Nhìn 5000 bày trước mặt, người đàn ông trung niên tỏ vẻ không dám tin nói: “Cậu bạn, cậu chắc muốn mua bức tranh chữ này chứ?”
Diệp Phi Nhiên mỉm cười đáp: “Tiền tôi đã lấy ra rồi mà còn giả được chắc”.
“Được rồi, tôi nhận tiền, giờ bức này là của cậu”.
Người đàn ông vui vẻ nhận tiền, cứ tưởng lần này mình lỗ rồi, ai dè lại thay đổi tình thế ngoạn mục vậy.
Sau khi cầm tiền, ông ta vui vẻ rời khỏi tiệm đồ cổ, còn Diệp Phi Nhiên thì cuộn bức tranh lại cất đi.
Chủ cửa hàng thấy tuy Diệp Phi Nhiên ăn vận bình thường, nhưng chi tiền rất mạnh tay nên lập tức chạy đến đón tiếp: “Cậu bạn, cậu còn cần những bức của Nhan Chân Khanh không? Chỗ tôi có nhiều lắm”.
Diệp Phi Nhiên lắc đầu nói: “Không, một bức này là đủ rồi”.
Ông chủ vẫn chưa chịu bỏ qua: “Cậu bạn, nói thật với cậu, bức này là hàng giả đấy”.
Diệp Phi Nhiên không muốn phí lời với ông ta nên tiện miệng nói: “Không thể nào, tôi thấy bức này mới là thật”.
Ông chủ: “Cậu bạn, tôi không lừa cậu đâu. Lần trước, tôi có tham gia một buổi giám định đổ quý giá, có một bàn lão mang bức này đến. Chuyên gia kiểm tra xong thì phát hiện chẳng những nó là đồ giả, mà cách gia công lại cũng rất thô sơ cho nên không đáng tiền đâu. Bà già kia định mang về nhà dán tường rồi nhưng kết quả tôi đã mua lại với giá 50 đồng”.
Ông ta kể lại chuyện đó, mục đích là muốn để Diệp Phi Nhiên hối hận rồi mua thêm bức khác ở chỗ mình.
Không ngờ Diệp Phi Nhiên lại lắc đầu nói: “Đôi khi kết quả của chuyên gia cũng chưa chắc đã chuẩn”.
“Cậu bạn, cậu cứng đầu quá đấy!”
Ông chủ nói rồi lấy hơn chục bức tranh chữ ở dưới quầy lên: “Cậu xem đi, các bức này đều là hàng thật, cậu cứ chọn đại một bức, tôi sẽ bán cho cậu với giá thấp nhất”.
Diệp Phi Nhiên: “Không cần, tôi có rồi”.
“Cậu bạn, cậu đừng đi vội”, ông chủ gọi Diệp Phi Nhiên lại, sau đó lấy một cuộn tranh mở ra rồi nói: “Cậu nhìn đi, bức này của Kỷ Hiểu Lam đấy, cậu mua về cất đi vài năm kiểu gì bán ra cũng lãi gấp mấy lần”.
Diệp Phi Nhiên liếc nhìn bức tranh, bên trên có linh khí nhàn nhạt, điều này chứng tỏ đây đúng là bút tích của Kỷ Hiểu Lam thật.
Chắc ban đầu, bức người đàn ông trung niên kia ưng ý là bức này, điều này khiến anh không khỏi nghĩ tới câu chuyện cười dùng bát mua mèo, xem ra ông chủ hàng này lại định dùng ngón nghề cũ rích để lừa anh mắc bẫy.
Thứ anh cần tìm là pháp khí, còn tranh chữ chỉ là tiện thể kiếm ít tiền thôi, cho nên anh chẳng buồn phí lời thêm với ông ta mà quay đầu bỏ đi luôn.
Ông chủ bận rộn hồi lâu mà Diệp Phi Nhiên vẫn chẳng thèm nhìn tranh lấy một cái, điều này làm ông ta nổi giận nên sa sầm mặt: “Tôi hỏi này, có phải đầu óc cậu có vấn đề không? Bỏ 5000 ra mua một bức tranh giả mà coi nó như bảo bối, không biết trong đầu đựng cái gì nữa?”
Câu nói này thật sự rất khó nghe, thậm chí còn có ý công kích.
Diệp Phi Nhiên không muốn so đo với ông ta, nhưng sau khi nghe mấy lời đó xong thì quay lại nói: “Rõ ràng đang có bảo bối trong tay mà lại gặng bán cho người ta như đồ bỏ đi, ông có bị mù không hả?”
“Đừng bảo cậu gọi thứ này là bảo bối nhé?”, ông chủ đầy vẻ coi thường: “Nhóc con, tôi nói cho cậu biết, người muốn ăn trên cơ tôi còn chưa ra đời đâu”.
Ông ta vốn ho Bạch, nhưng lại có gương mặt xấu xí và rất gian xảo nên người trong giới chơi đồ cổ đều gọi ông ta là Chuột Bạch.
Diệp Phi Nhiên giơ bức vẽ trong tay lên nói: “Đúng thế, đây là siêu bảo bối đấy, tiếc là ông không phát hiện ra”.
Chuột Bạch đảo mắt với vẻ gian manh rồi nói: “Nếu cậu đã tự tin như vậy thì chúng ta cá cược đi!”
Ông ta đã lăn lộn trong giới đồ cổ nhiều năm, tự thấy mình có con mắt tinh thường, hơn nữa bức tranh này đã qua kiểm định thì sao có thể là của quý gì được.
Diệp Phi Nhiên không ngại cho tên gian thương này một bài học nên nói: “Được, ông muốn cược thế nào?”
Chuột Bạch mừng rỡ, nãy ông ta nói gãy lưỡi mà Diệp Phi Nhiên không mắc mưu, nhưng giờ ông ta có thể kiếm một món qua cá cược rồi.
Ông ta nói: “Nếu cậu có thể chứng minh bức của cậu là đồ quý thì tôi đưa cậu 200 nghìn, ngược lại thì cậu đưa tôi 200 nghìn”.
Với ông ta mà nói thì Diệp Phi Nhiên chính là một con dê béo, kiều gì ông ta cũng phải ngoạm được một miếng.
“Được thôi, nhưng nói suông không ổn, phải có giấy tờ đàng hoàng, không lát ông lại chối”.
“Khỏi, có họ Dương tôi ở đây thì không ai có thể chối cãi được”.
Diệp Phi Nhiên vừa nói dứt câu thì có một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi xuất hiện ở cửa quán.
Người này mặc trường bào với khí chất nho nhã, vừa nhìn đã biết không phải người bình thường.
“Thầy Dương, sao ông lại đến đây?”
Chuột Bạch nhìn thấy người đó thì lập tức đầy vẻ nịnh nọt ra nghênh đón.
“Thầy Dương đến rồi, mau tránh ra!”
Người ranh rồi trên con phố đồ cổ rất dông, sau cuộc trò chuyện ban nãy của Diệp Phi Nhiên và ông chủ quán, đã có cả đống người tụ lại hóng hớt.
Thấy người đàn ông trung niên xuất hiện, đám đông nhanh chóng dạt sang hai bên để nhường một lối đi.
“Ai thế?”
“Không biết à? Đó là quản lý kiêm người giám định của Tụ Bảo Viên đấy, đồng thời cũng là hội trưởng của hiệp hội đồ cổ Giang Nam”.
“Thầy Dương là người rất có tiếng nói ở Tụ Bảo Viên, có ông ấy làm chứng thì không ai dám chối đâu, không thì đừng hòng rời khỏi đây”.
Thầy Dương đi vào xong thì gật đầu với Chuột Bạch, sau đó nhìn bức tranh trong tay của Diệp Phi Nhiên và nói: “Cậu bạn, cho tôi mượn xem một chút được không?”
“Được!”
Diệp Phi Nhiên đưa bức tranh cho ông ấy.
Dương Tử Khiêm mở tranh ra xem, sau đó nhíu mày lại: “Cậu bạn, nghe tôi khuyên một câu, đừng cá cược làm gì”.
Nghe ông ấy nói vậy, Chuột Bạch lập tức xị mặt ra, ông ta còn đang muốn kiếm một món từ con dê béo này, giờ Dương Tử Khiêm lại cản Diệp Phi Nhiên lại thì thành công cốc à.
Nhưng Dương Tử Khiêm là người có địa vị ở đây nên ông ta không dám có nửa lời oán trách.
Song lúc này, Diệp Phi Nhiên lại nói: “Ông Dương, bức tranh này không đơn giản như vẻ bề ngoài đâu, thật ra bên trong có vật quý, ông chỉ cần làm chứng cho chúng tôi là được”.
Dương Tử Khiêm hơi ngẩn ra, đương nhiên ông ấy biết rõ tính cách của Chuột Bạch nên không muốn người thanh niên này bị thiệt.
Nhưng nghe anh nói xong thì ông ấy lại hào hứng nói: “Được thôi, để tôi xem có món đồ cổ nào qua mắt được tôi nào. Tôi sẽ làm chứng cho hai người. Bắt đầu đi, nếu ai thua rồi quỵt nợ thì tôi sẽ xử lý”.
Thấy Diệp Phi Nhiên kiên quyết muốn cá cược, Chuộc Bạch lòng vui như nở hoa, vì làm gì có chuyện ông ta nhìn nhầm.
Chuyên gia giám định đã nói đây là đồ giả, đến nay Dương Tử Khiêm cũng không phát hiện ra điểm đáng quý gì của bức tranh này, chứng tỏ người mua nó đầu óc có vấn đề rồi.
Ông ta đắc ý nói: “Được rồi, giờ có thầy Dương làm chứng thì không ai quỵt được hết, cậu cho mọi người xem cái quý ở trong tranh đi”.
Diệp Phi Nhiên lôi tranh ra, sau đó tháo trục gỗ hai bên xuống.
Chuột Bạch cười mỉa: “Nhóc con, đừng bảo cậu định nói bức tranh có hai lớp nhé? Tôi nói thật cho cậu biết, mấy trò này chúng tôi thử lâu rồi, không có đâu”.
Chương 42: Bản gốc của Nhan Chân Khanh
Diệp Phi Nhiên mặc kệ ông ta rồi tiếp tục công việc của mình.
“Nhóc con, có phải đọc tiểu thuyết huyền nhuyễn nhiều quá nên tưởng gỗ của bức tranh này như gỗ trầm rồi không? Dỏng tai lên mà nghe này, tôi đã xem rồi, đây chỉ là một loại gỗ hết sức bình thường thôi, gộp hết vào cũng chẳng bán nổi mấy chục đồng”.
Diệp Phi Nhiên vẫn ngó lơ Chuột Bạch đang làu bàu không ngưng nghỉ, anh rút trục gỗ bên trái bức tranh ra.
Đến Dương Tử Khiêm còn cau mày khi quan sát hành động của anh, rõ ràng cậu bạn này muốn có phát hiện gì đó từ trong trục tranh, nhưng đây chỉ là một loại gỗ bình thường thì làm gì có gì chứ.
Đúng lúc này, một cảnh tượng bất ngờ đã xảy ra.
Diệp Phi Nhiên giơ tay vỗ nhẹ vào trục gỗ, thứ gỗ trông rất bình thường ấy đã nứt thành đôi, còn bên trong lại có một cuộn tranh hoàn chỉnh.
“Trời ơi! Đúng là trong trục tranh có điều kỳ diệu kìa”.
“Người làm ra nó cũng siêu thật đấy, nhìn kiều gì cũng thấy nó là một khúc gỗ hoàn chỉnh, không ngờ bên trong lại rỗng”.
“Sao cậu bạn này phát hiện ra nhỉ? Lẽ nào có mắt nhìn xuyên thấu? Thế mới biết có vật báu bên trong chứ…”
“Điều đó không quan trọng, quan trọng là cuộn tranh kia là gì, nếu chỉ là một bức vẽ rởm thì có phát hiện cũng bằng không…”
Trong tiếng bàn tán ồn ào, tất cả mọi người đều nhìn về phía cuộn tranh trong tay Diệp Phi Nhiên.
Dương Tử Khiêm sáng mắt lên nói: “Cậu bạn mau mở ra đi”.
Ông ấy cảm nhận được rằng bức tranh được giấu kỹ như vậy thì chắc chắn không thể tầm thường.
Diệp Phi Nhiên nhẹ nhàng mở tranh ra.
Tất cả mọi người đều tập trung quan sát bức tranh, sau đó thấy vẫn là một câu thơ trong Giới Tử Thư của Khổng Minh.
Dưới góc phải của bức tranh có lời dạy, còn phía sau có dấu ấn của Nhan Chân Khanh.
Từ nội dung có thể thấy bức này giống hệt với bức ở mặt ngoài, nhưng chữ viết bên trên thì khác hoàn toàn.
Kết cấu của con chữ trên đây khăng khít, nét bút thanh mảnh, lực bút vừa phải.
Dương Tử Khiêm đứng cạnh đó, vốn ông ấy không mấy quan tâm nhưng sau khi nhìn thấy bút tích của bức tranh thì đã như biến thành người khác, thậm chí còn kích động nói: “Đồ thật, đây chính là tác phẩm thật sự của Nhan Chân Khanh, đúng là không thể tin được!”
Chuột Bạch đã ngẩn ngơ tại chỗ, ông ta không thể ngờ bên trong bức tranh này lại cất tác phẩm thật của Nhan Chân Khanh.
Thường thì mua được bức tranh nào ông ta cũng mang đi kiểm tra, sau đó còn kiểm tra cẩn thận từ giấy đến trục gỗ vì sợ để lọt mất đồ quý.
Nhưng ông ta không thể ngờ rằng trục gỗ của bức tranh này lại rỗng ruột.
Một vị khách đứng xem nãy giờ hỏi: “Thầy Dương, bức này đáng giá bao nhiêu tiền?”
Dương Tử Khiêm nhìn bức tranh thật lâu mới tiếc nuốt rời mắt đi đáp: “Ở một cuộc đấu giá tại Hồng Kông cách đây không lâu, từng bán một tác phẩm của Nhan Chân Khanh, bức ấy không lớn bằng bức này đâu mà bán được những ba triệu. Còn bức này tôi thấy bét cũng phải năm triệu”.
“Trời! Có mỗi bức tranh mà nhiều vậy ư?”
“Cậu kia mất có 5000 mua nó thôi, loáng cái đã có thể bán được năm triệu, thế là hời to rồi còn gì?”
“Anh thì biết cái gì? Bình thường tranh chữ đều bán dựa vào kích cỡ, tranh của Nhan Chân Khanh thừa giá đó”.
Trong tiếng bàn tán của mọi người, Dương Tử Khiêm nói với Diệp Phi Nhiên: “Cậu bạn, không giấu gì cậu, tôi thích nhất tranh chữ của Nhan Chân Khanh, cậu có thể bán lại cho tôi được không? Cậu cứ ra giá, tôi sẽ không để cậu bị thiệt đâu, sáu triệu được không?”
Diệp Phi Nhiên ngẫm nghĩ thấy cái giá này cũng hợp lý, quan trọng nhất là anh chỉ cần pháp khí chứ không có hứng thú với mấy bức tranh chữ này.
Vì vậy, anh nói: “Được, tôi bán cho thầy Dương đấy”.
“Cảm ơn cậu, sau này cậu mà gặp vấn đề gì về đồ cổ thì cứ đến hỏi tôi”.
Dương Tử Khiêm hào hứng lấy chi phiếu trong túi ra rồi viết con số sáu triệu lên, sau đó đưa cho Diệp Phi Nhiên, tiếp theo mới cẩn thận cuộn bức tranh lại.
Chuột Bạch đứng gần đó đờ đẫn, rõ là bức tranh có giá sáu triệu mà ông ta lại bán với giá 5000, nhìn tờ chi phiếu trong tay Diệp Phi Nhiên mà lòng ông ta nhỏ máu.
“Chuột Bạch, nhìn đủ chưa? Cá cược giữa tôi với ông nên kết thúc rồi nhỉ?”
Dương Tử Khiêm nói: “Chuột Bạch thua rồi, mau trả tiền cho cậu ấy đi”.
“Tôi…”
Thấy vừa mất bức tranh quý giá còn vừa mất 200 nghìn, Chuột Bạch đau như bị cắt thịt.
Nhưng Dương Tử Khiêm là người làm chứng nên ông ta nào dám quỵt, không thì sau này khỏi lăn lộn trong giới nữa.
Cực chẳng đã, ông ta đành lấy điện thoại ra rồi chuyển 200 nghìn cho Diệp Phi Nhiên.
Chuyển xong, Dương Tử Khiêm nói: “Cậu bạn có thể nói cho tôi biết tại sao cậu lại phát hiện có vật quý bên trong trục gỗ không?”
Đây là điều ông ấy thắc mắc nãy giờ, với thành tựu như vậy trong ngành mà ông ấy còn không phát hiện ra, không biết Diệp Phi Nhiên nhận ra bằng cách nào.
Diệp Phi Nhiên cười đáp: “Không có gì, ăn may thôi”.
Dương Tử Khiêm khẽ lắc đầu, vì ngoài ăn may ra thì ông ấy cũng không nghĩ ra được lý do nào khác.
Ông ấy lại đưa cho Diệp Phi Nhiên một tama danh thiếp rồi nói: “Tôi thấy cậu cũng giỏi trong ngành đồ cổ, sau này có đồ gì tốt thì cứ gọi tôi nhé!”
“Được thôi!”
Diệp Phi Nhiên có ấn tượng khá tốt với Dương Tử Khiêm nên đã nhận lấy tấm danh thiếp.
Sau đó, anh không ở lại đây nữa mà tiếp tục đi tìm pháp khí.
Chờ mọi người tản đi rồi mới có ba người đàn ông cao lớn từ ngoài đi vào, người đàn ông đi đầu nói với Chuột Bạch: “Đại ca, chúng ta làm gì đây? Không thể để thằng ôn con ấy lừa lấy cả đống tiền được”.
Người này là Da Đen, là đồng bọn của Chuột Bạch, ngày thường chuyên hành nghề trộm mộ, cướp bóc.
Nếu ban nãy không có Dương Tử Khiêm ở đây thì còn lâu họ mới để Diệp Phi Nhiên bỏ đi dễ dàng như vậy.
Chuột Bạch nghiến răng nói: “Đương nhiên không thể cho qua rồi, người ăn được của mình còn chưa sinh ra đời đâu”.
Da Đen nói: “Thế giờ làm sao hả anh, hay bọn em đi xử nó rồi đòi tiền về”.
Chuột Bạch: “Anh bảo chú bao nhiêu lần rồi, đánh đánh giết giết là hạ sách, vớ vẩn còn vào tù như chơi đấy”.
Một tên đầu đinh khác đứng cạnh đó nói: “Đại ca, thế giờ phải làm sao?”
Chuột Bạch đảo mắt rồi nói: “Phải dùng cái đầu, cứ lừa nó rồi đòi tiền lại đã, không được thì mới dùng đến biện pháp mạnh”.
Chương 43: Tượng gốm đời Hán
“Em biết rồi đại ca!”
Da Đen nói xong thì thò tay xuống dưới quầy lấy một cái bình hoa đã vỡ ra, trước kia họ toàn dùng cái bình này đi giả đụng người khác.
“Mẹ nó, chú đầu đất à?”, Chuột Bạch đập vào gáy Da Đen một phát: “Bức tượng này này mà còn nguyên vẹn thì cũng chỉ đáng giá mấy trăm nghìn thôi, chú mang nó đi thì kiếm được bao nhiêu? Có lừa lại được sáu triệu không?”
Da Đen ngẩn ra hỏi: “Ớ… thế giờ mang gì hả anh?”
Chuột Bạch: “Mấy hôm trước chẳng mua được một cái tượng gốm còn gì? Mang nó đi, tuy mình chỉ mua nó với giá 30 đồng, nhưng người bình thường nhìn thì không biết giá trị của nó đâu, dùng nó đi giả đụng vỡ là thích hợp nhất”.
“Vâng ạ!”
Da Đen đáp lời rồi mở cửa sau ra, sau đó bê một cái tượng gốm cao chừng 40 phân.
Bức tượng này này khác với các bức tượng khác trên thị trường, vì trông nó rất đặc biệt, tuy đã cũ nhưng vẫn có thể nhìn ra hình dáng một người thanh niên văn sĩ tay trái cầm quạt, tay phải đeo một cái nhẫn màu đen.
Chuột Bạch nhìn bức tượng rồi nói: “Nếu bức tượng này mà ngon lành thì có thể bán được kha khá tiền đấy, nhưng tiếc là đã cũ lắm rồi nên mang nó đi giả đụng là hợp lý nhất, các chú mang nó đi đi!”
Da Đen bỏ bức tượng vào trong một cái hộp giấy, sau đó cùng bọn đàn em đi ra ngoài.
Diệp Phi Nhiên tiếp tục dạo chơi ở phố đồ cổ để tìm món pháp khí mà mình cần.
Anh tìm từng cửa hàng một nên tốc độ di chuyển không nhanh, loáng cái đã bị nhóm Da Đen đuổi kịp.
Da Đen nói với hai thằng đàn em: “Luật cũ, tao đâm vào nó từ phía sau, chúng mày thì phía trước”.
“Anh cứ yên tâm, trò này mình làm nhiều năm rồi nên không sai sót được đâu, huống hồ nó chỉ là thằng oắt con”.
Tên đầu đinh đáp lời, sau đó cả bọn tách nhau ra.
Da Đen lẳng lặng đi sau Diệp Phi Nhiên, sau đó tìm một cơ hội thích hợp để lao lên.
Gã cao một mét chín, nặng cả trăm cân. Theo bài cũ, chỉ cần gã va vào một cái là người kia chắc chắn sẽ mất thăng bằng rồi bổ nhào về phía hai tên đàn em ở phía trước của gã ngay.
Lúc này, tên đầu đinh sẽ ném bức tượng xuống đất cho vỡ tan, sau đó bắt đầu ăn vạ.
Theo Da Đen thấy thì lần này cũng sẽ không gặp khó khăn gì, nhưng khi gã va vào lưng Diệp Phi Nhiên thì chợt thấy như đâm vào một ngọn núi lớn.
Anh không hề mất thăng bằng như trong tưởng tượng của gã, thậm chí còn không nhúc nhích, ngược lại gã còn bị bắn ngược ra sau.
Hai tên đàn em của gã thì vẫn làm theo bài cũ, khi tên Da Đen lao lên thì chúng đã ném chiếc hộp giấy trong tay xuống đất, tiếng loảng xoảng vang lên, chiếc tượng gốm đã vỡ nát.
Bọn chúng tiến hành mọi bước theo kế hoạch, chỉ tiếc là Diệp Phi Nhiên không phối hợp cùng, anh đứng yên tại chỗ, không hề chạm vào chiếc hộp của họ.
Bấy giờ, nhóm tên đầu đinh mới ngớ ra vì người ta chưa hề đụng vào người mình mà mình tự ném cái hộp đi là cớ làm sao?
Nhưng mũi tên đã bắn đi thì sao thu về được nữa, chuyện đến nước này thì ho buộc phải tiếp tục kế hoạch thôi.
Tên đầu đinh chỉ vào mặt Diệp Phi Nhiên mà mắng: “Mày mù à? Làm rơi đồ của ông rồi, hôm nay phải đền tiền, không thì đừng hòng rời khỏi đây”.
Diệp Phi Nhiên đã nhìn rõ tất cả, anh hiểu ngay mình đang bị vụ vạ.
Anh nhìn tên kia rồi nói: “Diễn trò chuyên nghiệp lên một chút được không? Tôi đã chạm vào cái hộp của mấy người đâu, vở kịch này nghe gượng ép quá!”
“Đúng thế, tôi cũng nhìn rõ rành rành. Cậu này không hề đụng vào mấy người, là các người tự ném đồ xuống đất đấy chứ”.
“Rõ là dàn dựng bể đồ mà, định lừa người khác hả…”
“Nói vừa thôi, bọn này là lưu manh ở đây đấy, chúng ta không dây vào được đâu, cậu kia đen rồi…”
Lúc này, Da Đen đi từ sau lên, gã bặm trợn nói với mọi người xung quanh: “Biến hết đi cho tao, lởn vởn ở đây, đồ hỏng thì các người đền nhé?”
Nhìn thấy gã một cái là mọi người lùi hết lại, không ai nói gì nữa.
Chuyện đến nước này, Da Đen cũng không giấu nữa mà bước lên nói với Diệp Phi Nhiên: “Này, mày làm hỏng đồ của bọn tao rồi, tính đền sao đây?”
Diệp Phi Nhiên bình tĩnh dùng thần thức nhìn chiếc hộp giấy, sau đó anh hơi biến sắc mặt rồi nói: “Còn phải xem đồ của các người đáng giá bao nhiêu nữa”.
Thấy anh có vẻ định đền tiền, Da Đen tỏ vẻ đắc ý, sau đó nhặt cái hộp giấy lên rồi chỉ vào cái tượng gốm đã vỡ ở bên trong rồi nói: “Nói cho mày biết, đây là tượng gốm triều Hán tao mới mua, quý lắm đấy. Giờ mày làm vỡ rồi, ít cũng phải đền sáu triệu, không mặc cả”.
Diệp Phi Nhiên nhìn chiếc tượng gốm bên trong rồi cười mỉa: “Sáu triệu thôi á? Có tính nhầm không đấy, phải là sáu triệu hai chứ?”
Anh biết thừa đây là người của Chuột Bạch, rõ ràng họ đang nghĩ cách hãm hại để moi tờ chi phiếu của anh.
Da Đen: “Nếu mày chịu chơi thế thì cứ chốt sáu triệu hai đi”.
Diệp Phi Nhiên vỗ đầu rồi nói: “Nói thật nhé, tiền thì tôi có, thậm chí còn nhiều hơn sáu triệu hai, nhưng quan trọng là anh không có bản lĩnh để lấy đâu”.
Không ngờ Diệp Phi Nhiên lại chơi xỏ mình, Da Đen hung hăng nói: “Thằng ôn, mày không nghe ngóng xem bọn ông là ai à? Không ai ở đây làm hỏng đồ của bọn tao xong mà bùng được đâu”.
Tên đầu đinh cũng hùa theo: “Nghe thấy chưa thằng kia, đúng sáu triệu hai đấy, không được bớt một xu”.
Diệp Phi Nhiên: “Để tôi xem các người định không cho tôi đi thế nào”.
Thấy anh liên tục khiêu khích đám lưu manh, mọi người xung quanh đều thấy lo cho anh.
Bởi nhóm Da Đen toàn tên to con, nhìn thế nào thì một người trông thư sinh như Diệp Phi Nhiên cũng không đọ lại được.
“Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, xem ra phải cho mày giãn xương cốt rồi.
Nói rồi, tên đầu đinh tiến lên đấm vào mặt Diệp Phi Nhiên.
Hắn đã thầm hạ quyết tâm, sáu triệu hai không phải con số nhỏ, hôm nay dù có phải cướp cũng phải cố mà mang về, cùng lắm thì sau đó đi ở ẩn một thời gian cũng được.
Nhưng nắm đấm của hắn vừa tung ra đã thấy bụng mình đau nhói như bị trúng đạn, sau đó hắn bay ra phía sau rồi ngã xuống cái hộp giấy.
Tên đầu đinh loạng choạng bò dậy, nhưng bụng đau như bị đá thủng vậy.
“Thằng kia, mày dám đánh trả hả!”
Da Đen tỏ vẻ dữ tợn rồi rút một con dao ở thắt lưng ra, sau đó đâm về phía Diệp Phi Nhiên.
Gã cũng có suy nghĩ giống tên đầu đinh, dù thế nào thì hôm nay cũng phải cướp sáu triệu hai về, dù sau đó không làm trò này được nữa thì ngần ấy tiền cũng đủ cho họ sống cả đời rồi.
Thấy mấy tên côn đồ dùng dao, mọi người xung quanh không khỏi hét lên.
Nhưng sau đó họ lại được phen tròn mắt, chưa kịp nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra thì đã thấy con dao cắm vào lòng bàn tay tên Da Đen.
Sau đó, Diệp Phi Nhiên nhấc chân lên đá gã ngã xuống đất cùng chỗ với tên đầu đinh.
“A…”
Da Đen che lòng bàn tay rồi la hét như con lợn bị chọc tiết.
Tên còn lại đang lao lên được một nửa thì ngẩn ra bởi cảnh tượng trước mắt.
Diệp Phi Nhiên không hề nương tay mà đá bay hắn ta luôn.
Sau đó, anh nhìn ba người nằm dưới đất rồi cười lạnh: “Sao rồi? Các người còn muốn đòi tiền của tôi nữa không?”
Chương 44: Niềm vui bất ngờ
Đám Da Đen lăn lộn trên đường phố đã nhiều năm, bọn họ là dạng lưu manh côn đồ điển hình, đương nhiên sẽ biết đạo lý thức thời mới là trang tuấn kiệt, đồng loạt nói: “Không cần, không cần, tiền này chúng tôi không cần”.
Diệp Phi Nhiên nói: “Chắc chắn là không cần sao? Sáu triệu hai trăm nghìn là một khoản rất lớn, đủ để các anh sống cả đời”.
Da Đen nói: “Người anh em, chúng tôi biết sai rồi, cầu xin anh tha cho chúng tôi lần này đi, sau này chúng tôi không dám nữa”.
Diệp Phi Nhiên nhìn tượng gốm bị đập vỡ hỏi: “Nói thật đi, thứ này các anh bỏ bao nhiêu tiền làm ra?”
Da Đen biết hôm nay mình gặp phải nhân vật lớn rồi, chỉ đành nói thật: “Ba mươi tệ”.
“Ba mươi tệ đúng chứ? Vậy tôi mua lại, đưa anh một trăm tệ, không cần thối”.
Diệp Phi Nhiên nói rồi lấy ra tờ tiền trị giá một trăm tệ vỗ vào mặt đối phương, sau đó quay đầu đi về phía đống tượng gốm vỡ vụn kia.
Tất cả mọi người ngơ ngẩn nhìn theo, kể cả Da Đen cũng không biết Diệp Phi Nhiên lấy mấy thứ bỏ đi này làm gì.
Dưới ánh nhìn của mọi người trên đường, Diệp Phi Nhiên chọn nhặt trong hộp giấy, sau đó lấy ra một cái nhẫn màu đen, chính là cái nhẫn trên tay tượng gốm.
Tuy tượng gốm chỉ lớn chừng bốn mươi phân, nhưng chiếc nhẫn này lại có kích thước không khác gì so với nhẫn thông thường, chẳng qua là mặt ngoài nó đen thui, không có trang trí hay hoa văn gì, nếu ném vào mấy quầy bên đường, e rằng dù rao có hai tệ thì cũng chẳng ai mua.
“Người trẻ tuổi này định làm gì vậy? Tìm cái nhẫn vứt đi đó làm gì?”
“Ai biết chứ, chiếc nhẫn này trông đi ngó lại cũng chẳng giống thứ đáng tiền, đừng nói là một trăm, cho dù là mười tệ tôi cũng chẳng cần…”
Đám Da Đen cứ anh nhìn tôi tôi nhìn anh, nhưng vẻ mặt vẫn ngơ ngác kỳ lạ, không biết người trẻ tuổi này muốn làm gì.
Bọn họ lại không biết được Diệp Phi Nhi lúc này đang vui mừng trong lòng, lúc nhìn xuyên qua cái hộp, anh đã nhìn ra.
Chiếc nhẫn trên tay tượng gốm không phải nhẫn bình thường, mà là một pháp khí hiếm có – Nhẫn chứa đồ, đây thực sự là chuyện vui bất ngờ.
Còn về việc sao chiếc nhẫn chứa đồ này lại nằm trên tay tượng gốm thì không quan trọng, quan trọng là hiện tại anh đã có được pháp bảo này.
Thứ này tuy không có tính công kích gì, nhưng nó chắc chắn là một pháp bảo loại tốt nhất, có được nó thì không cần xách theo những thứ quan trọng trên người khi ra ngoài, chỉ cần bỏ vào trong nhẫn là được.
Anh từng đọc trong truyền thừa Cổ Y Môn về thuộc tính và cách dùng nhẫn chứa đồ, cứ nghĩ đây là vật trong truyền thuyết, không đến ngờ hôm nay bản thân lại gặp được.
Đúng lúc anh đang chuẩn bị cất nhẫn chứa đồ thì bên cạnh bỗng có người lên tiếng: “Vị cư sĩ này, có thể cho bần đạo xem chiếc nhẫn một chút được không?”
Diệp Phi Nhiên quay đầu, chỉ thấy một đạo sĩ đi đến.
Đạo sĩ này có vẻ chừng năm, sáu mươi tuổi, mặc áo bào màu xanh, sau lưng đeo một thanh trường kiếm, tạo cảm giác tiên phong đạo cốt.
Nhưng khi nhìn thấy ông ta thì Diệp Phi Nhiên lại nhíu mày, tuy đạo sĩ này trông cũng có vẻ bình thường, nhưng cả người toát ra sự tà khí, vừa nhìn đã biết không phải tu sĩ chính đạo gì rồi.
Nhưng bản lĩnh đạo sĩ này thì đúng là có thật, trên người không chỉ có pháp lực dao động mạnh mẽ, mà tu vi cũng đã đạt đến cấp bậc Trúc Cơ,
Đây là người đầu tiên trong giới võ đạo mà anh gặp được sau khi nhận truyền thừa, xem ra ngoài mình thì thế giới này vẫn còn có võ giả khác.
Đôi mắt đạo sĩ này sáng rực, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn, ánh mắt đầy vẻ tham lam, rõ ràng ông ta cũng nhìn ra được chiếc nhẫn này bất phàm.
Nếu Diệp Phi Nhiên đã xác định đối phương không phải thứ gì tốt, đương nhiên cũng sẽ không giao bảo bối mình có được ra.
Anh nói: “Xin lỗi, tôi không có thói quen đưa đồ của mình cho người khác xem”.
Nói xong, anh lập tức đeo nhẫn vào tay mình.
Rõ ràng đạo sĩ không muốn từ bỏ như vậy, lại nói tiếp: “Cư sĩ, chiếc nhẫn này có duyên với bần đạo, chi bằng bán cho ta thì thế nào? Đạo sĩ sẽ không để cậu chịu thiệt đâu, tôi nguyện ý bỏ ra một trăm nghìn”.
Cái giá này vừa đưa ra đã khiến mọi người chợt kinh ngạc, chiếc nhẫn này thoạt nhìn chỉ thấy đen tuyền một màu, căn bản không đáng tiền, đạo sĩ này điên rồi sao? Thế mà chịu bỏ ra một trăm nghìn.
Mấy người Da Đen cũng như vậy, trong lòng cũng cảm thấy rối rắm, bọn họ vừa mới bán tượng gốm kia một trăm tệ, kết quả lập tức có người đến hai tay đưa một trăm nghìn, có muốn người khác sống nữa hay không đây?
Nhẫn chứa đồ đối với Diệp Phi Nhiên mà nói chính là bảo vật vô giá, đương nhiên sẽ không tùy ý bán đi, anh nói: “Tôi cũng thích chiếc nhẫn này, không bán”.
Ánh mắt đạo sĩ chợt lạnh lẽo, lại nói tiếp: “Một triệu, bán hay không?”
Lúc này mọi người xung quanh lại ồ lên, tuy ở đây là phố cổ, nhưng một triệu chắc chắn không phải con số nhỏ, đa phần đồ cổ ở đây đều không thể bán được với giá đó, chứ đừng nói đến một chiếc nhẫn chẳng ra gì.
Da đen và tóc húi cua sáng mắt, một triệu đấy, cứ như vậy chạy khỏi tay mình rồi.
Lúc này, bọn họ hối hận muốn chết rồi, nếu không phải đối phương không thể đụng vào được thì chỉ hận không thể lập tức lao lên đi cướp lại chiếc nhẫn vào tay rồi.
Chuyện càng khiến bọn họ không ngờ được là Diệp Phi Nhiên lại lắc đầu, không hề có dáng vẻ động lòng, quay đầu rời khỏi đám người.
Đạo sĩ ở phía sau vẫn chưa chết tâm nói: “Cư sĩ, mười triệu, đạo sĩ nguyện bỏ ra mười triệu mua chiếc nhẫn này”.
Diệp Phi Nhiên chẳng buồn quay đầu nói: “Đừng nói là mười triệu, cho dù một trăm triệu tôi cũng không bán”.
“Trời đất, đây là nhẫn gì vậy? Chẳng lẽ còn đáng tiền hơn nhẫn kim cương sao?”
“Không thể nào, một chiếc nhẫn sao có thể đáng giá nhiều tiền như vậy, tôi thấy là hai người họ đang diễn trò mà thôi…”
“Có phải đầu óc có bệnh không? Người ta đã đi rồi, còn diễn trò cho anh xem sao? Lại nói chiếc nhẫn này vốn không phải của anh ta, mà là của mấy người Da Đen kia dâng lên…”
Nghe thấy con số mười triệu này, Da Đen suýt nữa đã tức đến ngất đi, ngay cả đau đớn trên tay cũng quên mất.
Thứ đồ quý như vậy, bản thân lại đem đi ném vào đồ gốm, nực cười nhất là sáu triệu còn chưa lấy vào tay thì đã mất mười triệu rồi.
Mà đạo sĩ kia thấy Diệp Phi Nhiên kiên quyết không bán, ánh mắt bỗng trở nên hung tàn, sau đó rời khỏi phố cổ.
Diệp Phi Nhiên tiếp tục dạo một vòng ở phố cổ, gần như đều dạo hết một lượt các cửa tiệm, cũng không tìm được pháp khí bản thân mình muốn, chỉ đành thất vọng rời khỏi nơi này.
Sau khi rời khỏi phố cổ, anh tìm một nơi không người, lấy chiếc nhẫn chứa đồ khỏi tay.
Đây là vật vô chủ, dùng thì rất tiền, anh trực tiếp dùng thần thức khắc dấu, sau này chính là đồ của mình rồi.
Đây là bảo vật cổ xưa sót lại tới giờ, không biết bên trong có thứ gì hay ho không, Diệp Phi Nhiên dùng thần thức nhìn vào trong nhẫn chứa đồ, lại phát hiện bên trong trống rỗng, không có bất cứ thứ gì.
Tuy có chút thất vọng, nhưng sau đó cũng bình thường lại.
Bản thân nhẫn chứa đồ này chính là một bảo vật, chỉ dựa vào diện tích đến mấy trăm mét vuông, cũng là thượng phẩm hiếm thấy trong nhẫn chứa đồ.
Anh suy nghĩ một chút, chu sa, giấy vàng các thứ trong tay đều biến mất, toàn bộ đều chuyển vào trong nhẫn chứa đồ.
Bên trong nhẫn chứa đồ này chính là một không gian ba chiều độc lập, ngoài vật sống ra thì các thứ khác đều có thể chứa được.
Hơn nữa không gian trong và ngoài nhẫn chứa đồ không giống nhau, không có khái niệm thời gian, đồ đạc bỏ vào trong có hình dáng thế nào thì vẫn như vậy, vĩnh viễn không cần lo lắng vấn đề bị mục nát theo thời gian.
Mà ngay lúc này, bên cạnh bỗng nhiên vang lên giọng nói lạnh lẽo: “Nhóc con, mau giao bảo vật ra, tôi có thể tha cho cậu được sống”.