“Đương nhiên có thể, trên đời này người có thể chữa cho ông ấy e là chỉ có tôi”.
Giọng điệu của Diệp Phi Nhiên nghe có vẻ ngông cuồng, nhưng đó là sự thật. Nội thương do tẩu hoả nhập ma gây ra chỉ có thể được chữa lành bởi những người như anh, những người đã đạt đến một trình độ nhất định của võ thuật và y thuật.
"Diệp Phi Nhiên, đừng giả thần giả quỷ nữa được không? Tẩu hoả nhập ma cái gì cơ chứ, hoàn toàn là lừa dối. Đây là ung thư giai đoạn cuối, nếu cậu làm như vậy sẽ làm chậm quá trình điều trị của bệnh nhân”.
Cao Hải Sinh nói với Đường Phong: "Đường tiên sinh, anh đừng để bị lừa bởi kẻ dối trá này. Chẩn đoán mà tôi đưa ra là khoa học nhất. Ông cụ bị ung thư giai đoạn cuối”.
Diệp Phi Nhiên liếc nhìn anh ta và nói: “Anh đã xem kết quả chẩn đoán của ông cụ chưa?"
“Đương nhiên là tôi xem rồi, không chỉ chẩn đoán hôm nay tôi đưa ra, còn có kết quả kiểm tra lần trước”.
Diệp Phi Nhiên hỏi: "Vậy hãy nói cho tôi biết, ông cụ Đường được chẩn đoán bị ung thư khi nào? Có phải ba ngày trước không?"
Cao Hải Sinh nói: "Đúng vậy, ông cụ đã được chẩn đoán mắc bệnh ung thư ba ngày trước. Trước đây ông ấy có sức khỏe tốt”.
"Chính là như vậy, anh từng thấy loại ung thư nào có thể trong ba ngày từ giai đoạn đầu biến thành giai đoạn cuối, lan ra toàn bộ nội tạng chưa?”
"Cái này……"
Cao Hải Sinh hoàn toàn chết lặng, tình huống này trước đây chưa từng xảy ra, ngay cả căn bệnh ung thư phổi phát triển nhanh nhất cũng không thể hoàn thành quá trình chuyển hóa từ giai đoạn đầu sang giai đoạn cuối chỉ trong vài ngày.
"Có điều, hình ảnh chụp X-quang rõ ràng cho thấy trong ngực bệnh nhân quả nhiên có một lượng lớn bóng khối u, điều này không thể phủ nhận..."
Diệp Phi Nhiên nói: “Không phải khối u gây ra những bóng đen đó, mà là chân khí sau khi tẩu hoả nhập ma đã đi vào các cơ quan nội tạng, gây ra nội thương nghiêm trọng”.
“Còn cái gọi là công nghệ cao này của anh nhìn không rõ nên chẩn đoán nhầm là ung thư giai đoạn cuối”.
“Đúng vậy, bác sĩ Diệp, cậu nói đúng”, lần này Cao Hải Sinh chưa kịp nói gì, Đường Phong đã kích động nắm lấy tay Diệp Phi Nhiên: “Bác sĩ Diệp, cậu còn chưa bắt mạch mà đã giải thích rõ ràng được tình hình của bố tôi, quả là một thần y".
Diệp Phi Nhiên nói: “Y học cổ truyền chẩn bệnh bằng cách nhìn, nghe và hỏi, tôi đã thấy rõ tình hình của ông cụ rồi”.
“Nếu như tôi không lầm, ba ngày trước ông cụ nóng lòng muốn đột phá cảnh giới tiếp theo, bởi vì háo thắng mà sinh ra tẩu hoả nhập ma”.
“Đúng vậy, cha tôi tu hành cả đời, nhưng cuối cùng vẫn kẹt ở cảnh giới Hoàng, vĩnh viễn không thể bước vào cảnh giới Huyền”.
“Ông cụ cũng nhất thời không kiềm chế được cảm xúc nên đã miễn cưỡng đột phá, cuối cùng khiến ông tẩu hoả nhập ma và nội thương nghiêm trọng”.
Lúc này, Đường Phong đã phục Diệp Phi Nhiên sát đất.
Diệp Phi Nhiên nói bằng giọng ngạc nhiên: "Tìm bác sĩ Tây y để chữa nội thương do luyện công gây ra để làm gì vậy?"
Đường Phong thở dài nói: “Tôi cũng là do bất đắc dĩ thôi. Hiện tại võ giả đã ít, bác sĩ có thể chữa trị nội thương cho võ giả cũng càng ngày càng ít”.
“Sau khi bố tôi bị thương, tôi không tìm được bác sĩ thích hợp. Nhìn thấy ông ấy đang hấp hối, tôi thực sự không còn lựa chọn nào khác ngoài việc mạo hiểm”.
Diệp Phi Nhiên gật đầu. Cao Hải Sinh thực sự bất lực với loại nội thương do tẩu hoả nhập ma này.
Nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người, Cao Hải Sinh chết lặng, những điều này vượt xa tầm hiểu biết của anh ta.
Đường Phong sốt sắng nói: "Bác sĩ Diệp, mau giúp bố tôi xem bệnh, hiện tại ông ấy mỗi canh giờ đều nôn ra máu. Nếu lại nôn ra máu, cơ thể của ông ấy sẽ không chịu nổi nữa”.
"Bình tĩnh đã, để tôi xem tình hình trước".
Diệp Phi Nhiên vừa nói vừa đến bên giường và đặt tay lên mạch của Đường Thiên Dật.
Mặc dù vừa rồi anh đã dùng thần thức để xem tình hình của ông cụ, nhưng bắt mạch vẫn cho kết quả chính xác hơn.
Đường Phong lo lắng hỏi: "Bác sĩ Diệp, tình hình của bố tôi thế nào rồi?"
Diệp Phi Nhiên cau mày và nói: "Tình hình phức tạp hơn tôi tưởng, nội thương rất dễ đối phó và kinh mạch bị thương cũng có thể được khôi phục”.
“Chỉ là nội tạng của ông cụ hiện tại tràn ngập chân khí cuồng bạo sau khi ông ấy không thể đột phá cảnh giới. Nếu không thể điều chuyển những chân khí này một cách sạch sẽ thì ngay cả khi ông ấy được chữa khỏi cũng sẽ trở thành một người vô dụng và sẽ không bao giờ có cơ hội để luyện võ nữa”.
Đường Phong lo lắng nói: "Bác sĩ Diệp, bác sĩ có nghĩ ra biện pháp nào không? Bố tôi cả đời đam mê võ thuật, nếu không luyện võ, ông ấy sẽ bị trầm cảm mà chết mất”.
"Có một biện pháp, đó chính là để ông ấy lại đột phá cảnh giới. Chỉ cần tu vi của ông ấy tăng lên, những chân khí hỗn độn kia tự nhiên sẽ bị thanh tẩy, sau này sẽ không có phiền toái gì nữa”.
Đường Phong vẻ mặt khổ sở nói: "Bác sĩ Diệp, bố tôi đã trì trệ ở cảnh giới Hoàng hơn mười năm. Nếu đột phá dễ dàng như vậy, bố tôi đã đột phá đến cảnh giới Huyền từ lâu rồi. Làm sao ông ấy có thể đến nỗi tẩu hoả nhập ma như thế này?”
"Tôi có thể giúp ông ấy làm điều đó”.
Diệp Phi Nhiên bắt mạch cho Đường Thiên Dật và đã hiểu cơ bản về cảnh giới Hoàng và cảnh giới Huyền của các võ giả.
Võ giả cảnh giới Hoàng tương đương với cấp độ luyện Khí mà anh tu luyện. Võ giả cảnh giới Huyền tương đương với cảnh giới Trúc Cơ. Nói cách khác, cảnh giới mà Đường Thiên Dật hiện tại muốn đột phá chính là từ luyện Khí lên đến Trúc Cơ.
Có điều ông ấy tu luyện Hỗn Độn Quyết, so với võ giả bình thường cao hơn mấy tầng, chân khí cũng càng thêm thuần khiết.
Có Diệp Phi Nhiên trợ giúp bên cạnh, hơn nữa còn thêm hai viên Trúc Cơ Đan giúp ông cụ Đường đột phá cảnh giới Huyền cũng không khó.
"Thật sao? Bác sĩ Diệp, cậu thật có thể giúp bố tôi đột phá sao? Nếu có thể, cậu chính là đại ân nhân của nhà họ Đường”.
Khó trách Đường Phong hưng phấn như vậy, các gia tộc võ giả cũng cũng có cấp bậc, nếu như có thể trợ giúp Đường Thiên Dật đột phá trở thành cao thủ cảnh giới Huyền, như vậy nhà họ Đường cũng sẽ được thơm lây, nhất định sẽ không giống như bây giờ .
Diệp Phi Nhiên nói: "Hãy thử xem. Tôi chắc chắn 90% rằng mình có thể làm được. Cho dù không thành công, tôi cũng có thể cứu được mạng sống của ông cụ. Sẽ không tệ hơn tình hình hiện tại”.
Nói xong, anh lấy ra một viên Trúc Cơ Đan nhét vào miệng Đường Thiên Dật, Cao Hải Sinh bên cạnh cau mày quan sát. Một viên thuốc đen thùi lùi trông tầm thường như vậy sao có thể có nổi công dụng gì?
Diệp Phi Nhiên hoàn toàn không quan tâm người khác đang nghĩ gì. Anh lấy kim châm bạc từ trong túi ra, sau khi dùng ba kim bạc liên tiếp đâm vào các huyệt lớn trên ngực của Đường Thiên Dật, ông cụ đang hôn mê ngay lập tức mở mắt ra và lấy lại sự tỉnh táo.
"Tạm thời ông đừng hỏi gì cả, khoanh chân ngồi xuống, theo chỉ dẫn của tôi tiến hành là được".
Diệp Phi Nhiên đỡ Đường Thiên Dật dậy, để ông ấy ngồi xếp bằng trên giường, sau đó anh duỗi tay phải ra chạm vào huyệt Mệnh Môn của ông ấy, từ từ truyền chân khí hỗn độn vào.
Hỗn độn chân khí vốn có tác dụng bồi dưỡng kinh mạch, sau khi đi vào đan điền của Đường Thiên Dật sẽ giúp ông ấy chữa trị vết thương do tẩu hoả nhập ma gây ra.
Lúc này, tác dụng của Trúc Cơ Đan bắt đầu phát huy, chân khí trong đan điền ngày càng thuần khiết, dưới sự dẫn dắt của Diệp Phi Nhiên, nó từ từ di chuyển về phía kinh mạch.
Đường Thiên Dật cả đời tu luyện, ông ấy đương nhiên biết có cao thủ giúp mình trị thương, dùng công phu đột phá. Ông cụ lúc này cũng không nghĩ nhiều nữa, bình tĩnh lại, làm theo hướng dẫn của Diệp Phi Nhiên để bắt đầu luân chuyển chân khí của mình.
Chương 48: Cấp bậc của võ giả
Diệp Phi Nhiên không vội dẫn dắt Đường Thiên Dật đột phá cấp Hoàng ngay, mà chầm chậm vận chuyển chân khí trong cơ thể để chữa lành vết thương trước đó cho ông ấy.
Chờ kinh mạch bị thương đã hồi phục được kha khá, Trúc Cơ Đan cũng phát huy công hiệu tối đa, đan điền vừa được chữa trị cũng đã được lấp đầy bằng chân khí tinh thuần.
Thấy thờ cơ đã đến, bấy giờ Diệp Phi Nhiên mới dẫn chân khí của Đường Thiên Dật đột phá nút thắt của cảnh giới.
Trúc Cơ Đan là đan dược mà người tu chân sử dụng, nó chẳng những có thể tăng tổng lượng chân khí của Đường Thiên Dật, mà còn tăng cả mức độ tinh thuần của chân khí.
Ông ấy phát hiện sau lần đột phá này thì mình thế như chẻ tre, các nút thắt không thể vượt qua của trước kia cũng đã thông suốt như thể chưa từng có khó khăn nào.
“Lẽ nào lần này mình sẽ thành công thật ư?”
Đường Thiên Dật thầm thấy kích động, đúng lúc này thì ông ấy nghe thấy một giọng nói vang lên bên tai: “Bình tĩnh lại đi, muốn tẩu hoả nhập ma à?”
Đường Thiên Dật sợ đến mức run lên, sau đó nhanh chóng định thần lại, sau đó tập trung hoàn toàn vào chân khí để đột phá cửa ải tiếp theo.
Vài phút sau, trong đầu ông ấy vang lên một tiếng động rất nhỏ, sau đó chân khí trong cơ thể như nổ tung rồi mạnh hơn lúc trước rất nhiều.
Khí thế toàn thân trỗi dậy, từng tế nào đều được một sức mạnh lớn lấp đầy như thể có thể đấm nổ tung trái đất chỉ với một quyền.
Cùng lúc đó, chân khí mãnh liệt tích tụ trong lục phủ ngũ tạng cũng được luồng chân khí về sau thanh lọc sạch sẽ, không còn chút vấn đề nào.
“Đột phá rồi! Cuối cùng tôi cũng đột phá rồi!”
Đường Thiên Dật vui đến suýt khóc, lẽ ra dù ông ấy có nỗ lực cả đời thì cũng không thể đột phá được, cứ tưởng rằng đời này hết hi vọng rồi, ai dè lại chợt gặp được cao nhân. Nhờ cao nhân giúp đỡ mà ông ấy đã dễ dàng đột phá được cấp Hoàng.
Sau cảm xúc hưng phấn, Đường Thiên Dật ngồi bật dậy rồi quỳ xuống trước mặt cao nhân.
“Tiền bối, Đường Thiên Dật cảm ơn ơn cứu mạng của tiền bối. Từ nay trở đi, cậu chính là ân nhân lớn của nhà họ Đường, tất cả mọi người trong nhà đều sẽ nghe theo lời của cậu”.
Thấy bố mình quỳ xuống, Đường Phong cũng không chút do dự mà quỳ xuống theo.
Lúc này, trong lòng anh ta không hề thấy oán trách chút nào, ngược lại còn vô cùng mừng rỡ. Bố anh ta đã tiến vào hàng ngũ của võ giả cấp Huyền thì từ giờ trở đi, địa vị của nhà họ Đường bọn họ sẽ lên như diều gặp gió.
Nếu có thể khiến bác sĩ Diệp đây vui vẻ rồi một ngày nào đó giúp tu vi của mình tăng lên thì đúng là phúc đức trời ban, đây đúng là việc mà nhiều người cầu cũng không được.
Phải biết rằng từ võ giả cấp Hoàng đột phá lên cấp Huyền chính là một bước ngoặt, không thì bố anh ta đã chẳng mãi không đột phá được.
Giờ có một cao nhân thế này xuất hiện, anh ta không thể bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này được.
Trung y coi trọng người giỏi, còn võ thuật coi trọng người mạnh.
Tuy tuổi tác của Diệp Phi Nhiên không lớn, nhưng người ta đã có thực lực mà mình tôn trọng, vì thế Đường Phong tình nguyện quỳ xuống với lòng thành kính.
“Được rồi, đứng lên cả đi”.
Diệp Phi Nhiên xua tay, một lực nhỏ đỡ hai bố con nhà kia dậy.
Đường Thiên Dật ngẩng lên, sau khi nhìn rõ cao nhân thì ông ấy lập tức bất ngờ, hoá ra anh chỉ là một chàng trai khoảng 20 tuổi.
Nhưng ông ấy không hề thấy mất mát chút nào, ngược lại còn thêm vui sướng.
Còn trẻ mà tu vi đã cao thế này thì mai sau thành tựu còn vô hạn hơn nữa, ngoài ra đứng sau anh chắc hẳn là một môn phái rất mạnh, đúng là ông trời cho nhà họ gặp quý nhân rồi.
Cao Hải Sinh vẫn đứng cạnh đó, khi thấy Đường Thiên Dật đang hấp hối chợt khoẻ như vâm, ông ta đã hoàn toàn bái phục, thậm chí không còn muốn kiểm tra gì thêm nữa.
Lúc này, ông ta đã hoàn toàn bị y thuật của Diệp Phi Nhiên thu phục.
Ông ta bước lên nói: “Trước kia tôi không phục trung y, cứ tưởng toàn thói lừa gạt, nhưng sau khi được chứng kiến y thuật của bác sĩ Diệp thì tôi phục sát đất rồi. Hoá ra là tôi nông cạn, chỉ là con ếch ngồi dưới đáy giếng, giờ tôi chính thức xin lỗi cậu và trung y, xin lỗi!”
Nói xong, ông ta cúi gập người xuống, sau khi ngẩng lên thì dẫn trợ lý rời khỏi nhà họ Đường.
Họ đi rồi, Đường Phong mới cung kính lấy một tờ chi phiếu mệnh giá lớn ra.
“Bác sĩ Diệp, đây là tiền khám bệnh của cậu, mong cậu nhận chút thành ý của chúng tôi”.
Diệp Phi Nhiên giơ tay cầm lấy, sau đó nhét thẳng vào túi mà không cần nhìn.
Anh nói với Đường Thiên Dật: “Ông Đường, có chuyện tôi muốn tìm hiểu từ ông”.
“Ân nhân cứ nói, chỉ cần biết thì tôi sẽ không giấu nửa lời”.
Đường Thiên Dật từng là một nhân vật oai phong ở thành phố Giang Nam, chỉ cần ông ấy ho một tiếng thì cả thành phố đều rung chuyển, nhưng giờ lại như một người học trò, không còn dáng vẻ gì của ông lớn nữa.
Diệp Phi Nhiên: “Ông Đường, tôi chỉ là một bác sĩ thôi chứ không phải võ giả, vì thế không hiểu rõ về tình hình võ giả của Hoa Hạ lắm, ông có thể giới thiệu qua cho tôi được không?”
“Được chứ, không biết cậu muốn biết chuyện gì?”
Diệp Phi Nhiên: “Ông nói cho tôi nghe về cách phân cấp bậc võ giả đã”.
Đường Thiên Dật: “Võ giả của Hoa Hạ thường chia làm bốn cấp là Thiên Địa Huyền Hoàng, mỗi cấp lớn đều có các cảnh giới nhỏ là sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ và viên mãn”.
Diệp Phi Nhiên hỏi: “Trên cấp Thiên còn có võ giả lợi hại hơn không?”
Đường Thiên Dật đáp: “Giờ võ thuật của Hoa Hạ xuống dốc rồi, nhiều môn chủ của các môn phái cũng chỉ đến cấp Huyền thôi, còn võ giả cấp Địa đã có thể trở thành tông sư một phái rồi. Võ giả Thiên Giai thì càng quý hiếm, ai nấy đều có vị trí lớn trong giới võ thuật, còn trên cấp Thiên Giai thì trong truyền thuyết từng có một thánh giả, ví dụ Trương Tam Phong - người sáng lập Võ Đang. Nhưng tiếc là đến nay, thánh giả chỉ có trong truyền thuyết thôi, chứ lâu lắm rồi có thấy ai xuất hiện đâu”.
Diệp Phi Nhiên gật đầu rồi hỏi tiếp: “Hầu hết võ giảốc cấp bậc giống ông bây giờ thì được coi là cấp gì?”
Đường Thiên Dật: “Giờ võ thuật sa sút, người trẻ chỉ học chút quyền cước thôi, mà không biết đó chỉ là tiểu thuật, chứ chưa chạm được đến ngưỡng của võ giả. Chính vì vậy, người có thể tiến vào ngưỡng võ giả cấp Hoàng không nhiều, càng không nói đến cảnh giới hậu kỳ và đại viên mãn. Nhà họ Đường chúng tôi được gọi là thế gia võ thuật, nhưng đến đời của tôi thì người có tu vi cao nhất là tôi và Phong Nhi, nhưng cũng chỉ đến cấp Hoàng đại viên mãn thôi. Nếu hôm nay không gặp được ân nhân thì chắc đời này tôi cũng không thể tiến vào hàng ngũ võ giả cấp Huyền được. Ở Giang Nam chỉ có hội trưởng Tra Bách Xuyên của hiệp hội võ thuật là đạt đến Huyền Giai trung kỳ, có thể nói là cao thủ số một ở đây, còn những người khác thì chẳng bằng tôi”.
Nghe Đường Thiên Dật nói xong, Diệp Phi Nhiên cảm thấy mở mang đầu óc hơn nhiều. Giờ anh đang ở Trúc Cơ sơ kỳ, tương đương với cấp Huyền sơ kỳ, nhưng cấp bậc công pháp của anh cao hơn, chắc chắn sẽ vô địch khi đấu cùng cấp, dù có gặp võ giả cấp Huyền trung kỳ thì vẫn có thể đấu một trận.
Huống hồ anh còn có tu vi thuật pháp cao, nếu thi triển ra thì đến võ giả cấp Huyền hậu kỳ cũng không phải đối thủ.
Nghĩ đến đây, anh hỏi tiếp: “Thuật pháp nhất mạch thì sao? Tình hình thế nào?”