Nói xong anh ta chìa một chân ra, nhổ nước bọt lên chiếc giày da sáng bóng màu đen, sau đó nói: “Đôi giày này của tôi được làm thủ công bởi thợ may nổi tiếng người Italy, hơn hai mươi nghìn tệ một đôi, anh cẩn thận một chút, lau hỏng thì anh không đền nổi đâu”.
Mặc dù người này cả ngày ăn chơi đàng điếm, không biết đã chơi bao nhiêu phụ nữ, nhưng sau khi nghe nói đây là bạn trai cũ của người phụ nữ của mình, nhất thời có một loại cảm giác khó chịu từ đáy lòng.
Hơn nữa từ trong đáy lòng anh ta đã xem thường gã nghèo nàn trước mặt, cho nên muốn giẫm đạp lên Diệp Phi Nhiên, thể hiện sự vượt trội của mình.
Sắc mặt Diệp Phi Nhiên lập tức trở nên lạnh lùng: “Cút đi cho tôi!”
“Nói năng thế nào vậy hả? Bảo anh lau giày thì đã sao?”, Chu Lâm Lâm nói rất hùng hồn: “Anh là phục vụ ở đây, cậu Mã là khách quý của nơi này, anh lau giày cho khách quý không phải là việc nên làm à?”
Mã Văn Bác vẻ mặt đắc ý nói: “Nhìn anh đến bây giờ còn chưa được mặc đồng phục của phục vụ, hẳn là vừa mới tới? Tôi rất thân thiết với ông chủ Đổng của nơi này, chỉ cần anh hầu hạ cậu đây hài lòng, một câu nói của tôi có thể khiến anh chuyển chính thức, thậm chí làm quản đốc cũng không thành vấn đề”.
Chu Lâm Lâm nói hùa theo: “Nghe thấy chưa? Đây là chính là chênh lệch giữa người với người. Phải nhận thức rõ vị trí của mình, anh chỉ là một gã nghèo thất bại, làm phục vụ cũng phải thử việc, mà cậu Mã có thể quyết định vận mệnh của anh bất kỳ lúc nào”.
Diệp Phi Nhiên nhìn vẻ mặt của Chu Lâm Lâm, trong lòng dâng lên một cảm giác cực kỳ chán ghét, lúc trước người phụ nữ này đã che giấu quá sâu, vậy mà đã không nhìn ra lại là một người như này?
Đồng thời cũng thầm cảm thấy may mắn, cũng may bản thân đã chia tay với cô ta rồi.
Nghĩ đến đây, anh khoát tay nói: “Được rồi, các người đi ra ngoài đi, tôi không muốn so đo với các người”.
“Không so đo với chúng ta?”
Mã Văn Bác nhất thời giống như đã nghe thấy câu nói đùa buồn cười nhất thế giới, cười ha hả, sau đó sắc mặt biến đổi, chỉ vào Diệp Phi Nhiên nói: “Bây giờ cậu đây thay đổi chủ ý rồi, lập tức liếm sạch giày cho tôi.
Bằng không đợi tôi gọi quản lý đến, lập tức khai trừ anh, khiến anh ngay cả phục vụ thực tập cũng không thể làm”.
Chu Lâm Lâm nói: “Đã nghe thấy chưa? Làm phục vụ ở đây mỗi tháng chắc cũng được ba đến năm nghìn tệ tiền lương, đủ để anh đóng tiền học phí cho học kỳ sau, mau làm theo lời cậu Mã nói, bằng không anh sẽ hối hận đấy”.
Diệp Phi Nhiên hoàn toàn bị hai người chọc giận, anh bước đến túm lấy cổ áo Mã Văn Bác, nâng tay lên ném hắn ta ra ngoài phòng, sau đó chỉ vào Chu Lâm Lâm nói: “Tôi không đánh phụ nữ, cô tự cút đi!”
“Diệp Phi Nhiên, anh gan quá nhỉ? Dám động vào cậu Mã!”
Chu Lâm Lâm vội vàng chạy ra ngoài, đỡ Mã Văn Bác đứng dậy từ mặt đất.
“Thằng ranh, mẹ mày, dám đánh tao à!”
Mã Văn Bác quả thực bị tức điên rồi, nghĩ xông đến động thủ với Diệp Phi Nhiên, lại không có dũng khí, chần chừ một lát gân cổ lên hét to: “Quản lý đâu, nhà hàng của các ông mở bán thế nào hả? Phục vụ dám ra tay đánh cả khách!”
Chu Lâm Lâm cũng gân cổ lên nói: “Người đâu, phục vụ đánh người!”
Quản lý nhà hàng nghe thấy tiếng kêu của bọn họ, vội vàng chạy đến, vẻ mặt nịnh nọt nói: “Cậu Mã, cậu đến từ lúc nào vậy?”
Mã Văn Bác là cậu ấm nhà giàu, cả ngày ăn nhậu chơi bời, ông ta lại làm trong ngành nhà hàng nhiều như vậy năm rồi nên đã có quen biết từ trước, biết đây là cậu chủ nhà họ Mã, người rất giàu có.
Gặp người quen cũ, Mã Văn Bác càng thêm vênh váo tự đắc, chỉ vào Diệp Phi Nhiên kêu lên: “Quản lý Trương, nhà hàng của các ông còn muốn mở cửa làm ăn nữa hay không? Phục vụ cũng dám ra tay đánh khách kìa!”
Trương Đại Khánh nhìn theo tay anh ta chỉ, sau đó nói: “Cậu Mã, cậu hiểu lầm rồi, cậu ta không phải nhân viên phục vụ của chúng tôi”.
Mã Văn Bác kêu lên: “Tuyệt đối không thể! Tôi vừa mới thấy rõ ràng là hắn ta lau bàn, sao có thể không phải nhân viên phục của các ông?”
Chu Lâm Lâm đi theo nói: “Đúng vậy, không phải phục vụ chẳng lẽ là khách? Anh ta chính là một thằng nghèo mạt, túi tiền còn sạch hơn cái mặt, làm sao có tiền đến đây ăn cơm?”
Diệp Phi Nhiên không nói gì, hiện tại nhà hàng này đã là của mình rồi, anh muốn nhìn xem quản lý xử lý chuyện này như thế nào, có đáng để bản thân tiếp tục bổ nhiệm sau này không.
Trương Đại Khánh mặt đầy nịnh nọt nói: “Cậu Mã, cậu hiểu lầm rồi, nhân viên phục vụ ở chỗ chúng tôi đều mặc đồng phục thống nhất, tôi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cậu ta”.
“Không phải phục vụ?”, Mã Văn Bác cau mày nói: “Không phải phục vụ sinh sao lại đến đây? Đây là phòng chúng tôi thuê trước, sao hắn ta lại chạy đến đây?
Nhà hàng các ông quản lý như thế nào vậy hả? Mau gọi bảo vệ ném hắn ta ra ngoài cho tôi!”
“Cậu Mã, cậu chờ chút, tôi sẽ xử lý ngay lập tức”.
Trương Đại Khánh quay đầu lại nhìn Diệp Phi Nhiên, thấy anh mặc đều là đồ vỉa hè, cộng hết lại cũng không đến một trăm tệ, nhìn kiểu gì cũng không giống như đến chỗ mình tiêu tiền, càng không cần nói tới việc thuê phòng VIP xa xỉ.
Ông ta bình tĩnh hỏi: “Cậu là ai? Đến khách sạn chúng tôi làm gì?”
Diệp Phi Nhiên nói: “Đương nhiên là đến đây ăn cơm, đây là phòng chúng tôi đã đặt trước”.
“Diệp Phi Nhiên, từ bao giờ anh lại giỏi đóng kịch vậy?”, Chu Lâm Lâm lập tức kêu lên: “Quản lý, ông đừng nghe anh ta, anh chỉ là một gã nghèo, làm sao có thể có tiền đến đây ăn cơm”.
Diệp Phi Nhiên đã vô cùng thất vọng với người phụ nữ này, nói: “Cô đúng là vô tri, có câu “đừng khinh thiếu niên nghèo”, nghe chưa?”
“Chỉ anh, còn không biết ngượng mà nói câu này?”, Chu Lâm Lâm chỉ vào Diệp Phi Nhiên nói: “Đôi giày này là lúc trước tôi cùng anh mua nó tại sạp hàng, hai mươi lăm tệ một đôi, chiếc quần ba mươi tệ, áo phông mười tệ.
Trong thời gian hơn một năm yêu anh, trong túi tiền của anh nhiều nhất chỉ có trăm tệ. Một thằng nghèo rớt mồng tơi như anh, mà cũng dám nói mình đến phòng VIP số 1 ăn cơm, coi tất cả mọi người là đồ ngốc à?”
Mã Văn Bác vênh váo tự đắc nói với Trương Đại Khánh: “Nghe thấy chưa, hắn ta lén chạy vào đây, mau gọi bảo vệ ném hắn ta ra ngoài”.
Một người là công tử nhà giàu, một người là thanh niên nhà nghèo, Trương Đại Khánh không chút do dự lựa chọn tin Mã Văn Bác.
Ông ta nói với Diệp Phi Nhiên: “Chỗ này của chúng tôi là nơi tiêu dùng cao cấp, không phải ai cũng có thể tới đâu, lập tức ra ngoài cho tôi”.
Diệp Phi Nhiên nói: “Tôi nói lại một lần cuối, nơi này là phòng tôi đặt trước, nếu không tin, ông có thể kiểm tra danh sách đặt phòng”.
“Không cần, cậu Mã đã nói đây là phòng cậu ấy đặt, cậu mau ra ngoài cho tôi, bằng không tôi sẽ gọi bảo vệ đuổi cậu!”
Trương Đại Khánh đã làm việc trong ngành dịch vụ nhà hàng mười mấy năm, cực kỳ tự tin với khả năng nhìn người của mình, người trẻ tuổi trước mặt nhìn thế nào cũng không thể là khách ăn cơm tại phòng VIP số 1, phải biết rằng chi phí ở phòng này ít nhất là mười nghìn tệ.
Diệp Phi Nhiên bình tĩnh nói: “Ông là quản lý của nhà hàng mà lại đối đãi với khách của mình như vậy sao?”
Mã Văn Bác khinh thường nói: “Mày nghèo tới nỗi không ăn nổi cơm thỉ tính là khách gì?”
Anh ta quay đầu lại nói với Trương Đại Khánh: “Nếu ngay cả loại người này cũng có thể trở thành khách của Tuý Giang Nam, về sau tôi chắc chắn sẽ không đến đây nữa, ăn cơm cùng chỗ với loại người như này làm hạ thấp thân phận của tôi.
Xem ra tôi phải với nói một tiếng với ông chủ Đổng của các ông, quản lý của nơi này rất có vấn đề”.
“Cậu Mã, cậu đừng sốt ruột, tôi bắt cậu ta cút ngay”.
Trương Đại Khánh vội vàng cầm bộ đàm trong tay, kêu lên: “Bảo vệ, đến phòng VIP số 1, chỗ này có kẻ gây rối”.
Sau khi nghe thấy mệnh lệnh của ông ta, bốn bảo vệ thân hình cao to rất nhanh đã lao đến.
Trương Đại Khánh chỉ vào Diệp Phi Nhiên: “Ném cậu ta ra ngoài cho tôi”.
Bốn bảo vệ không chút khách khí, xông đến định ra tay, đúng lúc này phía sau truyền đến tiếng gầm giận dữ: “Tôi xem ai dám động, đều dừng tay hết cho tôi!”
Chương 22: Cậu ta là ông chủ của ông
Mọi người ở đây đều nhìn theo hướng âm thanh kia, chỉ thấy Đổng Thiên Đạt bước nhanh đến.
Trương Đại Khánh nhìn thấy ông chủ của mình đến thì vội vàng chào đón với khuôn mặt nịnh nọt: "Ông chủ, ông đến rồi, ở đây có một gã đui mù chạy đến nhà hàng của chúng ta gây sự, tôi đã lập tức xử lý cậu ta rồi..."
Còn chưa đợi ông ta nói xong, Đổng Thiên Đạt đã tặng một bạt tai lên mặt ông ta.
"Đồ khốn này, tôi xử lý ông trước, dám bất kính với cậu Diệp!"
Đổng Thiên Đạt muốn tức đến nổ phổi, bản thân dùng hết tâm tư muốn lấy lòng Diệp Phi Nhiên, thậm chí ngay cả nhà hàng cũng tặng cho anh, nhưng cái tên cấp dưới óc lợn này muốn động thủ với người ta, đây không phải là muốn phá mình sao?
Ông ta đi đến trước mặt Diệp Phi Nhiên, vẻ mặt áy náy nói: "Bác sĩ Diệp, thật ngại quá, trên đường có hơi kẹt xe, tôi đến muộn rồi.
Cậu yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ cho cậu một lời giải thích!"
Ông ấy quay đầu, nói với Trương Đại Khánh: "Ông nói cho tôi biết, chuyện này rốt cuộc là sao?"
Trương Đại Khánh bị cái bạt tai vừa rồi đánh cho ngẩn ngơ, có chút không biết phải làm sao nói: "Ông chủ, là cậu Mã nói, cậu Diệp đây là trà trộn vào..."
Ông ta biết mình đã gây ra đại họa, chuyện đến nước này chỉ có thể đổ trách nhiệm lên đầu Mã Văn Bác, hy vọng nhờ quan hệ giữa Mã Văn Bác với ông chủ mà vượt qua cửa ải này.
Mã Văn Bác thấy Đổng Thiên Đạt nhìn về phía mình, vội vàng vươn hai tay tiến lên nói: "Chào ông Đổng!"
Đổng Thiên Đạt lạnh lùng nhìn anh ta một cái, không hề có ý đưa tay ra.
"Cậu là ai? Tôi với cậu thân nhau lắm à?"
Mã Văn Bác thu hai tay lại, ngượng ngùng nói: "Ông Đổng thật là người hay quên, chúng ta từng ăn cơm cùng nhau, cha của tôi là Mã Hữu Tài".
Trên thực tế anh ta nói mình quen Đổng Thiên Đạt, hoàn toàn là đang dát vàng lên mặt mình, cho dù là cha của anh ta cũng không phải cùng một đẳng cấp với người ta.
Nhà họ Đổng là sừng sỏ trong ngành công nghiệp ăn uống có khối tài sản hàng chục tỷ, mà nhà bọn họ chỉ là nhà giàu mới nổi với khối tài sản trăm triệu mà thôi, giữa hai nhà căn bản không thể so sánh.
Anh ta vốn muốn mượn chuyện này để ra vẻ mình ngon lành, tăng thể diện cho bản thân, không nghĩ tới thật sự gặp được Đổng Thiên Đạt, nổ cho mình tan xác.
Mặc dù anh ta đã nói cả tên cha của mình ra rồi, nhưng Đổng Thiên Đạt vẫn không thèm nhìn anh ta một cái, quay đầu nhìn về phía Trương Đại Khánh.
"Đồ khốn, ông làm quản lý thế nào vậy hả?"
"Ông chủ, ông nghe tôi giải thích..."
Trương Đại Khánh còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Đổng Thiên Đạt trực tiếp cắt ngang: "Không cần gọi tôi là ông chủ nữa, từ hôm nay trở đi nhà hàng Tuý Giang Nam này thuộc về cậu Diệp, cậu ta mới là ông chủ của nơi này".
Nói xong ông ấy mở túi hồ sơ trong tay, lấy giấy tờ chuyển nhượng từ trong đó ra đưa đến trước mặt Diệp Phi Nhiên: "Cậu Diệp, các giấy tờ liên quan tôi đã làm xong hết rồi, từ giờ trở đi, tất cả chuyện trong nhà hàng đều do cậu định đoạt".
Ông ấy nói xong, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Trương Đại Khánh nằm mơ cũng không nghĩ tới, gã nghèo nàn vừa rồi mình còn xem thường trong nháy mắt đã trở thành ông chủ của mình, mà bản thân không chỉ không lấy lòng, ngược lại còn muốn đuổi cậu ta ra ngoài, còn chuyện gì tự tìm đường chết hơn không?
Chu Lâm Lâm cũng trợn tròn hai mắt, thật sự không thể tin được những gì xảy ra trước mặt, một giờ trước cô ta ghét bỏ Diệp Phi Nhiên không có tiền, đá anh ta, hiện tại người ta đã trở thành ông chủ của một nhà hàng lớn như này.
Nếu không phải Mã Văn Bác quen Đổng Thiên Đạt, cô ta thậm chí cho rằng đây chỉ là một vở kịch.
Mã Văn Bác nóng bừng cả mặt, vừa anh ta còn làm đủ kiểu để chế nhạo người ta không có tiền đến đây ăn cơm, nhưng người ta sắp lập tức trở thành ông chủ rồi, còn điều gì mất mặt hơn thế này không?
Trương Đại Khánh lấy lại tinh thần đầu tiên, liên tiếp vả hai cái vào mặt, sau đó vẻ mặt nịnh nọt nói: "Ông chủ, chuyện vừa rồi đều là lỗi của tôi, là tôi mù mắt, hiện tại xin lỗi cậu, mong cậu đừng so đo với tôi..."
Diệp Phi Nhiên thản nhiên nói: "Không cần, tôi cũng không phải ông chủ của ông, từ giờ trở đi ông bị đuổi việc rồi!"
"Đừng vậy mà ông chủ!". Trương Đại Khánh vội vàng nói: "Vừa rồi quả thật là lỗi của tôi, nhưng chuyện xảy ra cũng có lý do, tôi cũng không ngờ cậu sẽ đến căn phòng cậu Mã đã đặt trước.
Xem xét tình cảnh có thể tha thứ được, xin cậu hãy tha thứ cho tôi một lần này đi."
Ông ta ở trong giới ăn uống nhiều năm như vậy không dễ dàng gì mới lên được vị trí quản lý, lương bổng hàng năm rất cao, nếu cứ như vậy mà bị đuổi việc vậy thì nỗ lực bao nhiêu năm nay đều vô ích.
Diệp Phi Nhiên thản nhiên nói: "Tôi đã cho ông cơ hội rồi, bảo ông đi kiểm tra danh sách đăng ký, nhưng ông không nghe.
Ở trong mắt ông đã chia khách thành các tầng lớp, bất kể Mã Văn Bác nói cái gì, ông đều tin, tôi nói cái gì ông cũng không tín, người lên có định kiến như ông quả thật không thích hợp làm việc ở chỗ tôi”.
"Họ Diệp kia, rõ ràng chính là mày đang nói dối."
Mã Văn Bác e ngại Đổng Thiên Đạt, cũng không sợ Diệp Phi Nhiên, anh ta lấy di động ra nói: "Các người nhìn xem, tôi ở đây có ghi chép đặt bàn, phòng tôi đặt chính là phòng số 1!"
Diệp Phi Nhiên thấy anh ta nói với ngữ khí kiên định, trong lòng cũng có hơi nghi ngờ, chẳng lẽ là Tần Giai Kỳ đã nhầm?
Lúc này Trương Đại Khánh cầm lấy điện thoại nhìn, sau đó sắc mặt trắng bệch, "Họ Mã, tôi bị cậu hại thảm rồi, loại người như cậu rốt cuộc đã từng đến nơi tiêu dùng cao cấp chưa? Có biết bản thân đã đặt cái gì không?
Phòng cậu đặt chỉ là phòng số 1 bình thường, mà nơi này là phòng VIP 1, hoàn toàn là hai phòng khác nhau!"
Giờ phút này ông ta đã cực kỳ hối hận, sớm biết vừa rồi đáng lẽ nên kiểm tra tin nhắn của Mã Văn Bác, cũng không đến mức phạm phải lỗi lớn như vậy.
"Cái này..."
Mã Văn Bác vẻ mặt xấu hổ, tự mình đi nhầm phòng, chạy đến phòng cao cấp của người ta, còn ở đây ra vẻ quát tháo ra lệnh, quả thật là mất mặt.
Trương Đại Khánh vẻ mặt cầu xin nói: "Ông chủ, cầu xin cậu cho tôi một cơ hội nữa, về sau tôi nhất định sẽ trung thành và tận tâm..."
Diệp Phi Nhiên khoát tay áo nói: "Vừa rồi tôi đã nói rồi, cơ hội cuối cùng đã trao cho ông rồi, chỉ tiếc ông không đã nắm bắt nó.
Loại người như ông không thích hợp làm việc ở chỗ tôi, nhanh chóng thu dọn đồ đạc cút đi!"
"Tôi..."
Trương Đại Khánh không cam lòng, nhưng lại không làm sao được, chỉ có thể ủ rũ rời khỏi nơi này.
Diệp Phi Nhiên lại nhìn về phía Mã Văn Bác và Chu Lâm Lâm: "Vừa rồi chẳng phải các người nói có tôi ở đây thì sẽ không đến nữa hay sao? Từ hôm nay trở đi, các người sẽ bị liệt vào danh sách đen của nhà hàng tôi, về sau đều sẽ không làm ăn với các người".
Trên mặt Mã Văn Bác đau rát, vừa rồi anh ta muốn dùng thân phận đuổi Diệp Phi Nhiên đi, nhưng người ta lại trở thành ông chủ của nơi này, cuối cùng người phải phải đi lại chính là mình.
"Ranh, có gì đáng để ra oai, người yêu của mày không phải vẫn bị tao cướp đi à", anh ta căm giận trừng mắt với Diệp Phi Nhiên, sau đó nói với Chu Lâm Lâm: "Còn ở đây làm gì? Chưa đủ mất mặt hay sao? Mau đi thôi tôi!"
Nhưng điều bất ngờ là Chu Lâm Lâm không theo anh ta rời đi, mà bổ nhào đến trước mặt Diệp Phi Nhiên, vẻ mặt cầu xin nói: "Tiểu Nhiên, lần này là em sai rồi, nể tình chúng ta lúc trước, chúng ta quay lại có được không?"
Cô ta vừa thầm tính toán trong lòng, mặc dù Mã Văn Bác có tiền, nhưng với mình chỉ là chơi qua đường, cô ta cũng không thể thật sự lấy được bao nhiêu, làm không tốt ngày nào đó còn có thể bị đá bỏ.
Mà Diệp Phi Nhiên không giống vậy, lúc trước khi hai người còn bên nhau, cho dù là có trăm tệ anh cũng đều sẽ tiêu hết vào cô ta, huống hồ hiện tại đã có một nhà hàng lớn giá trị hàng chục triệu.
Nếu có thể ở bên Diệp Phi Nhiên lần nữa, vậy về sau cô ta chính là một phú bà giàu có hàng chục triệu rồi!
Chương 23: Chứng minh cho cô coi
“Cô… Cái con khốn này. Tôi hỏi lại một lần nữa, rốt cuộc cô có đi với tôi không…”
Mã Văn Bác tức đến xanh mặt, lúc nãy vừa nói cướp bạn gái của đối phương, kết quả lại bị người phụ nữ đó đá ngay lập tức, khiến anh ta xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.
Chu Lâm Lâm không thèm quan tâm đến Mã Văn Bác đang tức giận, lặp lại một lần nữa: “Tiểu Nhiên, lần này thật sự là lỗi của em, em đã bị dụ dỗ bởi lời ngon tiếng ngọt của người này.
Anh cho em thêm một cơ hội, sau này em sẽ đối xử tốt với anh”.
Trước đây, khi cô ta và Diệp Phi Nhiên còn ở bên nhau, bất kể cô ta mắc phải lỗi lầm gì, chỉ cần cúi đầu nhận lỗi rồi nói thêm vài câu thì cuối cùng Diệp Phi Nhiên cũng tha thứ.
Nhưng cô ta quên mất bây giờ không thể so với trước đây nữa, lúc đó họ là người yêu của nhau, bây giờ cô ta đã phản bội lại tình yêu của họ, bản chất của lỗi lầm không giống nhau.
Hơn nữa, bây giờ Diệp Phi Nhiên đã là người thừa kế của Cổ Y Môn, xét về tầm nhìn hay cảnh giới thì cũng đều đã khác xa so với trước đây.
Sao anh có thể không nhận ra, sở dĩ Chu Lâm Lâm làm như vậy hoàn toàn là vì nhòm ngó đến gia tài của anh, không có liên quan gì đến tình cảm trước đây.
Một khi anh khó khăn trở lại, cô ta vẫn sẽ thẳng chân đá anh đi mà không hề do dự.
Anh lạnh lùng đáp: “Chu Lâm Lâm, có một số lỗi lầm không thể mắc, một khi đã mắc phải thì sẽ không còn cơ hội sửa sai nữa, dẹp trò đó của cô đi”.
“Giống như những gì cô đã nói, từ nay về sau giữa chúng ta sẽ không còn bất cứ quan hệ gì nữa, không ai níu giữ gì ai thêm nữa”.
“Tiểu Nhiên, em chỉ đùa với anh thôi, anh đừng tưởng là thật, người em yêu vẫn là anh”.
Chu Lâm Lâm vẫn còn ôm mộng tưởng viễn vông, cố gắng vì giấc mơ tỷ phú của mình.
“Con đ*ếm không biết xấu hổ, cô hãy đợi đấy, còn cả thằng nghèo kiết xác này nữa, chúng ta vẫn chưa xong đâu”.
Mã Văn Bác không còn mặt mũi ở lại đó nữa, tức giận đùng đùng rời đi.
“Bác sĩ Diệp, tôi còn có việc nên phải đi trước đây, lát nữa tôi sẽ cho một giám đốc đến để giúp cậu sắp xếp việc của quán”.
Đổng Thiên Đạt cũng biết không nên ở lại đó lâu nên chào một tiếng rồi vội vã rời khỏi.
“Tiểu Nhiên, anh hãy tha thứ cho em một lần đi, chỉ một lần thôi có được không? Sau này chúng ta bên nhau, anh nói thế nào thì là thế đấy…”
Chu Lâm Lâm thấy trong phòng không còn ai nữa thì nhào đến, muốn dùng cơ thể của mình để đổi lấy sự tha thứ của đối phương nhưng lại bị Diệp Phi Nhiên đẩy ra.
“Chu Lâm Lâm, tôi nhắc lại một lần nữa, giữa chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa, xin cô hãy tự trọng”.
Qua sự việc lúc nãy, Diệp Phi Nhiên đã hoàn toàn thất vọng với cô gái này, tình cảm trước đây cũng không còn nữa.
“Gì chứ hả? Diệp Phi Nhiên, anh muốn thế nào?”
Lúc chỉ có hai người với nhau, Chu Lâm Lâm lại bất giác trở lại với dáng vẻ cao cao tại thượng trước đây của mình: “Em đã xin lỗi anh rồi, anh còn muốn sao nữa?”
“Ngoài em ra, anh còn có thể tìm được một cô bạn gái đẹp thế này sao?”
Chính vào lúc đó, một giọng nói dịu dàng truyền đến: “Đương nhiên là có thể, tôi là bạn gái của anh ấy, hơn nữa còn đẹp hơn cô nhiều”.
Trong lòng mỗi cô gái, bản thân luôn là người đẹp nhất, tuyệt đối sẽ không dễ dàng nhận thua.
Nghe thấy đối phương tự nhận là đẹp hơn mình, Chu Lâm Lâm vừa định mỉa mai đáp trả thì khi quay đầu, cô ta lập tức câm miệng, không thốt ra được lời nào.
Vì cô gái trước mặt quá xinh đẹp, đẹp tới mức làm cô ta tự ti, khiến cô ta mất luôn dũng khí phản kích.
Không có so sánh thì sẽ không đau thương, Chu Lâm Lâm đúng là có chút nhan sắc nếu đứng giữa đám đông bình thường nhưng trước mặt cô gái này, cô ta lập tức mờ nhạt.
Người tới đúng là Tần Giai Kỳ, hôm nay cô mặc một chiếc váy Bohemian dài, dáng người cao thon thả, điện nước đầy đủ, đúng là còn hoàn hảo hơn cả vóc dáng của người mẫu quốc tế.
“Cô... cô là ai?”
Chu Lâm Lâm chột dạ hỏi.
“Sao, thính lực cô tệ thế à? Vừa rồi tôi mới giới thiệu là bạn gái của Tiểu Nhiên mà”.
Tần Giai Kỳ bước tới cạnh Diệp Phi Nhiên, khoác lên tay anh.
“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!”
Trong lòng Chu Lâm Lâm, Diệp Phi Nhiên chỉ là một thằng nghèo hèn, sao có được cô bạn gái ưu tú thế này.
“Không tin à? Tôi chứng minh cho cô xem nhé!”
Tần Giai Kỳ hôn nhẹ lên mặt Diệp Phi Nhiên một cái: “Sao? Giờ tin chưa?”
Diệp Phi Nhiên có chút ngẩn ngơ, Tần Giai Kỳ giải vây cho mình, anh hiểu, dù sao anh cũng từng giúp cô nhưng không ngờ cô lại hôn anh.
Tuy yêu đương hơn một năm rồi nhưng tới giờ, Chu Lâm Lâm chưa từng hôn anh, đây là lần đầu tiên anh được một người thuộc phái nữ hôn, trong người như có dòng điện chạy ngang, cảm giác tuyệt tới mức không thể diễn tả.
Chu Lâm Lâm sửng sốt rồi lại hét toáng lên: “Tôi không tin, tôi không tin đâu, ả này chắc chắn do anh mướn tới!”
Cô ta vẫn rất coi thường Diệp Phi Nhiên, dù thế nào, cô ta cũng cho rằng anh không thể tìm được ai xuất sắc hơn mình.
“Mướn tôi á?”, Tần Giai Kỳ mỉm cười tự tin: “Xin tự giới thiệu, tôi là phó tổng giám đốc của tập đoàn Tần thị, trong tay có tài sản tổng giá trị hàng tỷ, có hơn nghìn công nhân viên, cô cảm thấy ai có đủ tiền thuê tôi?”
Chu Lâm Lâm như rơi vào vực thẳm, người ta chẳng những đẹp hơn hơn cô ta, quyến rũ hơn cô ta mà thân phận và địa vị còn đè ép được cả cô ta, thế thì sao cô ta bì nổi?
Diệp Phi Nhiên không muốn tiếp tục dây dưa với Chu Lâm Lâm, anh quay đầu nói với Tần Giai Kỳ: “Tới từ bao giờ?”
“Cũng nãy giờ rồi, ở ngoài đã nghe được chuyện của các người gần hết rồi”.
Tần Giai Kỳ thân mật kéo tay Diệp Phi Nhiên, nói với Chu Lâm Lâm: “Thú thật với cô, tôi nên cảm ơn cô rất nhiều, nếu không phải cô ngu xuẩn ham tiền thì tôi sẽ không có người bạn trai xuất sắc như Diệp Phi Nhiên!”
Vừa mất đi Mã Văn Bác, giờ không thể níu kéo Diệp Phi Nhiên, cộng thêm áp lực từ Tần Giai Kỳ, cảm xúc Chu Lâm Lâm hoàn toàn mất khống chế.
Cô ta điên cuồng hét: “Sao có thể như vậy? Có người phụ nữ nào không thích tiền? Cô nghĩ mọi phụ nữ đều như cô, vừa sinh ra là đã ngậm thìa vàng à, tôi chỉ muốn có cuộc sống tốt hơn mà thôi, có gì sai sao?”
Diệp Phi Nhiên thầm lắc đầu, người ta có lý mới hiên ngang được, cô ta lại có thể nói ra sự vô liêm sỉ của mình một cách hùng hồn như thế, người như vậy đúng là rất ít, không biết sao trước đây mình lại yêu cô ta nữa.
Anh nói: “Được rồi, cô muốn theo đuổi cái gì thì cũng không liên quan tới tôi, hiện tại chúng ta không có quan hệ gì cả, cô đi đi!”
Chu Lâm Lâm hiện tại đã biết cái gì là xôi hỏng bỏng không, oán hận trừng Diệp Phi Nhiên rồi quay đầu ra cửa.
“Chờ đã!”
Tần Giai Kỳ gọi lại.
“Cô còn muốn gì nữa?”, Chu Lâm Lâm phẫn nộ quát.
“Không có gì, tôi chỉ muốn nói cho cô biết rằng thích tiền không có gì sai nhưng phải thông minh một chút, đừng để bị người ta dụ rồi cho hết mọi thứ”.
Tần Giai Kỳ bước lên hai bước, chỉ về phía vòng ngọc phỉ thúy trên cổ tay Chu Lâm Lâm mà nói: “Thứ này của cô là dùng đá hoa cương nấu tan chảy mà thành, chẳng những không đáng tiền mà còn có hại cho cơ thể, đeo lâu không chừng sẽ bị ung thư đó”.
Chu Lâm Lâm sửng sốt rồi la lên: “Cái gì, không thể nào! Đây là vòng tay phỉ thúy Mã Văn Bá tặng tôi, giá hơn hai mươi nghìn lận, có cả giấy chứng nhận cơ mà!”
Cô ta đồng ý hẹn hò với Mã Văn Bác là vì chiếc vòng tay này, dù thế nào thì cô ta cũng không thể tin nổi chuyện nó là giả.
Tần Giai Kỳ khinh thường: “Tôi nói cô nghe, muốn mua bán loại hàng ngọc thạch phỉ thúy này phải có trình độ, nhà tôi chuyên kinh doanh mặt hàng này, cô cảm thấy lời tôi không đảm bảo bằng cái giấy chứng nhận gì kia à?”
Chương 24: Gặp rắc rối
Diệp Phi Nhiên vốn không chú ý đến chiếc vòng tay này. Bây giờ nhìn bằng thần thức, anh mới phát hiện chất liệu bên trong đúng là kết cấu đá hoa cương, không có chút linh khí nào cả, ngược lại còn có một lớp khí tức màu xám.Tiếp xúc lâu ngày với loại khí tức này sẽ gây tác hại rất lớn đối với cơ thể người.
Thấy Chu Lâm Lâm không tin lắm, Tần Giai Kỳ bèn lấy chiếc thìa canh từ trên bàn, tháo chiếc vòng ngọc trên cổ tay ra rồi gõ thìa vào đó, âm thanh rất trong và êm tai.
“Thật ra, muốn giám định món đồ này cũng rất đơn giản, thử gõ xem nó có âm thanh thế nào, nếu trong thì là phỉ thuý và ngọc, nếu đục thì là đá”.
Chu Lâm Lâm bèn tháo vòng tay ra, dùng thìa canh gõ vào. Âm thanh “lục cục” vang lên, không hề trong trẻo êm tai như vòng của Tần Giai Kỳ.
“Mã Văn Bác, đồ khốn kiếp!”
Sau khi xác định đây là vòng tay giả có hại cho cơ thể, Chu Lâm Lâm liền giận dữ đập mạnh nó xuống sàn.
“Lách cách”, chiếc vòng tay ấy vỡ vụn thành từng mảnh, để lộ phần không được nhuộm màu bên trong, quả thật là đá hoa cương.
Tần Giai Kỳ tiến đến gần hơn, vừa chỉ vào chiếc túi LV của cô ta vừa nói: “Đừng nói là tên kia cũng xem thứ này là đồ thật và tặng nó cho cô đấy nhé? Nói cho cô biết, đây là hàng giả, trên mạng bán có vài chục tệ thôi”.
“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào. Đây là túi LV bản giới hạn mà bạn của anh ấy mua từ nước ngoài về, hơn bốn mươi nghìn tệ đấy, chắc chắn không thể là hàng giả”.
Chu Lâm Lâm đã đứng trên bờ vực sụp đổ rồi. Vì chiếc vòng tay này, cô ta đã trèo lên giường Mã Văn Bác. Vì chiếc túi này, cô ta đã chia tay với Diệp Phi Nhiên. Cả hai thứ này mà là hàng giả thì cô ta chết mất.
“Nhìn là biết cô chưa từng dùng túi LV chính hãng. Bây giờ để tôi giám định miễn phí cho cô nhé”, Tần Giai Kỳ nói: “Trên túi LV chính hãng, vòng tròn R khắc chữ thương hiệu có kích thước nhỏ nhất trong ba hàng chữ tiếng Anh, còn của cô thì lại không nhỏ, thậm chí còn to nhất”.
“Nhìn vào bộ phận kim loại trên túi đi, các bộ phận kim loại trên túi chính hãng được đánh bóng tốt, khắc chữ rõ ràng, độ bóng nhẹ nhàng. Còn túi của cô, vừa nhìn đã biết là sơn, chữ cũng không rõ”.
“Điều quan trọng nhất là túi của cô còn chẳng phải túi da thật, đây là hàng kém chất lượng được nhuộm màu”.
Nói rồi, cô lấy cốc nước còn non nửa của Diệp Phi Nhiên vẩy lên túi LV của Chu Lâm Lâm, đoạn lấy hai ngón tay vuốt qua, màu tím đỏ của túi lập tức dính lên tay.
Giờ thì dù là kẻ ngốc cũng biết đây là túi giả!
“A… Tôi phải giết anh, đồ họ Mã kia!”
Chu Lâm Lâm hét lên một tiếng đầy tuyệt vọng, sau đó lao ra khỏi phòng như một kẻ điên.
Từ bỏ mỏ kim cương thượng hạng chỉ vì hai món đồ giả vô giá trị, làm gì có ai chịu đựng được đả kích lớn như thế.
Khẽ lắc đầu, Diệp Phi Nhiên nói: “Tội tình gì phải thế?”
Nếu không vạch trần, Chu Lâm Lâm còn được an ủi đôi chút với hai món hàng giả ấy. Bây giờ thì ngay cả niềm an ủi cuối cùng trong lòng cô ta cũng tan thành mây khói.
Tần Giai Kỳ cười bảo: “Cô ta vì tiền mà vứt bỏ anh, tôi phải cho cô ta biết hành động ấy ngu xuẩn đến mức nào”.
Diệp Phi Nhiên đáp: “Chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi. Chuyện hôm nay, cảm ơn cô đã giúp tôi nhé”.
Nhìn anh bằng ánh mắt sáng rực, Tần Giai Kỳ hỏi: “Anh định cảm ơn tôi thế nào đây? Vừa rồi là nụ hôn đầu của tôi đấy”.
Diệp Phi Nhiên bảo: “Thế phải làm sao? Tôi tặng lại nụ hôn đầu cho cô à?”
“Ai mà thèm”.
Gò má Tần Giai Kỳ ửng đỏ. Không biết tại sao cô lại nghĩ đến người đàn ông suốt cả ngày hôm nay, ngay cả lúc làm việc cũng mất tập trung.
Khó khăn lắm mới chống cự đến giờ tan làm, lúc nghe Chu Lâm Lâm nói Diệp Phi Nhiên không có bạn gái, cô lập tức đứng ra không chút chần chừ, tựa như rất khao khát có được cơ hội này vậy. Thậm chí, cô còn không hề do dự trao đi nụ hôn đầu mà mình đã gìn giữ suốt hai mươi mấy năm nay.
Để che giấu sự xấu hổ của mình, cô bèn đổi chủ đề: “Rốt cuộc anh đã giúp Đổng Thiên Đạt làm chuyện gì mà lại được ông ấy tặng cả nhà hàng vậy?”
“Lần đó con trai ông ấy trúng một loại vi-rút lạ, đã được tôi cứu chữa…”
Diệp Phi Nhiên kể lại chuyện ở bệnh viện Giang Nam, “Để cảm ơn tôi, ông ấy đã tặng nhà hàng này cho tôi, xem như tiền khám bệnh”.
Tần Giai Kỳ kinh ngạc hỏi: “Y thuật của anh tốt đến thế cơ à?”
Diệp Phi Nhiên đáp: “Trên khắp thế gian này, không ai có y thuật giỏi hơn tôi”.
“Khoác lác”.
Hẳn nhiên là Tần Giai Kỳ không tin. Đúng lúc này, điện thoại của Diệp Phi Nhiên chợt đổ chuông. Là cuộc gọi của Châu Vĩnh Lương,cục trưởng Cục Vệ sinh.
Anh nhấn nút nghe máy: “Cục trưởng Châu, có chuyện gì à?”
Đầu dây bên kia, Châu Vĩnh Lương hào hứng nói: “Bác sĩ Diệp đang ở đâu thế? Tối nay tôi muốn mời anh một bữa”.
“Nói thật với anh nhé, chuyện học sinh tiểu học đột nhiên nhiễm vi-rút lần trước ấy, Cục Vệ sinh đã xử lý rất hiệu quả, không để lại hậu quả nghiêm trọng hay ảnh hưởng xấu nào”.
“Tôi vừa được cấp trên biểu dương và nhận một khoản tiền thưởng khá lớn”.
“Uống nước nhớ người đào giếng. Mọi chuyện đều là công lao của anh. Tất nhiên là tôi phải cảm ơn anh rồi, đại thần y”.
“Chuyện này có đáng gì đâu, đó là bổn phận của người bác sĩ như tôi mà”, Diệp Phi Nhiên đáp: “Có điều, chúng ta nên ăn mừng chuyện cục trưởng Châu được khen thưởng. Bây giờ tôi đang ở nhà hàng Tuý Giang Nam, cứ đến đây nhé”.
“Được, tôi đang ở cách đó không xa, sẽ đến ngay”.
Châu Vĩnh Lương nói xong thì cúp máy. Lúc này, một người đàn ông độ bốn mươi dẫn theo nhân viên quản lý cấp trung của nhà hàng đến trước cửa phòng.
Người đàn ông trung niên cất lời: “Chào anh Diệp, tôi là Lưu Khải. Ông Đổng bảo tôi đến đây thay thế Trương Đại Khánh, tạm thời trông coi nhà hàng này giúp anh”.
“Ồ! Vất vả cho ông rồi”.
Lưu Khải trông rất tháo vát và giàu kinh nghiệm. Diệp Phi Nhiên vô cùng hài lòng với sự sắp xếp này của Đổng Thiên Đạt.
Về nhà hàng này, anh tự có sắp xếp. Mẹ anh vẫn luôn kinh doanh cửa hàng bánh bao của riêng mình, tiền chẳng kiếm được bao nhiêu, lại dãi gió dầm mưa vô cùng vất vả.
Âu Dương Lam là người phụ nữ rất mạnh mẽ, dù mình có tiền, bà cũng sẽ không chịu được nhàn rỗi. Bây giờ có nhà hàng này rồi, anh có thể cho mẹ đến đây hưởng phúc.
Song để mẹ làm tổng giám đốc tất nhiên là không phù hợp, Lưu Khải chỉ là sự sắp xếp tạm thời. Sau này, khi đã tìm được ứng viên thích hợp, anh vẫn phải trả Lưu Khải về cho Đổng Thiên Đạt.
Sau khi gặp mặt, Lưu Khải và những người khác vào vị trí, nhà hàng lại vận hành đâu vào đấy, không hề rơi vào cảnh hỗn loạn sau sự rời đi của Trương Đại Khánh.
Không lâu sau, Châu Vĩnh Lương đã đến nơi. Diệp Phi Nhiên giới thiệu ông ta và Tần Giai Kỳ. Ba người bắt đầu ngồi xuống dùng bữa.
Tay nghề của đầu bếp Tuý Giang Nam thật sự rất tuyệt, ba người dùng bữa vui vẻ vô cùng.
Một lúc sau, Lưu Khải đột nhiên vội vàng chạy vào phòng, lo lắng nói: “Thưa anh, có chuyện rồi. Một nhóm người tự xưng là đội kiểm tra vệ sinh đột nhiên xông vào, nói rằng vệ sinh của nhà hàng chúng ta không đạt tiêu chuẩn, yêu cầu tạm ngừng kinh doanh để chấn chỉnh”.
Diệp Phi Nhiên cau mày, mình vừa tiếp quản nhà hàng thì đã gặp rắc rối ngay. Anh lập tức nhận ra chuyện này có liên quan đến Mã Văn Bác. Chỉ có Mã Văn Bác biết rõ chuyện này và từng xích mích với anh.
Nghe Lưu Khải báo cáo xong, sắc mặt của Châu Vĩnh Lương rất khó tả.
Lãnh đạo như ông ta còn đang ngồi dùng bữa ở trên tầng, thế mà cấp dưới lại đến đây gây rối. Bảo ông ta phải giấu mặt vào đâu, bữa cơm này làm sao ăn tiếp bây giờ?
Ông ta cất lời: “Anh Diệp, chuyện này cứ giao cho tôi. Để tôi xuống lầu xem thử”.
Diệp Phi Nhiên đáp: “Chúng ta cùng đi đi”.
Dứt lời, cả ba người theo chân Lưu Khải xuống đại sảnh dưới lầu.
Chương 25: Nhịn lâu rồi đấy
Trên đường đi xuống, Diệp Phi Nhiên nói với Châu Vĩnh Lương: “Cục trưởng Châu khoan sốt ruột, nếu người ta chỉ đến kiểm tra bình thường thì chúng tôi nên phối hợp mà”.
Châu Vĩnh Lương khẽ gật đầu, sau khi xuống lầu cũng không vội đi lên trước, mà lặng lẽ theo sau hai người họ.
“Đi đi, đi đi, đừng ăn ở đây nữa, vệ sinh của nhà hàng này không đạt tiêu chuẩn đâu”.
“Đi nhanh lên đi, ở đây ngừng kinh doanh rồi…”
Khi đến đại sảnh, họ nhìn thấy bốn, năm người mặc đồng phục kiểm tra vệ sinh đang đuổi thực khách dùng cơm ở sảnh. Một người trung niên dẫn đầu đang đứng hút thuốc bên cạnh Mã Văn Bác.
Người quản lý của đại sảnh nói với người trung niên kia: “Ông có thể tắt thuốc lá không ạ? Ở chỗ chúng tôi cấm hút thuốc”.
Người đàn ông trung niên khinh khỉnh nhìn đối phương: “Nhà hàng này sắp đóng cửa rồi, ông đây hút điếu thuốc thì đã làm sao?”
“Mà lắm chuyện như thế làm gì? Anh cũng chẳng phải ông chủ. Mau gọi chủ của các người ra đây”.
Mấy người họ nhìn thấy cảnh tượng này vừa lúc đang đi xuống cầu thang. Lưu Khải tiến lại, giận dữ quát: “Các vị dựa vào cái gì mà bắt nhà hàng chúng tôi ngừng kinh doanh?”
Người trung niên cười khẩy: “Vệ sinh ở đây không đạt chuẩn, nhỡ gây chết người cho thực khách thì sao? Nên đóng cửa để chấn chỉnh lại”.
Lưu Khải nói: “Mọi thứ ở đây đều là kinh doanh hợp pháp và đúng quy định. Vệ sinh không có vấn đề gì. Các vị còn chưa đi vào bếp của chúng tôi, dựa vào cái gì để nói chúng tôi không đạt chuẩn?”
“Dựa vào cái gì à? Dựa vào việc ông đây là trưởng phòng thanh tra, tôi nói ai đạt chuẩn thì người đó đạt chuẩn, nói ai không đạt chuẩn thì kẻ đó không đạt chuẩn”.
Châu Vĩnh Lương đang đứng ở phía sau, nếu những người này chỉ tiến hành kiểm tra như bình thường, ông ta sẽ không nhúng tay vào. Nhưng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, ông ta lập tức tiến lên, phẫn nộ hỏi: “Nhảm nhí. Ai cho các người cái quyền đấy?”
Người trung niên khinh bỉ nhìn ông ta: “Ông già, nhàn rỗi quá đâm ra thích lo chuyện bao đồng à? Cút đi, ông không phải chủ ở đây, chuyện này chẳng liên quan gì đến ông cả”.
“Này…”
“Đừng tức giận, chuyện này cứ để tôi xử lý”.
Châu Vĩnh Lương giận run người, vừa định nổi cáu thì bị Diệp Phi Nhiên kéo ra sau.
Anh nhìn người trung niên trước mặt, hỏi với vẻ giễu cợt: “Ông không quen người này à?”
Người trung niên vừa hút thuốc vừa nói: “Sao tôi phải quen chứ? Ông ta tài giỏi lắm hả?”
Lúc này Mã Văn Bác mới đắc ý lên tiếng: “Tên họ Diệp kia, cuối cùng cũng xuống rồi à, giờ đã biết ông đây lợi hại đến mức nào rồi chứ”.
“Tưởng mình có nhà hàng thì giỏi lắm. Dám chọc giận tôi à, tôi cho anh đóng cửa ngay”.
Tần Giai Kỳ hỏi: “Nhà hàng lớn như vậy, muốn bắt người ta đóng cửa cũng phải có lý do chứ?”
Mã Văn Bác liếc nhìn cô với ánh mắt tham lam, đoạn vênh váo nói: “Đây là trưởng phòng Lưu của phòng thanh tra vệ sinh. Vừa nãy đã nói rồi đấy, lời của ông ấy chính là lý do, ông ấy bảo đóng cửa thì phải đóng cửa”.
“Nói thật nhé, nếu hôm nay không làm tôi hài lòng, sau này nhà hàng của các người đừng hòng mở cửa nữa”.
Diệp Phi Nhiên ngăn Tần Giai Kỳ lại, đoạn hỏi: “Thế anh nói xem, tôi phải làm sao mới có thể làm các anh hài lòng?”
“Nhóc con, bây giờ đã biết kết cục của việc đắc tội tôi rồi chứ? Vừa rồi chẳng phải còn tỏ vẻ giàu có đấy à? Bây giờ biết sợ rồi sao?”
“Tôi nói cho anh biết, dù anh có tiền cũng chỉ là tên nhà giàu mới nổi, hoàn toàn không so bì được với mạng lưới quan hệ của tôi. Muốn chơi cho anh chết thì là chuyện nhỏ”.
Mã Văn Bác đắc ý nói: “Nể tình anh thức thời, tôi cũng không muốn làm khó anh quá. Một triệu, chỉ cần hôm nay anh bỏ ra một triệu, chuyện này sẽ được bỏ qua”.
Tần Giai Kỳ tức tối nói: “Việc gì phải đưa tiền cho anh? Sao anh không đi ăn cướp luôn đi?”
Người đàn ông trung niên cất lời: “Cô nhóc, sao lại nói nhảm nhiều quá vậy? Có tin tôi không lấy tiền mà sẽ đóng luôn nhà hàng của cô và khiến cô không bao giờ mở cửa được nữa hay không?”
Diệp Phi Nhiên hỏi: “Một triệu không phải là con số quá lớn, nhưng cũng phải cho tôi một lý do chứ?”
Người đàn ông trung niên vênh váo đáp: “Cần lý do à? Vệ sinh ở đây không đạt tiêu chuẩn, một triệu chính là tiền phạt”.
Châu Vĩnh Lương giận tái mặt, không nhịn được lại phải lên tiếng: “Mở miệng là đòi một triệu, đúng là oai phong thật đấy”.
“Rốt cuộc anh là ai? Đưa giấy tờ cho tôi xem!”
Người đàn ông trung niên bất mãn nói: “Ông già kia, con gái người ta xinh đẹp nói một hai, câu thì tôi còn nhịn được. Lão già xấu xí như ông sao lại thích nhúng tay vào thế nhỉ?”
“Giấy tờ của tôi mà để ông xem à, cút sang chỗ khác đi”.
Diệp Phi Nhiên lại phải ngăn cản Châu Vĩnh Lương, đoạn cất tiếng hỏi: “Ông thuộc bộ phận nào vậy?”
Mã Văn Bác nói: “Vị này là trưởng phòng Lưu của phòng thanh tra đấy. Dám đắc tội ông ấy thì nhà hàng này sẽ bị đóng cửa ngay”.
“Trưởng phòng Lưu à? Oai phong quá nhỉ”, Diệp Phi Nhiên nói với vẻ trêu cợt: “Ngay cả cục trưởng còn không quen biết mà còn dám nói bản thân là trưởng phòng thanh tra”.
Người đàn ông trung niên khinh khỉnh đáp: “Lấy cục trưởng ra doạ tôi à? Nói cho mà biết, nếu cục trưởng của chúng tôi đến đây thì hậu quả của nhà hàng này còn nghiêm trọng hơn. Đến lúc ấy, bỏ ra một triệu cũng không giải quyết được đâu”.
“Nhưng cục trưởng của ông đã đến đây rồi”, Diệp Phi Nhiên nói: “Xin giới thiệu, vị này là cục trưởng Châu của Cục Vệ sinh”.
“Ngay cả cục trưởng là ai cũng không biết mà còn dám chạy đến đây đóng giả trưởng phòng thanh tra, xem ra vở kịch này không đạt chuẩn rồi”.
Người đàn ông trung niên thoáng biến sắc, đoạn đáp trả: “Ranh con, lấy cục trưởng ra hù doạ tôi à? Tưởng tìm bừa một ông già là có thể làm cục trưởng của tôi chắc?”
Châu Vĩnh Lương giận dữ nói: “Tôi chính là cục trưởng của Cục Vệ sinh. Anh ở phòng ban nào, mau nói rõ ra”.
Lần này, người đàn ông trung niên đã lộ vẻ hoảng loạn, bèn ngoái đầu nhìn Mã Văn Bác.
Mã Văn Bác chẳng hề lo lắng, ném tàn thuốc trên tay xuống đất, vừa mỉa mai nhìn Châu Vĩnh Lương vừa bảo: “Ông già đần độn này mà cũng muốn giả làm cục trưởng à? Quần áo trên người chắc chẳng đáng năm trăm tệ đâu nhỉ?”
Anh ta đã tìm hiểu ngọn ngành về Diệp Phi Nhiên rồi, một kẻ nghèo hèn như anh, chẳng biết may mắn thế quái nào mà lại cứu được con trai của Đổng Thiên Đạt.
Nhưng nói thế nào đi nữa thì nghèo vẫn là nghèo, không có bất kỳ quan hệ gì cả, lại càng không thể quen biết cục trưởng Cục Vệ sinh.
Anh ta không để ý đến gương mặt tái xanh của Châu Vĩnh Lương nữa, đoạn bảo Diệp Phi Nhiên: “Một triệu, rốt cuộc anh có đưa hay không? Không đưa thì bây giờ tôi cho nhà hàng của anh đóng cửa ngay bây giờ!”
Người đàn ông trung niên nọ tựa như đã lấy lại tự tin, gọi mấy tên thuộc hạ ở bên cạnh: “Được rồi, đừng phí lời với cậu ta nữa. Bây giờ sẽ niêm phong nhà hàng, cứ chờ đóng cửa đi!”
“Đóng cái đầu ông. Bố mày nhịn lâu rồi đấy!”
Diệp Phi Nhiên vung chân đá người đàn ông trung niên kia ngã xuống đất.
Những người khác đều giật nảy mình, không ngờ thanh niên này mới vừa nãy còn rất lịch sự lại nóng tính như vậy, nói xong là ra tay ngay.
Rất nhiều người đang tụ tập trước nhà hàng để hóng chuyện. Bọn họ cũng rất sửng sốt. Nên biết rằng những người này bình thường đều là “ông lớn” cao cao tại thượng, thế mà chủ nhà hàng này lại dám ra tay đánh.
Người đàn ông trung niên hẳn nhiên không ngờ được kết quả này. Đến khi hoàn hồn, ông ta vô cùng tức giận, liền ra lệnh cho mấy tay thuộc hạ: “Biến thành lũ ngốc hết rồi à? Xông lên ngay cho tôi! Đánh tàn phế thằng nhóc này rồi phá nhà hàng của nó!”
Sau khi nhận được mệnh lệnh, bọn người này lập tức lao về phía Diệp Phi Nhiên với vẻ mặt hung dữ.