• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 73 Không phải là không thể thay thế

"Chú ba, ta là Vân Bằng."

Điện thoại vừa kết nối, giọng nói trầm thấp của Hoàng Vân Bằng vang lên từ trong điện thoại.

Trái tim Mộ Sơn Thành liền căng thẳng.

Kỳ thật, so với Mộ gia mà nói, Thiên Bình Sơn rõ ràng là cường thế một chút, bởi vì đại sư huynh Hoàng Vân Bằng thiên phú xuất chúng.

Môn phái này rất có khả năng chiếm được trọng lượng lớn hơn trong thế giới giang hồ Đại Hạ tương lai.

Cho nên, Mộ Sơn Thành tài muốn thúc đẩy hôn sự này, dùng cái này đem Mộ gia cùng Thiên Bình Sơn gắt gao liên kết cùng một chỗ.

Vào lúc này, Mộ Thiện Thành chỉ có thể giả vờ như không biết gì, cố gắng làm cho giọng điệu của mình có chút nhiệt tình, hỏi: “Vân Bằng, muộn như vậy gọi tìm ta, có chuyện gì sao?”

Thanh âm của Hoàng Vân Bằng trầm xuống cực điểm:

"Không biết chú Ba có thấy ảnh chụp Mộ Mộc đăng mười phút trước không?”

Mộ Sơn Thành nghi hoặc nói: "Mộ Mộc đăng ảnh sao? Vừa rồi ta không có kiểm tra điện thoại, cho nên không biết."

"Chú Ba, điều kiện của Mộ Mộc ta xem như tương đối hài lòng, nhưng là đối tượng chọn vợ, nàng đối với ta không phải là không thể thay thế, ngươi hiểu không?" Hoàng Vân Bằng trong giọng nói đè nén tức giận:

"Nếu Mộ gia muốn cho Mộ Mộc gả đến Thiên Bình Sơn, tốt nhất là nhờ chú ba dọn dẹp những thành phần xung quanh cô ấy.”

Mộ Thiện Thành trong lòng đã trăm lần mắng Mộ Mộc liều mạng, vội vàng nói: "Vân Bằng, yên tâm, điều tra rõ ràng chuyện gì xảy ra, ta sẽ liên lạc với ngươi."

"Được."

Hoàng Vân Bằng trầm mặc một chút, nói tiếp:

"Chú Ba, mấy ngày nay ta phải bế quan để ổn định cảnh giới cấp A của mình, chờ sau khi ta xuất quan, hy vọng có thể nghe được tin tức tốt. Tốt nhất các người có thể để cho Mộ Mộc tự mình đến xin lỗi ta. ”

“Vân Bằng, ngươi cứ yên tâm đi, ta sẽ cho ngươi một lời giải thích thỏa đáng. Mộ gia tuyệt đối sẽ không để cho Mộ Mộc làm ra chuyện có lỗi với Thiên Bình Sơn!”

Mộ Sơn Thành hít sâu một hơi, giờ phút này hắn đã hận không thể tát Mộ Mộc mấy cái!

"Ta đã coi hành vi này của Mộ Mộc là một sự khiêu khích." Hoàng Vân Bằng thản nhiên nói:

"Không có mấy nam nhân sẵn sàng có một đồng cỏ xanh trên đầu, nếu như tam thúc bên này làm không xong, ta không ngại tự mình đi Mộ gia đòi lời giải thích. ”

Tự mình đi Mộ gia?

Hiện tại, Hoàng Vân Bằng đã bước vào cảnh giới cấp A, nếu như hắn thật sự dẫn một đám cao thủ Thiên Bình Sơn đến đòi giải thích, Mộ gia có thể chịu đựng được sao?

Hoàng Vân Bằng nói xong, không cho Mộ Sơn Thành cơ hội trả lời, không chút lưu tình cúp điện thoại!

“Tam ca, Hoàng Vân Bằng nói cái gì?” Lão Tứ Mộ Thụy Thụy hỏi.

Mộ Thiện Thành không trả lời, sắc mặt âm trầm, đem điện thoại đập xuống đất!

“Lập tức gọi Mộ Mộc trở về cho ta, để nó đi Thiên Bình Sơn quỳ gối nhận sai với Hoàng Vân Bằng!” Mộ Sơn Thành giật cổ áo, thở hổn hển nói!

Mộ Thụy Thụy bên cạnh đảo mắt, nói:

“Tam ca, thật ra chuyện này chúng ta có thể lợi dụng, nếu Mộ Mộc kiên quyết không đính hôn với Hoàng Vân Bằng, như vậy việc này tất nhiên ảnh hưởng nghiêm trọng đến nhị ca kế vị gia chủ. Bất kể chuyện này phát triển theo hướng nào, đều sẽ có lợi cho chúng ta.”

Mộ Sơn Thành gật gật đầu, trầm ngâm một chút, mới nói:

"Ngươi nói không sai, nhưng vẫn phải chuẩn bị sẵn đường lui. Mặc dù ta làm gia chủ, cũng không muốn cùng Thiên Bình Sơn đối địch. ”

"Được, hiện tại ta đi gọi Mộ Mộc." Mộ Thụy Thụy cười lạnh hai tiếng:

"Lần này, ta muốn xem sau khi bế quan kết thúc, nhị ca của chúng ta sẽ bảo vệ con gái tôn quý của mình như thế nào!"



Lúc này, Mộ Mộc còn đang cùng Mạc Phàm tán gẫu những chuyện này về Mộ gia, cũng không đem chuyện trong thức ăn có mù tạt để ở trong lòng.

“Gia tộc bọn tôi đại khái chính là như vậy, nội bộ tranh quyền đoạt lợi, người thân cũng không tín nhiệm lẫn nhau, mọi người đều trở nên mệt mỏi." Mộ Mộc hai tay nâng má:

"Có đôi khi thật sự rất muốn bỏ trốn, cùng Quyên nhà tôi đi khắp thế giới.”

Mạc Phàm cười nói: "Hai cô gái các ngươi đi khắp thế giới làm gì? Ít nhất phải mang theo một người đàn ông đi chứ"

Mộ Mộc chớp chớp mắt: "Làm sao, anh muốn đi theo sao? Tôi không ngại, dù sao anh cũng rất đẹp trai, thân thể lại tốt, tôi cũng không chịu thiệt.”

Lin Ran cười nửa miệng liếc nhìn Mộ Mộc một cái, nói: "Một cô gái chưa từng chạm qua đàn ông, lại hết lần này tới lần khác muốn làm lão lưu manh.”

Mộ Mộc có chút không phục: “Làm sao anh biết tôi chưa bao giờ chạm vào đàn ông?”

Ngay sau đó, Mộ Mộc nhìn thấy ánh mắt Mạc Phàm nhìn lướt qua bụng dưới của mình.

"Tôi có thể cảm giác được tình trạng thân thể của cô."

Đối diện với ánh mắt của Mạc Phàm, Mộ Mộc cũng không chút yếu thế: "Anh nhìn tôi hai lần, liền có thể biết tôi có chạm qua đàn ông hay không? Đùa sao? Chuyện này có liên quan gì đến tình trạng cơ thể?”

Nhưng một giây sau, Mộ tiểu thư liền ý thức được Mạc Phàm đang nói cái gì, theo bản năng kẹp chặt hai chân thon dài của mình:

“Anh… anh đang nói… Anh vậy mà có thể nhìn thấu sao? Hay là nói, võ giả cấp cao đều như vậy?”

Mạc Phàm cũng không muốn bại trận trước mặt nữ lưu manh này, hắn nhấp một ngụm rượu vang đỏ, cười nói:

“Ta không biết võ giả cao cấp khác có thể làm được hay không, nhưng nếu như ta cẩn thận cảm thụ, vẫn có thể nhìn thấu bộ vị nào trên thân thể ngươi có mất thứ gì không”

Mất thứ gì?

Khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Mộc bị những lời này của Mạc Phàm làm cho đỏ bừng. Không biết gì sao cô cảm thấy giống như mình không mặc quần áo, bị người đàn ông này nhìn sạch.

Tuy nhiên, Mộ tiểu thư vẫn không hề tỏ ra yếu thế: “Anh nói đúng nha, hiện tại tôi vẫn còn… nguyên vẹn đó.”

Mạc Phàm bị những lời này làm cho có chút nóng lên.

"Cho nên, tôi cũng không muốn tiện nghi cho Hoàng Vân Bằng." Mộ Mộc hừ một tiếng.

"Tôi lúc trước từng nghe qua, rất nhiều nữ đệ tử ở Thiên Bình Sơn đều bị hắn cưỡng đoạt. Đại sư huynh bại hoại như vậy cũng không phải là thứ gì tốt.”

Bởi vì địa vị Hoàng Vân Bằng trong Thiên Bình Sơn rất cao, không ít đệ tử nữ hoặc công khai, hoặc là bí mật rơi vào vòng tay của hắn. Nhưng có mấy người bởi vì mang thai con của Hoàng Vân Bằng lại bị trục xuất khỏi sư môn vì lý do "vi phạm quy định môn phái", phải thê lương phiêu đãng trong giang hồ.

Đúng lúc này, điện thoại của Mộ Mộc vang lên. Là tứ thúc Mộ Thụy Thụy của cô gọi đến.

"Bức ảnh đó phát huy tác dụng rồi." Mộ Mộc ngồi xuống bên cạnh Mạc Phàm, quay đầu hỏi anh:

“Bạn trai giả của tôi ơi, anh đã chuẩn bị để lên sàn chưa?”

Lúc Mộ Mộc quay đầu nói chuyện, khoảng cách với Mạc Phàm rất gần, hơi nóng từ miệng cô phả vào tai khiến người ta ngứa ngáy.
Chương 74 Mang thai con của tôi

"Chuẩn bị xong rồi." Mạc Phàm nhìn đôi môi đỏ mọng ướt át của Mộ Mộc, cổ họng lên xuống, nói.

Mộ Mộc mặt mày hớn hở hỏi: "Anh là vừa mới nuốt nước miếng?”

Mạc Phàm mặt không đổi sắc: "Không có."

"Này, anh nhất định phải diễn giống một chút nha.” Mộ Mộc đem đầu kề sát một chút:

"Tôi nhận điện thoại đó."

"Được."

Mạc Phàm đáp một tiếng, đặt tay lên eo nhỏ nhắn của Mộ Mộc.

Thân thể Mộ Mộc thoáng cứng đờ, dùng đôi mắt đẹp liếc nhìn Mạc Phàm một cái, sau đó nhấn nút kết nối.



"Mộ Mộc! Bây giờ cháu đang làm gì?" Mộ Thụy Bội vừa nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Mộc xuất hiện, liền tức giận hỏi một câu.

"Chú Tư, đã muộn như vậy, giờ này cháu đương nhiên là ở cùng với người đàn ông của côn rồi.”

Mộ Mộc thoáng nghiêng ống kính một chút, để cho gương mặt của mình và Mạc Phàm đồng thời xuất hiện trên màn hình:

"Nè, Phàm Phàm, anh chào chú tư đi.”

Phàm Phàm?

Mạc Phàm thiếu chút nữa bị xưng hô này làm cho hộc máu ngay tại chỗ! Biểu tình đều cứng ngắc!

Nhưng mà, khi máy quay hướng về phía mình trong nháy mắt, Mạc Phàm chỉ có thể ho khan hai tiếng, nặn ra một nụ cười nói:

“Xin chào chú tư.”

Ngoài miệng tuy rằng rất khách khí, nhưng tay Mạc Phàm đặt ở bên hông Mộ Mộc cũng không kiêng dè gì, trực tiếp véo một cái.

Cái eo nhỏ này, thật đúng là rất mềm.

Sắc mặt Mục Mộc không thay đổi, trên mặt vẫn mang theo nụ cười, nhưng lại nhấc giày cao gót giẫm lên chân Mạc Phàm.

Mạc Phàm hít một hơi khí lạnh, cô nhóc này một chút cũng không chịu thiệt.

Lúc này, Mộ Thụy Thụy lạnh lùng nhìn thoáng qua Mạc Phàm, mở miệng nói: "Tiểu tử, ra giá đi, cho ngươi bao nhiêu tiền mới chịu rời khỏi Mộ Mộc?”

Thật đúng là thẳng thắn!

Nụ cười trên mặt Mạc Phàm không thay đổi: "Chú Tư, tình cảm của cháu đối với Mộc Mộc rất sâu đậm, sao có thể dùng tiền để cân đo được chứ?”

Mộ Thụy Thụy nhìn chằm chằm Mạc Phàm: "Cho cậu năm triệu, cầm tiền cút đi.”

"Không có khả năng! Mộ Mộc là bạn gái của cháu, giữa cháu và cô ấy là tình yêu đích thực..." Mạc Phàm rất kiên quyết nói:

"Chú Tư, chú cho cháu bao nhiêu tiền, cháu cũng sẽ không rời xa Mộc Mộc.”

Mộ Mộc cười tủm tỉm nhìn Mạc Phàm biểu diễn, bưng chén trà uống, cũng không có ý xen vào.

Mộ Thụy Thụy trầm mặt, nghiến răng nghiến lợi: "Mười triệu!"

Ngay sau đó, ông nói:

“Đây là bậc thang cuối cùng ta cho cậu, Nếu cậu không chọn lấy tiền và rời đi, thì hãy chờ biến mất khỏi thế gian đi.”

Không nghĩ tới, Mạc Phàm ngay sau đó lập tức đáp:

"Chú Tư, con nghĩ, chú cũng không nỡ nhìn đứa con của Mộc Mộc vừa sinh ra đã không có cha đúng không?”

"Cái gì?"

Mộ Thụy Thụy run tay, điện thoại liền rơi xuống đất!

"Phốc!"

Mộ Mộc cũng đồng thời phun ra một ngụm nước lớn! Sau đó bị sặc đến ho liên tục!

Mạc Phàm đang nói cái gì vậy?

Mộ Thụy Thụy tức giận đến run rẩy tay, thật vất vả mới nhặt được điện thoại lên.

Mà lúc này, lão tam Mộ Sơn Thành đã cướp lấy điện thoại di động, mặt mũi âm trầm, nói với Mạc Phàm:

"Tôi muốn cùng Mộ Mộc nói chuyện.”

"Chú cứ nói thẳng với cháu là được. Dù sao cháu cũng là bạn trai của Mộc Mộc.” Nụ cười của Mạc Phàm thật rạng rỡ.

Nhìn thấy vẻ mặt của Mạc Phàm, Mộ Sơn Thành tức giận đếm suýt đập điện thoại:

“Tiểu tử, cậu còn chưa đủ tư cách để nói chuyện với tôi!"

"Mộc Mộc đang mang thai con của cháu, vậy mà cháu vẫn không có tư cách để nói chuyện cùng chú sao?”

“Được. Cậu chờ đó!” Trong ánh mắt Mộ Sơn Thành tràn ngập địch ý:

"Tiểu tử, có dám nói cho ta biết bọn ngươi đang ở đâu?”

Mạc Phàm vừa muốn nói chuyện, Mộ Mộc đã dựa vào trước màn hình, một tay ôm lấy cổ Mạc Phàm, hướng Mộc Sơn Thành nói:

"Chú ba, sao chú lại tức giận như vậy? Cháu tìm được bạn trai, chú nên cảm thấy mừng cho cháu mới đúng chứ? Huống hồ là cháu đã có con với Phàm Phàm.”

Mộ Sơn Thành chỉ vào màn hình, tức giận đến run rẩy: "Mộ gia tôn quý sao có thể sinh ra thứ vô liêm sỉ như ngươi!"

Giờ khắc này, nụ cười của Mộ Mộc vẫn không thay đổi, tựa hồ nàng đã sớm đoán được sẽ bị sỉ nhục như vậy.

Mà Mạc Phàm bên cạnh, ánh mắt đã lạnh xuống!

Hắn từ trong tay Mộ Mộc cầm lấy điện thoại, nhìn chằm chằm Mộ Sơn Thành trên màn hình, nói:

“Là người trưởng thành, phải luôn chịu trách nhiệm về những gì lời nói của. Cháu chờ chú đến tự mình xin lỗi Mộc Mộc, nếu không, hậu quả… chú tự gánh chịu!”

Mạc Phàm quả thực tức giận không nhẹ, sau khi cúp máy video, nói với Mộ Mộc:

"Trưởng bối như vậy, còn có tư cách gì được xưng là trưởng bối? Hoàn toàn không có gì cần thiết để tôn trọng họ.”

Mộ Mộc tự do yêu đương, lại bị nói là không biết liêm sỉ, nói ra loại lời này, Mộ Sơn Thành thật sự là quá đáng.

Nhưng Mộ Mộc lại cũng không có trả lời, ngược lại là ý cười trong suốt nhìn hắn.

"Tại sao lại nhìn tôi như vậy?"

Bị ánh mắt to của Mộ Mộc nhìn thẳng, Mạc Phàm bỗng nhiên cảm giác được có chút ngượng ngùng.

“Chưa từng có nam nhân nguyện ý vì tôi ra mặt như vậy, anh không sợ tôi cảm động quá yêu anh luôn sao?” Mộ Mộc chớp chớp mắt.

Hành động này giống như đang trêu chọc Mạc Phàm, nhưng khi chớp mắt, hốc mắt của Mộ Mộc đã hơi đỏ.

Mạc Phàm vừa mới quen không bao lâu, đã có thể bảo vệ cô như vậy, thật sự rất khiến cô cảm động.

"Vậy thì không được, tôi đã có vị hôn thê từ bé rồi.” Mạc Phàm cười nói.

“Vậy nói tôi biết hôn thê của anh là ai đi, tôi đi đào gốc tường của cô ấy.” Mộ Mộc thẳng thắn.

"Cô ấy tên là Tô Khuynh Thành, đã nhiều năm không gặp." Mạc Phàm trực tiếp nói ra cái tên này.

“Lần cuối cùng anh nhìn thấy vị hôn thê từ của mình là khi nào?” Mộ Mộc cười cười, hiển nhiên là không tin, cho rằng Mạc Phàm nói nhảm.

"Đại khái là lúc tôi và Tô Khuynh Thành đều mặc quần lót."

"Đều mặc quần lót? Anh đúng thật lưu manh..." Mộ Mộc nói đến đây, đột nhiên dừng lại, trên mặt tươi cười đông cứng lại!

"Anh vừa nói ai?"

"Tô Khuynh Thành!”

“Tô Khuynh Thành?” Trong ánh mắt Mộ Mộc bắt đầu lộ ra vẻ kinh ngạc cùng khó có thể tin:

“Ý anh là Khuynh Thành tiên tử kia?”
Chương 75 Gốc tường này đào không nổi

"Đúng vậy đó, chính là Khuynh Thành tiên tử kia đó. Bố của cô ấy tên là Tô Dật Thiên, à không... Tô Hạo.” Mạc Phàm đáp.

“Nếu là người khác, tôi nhất định sẽ cho rằng hắn đang nói láo. Nhưng mà anh…”

Mộ Mộc chậm lại một chút, nhưng cũng không ra vẻ tin hay không mà nói:

“Dù sao góc tường của Khuynh Thành tiên tử có lẽ cũng không dễ đào như vậy.”

Hiếm khi thấy Mộ tiểu thư thở dài. Trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một tia thất vọng, không biết có phải là diễn kịch hay không.

Mạc Phàm đã lâu không ở trong nước, vì vậy thực sự không hiểu người vị hôn thê từ bé của mình có ảnh hưởng đến mức nào.

“Sao cô không nghĩ là tôi đang nói khoác?” Thấy phản ứng của Mộc Mộc, Mạc Phàm cười hỏi.

"Mặc kệ có khoác lác hay không, nếu như anh có thể dùng Tô Khuynh Thành làm lá chắn, cũng đủ chứng minh anh đang cự tuyệt tình cảm của tôi.” Mộc Mộc bĩu môi, lộ ra có chút ủy khuất.

"Lá chắn là ai cũng không quan trọng." Mạc Phàm cảm thấy góc độ này có chút kỳ quái, cười nói:

"Quan trọng nhất chính là, từ khi nào cô có tình cảm với tôi hả?”

“Nếu anh luôn làm anh hùng của tôi, vậy thì việc tôi có tình cảm với anh chỉ là ấn đề thời gian mà thôi.” Mộc Mộc nhún vai trắng nõn, đứng dậy nói:

"Nhưng nếu như đối tượng hôn ước của anh thật sự là Tô Khuynh Thành, thì tình địch anh sắp đối mặt không chỉ ở cấp bậc Hoàng Vân Bằng thôi đâu.”

Mạc Phàm cười lắc đầu: "Tôi cũng không muốn kết hôn sớm như vậy, không bằng nhanh chóng hủy bỏ hôn ước."

"Anh nghiêm túc, không đùa sao? Nam nhân ngưỡng mộ Khuynh Thành tiên tử giống nhiều như cá diếc ở sông, anh còn muốn hủy bỏ hôn ước sao?"

Mộ Mộc tựa hồ từ đầu đến cuối đều không cho rằng Mạc Phàm đang khoác lác, chỉ là bị sốc một lúc, không thể thoát khỏi.

"Đương nhiên." Mạc Phàm vẻ mặt thản nhiên nói:

“Thế giới muôn màu muôn vẻ đẹp đẽ như vậy, vì sao tôi phải sớm treo cổ trên một cành cây?”

Mộc Mộc nhìn Mạc Phàm, ánh mắt trở nên có chút ý vị thâm tường, nhẹ giọng nói:

“Vậy anh chính là… còn không biết nhánh cây này là cây gì rồi…”



Dinh thự nhà họ Trình.

Dù đã hai giờ đêm nhưng đèn trong một căn phòng nào đó ở đây vẫn sáng.

Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, đang ngồi trong căn phòng này, biểu tình có chút ngưng trọng.

Vóc dáng của hắn không tính là cao, đầu húi cua, ngoại hình bình thường, thuộc dạng nếu bị ném giữa đám đông thì rất khó tìm ra.

Lý Phi Tuyết bị Cơ Ngưng Vũ đả thương liền quỳ một gối ở đối diện hắn.

Cô ấy đã thay chiếc váy bó sát mà thay vào đó là một thân luyện công phục rộng thùng thình.

Thương thế trên đầu đã trải qua băng bó đơn giản, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt.

Nguyên lực của Cơ Ngưng Vũ công kích từ xa khiến nội tạng của cô bị thương nặng, khóe miệng còn thỉnh thoảng có máu tươi tràn ra.

“Phi Tuyết, ta nói ngươi lễ phép mời hắn trở về, ngươi dùng biện pháp này sao?” Nam nhân này trầm mặc thật lâu, mới đứng lên nói.

“Đại thiếu gia, thực xin lỗi, là lỗi của tôi!” Lý Phi Tuyết cúi đầu nói.

Cô quỳ hơn hai tiếng đồng hồ, đầu gối đã tê dại, nhưng căn bản không dám đứng lên.

Từ cách xưng hô, rất dễ dàng có thể đoán ra, người đàn ông này chính là Trình đại thiếu gia, Trình Hoành Vũ!

Trình Hoành Vũ thật sự là yêu cầu Lý Phi Tuyết khách khí một chút mời Mạc Phàm đến.

Lại không nghĩ tới, thuộc hạ của mình hoàn toàn đem lực chú ý đặt ở hai chữ "Mời đến", đem yêu cầu "khách khí một chút" này hoàn toàn quên mất!

Lý Phi Tuyết lúc ấy đối với Mạc Phàm đã đe dọa Mạc Phàm bằng nhiều cách khác nhau, thậm chí còn đe dọa bằng vũ lực, nhưng cuối cùng chính cô ta lại trọng thương.

“Phi Tuyết, ngươi theo ta lâu như vậy, đến bây giờ đầu còn chưa thông suốt sao? Chính là bởi vì Trình gia đều có tác phong như ngươi, cho nên gia tộc mới nhanh chóng xuống dộc như vậy.” Trình Hoành Vũ lắc đầu, vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép!

"Người kia lúc đầu cự tuyệt tôi, cho nên tôi chỉ là…"

Lý Phi Tuyết muốn nói lại thôi, sau khi nàng nói xong, liền ý thức được không ổn, quả nhiên, sắc mặt đại thiếu gia càng âm trầm!

"Lúc ngươi nói chuyện thô lỗ, sao không nghĩ đến thanh kiếm của Trình Tự Tuyệt Mật vẫn còn đang cắm trên mặt đất phòng khách của Trình gia hả?”

Trình Hoành Vũ đi tới, đá vào vai Lý Phi Tuyết, khiến cô ngã xuống đất!

Trình Hoành Vũ tuy rằng lúc ấy cũng không có ở hiện trường phòng khách, nhưng sau đó hắn đi xem thanh kiếm kia, bị chấn động hồi lâu không nói nên lời!

Hạ Hàn Băng nói sau này sẽ trở về tự mình lấy lại thanh đao kia, cho nên, Trình gia đến bây giờ vẫn không có ai dám rút thanh kiếm kia ra!

Không ai muốn đi theo vết chân của Tây Lương!

Nhị gia Trình Tây Lương bị một luồng dư âm nguyên lực do Hạ Hàn Băng lưu lại chấn thương tim phổi, đến bây giờ vẫn còn nằm trên giường bệnh!

Lý Phi Tuyết cố nén đau, không phát ra tiếng, lập tức đứng lên, lại quỳ xuống.

"Nếu cho tới bây giờ ngươi còn không ngộ ra, như vậy cái gia tộc này coi như xong!" Trình Hoành Vũ thở hổn hển, nói:

"Trình Thanh Dương bị Mạc Phàm cắt đứt một cánh tay, ta cũng không muốn giống như em họ ta đâu!”

Lúc trước, Trình Thanh Dương chính là muốn tranh vị trí chủ gia đình tiếp theo với anh họ Trình Hoàng Vũ. Nhưng hiện tại xem ra, tâm tính của hai người này thật sự chênh lệch rất lớn, Trình Thanh Dương đem sự tình xem quá đơn giản.

Có lẽ chính vì điều này mà Hồ Vệ Bưu mới cự tuyệt yêu cầu giúp Trình Thanh Dương tranh đoạt quyền thừa kế.

Lý Phi Tuyết biết mình làm hỏng chuyện, liền nói: "Đại thiếu gia, hiện tại ta đi tìm Mạc tiên sinh nhận sai, cầu hắn tha thứ!”

"Ngươi đi cũng vô dụng, ngươi căn bản không có tư cách được hắn nhìn tới.” Trình Hoành Vũ thở dài một hơi: "Tìm một cơ hội, ta tự mình đi xin lỗi hắn.”

"Vâng."

Lý Phi Tuyết cúi đầu thật sâu, nàng biết, sau khi trải qua chuyện này, mình rất khó có lại được sự tín nhiệm của đại thiếu gia.

Trình Hoành Vũ lại nói: "Trước tiên chuẩn bị sẵn tiền bồi thường của khách sạn. Trong vòng ba ngày, tìm được mẫu xe thể thao mới nhất kia, ta đi đưa cho Mạc Phàm.”

Lý Phi Tuyết vừa định lên tiếng, liền nghe Trình Hoành Vũ lại nói:

“Chuyện này tuy rằng giấu giếm không được bao lâu, nhưng tạm thời không nên để cho những người khác trong nhà biết, cha ta cũng không được. Hiểu chưa?”

Trong giọng nói tràn đầy nghiêm khắc.

“Tôi hiểu rồi, đại thiếu gia yên tâm, Phi Tuyết nhất định sẽ không làm người thất vọng nữa!” Lý Phi Tuyết đáp.

Trình Hoành Vũ không nói gì nữa, bước ra ngoài.

Giờ khắc này, trên người hắn phát ra một cỗ khí tức kinh người. Đó là một loại áp chế cấp độ, làm cho Lý Phi Tuyết mới vào cấp B có chút không thở nổi!

Nhìn thật sâu bóng lưng đại thiếu gia, Lý Phi Tuyết ý thức được, chủ nhân của nàng tựa hồ đã chọn con đường đi ngược với cả gia tộc!
Chương 76 Mạc Phàm đã trở lại

Sáng hôm sau, Mạc Phàm vừa rời giường, đã phát hiện quản lý khách sạn cung kính chờ ở cửa.

Vừa nhìn thấy anh, trong mắt người quản lý này lập tức toát ra sùng bái.

"Mạc tiên sinh, đêm qua Trình gia đã đưa tiền bồi thường tới, hơn nữa còn đưa nhiều hơn gấp mấy lần." Người quản lý nói:

“Số tiền vượt hơn này tôi đã chuyển vào tài khoản ngân hàng của ngài rồi.”

Mạc Phàm cũng không cự tuyệt, mà hỏi: "Chuyện xe thể thao bọn họ nói như thế nào?”

"Nghe nói trong vòng ba ngày, Trình gia sẽ đích thân giao đến."

Mạc Phàm gật đầu: "Được, tôi chờ tin của bọn họ, vất vả cho anh rồi.”

"Không vất vả, đều là chuyện tôi nên làm, nên làm." Người quản lý liên tục nói.

Hắn đã quyết định, sau khi trở về liền lập tức mở cuộc họp, để cho tất cả nhân viên đối đãi vị Mạc tiên sinh này như Thượng Đế!

Phóng mắt nhìn toàn bộ Ninh Châu, thậm chí là tỉnh Liêu Giang, ai có thể khiến nhà họ Trình dễ dàng cúi đầu như vậy?



Mạc gia.

Giờ phút này, Mạc Khải Ca đang cùng phụ thân Mạc Kình Thương ăn sáng.

Hắn do dự mấy lần, rốt cục mở miệng nói một câu:

"Bố, Mạc Phàm đã trở lại.”

Mạc Khải Ca là anh họ của Mạc Phàm, cũng là người có hy vọng tiếp quản quyền lực gia tộc nhất trong thế hệ này của Mạc gia. Hiện tại hắn ta chủ yếu phụ trách việc kinh doanh khai thác Nguyên Tinh của gia tộc.

Thế gia đều là như vậy, một khi đến tuổi thích hợp, liền không thể không cân nhắc vấn đề kế nhiệm và nắm quyền.

Mạc Khải Ca cũng như thế, qua vài năm nữa, liệu anh có thể thuận lợi tiếp nhận vị trí gia chủ của Lâm gia từ Mạc Kình Thương hay không cũng không phải là điều rất chắc chắn.

Cho nên, hắn phải cố gắng hết sức để đạt được một số thành tích để gây ấn tượng với những trưởng bối trong gia tộc.

"Mạc Phàm đã trở lại? Mạc Phàm nào?" Mạc Kình Thương uống một ngụm cháo, lúc nói chuyện thậm chí còn không buông bát đũa xuống.

Tuổi thật của hắn đã hơn sáu mươi, nhưng tướng mạo vẫn như một trung niên tầm bốn mươi. Khuôn mặt vuông vắn, lông mày rậm, trên môi có râu rậm, tạo cho người ta cảm giác điềm tĩnh và uy nghiêm.

"Chính là đứa con trai mà chú mang về, sau đó bị trục xuất khỏi nhà." Mạc Khải Ca nâng mắt lên, có chút kinh ngạc vì lời nói của cha mình.

Lúc trước Mạc Phàm bị cha hắn tự mình hạ lệnh trục xuất khỏi nhà. Mười năm trôi qua, ông cũng quên luôn cái tên này rồi?

“À, là tiểu tử lúc trước phế bỏ Bạch Thủ Lâm." Mạc Kình Thương lắc đầu, trong hai mắt dần hiện ra tinh quang: "Hắn muốn trả thù Mạc gia ta sao?”

Câu hỏi này quá trực tiếp và không thân thiện.

"Trước mắt còn chưa nhìn ra Mạc Phàm có ý đồ này không." Mạc Khải Ca nói:

"Nhưng trước đó Trình gia cùng hắn xảy ra xung đột. Đêm qua, người của Trình Hoành Vũ lại cùng Mạc Phàm ở trước cửa khách sạn xảy ra xích mích.”

Trong lúc nói chuyện, Mạc Khải Ca đã lấy điện thoại di động ra, mở một đoạn video.

Đoạn video này là camera giám sát của khách sạn, quay lại quá trình xung đột giữa Lý Phi Tuyết và Mạc Phàm. Cũng không biết Mạc Khải Ca làm cách nào có được.

Mạc Kình Thương xem xong video, im lặng một lúc rồi nói: "Ta nhớ rõ, thiên phú trước kia của Mạc Phàm này cũng không tệ lắm?”

"Đúng vậy, có thể ở tuổi đó phế bỏ Bạch Thủ Lâm, thiên phú của tất cả người thế hệ này đều không bằng hắn." Mạc Khải Ca nói. Trong mắt hắn ẩn sâu một chút kiêng kỵ.

Tuy rằng lúc trước Mạc Khải Ca đã tỏ thái độ với hai nhà Trình Bạch, tuyệt đối không nhúng tay vào tranh đấu giữa bọn họ và Mạc Phàm. Nhưng điều này không có nghĩa là hoàn toàn buông lỏng.

"Nếu xem kỹ đoạn video này, sẽ phát hiện Mạc Phàm từ đầu đến cuối đều không ra tay." Mạc Kình Thương thản nhiên nói:

"Nếu không phải xảy ra đụng xe, chỉ sợ hắn đã bị Lý Phi Tuyết làm bị thương nặng, là hai nữ nhân kia cứu hắn.”

Mạc Khải Ca gật gật đầu, trước đó anh đã xem video này nhiều lần, cũng phải đưa ra kết luận tương tự.

Chính xác là nếu không có Mộ Mộc cùng Cơ Ngưng Vũ ra tay, Mạc Phàm có lẽ đã bị Trình Hoành Vũ "mời" về.

"Nhiều năm như vậy, không có tài nguyên của Mạc gia bồi dưỡng, Mạc Phàm này có thể đi được bao xa?"

Mạc Kình Thương buông điện thoại xuống, một lần nữa bưng lên chén cháo trước mặt, nói:

"Hắn hiện tại cũng chỉ là một tên dựa vào phụ nữ kiếm ăn thôi, cũng không có gì đáng ngại."

"Vâng." Mạc Khải Ca gật gật đầu, sau đó lại nhìn như có chút lo lắng nói:

"Vậy… chúng ta có cần gặp hắn không?"

Thanh âm của Mạc Kình Thương tuy rằng nhàn nhạt, nhưng uy nghiêm đã bắt đầu tản ra:

"Không cần. Nếu coi một người bị trục xuất làm đối thủ, chính là tự làm cho mình thấp kém, hiểu không?”

“Con hiểu rồi. Cám ơn bố đã dạy dỗ!”

Đầu Mạc Khải Ca cúi xuống thật sâu, sát khí trong mắt lại lóe lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK