Thấy có người dám nghi ngờ chất vấn thân phận của Diệp Phi Nhiên, sắc mặt của Tạ Đông Y tối sầm lại nói: “Thần y Diệp là truyền nhân của Hồi Hồn Cửu Châm, viện trưởng danh dự của Bệnh viện Đông y Giang Nam của chúng ta, sư huynh của ông Tào ở Bách Thảo Đường, cậu nói xem cậu ấy có tư cách ngồi ở đây không?”
“Tôi…”
Mã Văn Bác là một tay công tử ăn chơi không có công việc đàng hoàng, anh ta chưa từng nghe nói đến Hồi Hồn Cửu Châm nhưng viện trưởng danh dự của bệnh viện Đông y, sư huynh của Tào Hưng Hoa, cả hai điều này đều khiến anh ta ngạc nhiên đến mức há hốc miệng.
Một sinh viên còn chưa tốt nghiệp sao lại trở thành viện trưởng danh dự của bệnh viện Đông y? Rồi sao lại trở thành sư huynh của ông lão đó?
Không để anh ta hoàn hồn, Diệp Phi Nhiên nói với Tạ Đông Y: “Viện trưởng Tạ, chẳng phải hôm nay đến đây dự thi đều là học viên sao? Lẽ nào những người khác đều có thể tùy ý tham gia sao?”
Tạ Đông Y lập tức lạnh lùng hỏi: “Cậu là ai? Sao lại vào đây?”
“Tôi…”
Mã Văn Bác lại cứng họng, anh ta đến đây thông qua mối quan hệ của cậu mình, nhưng anh ta không thể nói ra chuyện này trước mặt viện trưởng được, bằng không e là ngay cả người cậu của mình cũng bị liên lụy.
Tạ Đông Y vẫy tay với hai bảo vệ bên cạnh: “Ném cậu ta ra ngoài cho tôi”.
Hai bảo vệ vạm vỡ đi đến túm lấy cổ áo Mã Văn Bác, sau đó lôi anh ta ra khỏi phòng họp nhỏ.
Chu Lâm Lâm biết nếu còn ở lại đây nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì, sau đó cùng ra ngoài với Mã Văn Bác.
Hai người vốn dĩ ngạo mạn đến đây cười nhạo Diệp Phi Nhiên không có tư cách, nhưng kết quả là họ tay trắng ra về, người ta lại trở thành viện trưởng danh dự ở đây, chênh lệch giữa người với người thực sự quá lớn.
Cuộc khảo sát tiếp theo trở nên gây cấn, sau khi Diệp Phi Nhiên sàng lọc kỹ lưỡng những học viên này, anh giữ lại ba người, dĩ nhiên Hàn Soái không biết gì thì không được chọn.
Khảo sát kết thúc, Tạ Đông Y nói: “Thần y Diệp, ông Tào, hai vị vất vả rồi, bây giờ cũng đã đến lúc ăn trưa, chúng ta cùng đi ăn đi”.
Diệp Phi Nhiên nói: “Xin lỗi viện trưởng Tạ, anh em của tôi còn đang đợi, hôm khác nhé”.
Tạ Đông Y nói: “Vậy được, mấy ngày nữa tôi sẽ đưa thư mời đến cho thần y Diệp”.
Diệp Phi Nhiên và Hàn Soái cùng rời khỏi bệnh viện Đông y Giang Nam, tìm một quán rượu nhỏ Tứ Xuyên cách đó không xa, hai người gọi một thùng bia, sau đó ngồi uống ở đó.
Rót cho mỗi người một ly, Hàn Soái hỏi: “Thằng ba nhà ta giấu cũng kỹ ghê đó, anh sẽ không hỏi Hồi Hồn Cửu Châm gì đó đâu, mày trở thành viện trưởng danh dự bệnh viện Đông y Giang Nam từ bao giờ vậy? Rồi lại trở thành sư huynh của ông Tào từ khi nào thế?”
Lúc nãy khi nghe được thông tin này anh ấy kinh nhiên đến mức há hốc miệng, mặc dù Đông y đang vào thời kỳ suy thoái nhưng bệnh viện Đông y Giang Nam cũng là một trong những bệnh viện hàng đầu.
Rất nhiều sinh viên tốt nghiệp xuất sắc trong học viện của họ không thể vào được, nhưng bây giờ Diệp Phi Nhiên lại một bước lên trời, trở thành viện trưởng danh dự của bệnh viện này, điều này khiến anh ấy có nghĩ nát óc cũng không nghĩ đến.
Còn có ông cụ Tào Hưng Hoa là một ngôi sao sáng nổi tiếng trong giới Đông y ở thành phố Giang Nam, các giáo viên trong trường thường lấy đó làm tấm gương để họ đặt mục tiêu cho cuộc đời mình.
Một nhân vật tầm cỡ như thế mà lại thành sư đệ của anh em của mình, đến giờ anh ấy có cảm giác như mình đang nằm mơ.
Diệp Phi Nhiên nói: “Ờ thì, hôm nay em vừa giúp bệnh viện Đông y Giang Nam chữa khỏi cho ba bệnh nhân, họ nghĩ y thuật của em rất tốt, viện trưởng mời làm viện trưởng danh dự, em cũng đã đồng ý”.
Hàn Soái hỏi: “Vậy sư huynh của ông cụ Tào thì sao? Lại là chuyện thế nào nữa?”
“Chuyện này nói ra thì hơi dài, sau này có cơ hội chúng ta nói sau”.
Diệp Phi Nhiên quả thật không biết nên giải thích chuyện thừa kế Cổ Y Môn thế nào, cũng chỉ đành trả lời lấy lệ cho qua chuyện.
Cũng may Hàn Soái là người hiểu lẽ phải, biết ai cũng có bí mật của mình, nếu anh em đã không muốn nói thì anh ấy cũng không hỏi nhiều.
Anh ấy nói: “Thằng ba, mày có tin chuyện vừa gặp đã yêu không?”
Diệp Phi Nhiên vừa uống một ngụm bia, nghe thế thì suýt nữa bị sặc.
“Anh hai, ý anh là anh có tình yêu sét đánh?”
Hàn Soái gật đầu nói: “Đúng thế, anh đây phóng túng nhiều năm như thế, cuối cùng cũng gặp được người mình thích rồi”.
“Được rồi, đừng khoác lác nữa, suốt ngày cứ ôm điện thoại xem mấy cái video thì gọi là phóng túng à?”, Diệp Phi Nhiên nói: “Nói nghe xem, cô gái nhà nào xui xẻo bị anh vừa mắt đấy”.
Hàn Soái nói: “Cô ấy tên là Thạch Vũ Đình, là hoa khôi khoa Tài chính của Đại học Giang Nam, không những xinh đẹp mà còn là người có tài nổi tiếng, có thể nói là tài sắc vẹn toàn”.
Diệp Phi Nhiên nói: “Cô gái tốt như vậy thích anh à?”
“Đương nhiên, anh đây là phụ trách về mặt “nhan sắc” của Đại học Y Giang Nam đấy, sao có thể không được các cô gái thích chứ”, Hàn Soái nói: “Nhưng bây giờ có chút phiền toái, có một tên nhóc cũng đang theo đuổi Vũ Đình”.
Diệp Phi Nhiên nói: “Chẳng phải anh nói là hai người vừa gặp đã yêu sao? Sao vẫn có người theo đuổi?”
“Anh vừa gặp đã yêu, nhưng Vũ Đình còn hơi do dự, mặc dù anh có ưu thế tuyệt đối nhưng cô ấy vẫn chưa quyết định”.
Diệp Phi Nhiên quá hiểu rõ tính cách của người anh em này của mình, cười nói: “Anh gọi như thế là tiếng sét ái tình à? Đây gọi là đơn phương tương tư”.
“Cái gì mà đơn phương? Giữa anh và Vũ Đình chỉ còn một chút nữa thôi, chỉ cần tiến lên thêm một bước, cô ấy sẽ là chị dâu của chú mày đấy”.
Hàn Soái nắm lấy cánh tay Diệp Phi Nhiên nói: “Thế nên chú mày phải giúp anh em chuyện này”.
Diệp Phi Nhiên nói: “Chuyện theo đuổi này chỉ có thể dựa vào bản thân, em có thể giúp được gì cho anh chứ?”
“Tất nhiên là có thể giúp, ngày mai là sinh nhật của Vũ Đình, tên kia chắc chắn cũng đến, đến lúc đó chú mày phải đứng ra trợ uy cho anh, chờ khi thích hợp lại giúp anh ra oai một chút, chắc chắn có thể ôm được chị dâu của chú mày về”.
Nếu anh em tốt đã nhờ giúp đỡ, dĩ nhiên Diệp Phi Nhiên sẽ không từ chối, anh nói: “Vậy được, ngày mai em đi với anh”.
“Anh em tốt, có nghĩa khí”.
Hàn Soái cạn một ly với Diệp Phi Nhiên, sau đó nói: “Đợi ngày mai xác định thời gian và địa điểm rồi, anh gọi cho chú mày”.
Sau đó, cả hai uống rượu rất vui vẻ, trước đây tửu lượng của Diệp Phi Nhiên không phải là đối thủ của Hàn Soái, nhưng bây giờ anh đã là một cường giả thời kỳ Trúc Cơ, chỉ cần vận một chút chân khí là có thể tiêu hóa sạch sẽ số rượu này.
Hai người uống đến tối, anh cũng không sao cả, chỉ có Hàn Soái đã say chẳng biết trời đất gì nữa.
Gọi một chiếc xe, anh đưa Hàn Soái về nhà, sau đó một mình đi đến ngoại thành phía Tây thành phố Giang Nam.
Hôm nay sau khi nghe Hạ Song Song nói xong, anh đoán chắc khu dân cư Thế Ngoại Đào Nguyên có gì đó không ổn, nếu không sẽ không có khí âm u tà ác mạnh như vậy, cũng sẽ không xảy ra ba vụ tai nạn trong vòng một tháng.
Khu dân cư Thế Ngoại Đào Nguyên nằm ở nơi khá hẻo lánh, lưng tựa vào núi Thanh Linh của thành phố Giang Nam, phía trước có một con suối nhỏ tên là suối Lam Hoa, phong cảnh nơi đây cực kỳ đẹp, không khí rất trong lành.
Bây giờ giao thông ngày càng phát triển, đến tối mọi người đều có thói quen đi xa khỏi sự ồn ào của thành phố, nên xây dựng khu biệt thự ở nơi này là một ý tưởng khá hay.
Chỉ tiếc là sau khi liên tục xảy ra chuyện, việc xây dựng khu dân cư đã đi vào bế tắc, không còn ai ghé đến tòa văn phòng mua bán nữa.
Khi Diệp Phi Nhiên đến trước cổng khu dân cư thì đã gần nửa đêm, đứng ở đây thôi mà anh cũng đã có thể cảm nhận được khí âm sát nồng đậm bên trong, như thể nhiệt độ đột ngột giảm xuống.
Anh quan sát xung quanh, đáng lẽ ra linh khí ở đây cực kỳ mạnh mới đúng chứ, tại sao lại có khí âm sát nặng như vậy?
Chương 37: Mở Thiên Nhãn
Lúc này, bên cạnh khu dân cư không có lấy một bóng người, sau khi các vụ án liên tục xảy ra, các bảo vệ già của công trường cũng rút đi hết.
Đế tìm ra câu trả lời, Diệp Phi Nhiên đi vào trong khu dân cư, nhưng bước vào chưa được bao lâu thì bỗng dưng có một luồng gió lạnh thổi đến, một cơ thể trong suốt nhào về phía anh.
Hèn gì ba cảnh sát đó lại bị hôn mê vì khí âm sát nhập vào người, thì ra là do nơi đây có tà vật sinh ra.
Có điều nếu muốn gây rắc rối cho ta thì đạo hành của ngươi vẫn còn kém lắm.
Chân khí trong cơ thể Diệp Phi Nhiên dịch chuyển, chân khí Hỗn Độn chuyển hóa thành khí thuần dương, tà vật phóng qua đó lập tức bị khí thuần dương nóng rát biến thành hư vô như thể những bông hoa tuyết rơi lên đống lửa.
Càng đi vào sâu trong khu dân cư thì khí âm sát càng nặng, tà vật bay ra càng nhiều.
Chỉ có điều những tà vật này đều rất sợ khí thuần dương trên người anh, chỉ dám bay lượn xung quanh, không dám đến gần.
“Chuyện gì thế này? Theo lý mà nói, nơi này cách thành phố gần như vậy, không lý nào lại có sát khí nặng như thế, càng không thể nào có nhiều tà vật đến vậy”.
Diệp Phi Nhiên từ từ tiến đến vị trí trung tâm của khu dân cư, chỗ này là nơi có âm khí nặng nề nhất, tà vật bay loạn khắp nơi, không ngừng gào thét, khiến người nghe cảm giác như thế bị rơi xuống địa ngục Cửu U.
Anh không quan tâm đến những thứ đó, nhắm mắt lại và chầm chậm cảm nhận mọi thứ xung quanh. Bỗng dưng, anh mở mắt vì đã tìm ra được nguyên nhân vì sao chỗ này lại có âm khí hoành hành.
“Thì là ra vậy, không ngờ lại có người bố trí Huyền Âm Ngưng Sát Trận ở đây”.
Diệp Phi Nhiên xác định được nguyên nhân âm khí hoành hành là do có người bày trận pháp tà môn ở đây.
Loại trận pháp này rất cao minh, thuật sĩ tà môn bình thường không thể nào bày trận được, vừa nhìn là đã biết do cao thủ tạo ra, nhưng tại sao lại phải bày trận ở đây? Lẽ nào chủ đầu tư chỗ này đã đắc tội với ai sao?
Dù là lý do gì, thân là truyền nhân của Cổ Y Môn, gặp phải trận pháp tà môn thế này, đương nhiên anh không thể nào khoanh tay đứng nhìn được.
Nhưng hôm nay anh chưa có chuẩn bị gì, chỉ dựa vào tu vi của mình không thôi thì rất khó phá được trận pháp ở đây, phải chờ chuẩn bị sẵn sàng rồi hôm khác mới đến lại.
Lúc anh đang định bỏ đi thì anh đột nhiên nhìn thấy có một bóng người ngã khụy xuống đất ở phía đằng xa.
“Sao lại có người ở chỗ này?”
Diệp Phi Nhiên thầm nghĩ, rồi sải chân bước về người đó, từ phía xa, anh nhìn thấy vô số tà vật bám lên người đó, điên cuồng hút dương khí.
“Không ngờ lại là cô nhóc này, cô ấy chạy đến đây làm gì?”
Khi tiến lại gần anh đã nhận ra, người ngã dưới đất là Hạ Song Song.
“Cút ra hết cho ta”.
Nếu đã gặp thì không thể nào bỏ mặc được, Diệp Phi Nhiên hét lớn, đưa tay chưởng lên người Hạ Song Song.
Anh dùng Cửu Dương Chưởng chí cương chí dương của Cổ Y Môn, một luồng dương khí đậm đặc đánh bay tất cả các tà vật trên người Hạ Song Song chỉ trong nháy mắt.
Đối với những tà vật được sinh ra từ âm khí, dương khí ở lượng thấp là vật đại bổ nhưng một khi quá nhiều thì sẽ thành thứ chết người, lập tức có thể biến chúng thành mây khói.
Diệp Phi Nhiên tiến về trước, ôm Hạ Song Song vào lòng, đưa tay lên bắt mạnh cho cô ta, sau đó thì chau chặt mày.
Dương khí của cô ta bị tụt giảm nghiêm trọng, tình hình còn nghiêm trọng hơn cả những cảnh sát bị âm khí xâm nhập kia nữa, nếu như anh đến chậm một chút nữa thì e là cô ta đã bị hút sạch dương khí trong cơ thể rồi, đến lúc đó thì dù là thần tiên cũng không thể cứu được cô ta.
“Thôi đành hi sinh nụ hôn đầu đời của anh vậy”.
Tình hình đã đến mức ngàn cân treo sợi tóc, không kịp dùng kim châm bổ sung dương khí nữa.
Diệp Phi Nhiên hết cách, chỉ đành cúi đầu, hôn lên môi Hạ Song Song, từ từ truyền dương khí chân nguyên trong cơ thể mình qua cho cô ta.
Hạ Song Song vốn dĩ là một người không chịu thua, cộng thêm việc rất tò mò về khu Thế Ngoại Đào Nguyên, nên cô ta hoàn toàn không để tâm đến cảnh bảo của Diệp Phi Nhiên.
Ban ngày, sau khi xử lý xong hiện trường ở đây, tối đến, cô ta lại một mình mò đến, muốn xem thử rốt cuộc là chuyện gì.
Nhưng cô ta chỉ là một người bình thường, khi đến khu nghỉ dưỡng Thế Ngoại Đào Nguyên, ngoài việc cảm thấy lạnh hơn thì dường như không cảm nhận được âm khí ở chỗ này, càng không thể nhìn thấy tà vật bay lượn khắp nơi.
Cô ta vô tình càng lúc càng tiến sâu vào bên trong, tà vật bám trên người cũng càng lúc càng nhiều, không ngừng hút dương khí của cô ta.
Lúc cô ta đến trung tâm khu dân cư, vẫn chưa kịp xem thử chỗ này có gì bất thường thì đã không chịu nỗi nữa, ngã xuống đất và ngất đi.
Trong lúc mơ hồ, cô ta đã mơ một giấc mơ, mơ thấy mình rơi xuống bắc cực, xung quanh đều là băng tuyết, bất lực nhìn bản thân bị đông cứng.
Nhưng bỗng dưng có một nồi canh nóng xuất hiện trước mặt, cô ta liều mạng húp, hết ngụm này đến ngụm khác, cơ thể dần ấm lên trở lại.
Diệp Phi Nhiên càng lúc càng thấy ức chế, đấy vốn dĩ là nụ hôn đầu đời của anh, đối phương lại là một cô gái xinh đẹp nên trong lòng khó tránh cảm giác kích động.
Mới đầu Hạ Song Song hôn mê, không ảnh hưởng mấy đến anh.
Nhưng sau đó Hạ Song Song đột nhiên cử động, ôm lấy cổ anh và hôn không ngừng, hôn lấy hôn để khiến anh hơi bối rối.
Lúc Hạ Song Song từ từ mở mắt ra, đột ngột nhìn thấy khuôn mặt một người đàn ông trước mặt, hai người còn hôn nhau cực kỳ thắm thiết.
Cô ta bất ngờ, tái mặt và thét lên “a”, sau đó đấm mạnh lên ngực Diệp Phi Nhiên một đấm.
Vì cứu Hạ Song Song, Diệp Phi Nhiên đã dùng đến dương khí trong chân nguyên bản mệnh khiến anh tiêu hao rất nhiều năng lượng.
Bất ngờ bị đánh một đấm, anh liên tục lùi về sau hai bước.
Đúng là làm ơn mắc oán, anh giận dữ hét lên: “Làm gì thế hả? Cô điên rồi sao?”
Lúc này Hạ Song Song mới nhận ra người trước mặt là Diệp Phi Nhiên, cô ta giận dữ đáp: “Họ Diệp kia, không ngờ anh lại dám lợi dụng tôi, tôi liều mạng với anh”.
Cô ta dứt lời thì tiếp tục vung hai tay, đấm về phía Diệp Phi Nhiên.
Diệp Phi Nhiên đưa tay nắm lấy hai cổ tay của cô ta, giận dữ nói: “Đừng có không biết tốt xấu như vậy, nếu lúc nãy không nhờ tôi đến kịp thì bây giờ cô đã đi gặp diêm vương rồi”.
“Không thể nào, rõ ràng là tên lưu manh nhà anh nhân lúc tôi hôn mê, lợi dụng tôi”.
Hạ Song Song vừa nói vừa giơ chân phải lên, đá vào chỗ hiểm của Diệp Phi Nhiên.
Diệp Phi Nhiên thấy cô ta ra đòn hiểm thì vội khép hai chân lại, kẹp chặt bàn chân của cô ta, hai người đứng cùng nhau với tư thế vô cùng kỳ quái.
“Cô đừng kích động được không? Nghe tôi nói đã”.
Diệp Phi Nhiên nhanh miệng nói: “Ba đồng nghiệp của cô đã ngất xỉu, tôi phát hiện chỗ này có vấn đề, nên mới không cho các cô đến”.
“Nhưng cô cứ muốn chạy đến đây, vừa rồi cô đã bị tà vật ở đây hút cạn dương khí, nếu không phải tôi đến kịp, thì giờ cô đã chết rồi”.
“Nói vớ vẩn, tìm lý do cũng nên tìm lý do mới mẻ một chút, không ngờ lại dùng lý do buồn cười như thế để gạt người”.
Hạ Song Song vốn không tin những gì Diệp Phi Nhiên nói.
“Không tin đúng không? Vậy thì tôi sẽ cho cô xem”.
Diệp Phi Nhiên nói xong thì buông hai tay Hạ Song Song ra, sau đó dùng pháp quyết, điểm lên trán của cô ta.
“Mở Thiên Nhãn”.
Anh hét lớn lên rồi tạm thời dùng pháp lực của mình giúp Hạ Song Song mở Thiên Nhãn.
“Nói cho anh biết, bớt dùng mấy trò ma quỷ với tôi đi, chỉ có mấy tên ngốc mới tên vào mấy thứ đó”.
Hạ Song Song đang nói thì bỗng nhìn thấy rất nhiều thứ trước giờ chưa từng nhìn thấy.
Những tà vật bay lãng vãng khắp xung quanh, có con chỉ có mỗi cái đầu, có con thì thủng ruột, lở bụng, có con thì chỉ có mỗi bộ xương…
“A…”
Mặc dù tính tình cô ta rất chanh chua và quật cường, rất giống đàn ông nhưng đột nhiên gặp phải nhiều thứ đáng sợ như thế, nhất thời sợ đến thét lên, nhảy vào lòng Diệp Phi Nhiên.
Chương 38: Bộ xương đẫm máu
Vì quá mức sợ hãi, hai chân Hạ Song Song siết chặt lấy eo Diệp Phi Nhiên, hai cánh tay ôm chặt lấy cổ anh, đầu chui vào lòng anh.
Hai mắt nhắm chặt lại, không dám hé mắt nhìn xung quanh.
Bây giờ Diệp Phi Nhiên cảm thấy hơi xấu hổ, một người phụ nữ xinh đẹp như vậy lại treo trên người mình hệt như chuột Koala, tư thế của cô ấy mập mờ như vậy, nếu không có ý nghĩ nào khác thì không phải là đàn ông.
“Được rồi, cô xuống trước đi, cô như thế tôi không thể động đậy được”.
“Không xuống, không xuống, đáng sợ quá”.
Diệp Phi Nhiên hết cách, chỉ đành sử dụng một pháp quyết để đóng thiên nhãn của cô ta lại, sau đó nói: “Được rồi, giờ cô mở mắt ra đi, đã không còn nhìn thấy gì nữa”.
Hạ Song Song chậm rãi mở mắt ra, mọi thứ đều trở thành màu đen, cũng không nhìn thấy mấy thứ đáng sợ đó nữa, lúc này cô ta mới cảm thấy ổn hơn nhưng vẫn bám chặt trên người Diệp Phi Nhiên.
“Đám quái vật đó còn ở đây không?”
“Chắc là vẫn còn đấy”.
Diệp Phi Nhiên bất lực nói.
“Vậy tôi không xuống, nơi này đáng sợ quá, anh mau chóng dẫn tôi đi đi”.
Lúc này Hạ Song Song cũng không còn dáng vẻ hung dữ trước đó nữa, mà hệt như một cô gái bị kinh hãi ôm chặt lấy cổ Diệp Phi Nhiên.
“Cô như thế này làm sao tôi đi được?”
“Tôi mặc kệ, ai bảo ai dọa tôi đến đây”.
Thấy dù có nói gì Hạ Song Song cũng không chịu buông tay, Diệp Phi Nhiên chẳng còn cách nào khác đành phải đỡ mông cô ta lên, tư thế không còn ngượng như trước nữa, cuối cùng hai chân cũng có thể bước đi.
Nhưng cuối cùng anh lại nhận ra thêm một sự ngượng ngùng khác, vì vị trí ngày càng cao nên sự đầy đặn cao ngất của Hạ Song Song ngày càng gần mặt anh.
Không chỉ mùi hương cơ thể mê người liên tục tràn vào khoang mũi, mà phong cảnh mê người đó cũng gần ngay trước mắt.
Bây giờ không phải lúc sàm sỡ, anh chỉ đành cưỡng ép mình dời ánh mắt đi nơi khác, sau đó ôm Hạ Song Song như ôm đứa trẻ chuẩn bị ra khỏi đây.
Nhưng lúc này vẻ mặt anh căng chặt, bỗng dừng bước.
Cách đó không xa đột nhiên có một bộ xương đẫm máu cực lớn xuất hiện, nó treo lơ lửng trên không trung, vô số tà vật vây quanh nó, chắc là vương giả nơi này.
So với các tà vật khác, tên này quả thật mạnh hơn rất nhiều, thế mà có thể khiến Diệp Phi Nhiên cảm thấy áp bức.
Hạ Song Song ngạc nhiên hỏi: “Sao anh không đi nữa? Đi mau đi”.
“Đừng lên tiếng, có một thứ lợi hại đang đến”.
Diệp Phi Nhiên vận chuyển chân khí trong người, sử dụng dương khí trong người bảo vệ Hạ Song Song.
Bộ xương đẫm máu đó treo lơ lửng giữa không trung, trông có vẻ lớn bằng một chiếc xe nâng, xung quanh có rất nhiều khí đen.
Đôi mắt đen kịt như có thể hút hết mọi ánh sáng, cái miệng đen thui như một sơn động liên tục phát ra tiếng gầm gừ chói tai.
Lúc này, một tiếng gầm sắc bén vang lên, cổ xương đẫm máu đó ra lệnh tấn công, màn sương máu xung quanh như trở nên điên cuồng lao về phía Diệp Phi Nhiên.
Mặc dù những thứ này không thể phá vỡ chân khí bảo vệ của anh nhưng chúng lại quá nhiều, một vài con thì không có gì lo lắng, nhưng nhiều tà vật cùng tấn công như vậy, có vẻ anh sẽ khá mất sức.
“Không thể tiếp tục ở lại đây nữa, phải nhanh chóng ra ngoài thôi”.
Diệp Phi Nhiên vừa đánh trả đòn tấn công của các tà vật vừa nhanh chóng rút lui đến cổng khu dân cư.
Bộ xương đẫm máu đó như một người chỉ huy cực kỳ bình tĩnh, không tự mình xông đến tấn công mà liên tục chỉ huy những tà vật xung quanh, làm tiêu hao sức mạnh của Diệp Phi Nhiên.
“Tên này quả thật quá đáng sợ, hình như nó còn có linh trí”.
Diệp Phi Nhiên thầm nghĩ nhất định phải phá được Huyền Âm Tụ Sát Trận ở đây, nếu không khi đám tà vật này phát triển đến một trình độ nhất định, sẽ mang đến tai họa cho toàn bộ thành phố Giang Nam.
Hạ Song Song chui vào lòng Diệp Phi Nhiên, so với bóng tối đáng sợ xung quanh, nơi này là bến cảng an toàn nhất.
Thấy vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc của anh, cô ta biết chắc chắn đã gặp phải nguy hiểm gì đó.
Thấy hai người đã sắp đi đến gần khu dân cư, bộ xương đó không cam lòng để con mồi của mình chạy thoát, cuối cùng đích thân xông đến tấn công.
Một tiếng gầm chói tai vang lên, cơ thể nó đột nhiên to hơn một chút, cái miệng đen kịt của nó như có sức hút vô tận, đột nhiên lao về phía hai người Diệp Phi Nhiên.
“Cút đi!”
Chưởng Cửu Dương của Diệp Phi Nhiên được tung ra, chưởng phong rít gào đánh trúng bộ xương.
Chỉ nghe một tiếng động vang lên, luồng khí xung quanh đều chấn động cực mạnh.
Bộ xương đẫm máu này mạnh hơn đám tà vật khác rất nhiều, mặc dù bị một chưởng của Diệp Phi Nhi đẩy lùi nhưng dường như không bị tổn thương quá nghiêm trọng, sau khi xoay một vòng, nó lại lao tới.
Đám tà vật xung quanh được nó dẫn dắt lại hung hăng hơn trước đó, lao tới như núi gầm sóng gào.
Diệp Phi Nhiên mấy lần đánh lùi được bộ xương đó, nhưng cũng chỉ là đánh lùi mà thôi, không thể tiêu hao sức mạnh của đối phương.
Hơn nữa âm khí nơi này quá nặng, như lúc nào cũng bổ sung năng lượng cho bộ xương đẫm máu này, mà lại tiêu hao sức mạnh của mình ngày càng nhiều.
Bây giờ Hạ Song Song đã bình tĩnh hơn lúc nãy, hỏi: “Gặp phải rắc rối lớn rồi sao?’
“Cũng không phải là phiền phức gì lớn, tôi sắp giải quyết được nó rồi”.
Nói rồi Diệp Phi Nhiên búng ngón tay, một ánh lửa màu xanh bay ra.
Đây là đan hỏa sau khi đạt đến thời kỳ Cơ Trúc mới có thể sử dụng, mặc dù chức năng chính của đan hỏa là luyện đan, đồng thời cũng là vũ khí lợi hại áp chế tất cả tà vật.
Chỉ là ngưng tụ đan hỏa khiến anh tiêu hao rất nhiều chân nguyên, không đến lúc bất đắc dĩ thì anh sẽ không dùng.
Cái miệng cực lớn của bộ xương đẫm máu đang phát ra lực hút, sau khi đan hỏa xuất hiện thì lập tức bị hút vào trong miệng của nó.
“A…”
Bộ xương đẫm máu bỗng thét lên một tiếng đầy vẻ đau đớn, khí đen bao bọc xung quanh lập tức biến mất đi khá nhiều, ngay cả cơ thể của nó cũng nhỏ lại đi một nửa.
Quả nhiên đan hỏa này gây ra tổn thương khá nặng cho bản thể của nó.
Như cảm nhận được sự lớn mạnh của người trước mặt, nó không dám tiếp tục quấn lấy nữa, quay đầu biến mất trong bóng tối.
Diệp Quân thở phào, cũng may mình đã bước vào thời kỳ Cơ Trúc, nếu chỉ là thời kỳ Luyện Khí thì thật phiền phức khi gặp thứ này.
Tất nhiên đây cũng là do trước đó anh đã không chuẩn bị đầy đủ, nếu chuẩn bị thêm một ít lá bùa và pháp khí thì vẫn có thể đối phó với tà vật cấp bậc này.
Không bị bộ xương đẫm máu quấn lấy nữa, anh nhanh chóng dẫn Hạ Song Song rời khỏi khu dân cư Thế Ngoại Đào Nguyên. Mười phút sau, hai người lại bước đi dưới ánh đèn đường sáng rực trong thành phố.
Diệp Phi Nhiên vỗ nhẹ vào lưng Hạ Song Song, nói: “Cô cả, đến nơi rồi, đến lúc phải xuống rồi”.
Hạ Song Song vẫn còn hơi sợ hỏi: “Nơi này không có mấy thứ đó nữa chứ?”
“Hết rồi, đến giờ chúng vẫn không thể rời xa khu dân cư Thế Ngoại Đào Nguyên”.
Xác định sẽ không gặp phải thứ đó nữa, Hạ Song Song mới nhảy xuống khỏi lòng anh, ôm thời gian dài như thế thế mà cô ta lại cảm thấy tiếc nuối khi rời khỏi bộ ngực rắn chắc này.
Nghĩ đến bộ dạng mình ôm chặt lấy người ta như chuột Koala, mặt cô ta không khỏi đỏ bừng.
Để giảm bớt xấu hổ, cô ta vội hỏi: “Vừa rồi anh làm sao mà tạo ra được ngọn lửa đó thế?”
Diệp Phi Nhiên nói: “Đó là thuật pháp, có nói cô cũng không hiểu”.
Hạ Song Song lại hỏi: “Anh cũng biết làm pháp thuật à? Rốt cuộc anh là bác sĩ hay là pháp sư vậy?”
Chương 39: Lấy oán trả ơn
“Đương nhiên là bác sĩ”, Diệp Phi Nhiên nói: “Có điều tôi là người truyền thừa của đông y cổ, đông y cổ là sự kết hợp của y thuật, võ đạo và thuật pháp huyền môn”.
“Nghĩa là một người giỏi đông y cổ chắc chắn cũng là một đại sư thuật pháp xuất sắc, đồng thời còn là một võ giả”.
Hạ Song Song vỗ vỗ bộ ngực đầy đặn, đoạn nói: “Không ngờ trên thế giới thật sự tồn tại những thứ này. Tôi cứ nghĩ chúng đều là gạt người ta thôi chứ”.
Nghĩ đến cảnh tượng khủng khiếp vừa nhìn thấy, cô ta vẫn còn rùng mình, đúng là quá đáng sợ.
Tựa như nhìn thấu suy nghĩ của đối phương, Diệp Phi Nhiên cười bảo: “Tôi còn tưởng cô Hạ không sợ trời không sợ đất, chẳng ngờ lại sợ mấy thứ này”.
Hạ Song Song trừng mắt nhìn anh: “Có gì phải xấu hổ đâu. Người ta là con gái mà, sợ mấy thứ này là chuyện rất bình thường”.
“Cô là con gái sao?”, Diệp Phi Nhiên vờ ngạc nhiên hỏi lại, sau đó quét mắt nhìn cô ta với vẻ giễu cợt, đoạn nói tiếp, “Hình như là con gái thật nhỉ”.
“Anh…”
Câu nói ấy khiến Hạ Song Song nhớ lại cảnh mập mờ vừa rồi, gò má nóng rực lên, bèn bực bội trừng mắt nhìn anh rồi hỏi: “Nói cho tôi biết xem, khu Thế Ngoại Đào Nguyên này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Nói đến chính sự, vẻ mặt của Diệp Phi Nhiên cũng nghiêm túc hơn hẳn. Anh cất lời: “Khu này rất kỳ lạ, bị ai đó bài bố một trận pháp vô cùng lợi hại nên ở đây đã tập trung âm khí. Chính vì có nhiều âm khí mới nuôi dưỡng ra những tà vật kia”.
Hạ Song Song hỏi: “Những vụ án trước đó và chuyện đồng nghiệp của tôi bất tỉnh nhập viện đều có liên quan đến chuyện này à?”
“Tất nhiên là có rồi. Những công nhân phát điên ấy vì bị âm khí nhập vào cơ thể nên nảy sinh ảo giác, từ đó mới làm những chuyện điên rồ”.
“Đồng nghiệp của cô cũng vậy, có điều họ chỉ ở khu này trong một thời gian ngắn và bất tỉnh một lúc chứ không bị mất lý trí”.
Diệp Phi Nhiên kể tiếp, “Trận pháp vận hành càng lâu, âm khí trong khu nhà này sẽ càng nặng. Nếu cô đến đây vào mười ngày trước thì cùng lắm chỉ bị ốm nặng một lần, chứ không xảy ra tình trạng hôn mê đột ngột này”.
“Nếu để trận pháp tiếp tục vận hành, âm khí ở đây sẽ ngày càng nặng nề, tà vật cũng mạnh hơn, sau này sẽ là tai hoạ cực lớn đối với cả thành phố Giang Nam”.
Hạ Song Song lo lắng hỏi: “Thế chúng ta phải làm sao đây?”
Là “cô gái được trời ưu ái”, nhà họ Hạ lại có thế lực, đây là lần đầu tiên trong ngần ấy năm qua Hạ Song Song cảm thấy bất lực đến thế.
“Không sao, cô cũng không cần quá lo lắng. Lần này tôi đi vội quá nên không chuẩn bị gì. Chờ tôi về chuẩn bị bùa chú và pháp khí, trong vòng ba ngày, trận pháp ở đây chắc chắn sẽ được loại bỏ”.
“Ồ! Thế thì hay quá”.
Lúc này, Hạ Song Song tin cậy Diệp Phi Nhiên một cách lạ lùng. Cô ta thở phào, đoạn hỏi, “Vậy tôi có thể giúp gì không?”
“Phong toả nơi này, không cho phép người ngoài vào đây trong ba ngày, nếu không lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn”.
Sau khi nhìn thấy những thứ đó, Hạ Song Song vô cùng tin tưởng lời anh nói, bèn gật đầu: “Tôi biết rồi. Sáng mai tôi sẽ phong toả nơi này. Còn chuyện gì nữa không?”
“Không, tạm thời cô chỉ cần làm bấy nhiêu thôi, còn lại cứ giao cho tôi xử lý”.
“Ừ!”, Hạ Song Song đáp lời, đoạn hỏi tiếp: “Này, tôi muốn hỏi anh một chuyện, giả sử tối nay anh không đến đây thì tôi sẽ ra sao?”
“Còn phải hỏi à? Chết chắc chứ sao!”, Diệp Phi Nhiên nói: “Cô từng xem ảnh xác ướp bao giờ chưa? Đến lúc ấy cô sẽ trông như thế đấy, sau khi bị hút cạn dương khí không chỉ chết đi mà còn xấu xí cực kỳ”.
Anh định doạ dẫm chút thôi, thật ra không nghiêm trọng đến thế. Tuy rằng Hạ Song Song chắc chắn sẽ chết nếu như anh không đến kịp, nhưng thi thể sẽ không có gì khác biệt so với người bình thường.
Quả nhiên, cô gái nào cũng thích đẹp. Nghe anh doạ vậy, Hạ Song Song lập tức biến sắc, cảm thấy rất sợ hãi.
“Vậy… vậy… vậy… thì cảm ơn anh!”
Hạ Song Song lí nhí nói.
Cô ta là người bướng bỉnh. Trước đây Diệp Phi Nhiên đã chữa khỏi cho Hạ Trường Thanh, còn giúp cô ta giải quyết Thiết Đầu. Lúc ấy, tuy trong lòng rất cảm kích nhưng Hạ Song Song vẫn không trực tiếp tỏ ý cảm ơn anh.
Lần này thì khác. Diệp Phi Nhiên đã mạo hiểm lớn như vậy để cứu mạng Hạ Song Song, khiến cô ta hoàn toàn thay đổi ấn tượng về thanh niên này.
Diệp Phi Nhiên giễu cợt bảo: “Đúng là cô nên cảm ơn tôi một cách đàng hoàng. Có biết tôi đã trả giá lớn như thế nào để cứu cô hay không?”
Nghĩ đến những tà vật đáng sợ kia, Hạ Song Song lo lắng hỏi: “Trả giá lớn lắm ư?”
“Dĩ nhiên rồi. Nụ hôn đầu mà tôi gìn giữ suốt hai mươi năm cũng mất rồi, cái này không thể bù đắp lại đâu”.
“Anh…”
Hạ Song Song không ngờ Diệp Phi Nhiên nói nghiêm túc như vậy, hoá ra là đang trêu chọc mình.
“Đồ xấu xa này, rõ ràng là anh lợi dụng tôi”.
Diệp Phi Nhiên nói: “Cô tưởng tôi thích à, thế là cô không biết tình hình lúc đấy cấp bách đến mức nào rồi. Nếu tôi không hy sinh một lượng lớn nguyên khí thì bây giờ cô đã là cái xác khô”.
Hạ Song Song đỏ mặt nói: “Vậy được, để tỏ lòng biết ơn, tôi cho anh cơ hội theo đuổi tôi đấy”.
Trải qua chuyện tối nay, tình cảm mà Hạ Song Song dành cho Diệp Phi Nhiên đã từ chuyển ghét sang có thiện cảm một cách lạ kỳ. Đây là chuyện chưa từng xảy ra trước đây.
Nhưng thật không ngờ, Diệp Phi Nhiên lại lắc đầu: “Thôi, tôi không cần cơ hội này đâu”.
Hạ Song Song đổi sắc mặt, giận dữ nói: “Sao hả, chẳng lẽ tôi không xứng với anh à?”
Diệp Phi Nhiên đáp: “Người ta lấy thân báo đáp để trả ơn, người bạo lực như cô mà lấy thân báo đáp thì chẳng khác gì lấy oán trả ơn cả”.
“Anh… anh… anh chết với tôi!”
Nói đoạn, Hạ Song Song đã giơ nắm đấm lên định đánh anh. Thấy tình hình không ổn, Diệp Phi Nhiên liền chỉ vào phía sau cô ta rồi kêu lên: “Thứ đó lại đến kìa”.
“Á…”
Hạ Song Song hét ầm ĩ, không buồn gây sự với Diệp Phi Nhiên nữa mà lại biến thành con gấu túi, bám chặt lấy anh.
Diệp Phi Nhiên cười thầm, cuối cùng cũng tìm được điểm yếu của “khủng long bạo chúa” này rồi, thì ra là sợ mấy thứ dơ bẩn.
Đúng lúc này, môi anh bỗng nhiên cảm thấy mềm mềm, còn có vị ngọt.
Hoá ra trong lúc Hạ Song Song cuống quýt chưa kịp điều chỉnh tư thế, hai người lại chạm môi nhau.
Cả hai đều không ngờ đến chuyện này, người cứng đờ hệt như hai pho tượng.
Một lúc sau, hai người mới từ từ định thần lại, song lại không tách ra mà lại hôn nhau như một cặp tình nhân.
Trước đó, lúc ở khu Thế Ngoại Đào Nguyên, vì có tà vật xung quanh nên Diệp Phi Nhiên hoàn toàn không dám có ý đồ gì.
Nhưng bây giờ thì khác. Đêm khuya vắng lặng, lại được ôm người đẹp trong tay, nếu anh không có biểu hiện gì thì không còn là đàn ông nữa.
Nói một cách nghiêm túc, đây mới là nụ hôn đầu của hai người.
Một lúc lâu sau đó, họ mới chậm rãi dứt ra. Hạ Song Song nhảy khỏi người anh, gò má đỏ lựng: “Cái tên này, lại lợi dụng tôi”.
Diệp Phi Nhiên nói: “Thưa cô, cô biết phân biệt không vậy? Là cô tự chạy đến lợi dụng tôi cơ mà”.
“Đồ phiền phức”.
Hạ Song Song vẫy tay gọi một chiếc taxi rồi lên xe rời đi.
Diệp Phi Nhiên liếm môi, “Mùi vị cũng được đấy chứ”.
Chương 40: Người chủ tiệm trộm xà đổi cột
Sáng hôm sau, sau khi đến nhà hàng dùng bữa sáng cùng mẹ, Diệp Phi Nhiên ra ngoài mua mấy thứ như giấy vàng, chu sa, chuẩn bị làm vài lá bùa.
Bây giờ không dễ mua những thứ này ở thành phố. Anh đi liền mấy cửa tiệm, cuối cùng gom được đầy đủ đồ ở một cửa tiệm tranh thu7 phap1.
Khi ra ngoài, anh nhìn thấy một đám đông ở phía đối diện. Bất giác, anh đã đặt chân đến Tụ Bảo Viên - phố bán đồ cổ lớn nhất Giang Nam.
Để đối phó với tà vật ở khu Thế Ngoại Đào Nguyên, chỉ dựa vào sức mạnh của bùa là chưa đủ, nếu có thể tìm thấy một món pháp khí tiện dụng sẽ tốt hơn.
Có điều bây giờ là xã hội công nghệ, tu sĩ ngày càng ít, pháp khí là vật hiếm có khó tìm.
Nhưng đã đến Tụ Bảo Viên rồi, anh quyết định thử vận may một chút, nếu tìm được một, hai món pháp khí là tốt nhất.
Nghĩ vậy, anh bèn lững thững đi về phố đồ cổ.
Đúng như câu “Hoàng kim thời loạn lạc, đồ cổ thời thịnh vượng”, thị trường đồ cổ trong nước mấy năm nay cực kỳ sôi động, nhiều người cứ rảnh rỗi là thích đến đây dạo một vòng, xem có nhặt được đồ tốt giá rẻ hay không.
Có điều những năm gần đây, đài truyền hình đã phát sóng rất nhiều chương trình giám định bảo vật. Rất nhiều người chỉ hận không thể lấy bồn vệ sinh của ông nội ra giám định, xem trong nhà mình có cất giấu bảo vật gì không.
Với tình hình này, muốn nhặt được món hời gần như là chuyện không thể.
Bước vào phố đồ cổ, Diệp Phi Nhiên đi ngang qua cửa tiệm này đến cửa tiệm khác. Cách giám định đồ cổ của anh rất đơn giản, chỉ cần nhìn bằng thần thức là thấy rõ ngay.
Những cổ vật được lưu truyền thật sự đều có linh khí ở các mức độ khác nhau, linh khí càng mạnh, tuổi đời càng lâu.
Tuy trong lĩnh vực đồ cổ có rất nhiều hàng giả, nhưng linh thể chắc chắn là thứ không ai có thể nguỵ tạo. Có thể nói, cách giám định của anh còn chính xác hơn cả cách đo lượng Carbon-14.
Nhưng phố đồ cổ quá xô bồ, anh đã đi hết nửa con phố, thấy phần lớn đều là hàng giả. Tuy rằng cũng có hàng thật, nhưng giá cả đắt kinh khủng, vượt xa giá trị thật của nó.
Anh bước vào một cửa tiệm khác, dạo một vòng bên trong, vừa định rời đi thì một người đàn ông trung niên vội vã chạy từ ngoài vào với một cuộn tranh trong tay.
Người này đeo kính, trông như thành phần tri thức, có điều vẻ mặt lúc này lại vô cùng giận dữ.
Vốn dĩ Diệp Phi Nhiên không quan tâm cũng chẳng có hứng thú hóng chuyện. Nhưng khi nhìn thấy cuộn tranh trong tay người trung niên ấy, anh đã lập tức dừng bước lại.
Bức tranh ấy toả ra linh khí rất mạnh, vừa nhìn đã biết không phải vật tầm thường.
“Chủ tiệm đâu, bắt nạt người khác quá rồi đấy, sao lại tráo bức tranh mà tôi mua hả?”
Người đàn ông trung niên đập cuộn tranh lên quầy, tức giận quát vào mặt chủ tiệm.
Chủ cửa tiệm là một thanh niên ba mươi mấy tuổi, ngoại hình gầy trơ xương nhưng lại thích mặc Đường trang rộng thùng thình, trông chẳng đâu vào đâu cả.
Đôi mắt không to, tròng mắt đảo loạn xạ, vừa nhìn đã biết là hạng gian thương.
Khi nhìn thấy người đàn ông trung niên, sắc mặt anh ta hơi thay đổi, đoạn đáp trả: “Ý anh là sao?”
“Ý gì à? Tôi vừa bỏ ra năm nghìn tệ để mua thư pháo của Kỷ Hiểu Lam ở tiệm này, sao vừa về đến nhà thì hàng đã thay đổi rồi? Chắc chắn là anh tráo hàng của tôi!”
Người đàn ông trung niên kia phẫn nộ nói.
Chủ tiệm cười khẩy: “Có thể ăn bậy nhưng không được nói bậy nhé. Tụ Bảo Viên có nhiều cửa tiệm như vậy, ai mà biết anh mua hàng ở đâu”.
Người đàn ông trung niên tức tối bảo: “Muốn chối cãi chứ gì? Tôi nhớ rất rõ là mua ở tiệm anh, còn mua từ chính tay anh nữa kia”.
Chủ cửa tiệm lạnh lùng đáp: “Dù mua từ tiệm tôi thì đã sao? Phố đồ cổ chúng tôi có quy định, hàng đã mua rồi thì miễn đổi, miễn trả”.
“Anh tự nhìn nhầm, còn có thể trách ai”.
Người đàn ông trung niên nói: “Nếu tôi nhìn nhầm thì tôi chỉ có tự trách mình. Nhưng rõ rành rành là anh đã tráo hàng. Tôi rõ ràng đã nhìn thấy chữ của Kỷ Hiểu Lam cơ mà, tại sao về đến nhà thì nó lại biến thành chữ của Nhan Chân Khanh chứ. Anh bảo xem, chuyện đó nghĩa là sao?”
Chủ tiệm bình thản trả lời: “Một ngày tôi tiếp đón biết bao nhiêu là khách. Ai mà nhớ anh mua tranh gì chứ”.
“Hơn nữa, Nhan Chân Khanh là một nhà thư pháp vĩ đại thời Đường, xét về niên đại còn lâu hơn Kỷ Hiểu Lam, chữ của ông ấy cũng có giá trị hơn chữ của Kỷ Hiểu Lam, thế chẳng phải anh được hời rồi sao? Còn đòi hỏi gì nữa?”
Người đàn ông trung niên run cả người, giận dữ nói: “Nhưng bức tranh này của anh rõ ràng là hàng giả. Tôi đã trả đến năm nghìn tệ, còn giá trị của nó thì chẳng đáng năm trăm tệ”.
Chủ cửa tiệm đáp: “Đã bảo rồi, mua được hàng thật hay giả tuỳ vào mắt nhìn của anh. Anh không nhìn kỹ thì còn biết trách ai”.
Người đàn ông trung niên kia phẫn nộ quát: “Anh… Anh đúng là kẻ mặt dày! Hôm nay tôi buộc phải hoàn lại bức tranh này, nếu không thì anh không xong với tôi đâu”.
Diệp Phi Nhiên đã nhìn rõ, cũng tỏ tường mọi chuyện rồi. Chủ cửa tiệm này dùng bức thư pháp thật để lừa người khách trung niên, sau đó giở trò trộm xà tráo cột, bán bức thư pháp giả với giá năm nghìn tệ.
Chủ tiệm bực bội nói: “Anh phiền thật đấy. Thế này đi, cùng lắm tôi chỉ hoàn cho anh năm trăm tệ thôi, đồng ý thì lấy, còn không thì cứ việc kiện”.
Dứt lời, anh ta lấy ra năm tờ tiền rồi đập lên quầy.
“Không được. Rõ ràng tôi đã trả năm nghìn tệ, anh mà không hoàn tiền là tôi báo cảnh sát đấy”.
“Báo cảnh sát? Anh doạ ai vậy?”, chủ tiệm cười khẩy: “Thế anh tính nói gì với cảnh sát? Chẳng lẽ nói là trả năm nghìn tệ để mua bút tích của Kỷ Hiểu Lam à? Anh cảm thấy cảnh sát có tin không?”
“Năm nghìn tệ mà muốn mua thư pháp của Kỷ Hiểu Lam, anh nghĩ mình là ai? Dạo bừa một vòng quanh phố đồ cổ là nhặt được của hời à?”
“Nếu đó thật sự là bút tích của Kỷ Hiểu Lam thì dù anh có năm trăm nghìn tệ cũng chẳng mua được đâu. Anh nghĩ gì vậy?”
“Tôi…”
Gương mặt của người trung niên đỏ phừng phừng, nhưng nghĩ ngợi một hồi cũng đành thôi. Quả thật là vậy, dù báo cảnh sát thì ông ta cũng không thể nói rõ chuyện này.
Bất đắc dĩ, ông ta chỉ có thể xem như mình xui xẻo, cũng do bản thân ông ta tham tiền, năm nghìn tệ làm sao mua được thư pháp của Kỷ Hiểu Lam kia chứ.
“Xem như tôi xúi quẩy!”
Dứt lời, ông ta định lấy đi năm tờ tiền trên quầy, tổn thất ít chút nào hay chút ấy, vẫn tốt hơn việc lấy bức thư pháp giả ra ngắm nghía.
Đúng lúc này, Diệp Phi Nhiên cất lời: “Anh à, có thể cho tôi mượn xem bức tranh này của anh không? Tôi vẫn luôn muốn mua thư pháp của Nhan Chân Khanh, nếu được thì anh bán cho tôi đi”.
“Muốn xem thì cứ xem, nhưng nói cho anh biết trước, đây là hàng giả đấy nhé”.
Người đàn ông trung niên vừa nói vừa đưa cuộn tranh trong tay cho anh.
Diệp Phi Nhiên cầm tranh rồi chầm chậm mở ra, trên đó có hai hàng chữ lớn, “Không màng danh lợi mới định rõ chí hướng, thân tâm thanh thản mới thực hiện được lý tưởng”, phần đề chữ là con dấu đóng tên của Nhan Chân Khanh.
Nhưng xét tổng thể, nét vẽ của bức tranh này khá cẩu thả, dù không phải là người trong ngành cũng nhìn ra đây là hàng giả.
Thấy Diệp Phi Nhiên muốn mua thư pháp, chủ tiệm bèn nói: “Anh bạn, thích thư pháp của Nhan Chân Khanh thì trong tiệm của tôi còn nhiều lắm, chọn bừa một bức cũng tốt hơn bức này”.
“Không cần, tôi chỉ muốn mua bức này thôi”.
Diệp Phi Nhiên đưa năm nghìn tệ cho người đàn ông trung niên, “Tôi muốn mua bức này, gửi anh năm nghìn tệ nhé”.
Ban nãy anh đã nhìn thấy điều kỳ diệu của bức tranh này, dù phải trả một trăm lần số tiền năm nghìn tệ cũng được. Vốn dĩ anh còn muốn đưa thêm ít tiền cho người trung niên này, nhưng lại sợ biến khéo thành vụng, nghĩ một hồi lại thôi.
Dù sao đồ cổ cũng có quy tắc của đồ cổ, nếu không có anh, ông ta chỉ lấy được năm trăm tệ, tổn thất còn lớn hơn.