• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 51: Đã lâu không gặp

“Thần y Tần, em của tôi... thật sự không sao rồi chứ?”, Đinh Kim Phúc có chút không yên tâm, cẩn thận hỏi.

“Không sao rồi, tí nữa uống thuốc, chiều là tỉnh lại thôi. Nếu không phải do các người tìm người chữa bậy chữa bạ thì chút bệnh kia cũng không phải loại nan y khó chữa gì đâu. Hiện tại chỉ có thể từ từ dưỡng lại thôi”.

Tần Khải nhận lấy ly nước do Từ Vọng Đức đưa, anh nhấp một ngụm rồi mới nói.

“Phiền cậu quá thần y Tần!”, Đinh Kim Phúc khách sáo nói.

Sau đó ông ấy quay sang nhìn Hồ Tiểu Chiêu đang đứng bên ngoài, mặt lạnh tanh.

Nếu phải do Hồ Tiểu Chiêu thích thể hiện thì em trai ông ấy hoàn toàn không cần phải chịu khổ như thế.

Tới giờ thì em trai ông ấy vẫn phải nằm trên giường, ốm đau không dậy nổi, món nợ này thì ông ấy phải tính hết lên đầu Hồ Tiểu Chiêu.

Mà Hồ Tiểu Chiêu ở cửa cũng nhận thấy ánh mắt lạnh như băng, sắc mặt khó coi quay đầu lại.

Ánh mắt hai bên đụng nhau, cơn giận của Đinh Kim Phúc vọt thẳng lên đầu, không thể đè ép được nữa.

“Ranh con, chẳng phải cậu nên giải thích về chuyện em trai tôi sao?”

Đinh Kim Phúc lạnh lùng mở miệng, mặt ngoài cười nhưng ánh mắt không mấy vui vẻ.

Người nhà họ Đinh cũng xông tới như thể sợ Hồ Tiểu Chiêu chạy trốn vậy.

Tâm trạng của đám đông đang kích động khiến Hồ Tiểu Chiêu sợ tới mức run như cầy sấy.

Anh ta lùi hai bước, đụng vào góc tường, không thể lui được nữa.

Hồ Tiểu Chiêu cố nặn ra nụ cười gượng gạo trông còn xấu hơn khóc: “Đinh... ông chủ Đinh, ông nghe tôi giải thích, đây chỉ là hiểu lầm thôi”.

“Hiểu lầm cái beep! Mày là thằng lang băm hại người!”

Đinh Quốc Cường cầm túi thuốc đi vào nghe thấy mấy lời này của Hồ Tiểu Chiêu thì không nhịn được, cơn giận lập tức bùng nổ.

Đặt túi thuốc lên mặt sàn, Đinh Quốc Cường vén tay áo, nhào tới chỗ Hồ Tiểu Chiêu.

Anh ta túm lấy cổ áo Hồ Tiểu Chiêu, nắm đấm giáng xuống.

Hồ Tiểu Chiêu không kịp né, bị một quyền trúng mũi.

Tiếng hét thê lương vang lên, mặt Hồ Tiểu Chiêu như bình nước bị mở nắp, máu mũi tuôn như suối.

Đinh Quốc Cường cũng không nương tay.

Nếu không phải tại tên này, anh ta cần gì phải chịu tình chịu tội như vậy?

Dù bị đánh chết thì cũng đáng đời.

Hồ Tiểu Chiêu không hề có năng lực phản kháng, đau tới mức quỳ mọp trên đất, vừa hay tạo cơ hội cho Đinh Quốc Cường tung quyền tung cước.

Khi người nhà họ Đinh kéo được Đinh Quốc Cường ra thì Hồ Tiểu Chiêu đã nằm bẹp, tay ôm bụng rên rỉ không ngừng.

“Ui cha, cậu Đinh, đừng... đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!”

“Đánh nữa thì sẽ đánh chết người đó!”

Đinh Quốc Cường bị cậu và mẹ túm lại nhưng trên mặt vẫn hiện rõ sự giận dữ.

Anh ta chỉ hận không thể đánh chết Hồ Tiểu Chiêu thôi.

Đinh Kim Phúc ở cạnh thờ ơ, không hề định nhúng tay vào.

Trình độ Hồ Tiểu Chiêu không ra gì, suýt tiễn em trai ông ấy xuống gặp tổ tiên, dù Đinh Kim Phúc biết về thân phận của Hồ Tiểu Chiêu nhưng hiện tại trong lòng vẫn đang điên máu tên này dữ lắm.

Nếu không phải kiêng dè gia thế của Hồ Tiểu Chiêu, với những gì Hồ Tiểu Chiêu gây ra hôm nay, anh ta có giữ được mạng hay không thì khó mà nói.

Tần Khải khoanh tay đứng một bên hóng chuyện.

Hồ Tiểu Chiêu kiêu căng ngạo mạn, trình độ không đến đâu lại dám coi mạng người như cỏ rác.

Loại người này bị nhà họ Đinh dạy một bài học thì cũng do chính anh ta gieo gió gặt bão thôi.

“Thần y Tần, ngại quá, làm cậu chê cười rồi”.

Vừa xử lý Hồ Tiểu Chiêu xong, Đinh Quốc Cường tới trước mặt Tần Khải, kính cẩn cảm ơn anh, sau đó anh ta luôn miệng xin lỗi, thái độ tôn trọng vô cùng.

Thấy Tần Khải gật đầu rồi Đinh Quốc Cường mới hỏi han về việc uống thuốc.

Không chỉ Đinh Quốc Cường, người nhà họ Đinh Quốc Cường cũng rất khách sáo với Tần Khải.

Mọi người vây quanh Tần Khải, nịnh nọt tâng bốc anh, chỉ hận không thể cung phụng Tần Khải như tổ tiên nhà mình nữa thôi.

Cậu của Đinh Quốc Cường vung tay vung chân nói: “Mọi người không thấy sự thuần thục của thần y Tần khi châm cứu đâu, giỏi hơn thứ lang băm kia nhiều”.

“Đúng đó, lần này phải làm phiền thần y Tần rồi, nếu không chắc chồng em cũng không sống nổi mất!”

Mẹ của Đinh Quốc Cường giơ một tay bụm ngực nói, dáng vẻ như thể còn sợ hãi lắm.

Người khác của nhà họ Đinh đều gật đầu, vô cùng cảm kích Tần Khải.

Ngay cả Vương Dao luôn không coi Tần Khải ra gì cũng chớp đôi mắt to, dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn Tần Khải.

Nếu không phải do người nhà họ Đinh miêu tả quá rõ ràng, Vương Dao cũng sẽ nghi ngờ là Tần Khải và người nhà họ Đinh cấu kết diễn kịch để lừa gạt cô chiêu nhà họ Vương là cô ta mất.

Mà lúc này, người khổ sở nhất chính là Hồ Tiểu Chiêu.

Người nhà họ Đinh khen ngợi Tần Khải có đôi tay thần kỳ mà cũng chẳng quên xỉa xói, đổ cái danh lang băm lên đầu Hồ Tiểu Chiêu.

Trước mắt Tần Khải, người nhà họ Đinh nhiệt tình vỗ tay, mà với Hồ Tiểu Chiêu thì chỉ có tay đấm chân đá của Đinh Quốc Cường và sự lạnh lẽo của sàn nhà.

Nhìn Tần Khải được người người ngưỡng mộ, đôi mắt Hồ Tiểu Chiêu đỏ như máu, anh ta chật vật lau đi máu mũi, cố sức đứng lên.

Nếu ánh mắt có thể giết người, có lẽ Tần Khải đã bị Hồ Tiểu Chiêu giết trăm nghìn lần rồi.

Ghen ghét, phẫn nộ...

Đủ loại cảm xúc chồng chất lên nhau, Hồ Tiểu Chiêu siết chặt nắm tay, trong lòng hận tới nghiến răng nghiến lợi.

Như cảm giác được ánh mắt của Hồ Tiểu Chiêu, Tần Khải quay đầu, ánh mắt hai bên va chạm.

Hồ Tiểu Chiêu biến sắc, nghiêng đầu đi.

Thấy Hồ Tiểu Chiêu đã sợ hãi, Tần Khải mới cong môi, không định đuổi tận giết tuyệt đối phương.

Anh không hơi sức đâu mà làm thế!

Mà người nhà họ Đinh nhìn theo ánh mắt của Tần Khải, đồng loạt ngó sang Hồ Tiểu Chiêu.

“Bác cả, xử lý thằng lang băm này thế nào đây ạ?”, Đinh Quốc Cường cắn răng hỏi.

Đinh Kim Phúc còn chưa nói gì, người nhà họ Đinh đã bắt đầu mắng mỏ.

“Kiện nó đi! Kiện thấy bà nó luôn, loại người này thì không thể tha được!”

“Đúng đó, cậu nói có lý, không thể để tên lang băm này hại người thêm nữa!”

“Không thì đánh chết đi! Dám lừa người nhà họ Đinh chúng ta, đúng là chán sống”.

Trong tiếng mắng chửi của nhà họ Đinh, sắc mặt Hồ Tiểu Chiêu càng khó nhìn, chỉ muốn tìm một lỗ để chui vào thôi.

Đặc biệt là khi trong đám đông, Tần Khải còn đang đứng cười tủm tỉm nhìn mình, Hồ Tiểu Chiêu nghiến răng nghiến lợi, tròng mắt như sắp nứt ra.

“Chuyện này...”

Đinh Kim Phúc bị họ hàng nhìn chằm chằm, khi mở miệng thì bỗng dưng nghẹn lại.

Nếu người thường thì thôi, quan trọng là thân phận của Hồ Tiểu Chiêu khiến cho ông ấy có chút kiêng kỵ.

Lỡ dồn ép quá mức, làm người nhà họ Đổng ra mặt cũng không phải chuyện tốt!

“Ôi, ông chủ Đinh, mọi người, đã lâu không gặp, ha ha...”

Một tiếng cười lanh lảnh truyền tới từ phía thang máy, thu hút ánh mắt mọi người.

Tần Khải nghe tiếng, quay đầu nhìn.

Một người đàn ông trung niên mặc áo Tôn Trung Sơn, choàng khăn quàng đỏ thẫm đang chậm rãi đi tới...
Chương 52: Trở mặt

Người trung niên trông có vẻ cũng hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt góc cạnh có sự uy nghiêm của một bậc bề trên.

Bên cạnh còn có mấy người đàn ông lực lưỡng mặc đồ vest đen đi theo, khí thế mạnh mẽ.

“Bố đến rồi”.

Hồ Tiểu Chiêu đang trong tình cảnh khó khăn, vừa nhìn thấy người trung niên bỗng chốc như nắm được cọng rơm cứu mạng, liều mạng nhào đến.

Níu lấy tay áo của người đàn ông trung niên, khóc lóc vô cùng thảm thiết.

Người trung niên chính là gia chủ của nhà họ Đổng - Đổng Thiên Dương.

Nhà họ Đổng bao đời làm nghề y, chiếm một vị trí trong Hạnh Lâm.

Dù thực lực gia tộc không so được với nhà họ Đinh nhưng xét về thân phận và địa vị thì nhà họ Đổng không thua kém gì nhà họ Đinh.

“Đến đúng lúc lắm”.

Đinh Kim Phúc nheo mắt, ánh mắt lướt qua giữa hai bố con đó, gương mặt hiện lên tia sợ hãi khó phát hiện.

Nhà họ Đổng là một nhân vật tầm cỡ, mặc dù chuyện này là họ có lý nhưng Đinh Kim Phúc cũng không dám đắc tội với nhà họ Đổng.

Lúc này Đổng Thiên Dương đến có hơi không ổn.

“Làm bậy, bảo con ở nhà mà cứ nhất quyết ra ngoài gây chuyện, đáng đời”.

Đổng Thiên Dương trợn mắt nhìn con trai mắng.

Nghe như trách cứ nhưng lúc nói lại hơi giơ tay lên, vô cùng nuông chiều vỗ lưng con trai.

Khi nhìn thấy gương mặt sưng húp của con trai và máu mũi vẫn chưa khô, sắc mặt Đổng Thiên Dương thay đổi, ánh mắt hiện lên tia hung ác.

Nhưng chỉ thoáng qua một chút đã bị ông ta che giấu rất tốt.

Để Hồ Tiểu Chiêu lấy họ mẹ dĩ nhiên là có nguyên nhân, không phải Đổng Thiên Dương không xem trọng Hồ Tiểu Chiêu.

Ngược lại Đổng Thiên Dương lớn tuổi mới có con nên ông ta gần như đã nuông chiêu đứa con trai độc nhất này hết mức có thể.

“Tiểu Chiêu còn nhỏ, làm việc gì cũng chưa suy nghĩ thấu đáo, suýt nữa phạm phải sai lầm lớn, tôi ở đây đền tội cho ông chủ Đinh được chứ, không dạy dỗ con trai nên người, mong ông chủ Đinh lượng thứ”.

Đổng Thiên Dương quay đầu lại nhìn Đinh Kim Phúc.

Mặc dù là nói xin lỗi nhưng lúc nói ông ta chỉ chắp tay tượng trưng, vẻ mặt vẫn kiêu ngạo, ánh mắt xem thường người khác.

Nghe thế da mặt Đinh Kim Phúc khẽ giật nhưng không thể hiện sự bất mãn ra ngoài mặt.

Những người họ Đinh khác không được độ lượng như Đinh Kim Phúc.

Đinh Quốc Cường hừ một tiếng, quay đầu đi chỗ khác.

Những người nhà họ Đinh khác đều rất kích động.

Chỉ là đối diện với nhà họ Đổng, đa số họ chỉ dám giận chứ không dám nói, chỉ có thể thể hiện sự bất mãn qua ánh mắt và vẻ mặt.

Đinh Kim Phúc nghẹn một bụng tức nhưng cũng chỉ có thể độ lượng hơi chắp tay lại.

“Ông Đổng khách sáo rồi, chút chuyện nhỏ thôi…”, Đinh Kim Phúc lạnh nhạt nói.

Em trai suýt nữa chết thảm trong tay bác sĩ của nhà họ Đổng, sao ông ấy có thể nuốt trôi cơn giận này được?

Nhưng nhà họ Đinh vẫn không có tự tin trở mặt với nhà họ Đổng, dĩ nhiên chỉ có thể nhẫn nhịn.

“Nói đến thì chuyện này đúng là lỗi của con trai tôi, nhưng… cả người bị thương của Tiểu Chiêu là thế nào? Ông chủ Đinh, đừng nói với tôi là do các ông làm nhé”.

Đổng Thiên Dương nheo mắt, lúc đầu còn miễn cường cười nhưng nói được một nửa thì sầm mặt lại.

Lớn tuổi mới có con nên Đổng Thiên Dương cực kỳ yêu thương Hồ Tiểu Chiêu.

Có người dám động vào Hồ Tiểu Chiêu thì chính là động vào thịt ngay đầu tim của Đổng Thiên Dương.

Huống gì dù con trai ông ta không đúng trước, nếu bảo đền tội xin lỗi, chẳng phải nói nhà họ Đổng sợ nhà họ Đinh sao?

Vậy thì không được.

“Hử?”

Lúc này Đinh Kim Phúc nhíu mày, mặt hiện lên vẻ không vui.

Nếu Đổng Thiên Dương đã tự đến đây, ông ấy cũng không định truy cứu quá nhiều, chỉ cần Hồ Tiểu Chiêu nhớ bài học này là được.

Nhưng bây giờ Đổng Thiên Dương thế mà còn muốn trách ngược lại?

Xem nhà họ Đinh là quả hồng mềm đấy à?

Mà Hồ Tiểu Chiêu thấy bố mình muốn chống lưng cho mình nên cũng cảm thấy mừng rỡ.

“Bố, là anh ta đánh con, còn người kia nữa”.

“Nếu bố đến muộn một chút nữa, họ sẽ đánh chết con mất”.

Hồ Tiểu Chiêu căm hận nghiến răng.

Đầu tiên là chỉ Đinh Quốc Cường, sau đó lại chỉ vào Tần Khải.

“Nhất là cái tên đó, bố, con phải cắt đứt đầu lưỡi hắn, chặt cả hai tay hắn”.

Hai lần bị Tần Khải phá hỏng chuyện tốt, Hồ Tiểu Chiêu cũng hận anh thấu xương.

Cơ hội tốt như vậy, anh ta chỉ ước gì bố mình chỉnh chết Tần Khải.

Nghe nói thế, Tần Khải hơi nhíu mày.

Từ đầu đến cuối, anh ta chưa từng động chân động tay với Hồ Tiểu Chiêu.

Hồ Tiểu Chiêu ngậm máu phun người, muốn đối phó với anh mà trở nên vô liêm sỉ như vậy.

Đổng Thiên Dương nhìn theo hướng con trai chỉ, ánh mắt lướt qua Đinh Quốc Cường, sau đó nhìn sang Tần Khải.

Chỉ cảm thấy Tần Khải hơi quen, Đổng Thiên Dương nhìn thêm vài lần.

Nhưng cho dù là cách ăn mặc hay khí chất của Tần Khải cũng không có chỗ nào đáng để ông ta chú ý đến, ông ta lập tức dời tầm mắt đi.

“Ông chủ Đinh, Tiểu Chiêu có lỗi trước nhưng dù sao nó cũng vẫn là một đứa trẻ, đường đường là nhà họ Đinh mà lại ra tay nặng với nó như vậy, ông cho rằng nhà họ Đổng biến mất rồi sao?”, Đổng Thiên Dương lạnh lùng nói.

Đinh Kim Phúc đè nén một bụng lửa giận, lúc này cũng không thèm khách sáo nữa.

“Vậy à? Hơn hai mươi tuổi rồi mà vẫn là trẻ con, gia chủ nhà họ Đổng dạy con như thế à?”

“Hừ, chuyện của nhà họ Đổng tôi chưa đến lượt ông nhúng tay vào. Tôi chỉ biết con trai tôi bị đánh, phải cho tôi lời giải thích rõ ràng”.

Đổng Thiên Dương hừ một tiếng, nhắm vào Đinh Kim Phúc, một bộ không muốn nhân nhượng.

Thấy thế Đinh Kim Phúc cũng sầm mặt, ông ấy đã hiểu rồi.

Ngay từ đầu Đổng Thiên Dương đã không định nói lý rồi.

Hoàn toàn không phân biệt phải trái đúng sai, muốn chống lưng cho Hồ Tiểu Chiêu.

Thấy Đổng Thiên Dương không thèm nói lý, mấy người nhà họ Đinh cũng tức giận.

Ai nấy cũng nghiến răng nghiến lợi nhìn Đổng Thiên Dương, có vẻ như chỉ cần một câu nói của Đinh Kim Phúc thì sẽ sống chết với họ.

Hồ Tiểu Chiêu đứng sau lưng Đổng Thiên Dương, hai tay chống nạnh, khiêu khích nhìn mấy người nhà họ Đinh, nhất là khi nhìn đến chỗ Tần Khải, anh ta trợn mắt nhìn anh.

Chỉ có hai chữ có thể miêu tả vẻ mặt này, thiếu đánh.

“Đinh Kim Phúc, tôi cũng lười nhiều lời với ông, nếu con trai tôi đã thành ra như vậy rồi thì đừng động tay động chân nữa”.

Đổng Thiên Dương tỏ ra kiêu ngạo, còn chưa nói hết lời đã cười mỉa.

“Chỉ cần người vừa ra tay đó quỳ xuống cúi đầu xin lỗi con trai tôi, chuyện này xem như xong”.

Một câu nói lại khiến cả nhà họ Đinh nhíu mày, vẻ mặt không phục.

Hiển nhiên là Đổng Thiên Dương đang định trở mặt.

Nhưng như thế thật thì chắc chắn cả hai bên đều bị thiệt, nhà họ Đổng có tự tin gì mà dám trở mặt với nhà họ Đinh?

Hồ Tiểu Chiêu nhìn người nhà họ Đinh không phản ứng, vẻ mặt càng thêm đắc ý.

“Có nghe thấy không? Bố tôi bảo các người quỳ xuống, không hiểu tiếng người à? Chẳng phải lúc nãy đánh tôi rất hung dữ lắm sao? Không ngờ sẽ có ngày hôm nay nhỉ, ha ha ha... Còn anh, mau lại đây quỳ xuống đi”.

Ánh mắt Hồ Tiểu Chiêu không từng trên người Đinh Quốc Cường quá lâu đã chuyển sang Tần Khải.

Có bố chống lưng, Hồ Tiểu Chiêu cáo mượn oai hùm, đuôi cũng vểnh ngược lên trời.
Chương 53: Thất lễ rồi

“Người đánh anh là tôi, liên quan gì đến thần y Tần? Có việc gì cứ tính lên đầu tôi, đừng có vu vạ lung tung”.

Lúc này Đinh Quốc Cường nghiến răng bước lên, không có ý định cúi đầu không nhận.

Tần Khải ở một bên nhìn, gương mặt hiện lên ý cười.

Tính cách Đinh Quốc Cường quả thật hơi cục cằn nhưng tâm địa vẫn rất tốt.

“Tôi muốn làm thế nào thì làm thế ấy! Họ Đinh kia, tôi nói cho anh biết, đừng mẹ nó thấy mình trống giống chó thì coi mình là người. Ông đây bảo anh quỳ xuống, đó là nể mặt anh, hiểu không?”, Hồ Tiểu Chiêu không phục nhìn Đinh Quốc Cường, thẹn quá hóa giận.

Con trai hành động kiêu ngạo và ngang ngược như thế mà Đổng Thiên Dương chỉ ở một bên lặng lẽ quan sát, không cảm thấy có gì là sai cả.

“Đủ rồi! Đổng Thiên Dương, ông quá đáng lắm đấy”.

Đinh Kim Phúc nheo mắt, ông ấy đã rất lâu rồi chưa tức giận như vậy.

“Quá đáng thì thế nào?”, Đổng Thiên Dương hừ một tiếng.

“Đinh Kim Phúc, đừng tưởng nhà họ Đinh có thể ngang hàng với nhà họ Đổng, nhà họ Đinh ông không thể nào so được với căn cơ của nhà họ Đổng. Đến lúc đó có hối hận cũng đã muộn rồi”.

Đinh Kim Phúc nhíu mày, ông ấy không phục những lời này.

Nếu muốn cứng đối cứng thì nhà họ Đổng chưa chắc có thể chiếm được hời.

“Đúng thế”, thấy bố mình cứng miệng như thế, Hồ Tiểu Chiêu lại vênh váo tự đắc kiêu ngạo nói.

“Đúng thế, mau quỳ xuống xin lỗi cho tôi. Đặc biệt là anh đấy, Tần Khải. Nếu không tôi không ngại để anh nếm thử kết cục sống không bằng chết đâu. Nhà họ Đinh cũng phải trả giá”.

Nghe nói thế Đinh Kim Phúc không thể nhẫn nhịn được nữa.

Dù hai bên đều bị thiệt, ông ấy cũng không thể để Tần Khải bị oan ức.

Ông ấy tiến lên trước một bước, vừa định nói thì Tần Khải bỗng lên tiếng trước.

“Hừ, thần y Hồ không có năng lực gì, tính tình này cũng kiêu ngạo thật. Còn cái vị Đổng... Đổng gì đấy? Tôi thường nghe ông cụ nhà tôi nói nhà họ Đổng thích bao che khuyết điểm, chậc chậc… hôm nay cuối cùng tôi cũng có cơ may thấy được một lần”.

Tần Khải bước đến trước, cười híp mắt.

Lúc nói anh còn không quên dựng ngón cái lên với Hồ Tiểu Chiêu, tỏ ý chế giễu.

“Mày… mày mẹ nó là cái thá gì mà dám nói chuyện với bố tao như thế? Mày chết chắc rồi, mẹ nó chứ…”, Hồ Tiểu Chiêu tức giận, lại hét lên, mắng chửi trong cơn thịnh nộ.

Nhưng anh ta vừa lên tiếng mắng, Đổng Thiên Dương quay phắt lại.

Lại nhìn Tần Khải lần nữa, nhíu chặt mày.

“Ông cụ nhà cậu? Thảo nào vừa rồi cảm thấy cậu khá quen, chẳng lẽ cậu là đệ tử của vị kia?”

Đổng Thiên Dương ngờ vực hỏi, khuôn mặt cũng hiện lên vẻ nghiêm túc.

“Ông đoán đúng rồi này, quả nhiên gia chủ nhà họ Đổng vẫn có chút hiểu biết đấy, nếu không có lẽ hôm nay tôi sẽ phải quỳ xuống xin lỗi con trai ông thật rồi. Thần y Hồ, anh nói xem có phải thế không?”, Tần Khải cười nói, anh cố ý nhấn mạnh ba chữ thần y Hồ.

Sắc mặt Hồ Tiểu Chiêu đỏ bừng.

“Tần Khải, mẹ nó…”

Vừa mắng được mấy chữ đã bị Đổng Thiên Dương quát ngược lại.

“Tiểu Chiêu!”

Đổng Thiên Dương lắc đầu với con trai, gương mặt già nua hiếm khi hiện lên vẻ mất tự nhiên.

Y thuật của Hồ Tiểu Chiêu như thế nào, người làm cha là Đổng Thiên Dương biết rất rõ.

Tần Khải nói ra mấy chữ “thần y Hồ” như giáng một cái tát vào mặt Hồ Tiểu Chiêu.

Ngay cả Đổng Thiên Dương cũng cảm thấy mất mặt, vô cùng xấu hổ chứ đừng nói là Hồ Tiểu Chiêu tức giận không thôi.

Chỉ là Tần Khải thế mà lại là đệ tử của ông lão kia, chuyện này hơi khó giải quyết rồi.

“Hóa ra là đệ tử của người kia, thất lễ rồi”.

Đổng Thiên Dương quay đầu, lúc nhìn Tần Khải lần nữa, sắc mặt đã thay đổi.

“Chuyện vừa rồi chỉ là hiểu lầm thôi, Tiểu Tần, cậu đừng để trong lòng. Sư phụ của cậu dạo gần đây vẫn khỏe chứ?”

Nếu là người thường, rất ít người quen với ông cụ mà Tần Khải nhắc đến.

Nhưng nhà họ Đổng là gia tộc Đông y, chắc chắn không thể không biết.

Ngay cả gia chủ trước của nhà họ Đổng khi gặp người kia cũng phải cung kính gọi một tiếng tiền bối nữa là.

Tần Khải khoanh tay, cười híp mắt nói: “Vẫn rất khỏe, cơ thể ông cụ rất cường tráng. Nhưng nếu ông cụ biết người nhà họ Đổng uy hiếp tôi như vậy, chậc chậc…”

Anh vừa dứt lời, sắc mặt Đổng Thiên Dương trở nên cực kỳ khó coi.

Không còn cách nào khác, người kia là “thần linh” đứng đầu trong giới Đông y.

Dù thực lực nhà họ Đổng không tầm thường, người ta chỉ cần nói một câu, nhà họ Đổng lập tức sẽ bị kéo vào danh sách đen.

“Hừ, sư phụ anh là cái thá gì chứ?”

Nhưng Hồ Tiểu Chiêu không biết nguyên nhân cội nguồn, lúc này tỏ ra khinh thường.

“Câm mồm đi, cùng lắm ngay cả ông ta cũng…”

“Tiểu Chiêu!”

Thế nhưng không để Hồ Tiểu Chiêu nói hết câu, Đổng Thiên Dương quát.

Ngay khi ngắt lời Hồ Tiểu Chiêu, ông ta còn không quên đưa ánh mắt cảnh cáo Hồ Tiểu Chiêu.

Vẻ mặt đắc ý của Hồ Tiểu Chiêu lập tức cứng đờ, chỉ đành kiềm chế cơn giận, không dám nói nữa.

Ngẩng phắt đầu lên nhìn Tần Khải, nhưng chỉ một ánh mắt, Hồ Tiểu Chiêu cực kỳ bực bội.

Chỉ thấy Tần Khải cười híp mắt nhìn anh ta như thể đang hóng chuyện mà không sợ ầm ĩ.

Từ đầu đến cuối chẳng để tâm đến Hồ Tiểu Chiêu.

Lúc này mấy người nhà họ Đinh cũng nhìn nhau.

Nhất là Đinh Quốc Cường và Đinh Kim Phúc, hai chú cháu nhìn nhau đều thấy được vẻ kinh ngạc khó che giấu trong mắt đối phương.

“Bác cả, chuyện… rốt cuộc thần y Tần có thân phận gì thế, sao mà Đổng Thiên Dương có vẻ hơi sợ anh ta?”, Đinh Quốc Cường nhỏ giọng nói.

Nghe thế Đinh Kim Phúc cười khổ: “Cậu ấy tuổi còn trẻ mà đã có y thuật xuất sắc như vậy, sao có thể là người tầm thường được? Là nhà mình ngu ngốc thôi”.

Nghe bác cả nói thế, Đinh Quốc Cường hoang mang gật đầu.

Mặc dù không biết ông cụ mà Đổng Thiên Dương nhắc đến là ai nhưng có thể khiến Đổng Thiên Dương thỏa hiệp chắc chắn là một nhân vật tầm cỡ.

Sắc mặt Đổng Thiên Dương hơi khó coi.

Ông ta hít sâu một hơi như kiềm chế lửa giận xuống hết mức.

Một lúc lâu sau mới miễn cưỡng cười nói: “Thời gian trôi qua nhanh quá, còn nhớ lúc trước khi tôi đến thăm sư phụ của cậu, cậu mới mười tuổi nhỉ, bây giờ thoắt cái đã lớn thế này rồi”.

Ngoài mặt thì một bộ người lớn hỏi chuyện nhưng Tần Khải có thể nhìn ra Đổng Thiên Dương đang cố ý đổi chủ đề.

“Đứa con trai này của ông cũng chẳng phải cũng thế sao? Mấy năm trước tôi và sư phụ đi ngang qua Trung Hải, nếu tôi nhớ không lầm thì vị thần y Hồ này vẫn còn mặc quần hở đũng nhỉ? Haizz, thời gian khiến người ta già đi”.

Vừa rồi Tần Khải thẳng lưng lên, học theo bộ dạng và giọng điều của Đổng Thiên Dương, còn thiếu điều vuốt râu thôi.

Phụt!

Mấy người nhà họ Đinh đứng hóng chuyện, có vài người không nhịn được cười.

Quay đầu sang chỗ khác nhịn cười rất vất vả.

Vương Dao cũng không có ý nhịn cười, thầm trách cứ trợn mắt nhìn Tần Khải.

Sao tên này lại xấu xa thế chứ?

Nếu đổi lại là một người lớn tuổi nói thì không sao, nhưng tuổi của Tần Khải và Hồ Tiểu Chiêu lại không hơn kém là bao.

Mấy người mặc quần đũng này kia lại khiến Hồ Tiểu Chiêu thẹn quá hóa giận.

“Mẹ kiếp, mày câm miệng cho tao!”

Hồ Tiểu Chiêu vô cùng giận dữ gào lên, chỉ ước gì có thể nhai sống Tần Khải.
Chương 54: Ơn nghĩa khó trả

“Tiểu Chiêu, con bớt nói vài câu đi”.

Lúc này Đổng Thiên Dương trợn mắt nhìn con trai, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Nhưng Đổng Thiên Dương biết rất rõ, những gì Tần Khải nói đều là sự thật.

Chỉ là lời này nói ra vào lúc này rõ ràng là đang vả mặt Hồ Tiểu Chiêu.

Ông ta làm bố cũng chẳng thấy dễ chịu gì.

“Tiểu Chiêu nó còn nhỏ, lại bị tôi chiều chuộng đến hư hỏng, thật ra tâm địa của đứa nhỏ này rất tốt. Còn chuyện của nhà họ Đinh, nếu thần y Tần đã ra mặt thì tôi nghĩ nên bỏ qua vậy. Công ty tôi còn có vài việc cần giải quyết, hôm nay không ở lại đây lâu nữa. Tiểu Tần, hôm khác tới nhà bác chơi, hỏi thăm sư phụ cháu thay bác, không tiễn…”

Đổng Thiên Dương mỉm cười, khó che giấu được vẻ mặt xám như tro. Nói rồi ông ta lập tức quay đầu bỏ đi.

Có Tần Khải ở đây, nếu còn quấn lấy không buông thì người chịu thiệt sẽ trở thành nhà họ Đổng mất.

Ông ta vừa xoay người, Hồ Tiểu Chiêu vội đi theo phía sau.

Lúc sắp đi, còn không quên hung dữ trừng mắt nhìn Tần Khải.

Tần Khải cười híp mắt, không ngại giơ một ngón giữa lên khiến Hồ Tiểu Chiêu suýt nữa tức chết.

Hai bố con vừa bước vào thang máy, Hồ Tiểu Chiêu không kiềm chế được nữa, tức đến mức nước mắt chảy dài.

“Bố, bố dễ nói chuyện như thế từ bao giờ đấy? Cái tên Tần Khải chó chết đó chống đối với con ở khắp nơi, bố không giúp con cũng thôi đi, còn để hắn cưỡi lên đầu nhà họ Đổng chúng ta nữa à?”

“Hừ! Con thì biết cái quái gì, tên nhóc kia thì dễ đối phó nhưng ông cụ ở đằng sau cậu ta cũng không phải là người tầm thường”, Đổng Thiên Dương lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt nhìn sang con trai, vô thức lắc đầu.

Nhìn Tần Khải rồi lại nhìn đứa con trai quý giá của mình.

Không so sánh thì không có đau thương, so sánh hai đứa này với nhau mới thấy không thể nào nhìn thẳng vào sự cách biệt này.

Ngay cả Đổng Thiên Dương cũng phải thừa nhận rằng có rất nhiều chỗ Hồ Tiểu Chiêu thua xa Tần Khải.

“Nhưng…”, Hồ Tiểu Chiêu đang cực kỳ tức giận, hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Đổng Thiên Dương.

Còn định ngụy biện nữa nhưng lại bị Đổng Thiên Dương hừ một tiếng cắt ngang: “Hừ! Gặp chuyện cũng chỉ biết gọi bố, mày còn có bản lĩnh gì hả? Nếu mày chữa khỏi bệnh cho nhà họ Đinh, còn cần tao phải ra mặt sao? Còn chẳng phải do mày học hành không tốt?”

“Tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi mà mày vẫn không chịu thay đổi, đều do mẹ mày nuông chiều mày quá”.

Thấy Đổng Thiên Dương thực sự tức giận, Hồ Tiểu Chiêu không dám nói tiếng nào.

Anh ta chỉ thầm siết chặt nắm đấm, trong lòng thề sau này chắc chắn sẽ khiến Tần Khải phải trả giá vì nỗi nhục nhã ngày hôm nay.



“Thần y Tần, hôm nay may mà nhờ có cậu ra mặt giúp đỡ, nếu không nhà họ Đinh chúng tôi, haizz…”

Thấy Đổng Thiên Dương vội vàng chạy đi, Đinh Kim Phúc bước đến trước chắp tay lại, ánh mắt nhìn Tần Khải đầy vẻ biết ơn và có lỗi.

Nếu hôm nay không có Tần Khải, nhà họ Đinh sẽ mất đi một lớp da.

Đinh Quốc Cường cũng làm theo nói: “Thần y Tần, anh đã cứu mạng bố tôi, vốn dĩ chúng tôi nên cảm ơn anh nhưng vừa rồi lại suýt khiến anh bị liên lụy, là nhà họ Đinh có lỗi với anh. Quốc Cường thay mặt nhà họ Đinh cúi đầu với thần y”.

Vừa dứt lời, Đinh Quốc Cường đường đường là nam tử hán lại quỳ hai đầu gối xuống dập đầu với Tần Khải.

Vẫn là Tần Khải nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy anh ta.

“Cúi dập đầu gì đó thì khỏi, chữa bệnh cứu người là bổn phận của bọn tôi. Nếu anh đã đến tìm tôi, theo lý tôi nên giúp anh. Còn chuyện nhà họ Đổng, đó là ân oán riêng của tôi và Hồ Tiểu Chiêu, chuyện nhỏ thôi mà”.

Tần Khải một tay đỡ Đinh Quốc Cường lên, cười híp mắt nói.

Anh vẫn không để tâm lắm chút chuyện nhỏ này.

Đỉnh Quốc Cường được Tần Khải nắm lấy cánh tay đỡ lên, muốn quỳ lại không quỳ xuống được, càng cảm thấy áy náy.

Như anh ta nói, Tần Khải không chỉ có bàn tay vàng cứu được bố anh ta một mạng.

Chuyện của Hồ Tiểu Chiêu, hôm nay, nếu không nhờ Tần Khải, e là nhà họ Đinh họ phải trả cái giá rất đắt rồi.

Hai phần ơn nghĩa sâu nặng gộp lại, nhà họ Đinh không biết trả ơn thế nào.

Hành động của Tần Khải làm cho một người đàn ông ba mươi tuổi như Đinh Quốc Cường cảm động vành mắt đỏ ửng.

Mặt Đinh Kim Phúc ở một bên cũng hiện lên vẻ biết ơn.

Ông ấy biết nhà họ Đinh gặp được quý nhân rồi.

Lúc này, mấy người nhà họ Đinh vây quanh Tần Khải, hết nói cảm ơn rồi nói xin lỗi.

Thoáng chốc Tần Khải đã trở thành người được yêu thích, được nhà họ Đinh tâng bốc.

Vương Dao ở một bên nhìn, đôi mắt to tròn đó đầy vẻ tò mò.

Trước đó cô ta còn nghĩ Tần Khải là kẻ lừa đời lấy tiếng, mang danh tiếng của sư phụ để đi lừa gạt.

Nhưng bây giờ sự thật đã rõ ngay trước mắt, dù là cô chủ Vương cũng nhất thời không nói nên lời.

Chỉ có thể bĩu môi hừ một tiếng, không thích nhìn Tần Khải được người khác tâng bốc, Vương Dao dứt khoát quay đầu đi chỗ khác, nhắm mắt làm ngơ.

“Thần y Tần, không biết cảm ơn cậu thế nào về chuyện ngày hôm nay, những cái khác tôi không nói, sau này nếu thần y Tần có việc gì khó, cần đến nhà họ Đinh tôi thì cậu cứ nói. Còn nữa… nếu thần y Tần tiện thì ăn một bữa cơm với chúng tôi nhé”, Đinh Kim Phúc nhân lúc rèn sắt khi còn nóng, thận trọng hỏi.

Trước kia Đinh Kim Phúc có ấn tượng khá tốt với Tần Khải, chuyện hôm nay càng khiến ông ấy kiên định với suy nghĩ đó.

Y thuật cao siêu, cộng thêm thân phận không tầm thường đều chứng tỏ Tần Khải chắc chắn là người không tầm thường.

Nếu có thể kết giao được với cậu ấy, chắc chắn sẽ có lợi với nhà họ Đinh.

Nhưng vừa nghe đối phương nói thế, Vương Dao lại không chịu.

Cô ta ghét Tần Khải là thật nhưng nếu để người họ Đinh lôi kéo người ta, cô cả Vương sẽ khó giải thích khi về nhà.

Vương Dao lại cố ý không lên tiếng, chỉ thầm kéo áo Tần Khải, kiêu ngạo hệt như một con thiên nga trắng.

“Hôm nay thì thôi, tôi còn phải ăn tối với cô cả Vương, hay là hôm khác chúng ta lại ăn với nhau, thế nào?”, Tần Khải cười híp mắt ngẩng đầu lên.

Khi nói anh còn không quên nháy mắt ra hiệu với Vương Dao.

“Ha ha... Tôi hiểu, tôi hiểu! Người trẻ tràn đầy sức sống mà. Ha ha... À, dạo gần đây khách sạn dưới trướng của nhà họ Đinh kinh doanh thêm vài loại phòng đặc biệt, thần y Tần có thể cân nhắc. Nếu cậu đã có hẹn với người đẹp thì chúng tôi không làm phiền thần y Tân nữa, hôm khác lại gặp, hôm khác lại gặp, ha ha...”

Đinh Kim Phúc mỉm cười, lộ ra vẻ mặt tôi hiểu mà.

Đinh Quốc Cường cũng ở một bên cười ha ha.

Lúc đầu Vương Dao cũng không nghĩ gì nhiều nhưng nhìn vẻ mặt của Đinh Kim Phúc và câu nói ý tứ đó.

Mặt cô cả Vương lập tức đỏ ửng đến tận mang tai, nghiến răng nghiến lợi.

Đến khi Tần Khải chào tạm biệt nhà họ Đinh, cả hai bước vào thang máy, Vương Dao thẹn quá hóa giận véo mạnh vào cánh tay Tần Nhạc.

“Lưu manh chết tiệt, lại lợi dụng tôi, thanh danh của tôi bị anh hủy hoại rồi”.

“Oái… Nhẹ, nhẹ chút đi bà cô của tôi ơi, tôi có nói gì đâu, tôi bị oan mà”, Tần Khải bị nhéo đến mức hít khí lạnh, liên tục xin tha.

Vương Dao nghiêng đầu, nghĩ lại những lời lúc này, hình như… đúng là Tần Khải vẫn chưa nói gì.

Chủ yếu là ông chủ Đinh đó, tự cho mình là thông minh suy nghĩ lung tung.

“Là anh, tôi nói là anh thì chính là anh, anh còn dám cãi”.

Vương Dao vẫn mạnh miệng nhưng lực tay lại nhẹ đi rất nhiều.
Chương 55: Đến nhà họ Vương

Tần Khải nhân đó chuồn luôn, sau đó vội vàng nhảy sang đầu bên kia thang máy để tránh phần tử nguy hiểm Vương Dao xa ra một chút.

Vương Dao được hời nên ngẩng cao đầu ưỡn ngực, ra vẻ như đừng chọc vào tôi.

Tần Khải ngoan ngoãn đứng một bên, nhưng phải công nhận một điều là bộ ngực khủng của Vương Dao đã khiến anh được mở rộng tầm mắt.

Khụ khụ…

Đương nhiên, anh chỉ thưởng thức qua ánh nhìn thôi.

Tần Khải xin thề với trời là anh không hề có suy nghĩ gì khác.

Sau khi lên xe, Vương Dao đặt tay lên vô lăng, sau đó mỉm cười để lộ hai cái răng nanh.

Cô ta mỉm cười xấu xa rồi đạp mạnh chân ga.

“Ôi cha mẹ ơi!”

Cảnh vật bên ngoài trở nên mơ hồ, Tần Khải lập tức đen mặt, suýt nữa thì ngất xỉu.

May mà anh đã có chuẩn bị từ trước nên đã lấy kim châm cứu ra rồi tự châm cứu cho mình, bấy giờ mới tỉnh táo lại.

Qua kính chiếu hậu, anh nhìn thấy Vương Dao cười tươi như hoa.

“May mà cô không lái máy bay!”

Tần Khải vừa tự châm cứu vừa oán thán.

“Anh… có tin tôi có thể nhấn ga tiễn anh lên mây không?”

“Thôi đừng… Cô là nhất, nhất cô rồi!”

“Thế còn được, hừ!”



Nhờ câu khen của Tần Khải, mà Vương Dao đã thả chậm tốc độ lại.

Tần Khải ngồi ở hàng ghế sau cũng thở phào một hơi.

Đúng là tiểu nhân và phụ nữ đều khó chơi như nhau…

May mà có tổ tiên phù hộ!

Vương Dao này còn là tổ hợp của cả phụ nữ và tiểu nhân, thế nên không phải dạng vừa đâu.



Loáng cái, chiếc xe đã chạy vào nội thành, sau đó chạy men theo đường Hoàn Thành một đoạn thì Vương Dao đánh tay lái, rẽ vào một con đường còn rộng hơn cả đường Hoàn Thành.

Tần Khải chỉ nhìn thấy hai bên đường có rất nhiều cây hoa lâu đời.

Tuy chưa phải mùa hoa nở, nhưng trông cũng khá đẹp.

Nối với đèn ở hai bên đường là các cây cột đá lớn thấp được khắc rồng phượng nên trông rất khí thế.

Điểm đến duy nhất của con đường núi này là dãy biệt thự của nhà họ Vương.

Những gia đình được sống ở đây vừa phải có quan hệ họ hàng với nhà họ Vương, vừa phải có năng lực nhất định.

Xe lên đến lưng chừng núi thì Tần Khải nhìn thấy có khá nhiều biệt thự với phong cách khác nhau nằm rải rác.

Mỗi căn đều xây dựng theo phong cảnh ở xung quanh nên rất hoà hợp với núi đá này.

Nhà và núi nối với nhau tạo thành một phong cảnh nên thơ.

Trong đó có một căn trông bắt mắt nhất nằm trên đỉnh núi, chẳng những có cây cối bao quanh, mà trước cửa còn có một suối phun nước tự nhiên rất lớn.

Đúng ra thì phải gọi nơi này là pháo đài mang phong cách từ thời trung cổ.

Nhà họ Vương đúng là một trong bốn gia tộc lớn có khác, đầu tư nhà cửa không ai sánh bằng.

Thấy Tần Khải không nói gì, Vương Dao còn tưởng anh đang bị choáng ngợp nên càng kiêu ngạo hơn.

“Ngưỡng mộ quá chứ gì? Trong bốn gia tộc lớn thì nhà tôi là có nhà hoành tráng nhất đấy. Đồ nhà quê như anh phải cố mà ngắm cho nhiều vào, không sau chẳng còn cơ hội nữa đâu”.

Tần Khải cười nói: “Đương nhiên là ngưỡng mộ rồi, này nhà cô có thiếu người không, ví dụ một người ở rể chẳng hạn, tôi thấy chúng ta rất hợp, hay là… cô về nói chuyện với bà cô đi?”

“Anh… đúng là đồ mặt dày! Hừ, tôi không nói chuyện với anh nữa, chỉ phí nước bọt”.

Chẳng dễ gì mới có cơ hội thể hiện, ai dè Vương Dao lại thua Tần Khải, cuối cùng tự rược bực vào thân.

Cô ta bực tức đập tay vào vô lăng, chiếc xe vẫn đi tiếp, sau đó nhanh chóng dừng trước một căn biệt thự xa hoa trên đỉnh núi.

Xe vừa dừng thì Vương Dao đã hừ một tiếng, sau đó bực tức xuống xe, chẳng hề quan tâm đến Tần Khải đang ngồi đằng sau.

Tần Khải cười trừ rồi tự mở cửa đi xuống.

Kỳ Mai Hoa và cháu gái Vương Tuyết đã đứng chờ bên ngoài từ lâu.

Thấy Tần Khải xuống xe, hai người đều tươi cười rồi ra đón.

“Tiểu Khải, sao rồi, cháu đã quen với nếp sống ở Trung Hải chưa? Bà chỉ sợ cháu không quen thì khổ thân ra!”, Kỳ Mai Hoa nắm lấy tay Tần Khải với vẻ thân thiết.

Vương Tuyết cũng đứng mỉm cười ở một bên.

Sự nhiệt tình của họ khiến Tần Khải có cảm giác như mình là khách quý.

Còn sự tủi hờn khi bị Vương Dao đối xử trên xe đã bị anh quẳng đi thật xa.

“Cháu quen rồi ạ, nhưng đồ ăn bên ngoài chẳng bằng một góc món thịt kho tàu của bà”, Tần Khải ra vẻ nũng nịu nhìn Kỳ Mai Hoa rồi kể khổ.

“Đúng là khéo miệng, bà biết cháu sắp đến nên đã nấu cho cháu rồi. bà làm hẳn một mâm cơm riêng cho cháu đấy”, Kỳ Mai Hoa mỉm cười cưng chiều rồi kéo Tần Khải vào trong biệt thự.

“Đi thôi, chúng ta vào trong nói chuyện, bên ngoài lạnh lắm, cứng người bây giờ”.

“Bà ơi…”

Vương Dao bị bỏ quên cất tiếng gọi trong cơn tức.

Kỳ Mai Hoa rất ít khí xuống bếp.

Vương Dao cũng rất thích món thịt kho tàu của bà mình, nhưng xin mấy ngày mà bà chẳng làm cho.

Ai dè Tần Khải vừa đến, chẳng cần mở miệng thì đã được tiếp đãi bằng món này.

Vương Dao bĩu môi với vẻ chua xót.

Còn Vương Tuyết thì vẫn giữ nụ cười trên môi.

Vương Tuyết cao hơn Vương Dao, hơn nữa còn dịu dàng đoan trang nên vóc dáng cũng không thua Vương Dao chút nào.

Gộp các ưu điểm ấy lại, Vương Tuyết cũng là kiểu con gái trong mơ của tất cả đàn ông.

So ra thì Vương Dao rất đanh đá, Tần Khải đã được lĩnh hội vài lần rồi.

Nói chung, hai chị em mỗi người một tính.

Nếu bắt buộc phải chọn thì Tần Khải sẽ không chút do dự mà vote một phiếu cho Vương Tuyết.

Đương nhiên điều duy nhất khiến anh tiếc nuối là Vương Tuyết đã đính hôn rồi.

Anh chỉ còn biết lực bất tòng tâm thôi.

Còn về biệt thự của nhà họ Vương thì chỉ có thể hình dung bằng một từ phung phí.

Không chỉ có sự sầm uất ở bên ngoài mà nội thất bên trong cũng rất sang trọng.

Mọi thứ được bày trí hoà quện giữa văn hoá Hoa Hạ cùng châu Âu thời trung cổ.

Không hề có kiểu phô trương như nhà giàu mới nổi, trái lại mọi thứ rất hài hoà.

Từ đó đủ thấy người thiết kế căn nhà này không phải người bình thường.

Tần Khải ngắm nhìn toàn bộ ngôi nhà với vẻ tán thưởng.

Sau đó, anh đi theo Kỳ Mai Hoa rồi hỏi thăm sức khoẻ của bà ấy.

Nếu không có một người xấu tính như Vương Dao thì Tần Khải cũng muốn đầu quân đến ở rể tại nhà họ Vương.

Đương nhiên, anh chỉ dám giấu suy nghĩ này cho riêng mình thôi.

Bọn họ đi vào nhà ăn sang trọng có đèn thuỷ tinh, ở đây có năm cái bàn.

Ngoài vị trí đầu tiên bắt mắt nhất ra thì các bàn khác đều đã kín người.

Tần Khải liếc nhìn thì đoán chắc đây đều là con cháu của Kỳ Mai Hoa, người nhà họ Vương.

Ngoài Vương Khôn ra thì Tần Khải chẳng biết ai nữa.

Nhưng phải công nhận là bữa tiếc này hoành tráng thật.

“Tiểu Khải, cháu ngồi đi, đừng đứng mãi thế, thức ăn sắp nguội rồi”.

Kỳ Mai Hoa vừa nói chuyện với Tần Khải vừa giới thiệu anh với người nhà của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK