• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 26 Một phương tiện truyền thông tốt

"Chờ xong chuyện này, ngươi liền mang Chấn Dương trở về Ninh Châu nghỉ hè đi." Trình Lộ Hàm oán giận thêm một câu:

"Thật không biết bố Chấn Dương nghĩ gì, cứ nhất quyết đẩy Chấn Dương đến nơi nghèo nàn như Bắc An, để cho nó chịu bao nhiêu ủy khuất.”

Nói xong, bà ta liền cúp điện thoại, hiển nhiên rất không hài lòng với chồng mình là Bạch Thủ Ninh.

Thực tế, Bắc An cũng không phải là “nơi nghèo nàn”, nơi này là một thị trấn biên phòng quan trọng ở Đại Hạ, chỗ giao thương với hai quốc gia Haider và Rawls. Kinh tế của Bắc An từng đứng thứ hai trong toàn tỉnh Liêu Giang, chỉ xếp sau Ninh Châu.

Nhưng những năm gần đây, do Haider liên tục quấy rối biên giới, xích mích giữa hai nước ngày càng leo thang, quan hệ thương mại gần như bị cắt đứt. Dưới tình huống như vậy, địa vị kinh tế của Bắc An cũng sa sút không ít.

Lúc trước, Bạch Thủ Ninh cùng Trình Lộ Hàm kết hôn, có thể nói là hai đại gia tộc tỉnh Liêu Giang mạnh mẽ liên hợp. Nhưng mười năm trôi qua, mấy vị lão nhân trong hai gia tộc qua đời, dù là Trình gia, hay là Bạch gia, địa vị đều trượt dốc. Nhưng lạc đà gầy vẫn to hơn ngựa, ở Ninh Châu vẫn có tiếng nói.

Bạch Chấn Dương đã nghe được những gì trong điện thoại, hắn ta kinh ngạc tự hỏi:

“Anh họ háo sắc kia của ta cũng đến Bắc An á? Không phải đang bận tranh giành gia sản sao, còn có tâm tình lo đến chuyện của Bắc An?”



Trình Thanh Dương đang ở trong xe, trên đường cao tốc từ Ninh Châu đến Bắc An.

“Ha ha, đợi ta xử lý xong chuyện này, xem Tống Tử Viện kia như thế nào cự tuyệt ta.” Trình Thanh Dương ngồi ở hàng ghế sau, cười nói:

"Tống gia ở Bắc An khá có thế lực ngoại thương. Nghe nói hiện tại đã tiến vào ngành khai thác Nguyên Tinh, một khối thịt vừa béo vừa đẹp này, thật sự là làm người ta không có cách nào cự tuyệt.”

Ngồi ở ghế phụ là một người đàn ông trung niên mặc trang phục nhà Đường, ông ta xoay vòng tay trong tay.

“Thanh Dương, ngươi định cưới Tống Tử Viện sao?”

"Với gia thế và điều kiện của Tống Tử Viện, kết hôn cũng không phải là không thể, miễn cưỡng cũng được coi là xứng đôi với ta. Nhưng ta còn trẻ, còn muốn chơi thêm hai năm."

Trước mắt Trình Thanh Dương hiện ra dáng người linh lung nổi bật của Tống Tử Viện, lắc đầu:

"Huống hồ, hiện tại ta phải tập trung vào việc tranh giành thừa kế. Chú Hồ, đến lúc đó chú phải giúp ta đem người anh họ kia của ta ép xuống đó.”

Người đàn ông trung niên nhìn xuống chiếc vòng tay, cười nói:

"Thanh Dương, Hồ Vệ Bưu ta chỉ giỏi đánh nhau chém giết. Nói thật, nếu ta dính vào cuộc tranh đấu của gia tộc ngươi, cũng sẽ không thể ở lại Trình gia đến bây giờ.”

Trình Thanh Dương nhíu mày, tựa hồ là đối với đáp án này có chút bất mãn, ngữ khí cũng nhạt vài phần:

“Nói là như vậy, nhưng anh họ của ta đã lén lút thu được không ít cao thủ, chú Hồ, nếu hắn dùng thủ đoạn để thắng lợi, chú có thể ngăn chặn được?”

“Thủ đoạn” mà Trình Thanh Dương nói, đương nhiên có nghĩa là hắn có thể sẽ chết.

"Bất kể như thế nào, ta đều sẽ bảo vệ ngươi an toàn, Thanh Dương. Đây là lời hứa của ta với phụ thân ngươi."

Lúc này, ông ta như cảm giác được cái gì, hạ kính xe, hướng bầu trời nhìn.

Mơ hồ có tiếng nổ vang, bị gió đêm truyền tới, sau đó tiếng gầm càng lúc càng lớn, tiếng ồn của xe cũng không tính là gì.

Trình Thanh Dương nhìn một chút, sau đó nói: "Có trực thăng bay về phía Bắc An, còn không chỉ có một chiếc, là máy bay của quân đội sao?”

"Nhìn không rõ lắm." Hồ Vệ Bưu lắc đầu: "Nhưng mà, do căng thẳng với Haider, các thành phố ở phía bắc đã cấm trực thăng dân dụng cất cánh.”

Do đó câu trả lời đã quá rõ ràng.

“Vậy thì mặc kệ, chúng ta cùng quân đội căn bản không có quan hệ gì.” Trình Thanh Dương cười tủm tỉm, “Dù sao chúng ta tới đây cũng chỉ là đi tán gái mà thôi.”

"Lái nhanh một chút." Hồ Vệ Bưu trầm giọng nói.

Sắc mặt hắn có chút ngưng trọng, từ đáy lòng nổi lên một dự cảm xấu, nhưng mà ngay cả chính hắn cũng không phân biệt được loại cảm giác này là từ đâu tới!



"Phu nhân nói, Thanh Dương thiếu gia hai giờ sau sẽ đến nơi này.” Bạch Tam Diệp đặt điện thoại xuống, nói với Bạch Chấn Dương.

"Có thể làm anh họ ta xuất động, khẳng định là vì mỹ nữ. Nói không chừng chính là tới vì Hạ Thiên Kỳ. Anh Tam Diệp, chúng ta phải tranh thủ thời gian, nếu để anh họ ta đem Hạ Thiên Kỳ cướp đi, ngay cả canh anh cũng đừng hòng uống.”

Bạch Tam Diệp sờ sờ đầu trọc, nhếch miệng cười, trong nụ cười lộ ra một tia tàn nhẫn:

“Hai giờ là đủ để làm rất nhiều việc. Nhưng nếu Thanh Dương thiếu gia cũng chạy tới vì Hạ Thiên Kỳ, ta cũng không thể không nhường cho hắn.”

Bạch Tam Diệp nói với một thủ hạ: "Đi chuẩn bị xe, mang theo tất cả mọi người, tôi và thiếu gia bây giờ sẽ ra ngoài."

Trong đầu Bạch Chấn Dương đã tràn đầy hình ảnh tra tấn Hạ Hiểu Y như thế nào, nghĩ đến đây, khóe môi hắn cong lên, cười đắc ý.

Nhưng vừa mới cửa ra, đã phát hiện ra ba nữ một nam đang đứng ở cổng biệt thự!

“Hạ Hiểu Y tới rồi!” Ánh mắt Bạch Chấn Dương sáng lên, tự động bỏ qua Mạc Phàm, sau đó kéo Bạch Tam Diệp:

"Anh Tam Diệp, anh xem, người mặc quần áo đen kia chính là Hạ Thiên Kỳ!”

Hôm nay Hạ Thiên Kỳ mặc một bộ đồ thể thao màu đen, bóng đêm lướt trên những đường cong mượt mà của cô. Cho dù không trang điểm nhưng khuôn mặt cũng vô cùng thanh tú, tuy không ăn mặc cầu kỳ nhưng lại khiến người ta có cảm giác đây nhất định là công chúa hoàng gia lưu lạc trong dân gian.

Mà Thiệu Quyên bên cạnh, khí chất ôn nhu, tướng mạo cũng tuyệt đối có thể coi là hàng đầu.

Thêm cả Hạ Hiểu Y trẻ trung, quyến rũ động lòng người.

Ba cô gái này đã tạo thành một phong cảnh vô cùng bắt mắt.

Bạch Tam Diệp cũng xem nhẹ Mạc Phàm, sau khi hắn nhìn thấy Hạ Thiên Kỳ, giờ phút này trong đầu toàn là hình ảnh liên quan đến giường chiếu.

Bạch Chấn Dương mỉm cười: "Anh Tam Diệp, em chỉ cần Hạ Hiểu Y, còn lại hai nữ nhân cho anh, thế nào?”

"Được." Ánh mắt Bạch Tam Diệp quét qua người Hạ Thiên Kỳ, tràn ngập tính xâm lược và dục vọng chiếm hữu.

"Hiểu Y, người thức thời mới là trang tuấn kiệt, hôm nay cậu đến đây, chứng tỏ cậu rất thông minh!" Bạch Chấn Dương đi về phía trước, trong mắt tràn đầy sự tự mãn:

“Chỉ cần tối nay cậu khiến tôi vui vẻ, vậy tôi có thể cam đoan cậu được học ở Ninh Đại.”

Trên thực tế, những chuyện tương tự này hắn ta đã làm qua không ít. Bạch Chấn Dương đã quen với việc dọa nạt và dụ dỗ các cô gái nhỏ.

Bạch Chấn Dương vẫn đang nghĩ rằng Hạ Hiểu Y đến để "xin lỗi" anh.

“Các ngươi… đụng trúng họng súng rồi!” Mạc Phàm nhàn nhạt nói.

Lúc trước, khi biết Hạ Hiểu Y muốn thi vào đại học Ninh Châu, vẻ mặt của Mạc Phàm rất phức tạp. Anh và Ninh Châu có một chút quan hệ sâu xa. Cũng sắp phải đến thành phố kia, vậy mà Bạch Chấn Dương lại chọn thời điểm này gây sự. Chuyện này ngược lại đang giúp đỡ Mạc Phàm một phen.

Đúng! Hắn là đang muốn đem chút tin tức truyền về thành phố kia trước. Người nào đó muốn biết thì cũng sẽ biết tin tức - hắn đã trở lại!

Và Bạch gia, không thể nghi ngờ là một phương tiện truyền thông rất tốt!
Chương 27 Kẻ chặn đường, giết!

Bạch Chấn Dương nhìn Mạc Phàm một cái, trong mắt tràn đầy châm chọc:

"Ha ha, ngươi cũng dám tới? Có tin bây giờ ta sẽ biến ngươi thành tàn phế không?”

Bạch Chấn Dương dứt lời, hơn chục vệ sĩ đã bao vây Mạc Phàm và các cô gái.

Lần đầu tiên trải qua tình huống như vậy, Thiệu Quyên có chút khẩn trương, nhưng nhìn thấy hai chị em Hạ Thiên Kỳ đều không có bất kỳ e ngại nào, tâm tình của cô cũng chậm rãi dịu đi.

Mạc Phàm nhìn lướt qua một vòng, cười lạnh một tiếng:

“Năm võ giả cấp E và hai cấp D? Bạn học Bạch Chấn Dương phô trương quả thực không nhỏ nha.”

Bạch Chấn Dương càng thêm đắc ý: "Nếu đã biết, tốt nhất đừng lãng phí công sức, trực tiếp quỳ xuống cho ta, dập đầu cả đêm, nói không chừng ta sẽ tha thứ cho ngươi.”

Là một võ giả, Bạch Tam Diệp cũng không có thiển cận như Bạch Chấn Dương. Dù sao chỉ liếc mắt mà nhìn thấu thực lực đối phương, ít nhất cũng chứng minh hắn cấp bậc cao hơn mới nhìn ra được.

Chẳng lẽ người thanh niên này là cao thủ cấp D trở lên?

Trông không giống như vậy! Không cảm giác được nguyên lực dao động trên người này.

Ngược lại đệ nhất mỹ nhân Bắc An lại có dấu hiệu sử dụng nước Nguyên Tinh bồi dưỡng thân thể.

“Làm theo lời thiếu gia ta nói, nếu không…” Bạch Tam Diệp bước lên trước một bước, khí tức quanh thân bắt đầu phát ra:

“Nếu không, ngươi sẽ biến thành một phế nhân. Mà ba nữ nhân bên cạnh ngươi, cũng sẽ trải qua kết cục như ác mộng, đương nhiên, nói không chừng các nàng có thể cảm nhận được một khoái cảm đỉnh cao khác.”

Bạch Tam Diệp tuy không thể nhìn thấu Mạc Phàm, nhưng giết chết người này cũng không quá khó.

Người đàn ông này đang mang theo ba người đẹp, tùy tiện khống chế một người trong đó, cũng có thể để cho hắn bó tay chịu trói.

Thiệu Quyên đứng ở phía sau Mạc Phàm, rõ ràng cảm giác được những ánh mắt ác ý xung quanh đang đánh giá vóc người của cô từ trên xuống dưới. Trong đội hình đối phương có nhiều cao thủ như vậy, bọn họ còn có thể lật ngược tình thế sao?

Đúng lúc này, Mạc Phàm bỗng nhiên cử động!

Nói đúng ra anh chỉ bước lên rồi ngay lập tức trở lại chỗ cũ.

Một vệ sĩ cấp D đứng trước mặt Mạc Phàm, không làm ra được bất kỳ động tác nào, cứ thế bay ra ngoài.

Thân thể hắn giống như một viên đạn, bay qua toàn bộ sân, trực tiếp đụng vào cửa biệt thự!

Ầm ầm!

Hai cánh cửa của biệt thự trực tiếp bị đập vỡ, khói bụi mù mịt!

Thắng áp đảo, chỉ trong chớp mắt!

Một mảnh im lặng!

Vài giây sau, cao thủ cấp D kia cố đứng dậy, nhưng tay chân hoàn toàn không còn sức, máu không ngừng trào ra từ miệng, xem ra đã hoàn toàn mất đi sức chiến đấu!

Cú đá nhanh như chớp của Mạc Phàm khiến những vệ sĩ còn lại của Bạch gia đứng yên tại chỗ, không dám nhúc nhích. Cũng làm Bạch Tam Diệp kinh hãi!

“Ngươi rốt cuộc là ai? Có thể một chiêu giết chết cấp D thì chắc chắn không phải là hạng người vô danh!” Hắn nhìn chằm chằm Mạc Phàm.

Hàn Hà Duyên có thực lực đỉnh cấp B, đã trở thành “đại sư” của một thành phố, được vô số người tôn sùng, địa vị siêu phàm. Mà giờ phút này thực lực Mạc Phàm thể hiện ra chắc chắn nên có một thanh danh tương xứng với nó!

Bạch Chấn Dương vẫn hoàn toàn không ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự tình.

“Anh Tam Diệp, mau phế tên này đi, để em sớm nếm được hương vị của Hạ Hiểu Y, anh cũng nhanh chóng…”

“Câm miệng!” Bạch Tam Diệp tức giận gầm lên.

Bạch Chấn Dương sững sờ.

Trong ấn tượng của hắn, Bạch Tam Diệp vẫn luôn rất cung kính, đáp ứng mọi yêu cầu, nhưng hôm nay uống nhầm thuốc sao, lại dám quát hắn?

Ngay khi Bạch Chấn Dương vừa muốn nổi giận, bên ngoài bỗng nhiên nhảy ra hơn mười thân ảnh!

Tốc độ của bọn họ cực nhanh, thoáng cái đã vững vàng đáp vào sân!

Những người này đều mặc chiến phục màu đen, đeo mặt nạ đen, trên cánh tay của quân phục chiến đấu đều có viết hai chữ "Giám sát"!

Nam tử cầm đầu mở miệng, thanh âm lạnh như băng: "Đội giám sát đặc biệt Bắc An tới đây thi hành nhiệm vụ! Kẻ chặn đường, giết!"

Hắn vừa dứt lời, thanh kiếm trong tay đã ra khỏi vỏ!

Xoạc! Xoạc! Xoạc!

Hơn chục đội viên đều giơ kiếm ra! Nguyên lực trên người tăng vọt. Xung quanh là một mảnh áp lực!

Khung cảnh ngay lập tức trở nên lạnh lẽo!

Người tới chính là Lý Phóng Minh!

Sau khi tình cờ gặp Mạc Phàm, Lý Phóng Minh liền ý thức được không có thể cùng Mạc Phàm tiếp xúc quá mức rõ ràng. Thân phận đối phương còn đang không thể bại lộ.

Vì thế Lý Phóng Minh bắt đầu chú ý chặt chẽ hai chị em Hạ gia, muốn giúp Mạc Phàm giảm bớt một ít phiền toái.

Bốn năm trước, Lý Phóng Minh đã xuất ngũ với thân phận đại úy ở tiền tuyến Bắc cảnh, mà Mạc Phàm từng là huấn luyện viên ban đầu của hắn.

Trong đám tang ở Bắc cảnh gây chấn động cả nước kia, Lý Phóng Minh đứng trong hàng ngũ tế lễ, tận mắt nhìn Núi Tuyết chôn cất xương cốt vị anh hùng này. Không ngờ…

Nhìn thấy đội giám sát đặc biệt của Bắc An đến, vẻ mặt của Bạch Tam Diệp trở nên vô cùng u ám.

Ở một mức độ nào đó, đội giám sát đặc biệt đại diện cho thái độ chính thức của Bắc An!

“Buông vũ khí xuống, lập tức rời khỏi nơi này!” Lý Phóng Minh hô lớn với đám vệ sĩ vây quanh Mạc Phàm.

Nhưng họ chỉ nhìn Bạch Tam Diệp, không có ý định rời đi.

"Chúng tôi đến từ Ninh Châu, thủ phủ của tỉnh. Đội giám sát Bắc An dường như không thể kiểm soát chúng tôi phải không?" Bạch Chấn Dương cười khúc khích:

"Ninh Châu Bạch Gia ta, từ khi nào phải sợ đội giám sát Bắc An?”

Hắn lại nhìn về những vệ sĩ kia:

"Đều đứng yên cho ta, nếu ai dám sợ hãi, ta lập tức trục xuất ra khỏi Bạch gia!”

Lý Phương Minh sắc mặt âm trầm, hừ lạnh một tiếng!

Xoạc!

Ánh kiếm lóe lên, máu tươi bắn tung tóe trên người một vệ sĩ!

Một cánh tay của trực tiếp bị cắt đứt, người đó ngã xuống đất kêu thảm thiết!

Lý Phương Minh lạnh lùng nói: "Ngươi cho rằng lời ta nói là gió thổi sao? Lặp lại lần nữa, bỏ vũ khí xuống!"

Cường thế đến cực điểm!

“Bỏ vũ khí xuống!” Các đội viên giám sát còn lại cũng đồng loạt hét lên, thanh âm rung trời!

Sắc mặt Bạch Chấn Dương lập tức trở nên trắng bệch!

Hắn không nghĩ tới chính mình đem Bạch gia xưng danh, đối phương vẫn cứng rắn như cũ! Thậm chí còn trở nên nghiêm trọng hơn, trực tiếp động thủ!

Bạch Tam Diệp cũng không ngờ đội giám sát Bắc An lại như vậy.

"Các vị, giữa chúng ta có hiểu lầm gì không? Ninh Châu Bạch gia chúng ta cùng tổng bộ giám sát quan hệ vẫn rất tốt, cho nên ta hy vọng mọi người có thể bình tĩnh, sau đó..."

“Ngươi nói đến tổng bộ giám sát là muốn trấn áp ta sao?” Lý Phóng Minh nhàn nhạt nói:

"Đáng tiếc, ta cũng chưa từng để ý những thứ này, ta chỉ biết các ngươi đang cản trở ta thực hiện nhiệm vụ. Từ lúc ta yêu cầu buông vũ khí đến giờ, đã qua ba phút!”

Năm đó Lý Phóng Minh ở tiền tuyến bắc cảnh đẫm máu giết địch, không biết có bao nhiêu linh hồn chết dưới kiếm của hắn. Cho dù đã xuất ngũ, cũng sẽ không đem những thượng cấp trên quan trường để vào mắt!

Lý Phóng Minh lạnh lùng quát: "Động thủ cho ta! Bất luận kẻ nào chống cự, giết không cần hỏi!”

Một giây sau, những lưỡi kiếm chói mắt liền xuất hiện dưới bầu trời đêm!

Theo kiếm này, còn có vết máu!
Chương 28 Mỗi người để lại một chân

Bạch Chấn Dương ngay từ đầu chưa bao giờ để Mạc Phàm vào mắt, đối với hắn hai chị em nhà họ Hạ căn bản chạy không thoát, làm thịt các nàng là chuyện sớm muộn.

Nhưng tình huống hiện tại đã trở nên rất khác!

Theo lệnh của Lý Phóng Minh, hơn chục thành viên ưu tú của đội giám sát đặc biệt cùng nhau rút kiếm! Đám vệ sĩ Bạch gia trong nháy mắt đã trọng thương mấy người!

Dù sao đội giám sát đặc biệt cũng có quyền chấp pháp! Quyết tâm của bọn họ mạnh như vậy, những vệ sĩ kia làm sao chống lại?

Sau khi vài tên vệ sĩ ngã xuống vũng máu, những vệ sĩ còn lại đều lui về phía sau!

“Nhanh, mau bảo vệ ta!” Bạch Chấn Dương vội vàng hô. Hắn sợ đến mức hai chân run rẩy!

Các vệ sĩ không bị thương nhanh chóng bao quanh Bạch Chấn Dương!

Bạch Tam Diệp cau mày: "Chỉ vì bảo vệ một người đàn ông cỏn con, chi bộ giám sát Bắc An muốn cùng Ninh Châu Bạch Gia hoàn toàn trở mặt sao? Nếu như Bạch gia toàn lực trả thù, chỉ sợ vị đội trưởng như ngươi cũng không quá dễ chịu!”

Tuy nói như thế, nhưng hiện tại tim Bạch Tam Diệp đã chìm xuống đáy vực. Người đàn ông hắn nhìn không thấu thực lực kia còn chưa ra tay, vệ sĩ Bạch gia đã bị thương đến mức này.

Kế tiếp nếu như đối phương khí thế bức bách, hắn và Bạch Chấn Dương có thể toàn thân rút lui sao?

Lý Phóng Minh cắm kiếm xuống đất, vừa định nói cái gì đó thì Mạc Phàm lại vỗ bả vai hắn.

“Để ta!” Anh nói, sau đó đi tới trước mặt Lý Phóng Minh.

Nhìn bóng lưng phía trước, Lý Phóng Minh nhẹ giọng nói: "Lần trước ngươi vỗ vai ta cũng đã gần sáu năm rồi."

Mạc Phàm nghe được, gật đầu thật nhẹ. Sau đó đưa tay phải đặt ra sau eo, nắm chặt nắm đấm.

Nhìn thấy động tác này của Mạc Phàm, ánh mắt Lý Phóng Minh lập tức trở nên nóng rực!

Bởi vì, trong Bắc Dã quân, hành động này thường là chiến sĩ xung phong muốn cho đồng đội phía sau nhìn thấy.

‘Tin tưởng! Mọi thứ có tôi xử lý!’

Tuy rằng tình cảnh trước mắt còn xa mới đủ trình độ "xung phong", thế nhưng Mạc Phàm nắm chặt nắm đấm như vậy, đã mang lại vô số ký ức cho Lý Phóng Minh!

Rõ ràng, Mạc Phàm cũng thông qua hành động này để nói với Lý Phóng Minh - Tôi đã trở lại, tôi vẫn là tôi trước kia!

Đây là cuộc trao đổi chỉ thuộc về hai cựu chiến binh Bắc Dã, người khác không thể hiểu được. Nhưng Hạ Thiên Kỳ lại hiểu được cảm xúc trong đó - Hạ Thiên Minh từng nói với cô.

Nhìn cảnh này, hốc mắt Hạ Thiên Kỳ hơi ươn ướt, khát vọng nhập ngũ của cô càng trở nên mãnh liệt. Cô muốn bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, mạnh mẽ đến mức không ai có thể bắt nạt những người thân mà cô quan tâm.

Không biết vì cái gì, ngay khi cảm xúc này nổi lên, Hạ Thiên Kỳ bắt đầu cảm thấy hơi nóng ở bụng dưới, sau đó hơi nóng bắt đầu truyền đến tứ chi.

Thời gian nàng dùng nước Nguyên Tinh để bồi dưỡng thân thể cũng không dài, ở phương diện vận dụng Nguyên lực vẫn là cấp độ sơ cấp. Thế nhưng giờ phút này Hạ Thiên Kỳ bỗng nhiên cảm thấy, dùng Nguyên lực đánh người, hình như cũng không khó.

Hạ Thiên Kỳ nhìn nắm tay của mình, cảm thấy năm ngón tay của mình đang nóng lên, dường như nhiệt độ trong cơ thể đang nóng lòng muốn phá vỡ bề mặt cơ thể. Cũng không biết đây có phải là ảo giác hay không.



"Nếu như ngươi thật sự cho rằng có tư cách có thể cùng ta đàm phán điều kiện, vậy thì đúng là không lượng sức." Mạc Phàm nhìn Bạch Tam Diệp, thản nhiên nói:

“Thiếu gia nhà ngươi động tay động chân vào thư trúng tuyển đại học của em gái tôi, ngươi nghĩ sao về chuyện này?”

"Thiếu gia nhà ta tuổi còn trẻ ham chơi, vốn chỉ là đùa giỡn mà thôi, vì loại chuyện nhỏ này mà lưỡng bại câu thương cũng không cần thiết chứ?" Bạch Tam Diệp nhìn thẳng vào mắt Mạc Phàm, vực sâu lo sợ trong lòng càng ngày càng không có đáy:

“Như vậy đi, dù sao ngươi cũng đả thương nhiều người của chúng ta, chuyện này tôi cũng không truy cứu nữa, chúng ta mỗi người lui một bước, coi như công bằng, như thế nào?”

"Công bằng?" Nụ cười của Mạc Phàm dần dần lạnh: "Loại chuyện này, ngươi nói bằng là có thể bằng sao?”

Nếu như không có Mạc Phàm xuất hiện, như vậy tối nay Hạ Hiểu Y có thể đã rơi vào kết quả bị người ta chà đạp. Một khi chuyện đó xảy ra, đường đời của cô sẽ hoàn toàn thay đổi. Tất cả những ngày còn lại của cuộc đời cô đều sẽ tăm tối, không ánh sáng!

Chuyện ác liệt như vậy, một câu nhẹ nhàng "coi như công bằng" là có thể coi như không có phát sinh sao?

"Vậy các ngươi muốn thế nào?" Bạch Tam Diệp cười lạnh hai tiếng: "Bạch gia cùng Trình gia quan hệ mật thiết, ngươi không phải không biết chứ? Ngươi thật muốn cùng đối đầu hai đại gia tộc của tỉnh Liêu Giang?”

Mạc Phàm hoàn toàn không để ý những lời này, thản nhiên nói: "Nếu muốn khép lại chuyện này, ngươi và Bạch Chấn Dương, v, coi như là trừng phạt!”

Giọng điệu của Mạc Phàm rất nhẹ nhàng, nhưng mỗi chữ trong đó đều cực kỳ cường ngạnh.

Cảm nhận được sát khí rõ ràng trên người Mạc Phàm, Bạch Chấn Dương trong lòng không khỏi cảm thấy hoảng sợ!

Mạc Phàm cũng không vội động thủ, dường như đang đợi Bạch Chấn Dương đưa ra quyết định.

Thiếu gia nhà giàu này trước kia khi thưởng thức người khác tuyệt vọng, có phải chưa từng nghĩ tới, có một ngày cũng sẽ rơi vào tình cảnh tuyệt vọng như vậy?

Sắc mặt Bạch Tam Diệp cũng bắt đầu trở nên khó coi hơn bao giờ hết.

Giáo viên chủ nhiệm Thiệu Quyên đứng phía sau, không lên tiếng ngăn cản. Cô đã ý thức được, Mạc Phàm là võ giả!

Mà giữa các võ giả có quy tắc đặc biệt, mặc dù yêu cầu bẻ gãy chân Bạch Chấn Dương có phần quá bạo lực. Nhưng Thiệu Quyên không hiểu sao cảm thấy rất hợp lý, cô cũng không cảm thấy tiếc thương gì cho loại học sinh khốn nạn như vậy.

Ngay lúc này, điện thoại di động của Bạch Chấn Dương vang lên.

Hắn nhìn vào số điện thoại, ngay lập tức bắt máy, hét lên: "Anh họ! Mau đến giúp tôi với!”

Là điện thoại của Trình Thanh Dương!

Người bên kia điện thoại hoàn toàn không nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề:

“Giúp cậu cái gì? Giúp cậu vui vẻ với các em gái hả? Ha ha ha.”

Bạch Chấn Dương còn chưa kịp nói chuyện, đã nghe Trình Thanh Dương nói tiếp:

"Đúng rồi, Chấn Dương, cậu giúp tôi hỏi thăm, Bắc An có người tên là Mạc Phàm không? Tôi muốn toàn bộ tin tức của hắn.”

Bạch Chấn Dương trăm triệu lần không nghĩ tới, anh họ của hắn lại đang truy lùng Mạc Phàm.

“Hắn… hắn ta đang ở trước mặt tôi.”

"Thật sao? Tốt lắm!" Trình Thanh Dương rõ ràng trở nên hưng phấn:

"Cậu bảo Bạch Tam Diệp xuống tay nhẹ một chút, đừng giết chết hắn, ta lập tức tới! Chuyện này giao cho ta!"

Nói xong, Bạch Chấn Dương còn chưa kịp giải thích cái gì, Trình Thanh Dương đã trực tiếp cúp điện thoại!

Bạch Chấn Dương cầm điện thoại di động, sắc mặt khó nhìn đến cực điểm.



Những trực thăng có khả năng đến từ quân đội cũng đã đến thành phố Bắc An, đang bay lượn trên nóc tòa nhà dân cư nơi Hạ Thiên Kỳ sinh sống!

Cửa khoang mở ra, một người phụ nữ mặc quân phục, đeo quân hàm đại tá trực tiếp nhảy ra, vững vàng đáp xuống sân thượng.

Mà dưới chân nàng, cách một tầng, chính là nơi ở của hai chị em Hạ Thiên Kỳ!
Chương 29: Đến nhặt xác con bà đi (1)

(1)

Nữ đại tá cũng không có đi xuống gõ cửa, chỉ là đứng ở trên mái nhà, nhắm mắt cảm nhận một chút, sau đó lạnh lùng nói:

"Trong phòng không có ai, lập tức điều tra xem bọn họ đi đâu."

Sau lưng cô, một binh lính nói: "Đại tá Hạ, lần này chúng ta có phải hơi… thái quá? Chỉ là tới đón một người, đâu cần xuất động nhiều tinh nhuệ như vậy. Hơn nữa người còn tự mình tới nơi này..."

"Bởi vì người chúng ta tới đón là người tương lai sẽ là chiến binh của trình tự tuyệt mật, võ giả thiên tài, tư chất cấp S.”

Hạ đại tá cởi mũ quân đội xuống, mái tóc ngắn bị thổi loạn trong gió đêm, lộ ra vẻ đẹp phong tình. Các đường nét trên khuôn mặt của cô rất đẹp, môi mỏng, mũi cao, nhưng đôi mắt quyến rũ lại tràn đầy lạnh lùng.

Khí chất của nàng giống như một tảng băng, từ trên xuống dưới toát ra xa cách, cự tuyệt từ ngoài ngàn dặm.

“Tư chất S cấp?” Binh sĩ kia không khỏi hít sâu một cái, trong mắt không che giấu được khiếp sợ:

“Hai năm rồi chúng ta không gặp được ai có tư chất thiên tài như vậy. Nếu thật sự là cấp S, vậy dùng đội hình hoành tráng nghênh đón cũng không quá đáng!"

Nói đến đây, binh sĩ đột nhiên ý thức được, đại tá xinh đẹp ở trước mặt này năm đó cũng là một thiên tài tư chất cấp S. Thực lực hiện tại của nàng đã đến trình độ làm cho người ta ngưỡng mộ!

“Không, đội hình này không chỉ dành cho thiên tài kia.” Hạ Đại tá dừng một chút, ánh mắt trở nên xa xăm, tựa hồ có vô số hồi ức từ đáy lòng hiện lên, mí mắt cô rũ xuống, lại nói tiếp: “Bởi vì tôi muốn gặp anh ấy."

Chiến sĩ bên cạnh phát hiện, lúc nói những lời này, đại tá Hạ Hàn Băng - người như tên, trong giọng nói lại mang theo một tia dịu dàng cực kỳ hiếm thấy!



"Ha ha, đúng là trời giúp ta." Trình Thanh Dương sau khi cúp điện thoại của Bạch Chấn Dương, tựa vào ghế ngồi, vểnh chân lên, trước mắt đã hiện ra dáng người lung linh lồi lõm của Tống Tử Viện, hắn cười nhạt nói:

"Mạc Phàm này lại tự đưa đến, đỡ phải tốn công đi tìm. ”

Hồ Vệ Bưu nhìn phương hướng trực thăng biến mất, không nói gì.

Trong suy nghĩ của Trình Thanh Dương, Mạc Phàm chính là cá nằm trên thớt, nói không chừng hiện tại đã bị Bạch Tam Diệp hành hạ đến mức không còn hình người.

Nhưng tình huống bên Bạch Tam Diệp là hoàn toàn khác.

"Trình thiếu gia cũng muốn tới?" Ánh mắt Mạc Phàm lạnh lùng: "Rất tốt.”

Giọng nói có chút trầm thấp, giống như sấm sét từ trên trời giáng xuống.

Không biết tại sao, chỉ là hai chữ đơn giản, lại khiến trái tim của Bạch Tam Diệp như bị búa bổ nặng, có cảm giác muốn hộc máu không thể giải thích được!

Hắn thậm chí kìm lòng không được che ngực lại! Nhìn qua những người khác lại không có phản ứng gì.

Nếu vậy khi nãy người này cũng không tùy tiện phóng thích uy lực, mà chỉ tạo sức ép cho một mình hắn? Làm sao có thể làm như vậy được? Bạch Tam Diệp hoảng sợ.

Người thanh niên này rốt cuộc có thân phận gì? Đã trải qua cái gì? Vì sao lại có thể sinh ra lực uy hiếp vô hình mạnh như vậy? Bạch Tam Diệp quả thực không tưởng tượng nổi.

Cho dù đem thế lực Trình gia nói ra, cũng không thể chấn trụ đối phương. Rõ ràng Mạc Phàm này căn bản không e ngại Trình gia cùng Bạch gia!

Đây rốt cuộc là người vô tri không sợ hãi, hay là hắn có chỗ dựa khác?

Lúc này Mạc Phàm lại giơ tay lên, đem một thanh kiếm ném qua, chính xác rơi xuống đất trước mặt Bạch Tam Diệp!

"Đem chân trái của ngươi cắt đi, nếu không, ta tự mình động thủ." Mạc Phàm thản nhiên nói, ngữ khí không thể nghi ngờ!

Nhìn thanh kiếm trên mặt đất, sắc mặt của Bạch Tam Diệp trong nháy mắt tái nhợt, hắn lau mồ hôi lạnh trên trán, quay đầu lại hét với Bạch Chấn Dương:

“Thiếu gia, mau gọi cho phu nhân, để bà ấy tìm biện pháp giúp chúng ta!”

“Được, được, được!” Bạch Chấn Dương vội vàng gọi điện thoại cho Trình Lộ Hàm!

Mùi máu tươi ở hiện trường khiến Bạch Chấn Dương hoàn toàn sợ hãi!

Cảnh tượng như vậy hắn chưa từng thấy qua, trước kia chỉ cần xưng danh thiếu gia của nhà họ Bạch, đối phương sẽ lập tức nhượng bộ, chưa bao giờ gặp phải cường ngạnh như Mạc Phàm cùng Lý Phóng Minh!

Điện thoại vừa kết nối, Bạch Chấn Dương lập tức hoảng sợ hô: "Mẹ, mẹ! Đến cứu con với! Có người sắp cắt chân con!"

"Bạch Tam Diệp đâu? Hắn ta không bảo vệ con sao? Đừng sợ, đã xảy ra chuyện gì, con từ từ nói cho mẹ.” Trình Lộ Hàm nhíu mày, thanh âm có chút khẩn trương.

Đứa con trai này là cục cưng của bà, từ nhỏ đến lớn, bất kể Bạch Chấn Dương muốn làm gì, Trình Lộ Hàm đều chiều theo. Chỉ cần con trai bà hạnh phúc, bà có thể làm bất cứ điều gì.

Nhưng Trịnh Lộ Hàm còn chưa nghe được câu trả lời của con trai thì bên trong ống nghe đã truyền đến tiếng kêu thảm thiết.

Tay Trình Lộ Hàm run lên, thiếu chút nữa không thể cầm nổi điện thoại di!

Bởi vì, bà rất chắc chắn rằng tiếng kêu đó là của Bạch Tam Diệp!

Với tư cách đội trưởng vệ sĩ Bạch gia, thực lực của Bạch Tam Diệp tuyệt đối có thể đi ngang, không có khả năng gặp nguy hiểm gì ở Bắc An. Nhưng đây là làm sao? Con trai bà đã đụng phải ai?

Tiếng kêu thảm thiết như vậy, vậy Bạch Tam Diệp giờ phút này đang chịu thống khổ như thế nào?

Trình Lộ Hàm hoàn toàn hoảng loạn!

Lúc này, Bạch Tam Diệp ngã xuống đất, dưới đầu gối chân phải của hắn đã bị chém đứt!

Máu nhanh chóng chảy ra từ vết thương của hắn!

Bạch Tam Diệp hoàn toàn không nhìn thấy chuyện gì xảy ra,

Vừa rồi, Bạch Tam Diệp căn bản không thấy rõ đã xảy ra chuyện gì, Mạc Phàm xuất hiện trước mặt hắn như thể dịch chuyển tức thời, nhặt thanh kiếm lên, sau đó... tay cầm kiếm hạ xuống, máu bắn tung tóe!

Động tác quá nhanh, Bạch Tam Diệp cho dù muốn làm ra động tác phòng ngự, cũng hoàn toàn không kịp!

"Làm chuyện xấu dù sao cũng phải trả giá." Mạc Phàm thản nhiên nói: "Muốn qua loa cho xong? Ta không đồng ý!”

Sắc mặt Bạch Tam Diệp trắng bệch, té trên mặt đất, toàn thân run rẩy!

Chỉ bằng một kiếm vừa rồi của Mạc Phàm, Bạch Tam Diệp rất chắc chắn rằng đối thủ có thể giết hắn ngay lập tức!

Đối mặt thực lực chênh lệch tuyệt đối, bất luận cái gì phản kháng đều vô ích!

Chết tiệt! Bạch thiếu rốt cuộc đã chọc đến loại nhân vật gì? Tuổi này, thực lực như vậy, người này làm sao có thể là hạng vô danh!

"Mẹ, mau tới cứu con, mau tới cứu con!" Bạch Chấn Dương hét vào điện thoại, giọng nói trở nên mếu máo.

Nhìn thấy Mạc Phàm cầm theo thanh kiếm dính máu kia, từng bước từng bước đi về phía hắn, bắp chân của Bạch Chấn Dương run lên!



--------------------------------
Tác giả:/Tặng free anh em 1 chương. Thấy hay nhớ ủng hộ nha!/

(2)
"Đừng làm tổn thương thiếu gia nhà ta!" Bạch Tam Diệp chịu đựng cơn đau hét lên.
Mạc Phàm quay đầu nhìn hắn, cười nhạt: "Vậy ngươi nhìn kỹ một chút, xem ta đối xử với thiếu gia của ngươi như thế nào."
Nói xong, hắn xoay người, nhìn vệ sĩ Bạch gia đứng ở trước mặt, lạnh lùng quát: "Tránh ra."
Bạch Chấn Dương sợ hãi hét lên: "Bảo vệ tốt cho ta, mau... Giết hắn đi! ”
Mạc Phàm liếc Bạch Chấn Dương một cái, thanh âm lạnh lùng: "Từ lúc ngươi lấy đi tư cách trúng tuyển của em gái tôi, nên nghĩ đến sẽ có kết quả hôm nay.”
Dứt lời, hắn trực tiếp vung kiếm trong tay ra!
Ánh kiếm như tia chớp, trong nháy mắt xuyên vào bụng của một vệ sĩ!
Trên người vệ sĩ lập tức bắn ra một dòng máu tươi, ôm bụng ngã xuống đất!
Mạc Phàm không tiếp tục tấn công, mà nói: "Nếu ai muốn kết cục như người này thì ở lại, nếu không, cút đi."
Chỉ là một đòn đơn giản, lập tức khiến những vệ sĩ kia kinh hãi!
"Chạy!" Không biết là ai hét lên.
Mấy tên vệ sĩ còn lại liền chạy tán loạn. Không ai trong số họ dám đứng lại. Bọn họ không muốn chết!
"Trở về, trở về cho ta!" Bạch Chấn Dương lập tức tuyệt vọng hét lên, nhưng không ai để ý tới hắn!
Lý Phóng Minh vốn muốn cho thủ hạ đuổi theo, nhưng Mạc Phàm lại ngăn lại:
"Không cần thiết, với phong cách làm việc của Bạch gia, cũng sẽ không bỏ qua những vệ sĩ chạy trốn này.”
Mạc Phàm đi tới trước mặt vệ sĩ bị kiếm đâm xuyên qua bụng lúc trước, dưới ánh mắt đau đớn của đối phương, vươn tay rút kiếm ra!
Vệ sĩ này lập tức kêu thảm thiết một tiếng rồi ngất đi.
Hai chân Bạch Chấn Dương đã mềm nhũn, không đứng nổi nữa, ngồi bệt xuống đất! Mồ hôi lạnh ướt đẫm quần áo.
“Ngươi sớm nên nghĩ đến có ngày hôm nay." Mạc Phàm nhìn vẻ mặt đối phương tràn đầy sợ hãi, giễu cợt nói.
Mà lúc này, điện thoại di động của hắn đã bị ném xuống một bên, cuộc gọi vẫn chưa bị cắt! Bên trong còn không ngừng truyền ra thanh âm lo lắng của Trình Lộ Hàm!
“Chấn Dương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, con mau trả lời đi…”
Chương 30: Đến nhặt xác con bà đi (2)

"Đừng làm tổn thương thiếu gia nhà ta!" Bạch Tam Diệp chịu đựng cơn đau hét lên.

Mạc Phàm quay đầu nhìn hắn, cười nhạt: "Vậy ngươi nhìn kỹ một chút, xem ta đối xử với thiếu gia của ngươi như thế nào."

Nói xong, hắn xoay người, nhìn vệ sĩ Bạch gia đứng ở trước mặt, lạnh lùng quát: "Tránh ra."

Bạch Chấn Dương sợ hãi hét lên: "Bảo vệ tốt cho ta, mau... Giết hắn đi! ”

Mạc Phàm liếc Bạch Chấn Dương một cái, thanh âm lạnh lùng: "Từ lúc ngươi lấy đi tư cách trúng tuyển của em gái tôi, nên nghĩ đến sẽ có kết quả hôm nay.”

Dứt lời, hắn trực tiếp vung kiếm trong tay ra!

Ánh kiếm như tia chớp, trong nháy mắt xuyên vào bụng của một vệ sĩ!

Trên người vệ sĩ lập tức bắn ra một dòng máu tươi, ôm bụng ngã xuống đất!

Mạc Phàm không tiếp tục tấn công, mà nói: "Nếu ai muốn kết cục như người này thì ở lại, nếu không, cút đi."

Chỉ là một đòn đơn giản, lập tức khiến những vệ sĩ kia kinh hãi!

"Chạy!" Không biết là ai hét lên.

Mấy tên vệ sĩ còn lại liền chạy tán loạn. Không ai trong số họ dám đứng lại. Bọn họ không muốn chết!

"Trở về, trở về cho ta!" Bạch Chấn Dương lập tức tuyệt vọng hét lên, nhưng không ai để ý tới hắn!

Lý Phóng Minh vốn muốn cho thủ hạ đuổi theo, nhưng Mạc Phàm lại ngăn lại:

"Không cần thiết, với phong cách làm việc của Bạch gia, cũng sẽ không bỏ qua những vệ sĩ chạy trốn này.”

Mạc Phàm đi tới trước mặt vệ sĩ bị kiếm đâm xuyên qua bụng lúc trước, dưới ánh mắt đau đớn của đối phương, vươn tay rút kiếm ra!

Vệ sĩ này lập tức kêu thảm thiết một tiếng rồi ngất đi.

Hai chân Bạch Chấn Dương đã mềm nhũn, không đứng nổi nữa, ngồi bệt xuống đất! Mồ hôi lạnh ướt đẫm quần áo.

“Ngươi sớm nên nghĩ đến có ngày hôm nay." Mạc Phàm nhìn vẻ mặt đối phương tràn đầy sợ hãi, giễu cợt nói.

Mà lúc này, điện thoại di động của hắn đã bị ném xuống một bên, cuộc gọi vẫn chưa bị cắt! Bên trong còn không ngừng truyền ra thanh âm lo lắng của Trình Lộ Hàm!

“Chấn Dương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, con mau trả lời đi…”

Cảm nhận được con trai gặp nguy hiểm, trái tim của Trình Lộ Hàm như sắp vỡ vụn.

Mạc Phàm nhặt điện thoại di động lên, mở miệng nói: "Con trai của bà giữ lại thư mời nhập học của em gái tôi, chuyện này bà có biết không?"

“Tao biết, là tao đã làm điều đó cho con trai tao!” Thanh âm Trình Lộ Hàm có chút kích động

“Vì sao?” Mạc Phàm lại hỏi.

Trình Lộ Hàm hiện tại tràn đầy lo lắng, giọng bà the thé:

“Con trai tao muốn làm gì thì làm, chỉ cần nó vui là được. Có cần có lý do không? Nếu mày dám hành hạ con trai tao, Bạch Gia cùng Trình Gia đều sẽ không bỏ qua cho mày!”

"Được, bà nói như vậy, tôi liền yên tâm hơn nhiều." Mạc Phàm thanh âm tràn đầy lạnh lùng: "Vậy bà tới Bắc An nhận xác con trai bà đi!”

Nói xong, thanh kiếm trong tay Mạc Phàm hung hăng đâm vào đùi Bạch Chấn Dương!

Lưỡi đao xuyên thấu qua bắp chân, hung hăng rơi xuống mặt đất!

Bạch Chấn Dương không khống chế được phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương!

Hắn trực tiếp bị thanh kiếm này đóng đinh trên mặt đất!

“Mày không được làm hại con trai tao. Không được làm hại con trai tao!”

Trình Lộ Hàm thét chói tai, điện thoại di động thiếu chút bị đánh rơi.

Mạc Phàm trực tiếp cúp điện thoại!



Hai chân Trình Lộ Hàm mềm nhũn, ngồi phịch xuống sô pha, sau khi nghe thấy tiếng kêu của con trai, lúc này bà có chút thất thần.

Một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi ngồi trên sô pha, nhìn cảnh này, lắc đầu, trong mắt lộ ra vẻ bất mãn, trách cứ:

“Tôi đã sớm nói với bà, đừng chiều hư con trai. Tôi đưa nó đến Bắc An học là muốn cho nó khiêm tốn một chút, thu lại tính tình hống hách của nó. Hiện tại thì tốt rồi… Bà thậm chí còn dám chặn thông báo nhập học của người khác?”

"Không phải chỉ là tạm thời ngăn cản cô gái đó nhập học sao? Có là cái gì chứ?”

Trình Lộ Hàm cho đến bây giờ, cũng không nhận ra hành vi của bà có gì sai trái. Bà đứng thẳng dậy, chỉ thẳng vào người chồng trước mặt:

"Bạch Thủ Ninh, bây giờ ông còn có tâm tình truy cứu chuyện này? Con trai tôi đang gặp nguy hiểm ở Bắc An, người làm cha như ông còn không lo nghĩ cách cứu nó? Nếu không phải có cha tôi, ông nghĩ ông có thể ngồi ở vị trí hiện tại sao?”

“Đúng. Là nhờ ơn cha của bà. Lần nào bà cũng nhắc đến chuyện này!” Bạch Thủ Ninh tức đến nói giọng nói hơi run lên:

“Trinhg gia các người có từng Bạch Thủ Ninh tôi là con rể chưa? Bà không thử coi lại đám người Trình Gia của bà có gì tốt? Bạch Chấn Dương không phải đều bị chúng dạy hư sao?”

“Bây giờ là lúc cãi nhau sao? Nếu ông không ra tay, nếu con trai tôi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ cùng Bạch gia ông cá chết rách lưới!” Trình Lộ Hàm hung hăng nói.

Bạch Thủ Ninh nhìn chằm chằm Trình Lộ Hàm, đè nén lửa giận: "Bạch Chấn Dương cũng đã là người trưởng thành! Chính nó gây ra tai họa, tôi sẽ không thay nó dọn dẹp! Gần đây, tổ giám sát bí mật của quân bộ đang tuần tra năm tỉnh bắc cảnh, nếu Trình gia các ngươi dám làm bậy, ta sẽ cho các ngươi đẹp mặt!"

Bạch Thủ Ninh thực sự cũng rất lo lắng cho sự an toàn của Bạch Chấn Dương, nhưng hắn thật sự không ưa nổi bộ dáng hiện tại của vợ mình.

Trình Lộ Hàm tức giận, khóc lớn lên: "Bạch Chấn Dương cũng là con trai của ông mà ông cứ trơ mắt nhìn nó gặp nguy hiểm sao? Nếu đêm nay nó thật sự bị giết chết thì sao hả?”

Bạch Thủ Ninh thở dài một hơi: "Ở Bắc An, không ai có thể uy hiếp đến tính mạng của Chấn Dương, huống hồ, cháu trai Trình Thanh Dương của bà không phải cũng ở Bắc An sao? Hồ Vệ Bưu nhất định đi theo, để lão Hồ đi xem đi, nếu hắn ra tay, hẳn là không có chuyện gì!”

Dù sao Bạch Chấn Dương là con trai của mình, Bạch Thủ Ninh không thể làm ngơ.

Trình Lộ Hàm vội vàng cầm lấy điện thoại, cao giọng hô: "Được, hiện tại tôi liên lạc với Hồ Vệ Bưu, yêu cầu hắn ra tay giết chết tên khốn khi dễ con trai tôi!”



“Cô yên tâm, cháu nhất định sẽ bảo vệ Chấn Dương.” Trình Thanh Dương nhận được điện thoại của Trình Lộc Hàm, nhưng rõ ràng cũng không đặc biệt coi trọng, mỉm cười nói:

"Hồ thúc vẫn đang đi theo cháu. Ai dám bắt nạt Chấn Dương, cháu sẽ để cho hắn trả giá bằng máu. ”

"Được, ngươi nói như vậy, ta liền yên tâm hơn nhiều." Trong giọng nói của Trình Lộ Hàm vẫn còn chứa sự tức giận:

"Nhất định không được buông tha người làm tổn thương Chấn Dương! Đưa Chấn Dương bình an trở về!”

Bạch Thủ Ninh ở một bên nghe vậy lại lắc đầu, thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài.

Người vợ như này, ông liếc mắt một cái cũng thấy chán.

Trình Lộ Hàm thấy thế, vỗ mạnh bàn trà: "Tối rồi ông còn định đi đâu? Con trai xảy ra chuyện lớn như vậy, ông còn có tâm tình đi ra ngoài đùa giỡn sao?"

Bạch Thủ Ninh cũng không quay đầu lại, lạnh lùng nói: "Tối nay tôi hẹn gặp Lâm Khải Ca của Lâm Gia để bàn chuyện buôn bán quặng Nguyên Tinh. Cái nào quan trọng hơn, bà có thể tự mình suy nghĩ.”

Nói xong, hắn đi ra ngoài, cửa phòng khách bị đóng sầm lại!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK