• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 56: Sự coi thường của con cháu nhà họ Vương

“Đây chính là Tần Khải mà bà từng kể với mọi người, tuy cậu ấy còn ít tuổi nhưng đã theo học y với thần y Lâm từ lâu. Vì thế, chẳng những cậu ấy tinh thông trung y, mà y học hiện đại cũng rất giỏi. Lát cơm nước xong, mọi người hãy làm quen thêm với cậu ấy”.

“Ha ha… Bà Kỳ quá khen, cháu chưa tinh thông trung y đâu, tây y cũng chỉ biết sơ sơ, nói chung là còn kém xa sư phụ cháu”.

Tần Khải mỉm cười khiêm tốn chắp tay, sau đó mới từ tốn ngồi xuống.

Dù người ta có nhiệt tình với mình tới cỡ nào thì mình vẫn phải giữ phép lịch sự tối thiểu.

Thấy Tần Khải ngồi xuống, rất nhiều con cháu của nhà họ Vương đều tỏ vẻ coi thường, sau đó lẩm bẩm gì đó.

Hầu hết đều hướng ánh nhìn khinh bỉ về phía anh.

“Ra vẻ gì chứ? Bà mới khen một câu mà đã vênh mặt lên rồi”.

“Tôi thấy nó giống lang băm lắm, sao loại người này lại được bước chân vào nhà ta nhỉ?”

“Đừng quên bà mình có chuyên ngành y đấy, đã thế còn có tiếng ở Trung Hải đó. Nhưng tại sao bà lại để một thằng nhà quê lừa bịp thế nhỉ?”

“Haizz… giờ bà già rồi, gặp ai vừa ý là tung hô lên trời thôi”.

Đám con cháu nhà họ Vương đều thì thầm to nhỏ với nhau.

Song, phòng ăn này không quá lớn nên họ có thể nghe thấy rõ lời nói của nhau.

Tuy nhiên, Tần Khải lại nghe tai này rồi cho ra từ tai kia, anh vẫn giữ nụ cười trên môi.

Chỉ có Kỳ Mai Hoa là nhíu mày lại.

Khụ khụ…

Bà ấy cố tình ho khan vài tiếng, sau đó nghiêm nghị liếc nhìn quanh một lượt.

Đám con cháu kia lập tức ngậm miệng, sau đó cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt bà ấy.

Nhưng ánh mắt họ nhìn Tần Khải vẫn chứa đầy vẻ khinh khi.

Dẫu sao họ cũng là một trong bốn gia tộc lớn.

Cho nên sao có thể có ánh nhìn bình thường với một tên quê mùa không có chút tên tuổi nào như Tần Khải.

“Các cháu còn nhỏ nên không hiểu chuyện. Tiểu Khải, cháu đừng để bụng nhé. Chờ xong bữa hôm nay, nhất định bà sẽ dạy dỗ lại bọn này”, Kỳ Mai Hoa đẩy đia thịt kho tàu duy nhất đến trước mặt Ngô Bình, sau đó nhìn anh bằng ánh mắt cưng chiều.

Vương Tuyết cũng gật đầu nói: “Mấy đứa chỉ tiện miệng nói vậy thôi, thật ra đang ngưỡng mộ anh lắm đấy”.

Nghe thấy vậy, một chút cảm giác khó chịu trong lòng Ngô Bình đã hoàn toàn biến mất.

Nhất là Vương Tuyết, cô ấy điềm tĩnh ngồi cạnh anh mà không có chút vẻ câu nệ nào.

Cô ấy chỉ vui vẻ nhìn anh thôi.

Vương Dao đi thay đồ rồi mới vào nhà ăn. Khi cô ta đến đây thì chẳng những mọi người đã bắt đầu ăn, mà điều ngượng nhất chính là đã hết chỗ rồi.

Chỗ trống duy nhất ngoài chỗ bên dướI ghế chủ nhà ra thì chính là vị trí bên trái Tần Khải.

“Cô Vương đến rồi đấy à, mau ngồi đi. Này, thịt kho tàu mà cô thích nhất đây”, đã thế Tần Khải còn thêm dầu vào lửa, nhiệt tình chỉ vào đĩa thịt trước mặt mình.

Tuy cả bàn tiệc rất hoành tráng, nhưng chỉ có duy nhất một món do Kỳ Mai Hoa làm, hiện giờ nó đang bày ngay trước mặt Tần Khải.

“Tôi… tôi nhịn!”

Vương Dao liếc nhìn một lượt rồi bĩu mỗi, sau đó ngồi vào chỗ chủ trì.

Dù món thịt kho tàu rất hấp dẫn, nhưng bắt cô ta phải ngồi cạnh Tần Khải thì sao cô ta chấp nhận nổi.

“Dao Dao, ngồi chỗ cạnh bà đây này”.

Vương Dao đang tức vì hết chỗ thì Kỳ Mai Hoa đã mỉm cười vẫy tay với cô ta, sau đó chỉ vào chỗ bên trái Tần Khải.

“Bà!”

Vương Dao vùng vằng, sau đó tức đến giậm chân.

Kỳ Mai Hoa lạnh mặt rồi nghiêm giọng nói: “Nhanh cái chân lên!”

Vương Dao không dám cãi lời bà mình nên đành ngồi xuống cạnh Tần Khải.

Cả bàn ăn đầy mỹ vị cũng không thể lấp được nỗi tủi hờn của cô ta.

Nếu không tại Tần Khải đang ngồi cạnh thì cô ta đã gào khóc ăn vạ vì bà mình không công bằng rồi.

Tuy ngồi chung một bàn nhưng tâm trạng thì khác nhau, lúc này Tần Khải đang cười tươi phơi phới.

Trong lúc gắp thức ăn lia lịa, anh vẫn không quên gắp một miếng thịt kho tàu vào bát của Vương Dao.

Cô Vương nhà ta đang tức lắm, nhưng vừa đưa miếng thịt vào miệng thì…

Ôi chao là thơm!

Sau đó Vương Dao chỉ nhìn vào đĩa thịt kho tàu mà không dám gắp.

Tần Khải lại được phen cười ngoác miệng.

Tuy cô Vương này rất xấu tính, nhưng xét về một phương diện nào đó thì cũng khá đáng yêu.

Sau đó, Tần Khải vừa gắp thịt kho tàu cho Vương Dao, vừa hứng chịu ánh nhìn lạnh lùng giả bộ của cô ta.

Ngoài ra, còn có Vương Tuyết gắp thức ăn cho anh, có hai người đẹp ngồi bên, đố ai sướng được như Tần Khải!

Loáng cái, bữa ăn đã diễn ra quá nửa. Tuy không quá vui vẻ, nhưng với Tần Khải mà nói thì tổng thể cũng khá nhẹ nhàng.

Đương nhiên với đám con cháu của nhà họ Vương thì họ đang phải chịu nhịn rất nhiều.

Vương Dao chỉ hậm hực với Tần Khải, trong khi những người khác thì đều tỏ vẻ coi thường anh.

Nhưng Kỳ Mai Hoa đang ngồi ở đây nên họ không dám lên tiếng châm chọc.

Giờ mà Kỳ Mai Hoa vắng mặt thì đảm bảo họ sẽ tống cổ Tần Khải ra ngoài ngay.

Vì thế mà Tần Khải đã trở thành cái gai trong mắt của rất nhiều người.

Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng bước chân vang lên ở bên ngoài.

Tất cả mọi người đều ngẩng lên, khi nhìn thấy người kia thì đám con cháu nhà họ Vương lập tức vui ra mặt.

“Là Ngô Quảng, Ngô Quảng đến rồi! Ha ha… sắp có trò hay xem rồi đây!”

“Anh Ngô? Ôi vãi, đúng thật này!”

“Nhìn đi, anh rể tương lai của chúng ta đến rồi, tên cặn bã kia chuẩn bị cuốn xéo đi”.

“Chờ đi, nó sắp tới công chuyện rồi”.



Anh rể tưởng lai? Lẽ nào là chồng sắp cưới của Vương Tuyết?

Tần Khải nghe thấy thế thì nổi hứng, anh cũng muốn xem rốt cuộc người kia phải ưu tú thế nào thì mới lấy được một cô gái xinh đẹp như Vương Tuyết.

Anh vừa ngoái lại thì nhìn thấy một người thanh niên mặc vest đang cầm ca táp đi vào.

Chắc đây chính là Ngô Quảng - chồng sắp cưới của Vương Tuyết.

Nhà họ Ngô cũng thuộc một trong bốn gia tộc lớn ở Trung Hải.

So với nhà họ Vương thì nhà họ Ngô lại ngày càng sa sút.

Mấy năm gần đây, vì chuyện kinh doanh nên hai nhà thường xuyên qua lại.

Nhà họ Ngô muốn dựa vào nhà họ Vương để vựng dậy gia nghiệp, vì thế đã chủ động liên hôn.

Nếu hai gia tộc lớn muốn hợp tác với nhau thì không thể thiếu chuyện liên hôn được.

Ngô Quảng và Vương Tuyết cũng đã đính hôn mấy năm rồi.

Chuyện hôn sự này không được Kỳ Mai Hoa đồng ý, nhưng nhờ có ông cụ nhà họ Vương tác động nên cuối cùng mới có vụ đính hôn.

Tần Khải chỉ liếc nhìn Ngô Quảng một cái rồi quay đi.

Người này thoạt nhìn thì nho nhã, nhưng nếu quan sát kỹ thì sẽ thấy là một kẻ không an phận.

Khi Ngô Quảng đi vào, Vương Tuyết cau mày, ánh mắt đang sáng ngời của cô ấy lập tức trở nên u ám.

Chắc chắn là có vấn đề rồi…

Tần Khải băn khoăn, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười.
Chương 57: Tặng đồng hồ

Còn đám con cháu nhà họ Vương nhìn thấy Ngô Quảng thì đều hồ hởi chào hỏi.

“Anh Ngô, anh thật là, đến thì phải báo trước một tiếng chứ, cả nhà ăn được nửa bữa rồi, ngại quá…”

“Bữa nay không tiếp tên nhà quê nào đó đâu nha, phải là anh Ngô!”

“Anh rể, anh học rộng hiểu nhiều thì lát thử tên kia đi. Em thấy nó giống lang băm lắm, khéo chẳng biết gì đâu, toàn làm màu thôi”.

“Mọi người đừng khách sáo, chúng ta là người một nhà mà, đồ ăn vẫn còn nóng đây thây, có gì đâu mà ngại, ha ha…”

Ngô Quảng nhoẻn miệng cười với ánh mắt sáng lấp lánh.

Đám con cháu nhà họ Vương lại hùa theo.

So với thái độ dành cho Tần Khải thì họ đều rất nhiệt tình với Ngô Quảng.

Ngô Quảng mỉm cười đầy thân thiện, nhưng khi đi đến gần bàn thì ánh mắt đã thay đổi.

Vương Tuyết đang ngồi tiếp người ngoài, hắn ta không thể chấp nhận việc này được.

Hơn nữa, bây giờ chỉ còn lại đúng một ghế trống dưới chỗ của chủ nhà, đây mới là vấn đề quan trọng nhất.

Ngô Quảng lúng túng, muốn ngồi không được, đứng cũng chẳng xong.

“Bà ơi, con mới đi công tác bên Thuỵ Sĩ về. Biết bà thích đồng hồ của bên đó nên con đã mua về biếu bà một cái. Bà xem có ưng không ạ?”

Ngô Quảng nhanh chóng ché giấu vẻ lúng túng rồi đi tới cạnh Kỳ Mai Hoa để tặng quà, hắn ta lôi một cái hộp từ trong cặp táp ra.

“Phí phạm quá, mấy thứ này đắt lắm”.

Kỳ Mai Hoa bỏ đũa xuống rồi thờ ơ nói.

Khi bà ấy mở chiếc hộp ra thì lập tức mỉm cười.

Vì Ngô Quảng tặng cho bà ấy một chiếc đồng hồ không hề tầm thường chút nào.

Dù bà ấy không thích Ngô Quảng, nhưng hắn ta cũng đã hao tâm tổn trí tìm mua món quà vừa ý bà ấy.

Đồng hồ Rolex rất phổ biến với giới nhà giàu, nhưng loại phiên bản giới hạn thì còn được ưu thích hơn.

Song, với một gia tộc giàu cho như nhà họ Vương mà nói thì nó cũng chỉ là một món đồ bình thường mà thôi, không có gì đặc biệt cả.

“Chiếc đồng hồ này được bao năm rồi?”

Kỳ Mai Hoa vừa nhìn đã nắm bắt được điểm quan trọng.

Ngô Quảng mỉm cười khiêm tốn, nhưng giọng nói lại có vẻ khoe mữ: “Bà đúng là tinh mắt, vừa nhìn đã biết ngay. Chiếc đồng hồ này là tác phẩm của Patek Philippe, nghe nói ông ấy là bậc thầy làm đồng hồ vào năm 1872. Biết bà thích nên cháu đã cố tìm đấy ạ”.

“Đúng là đồng hồ hãng nổi tiếng có khác, đã bao năm trôi qua rồi mà vẫn chạy đúng giờ như vậy. Cháu cũng có lòng đấy”, Kỳ Mai Hoa vuốt ve chiếc đồng hồ rồi mới đặt chiếc hộp xuống.

Ngô Quảng nghe thấy thế thì càng cười tươi hơn: “Chúng ta là người một nhà mà, chỉ cần bà thích thì trăng trên trời cháu cũng dám hái xuống ạ”.

Ngô Quảng chỉ mải nói mà không để ý thấy Kỳ Mai Hoa đã bắt đầu cau mày.

Người ta sẽ nhìn ra nhân phẩm của một người trong các chi tiết nhỏ, Kỳ Mai Hoa không ưa Ngô Quảng cũng là có lý do.

Nhưng chuyện đính hôn thì bà ấy không thể can thiệp, vì đây là quyết định của ông cụ.

Tuy Kỳ Mai Hoa không vui, nhưng cũng không tỏ rõ thái độ ra ngoài.

Tần Khải ngồi một bên quan sát, đương nhiên đã phát hiện ra thái độ của Kỳ Mai Hoa.

Nhưng đây là chuyện riêng của nhà họ Vương, anh chỉ là người ngoài nên không tiện nhúng tay vào.

“Ngồi xuống cùng ăn đi. Đồ ăn vẫn nóng, nếu cháu không chê thì để bà sai người chuẩn bị tiếp”, Kỳ Mai Hoa xua tay, giọng nói vẫn thờ ơ như trước.

Ngô Quảng ngẩn ra, thật lòng hắn ta thấy không vui nhưng cố giấu đi.

“Cháu không chê đâu được, có gì đâu, chúng ta là người một nhà mà, bà đừng khách sáo với cháu, ha ha…”

“Này anh đứng dậy đổi chỗ cho tôi đi, tôi với Tuyết Nhi lâu rồi không gặp, có nhiều chuyện cần nói lắm”.

Ngô Quảng liếc nhìn các chỗ ngồi rồi chỉ vào Tần Khải, sau đó nói như ra lệnh.

Hắn ta chẳng những không để ý lời nói mà anh mắt cũng chứa vẻ coi thường.

Vừa nói, hắn ta vừa cởi áo vest ra, sau đó định vắt lên lưng ghế của Tần Khải.

Hắn ta chẳng để ý đến suy nghĩ của Tần Khải chút nào.

Thấy thế, Tần Khải không đứng dậy, sau đó còn ngả người ra sau.

Cánh tay đang giơ ra của Ngô Quảng lập tức cứng đờ.

Tần Khải làm như không nghe thấy, anh mỉm cười rồi tiện tay gắp ít thức ăn vào đĩa của Vương Tuyết, chẳng hề chú ý đến cảm nhận của Ngô Quảng.

Ngô Quảng cau mày, bắt đầu nổi giận.

Nếu không nể mặt Kỳ Mai Hoa thì Ngô Quảng đã tát lật mặt Tần Khải rồi.

“Này, tôi đang nói chuyện với anh đấy, anh bị câm hay điếc à? Có nghe hiểu tiếng người không?’

Tần Khải đã định cho qua rồi, nhưng người này không biết điều.

Nếu thế thì đừng trách anh là ác.

“Này, ra anh vẫn biết tôi là người à? Tôi còn tưởng anh là con lừa cơ, lớn thế rồi mà vô văn hoá quá, bố mẹ anh không dạy anh à?”

“Phụt…”

Vương Dao ngồi cạnh Tần Khải không nhịn được mà suýt phun cả rượu ra.

Anh đúng là đồ độc mồm độc miệng.

“Mẹ kiếp… anh nói ai thế hả?”

Ngô Quảng tức điên người, suýt nữa là nổ như bom.

Hắn ta đường đường là cậu chủ nhà họ Ngô, người kế nhiệm tương lai của gia tộc.

Tuy nhà họ Ngô là kém nhất trong bốn gia tộc lớn, nhưng lừa gầu vẫn to hơn con ngựa nhé.

Bất kể là nhân vật lớn nào ở Trung Hải gặp hắn ta cũng phải kính nể phần nào.

Thế mà Tần Khải này dám không nể mặt hắn ta.

Sao Ngô Quảng có thể nuốt trôi cục tức này đây?

“Anh nghĩ tôi đang nói ai? Thế mà cũng phải hỏi à? Ai vô văn hoá chẳng rõ quá rồi à?”, Tần Khải nuốt nốt miếng thịt rồi cười nói.

Ngô Quảng đã không thể kiềm chế cơn giận được nữa rồi.

Thấy thế, Vương Dao chỉ biết tròn mắt ra nhìn.

Cô ta không thích Tần Khải, nhưng cũng chẳng ưa Ngô Quảng.

Cô ta chống mắt lên coi vợ kịch hay sắp tới.

“Anh rể cũng bớt lời đi, hắn ta là khách quý do bà mời đến đó”, Vương Dao đổ thêm dầu vào lửa.

Cô ta cố ý nhấn mạnh vào chữ khách quý, như sợ Ngô Quảng không nghe thấy.

“Anh Tần đúng là khách của bà nên anh đừng bắt người ta đổi chỗ, làm thế rất mất lịch sự. Anh bớt giận đi, hay ngồi chỗ em đây này”, cuối cùng vẫn là Vương Tuyết hoà giải.

Nhưng Vương Dao thì ngược lại.

Cô ta ấn chị mình xuống rồi đứng dậy nói: “Chị cứ ngồi đấy, anh rể, hay anh ngồi chỗ em nhé?”

“Anh…”

Ngô Quảng há miệng nhưng không nói gì, chỉ thấy rất bực mình.

Chỗ của Vương Dao vẫn là bên cạnh Tần Khải, đã thế còn cạnh Kỳ Mai Hoa.

Bảo hắn ta ngồi vào giữa hai người không ưa mình ư? Hắn ta đâu có điên!

“Thôi… người một nhà thì ngồi đâu chẳng được”.

Ngô Quảng lườm Tần Khải một cái rồi đi sang chỗ khác.

Hắn ta vắt áo lên lưng ghế rồi hậm hực ngồi xuống.

Đây là lần đầu tiên Vương Dao thấy Ngô Quảng chịu nhún nhường như thế, lẽ nào hắn ta định bỏ qua cho Tần Khải?

Cô Vương còn nghi lẽ nào mặt trời mọc đằng Tây rồi?
Chương 58: Chém gió thành bão

Tuy Tần Khải không nói gì, nhưng hàng lông mày đã hơi cau lại.

Nếu Ngô Quảng định lên mặt với anh thì chắc chắn anh sẽ mặc kệ.

Tuy anh làm vậy sẽ tạo cơ hội cho Vương Dao được xem trò hay, nhưng cũng có thể vạch trần bộ mặt lỗ mãng của Ngô Quảng.

Song, Ngô Quảng đã nhịn được cơn giận, điều này chứng tỏ hắn ta cũng không phải dạng thường.

Càng nhịn thì càng có ý đồ sâu xa.

Chọc vào loại người này cực kỳ phiền phức…

Tuy nghĩ là thế, nhưng ngoài mặt Tần Khải vẫn tươi cười.

Còn Ngô Quảng thì đang giả vờ gắp thức ăn, nhưng thật ra chẳng có chút khẩu vị nào.

Nhất là khi hắn ta nhìn thấy đĩa thịt kho tàu trước mặt Tần Khải.

Ngô Quảng vừa nhìn đã biết đó là món do Kỳ Mai Hoa làm.

Mẹ kiếp!

Hắn ta thầm chửi thề một câu, nhưng trên mặt vẫn cố nặn ra một nụ cười.

“Dao Dao, nếu đã là khách quý thì chắc phải có lai lịch lắm đúng không? Anh kém hiểu biết nên em giới thiệu cho anh nhé, so ra thì tuổi tác của hai bên cũng xêm xêm nhau, có gì thì làm quen luôn”.

Ngô Quảng không phải tên ngốc, dẫu sao đây cũng là nhà họ Vương nên không thể động thủ được.

Vì thế, hắn ta sẽ thăm dò Tần Khải trước để ủ mưu.

“Ồ, anh hỏi đúng người rồi đấy”, Vương Dao mỉm cười để lộ cái răng nanh.

Cô ta rất mong được thấy Ngô Quảng và Tần Khải so găng.

Tần Khải ngồi cạnh đó nhếch mép cười.

Vương Dao còn non và xanh lắm.

Ngô Quảng không hỏi Vương Tuyết, mà lại chọn Vương Dao, đó là vì thấy Vương Dao dễ gợi chuyện.

Cô ngốc này bị người ta lợi dụng mà chẳng hay.

“Điểm xuất sắc nhất của thần y Tần đương nhiên là y thuật rồi, đương nhiên cái này em cũng nghe bà kể thôi, còn lợi hại ra sao thì em không rõ”.

“Anh rể, em nghe nói anh cũng giỏi lắm, hay anh thử tài hắn ta đi?”

Vừa nói, Vương Dao vừa nhìn Tần Khải bằng vẻ khích bác.

“Ra là lang băm, anh còn tưởng là có điểm nào hơn người. Ngưỡng cửa nhà mình ngày càng thấp nhỉ, sao ai cũng được bước qua thế”, Ngô Quảng vừa nghe xong thì lập tức lẩm bẩm.

Hắn ta cố ý nói sao cho mọi người đều nghe thấy.

Vì như thế thì Kỳ Mai Hoa cũng không thể trách hắn ta được.

Bây giờ, cả nhà họ Vương đều đứng về phía của hắn ta, Ngô Quảng càng không sợ gì hết.

Nhà ăn không quá to nên Tần Khải cũng nghe rõ lời nói của Ngô Quảng.

Kỳ Mai Hoa bắt đầu có vẻ khó xử.

Tần Khải là khách mà bà ấy mời đến, mà cũng là người mà bà ấy kết thân.

Ngô Quảng làm thế này đúng là quá đáng.

Nhưng Kỳ Mai Hoa lại không ngăn cản.

Tuy bà ấy có vai vế cao, nhưng cũng chỉ là dâu nhà họ Vương, địa vị vẫn sau chủ nhà.

Ngoài ra, bà ấy cũng muốn xem Tần Khải sẽ có phản ứng thế nào khi bị người khác khiêu khích.

“Ngô Quảng, anh nói ít thôi được không? Chẳng dễ gì mọi người mới tập trung ăn một bữa cơm, anh không sợ làm bà mất vui à?”, đúng lúc này, Vương Tuyết đã bỏ đũa xuống rồi trách cứ.

Tần Khải thấy hơi ngạc nhiên khi Vương Tuyết đứng về phía mình.

Đương nhiên, cô ấy làm vậy không phải vì Tần Khải, mà là muốn giữ thể diện cho nhà họ Vương.

“Tuyết Nhi, anh chỉ buột miệng vậy thôi! Chúng ta mới là người một nhà, em nói thế có khác nào đứng về phía người ngoài đâu?”

Ngô Quảng nghiêng đầu nói, tuy giọng điệu có vẻ dịu dàng, nhưng câu nói của hắn ta đã đẩy Vương Tuyết vào thế bí.

Tần Khải thì chỉ mỉm cười quan sát.

Việc phụ nữ ghét nhất là người đàn ông bắt họ phải lựa chọn.

Rõ ràng Ngô Quảng đã phạm vào điều ngu xuẩn này.

Ngô Quảng vừa nói dứt câu thì đám con cháu nhà họ Vương đều nhìn về phía Vương Tuyết.

Cả đám xúm vào bắt nạt một cô gái yếu đuối, đến Tần Khải cũng không nhìn nổi.

Khụ khụ...

Anh ho khan một tiếng rồi thờ ơ nói với Ngô Quảng: “Cô ấy chỉ nói vậy thôi, lẽ nào anh Ngô tưởng vợ sắp cưới của mình thích tôi à? Chết dở, lẽ nào?”

“Ha ha… nào, Tuyết Nhi, ăn nhiều chứ không nên nói nhiều, chuyện của đàn ông thì để bọn anh tự xử lý”.

Tần Khải vừa cười vừa nói vui vẻ, ngoài ra còn không quên gắp ít thức ăn vào bát cho Vương Tuyết.

“Ừm”, Vương Tuyết đáp lời rồi cúi đầu xuống.

Ngô Quảng vốn đã không ưa Tần Khải rồi, vậy mà giờ vợ sắp cưới của mình còn thân thiết với Tần Khải hơn với hắn ta.

Hắn ta lập tức bùng lửa giận rồi đập mạnh tay xuống bàn.

“Khốn kiếp! Anh tránh xa Tiểu Tuyết ra ngay cho tôi, bà nội đánh giá cao anh thì anh coi mình là thành viên của nhà này chắc? Anh chỉ là một tên quê mùa thôi, không phải cái thá gì đâu, đừng có không biết điều!”

“Tôi không cần anh lo, còn Tuyết Nhi tự nguyện ngồi cạnh tôi, đó là quyền tự do của cô ấy. Tôi tốt bụng nhắc anh một câu, đừng tưởng đính hôn rồi thì chắc chắn sẽ cưới được. Phụ nữ là để yêu thương, nhưng anh thì…”

Tần Khải thong thả buông đũa rồi mỉm cười.

Tần Khải đã mấy lần bỏ qua cho Ngô Quảng là vì nể mặt Kỳ Mai Hoa.

Nực cười là Ngô Quảng hỏi thăm qua loa về anh xong thì lại ngây thơ tưởng anh dễ bị bắt nạt.

“Anh… tôi làm gì cần anh dạy chắc? Anh tưởng mình là ai hả?”, Ngô Quảng tức điên người.

Tần Khải nghe xong thì xua tay: “Tôi chẳng là ai hết, nhưng tôi chỉ có lòng tốt khuyên anh vậy thôi, anh nghe hay không thì tuỳ”.

“Anh…”

“Đủ rồi! Ngô Quảng, cháu tôi chưa gả vào nhà cậu đâu, cậu định chọc cho tôi tức điên lên hả?”

Kỳ Mai Hoa đập tay xuống bàn rồi lạnh mặt mắng.

Chuyện của tụi nhỏ, bà ấy không tiện xen vào.

Nhưng tiếc là Ngô Quảng ghen quá mất khôn, quên mất phép lịch sự tối thiểu nên bà ấy buộc phải lên tiếng.

So với Ngô Quảng đang bừng lửa giận thì Tần Khải lại rất từ tốn, dù cũng đã bực nhưng ăn nói vẫn điềm đạm.

Kỳ Mai Hoa chợt nảy ra một ý định.

Bà ấy cảm thấy ngày trước mình phản đối hôn sự của Vương Tuyết với Ngô Quảng là đúng đắn.

Nhưng tiếc là…

“Hừ!”

Ngô Quảng hừ lạnh một tiếng, thấy Kỳ Mai Hoa đã nổi giận, hắn ta đành bấm bụng nhịn cơn tức.

“Bà ơi, bà đừng giận, cháu chỉ đùa thôi ạ, mình là người một nhà mà đúng không bà?”

Kỳ Mai Hoa nghe xong thì quay đi, không trả lời.

Nụ cười trên mặt Ngô Quảng cứng đờ, hắn ta bắt đầu có vẻ oán hận.

Tần Khải vừa nhìn vừa cười cợt.

Lúc nào Ngô Quảng cũng nhắc đến mình với nhà họ Vương là người một nhà, nhưng càng nói vậy thì càng không giống.

“Anh rể bỏ qua đi, chấp với tên nhà quê này làm gì?”

“Bà ơi, bà cũng đừng giận, anh rể không ưa người như Tần Khải cũng là chuyện thường mà”.

“Anh rể, nghe nói lần này anh thay mặt nhà họ Ngô sang Thuỷ Sĩ bàn việc làm ăn, thế nào rồi? Công việc có thuận lợi không?”
Chương 59: Nét mặt đầy đặc sắc

Người nhà họ Vương cũng không phải kẻ ngu, nhìn thấy Kỳ Mai Hoa tức giận thì rối rít đứng ra hòa giải, nói lảng sang chuyện khác.

Ngô Quảng vốn nín nhịn một bụng tức, nghe thấy hai chữ Thụy Sĩ, lập tức cười khẩy.

“Cũng không được tính là bàn chuyện làm ăn gì, tôi chỉ đại diện cho gia tộc đến bên đó gửi một khoản. Dù sao ngân hàng bên đó cũng khá là an toàn…”

“Có thể đến ngân hàng Thụy Sĩ, vẫn là em rể có bản lĩnh. Chỗ này của tôi ít hơn mấy triệu, e rằng người ta còn chẳng thèm liếc nhìn. Một số người nào đó thì càng không cần phải nói, ha ha… không có việc gì thì ra ngoài mở mang tầm mắt một chút, thứ đồ mê tín như Đông y này cũng chỉ lừa gạt được người lớn tuổi, đám trẻ tuổi chúng tôi sớm đã không tin vào thứ yêu ma quỷ quái này rồi”.

Một người tên là Vương Chính của nhà họ Vương đứng dậy hòa giải, nói chuyện cũng rất biết cách tránh nặng tìm nhẹ.

Chỉ mấy câu nói, tâng bốc Ngô Quảng thì thôi đi, lại còn không quên giẫm Tần Khải mấy phát.

Khỏi cần phải nói, người lớn tuổi trong miệng người này chính là Kỳ Mai Hoa.

Mặc dù trên danh nghĩa, Vương Chính là anh trai của Vương Tuyết và Vương Dao, nhưng hắn ta xuất thân chi thứ, sống trong nhà họ Vương cũng không được suôn sẻ.

Đây cũng là nguyên nhân hắn ta nịnh bợ Ngô Quảng.

Tần Khải ngẩng đầu liếc một cái, chỉ coi lời nói của hắn ta như đánh rắm, hoàn toàn không để bụng chút nào.

Thuận tay gắp một miếng thịt kho tàu vào trong bát của Vương Tuyết, Tần Khải hiền hòa lên tiếng: “Ăn nhiều một chút, chẳng mấy khi bà nội Kỳ xuống bếp, phải nếm thử hương vị mới được”.

“Ha ha, vẫn là Tiểu Khải Khải biết nói chuyện. Muốn ăn thì thường xuyên đến nhà chơi, đừng thấy bà nội lớn tuổi mà nhầm, nấu vài món ăn không mệt được”. Kỳ Mai Hoa tươi cười gật đầu, trong giọng nói tràn đầy cưng chiều.

Mặc dù Vương Tuyết miễn cưỡng cười một tiếng, nhưng vẫn gắp miếng thịt kho tàu kia vào trong miệng.

Tần Khải ngắm nhìn dáng vẻ nhai kỹ nuốt chậm của Vương Tuyết, trong mắt không có suy nghĩ dư thừa gì.

Cùng là hai chị em, tính cách của Vương Dao gần như trái ngược với chị mình.

Đã có một lần Tần Khải nghi ngờ, không biết rốt cuộc hai bọn họ có phải cùng một mẹ sinh ra hay không.

“Khụ khụ!”

Trông thấy ánh mắt Tần Khải rơi xuống người Vương Tuyết, Ngô Quảng giả bộ ho khan hai tiếng, trong mắt ngập tràn ghen tỵ và thù hận.

Từ khi hắn ta đính hôn với Vương Tuyết đến giờ, quan hệ giữa hai người vẫn luôn không nóng không lạnh.

Đây cũng là lần đầu tiên Ngô Quảng trông thấy Vương Tuyết nghe lời như vậy.

Nhưng đối tượng lại là đồ nhà quê mà hắn ta coi thường nhất.

Trong nháy mắt, Ngô Quảng giống như bị đổ chai giấm chua, vị chua và lửa giận pha lẫn trong lòng, không có chỗ trút ra.

Ánh mắt thoáng nhìn Kỳ Mai Hoa, trông thấy bà cụ nghiêm mặt, lúc này Ngô Quảng mới cố gắng nhẫn nhịn không nổi giận.

Trong đáy lòng đã hận không thể bóp chết Tần Khải.

Ngửa mặt uống một chén rượu, sắc mặt Ngô Quảng hệt như quả mướp đắng, mỉm cười: “Đúng rồi, mọi người đoán xem, lần này tôi đến Thụy Sĩ đã gặp người nào?”

“Chắc chắn là nhân vật lớn rồi! Em rể cũng đừng vòng vo nữa, mau nói cho chúng tôi đi?”, Vương Chính ân cần tiếp chuyện.

Đám con cháu nhà họ Vương cũng rất phối hợp lên tiếng nịnh bợ.

“Người anh rể gặp mặt, chắc chắn đều là nhân vật lớn, cũng không biết là vị nào đây?”

“Cho dù là ai, cũng không phải là người mà cậu có thể gặp mặt, chúng ta vẫn phải cố gắng nhiều hơn, phấn đấu ưu tú như anh rể, ôm người đẹp về nhà, ha ha…”

Được một đám con cháu nhà họ Vương tâng bốc, cuối cùng sắc mặt Ngô Quảng cũng dễ nhìn hơn chút.

Mặc dù Tần Khải được Kỳ Mai Hoa ưu ái, nhưng Ngô Quảng cũng không phải kẻ ngu, hắn ta có thể nhìn ra, đa số người của nhà họ Vương đều không thích Tần Khải.

Tự thấy đã bắt được cơ hội, Ngô Quảng ra vẻ khiêm tốn cười nói: “Mọi người khách sáo quá rồi, thật ra cũng không phải nhân vật lớn gì, mọi người biết Tiêu Chiến không? Đúng lúc chúng tôi gặp nhau trên đường phố Thụy Sĩ, cùng ở xứ lạ, anh ta còn trò chuyện đôi câu rồi uống cà phê cùng tôi đấy”.

“Tiêu Chiến? Ôi… đây mà không phải là nhân vật lớn sao? Em rể, cậu đúng là có bản lĩnh, còn có thể nói chuyện với người như anh ta”. Vương Chính nghe vậy thì khiếp sợ không thôi.

Chỉ có một số con cháu kiến thức hạn hẹp của nhà họ Vương vẫn đang hỏi thăm Tiêu Chiến là người phương nào.

Còn đa số những người khác thì đều biến sắc, ngay cả Kỳ Mai Hoa cũng hơi nhíu mày.

“Các cậu chưa từng nghe thấy cũng là bình thường, Tiêu Chiến là cậu chủ bên thủ đô, tuổi trẻ mà đã được lên Bảng xếp hạng phú hào Steve, năm ngoái còn được bầu là một trong mười thanh niên kiệt xuất Hoa Hạ. Cũng chỉ người như em rể mới có thể trò chuyện với nhân vật lớn thế này, so với em rể, những người như chúng ta không chỉ kém một điểm nửa điểm thôi đâu”. Vương Chính thở dài một tiếng, lại bắt đầu tâng bốc Ngô Quảng.

Mấy con cháu còn đang bàn tán nghe vậy đều thay đổi sắc mặt.

Người trên bàn, bao gồm Vương Dao và Vương Tuyết, đều bị Ngô Quảng làm cho khiếp sợ.

Cảm nhận được ánh mắt nào là khiếp sợ, nào là hâm mộ của mọi người.

Ngô Quảng ngẩng cao đầu, bên ngoài nở nụ cười khiêm tốn, nhưng trong lòng lại vô cùng đắc ý.

Mấy người Vương Chính tranh nhau tâng bốc khiến cho Ngô Quảng sung sướng đê mê.

Ngay lúc này, bỗng nhiên trên bàn truyền đến tiếng phụt cười.

Rõ ràng là có người không nhịn được nên bật cười.

“Ai? Ai!”

Ngô Quảng gầm lên giận dữ, hắn ta tập trung xem xét, trông thấy khóe miệng Tần Khải ngồi ở chủ vị không xa tràn ra một vệt rượu vang.

Mọi người đều bị Ngô Quảng làm cho giật mình, chỉ có Tần Khải đang nén cười, còn kìm nén vô cùng vất vả.

Vương Tuyết trông thấy khóe miệng Tần Khải tràn ra rượu vang, chu đáo muốn rút giấy.

Nhưng cô ấy vừa vươn tay ra, ánh mắt ác độc của Ngô Quảng đã quét tới.

Vương Tuyết chỉ có thể ngượng ngùng rút tay về, gượng cười làm lành.

Tần Khải tự rút khăn giấy lau miệng, ngay sau đó không nhịn được cười ha ha.

“Anh đang cười cái gì, có cái gì đáng cười!”, Ngô Quảng vốn đang kìm nén lửa giận, thấy vậy lập tức vỗ bàn đứng dậy, ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm Tần Khải.

Đám con cháu nhà họ Vương cũng sôi nổi mắng người:

“Ngu xuẩn, mẹ nó e rằng Tiêu Chiến là ai, anh cũng không biết, anh có tư cách gì cười ở chỗ này!”

“Hôm nay nếu không phải nể mặt bà nội, tôi đã đánh bay anh ra ngoài rồi”.

“Loại người này, mong rằng về sau không đến nhà họ Vương chúng ta nữa, bị truyền ra ngoài thì xấu hổ lắm”.

Lời khó nghe không dứt bên tai, ngay cả Kỳ Mai Hoa cũng thầm lắc đầu.

Ngô Quảng vốn chiếm ưu thế, lúc này Tần Khải đột nhiên bật cười, ngay cả trưởng bối như bà ấy cũng không tiện giúp đỡ Tần Khải.

Vô số ánh mắt tức giận tập trung trên người Tần Khải.

Tựa như, nếu Tần Khải không nói ra được nguyên nhân, bọn họ sẽ hò nhau xông lên.

Vương Tuyết ngồi ở bên cạnh Tần Khải, trên mặt mang theo lo lắng rõ ràng.

Vương Dao lại sợ thiên hạ không loạn, đôi mắt to đẹp dò xét Tần Khải và Ngô Quảng, dường như đang tính toán xem người nào lợi hại hơn?

Lúc này Tần Khải trở thành mục tiêu bị công kích lại tỏ vẻ thoải mái.

Ung dung từ tốn đưa miếng thịt kho tàu kẹp trong đũa vào miệng, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Ngô Quảng, nén cười nói: “Không có gì, tôi chỉ nhớ tới một chuyện vui vẻ thôi”.

Phụt…

Lại là một tiếng phụt cười.

Ngô Quảng quay đầu nhìn, lúc này lại là Vương Dao ngồi bên cạnh Tần Khải.

Trông thấy sắc mặt Ngô Quảng không tốt, cô chủ Vương vội vàng cúi đầu: “Anh rể, không có việc gì, em cũng chỉ đột nhiên nhớ tới chuyện vui vẻ”.

“Anh khinh người quá đáng, mẹ nó tôi nhịn anh lâu lắm rồi! Rõ ràng anh đang cười tôi!”, Ngô Quảng vỗ bàn gầm thét.

“Khụ khụ… chúng tôi là thầy thuốc, từ nhỏ được dạy bảo nghiêm khắc. Cho dù buồn cười cỡ nào, bình thường tôi đều không cười, trừ phi không nhịn được”. Tần Khải nuốt thịt kho tàu trong miệng xuống, trên mặt vẫn là vẻ nén cười.

Vương Dao bên cạnh thoáng nhìn Tần Khải, nụ cười vốn nín nhịn đột nhiên bộc phát, cô ta cười đến chảy cả nước mắt.

Nét mặt Ngô Quảng trở nên vô cùng đặc sắc.
Chương 60: Gốc gác Tần Khải

Tần Khải lại thản nhiên đặt đũa xuống, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Cậu Ngô, tôi nhớ hình như Tiêu Chiến bị dị ứng với cà phê, anh có chắc mình từng uống cà phê với anh ấy sao?”

“Tôi… Anh đang nghi ngờ tôi?”

“Không không không, tôi chỉ là tò mò thôi… Có thể bệnh của Tiêu Chiến đã đỡ hơn rồi không chừng, dù sao cũng đã qua nhiều năm rồi”.

“Tiểu Khải Khải, cháu từng gặp Tiêu Chiến?”, Kỳ Mai Hoa tò mò hỏi.

“A, từng gặp mấy lần”. Tần Khải khẽ cười đáp.

Thật ra anh đâu chỉ từng gặp Tiêu Chiến, lúc Tần Khải ở thủ đô, Tiêu Chiến từng không ít lần mời anh uống rượu, còn có kiểu nịnh bợ lấy lòng anh nữa đó.

Thú thật Tần Khải không đành nói thẳng ra mặt, con người anh không thích khoe khoang.

Quan trọng nhất là, Tần Khải vẫn sợ sẽ làm tổn thương chút lòng tự tôn cỏn con, ít đến đáng thương của Ngô Quảng, hắn ta gây chuyện ở đây, Tần Khải cũng không sợ, chỉ là lo đến cảm nhận của bà Kỳ mà thôi.

“Người trẻ tuổi khoác lác cũng không phải thói quen tốt. Chuyện này, bà nghĩ phải nói thẳng với ông lão nhà bà thôi”. Kỳ Mai Hoa bỏ đũa xuống, vẻ mặt lạnh lẽo lập tức nhìn sang Ngô Quảng.

“Cháu…”

Ngô Quảng rõ ràng chợt khựng lại, ánh mắt liếc nhìn Tần Khải, hắn ta lập tức nghiến răng nói: “Bà nội, ý bà là sao? Bà thà rằng tin người ngoài, chứ không tin cháu? Chúng ta mới là người một nhà mà!”

“Đúng vậy, bà nội, sao bà nội lại hướng khuỷu tay ra ngoài vậy? Chúng ta mới là người cùng họ, em rể cũng là người nhà chúng ta, bà như vậy là không đúng!”, Vương Chính cũng xụ mặt lên tiếng.

Đám con cháu nhà họ Vương bên dưới sớm đã không nhịn nổi nữa, Vương Chính vừa dẫn đầu, bọn họ lập tức châm thêm vào nói:

“Bà nội tuổi lớn rồi, sợ nhất là loại lang băm lừa bịp này”.

“Em rể đừng giận, đợi ông nội về, chắc chắn sẽ làm chủ cho cậu”.

“Bà nội, bà hồ đồ rồi, nói thế nào thì anh rể cũng là con rể nhà họ Vương chúng ta mà”.

“Nếu thân phận của anh rể còn không gặp được Tiêu Chiến, thì một tên nhà quê như hắn ta sao có thể gặp được chứ, dựa vào đâu chứ?”

“Đủ rồi! Bà già đây tuy tuổi lớn, nhưng vẫn chưa già đến mức lẫn đâu. Mấy đứa ai đang nói dối, bà đây biết rõ trong lòng, bà không phải vì không có điện thoại của nhà họ Tiêu, chứ nếu không chúng ta gọi điện qua, hỏi xem Tiêu Chiến có phải dị ứng với cà phê là được thôi sao?”, Kỳ Mai Hoa đập bàn một cái, không gian lập tức yên tĩnh.

Mọi người đều đưa mắt nhìn Tần Khải và Ngô Quảng.

Tần Khải ngồi ở đó, khẽ mỉm cười, trông rất thoải mái.

Trái lại, Ngô Quảng thì thoáng chốc đã đổ đầy mồ hôi lạnh trên trán.

Giữa hai người, ai đang nói dối, kết quả đã rất rõ rồi.

“Ai, anh nói xem không có gì anh lại đi khoác lác, cứ thành thành thật thật, không tốt hơn sao?”, Tần Khải bắt chéo chân, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Ngô Quảng.

Ngô Quảng tức tối, miệng cũng run rẩy.

“Mẹ nó, đồ nhà quê, con mẹ nó mày muốn bị đánh sao!”. Miệng rống giận, Ngô Quảng cầm chén canh trên bàn, ném thẳng trực diện Tần Khải.

Chén canh kia chưa vơi nhiều, vẫn còn nóng hổi.

Như vậy nếu mà đánh thật, Tần Khải chắc chắn phải vào viện cấp cứu ngay.

A…

Hai chị em Vương Dao và Vương Tuyết giật mình thét lên.

Bà lão Kỳ Mai Hoa cũng kinh sợ.

Đám con cháu nhà họ Vương lại càng hoảng sợ lặng câm.

Bọn họ ghét Tần Khải là thật, nhưng ai ngờ, Ngô Quảng lại không màng mặt mũi ra tay như vậy.

“Cẩn thận, Tiểu Khải Khải!”

Khi chén canh gần bay đến, vẫn là Kỳ Mai Hoa phản ứng nhanh, vội lên tiếng, nhắc nhở Tần Khải.

Tần Khải ngồi đó, dáng vẻ thong dong.

Chén canh nóng gần như bay đến trước mặt anh, anh mới vươn tay ra.

Hơn nửa chén canh, nằm gọn gàng trong tay Tần Khải.

Tần Khải cười ha ha với Ngô Quảng, rồi mới chậm rãi đặt chén canh trước mặt mình: “Cậu Ngô đúng thật là nhiệt tình, khách sáo như vậy à, tôi uống hai ngụm là đủ rồi. Nào, Tuyết Nhi, cô đến dùng thử đi. Canh cá chình nhiều dinh dưỡng, tốt cho sức khỏe”.

“Mẹ mày, đi chết đi!”

Ngô Quảng một chiêu không thành, trở tay muốn cầm lấy ghế phía sau.

“Đủ rồi! Ngô Quảng, tôi rất thất vọng vì cậu, hôm nay cậu còn dám gây sự nữa, sau này đừng đến nhà Vương chúng tôi. Còn chuyện hôn sự của cậu và Tuyết Nhi, có anh thì không có tôi, chúng ta cứ chờ xem!”, Kỳ Mai Hoa tức giận mặt trắng nhợt.

Cầm lấy hộp quà mà Ngô Quảng vừa tặng, Kỳ Mai Hoa chẳng buồn liếc mắt, trực tiếp ném qua.

Ngô Quảng hốt hoảng tránh né, đồng hồ trị giá mấy triệu rơi từ trong hộp xuống đất, lập tức vỡ tan tành.

Kỳ Mai Hoa không hề xót lòng chút nào, trái lại đứng lên cực kỳ quan tâm nắm lấy tay Tần Khải, lo lắng hỏi: “Tiểu Khải Khải, để bà xem, không bị bỏng chứ?”

“Cháu không sao, bà Kỳ đừng lo cho cháu. Lúc nhỏ cháu giúp sư phụ canh thuốc nóng, nhiệt độ như này, chẳng đáng nhắc”. Tần Khải để mặc Kỳ Mai Hoa nắm tay, vẻ mặt cười hòa nhã.

Nếu không phải vì viên kim cương, thìa Tần Khải sớm đã né rồi, căn bản sẽ không vươn tay.

Mắt thấy Tần Khải không sao, lúc này Kỳ Mai Hoa mới thở phào nhẹ nhõm.

Thế nhưng, bà cũ trong lòng vẫn tức giận Ngô Quảng, không giảm chút nào.

Nói dối trước mặt trưởng bối thì thôi vậy, nhưng ngay cả chuyện giáo dục căn bản nhất cũng không có.

Kỳ Mai Hoa căn bản không thích Ngô Quảng, lần này lại hoàn toàn thất vọng với hắn ta.

Ngay cả một đám con cháu nhà họ Vương vừa nãy mới kêu gào, lúc này cũng đều làm thinh.

Ngô Quảng không chiếm được lý, cũng không chiếm được sự tôn trọng, chuyện như vậy, người có mắt đều không thể giúp.

Chỉ có Vương Chính là vẻ mặt vẫn không cam tâm, hắn ta mở miệng, rồi lại lập tức ngồi xuống như muốn nói lại thôi.

“Mẹ nó, xem như mày may mắn. Có giỏi thì mày cứ trốn cả đời đi, chỉ cần mày bước ra khỏi cái cửa này, tao sẽ có cách trị mày!”. Căm hận đập bàn một cái, ánh mắt Ngô Quảng vô cùng hung hăng.

Cảm nhận được sát khí, vẻ mặt tươi cười của Tần Khải dần biến mất.

Anh không vội không chậm đứng dậy, nhìn Kỳ Mai Hoa, Tần Khải mới khôi phục lại dáng vẻ tươi cười, thản nhiên nói: “Vậy sao? Tôi nghĩ, lời này nên do tôi nói thì hợp hơn, anh thấy sao?”

“Tao…”

Ngô Bình mở miệng, hắn ta căn bản không nói nên lời, đối diện với ánh mắt của Tần Khải, lập tức nuốt lời vào trong.

Ánh mắt của Tần Khải, tựa như một lưỡi kiếm bén, đâm thẳng vào tim Ngô Quảng.

Lùi về sau hai bước, sắc mặt Ngô Quảng trắng nhợt.

Cơn giận của hắn ta, chỉ như trẻ con dỗi thôi, nhưng Tần Khải thì khác.

Sống trong núi từ nhỏ, khi Tần Khải còn bé đã có thể tự mình hái thuốc, gấu lớn, hổ dữ trong núi, Tần Khải đều đã đối mặt với mãnh thú như vậy.

Một ánh mắt liếc qua, ngay cả chó dữ sủa gầm thì Tần Khải cũng có thể khiến nó im lặng.

Huống chi là một tên ăn chơi trác táng như Ngô Quảng, lúc trước đối phó với hắn ta, chủ là Tần Khải nể mặt Kỳ Mai Hoa mà thôi.

“Hừ! Chúng ta cứ chờ xem!”

Hốt hoảng cầm lấy tập giấy tờ, Ngô Quảng gần như là chạy chầm chậm, quay đầu bỏ chạy, chẳng buồn quay đầu, như đang sợ Tần Khải sẽ đuổi theo vậy.

Không ngừng một giây chạy lên xe, Ngô Quảng đạp mạnh chân ga.

Chiếc Mercedes rời khỏi khu biệt thự nhà họ Vương, đi vào đường vành đai một lúc, mắt thấy bên cạnh xe đã đông đúc hơn, Ngô Quảng thấp thỏm lo sợ, lúc này mới thở mạnh một hơi.

Lúc nãy đấu mắt với Tần Khải, Ngô Quảng đã bị Tần Khải dọa không nhẹ.

Ánh mắt kia của Tần Khải, chỉ có lúc nhà họ Ngô gặp nguy, qua lại với lính đánh thuê thì Ngô Quảng mới nhìn thấy một lần.

Hắn ta biết rõ, người có thể để lộ ánh mắt như vậy, chắc chắn không phải người đơn giản, rất có khả năng đã từng lấy mạng người khác.

Đương nhiên, Ngô Quảng không biết, tuy Tần Khải chưa từng giết người, nhưng từ nhỏ đã giết không ít thú dữ.

Hổ báo sói dữ mà người thường né như né tà, Tần Khải nhìn thấy thì lập tức túm lấy đánh giết, bổ sung bữa ăn sau lưng sư phụ.

Một tay run rẩy cầm lấy điện thoại, Ngô Quảng hít sâu một hơi, lúc này tay mới dần dần đỡ run.

Gọi một cuộc về nhà, Ngô Quảng quyết định, không tiếc giá nào, phải đào ra được gốc gác Tần Khải…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK