• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 21: Tranh đấu trong gia tộc

“Nhóc con, đã nói chuyện thì cần phải chịu trách nhiệm, chọc tới người không nên dây vào thì đừng nói các người không chịu trách nhiệm nổi, ngay cả Đinh Kim Phúc cũng không bảo vệ được các người!”

Tần Khải khoanh tay, giọng điệu cũng lạnh hơn.

Trước khi xuống núi, ông già đã dặn anh phải điệu thấp, đừng gây chuyện khắp nơi.

Nhưng những gì anh gặp phải hôm nay khiến Tần Khải cảm thấy khiêm tốn sẽ chỉ bị người ức hiếp.

Đã nói phải làm người hiền lành, nhưng muốn làm người hiền lành cũng chẳng phải chuyện dễ.

“Chu choa! Mẹ nó khoác lác ghê chưa, mày cho rằng mình là bốn cậu ấm của Trung Hải à? Bà nó chứ! Tên của chủ tịch mà mày cũng gọi được chắc? Mày là cái thá gì vậy! Nếu không cút thì tao sẽ không khách sáo đâu!”

Người đàn ông cao to vặn tay, hung hăng trừng anh.

Tên kia rõ ràng là một tên nhà quê, vậy mà còn dám to mồm? Không sợ trẹo lưỡi à.

“Tôi cần gì phải giải thích với loại óc trái nho như anh? Hèn gì giờ anh chỉ có thể làm một tên gác cổng quèn, mắt chó không biết nhìn người. Tôi thấy anh nên về nhà trồng rau đi, đừng lên thành phố chi cho mất mặt”.

Tần Khải híp mắt, không chút khách sáo vặn lại.

“Mẹ nó! Ông đây thấy mày mới là óc trái nho đấy, đúng là chán sống mà!”

Hai tên gác cổng lập tức nổi giận văng tục, giơ nắm tay lên đấm về phía anh.

Tần Khải cong môi, đối diện với đòn tấn công của hai người nhưng vẫn không né.

Bốp!

Tên gác cổng cao kều vừa vung tay lên được nửa đường, Tần Khải bỗng giơ chân phải tùy tiện đá một phát.

Tên gác cổng to con trực tiếp bị Tần Khải một cước đá bay ra 3m.

Gã ôm bụng liên tục lăn lộn, thở thôi cũng sắp không thở nổi.

“Đây, đây là người sao?”

Mắt thấy bạn mình trực tiếp bị hạ đo ván, tên gác cổng khác trợn tròn mắt, nuốt nước miếng một cái, suýt nữa bị dọa đái trong quần.

Có thể một cước đá bay gã kia, cũng mạnh quá đi chứ?

“Đừng cho rằng tôi ăn mặc như vậy mà dễ bắt nạt, tôi điên lên thì ngay cả ông trời cũng phải dọa đái trong quần!”

Tần Khải khoanh tay, cơ thể giống như chưa từng nhúc nhích.

Anh lắc đầu, chẳng thèm quay đầu lại đi thẳng vào.

“Mày còn ngây ra đó làm gì, mau đi kêu người!”

Người đàn ông cao kều ôm bụng, gian nan đứng dậy, vẻ mặt đầy dữ tợn.

“Được, được, tôi đi ngay đây!”

Tên gác cổng khác gật đầu, vội vàng đi gọi người.

“Bà mẹ nó!”

Trong lòng tên cao kều tức điên, xoay người đá mấy cái vào xe ba bánh cho hả dạ.

Chiếc xe ba gác trước đó đã bị Maserati đâm cho suýt tan tành, sau khi bị gã đá mấy cái thì rầm một tiếng hỏng.

Coi như hoàn toàn hư.

Cảnh tượng ấy vừa hay bị Tần Khải đang lên lầu nhìn thấy.

“Mẹ nó...”

Tần Khải không nhịn được chửi, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Trương Huy.

“Tiểu sư thúc, có chuyện gì à?”

“Chẳng phải cậu quen Đinh Kim Phúc hả? Bảo ông ta đến khách sạn gặp tôi ngay, giờ tôi đang ở khách sạn Kim Đô đối diện bệnh viện nè. Xe của tôi bị tên gác cổng nhà ông ta đập hư rồi!”

Tần Khải nói xong trực tiếp cúp điện thoại.

Giữa trưa ở tỏng văn phòng, lúc anh và Trương Huy nói chuyện với nhau thì cậu ta có cầu xin anh trị cho một người.

Mà người đó cũng không phải ai khác vừa hay chính là chủ tịch tập đoàn Kim Phúc - Đinh Kim Phúc.

Cũng là tổng giám đốc của khách sạn này.

Vốn dĩ, anh cũng không muốn làm to chuyện.

Nhưng tên gác cổng kia lại quá hống hách, không chấn chỉnh sao được?

Tần Khải cất di động đi rồi lên thẳng phòng số năm trên lầu ba.

Anh ngó vào, ghê thật, cũng đông người ghê.

Trên bàn cơm rộng khoảng bốn mét chắc phải ngồi hơn mười người, trai gái già trẻ gì cũng có.

Ba người nhà Triệu Băng Linh cũng có mặt, chỉ mỗi ông cụ Triệu là không thấy.

Song giờ phút này, trong phòng lại đang cãi nhau ỏm tỏi.

“Chú ba, anh đã nói rất rõ ràng rồi, Tiểu Băng không thích hợp làm tổng giám đốc, nhìn thử thành tích nửa năm qua của con bé xem, quả thật là không đâu vào đâu! Đừng nói chú mắt mờ không thấy nhé?”

Đối mặt với sự chất vấn ấy, Triệu Diệu Quang đẩy gọng kính, sắc mặt xanh mét nhìn đống tài liệu trước mặt, mãi không thốt nổi nên lời.

Bên tay phải ông là hai mẹ con Tống Nhan cũng có vẻ mặt hết sức khó coi, cạnh Triệu Băng Linh còn có một ghế trống.

Người vừa nói chuyện bên trái lại là một người đàn ông trung niên để kiểu tóc địa trung hải.

Chỉ thấy ông ta cực kỳ cao to, chỉ ngồi thôi cũng cao hơn mọi người một chút.

Nói chuyện lại vô cùng sắc bén, cả người tràn ngập khí thế, đủ để đè bẹp mọi người có mặt ở đây.

“Anh cả, dù thế nào chúng ta cũng là người một nhà. Chẳng phải lúc trước anh nói sẽ cho Tiểu băng một năm à. Giờ còn chưa đến nửa năm, anh đã không nhịn được muốn cướp lại quyền hành?”

Tống Nhan thấy chồng chẳng dám hó hé câu nào, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng Triệu Diệu Quang một cái, cắn răng cãi lại.

“Ai là người một nhà với cô! Tống Nhan, cô vốn không phải người nhà họ Triệu tôi, nơi này không đến lượt cô lên tiếng!”

Triệu Hoành Quang mặt mày khó chịu liếc Tống Nhan, khinh bỉ hừ một tiếng.

“Đúng vậy! Đừng tưởng rằng ông già vẫn ở nhà cô bèn coi mình là chủ. Giờ cổ phần công ty hai nhà chúng ta cao hơn cô rất nhiều, vẫn chưa tới lượt cô nói chuyện đâu”.

Lúc này, một người phụ nữ trung niên ngồi đối diện Tống Nhan trét không biết bao nhiêu phấn lên mặt cũng đứng dậy, hát đệm theo Triệu Hoành Quang.

Trong giọng nói tràn ngập vẻ khinh bỉ và chế nhạo.

Tống Nhan bị nói nghẹn họng, mặt mày có chút trắng bệch, suýt nữa thì tức chết tại chỗ.

Triệu Băng Linh thấy bố mẹ mình đều bị nói không nâng đầu lên nổi thì cuối cùng cũng không nhịn nổi.

“Bác gái, lời đó của bác là sao, hóa ra nhà chúng tôi không phải là người nhà họ Triệu hả?”

Người phụ nữ trung niên xinh đẹp hừ lạnh một tiếng.

“Tiểu Băng, bác cả với bác hai con không nói gì là sợ anh em trở mặt nhau. Nhưng hôm nay, bác cũng nói thật với con, từ lúc ông nội đến nhà con ở, ông đã không coi bác và bác cả con là người một nhà. Thậm chí là bố con, giờ cũng chưa chắc coi họ là anh mình, chúng ta còn nói đến tình thân gì nữa?”

Triệu Băng Linh kinh ngạc nhìn bà ta, cũng bị nói mặt mày cứng đờ.

Trong lòng cô có nỗi khổ nhưng không cách nào nói ra.

Đời thứ hai của nhà họ Triệu tổng cộng có ba người.

Triệu Diệu Quang nhỏ nhất, bên trên còn có hai người anh.

Ban đầu, ba anh em đều hòa thuận, nhưng từ sau khi ông nội rời khỏi tập đoàn, ba gia đình vẫn không ngừng tranh giành vị trí tổng giám đốc.

Cũng may có ông nội ra mặt, song lại không chọn trong đời thứ hai mà là quyết định cho người xuất sắc nhất trong đời thứ ba là Triệu Băng Linh một cơ hội.

Để cô làm tổng giám đốc một năm, nếu làm tốt thì tiếp tục làm.

Nếu không như ý thì chỉ có thể thay người.

Nhưng ngay cả như vậy, bác cả và bác hai vẫn khó chịu, soi mói đủ điều.

Cả nhà Triệu Băng Linh đã nhún nhường rất nhiều, nhưng chỉ đổi lấy được nước làm tới.

Giờ đây, vừa nghe thấy tin ông nội bệnh nặng, cuối cùng bác cả và bác hai cũng không nhịn được bắt đầu gây khó dễ.

Bầu không khí trong cả căn phòng có thể nói là hết sức căng thẳng, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào ba người nhà cô.

Một tay mới mới lăn lộn trên thị trường chưa đến nửa năm như Triệu Băng Linh thì lấy đâu ra là đối thủ của đám cáo già kia?

Bốp, bốp, bốp!

Ngay khi cả nhà họ không biết làm sao thì ở cửa bỗng nhiên vang lên tiếng vỗ tay.

Trong bầu không khí nặng nề ấy nghe có vẻ vô cùng chói tai.

Mọi người đều quay đầu lại.

Chỉ thấy một thanh niên trông vô cùng quê mùa, làn da ngăm đen, xắn nửa tay áo sải bước tiến vào.

Anh vừa đi còn vừa vỗ tay.

“Hay thật! Tuyệt vời, không ngờ ngoài đời thật còn có một vở kịch đấu tranh trong gia tộc phấn khích như vậy. Hôm nay, tôi đúng là được mở rộng tầm mắt”.
Chương 22: Kẻ ác còn cần kẻ ác đến trừng trị

“Anh là ai?”

“Tên nhà quê từ đâu ra, cút ra ngoài cho tôi!”

Sắc mặt mọi người lập tức đen lại.

Mấy con cháu nhà họ Triệu đều giận dữ mắng mỏ.

Nhưng Tần Khải hoàn toàn không để ý đến những người này, khóe miệng mang theo nụ cười quái lạ, đi thẳng đến bên cạnh Triệu Băng Linh.

“Hì hì, vợ à, anh không đến muộn chứ? Vừa nhận được điện thoại của em là anh đi luôn”.

Triệu Băng Linh nhìn anh, tức đến đen mặt.

Tên ngu xuẩn này khoan thai đến muộn thì cũng thôi đi, vậy mà quần áo còn rách nát như vậy, chẳng phải khiến cả nhà cô ta mất hết mặt mũi sao!

Đang định mắng chửi, Tần Khải đã nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ.

“Nếu không phải lái xe quá chậm, anh đã đến từ lâu rồi, em cũng không tới đón anh cái”.

Tần Khải làm kẻ xấu cáo trạng trước, Triệu Diệu Quang và Tống Nhan đều không nhịn được co rút khóe miệng.

Triệu Băng Linh suýt nữa bị anh làm cho tức đến ngất ngay tại chỗ.

Tên này lái con xe ba gác tồi tàn kia đến?

Thảo nào lửa cháy sém lông mày rồi mà vẫn không thấy bóng dáng đâu.

“Lát nữa tôi đập nát con xe ba gác tồi tàn kia của anh!”

Triệu Băng Linh siết chặt nắm đấm, trưng ra dáng vẻ muốn ăn thịt người, hận không thể ăn tươi nuốt sống anh ngay tại chỗ.

Gọi Tần Khải đến là ý của Triệu Diệu Quang, nghĩ muốn tăng thêm thể diện cho nhà bọn họ.

Nhưng quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Triệu Băng Linh, tên này ngoài làm mất mặt ra thì còn biết làm gì?

Mà những người còn lại nghe thấy Tần Khải gọi Triệu Băng Linh là vợ thì sửng sốt không thôi, sắc mặt ai nấy đều vô cùng kỳ lạ.

“Chú ba, chẳng lẽ người này chính là chồng chưa cưới của Băng Lăng?”

Anh cả Triệu Hoành Quang không thể tưởng tượng nổi đánh giá Tần Khải, giọng nói mang theo mấy phần đùa cợt.

Sắc mặt Triệu Diệu Quang đỏ lên, trên mặt nổi đầy gân xanh.

Trừng Tần Khải một cái, cũng chỉ có thể lắc đầu.

Thấy vậy, những người khác không nhịn được phá lên cười.

“Tôi còn tưởng rằng nhà các chú tìm được một người con rể rất đáng gờm, không ngờ chỉ là một tên nhà quê, đúng là khiến người ta cười rụng răng”.

“Chú ba, chú tìm một tên dế nhũi như vậy làm con rể, là đang sỉ nhục IQ của tụi anh sao?”

“Anh cả, tôi thấy chẳng những chú ta đang sỉ nhục IQ của chúng ta, mà còn làm nhà họ Triệu chúng ta mất hết thể diện, chú ba, sao chú cũng giống ông già vậy, càng ngày càng hồ đồ!”

Trên mặt mọi người đều ngập tràn chế giễu, không ngừng chế nhạo một nhà ba người Triệu Băng Linh.

Nói một cách chính xác, bây giờ là một nhà bốn người.

Triệu Băng Linh nổi cơn giận dữ, đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, chỉ thẳng vào mũi Tần Khải mắng: “Tần Khải, anh cút ra ngoài cho tôi!”

Ngay cả Tống Nhan cũng không nhịn được thì thầm bên tai Triệu Diệu Quang: “Tôi đã sớm nói rồi, tìm cậu ta làm con rể là quyết định sai lầm nhất đời này của ông và ông cụ! Lát nữa trở về nói với ông cụ đuổi cậu ta đi, đúng là mất hết mặt mũi!”

Triệu Diệu Quang nghiến răng, vẫn không nói lời nào.

Tính cách ông ấy vốn mềm yếu, bây giờ tất cả mọi người coi nhà ông ấy là trò cười, sớm đã khiến ông ấy tức không nói nên lời rồi.

Nhưng ông ấy chưa bao giờ nghĩ đến việc đuổi Tần Khải đi.

Ông ấy có một cảm giác mơ hồ rằng, người trẻ tuổi này tuyệt đối không tầm thường.

“Tôi không đi đâu!”

Đối mặt với trào phúng của mọi người, Tần Khải làm như mắt điếc tai ngơ.

Hất cằm kiêu ngạo nói: “Vợ và bố mẹ vợ của tôi đều bị ức hiếp thành thế này, chẳng khác gì tát thẳng vào mặt tôi, tôi muốn trút giận cho bọn họ!”

Nói xong, Tần Khải vươn tay ấn Triệu Băng Linh trở lại ghế ngồi.

“Đừng nóng vội, hôm nay chồng em trút giận cho em!”

Mọi người nghe xong lời này của anh thì cười sặc sụa.

“Ôi, buồn cười quá đi! Lại còn trút giận, cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem mình có dáng vẻ gì, cậu cho rằng mình là cậu ấm nhà giàu à!”

“Đúng vậy, vừa xấu vừa bẩn, nhà họ Triệu chúng tôi không có người con rể ngu đần như cậu, tôi đề nghị cậu nên sớm cút đi, đừng tự rước lấy nhục!”

Tần Khải thấy người nói chuyện là hai người phụ nữ trung niên ngồi cạnh Triệu Hoành Quang và Triệu Trường Sinh, trong lòng trào dâng độc ác.

Không cần đoán cũng biết, chắc chắn hai người phụ nữ miệng rộng này là bác cả và bác hai của Triệu Băng Linh.

“Im miệng!”

Tần Khải nghiêm mặt lại, đột nhiên gầm lên một tiếng, hệt như hổ gầm rồng ngâm.

Trong nháy mắt trấn áp tất cả mọi người.

Ngay cả Triệu Băng Linh cũng bị dọa giật nảy mình.

“Anh nói cái gì! Nơi này không có chỗ cho anh nói chuyện!”

Lúc này, thanh niên tóc vàng bên cạnh người phụ nữ mặt trắng nhảy dựng lên, trừng mắt nhìn chằm chằm Tần Khải.

“Tôi bảo mẹ anh im miệng đấy! Lải nha lải nhải, phiền phức hệt như ruồi bọ, ai còn dám lắm miệng, tôi đập nát miệng người đó!”

Tần Khải không cam lòng yếu thế, trừng mắt nhìn chằm chằm tóc vàng.

“Anh… đệt! Mày là cái thá gì, dám hống hách trước mặt tao? Bác cả, rõ ràng tên dế nhũi này đến gây sự, để cháu trừng trị hắn!”

Tóc vàng giận tái mặt, hùng hùng hổ hổ đi qua.

“Nhãi ranh, dám nói chuyện với tôi như vậy, đúng là tự tìm đường chết!”

Tóc vàng mắng chửi, đưa tay muốn nắm lấy cổ áo Tần Khải.

Nhưng Tần Khải phản ứng nhanh hơn anh ta, đột nhiên nâng tay phải lên, chuẩn xác tát thẳng vào mặt tóc vàng.

“Miệng bẩn như vậy, muốn ăn đòn sao?

Bốp!

Tiếng tát lanh lảnh, ngay sau đó, tiếng hét thảm thiết vang vọng căn phòng.

Tóc vàng bị Tần Khải tát gãy xương mũi, máu tươi bắn ra tung tóe.

Cảnh tượng đột nhiên xuất hiện khiến mọi người ngơ ngác.

“Cậu dám đánh con trai tôi?”

Người phụ nữ mặt trắng trợn tròn hai mắt, căm giận nhìn Tần Khải kêu lên.

Tần Khải thu tay phải lại, giẫm một chân lên ghế ngồi vốn thuộc về anh.

Tiện tay cầm một ly rượu vang, hài lòng lắc lắc.

“Bà thử kêu thêm một tiếng coi? Có tin tôi đánh cho đầu bà nở hoa luôn không!”

“Cậu hỗn láo!”

Triệu Trường Sinh không nhịn nổi nữa, đứng bật dậy, hung hăng vỗ một phát xuống bàn.

“Nhãi ranh, cậu đúng là không biết tốt xấu, dám náo loạn trong tiệc gia đình của nhà họ Triệu tôi, cậu muốn chết sao!”

Triệu Hoành Quang ở bên cạnh thấy vậy, cũng lạnh lùng lên tiếng.

“Chú ba! Nhìn xem con rể tốt của chú đi! Cơm còn chưa ăn mà đã muốn lật trời rồi! Có con rể như vậy, tôi thấy sớm muộn gì tài sản của nhà họ Triệu cũng bị cậu ta phá hết! Tôi thấy Băng Lăng căn bản không có tư cách làm tổng giám đốc này, công ty thua lỗ sáu tháng liên tục, vẫn nên sớm nhường lại vị trí đó đi”.

Đây chính là cơ hội tốt nhất ép Triệu Băng Linh giao ra vị trí tổng giám đốc, sao bọn họ có thể bỏ lỡ?

Trông thấy hai người anh trai cùng nhau gây khó dễ.

Hai huyệt thái dương của Triệu Diệu Quang căng nhức như sắp nổ tung, trừng mắt nhìn Tần Khải đang đứng ở chỗ cao.

Đầu óc của tên ngu ngốc này sẽ không thật sự bị úng nước đấy chứ?

Náo loạn thế này, hoàn toàn chính là thần trợ công tạo cơ hội cho hai anh trai bức vua thoái vị.

Cuối cùng ông ấy cũng hối hận rồi, sớm biết Tần Khải không đáng tin như vậy, buổi trưa không nên khuyến khích ông cụ cho cậu ta làm con rể!

Bây giờ thì hay rồi, cho dù ông cụ ở đây cũng không thu dọn được cục diện này.

Tần Khải à Tần Khải, cậu đúng là giỏi hại người.

“Tần Khải, rốt cuộc anh muốn cái gì?”

Triệu Băng Linh không thể nhịn được nữa, lại đứng dậy níu lấy vạt áo Tần Khải, muốn kéo anh xuống khỏi ghế.

Tên ngu xuẩn này, muốn cả nhà cô ta chết à!

Quả thật khiến cô ta tức chết rồi.

Nhưng Tần Khải lại hoàn toàn không để ý đến cô ta, cười mà như không cười quay đầu nhìn về phía Triệu Hoành Quang.

“Im miệng!”

“Bây giờ tôi là người nói chuyện, ai dám phản bác tôi một câu, tôi đánh người đó đến mẹ ông cũng không nhận ra!”

Tần Khải hệt như Sát Thần, hung ác liếc nhìn tất cả mọi người ở đây, lời nói của Triệu Hoành Quang vừa đến khóe miệng lại lập tức nuốt trở vào.
Chương 23: Không biết xấu hổ

Ánh mắt của thằng nhóc này quả thật khá đáng sợ, đặc biệt là sát khí hừng hực trên người. Chẳng biết Tần Khải có phải là tay ghê gớm nào đó trong xã hội hay không nữa, nhỡ ông ta chọc anh tức giận, e rằng anh sẽ thật sự ra tay.

Thanh niên bây giờ chỉ cần không hợp ý là động tay động chân ngay, còn không biết nặng nhẹ.

Ông ta không dám lấy cái mạng già của mình ra đùa.

Triệu Hoành Quang nuốt nước bọt, đành hậm hực ngồi xuống.

Trong lòng thì nghĩ, không biết có nên tìm người xử lý thằng nhóc ngông cuồng này, để anh biết thế nào là kính già yêu trẻ hay không?

Thấy Triệu Hoành Quang bị mắng tối mặt, những người khác cũng không dám lên tiếng nữa.

Nhìn thấy anh cả bị Tần Khải áp chế đến mức không dám ho he gì, chẳng hiểu sao Triệu Diệu Quang lại cảm thấy rất kích động.

Kẻ ác cần được kẻ ác trừng trị.

Đối phó loại thân thích vô lương tâm không thể đánh lại cũng không thể nói lại này, vẫn phải cần kẻ xấu ra tay.

Và Tần Khải chính là kẻ xấu đó.

Nhìn thấy tất cả đều im như thóc, Tần Khải mới hài lòng bật dậy khỏi ghế.

“Đây là bác cả nhỉ?”

Đặt chai rượu xuống, Tần Khải vừa chỉ vào Triệu Hoành Quang - người có vầng trán sáng bóng, vừa hỏi.

Triệu Băng Linh khó hiểu nhìn anh, không biết đối phương lại sắp làm chuyện động trời gì.

Tần Khải cười cười, nói bằng giọng uy nghiêm: “Chẳng phải khi nãy mới nói ba anh em là người một nhà sao, thế mà các người còn có mặt mũi đến đây ép buộc cô ấy?”

“Ông cụ để Băng Linh làm chủ tịch chứng tỏ trong lòng ông ấy không tin tưởng hai gia đình các người. Lời mà ông cụ không dám nói, hôm nay tôi sẽ lên tiếng thay ông ấy”.

“Các người chỉ là một đám tiểu nhân tham tiền phụ nghĩa, lòng lang dạ sói, không có tư cách thừa kế số gia sản này! Đừng nghĩ Băng Linh là phụ nữ thì có thể dễ dàng ức hiếp cô ấy. Nghe tôi nói đây, chỉ cần Tần Khải này còn ở nhà họ Triệu một ngày thì các người đừng hòng được như ý!”

Những lời này của Tần Khải có thể gọi là “đất bằng nổi sấm”.

Mọi người đều chết lặng, nhìn anh bằng những vẻ mặt khác nhau, bị chấn động đến mức không thốt nên lời.

Đôi mắt của vợ chồng Triệu Diệu Quang đều lấp lánh sáng lên. Tần Khải đã nói ra tiếng lòng của họ.

Trong ba anh em nhà họ Triệu, Triệu Diệu Quang là người giống ông cụ nhất, tính tình mềm yếu, không dám tranh đấu với hai người anh.

Lại càng không dám thẳng thừng nói ra suy nghĩ trong lòng.

Những lời Tần Khải nói ra lúc này đã giúp Triệu Diệu Quang thấy dễ chịu vô cùng.

Triệu Băng Linh cũng kinh ngạc nhìn Tần Khải.

Cô không ngờ tên ngốc này cũng có thể nghênh ngang đến vậy.

Chỉ vài câu nói đã biến những kẻ hống hách như hai gia đình bác cả, bác hai thành khúc gỗ, không dám ho he.

Lẽ nào chuyện này thật sự có chuyển biến?

Triệu Băng Linh cảm thấy hình như mình đã hiểu sai động cơ của Tần Khải.

Lần này, bác cả và bác hai thừa lúc ông cụ nhập viện, hợp sức tranh giành quyền lực, nói cho cùng cũng vì tiền.

Lòng người, nham hiểm và đáng sợ như thế đấy.

Nghe Tần Khải nói xong, vẫn có kẻ không phục mà lớn tiếng mắng chửi.

“Đồ ngu xuẩn! Không biết ông cụ tìm thằng điên này ở đâu nữa. Mẹ nó, đúng là xúi quẩy”.

Tần Khải ngoái lại nhìn.

Người vừa lên tiếng là một người phụ nữ ngồi cạnh Triệu Hoành Quang, tướng mạo khá trẻ, không biết là con gái hay vợ ông ta.

“Vợ ơi, đó là ai vậy?”

Tần Khải chỉ vào người nọ, đoạn quay lại hỏi Triệu Băng Linh.

Triệu Băng Linh sa sầm mặt. Tên này đúng là xem lời cô nói như gió thoảng qua tai mà.

Lúc trưa cô đã trịnh trọng dặn dò Tần Khải rằng không được gọi cô là “vợ” trước mặt người khác.

Anh không nghe cũng đành, lại còn gọi một cách buồn nôn như vậy, đúng là kinh tởm.

Song cô vẫn kiên nhẫn đáp rằng: “Bác ấy là vợ thứ hai của bác cả, tên là Lưu Hiểu Vi”.

Nghe xong, Tần Khải mới ngộ ra gật gù.

Nhưng ngay sau đó, anh đã nửa cười nửa không mà bảo rằng: “Hoá ra là cưới lần hai, chẳng trách lại trẻ tuổi như vậy. Xem ra năng lực trong chuyện ấy của bác cả vẫn mạnh lắm, chinh phục được cả một người phụ nữ lẳng lơ như vậy, còn làm người ta viêm vùng chậu, mà chắc bác cả vẫn chưa biết chuyện này đâu nhỉ?”

“Mẹ kiếp!”

Bị hậu bối khiêu khích trước mặt mọi người như vậy khiến Triệu Hoành Quang tái cả mặt.

Ánh mắt của ông ta cực kỳ lạnh lẽo, nhìn chòng chọc vào Tần Khải.

Lưu Hiểu Vi cũng biến sắc, vì chột dạ mà giận dữ gầm lên.

“Thằng khốn nạn! Mày đừng ngậm máu phun người, có tin tao xé nát miệng mày hay không!”

Đôi mắt Tống Nhan sáng lên. Ban nãy Lưu Hiểu Vi là người đầu tiên công kích bà ấy, khiến bà ấy không biết phải đáp trả thế nào.

Không ngờ bây giờ Tần Khải lại nói hết chuyện riêng tư của Lưu Hiểu Vi cho mọi người biết. Bà ấy cũng giống như Triệu Diệu Quang vậy, cảm thấy thoải mái vô cùng.

Thật ra người nhà họ Triệu đều biết đời tư của Lưu Hiểu Vi rất hỗn loạn, chỉ vì thể diện của Triệu Hoành Quang nên không ai dám nói ra ngoài thôi.

Nhưng nào ngờ, lớp giấy này đã bị Tần Khải chọc thủng ngay trước mặt mọi người.

Tống Nhan cũng muốn làm cô ta xấu mặt để lấy lại thể diện, bèn cao giọng nói: “Tần Khải à, làm sao con biết người ta bị viêm vùng chậu thế?”

Tần Khải ngượng ngùng cười, phối hợp với Tống Nhan, vờ vịt đáp: “Mẹ vợ quên con là bác sĩ sao ạ? Con vừa nhìn là biết ngay người ta có bệnh. À phải, còn bác hai nữa, cũng bệnh nặng lắm, cả nhà họ đều mắc bệnh tiểu đường cả”.

Tống Nhan chẳng biết anh nói thật hay giả, cho dù Tần Khải chỉ đơn giản là mắng họ có bệnh, bà ấy cũng thấy vui lòng.

“Mày mới mắc bệnh đấy! Đồ điên!”

Bác hai Hạ Lệ cũng nhảy dựng lên, vừa chỉ vào mũi Tần Khải vừa mắng mỏ.

“Bác hai có mắc bệnh hay không thì trong lòng tự biết. Tôi nói nhé, nếu còn không mau chữa trị, chưa đầy năm năm, cả nhà các người đều sẽ đau ốm nằm liệt giường”.

Tần Khải nhẹ nhàng đảo mắt nhìn bà ta, ra vẻ chuyện không liên quan gì đến mình.

“Tao thấy mày đúng là chán sống rồi!”

Hạ Lệ giận run người, mặt thoắt xanh thoắt trắng.

Song do quá tức giận, lớp kem trắng và dày trên mặt bà ta đã xuất hiện vài vết nứt.

“Ối, chắc phải mấy tuần rồi không tẩy trang nhỉ, lớp kem nứt ra rồi này. Bác hai sống thật tiết kiệm, rất đáng học hỏi!”

Tần Khải cười cợt nhả, vẻ mặt đầy trêu chọc.

“Mày!”

Hạ Lệ rất muốn tiếp tục mắng chửi anh. Nhưng bà ta lại sợ một khi mắng tiếp thì lớp kem trên mặt sẽ rơi xuống, mà nhất là bà ta còn chẳng cãi lại được Tần Khải.

Ở nhà họ Triệu, bà ta chính là người giỏi cãi nhau nhất, không ngờ hôm nay lại gặp phải đối thủ.

“Hoành Quang! Gọi Tạ Hữu Quyền đến đây, em không tin là mình không xử lý được thằng oắt con có cha sinh không có mẹ dạy này! Đúng là không xem ai ra gì mà! Chỉ e là chốc lát nữa thôi nó sẽ cưỡi lên đầu lên cổ chúng ta đấy”.

Lưu Hiểu Vi giận dữ đứng dậy, lớn tiếng ra lệnh cho Triệu Hoành Quang.

“Bà tám kia! Có gan thì mắng lại lẫn nữa xem!”

Tần Khải híp mắt lại, giọng điệu lạnh lùng đến cực điểm.

Anh không có bố mẹ từ bé, sư phụ đã một tay nuôi anh khôn lớn.

Bố mẹ chính là vảy ngược của anh.

“Dĩ nhiên là tao có gan rồi! Thằng khốn nạn, mày là cái thá gì chứ, nghĩ mình lăn lộn ở bên ngoài vài ngày thì đã là ông chủ lớn ư? Nói cho mày biết, lát nữa tao sẽ cho mày thấy thế nào là xã hội thượng lưu thật sự! Thứ rác rưởi tự nghĩ mình giỏi như mày, còn chẳng có tư cách xách giày cho tao!”

Lưu Hiểu Vi mắng chửi bằng giọng nói vô cùng sắc bén, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống Tần Khải.

“Thế sao? Vậy thì tôi rất muốn thấy đấy”.

Tần Khải lập tức đanh mặt lại. Nếu không vì anh nể mặt gia đình Triệu Băng Linh thì bây giờ bà tám này đã mất mạng rồi!
Chương 24: Ông ta xứng chắc?

“Mày đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Diễn, cứ diễn kịch tiếp đi! Tao sẽ để mày huênh hoang thêm một lúc. Chốc lát nữa thôi, ngay cả cơ hội quỳ xuống cầu xin, tao cũng sẽ không cho mày!”

Lưu Hiểu Vi giận dữ duỗi ngón tay ra, chỉ vào trán Tần Khải từ xa, rồi nhổ nước bọt khắp nơi.

“Thằng ngu xuẩn này, ăn mặc rách rưới như vậy mà nghĩ mình ghê gớm lắm à? Chờ người của tao đến đây sẽ đánh cho mày chết!”

“Còn cháu nữa! Bác cả, cháu phải cắt mũi nó!”

Tên tóc vàng bị Tần Khải đánh gãy mũi cũng tức tối hùa theo.

Từ bé đến lớn, tên này chưa bị ai đánh bao giờ. Mối thù này, nhất định phải trả lại gấp trăm lần.

Những người khác cũng nhìn Tần Khải với ánh mắt căm thù, vẻ hả hê nhìn anh gặp hoạ.

Thấy vậy, ba người nhà Triệu Diệu Quang cũng trở nên căng thẳng.

Con giun xéo lắm cũng quằn.

Họ lạc quan quá rồi.

Ép hai nhà này đến đường cùng thì chuyện gì cũng làm ra được.

Một mình Tần Khải không đủ sức trấn áp bọn người này hoàn toàn.

Đặc biệt là Triệu Băng Linh, cô không ngờ nhà bác cả còn quen người của xã hội đen.

Nếu lát nữa bọn chúng thật sự đến đây, e rằng Tần Khải sẽ gặp hoạ lớn.

Cô lo lắng nhìn Tần Khải, thấy anh đang dùng tay trái chống cằm và nhìn bọn người kia như lũ ngốc.

Anh bình thản liếc nhìn Lưu Hiểu Vi, mắt đảo không ngừng, chẳng biết đang nghĩ gì.

Điều này khiến cô thấp thỏm bất an hơn.

Triệu Diệu Quang cũng sốt ruột như ngồi trên đống lửa, mồ hôi lạnh toát ra.

Ông ấy hoàn toàn không biết sắp tới Tần Khải sẽ ứng phó thế nào.

Có lẽ gọi Tần Khải đến đây thật sự là một quyết định sai lầm.

Triệu Hoành Quang móc điện thoại ra, vừa định gọi điện thì bất thình lình có một đám người xông vào.

“Ranh con! Tìm cả buổi trời, không ngờ là đang ở đây!”

Một giọng nói hung tợn vang lên khi mọi người đều quay lại nhìn.

Rồi một tên nhân viên gác cửa cao to lực lưỡng dẫn theo một đám bảo vệ, hung hăng xộc thẳng vào.

Theo sau là một người đàn ông trung niên trông như quản lý.

Ai nấy đều vô cùng hung dữ, rõ ràng chẳng có ý tốt.

“Các anh là…”

Lưu Hiểu Vi cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra, còn tưởng đó là người của Tần Khải.

“Bọn tôi đến tìm nó để tính sổ, không liên quan đến các vị”.

Tay gác cửa cao to ấy nhìn Lưu Hiểu Vi, chỉ trỏ bằng tay phải rồi hằn học nhìn chằm chằm vào Tần Khải.

Nhất thời, tất cả đều đưa mắt nhìn nhau.

“Tìm cậu ta? Tên này đã gây ra chuyện gì?”

Lưu Hiểu Vi cau mày, tò mò hỏi.

“Hừ, thằng ranh này không hợp ý là ra tay đánh người. Đây là khách sạn ba sao đấy, không phải là nơi nhặt rác!”

Tên gác cửa nhìn chòng chọc vào Tần Khải, buộc tội anh trước.

Nghe xong, mọi người mới ngộ ra. Hoá ra Tần Khải tự tiện xông vào đây, chẳng trách lại ngang ngược kiêu ngạo như thế.

“Tống Nhan ơi là Tống Nhan, thật buồn cho thím, cớ gì lại tìm một thằng côn đồ làm con rể, thím không cần mặt mũi nữa sao?”

Hạ Lệ thầm đắc ý, lại giở giọng mỉa mai.

Những người còn lại cũng trưng ra vẻ mặt hả hê.

Cứ đùa, đây là địa bàn của sếp Lý đấy. Dám đánh người ở đây à, chẳng cần bọn họ ra tay, kết cục của Tần Khải chắc chắn sẽ rất thê thảm.

Cõi lòng của gia đình Triệu Băng Linh, một lần nữa lại rơi xuống đáy vực.

Tần Khải ơi là Tần Khải, gây ra hoạ lớn rồi.

“Quản lý, vừa nãy chính kẻ này đã đánh tôi!”

Kẻ thù gặp nhau là bùng lửa giận. Gã cao to kia siết nắm tay kêu răng rắc, chỉ hận không thể đánh chết Tần Khải.

Lời vừa dứt, người đàn ông trung niên ở đằng sau đã tiến lên một bước, chậm rãi vòng ra sau lưng Tần Khải, ôn tồn nói: “Nhóc con, giỏi vờ vịt quá nhỉ. Dám đánh người của tôi à, nói đi, muốn chết như thế nào đây!”

Tần Khải nghiêng đầu, ngẩng lên nhìn.

“Vì đáng đánh! Tên khốn này kiêu căng tự đại, còn đá hỏng xe ba bánh của tôi. Tôi còn chưa tính sổ đâu”.

Tay gác cửa vừa nghe xong lập tức nổi trận lôi đình.

“Đá hỏng thì đã làm sao? Thằng nhặt rác như mày không đủ tư cách bước vào khách sạn, mày là cái thá gì chứ!”

Nghe vậy, những người còn lại liền thừa cơ tiếp tục châm chọc gia đình Triệu Băng Linh.

“Thằng nhãi này còn dám nói tôi mắc bệnh cơ đấy? Tôi thấy cả nhà bọn họ đều bệnh nặng lắm rồi, vô phương cứu chữa, còn tìm một thằng bại não đến đây, đúng là nực cười”.

“Chú ba à, đừng nói anh không nể mặt chú. Về sau nếu muốn hoà khí sinh tài thì tốt nhất nên đuổi thằng rác rưởi vướng tay vướng chân này ra khỏi Trung Hải, đừng khiến nhà họ Triệu mất mặt”.

Đối mặt với đủ loại chế giễu, huyệt thái dương của Triệu Diệu Quang giật đến mức chực nổ tung, đau nhức vô cùng.

Mẹ con Triệu Băng Linh cũng cúi gằm mặt, chỉ muốn tìm hố đất mà chui vào.

Những lời của người nhà họ Triệu khiến đám người quản lý đều sửng sốt.

“Không ngờ tên nhặt rác này lại là con rể nhà họ Triệu. Nhưng tôi nhìn cậu ta sao chẳng giống con người chút nào nhỉ?”

Người quản lý chép miệng, nửa cười nửa không. Quản lý chưa từng gặp hạng người kỳ lạ như Tần Khải, chẳng hề xem anh ra gì.

“Ban nãy tên ranh này còn đứng ở trước cửa mà khoác lác, gọi thẳng tên của chủ tịch ra. Thật sự nghĩ mình ghê gớm lắm à?”

Tay gác cửa thầm mừng rỡ, liền hùa theo.

“Ha ha…”

Tần Khải giơ tay ra, cười một cách đáng sợ.

“Tôi rất tò mò, lát nữa mà tên Đinh Kim Phúc ấy đến đây, hai người sẽ cầu xin tôi thế nào nhỉ?”

Nghe vậy, quản lý khách sạn lập tức nhổ toẹt, lớn tiếng mắng chửi: “Mẹ kiếp! Đúng là giỏi giả vờ giả vịt!”

“Ranh con e là còn chưa biết chủ tịch Đinh của chúng tôi là ai nhỉ? Trước khi diễn trò cũng phải tìm hiểu một chút. Đừng nói là nhà Triệu, ngay cả Tứ thiếu Trung Hải mà gặp chủ tịch của chúng tôi cũng phải nhún nhường vài phần đấy. Dám gọi chủ tịch như thế, có tin tôi đánh nát miệng cậu không?”

Người nhà họ Triệu cũng ra chiều khinh bỉ, chỉ trỏ vào Tần Khải, hai bà bác kia thậm chí còn nhổ nước bọt vào anh.

“Hừ, chắc là Triệu Diệu Quang tìm thằng điên này đến chọc tức chúng ta đây mà. Hôm nay xem ra nhìn rõ bộ mặt của gia đình bọn họ rồi, thật ghê tởm!”

“Bây giờ tôi chỉ muốn đánh nó tàn phế. Ban nãy rõ là huênh hoang tự đại, cứ nghĩ nó là nhân vật nào ghê gớm lắm, không ngờ chỉ là thằng nhặt rác”.

“Thứ không biết sống chết. Đừng phí lời với nó nữa, đánh nó chết đi!”

Nhìn thấy Tần Khải trở thành mục tiêu công kích, Triệu Băng Linh cảm thấy rất bất lực, lại có chút đồng cảm với anh.

Suy cho cùng thì lúc nãy Tần Khải quả thật đã oai phong đe doạ được người nhà họ Triệu, cũng đã trút giận giúp gia đình cô.

Nhưng hiện giờ Tần Khải đang rất nguy hiểm, có thể sẽ bị đánh chết.

Chuyện này mà đồn ra ngoài thì mặt mũi cô biết để ở đâu?

“Hay là tôi báo cảnh sát nhé?”

Triệu Băng Linh do dự một hồi mới cất giọng lí nhí hỏi.

Nhưng Tần Khải vẫn bình thản xua tay.

“Chuyện vặt vãnh này không cần báo cảnh sát! Chỉ là một tên lâu la thôi mà. Chờ Đinh Kim Phúc đến đây rồi xem tôi xử lý bọn chúng thế nào. Hổ không gầm lại tưởng tôi là mèo bệnh à?”

Nghe anh nói xong, người quản lý lập tức bật cười.

“Không thể không nói, khả năng giả vờ của tên ranh này đúng là trước nay chưa từng có, nói cứ như mình là nhân vật tầm cỡ thật, ngay cả chủ tịch của chúng tôi cũng phải châm trà rót nước cho cậu ấy nhỉ?”

“Ông ta xứng chắc?”

Tần Khải khẽ hừ giọng, khí thế ngút trời.
Chương 25: Tôi trêu ngươi ông đấy

Tần Khải liếc nhìn tay giám đốc một cái rồi nói tiếp: “Ông nội mày hồi còn ở phố, đừng bảo là Thập Tam Thiếu đến các người lớn trong các gia tộc lớn gặp ông cũng phải khúm núm, Đinh Kim Phú này còn chẳng đủ tư cách xách giày cho ông đây đâu”.

“Nực cười! Tiếp, diễn tiếp đi. Để tao xem mày có thể diễn được đến mức nào!”

Tay giám đốc phì cười nói.

Ông ta sống đến ngần này tuổi đầu rồi nhưng chưa từng thấy ai diễn dở như Tần Khải.

Coi như mở mang tầm mắt vậy.

Ông ta hoàn toàn coi Tần Khải như đang diễn hề, để xem anh có thể làm được đến đâu.

Ông ta không hề biết rằng mình đã trúng kế hoãn binh của anh.

Đương nhiên Tần Khải cũng không sợ mấy người này, anh chỉ lo nhỡ mình ra tay lại làm liên luỵ đến người vô tội nên mới trì hoãn thời gian.

Thôi đành đấu võ mồm với họ tạm vậy.

“Các người tưởng tôi sợ à? Tôi mà ra tay thì bệnh viện lại có thêm mấy bệnh nhân què chân gãy cẳng đấy. Giờ cũng tối rồi, lẽ nào lại bắt các bác sĩ phải tăng ca vì đám vô dụng các người, thế là phí tài nguyên đấy!”

Tần Khải khoanh tay trước ngực, nửa nằm trên ghế rồi khua môi múa mép.

“Ha ha ha, bốc phét giỏi đấy, làm ông mày cười đau cả ruột!”

Mọi người lại được tràng cười vỡ bụng, ai cũng ngửa cổ lên cười khà khà như Tần Khải đang kể chuyện tiếu lâm.

Duy chỉ có gia đình Triệu Diệu Quang là mặt đen như đít nhồi.

Triệu Băng Linh chỉ muốn lao lên bóp chết Tần Khải.

Rốt cuộc anh đến giải vây cho gia đình cô hay đến tấu hề đây?

Đúng là chỉ giỏi chọc điên người khác!

“Cười đi, lát tôi sẽ cho các người khóc không ra nước mắt. Tôi muốn nói chuyện nghiêm chỉnh với các người, các người lại tưởng tôi đùa à?”

Tần Khải thích chí dựa người vào ghế, sau đó chỉ vào mặt từng người rồi phì cười.

Hôm nay, ông đây sẽ cho chúng mày trải nghiệm cảm giác vui quá hoá buồn.

“Tống Nhan, vợ chồng cô lôi thằng này từ trong trại thương điên ra đấy à! Đúng là làm mọi người mất hết thể diện, nếu mọi người ở thành phố mà biết con rể tương lai nhà cô là một thằng điên thế này thì chắc ông cụ sẽ chết vì tức đấy”.

Hạ Lệ liếc xéo Tống Nhan rồi châm chọc với vẻ đắc ý.

Tống Nhan tức đến mức không ngẩng đầu lên được, bà ấy ghét Hạ Lệ này nhất trong số tất cả mọi người nhà họ Triệu.

Hễ có cơ hội là bà ta lại châm chọc Tống Nhan, thành ra bà ấy cũng quen rồi.

“Được rồi đấy thằng kia, mày diễn trò đủ chưa hả? Nói mau, chuyện này mày định giải quyết thế nào?”

Chờ mọi người cười xong, tay giám đốc mới vào chủ đề chính.

“Thế ông muốn sao?”

Tần Khải khoanh tay hỏi ngược lại.

“Mày đánh người của tao xong còn nói điên nói dại, sỉ nhục thanh danh của chủ tịch nhà tao nên có chết cả chục lần cũng không đủ đâu. Giờ tay trái hay tay phải, mày chọn đi!”

Tay giám đốc híp mắt lại rồi nói với vẻ lạnh lùng.

Nghe thấy thế, nhà họ Triệu đều biết sắp có trò hay xem rồi nên đều ngồi hết xuống, chuẩn bị xem Tần Khải lê lết xin tha thế nào.

“Là sao?”

Nhưng Tần Khải lại làm ra vẻ không hiểu rồi hỏi lại.

Dù sao anh cũng không phải dân giang hồ nên nào hiểu ý tay phải tay trái là sao.

“Lại giả ngu nữa đi! Tao sẽ chặt một tay của mày, mày muốn giữ lại cái nào?”

Tay giám đốc nhếch miệng nói.

“Ra là ý này, nhưng tôi cần cả hai tay, tại tôi là người cầu toàn ấy”.

Cuối cùng thì Tần Khải cũng hiểu được ý của câu kia, nhưng vẫn tiếp tục giả ngây giả dại.

“Mẹ kiếp! Mày trêu ngươi ông đấy à?”

Tay giám đốc lại phát rồ lên, không hiểu sao lại có cảm giác nhục nhã.

“Ờ, tôi trêu ngươi ông đấy, không thì sao ông biết được là mình ngu cơ nào”.

Tần Khải nhếch mép cười.

“Khốn kiếp! Mày chán sống rồi hả!”

“Tất cả lên, đập chết nó luôn, tôi chịu trách nhiệm”.

Tay giám đốc đã tức đến mức mất hết lý trí, ông ta lùi lại rồi ra hiệu cho các bác vệ ra tay.

Nhà họ Triệu thấy thế thì bắt đầu tưởng tượng đến cảnh Tần Khải bị đánh cho tơi bời khói lửa.

Ai cũng tỏ vẻ đắc ý rồi cảm thấy thương cho Triệu Băng Linh.

“Băng Linh này, bố mẹ cô làm chuyện ngu ngốc chưa đủ hay sao mà cô còn hùa vào theo, cô tưởng thằng điên kia có thể bảo vệ cho gia đình mình à? Tự nó đang tìm đường chết kia kìa”.

“Hừ! Thằng ôn này còn chém là từng sống trên phố lớn nữa chứ, tôi đoán khéo thủ đô tên gì nó cũng không biết ấy chứ, đúng là hạng mặt dày”.

“Đáng đời! Thứ rác rưới mà đòi trèo cao, giờ tôi chỉ muốn thấy nó bị đánh chết ngay thôi”.

Mọi người mỗi người một câu, không ngừng chế nhạo Tần Khải.

Hai mụ già lắm mồm kia thậm chí còn giựt dây quản lý khách sạn để ông ta dạy Tần Khải một bài học nhớ đời, đặc biệt còn phải đánh vỡ alo của anh.

“Không ngờ thằng này lại gây nhiều chuyện cho mọi người như thế, hôm nay tôi sẽ trút giận thay cho mọi người!”

Tay giám đốc cười đểu, trước khi ra tay, ông ta còn lên tiếng là mình đại diện cho công lý.

“Nghe thấy chưa, tất cả mọi người đều muốn nó chết, mọi người cứ ra tay mạnh vào!”

Đám bảo vệ gật đầu rồi xắn tay áo vào việc ngay.

Họ không hề có vẻ thương xót chút nào, chắc cũng không phải lần đầu làm việc này.

Tần Khải híp mắt lại rồi liếc nhìn họ một lượt.

Nhưng anh không hề sợ hãi, mà còn ngáp một cái.

Gia đình Triệu Diệu Quang sợ đến mức đứng bật dậy.

Đây là lần đầu họ chứng kiến chuyện này nên không biết phải làm sao.

Triệu Băng Linh lo lắng nhìn Tần Khải thì thấy anh vẫn thản nhiên như không, như thể chẳng sợ hãi chút nào.

Cô méo mặt, cảm thấy anh đúng là gan dạ.

“Lâu rồi không giãn gân giãn cốt, lần gần đây nhất mình gặp chuyện này là với đám công tử bột ở trên phố…”

Mãi sau, Ngô Bình mới đứng dậy vươn vai rồi nói một câu.

Cảnh tượng này khiến mọi người đều câm nín.

Chết đến nơi rồi mà vẫn tỏ ra nguy hiểm ư? Đúng là đầu óc có vấn đề.

Chỉ có Triệu Diệu Quang tin lời Tần Khải và hỏi lại anh: “Sau đó thế nào?”

Tần Khải cười nói: “Cháu chỉ dùng một tay đã đánh bại hết chúng nó, mấy đứa còn bị thương nặng cơ. Lúc ấy còn suýt gân chấn động lớn, cuối cùng ông cháu phải ra mặt thì mọi chuyện mới êm xuôi được, không chắc giờ cháu đang ngồi ăn cơm nhà nước rồi”.

Nhắc đến kỳ tích huy hoàng năm đó, Tần Khải vô cùng đắc ý: “Nhưng từ đó trở đi, các cậu ấm cô chiêu ở thủ đô đều biết đến tiếng cháu, thấy cháu cái là phải đi đường vòng”.

“Mẹ, nói y như thật ấy nhỉ! Sao tao chưa nghe thấy Thập Tam thiếu bao giờ?”

Tay giám đốc không hề tin.

Tần Khải khinh bỉ nói: “Đó là sự chênh lệch giữa chúng ta, khi tôi đang sống trong xã hội thượng lưu thì ông chắc biết đang chết dí ở vũng sình nào, thế mà còn tưởng là mình oai lắm!”

Tay giám đốc nghe xong thì lập tức gầm lên: “Ông không thèm phí nhời với mày nữa, tao phải xé rách cái mỏ của mày ra đã, để xem mày còn định bốc phét đến bao giờ!”

Thằng này sắp leo lên đầu ông ta đến nơi rồi.

Nó là muốn chết thì đừng trách ông ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK