• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 69 Bạn trai trên danh nghĩa

Mộc Mộc lúc này mới ý thức được mình lỡ lời, ho khan hai tiếng, giải thích nói: "Tạm thời không... không tính cái kia..."

Tạm thời không tính? Vậy sau này có thể tính sao?

Mạc Phàm cảm thấy có chút buồn cười, không tiếp tục hỏi nữa, mà là nhìn vào mắt đối phương, nói: "Cô ở Hoài Hải, tôi ở Ninh Châu, trong thời gian ngắn cũng không thể chuyển đi được, sợ là không giúp được. Nếu giả làm bạn trai bạn gái e là người nhà của cô cũng không tin tưởng.”

Cơ Ngưng Vũ vẫn không nói gì, một mực nhắm mắt dưỡng thần.

"Hẳn là sẽ tin tưởng, dù sao tuổi tác và diện mạo của chúng ta đều rất hợp nhau. Mạc Phàm, nếu không chúng ta thử bồi dưỡng tình cảm một chút?" Mộ Mộc ôm trán, nhìn mặt bàn, tựa hồ nói ra những lời này còn cần một chút dũng khí.

Tuy nhiên, cô không thể không hạ quyết tâm được, cũng không phải là đang thẹn thùng.

Chẳng lẽ, yêu cầu này quá mức chủ động, khiến cho Mộ tiểu thư luôn nói chuyện cởi đều có chút không quen?

"Khụ khụ." Cơ Ngưng Vũ hắng giọng, mở mắt nhìn đệ tử một chút, thản nhiên nói:

"Ý tứ một chút. ”

Thế nhưng, lời tiếp theo của Mộ Mộc, liền làm cho người ta hiểu được nguyên nhân nàng sở dĩ hạ quyết tâm không được.

"Haizz, đây thực sự không phải là một ý kiến hay. Nếu chúng ta thực sự kết hôn, tôi cũng không biết giải thích với Quyên nhà ta thế nào.” Mộ Mộc thoạt nhìn có chút đau khổ:

“Dù sao ta cũng không thể đoạt người yêu của bạn nha.”

Cướp đi người yêu của bạn? Đống từ ngữ lộn xộn này là gì vậy?

Trên trán Mạc Phàm lặng lẽ xuất hiện vài vạch đen.

Mộc tiểu thư này có thể nắm bắt những điểm chính khi nói không!

Bất quá, từ phương diện nào đó mà xem, ý tưởng của Mộ Mộc thực ra không phải là một ý kiến tồi, dù sao dáng người nàng nóng bỏng, khuôn mặt xinh đẹp, Mạc Phàm cũng không tính là chịu thiệt.

Nhưng mấu chốt là, giúp Mộ Mộc việc này, không thể nghi ngờ là rước họa vào thân.

"Hôn sự này của cô, liên quan đến môn phái giang hồ đại hạ." Mạc Phàm nói: "Địa vị của Thiên Bình Sơn trong thế giới giang hồ cũng không tệ, nếu ta và Hoàng Vân Bằng xung đột…”

Nói tới đây, mạch não của Mạc Phàm bỗng nhiên chuyển động, một bóng lưng mơ hồ áo trắng hơn tuyết bỗng hiện lên trước mắt.

Tô Khuynh Thành!

Vị hôn thê từ bé này của mình chẳng phải cũng là tiên nữ trong giang hồ sao?

Nếu như nàng biết mình cùng Mộ Mộc quan hệ thân thiết, sẽ có cảm nghĩ gì?

Sau khi suy nghĩ này hiện lên trong đầu, Mạc Phàm cảm thấy có chút buồn cười, hắn cùng cái gọi là Thanh Thành tiên tử từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp qua, hắn tại sao phải quan tâm nàng cảm thụ?

Thấy Mạc Phàm trầm tư, Cơ Ngưng Vũ khẽ lắc đầu.

Ban đầu cô cho rằng Mạc Phàm sợ.

Nhưng Cơ Ngưng Vũ nghĩ lại, cảm thấy khả năng Mạc Phàm nhát gan cũng không cao lắm.

Nam nhân này cũng không sợ mấy đại thế gia Ninh Châu kia, lại cần để ý Thiên Bình Sơn sao?

Cơ Ngưng Vũ không ngờ rằng câu tiếp theo của Mạc Phàm sẽ là:

"Nếu Hoàng Vân Bằng cùng ta xảy ra xung đột, Thiên Bình Sơn đại khái sẽ bị diệt. ”

Trực tiếp diệt Thiên Bình Sơn! Có cần mãnh liệt như vậy không?

Những lời này thật sự khí phách mười phần!

Ánh mắt Mộ Mộc nhất thời cong thành trăng lưỡi liềm, ý cười cùng mị ý đồng thời từ khóe mắt trào ra.

Vốn tưởng rằng Mạc Phàm là e ngại thế lực thiên bình sơn, không nghĩ tới hắn lại nói đem môn phái đối phương tiêu diệt!

Mộ Mộc cảm thấy một cảm giác nóng bỏng không thể giải thích được.

"Không, Mạc Phàm, không cần phải làm như vậy, nếu như anh thật sự vì tôi mà diệt Thiên Bình Sơn, vậy tôi thật sự không biết nên báo đáp anh như thế nào." Mộ Mộc ngữ khí rất nghiêm túc.

"Kỳ thật, chỉ bằng một cú đụng xe vừa rồi của cô, tôi cũng nguyện ý giúp cô việc này." Mạc Phàm mỉm cười nói: “Không cần báo đáp, bởi vì tôi nguyện ý làm bạn của cô.”

Mạc Phàm lúc nói những lời này cũng không nghĩ tới, trên thế giới này, càng miễn phí thứ gì đó, giá trị chân chính của nó càng đắt.

Khi một ngày nào đó trong tương lai, Mộ Mộc nợ Mạc Phàm quá nhiều, cô ấy nên làm gì?

Tiểu thư Mộ Mộc ttrước sau như một tùy tiện, bị câu nói này của Mạc Phàm làm cho có chút cảm động, cô đứng dậy, rót cho mình một ly rượu vang lớn, nâng ly rượu lên:

"Để biểu đạt cảm tạ, tôi xin kính anh một ly.”

Sau đó, một ly rượu lớn này toàn bộ bị Mộ Mộc uống xuống!

Một ngụm rượu mỏng từ khóe miệng chảy xuống, chảy xuống chiếc cằm pha lê, rồi chảy xuống chiếc cổ trắng như tuyết và mảnh khảnh của cô ấy vào thung lũng của những ngọn núi phủ tuyết.

Rượu vang đỏ và làn da trắng quanh đường viền cổ áo bổ sung cho nhau một cách hoàn hảo, dưới ánh đèn nhu hòa làm nổi bật rất đẹp mắt.

Bản thân Mộ Mộc còn không ý thức được điểm này, uống xong, nặng nề đặt ly rượu xuống bàn, nhìn Mạc Phàm, đang định nói gì đó thì lại nghe sư phụ Cơ Ngưng Vũ thản nhiên mở miệng nói: "Lau rượu trên cổ áo."

"Cổ áo?" Mộ Mộc cúi đầu nhìn, lúc này mới cảm giác được ngực mình có chút hương vị hơi ướt.

Cô vội vàng lấy khăn giấy ra, lau sâu vào cổ áo, nhưng sau khi làm xong mới phát hiện hiện quên quay người, Mạc Phàm sững sờ ngồi đối diện thấy hết toàn bộ quá trình.

"Cái này... Là ngoài ý muốn..." Mộ Mộc đỏ mặt nói, sau đó, cô đón ánh mắt Mạc Phàm, chính mình cũng chớp chớp mắt một cái, phản khách làm chủ:

"Thế nào, đẹp không?”

Mạc Phàm ho khan hai tiếng, uống hết ly rượu, thu ánh mắt trở lại: "Ừ, làn da rất trắng.”

Cơ Ngưng Vũ nhìn đồ đệ của mình, lắc đầu: "Mộ Mộc, nếu như ngươi cảm thấy sư phụ ở chỗ này là dư thừa, vậy ta có thể đi ra ngoài."

Kỳ thật, hai người này nói là thầy trò, quan hệ chân chính cũng không sai biệt lắm với chị em lắm.

Chẳng qua bởi vì xuất thân cùng kinh nghiệm trưởng thành, dẫn đến tính cách Cơ Ngưng Vũ thập phần bảo thủ, có đôi khi đúng là không thích ứng với đồ đệ tương đối cởi mở này.

Mộ Mộc kéo dài âm thanh, trong giọng nói mang theo ý tứ làm nũng: "Đồ nhi đã biết rồi, sư phụ xinh đẹp của ta.”

Mạc Phàm cười nói: "Vậy tiếp theo chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Có phải cần tôi tranh thủ thời gian cùng cô trở về Mộ gia một chuyến hay không?”

"Tạm thời không cần, chúng ta chụp ảnh tự sướng trước là được rồi, cho người nhà xem bạn trai mới của tôi." Mộ Mộc hiện tại tâm tình rất tốt.

Nói xong, cô liền ngồi xuống bên cạnh Mạc Phàm, ôm lấy cổ đối phương, để mặt đối phương dán lên mặt mình.

Mạc Phàm cảm thấy một mùi thơm thoang thoảng xông vào lỗ mũi, khiến người ta sảng khoái.

Giờ khắc này, hắn cơ hồ là theo bản năng phán đoán ra, loại hương thơm này không phải đến từ nước hoa, mà là mùi thơm đặc trưng trên cơ thể của Mộ Mộc!

Mộ Mộc một tay ôm Mạc Phàm, một tay giơ điện thoại di động, nhếch môi đỏ lên, dừng lại ở vị trí gần mặt Mạc Phàm một centimet.

Từ góc độ cô ấy chụp ảnh, có vẻ như đôi môi của Mộ Mộc đã chạm vào mặt Mạc Phàm.

Trong ảnh, một người đàn ông và một phụ nữ ôm hôn rất mờ ám.
Chương 70 Chị Tiểu Vũ

"Tôi có thể đăng bức ảnh này trong vòng tròn bạn bè không?" Mộ Mộc nói: “Liệu nó có làm lộ mặt của anh không?”

"Không sao, nếu là diễn kịch thì phải diễn cho trọn!” Mạc Phàm không để ý.

“Được. Vậy chúng ta diễn cho thật trọn vẹn!”

Mộ Mộc gõ một cái, sau đó trực tiếp bấm vào nút gửi ảnh.

"Ai, sau khi tấm ảnh này được phát ra, phỏng chừng chính là gió tanh mưa máu, khẳng định có rất nhiều phiền toái đến trên người anh.” Mộ Mộc nhìn Mạc Phàm, tựa hồ có chút băn khoăn:

"Anh thật sự rất nghĩa khí!”

"Đều là bạn bè, không cần khách khí." Mạc Phàm khoát tay, đùa giỡn một câu:

"Cùng lắm thì lấy thân báo đáp nhé.”

"Được, chỉ sợ đến lúc đó anh lại không dám." Mộ Mộc cười nói.

Cơ Ngưng Vũ ngược lại không để ý đến trò đùa giữa đôi nam nữ trẻ tuổi này, cũng nâng ly rượu lên, nói với Mạc Phàm:

"Cám ơn.”

Sau đó, ngửa cổ uống cạn một hơi.

Theo động tác ngửa đầu này, một số đường cong tựa hồ càng thêm kinh tâm động phách.

Trong mắt Cơ Ngưng Vũ, Mạc Phàm ở trên phươg diện võ đạo cực kỳ có thiên phú, những lý luận nguyên lực kia được tổng kết quả thực là cực kỳ đơn giản. Người như vậy trở thành bạn trai trên danh nghĩa Mộ Mộc, hẳn là có thể làm cho Hoàng Vân Bằng kia biết khó mà lui.

"Tôi đi vệ sinh một chút." Mộ Mộc đứng dậy nói.

Chờ Mộ Mộc rời đi sau đó, trong phòng này chỉ còn lại hai người.

Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Cơ Ngưng Vũ cũng có chút không quen cùng người khác ở một mình cùng phòng, chậm rãi nhấp rượu, cũng không mở miệng tán gẫu. Nhưng nhìn biểu tình nhàn nhạt của nàng, cũng nhìn không ra có cái gì dị thường quá lớn.

Mạc Phàm nhìn cô, mỉm cười nói: "Xem ra chị Tiểu Vũ đã không còn nhớ em rồi."

Chị Tiểu Vũ?

Xưng hô này quả thật có vẻ quá thân cận.

Ánh mắt Cơ Ngưng Vũ có chút mất tự nhiên, cô cảm thấy Mạc Phàm không phải là người thích trêu chọc con gái, nhưng câu nói này hình như có chút phù phiếm, giống như là cố ý thân cận.

Cơ Ngưng Vũ gồi thẳng người, cầm chén rượu, siết chặt ly rượu, nhìn rượu đỏ trong ly, nói:

"Hôm nay không phải lần đầu tiên chúng ta gặp mặt sao?”

“Hai năm nay, bụng dưới của chị còn đau không?” Mạc Phàm hỏi.

Nghe vậy, thân thể Cơ Ngưng Vũ cứng đờ!

Sau đó, cô nhìn về phía Mạc Phàm, vẻ không thể tin được cuối cùng cũng bắt đầu xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp điềm tĩnh của cô!

Hai năm qua bụng dưới còn đau không?

Câu này nghe như đang quan tâm nhưng lại rất không đứng đắn.

Tuy nhiên, chỉ có có thể Cơ Ngưng Vũ mới có thể hiểu ý nghĩa của câu này!

Đây là một bí mật, ở trong Đại Hạ cũng không ai biết! Cho dù là những trưởng bối lớn nhất của Cơ gia, cũng không biết rằng người mạnh nhất thế hệ này trong gia đình họ đang phải chịu vết thương khó có thể chữa khỏi!

Trên người Cơ Ngưng Vũ mang rất nhiều trách nhiệm liên quan đến gia tộc, nàng tuyệt đối không thể đem tin tức mình bị thương trên người tiết lộ ra ngoài, điều này sẽ làm cho rất nhiều phiền toái không cần thiết tìm tới cửa.

Hai ba năm qua, mỗi tháng luôn có vài ngày Cơ Ngưng Vũ đau bụng không chịu nổi, ban đêm trằn trọc trên giường, nhưng sau khi chịu đựng mấy ngày đó, lại giống như không có chuyện gì xảy ra, những vết thương kia giống như thủy triều rút đi, không dấu vết.

Đối mặt với loại đau đớn dường như muốn nghiền nát toàn bộ bụng dưới này, Cơ Ngưng Vũ chỉ có thể dùng ý chí kháng cự đau đớn, nếu dùng nguyên lực cưỡng ép chống cự, sẽ nhanh chóng đem cảm giác đau đớn này gia tăng gấp mấy lần!

Nhưng hai năm nay Cơ Ngưng Vũ che dấu cực tốt, ngay cả Mộ Mộc ngày đêm ở chung với nàng cũng không phát hiện manh mối trên người sư phụ!

Tuy nhiên, làm thế nào Mạc Phàm biết về một vấn đề cực kỳ bí mật như vậy?

Sau khi khiếp sợ vài giây, Cơ Ngưng Vũ hít sâu một hơi, trong mắt hiện lên nồng đậm cảnh giác, nguyên lực trên người cũng bắt đầu vận chuyển, lạnh lùng hỏi: "Ngươi làm sao biết?”

Nếu Mạc Phàm không nói ra được nguyên nhân, Cơ Ngưng Vũ sẽ lập tức ra tay!

Thương thế của nàng vẫn chưa lành, tuyệt đối không thể bị người khác biết! Việc này liên lụy quá nhiều, vì giữ bí mật, Cơ Ngưng Vũ không ngại biến mình thành một kẻ tàn nhẫn!

Mạc Phàm cảm nhận được sát khí bắt đầu khởi động trên người Cơ Ngưng Vũ, khẽ cười một chút:

“Chị Tiểu Vũ, mới không liên lạc một thời gian, chị nhanh như vậy liền quên em?”

Cơ Ngưng Vũ không nói gì, mặc dù vẫn lạnh lùng nhìn Mạc Phàm, nhưng trong mắt dần dần hiện lên một tia do dự.

"Ba năm trước, Hắc Hải, đảo Borneo." Mạc Phàm mở miệng nhỏ giọng nói.
Chương 71 Ân nhân cứu mạng

Sau khi Mạc Phàm nói thời gian và địa điểm, cơ thể của Cơ Ngưng Vũ lại bị đóng băng! Mọi người có thể thấy rõ sự run rẩy của cô!

Trong đầu hiện lên bóng dáng của một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ đen!

Hình bóng ấy ẩn sâu trong tâm trí cô, mặc dù Cơ Ngưng Vũ chưa từng nhắc tới, nhưng nó đã hình thành nên ký ức quý giá nhất của cô!

"Khi đó người cứu ta, là ngươi?" Ánh mắt Cơ Ngưng Vũ kịch liệt dao động, thần sắc tràn đầy cảm khái!

"Lấy thực lực cấp A sơ kỳ, một mình đánh giết lên đảo Borneo quả thực rất đáng làm cho người ta bội phục." Mạc Phàm mỉm cười nói:

"Tôi cũng không nghĩ tới, lại gặp lại nhau ở chỗ này... Thế giới này thật sự quá bé nhỏ."

Thế giới không nhỏ, nhưng những cuộc đoàn tụ luôn bất ngờ như vậy.

Trong mắt Cơ Ngưng Vũ tựa hồ có một trận mưa rào, nàng hít sâu một hơi, cắn môi đứng lên, sau đó khuỵu gối quỳ xuống.

"Mạng này của ta là của ngươi. n nhân cứu mạng, xin nhận ta một lạy.”

Cơ Ngưng Vũ chắp tay ấn trên mặt đất, thắt lưng buông thõng, cúi người, vầng trán nhẵn nhụi đặt ở trên mu bàn tay của nàng.

Động tác này khiến cho eo và mông của cô lộ ra hết cỡ, cảm giác quen thuộc lại tràn ra khiến người ta rất bất an.

Có lẽ, Cơ tỷ tỷ lạnh như băng, thật sự ý thức không được, loại động tác quỳ xuống cúi người này của nàng, có thể tạo ra tác động lớn như thế nào!

Mạc Phàm cố gắng rời mắt khỏi đỉnh cong của Cơ Ngưng Vũ, sau đó vội vàng đưa tay kéo cánh tay đối phương, muốn nâng Cơ Ngưng Vũ dậy.

"Kỳ thật tôi lúc ấy cũng đã sớm nhìn Đảo Borneo không vừa mắt, lúc diệt trừ bọn họ, thuận tay cứu chị thôi." Mạc Phàm nói:

"Đều là người quen cũ, thật sự không cần phải làm đại lễ như vậy đâu.”

Cơ Ngưng Vũ tùy ý Mạc Phàm kéo mình, vành mắt rõ ràng đều đỏ lên, vân vũ tích trong mắt đã trút xuống rồi!

Lúc này Mạc Phàm cũng không ý thức được, Cơ Ngưng Vũ chưa bao giờ để cho người khác phái đụng phải thân thể của mình, cho dù là cánh tay cũng không được, mà hắn, là người duy nhất.

Đảo Borneo là một hải đảo có diện tích trung bình trong quần đảo Hắc Hải, trên đảo tụ tập hơn một ngàn hải tặc, bốn thiên tài trong thế hệ trẻ của Cơ gia khi đi Hắc Hải Châu thay gia tộc làm việc, bị hải tặc đảo Borneo cướp bóc. Không chỉ bị cướp hết hàng hóa mà hai trong số bốn thiên tài trẻ tuổi này đã thiệt mạng và hai người bị thương nặng.

Lần này giáng một đòn vô cùng nặng nề đối với nhà họ Cơ, mà bốn thiên tài kia lại là em trai mà Cơ Ngưng Vũ cực kỳ chiếu cố, cho nên, vì vậy cô đã chọn một mình đến Hắc Hải, tiêu diệt đảo Borneo.

Mặc dù lúc ấy Cơ Ngưng Vũ đã thành võ giả cấp A, nhưng nhân lực nghèo nàn, chỉ có một người sau khi giết hơn trăm hải tặc cấp thấp, mười mấy võ giả cấp B. Thậm chí còn liều mạng một cường giả sơ kỳ cấp A, rốt cục cũng kiệt sức không chống đỡ nổi.

Mấu chốt nhất chính là, tình báo của Cơ Ngưng Vũ có sai sót!

Trên đảo lúc đó, còn có một hải tặc có được thực lực cấp A đỉnh phong!

Cơ Ngưng Vũ cho dù ở thời kỳ toàn thịnh, cũng không có khả năng so sánh với đỉnh cao cấp A, huống chi đã gần như kiệt sức vào thời điểm đó, thể lực cùng chiến lực đều không còn gì để kế thừa.

Với dung mạo và thân hình của cô, nếu rơi vào tay những hải tặc này, số phận của có thể tưởng tượng được!

Đỉnh cấp A đó mạnh đến mức Cơ Ngưng Vũ không thể nhìn thấy bất kỳ hy vọng chiến thắng nào.

Khi đó nàng bị đỉnh cấp A đâm vào bụng dưới, chảy máu đầm đìa, nguyên lực không cách nào vận chuyển, cơ hồ hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, đã mặc người chém giết.

Ngay khi Cơ Ngưng Vũ lâm vào trạng thái tuyệt vọng, một bóng người đeo mặt nạ đen từ trên trời giáng xuống, cứu cô khỏi thanh kiếm của hải tặc đỉnh cấp A, sau đó được đối phương cõng rời đi.

Người cứu Cơ Ngưng Vũ kia, chính là Mạc Phàm!

Nhưng bởi vì thương thế quá nặng, Cơ Ngưng Vũ cũng không có cùng Mạc Phàm có bất kỳ trao đổi nào, được cứu không bao lâu, đã bất tỉnh trên lưng anh.

Chờ Sau khi Cơ Ngưng Vũ tỉnh lại, đã ở trong bệnh viện của Lực lượng phòng vệ ven biển của quân đội Đại Hạ.

Cô không biết mình làm sao trở về, đối với chuyện xảy ra sau khi hôn mê cũng không có nửa điểm ký ức.

Khi hồi tưởng lại trận chiến thảm thiết trên đảo, thông qua ký ức dày đặc máu tươi, dường như chỉ có bóng người từ trên trời giáng xuống tương đối rõ ràng.

Sau đó, Cơ Ngưng Vũ liền không nhắc tới chuyện đảo hải tặc với bất luận kẻ nào, cũng bao gồm đồ đệ Mộ Mộc mà mình đã thu nhận nhiều năm.

Hai năm nay, Cơ Ngưng Vũ càng muốn biết ân nhân cứu mạng của mình là ai, mỗi ngày trôi qua, nỗi ám ảnh này sẽ tăng lên.
Chương 72 Phải lập tức xóa đi

Thế mà… các cuộc gặp gỡ tình cờ luôn xảy ra vô tình.

Sau khi được Mạc Phàm đỡ dậy, Cơ Ngưng Vũ ngẩng đầu nhìn hắn, nhẹ giọng nói:

"Ta có thể ôm ngươi một chút không?”

Mạc Phàm còn chưa trả lời, Cơ Ngưng Vũ đã tiến lên một bước, dùng hai tay ôm lấy hắn.

Đây là một cái ôm không hề giữ lại, Mạc Phàm cảm nhận được thân thể hai bên dán chặt vào nhau.

Cái ôm này là về sự sống và cái chết, lòng biết ơn, về sự vượt qua thời gian huyết sắc cùng tương ngộ.

Nếu để cho người quen biết Cơ Ngưng Vũ nhìn thấy cảnh này, chỉ sợ cằm đều phải kinh hãi rơi trên mặt đất!

Cô đối với nam nhân chưa bao giờ cẩu thả, quả thực chính là lười phản ứng, làm sao có thể chủ động ôm người đàn ông khác?

Nhưng hiện tại, Cơ Ngưng Vũ thật sự ôm Mạc Phàm, ôm thật chặt!

Mạc Phàm bị Cơ Ngưng Vũ ôm, cách tuyết sơn đều cảm nhận được nhịp tim kịch liệt của nàng!

"Ta thật sự là hậu tri hậu giác, gặp mặt ngươi lần đầu tiên nên liền nghĩ đến là ngươi." Cơ Ngưng Vũ nói.

Nước mắt của cô đã thấm ướt áo trên vai Mạc Phàm.

"Nếu có thời gian tới tìm tôi, để tôi xem thương thế của chị, có lẽ biện pháp có thể giải quyết." Mạc Phàm nói.

Cơ Ngưng Vũ đương nhiên sẽ không có ý phản đối, lập tức đáp ứng: "Được. ”

Nếu chuyện này là do người khác đề nghị, Cơ Ngưng Vũ sẽ không chút do dự từ chối, nhưng chỉ có Mạc Phàm mới có thể cho nàng bị thuyết phục vô hạn.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.

Cơ Ngưng Vũ lập tức lui về phía sau một bước, ngồi trở lại bên cạnh bàn, cầm khăn giấy lau nước mắt trên mặt.

Ngay khi cô buông khăn giấy xuống, tay nắm cửa trong phòng chuyển động một chút, Mộ Mộc đẩy cửa đi vào.

Vì thế, nàng liền nhìn thấy một nam một nữ đang ngồi nghiêm chỉnh.

Mộ Mộc cười tủm tỉm nói: "Tôi không có ở đây, hai người tán gẫu thế nào rồi?"

Đôi mắt đỏ bừng của Cơ Ngưng Vũ ngay lập tức bị Mộ Mộc nhìn thấy.

"Sư phụ, ngài làm sao vậy? Ai bắt nạt người?”

Mộ Mộc ngày thường tùy tiện, giờ phút này lại hoảng hốt! Bởi vì nàng chưa bao giờ thấy sư phụ của mình rơi lệ!

"Không có việc gì." Cơ Ngưng Vũ mặt không chút thay đổi chỉ vào món ăn trước mặt, nói:

“Trong miếng phi lê cá này có mù tạc.”

"A, thì ra là như thế." Mộ Mộc lại cười nói:

"Bất quá, sư phụ, ngươi khóc lên làm cho người ta rất muốn hung hăng thương tiếc một chút.”

"Ta ăn no rồi, các ngươi chậm rãi tán gẫu đi." Cơ Ngưng Vũ nói xong, buông đũa xuống, đi ra khỏi phòng, thậm chí không liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái.

Mạc Phàm thấy thế, cười cười, bản thân Cơ Ngưng Vũ cũng không có kỹ năng diễn xuất gì, nhưng chỉ cần bảo trì khí chất lạnh như băng thường ngày, cũng sẽ không làm cho người ta ý thức được giờ phút này trong lòng nàng đang có vô số sóng gió trong lòng.

Mộ Mộc gắp một miếng cá phi lê, bỏ vào trong miệng, sau đó có chút nghi hoặc:

"Ủa, trong món này không có mù tạt mà?”

Mạc Phàm giả vờ như không nghe thấy gì, cúi đầu ăn đồ ăn.



Ngay khi Mạc Phàm cùng Mộ Mộc ở trong phòng nói chuyện phiếm, tấm ảnh chụp chung của hai người đã được rất nhiều người nhìn thấy.

Thủ phủ tỉnh Hoài Hải, thành phố Thanh Châu, Mộ gia.

"Con bé Mộ Mộc này đang làm cái gì vậy? Nó yêu đương từ khi nào?"

Một người đàn ông mặc trang phục luyện công đang ngồi trên ghế, nhìn ảnh chụp trên màn hình điện thoại di động, trên mặt đầy âm trầm, cùng nụ cười xán lạn của Mộ Mộc trong ảnh hoàn toàn trái ngược.

Hắn tên là Mộ Sơn Thành, là Tam thúc của Mộ Mộc, cũng là người cạnh tranh nặng ký cho vị trí gia chủ kế nhiệm Mộ gia.

"Mộ Mộc này thật sự là càng ngày càng kỳ cục, nàng chẳng lẽ không nghĩ tới, hành động này sẽ chọc giận Hoàng Vân Bằng cùng Thiên Bình Sơn sao? Gia tộc chúng ta hiện tại rất cần Thiên Bình Sơn trợ lực. Mộ Mộc làm như vậy, sẽ khiến mọi chuyện hỏng bét!”

Người đàn ông bên cạnh cũng rất tức giận nói:

"Tam ca, chúng ta phải nhanh chóng liên hệ với Mộ Mộc, bảo nó xóa tấm ảnh này càng sớm càng tốt!"

Người đang nói là lão Tứ Mộ Thụy Thụy, hắn thoạt nhìn cũng chỉ hơn bốn mươi tuổi. Bình thường cơ bản đi theo phía sau lão Tam Mộ Sơn Thành lăn lộn, bản thân ngược lại không có hy vọng kế thừa vị trí gia chủ.

Độ tiếp nhận nguyên lực cũng rất bình thường, dùng không biết bao nhiêu nước Nguyê tinh mới biến mình thành võ giả cấp E, ngày thường thích uống rượu cùng tìm phụ nữ, con riêng còn không ít.

"Đúng vậy, nếu Hoàng Vân Bằng nhìn thấy tấm ảnh này, sẽ không tốt." Mộ Sơn Thành trầm mặt, lấy điện thoại di động ra.

Tuy nhiên, số điện thoại của Mộ Mộc vẫn chưa bấm xuống, một cuộc gọi khác đã đến.

Vừa xem ra tên người gọi đến, sắc mặt Mộ Sơn Thành càng trở nên u ám hơn!

Là đại sư huynh của Thiên Bình Sơn, Hoàng Vân Bằng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK