừ, em không muốn nói chuyện với hắn, hắn so với anh rể kém xa.” Hạ Hiểu Y bĩu môi.

"Hiểu Y, vì sao lại không nhận rượu của tôi?” Bạch Chấn Dương nặn ra một nụ cười nửa miệng mà nói:

"Đây là rượu mừng của tôi, chúc mừng cậu đạt điểm cao trong kỳ thi."

"Cảm ơn, tuy nhiên chúng ta chỉ là bạn học bình thường, không cần tiêu nhiều tiền như vậy, quá đắt, tôi không nhận nổi món quà này. Ý tốt của cậu tôi xin nhận.” Trên khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Hiểu Y không có biểu tình gì, thản nhiên nói.

Cô đối với Bạch Chấn Dương này cũng không có ấn tượng gì quá tốt.

Bạch Chấn Dương mỉm cười, nhưng ánh sáng trong mắt lại có chút u ám, anh quay đầu nhìn Mạc Phàm:

“Đây là ai vậy? Hiểu Y, cậu không giới thiệu một chút sao?”

"Đây là…" Hạ Tiểu Y nói nửa chừng, chữ “anh rể” còn chưa nói ra, trong mắt lóe lên một tia giảo hoạt, lời nói liền thay đổi:

“Đây là bạn trai tôi vừa mới kết giao, anh ấy rất giỏi.”

Nói xong, cô trực tiếp kéo Mạc Phàm ra khỏi ghế ngồi, vòng tay ôm lấy anh, vẻ mặt tràn đầy nhiệt tình nhìn Bạch Chấn Dương.

Mà nụ cười này, rơi vào trong mắt Bạch Chấn Dương không khác gì khiêu khích!

Mới kết giao? Rất giỏi?

Giỏi về cái gì? Không thể không nói, câu khen ngợi này của Hạ Hiểu Y quá dễ thu hút trí tưởng tượng của mọi người.

Mạc Phàm bị Hạ Hiểu Y làm cho trở tay không kịp, hắn ho khan hai tiếng: "Xin chào.”

Bạch Chấn Dương nhìn Mạc Phàm, vẻ mặt trở nên cực kỳ khó coi:

“Anh chính là bạn trai của Hiểu Y? Tôi theo đuổi Hiểu Y lâu như vậy, không ngờ lại bị anh cướp tay trên. Chúc mừng anh!”

Lời nói chúc mừng nhưng giọng nói là một mảnh lạnh như băng.
Chương 23 Rượu mời không uống

Mạc Phàm hiển nhiên rõ ràng cảm nhận được địch ý này, thản nhiên mỉm cười:

“Cám ơn!”

Bạch Chấn Dương nhìn chằm chằm vào mắt Mạc Phàm: "Hy vọng anh có năng lực chăm sóc Hiểu Y thật tốt.”

Sau đó càng tăng thêm giọng điệu:

“Không biết lần sau gặp lại, anh còn có thể cười sáng lạn như vậy không!”

Bị mất mặt như vậy, Bạch Chấn Dương đương nhiên không có ý định ở lại đây ăn tối, mang theo mấy người nổi giận đùng đùng rời khỏi.

Chờ bọn họ rời đi, Hà Tiểu Y lè lưỡi với Mạc Phàm:

“Anh rể, anh sẽ không trách em tự ý làm loạn, lấy anh ra làm lá chắn chứ?”

"Đương nhiên là không." Mạc Phàm lắc đầu cười, nhưng khi nhớ tới biểu tình vừa rồi của Bạch Chấn Dương, vẻ mặt nhất thời lạnh đi một chút:

"Hiểu Y, tâm tính người bạn học này của em không đúng lắm, sau này phải cẩn thận hơn.”

Hạ Tiểu Y cười rạng rỡ: “Em cũng không lo lắng, có anh rể ở bên cạnh em rồi.”

Hạ Thiên Kỳ bên cạnh nghe vậy cũng mím môi cười, tuy rằng nàng không nói thêm gì, nhưng cũng đồng ý với với lời này của Hạ Hiểu Y.

Trong lòng cô tràn ngập cảm giác an toàn. Tất cả đều do Mạc Phàm mang đến. Bọn họ cũng không phải sợ những chuyện tương tự chuyện Tống Viễn Đông nữa.



Sau khi rời khỏi nhà hàng, Bạch Chấn Dương hung hăng đạp mấy cước vào chiếc xe đắt tiền của mình, cho đến khi cửa xe bị móp, biến dạng nghiêm trọng mới dừng lại.

“Bạch thiếu, chúng ta tuyệt đối không thể bỏ qua cho hắn!” Người đàn ông đeo kính kia nói:

"Cậu xem bộ dáng Hạ Hiểu Y kia, vừa nhìn là đã biết ngày thường bị chơi rất tốt, đáng ra nó nên thuộc về Bạch thiếu…”

Hắn còn chưa nói xong, liền bị tát một bạt tai!

"Câm miệng! Nếu như còn nói những lời như vậy khiêu khích ta, ta trực tiếp đánh gãy chân của ngươi!" Bạch Chấn Dương tức giận đến không chịu nổi, cảm thấy tát xong một cái còn chưa nguôi giận, lại đưa tay liên tiếp tát thêm mấy cái.

“Hạ Hiểu Y, cô rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Tôi có hàng trăm cách để khiến cô phải quỳ xuống cầu xin tôi!” Bạch Chấn Dương nói đến đây, trên mặt hiện lên vẻ âm hiểm, ngay sau đó liền lấy điện thoại di động ra, bắt đầu gọi điện thoại.

"Mẹ, nói với cha giúp con xóa thông tin đăng ký của một người." Bạch Chấn Dương cười lạnh nói:

"Cô ấy muốn thi vào Đại học Ninh Châu, nhưng con lại muốn cô ấy không thể nào học được. Cô ta cũng không hề biết gia đình chúng ta có trọng lượng như thế nào trong hệ thống giáo dục của tỉnh Liêu Giang!”

Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nữ: “Chà, xem nào, người này làm gì khiến cho con trai của mẹ không vui à?”

“Vâng. Cô ấy tên Hạ Hiểu Y, là một người khiến con mất hết mặt mũi!” Bạch Chấn Dương trên mặt đầy âm trầm.

“Được, vậy mẹ giúp con hả giận. Khiến một Hạ Hiểu Y không thể nhập học chỉ là một chuyện nhỏ thôi, cũng không cần cho cha con biết.” Mẹ của Bạch Chấn Dương nở nụ cười: "Dù sao, phu nhân của Giám đốc Sở Giáo dục tỉnh Liêu Giang cũng có chút quyền lực nha!”

Bạch Chấn Dương nghe xong, do dự một chút, lại hỏi: "Nếu bố phát hiện, ông ấy có không vui không mẹ?”

“Ông ấy có gì mà không vui? Không có sự giúp đỡ của ông ngoại, ông ấy có thể làm Giám đốc Sở Giáo dục sao?” Mẹ của Bạch Chấn Dương khinh thường cười, rồi lại nói:

"Đúng rồi, mẹ sẽ bảo Bạch Tam Diệp mấy ngày tới đến giúp con. Với thực lực của hắn, con sẽ chẳng cần sợ ai nữa!”

Bạch Chấn Dương nghe vậy thì lập tức cười lớn, chỉ là trong nụ cười này có chút âm u:

“Được ạ. Nếu có anh Tam Diệp đến giúp, vậy thì quá tốt rồi. Con phải nhờ anh ấy giải quyết một người!”



Hai ngày sau, công bố kết quả trúng tuyển đại học.

Với điểm số của Hạ Hiểu Y, việc được nhận vào đại học Ninh Châu gần như chắc chắn, không cần phải lo lắng.

Hiện tại là kỳ nghỉ hè, giấy báo nhập học của các trường cao đẳng, đại học sẽ được gửi đến các trường nơi thí sinh cư trú, sau đó các trường sẽ phát lại cho thí sinh.

Lúc này, tất cả các sinh viên tốt nghiệp đã đến lớp, chờ đợi tin tốt của họ.

Mạc Phàm ở nhà cùng Hạ Thiên Kỳ luyện tập đối chiến cơ bản, vì không đi cùng Hạ Hiểu Y đến trường.

Giáo viên chủ nhiệm của Hạ Hiểu Y tên là Thiệu Quyên - một nữ giáo viên hai mươi mấy tuổi, bởi vì cô còn trẻ xinh đẹp, thành tích giảng dạy lại xuất sắc, trong ngành giáo dục Bắc An này cũng là một ngôi sao.

Thiệu Quyên ôm một xấp phong thư lớn đi vào, trên mặt tràn đầy vui mừng.

"Cô hiện tại bắt đầu phát giấy báo trúng tuyển cho mọi người, thật ra cô cũng chưa đọc qua kết quả trúng tuyển của các em, nên lúc này cũng rất hồi hộp nha.” Thiệu Quyên nói xong, bắt đầu mở ra phong thư thông báo đầu tiên.

"Lý Bình n, đại học phương Nam."

"Lư Quốc Tư, Đại học Đông Hải."

"Tư Hiểu Tình, Đại học Bắc An..."

Thiệu Quyên mỗi lần đọc ra một cái tên, trong phòng học sẽ vang lên một trận vỗ tay, tất cả mọi người đều tỏ vẻ chúc mừng các bạn học được nhận vào. Nhưng mà tiếng vỗ tay khi đọc xong tên Bạch Chấn Dương thì lại chậm chạp chưa vang lên.

"Bạch Chấn Dương, Đại học Ninh Châu.”

Ninh Châu? Bản thân Thiệu Quyên cũng sửng sốt!

Bởi vì theo cô, với thành tích thi đại học của Bạch Chấn Dương, không có khả năng đậu vào đại học Ninh Châu - đại học xếp hạng nhất trong năm tỉnh bắc cảnh!

Nhưng mà trên thư thông báo này thật sự ghi như vậy!

Thiệu Quyên cẩn thận xác nhận hai lần, cố gắng đè nén cảm giác nghi hoặc trong lòng, nói:

"Chúng ta hãy chúc mừng bạn học Chấn Dương!”

Tiếng vỗ tay vang lên thưa thớt.

Những người này đều là người của Bạch Chấn Dương, còn số đông còn lại vẫn đang nghi hoặc.

Bạch Chấn Dương cười lạnh đứng lên, đi tới trước mặt giáo viên chủ nhiệm, một tay kéo thư mời trúng tuyển tới, sau đó giơ lên cao, khiêu khích nhìn cả lớp một cái.

Hơn nữa khi ánh mắt của anh xẹt qua Hạ Hiểu Y, còn đặc biệt dừng lại hai giây.

"Đây chính là thư thông báo trúng tuyển của Đại học Ninh Châu, các bạn học có ý kiến gì?” Bạch Chấn Dương nói với vẻ mỉa mai:

“Nếu như không phục, vậy cũng thử đưa thư trúng tuyển đại học Ninh Châu của các người cho tôi xem nào!”

Hắn ta đắc ý nói xong thì liền đi về chỗ ngồi.

Lúc đi ngang Hạ Hiểu Y thì dừng lại một chút, trên mặt mang theo nụ cười nham hiểm, hạ giọng nói:

“Còn một bất ngờ phía sau dành cho cậu!”

Hạ Hiểu Y lạnh lùng nhìn Bạch Chấn Dương, cái gì cũng không nói, nhưng trong lòng lại cảm thấy bất an.

Trong lòng Thiệu Quyên rất chắc chắn, Bạch Chấn Dương có thể nhận được thư thông báo trúng tuyển của Ninh Đại, tuyệt đối là có thủ đoạn không thể nói ra.

Nhưng mà cô không có bằng chứng cho việc này, lại càng không thể chỉ trích học sinh của mình trong trường hợp này.

Nhìn phản ứng của những học sinh kia, trong lòng Thiệu Quyên hơi thở dài, có lẽ, từ hôm nay trở đi, những sinh viên trẻ này sẽ bắt đầu chân chính nhận ra mặt tàn khốc của xã hội.

Chờ cho Thiệu Quyên đem tất cả thư mời trúng tuyển phát xong, mới cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Hạ Hiểu Y lại vội giơ tay lên, lo lắng hỏi: "Cô ơi, em chưa có giấy báo nhập học.”
Chương 24 Tối nay phải đến xin lỗi

Thiệu Quyên kinh ngạc, nghĩ lại một chút, vừa rồi cô quả thật không nhìn thấy thư thông báo của Hạ Hiểu Y.

“Hiểu Y, em chờ chút, cô đến phòng giáo vụ hỏi xem, có lẽ là bị bỏ sót.”

“Dạ, cám ơn cô." Hạ Hiểu Y gật đầu.

Ngoại trừ Bạch Chấn Dương, những học sinh khác trong lớp cũng đều cho rằng thư thông báo của Hạ Hiểu Y đã bị bỏ sót, dù sao với điểm số siêu cao của cô ấy, các trường học trên toàn quốc gần như có thể tùy ý lựa chọn.

Tuy nhiên khi Thiệu Quyên đến máy tính phòng giáo vụ kiểm tra mới phát hiện, ở phía sau tên Hạ Hiểu Y, vậy mà lại hiển thị dòng chữ [Hồ sơ trượt.]

Trượt? Rớt đại học?

“Chuyện này không thể nào!” Thiệu Quyên lập tức nghiêm mặt:

“Điểm số của Hạ Hiểu Y là thứ hai trong toàn trường chúng ta, thi đậu vào Ninh Đại còn dư điểm! Hoàn toàn không có khả năng trượt!”

"Đây dù sao cũng là văn kiện từ Sở Giáo Dục tỉnh truyền đến, sẽ không có bất kỳ sai sót gì. Hay là bởi vì điểm trúng tuyển chuyên ngành Nguyên lực của Đại học Ninh Châu quá cao?” Người quản lý phòng giáo vụ nói.

"Điểm trúng tuyển coi như là cao hơn nữa, Hạ Hiểu Y cũng nhất định đạt điểm đậu!” Thiệu Quyên nói tới đây, bỗng nhiên nghĩ đến vẻ mặt đắc ý của Bạch Chấn Dương:

"Bạn học Bạch Chấn Dương trong lớp chúng tôi, tổng thể so với Hạ Hiểu Y ít hơn hai trăm điểm, cũng đậu ngành Nguyên lực ở đại học Ninh Châu!”

"Bạch thiếu trúng tuyển là chuyện bình thường. Chuyện này không liên quan gì đến việc Hạ Hiểu Y rớt đại học!”

Một giọng nói từ ngoài cửa truyền vào. Là hiệu trưởng Quyền Khôn Sơn.

Bạch thiếu? Thiệu Quyên nghe xong lời này liền rõ ràng. Cô rốt cuộc cũng ý thưc được, bối cảnh của Bạch Chấn Dương, có thể đã vượt xa tưởng tượng của cô!

“Hiệu trưởng, hồ sơ của Hạ Hiểu Y bị đánh trượt, rõ ràng là có người ở sau lưng giở trò! Chuyện này ngài không thể bỏ qua được.” Thiệu Quyên bức xúc nói:

"Nếu không, giáo viên và học sinh trong trường nhất định sẽ thất vọng!"

Quyền Khôn Sơn nhìn Thiệu Quyên lắc đầu: "Cô bảo Hạ Hiểu Y cùng Bạch thiếu gia nói chuyện thật tốt, nói không chừng sự tình sẽ có thay đổi.”

Nói xong, Quyền Khôn Sơn liền đi ra ngoài.

Ông cũng đoán được một ít nội tình, nhưng vì giữ vững vị trí hiệu trưởng của mình, ông không muốn nhúng tay vào chuyện này!

Ánh mắt Thiệu Quyên kịch liệt run lên, hét lớn từ phía sau:

"Quyền hiệu trưởng, tôi không thể làm một giáo viên vô ích như ông! Tôi không thể để học sinh của mình bị oan uổn như vậy!”

Quyền Khôn Sơn quay mặt lại, lạnh lùng nói: "Cô Thiệu. Chú ý lời nói của cô. Nếu như lại làm trái ý hiệu trưởng, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể yêu cầu cô rời khỏi ngôi trường này!"

Thiệu Quyên biết việc này không phải chuyện nhỏ, vì thế lập tức trở lại phòng học.

Nhìn sắc mặt nặng nề của nàng, trong lòng rất nhiều bạn học cũng có dự cảm không tốt.

"Hiểu Y, em theo cô ra ngoài một chút." Thiệu Quyên nói.

Hạ Hiểu Y vừa mới đứng lên, Bạch Chấn Dương đã phát ra một tràng cười chế nhạo, anh ta dựa vào lưng ghế, gác chân lên bàn, ngạo nghễ nói:

"Ha ha, Hạ Hiểu Y rớt đại học, có cái gì mà phải che giấu?”

Hạ Hiểu Y rớt đại học?

Mọi người trong lớp lập tức bị sốc!

Thiệu Quyên nhìn chằm chằm Bạch Chấn Dương: "Bạn học Bạch, cậu đã sớm biết chuyện này? Hiểu Y không được nhận vào đại học Ninh Châu, chuyện này có dính dáng gì đến cậu không?”

Bạch Chấn Dương nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến, cười nói:

"Nếu Hiểu Y năm nay không đậu, vậy thì cứ học lại một năm đi, nói không chừng sang năm lại có thể đậu đại học Ninh Châu đấy!”

Học lại một năm? Lời này hắn nói ra cũng thật dễ dàng.

Hạ Hiểu Y là người có điểm cao thứ hai trong toàn trường, top 10 toàn tỉnh. Vì sao nàng lại rớt trường đại học mà đến người như Bạch Chấn Dương cũng đậu?

Hốc mắt Hạ Hiểu Y đỏ lên, nhưng cũng không có nước mắt rơi xuống. Bây giờ dù ngốc đến mấy cũng biết được Bạch Chấn Dương với chuyện này tuyệt đối không thoát khỏi liên quan!

Thiệu Quyên nhìn Bạch Chấn Dương thật sâu: "Bạn học Bạch, tôi biết bối cảnh của cậu rất tốt, nhưng chuyện đã đến nước này, cậu có thể cho tôi một lời giải thích không?"

“Giải thích? Tại sao tôi phải giải thích với cô? Chỉ vì cô lớn tuổi hơn tôi sao? Ngày thường không phải cô rất thích chỉ trích tôi sao? Bây giờ tôi đã tốt nghiệp, tại sao tôi còn phải nghe lời cô?”

Trong giọng nói của Bạch Chấn Dương đối với Thiệu Quyên cũng không có bất kỳ ý tôn trọng nào, mà tràn ngập khiêu khích.

Thậm chí ánh mắt của hắn còn quét qua quét lại mấy lần ở vị trí lồi lõm trên người Thiệu Quyên! Cái gì tôn sư trọng đạo, đối với Bạch Chấn Dương là hoàn toàn vô nghĩa.

Nhìn thấy ánh mắt đầy xúc phạm của Bạch Chấn Dương, Thiệu Quyên tức giận đến nói không nên lời.

Mà Bạch Chấn Dương lại nhìn về phía Hạ Hiểu Y, mỉm cười nói:

"Nếu tối nay cậu đến nhà tôi xin lỗi, tôi có thể để Ninh Đại phát thư trúng tuyển cho cậu. Qua đêm nay, cậu sẽ hết cơ hội.”

Thật ra Hạ Hiểu Y không phải không đậu đại học Ninh Châu, mà thông tin điểm số cùng nguyện vọng đăng ký của cô bị chặn lại trong hệ thống giáo dục tỉnh Liêu Giang, không truyền đến Đại học Ninh Châu!

"Tên khốn! Bạch Chấn Dương, cậu có biết cậu đang nói gì không?" Thiệu Quyên chỉ vào Bạch Chấn Dương, tràn đầy tức giận:

“Cậu đang phạm tội. Nếu cậu vẫn cư xử như vậy, tôi sẽ báo cáo đến chi cục giám sát!”

"Báo cáo? Cô giáo này, nếu cô muốn sau này hối hận, có thể thử."

Một âm thanh tràn đầy áp bức từ bên ngoài lớp vang lên, không khí lập tức trở nên ngưng trệ.

Rất hiển nhiên, người lên tiếng này là một võ giả!

Ngoài cửa lớp xuất hiện một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ mùa hè màu đen, đầu cạo trọc, dáng người cường tráng, một bên mặt có vết sẹo, trên mặt lộ ra vẻ lạnh lùng.

“Anh Tam Diệp!” Hai mắt Bạch Chấn Dương lập tức sáng lên!

Đây chính là Bạch Tam Diệp mà mẹ của Bạch Chấn Dương phái đi bảo vệ con trai! Cũng là một trong những vệ sĩ cao cấp của Bạch gia! Là người hung ác thô bạo, ra tay tàn nhẫn quả quyết, rất được lãnh đạo gia tộc coi trọng!

Ở sau lưng Bạch Tam Diệp, còn đi theo hai nam nhân, vẻ mặt cười lạnh nhìn về phía Thiệu Quyên, toàn thân tràn đầy sức mạnh dao động. Đều là võ giả!

"Nơi này là trường học, không phải nơi các ngươi làm bậy! Mau cút khỏi đây!" Thiệu Quyên không hề lùi bước, lớn tiếng quát.

Bạch Tam Diệp cười lạnh nhìn thoáng qua cô chủ nhiệm lớp xinh đẹp này, nham hiểm nói:

"Tôi khuyên cô nên biết điều một chút, tốt nhất đừng coi lời nói của tôi như gió thoảng, nếu không… Chậc chậc… ”

Ánh mắt của hắn lại nhìn chằm chằm dưới thắt lưng của Thiệu Quyên, trong đó ý tứ không cần nói cũng biết!

Hạ Hiểu Y hai tay đập bàn, đột ngột đứng dậy:

"Có việc gì thì cứ nhắm vào tôi, chuyện này không liên quan gì đến cô Thiệu, đừng làm khó cô ấy!"

Bạch Tam Diệp thấy thế liền mỉm cười nói:

"Rất tốt, tôi thích giao tiếp với người thông minh. Vậy cứ theo lời Bạch thiếu mà làm. Cô bé, tối nay chúng tôi chờ cô đến xin lỗi. Nếu biểu hiện tốt, trưa mai cô có thể nhận được thư trúng tuyển của Ninh Đại.”
Chương 25 Nếm thử mùi vị của đệ nhất mỹ nhân Bắc An
Chương 25 Nếm thử mùi vị của đệ nhất mỹ nhân Bắc An

Sau khi Bạch Chấn Dương và Bạch Tam Diệp kiêu ngạo rời đi, Hạ Hiểu Y liền ngồi gục xuống khóc.

Một cô bé mới mười bảy, mười tám tuổi lại bị ức hiếp và chà đạp như vậy thật sự rất quá đáng. Dù có cứng rắn đến mấy cũng không chịu nổi.

Những người có mặt trong phòng học đều bất bình, thế nhưng lúc nãy không ai lên tiếng bên vực. Không phải họ không muốn, mà là không thể.

Người bình thường đi chống đối với võ giả, chẳng khác nào đi tìm chết?

Thiệu Quyên suy nghĩ một chút, liền kéo Hạ Hiểu Y ra khỏi phòng học, thấp giọng nói:

“Hiểu Y, chuyện này có lẽ không dễ giải quyết. Gia đình Bạch Chấn Dương rất có thế lực trong hệ thống giáo dục của Ninh Châu. Hay là… em thử đi tìm vị tiên sinh lần trước, nhờ cậu ta giúp đỡ xem…”

Là giáo viên chủ nhiệm, Thiệu Quyên đương nhiên biết hai tuần Hạ Hiểu Y được “quản thúc tại gia” là chuyện gì xảy ra. Lúc đó cô cũng cực kỳ phẫn độ với Tống Viễn Đông, càng thêm ngưỡng mộ người đàn ông từ trên trời giáng xuống kia.

Nếu người ấy có thể lại xuất thủ, dùng vũ lực giải quyết việc này, có lẽ còn có đường chuyển biến.

Nhớ lại ánh mắt của Bạch Chấn Dương và Bạch Tam Diệp nhìn cô, Thiệu Quyên liền cảm thấy ghê tởm trong lòng.



Một tiếng sau.

Mạc Phàm ngồi trên sô pha, nghe Thiệu Quyên kể lại chuyện xảy ra trong lớp, trên mặt cũng không có biểu cảm, không nhìn ra được anh ta đang nghĩ gì.

Lúc đầu Hạ Tiểu Y còn có chút lo lắng, nhưng khi trở về nhà, nhìn thấy Mạc Phàm, tất cả lo lắng trong lòng đều biến mất không tăm tích, thay vào đó là cảm giác an toàn mãnh liệt.

“Hiểu Y, đừng lo lắng, anh Mạc Phàm có thể xử lý được.” Hạ Thiên Kỳ nắm lấy tay Hạ Hiểu Y, nhẹ nhàng nói.

Cô nàng vẫn đang mặc bộ đồ thể thao rộng rãi, trước đó đấu tập đối chiến với Mạc Phàm nửa ngày, bị người không biết thương hoa tiếc ngọc này ném ngã, mông đều sưng lên.

Tuy nhiên, Hạ Thiên Kỳ cũng không hề lùi bước, cô biết, nếu như muốn nhanh chóng nâng cao thực lực, thì không có tư cách để kêu than.

“Không ngờ rằng chúng ta đều sắp rời khỏi Bắc An, vậy mà còn có người không có mắt tìm đến gây sự?” Mạc Phàm sau khi nghe xong thì liền nhàn nhạt hỏi:

“Nhà họ Bạch có quan hệ rất sâu với hệ thống giao dục Ninh Châu? Nhưng vì sao Bạch Chấn Dương này lại được sắp xếp học tại Bắc An?”

Thiệu Quyên tràn đầy lo lắng: "Mạc tiên sinh, chúng ta nên làm gì bây giờ? Bên cạnh Bạch Chấn Dương có mấy võ giả rất lợi hại. Nghe nói bọn họ đến từ Bạch Gia Ninh Châu.”

“Bạch Gia Ninh Châu?” Ánh mắt Mạc Phàm chợt lóe lên.

Ở Ninh Châu, có rất nhiều gia đình mang họ Bạch. Nhưng có thể dùng bốn chữ “Bạch Gia Ninh Châu” để xưng danh thì chỉ có một.

"Không cần lo lắng." Ánh sáng trong mắt Mạc Phàm lui đi, trả lại tĩnh mịch như cũ, mỉm cười nói:

“Tối nay tôi cùng Hiểu Y và Thiên Kỳ đi qua xem một chút. Cô Thiệu cứ ở nhà chờ tin tốt từ chúng tôi.”

Thiệu Quyên gật đầu, nhưng trong mắt vẫn đầy lo lắng. Nếu như nhà của Bạch Chấn Dương thật sự rất có thế lực ở cả một tỉnh thành. Như vậy kế tiếp bị trả thù có thể là vô cùng vô tận, vũ lực chỉ có thể trấn áp đối phương nhất thời. Tiếp theo thì phải làm thế nào?

Chờ khi Hạ Hiểu Y vào đại học Ninh Châu, đối phương còn có thể làm ra chuyện gì nữa đây?

Cắn môi suy nghĩ một chút, Thiệu Quyên mới nói: "Mạc tiên sinh, tôi cùng đi với các người, nếu sau đó đội giám sát điều tra, tôi có thể làm nhân chứng.”

Mạc Phàm rất bội phục nhìn Thiệu Quyên một cái, nửa đùa nửa thật nói:

“Được. Cám ơn cô Thiệu. Nhưng cô tốt nhất chuẩn bị tâm lý trước, nếu tôi có ra tay nặng quá, hy vọng cô cũng đừng sợ tôi!”

Tối nay khả năng cao là phải có máu.

Lúc này Hạ Tiểu Y xen vào, cô gái nghiêng đầu nói: "Anh rể, anh đang tán tỉnh cô giáo em sao?"

Mạc Phàm liếc nhìn Hạ Thiên Kỳ, lập tức ho khan. Cô nàng hiểu ý, lập tức véo em gái mình một cái:

“Con bé này, có giáo viên ở đây, đừng có nói lung tung.”

Mặt Thiệu Quyên hơi đỏ, nhưng vẫn khoát tay nói: “Không sao, Hiểu Y vẫn luôn có khiếu hài hước.”

Thiệu Quyên trước khi đến đây còn cho rằng Mạc Phàm và Hạ Thiên Kỳ sẽ vô cùng tức giận nhưng xem tình hình hiện tại lại khá thoải mái. Người đàn ông kia không biết tại sao nhưng giống như nắm chắc phần thắng trong tay.

Nhưng mà mặc kệ thế nào, điều này cũng làm cho lòng tin của Thiệu Quyên tăng lên rất nhiều.

"Ninh Châu Bạch Gia? Thật sự là đã nhiều năm không gặp.” Mạc Phàm cười lạnh trong lòng, thầm nói.



Bảy giờ tối, Bạch Chấn Dương đang ngồi uống rượu với Bạch Tam Diệp trong phòng khách, hắn ta có chút mất kiên nhẫn, không chờ nổi nữa.

"Hạ Hiểu Y sao còn chưa tới? Thật sự là không biết xấu hổ. Định thật sự học lại một năm sao?” Bạch Chấn Dương lại cười khẩy, chế giễu:

“Cho dù cô ta có học lại mười năm thì cũng đừng mong đậu đại học.”

Đối với một số người, cảm thấy việc thay đổi cuộc sống của người khác là điều rất dễ dàng. Bạch Chấn Dương là một điển hình.

Bạch Tam Diệp cười ha hả hút thuốc, trong mắt bốc lên sắc quang:

“Con nhỏ đó đúng là rất đẹp, cùng thiếu gia rất xứng đôi!”

“Anh Tam Diệp, chị gái ruột của Hiểu Y là đệ nhất mỹ nữ Bắc An đó. Anh có muốn nếm thử hương vị đệ nhất mỹ nhân không?”

Bạch Tam Diệp nghe vậy, hai mắt liền sáng lên: "Không phải là không thể, nhưng lão gia an bài cậu đi Bắc An học chính là muốn cậu xử sự khiêm tốn một chút. Không biết chuyện lần này có khiến ông ấy phật ý hay không.”

"Đừng để ý đến ông ấy, bố tôi mỗi ngày đều thận trọng như vậy, sống như vậy rất mệt mỏi. Tôi không muốn giống như ông ấy." Bạch Chấn Dương khinh thường nói, sau đó uống cạn rượu trong ly, nhìn thời gian, vẻ mặt liền tối sầm lại.

"Tôi cho Hạ Hiểu Y thêm một giờ nữa, nếu trong một giờ này mà cô ấy không đến, vậy thì ngày mai cô ấy có quỳ xuống cầu xin tôi, tôi cũng không buông tha cho cô ấy!” Bạch Chấn Dương lạnh lùng nói.

"Sao phải đợi đến ngày mai?" Bạch Tam Diệp cười cười: “Hay là đêm nay chúng ta đi gặp đệ nhất mỹ nhân Bắc An kia đi.”

"Được, tôi cũng có chút chờ không được." Bạch Chấn Dương cười hắc hắc, trong mắt lộ ra tia hưng phấn: "Anh Tam Diệp, đến lúc đó chúng ta cùng nhau vui vẻ đi."

Đúng lúc này, điện thoại di động của Bạch Tam Diệp reo lên.

Sau khi nhìn dãy số, Bạch Tam Diệp lập tức đứng dậy bắt máy: “Phu nhân, tôi đang ở bên cạnh thiếu gia.”

Người gọi tới là mẹ của Bạch Chấn Dương, Trình Lộ Hàm!

“Tam Diệp, chuyện của Chấn Dương, ngươi giúp nó giải quyết. Ngoài ra, cháu trai Trình Thanh Dương của ta cũng đã đi Bắc An, hai giờ nữa có thể sẽ đến chỗ các ngươi, hắn mang theo vài võ giả cao cấp, đến lúc đó ngươi cùng hắn gặp mặt một chút, coi có cần gì thì giúp hắn một tay hay không."

“Thanh Dương thiếu gia cũng tới? Được rồi, phu nhân yên tâm, Tam Diệp nhất định sẽ toàn lực ra tay.” Khóe miệng Bạch Tam Diệp nhếch lên, toát ra một nụ cười tự tin:

"Nghe nói Bắc An tông sư Hàn Hà Duyên gần đây bị một người thần bí đả thương. Vậy thành phố Bắc An hiện tại, đã không có ai có thể uy hiếp tôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK