• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 71: Không có hứng chơi đùa

Lý Tiếu Lai nhếch nhác chạy ra phía xa, lúc đó mới được người nhà họ Lý giúp đỡ.

Lúc này, hắn sợ tới mức toàn thân mềm nhũn, quần ướt sũng, thậm chí còn không thể đứng thẳng.

"M* nó! Dám đánh anh họ của tao, mày chết chắc!"

"Nhà họ Lý sẽ không tha cho mày, chúng ta chờ xem!"

"Có gan thì đừng chạy, món nợ hôm nay sẽ được tính!"

...

Nhìn thấy Lý Tiếu Lai bị đánh đến thê thảm như vậy, người nhà họ Lý thi nhau quát lên.

Đối phó với loại chó cắn theo đàn này, Tần Khải không cần nói gì mà chỉ đanh mặt lại một chút, mắt trừng lên giương oai.

Đám người nhà họ Lý thái độ thay đổi ngay lập tức.

"M* nó, chạy mau!"

"Chết tiệt, mày có gan thì cứ đợi đi!"

Đám người nhà họ Lý kia vẫn cứng miệng nhưng đã vội vã kéo Lý Tiếu Lai chạy nhanh hơn thỏ.

Tần Khải cũng không có tâm trạng đuổi theo, anh chỉ nheo mắt nhìn đám đông đang chạy trốn.

Người nhà họ Lý rời đi, vợ chồng Triệu Hoành Quang chết trân đứng nhìn cách đó không xa lúc này cũng mới phản ứng lại.

“Đi, đi mau!” Lưu Hiểu Vi đẩy Triệu Hoành Quang.

Triệu Hoành Quang lúc này mới có phản ứng.

Thật đáng tiếc, hành lang dẫn ra bên ngoài tòa nhà phải đi về phía Tần Khải.

Hai người xô đẩy nhau một hồi, nhưng không ai chịu đi trước.

Thấy Tần Khải dường như không nhìn về phía mình, họ lấy hết can đảm, cúi đầu khom lưng rón rén đi về phía hành lang, định bụng nhân lúc Tần Khải không để ý để chuồn ra bên ngoài.

Tần Khải dường như thực sự không để ý động tĩnh ở bên đó.

Dù tim đập thình thịch nhưng Triệu Hoành Quang và Lưu Hiểu Vi vẫn từng bước tiến lại gần phía cửa.

Khi họ sắp đi qua, Tần Khải đột nhiên ho nhẹ một tiếng: "Hai vị đi vội như vậy sao, đang đi đâu đấy?"

"Tôi, tôi đột nhiên nhớ ra trong nhà còn có chút việc".

"Đúng đúng đúng! Cháu và Băng Băng cứ tiến tới với nhau đi, bác gái thực sự rất coi trọng cháu!"

Triệu Hoành Quang và vợ cố rặn ra nụ cười, nhưng vẻ mặt của họ vô cùng khó coi.

Thấy ở lại tiếp chuyện với Tần Khải không phải là cửa sống, cả hai đột nhiên không hẹn mà cùng co giò lên chạy.

Nhưng đừng nhìn động tác không nhanh không chậm của Tần Khải mà tưởng anh dễ qua mặt. Anh chỉ nhẹ nhàng lách sang một bên là đã đứng chặn trước mặt cặp vợ chồng.

"Làm gì mà vội thế? Vừa rồi hai người nói chuyện đâu có dễ nghe như vậy? Tôi nghĩ sau khi chúng ta thanh toán xong nợ nần thì rời đi cũng chưa muộn, hai người thấy thế nào?" Tần Khải nở một nụ cười hiền từ trên khuôn mặt nhưng lại bẻ khớp tay kêu răng rắc.

Triệu Băng Linh giờ đã thoát khỏi nguy hiểm, từ lâu đã âm thầm đứng sau lưng Tần Khải.

Cô ấy vừa trải qua cảm giác tuyệt vọng tột cùng, chỉ có ở bên cạnh Tần Khải, cô mới có thể cảm thấy an toàn một chút.

Cô định mở miệng nói gì đó nhưng lại nhớ tới vừa rồi hai người bác đẩy cô vào hang sói như thế nào nên lập tức im bặt.

Tuy là người một nhà nhưng hai người này lại không có phong thái của người lớn trong nhà chút nào.

Vì tư lợi và để trả thù cá nhân, hai vợ chồng này nguyện ý nhét cháu gái vào hang sói.

Triệu Băng Linh nắm chặt nắm đấm, nhất quyết không can thiệp.

"Băng Băng! Cháu nói gì đi, bác là bác cháu, là anh của bố cháu, cháu không thể trơ mắt nhìn hai bác gặp đen đủi!"

Triệu Hoành Quang biết khó lòng mà đối phó với Tần Khải, vì vậy ông ta nhìn Triệu Băng Linh với ánh mắt cầu cứu, mở miệng cầu xin.

Lưu Hiểu Vi trong mắt vẫn đầy vẻ ác độc, nhưng ngoài miệng lập tức xuống nước: "Băng Băng, vừa rồi chúng ta sai rồi, là do nhà họ Lý quá mạnh, hai bác có muốn giúp cũng khó mở lời! Kỳ thực, là trưởng bối trong nhà, hai bác rất thương cháu”.

"Thương cháu? Ha ha, thương cháu chính là giao cháu mình cho Lý Tiếu Lai khốn kiếp chơi đùa? Thương cháu chính là vỗ tay đứng nhìn cháu lâm vào đường cùng sao? Bác trai, cháu còn tưởng rằng chỉ có vợ bác là ác độc, còn bác dù sao vẫn là máu mủ nhà họ Triệu. Thật đáng tiếc ... Cháu đã nghĩ sai về bác rồi!" Triệu Băng Linh lắc đầu và cười khổ nói.

Người một nhà mà phải nói đến nước này đương nhiên không phải điều Triệu Băng Linh mong muốn.

Ai không muốn chung sống yên bình, hoà thuận với người nhà kia chứ?

Thật không may, thực tế lúc nào cũng trái với điều người ta mong cầu.

Triệu Hoành Quang và mụ vợ tham lam có thể bán bất cứ thứ gì để kiếm lời.

Cho dù là người thân của họ, Triệu Băng Linh cũng không khỏi cảm thấy lạnh cả người.

"Vợ à, anh khát nước, đi lấy nước giúp anh nhé”.

Tần Khải liếc nhìn Triệu Băng Linh, trước mặt cô ấy thì thật khó để ra tay.

"Được".

Triệu Băng Linh bị kẹt ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, khó mà đứng yên được, vì vậy cô gật đầu ngay lập tức.

Cô ấy rất thông minh nên đương nhiên hiểu ý Tần Khải đang giúp mình thoái lui.

Nói xong, cô ấy không chút do dự xoay người rời đi.

"Băng Băng, đừng đi, cứu bác!"

"Cháu gái, sao cháu lại nhẫn tâm như vậy, bác là bác cả của cháu mà!"

Hai vợ chồng Triệu Hoành Quang lập tức khóc rống lên.

Triệu Băng Linh không quay đầu lại, nghe tiếng họ thì càng bước chân nhanh hơn đi vào thang máy.

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, cô vô thức mềm lòng.

Dù sao thì đó vẫn là một gia đình...

Thật không may, thang máy đã đi xuống.

Triệu Băng Linh giậm chân, bất đắc dĩ siết chặt bàn tay, trong lòng cảm thấy như có tảng đá đè nặng.

"Được, hiện tại không ai quấy rầy nữa, chúng ta bàn chuyện làm ăn đi”.

Sau khi tiễn Triệu Băng Linh đi, Tần Khải kéo một chiếc ghế và ngồi xuống một cách chậm rãi.

Triệu Hoành Quang sợ đến nỗi đứng không vững.

Sắc mặt Lưu Hiểu Vi thì tối sầm lại.

"Tôi cảnh cáo cậu, chớ có làm bậy, chúng tôi đều là trưởng bối!" Lưu Hiểu Vi cắn răng, ngoan cố nói.

Cho đến bây giờ, cô ta chỉ có thể sử dụng địa vị của mình để trấn áp Tần Khải.

"Đúng vậy, người trẻ tuổi không nên cả giận mất khôn, phải nói lý lẽ chứ!"

Triệu Hoành Quang đứng bên cạnh hùa vào.

"Nói lý lẽ, ông chắc chứ? Vừa rồi ai nói kẻ nào có nắm đấm mạnh là có lý?"

Tần Khải siết chặt nắm đấm, hỏi lại với gương mặt tươi cười.

"Cái này……"

Triệu Hoành Quang sắc mặt khó coi, lời ra đến miệng rồi lại nuốt vào trong.

Lưu Hiểu Vi sợ bị đánh nên thay đổi sắc mặt ngay lập tức: "Được rồi, hôm nay chúng tôi thực sự sai, chúng tôi nhận lỗi với cậu, được chứ? Tôi đảm bảo sau này tôi sẽ không tái phạm nữa!"

"Đúng đúng đúng! Chúng ta đều là người nhà cả! Cậu tha cho chúng tôi một lần đi nhé?" Triệu Hoành Quang cũng đành nhượng bộ.

"Đảm bảo? Ha ha, lời hứa của các người đáng giá bao nhiêu? Nghĩ tôi là đứa nhóc ba tuổi sao?"

Tần Khải khẽ cười một tiếng, ánh mắt trở nên lạnh lùng: "Nghe này, tôi không có thời gian chơi đùa với các người. Các người cũng đã từng này tuổi rồi, nếu vẫn không biết cách cư xử thì nhất định phải trả giá đắt. Giờ các người chỉ có một lựa chọn, các người tự quay sang tát nhau ba cái, chỉ cần tôi hài lòng, các người có thể đi”.

"Việc này, việc này không hay lắm thì phải?" Triệu Hoành Quang khổ sở nói, nét mặt cực kỳ khó coi.

Ông ta đã ngoài năm mươi tuổi, giờ lại bị hậu bối ép tự vả miệng thì mặt mũi biết giấu đi đâu?

Lưu Hiểu Vi cũng điên tiết: "Cậu ... đừng có đi quá xa! Dù sao chúng ta cũng là một gia đình!"

"Tôi nhổ vào! Một gia đình? Bà xứng sao? Tôi nói lại lần nữa, đừng lãng phí thời gian, tôi đang bận! Bảo bà tự vả miệng mấy cái, bà nghĩ như vậy chưa đủ bao dung sao? Thành thật mà nói, nếu không phải tôi nể mặt Băng Linh thì đã ném hai người ra khỏi đây rồi!", khi Tần Khải nói, đôi mắt anh hướng về phía ô cửa sổ.

Triệu Hoành Quang nhìn khung cửa sổ vỡ nát và tấm rèm tung bay trong gió thì lập tức run lên vì sợ hãi.

Lưu Hiểu Vi chân đã mềm nhũn, ngã vật ra đất.
Chương 72: Mức độ thiện cảm tăng lên

“Tần Khải à, chúng, chúng tôi cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi! Nếu không nói giúp nhà họ Lý, ngay cả chúng tôi cũng sẽ gặp xui xẻo. Chúng tôi không còn cách nào khác!”, Triệu Hoành Quang ngừng lại, chật vật cất lời.

Nhưng ông ta còn chưa nói xong, trán đã lấm tấm mồ hôi lạnh.

Đối diện Tần Khải, Triệu Hoành Quang có cảm giác một luồng sức ép cực lớn đang bao trùm đỉnh đầu, ép đến mức khiến ông ta không cử động được.

“Nên ông đem bán cháu gái ruột của mình?”, Tần Khải nheo mắt chất vấn, lắc đầu một cách thất vọng.

“Chẳng phải vẫn còn có cậu sao? Nói gì đi nữa thì chúng tôi cũng là trưởng bối, cậu muốn mạo phạm trưởng bối đấy à!”

Thấy mềm mỏng không được, Lưu Hiểu Vi lập tức chuyển sang thái độ cứng rắn, hung hăng giở giọng đe doạ.

Tần Khải cười mà như không, châm chọc lại ngay tức thì: “Trưởng bối? Bà vẫn biết mình là trưởng bối à? Những chuyện mà bà đã làm có xứng với tiếng ‘bác gái’ mà Băng Linh gọi bà không!”

“Tôi…”

Đối mặt với lời chất vấn của Tần Khải, Lưu Hiểu Vi lập tức chùng xuống, trông chẳng khác gì quả cà héo rũ.

Triệu Hoành Quang lại càng lúng túng, không nói được gì.

Tần Khải quét mắt nhìn, hai người họ đều cúi gằm mặt, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Trong lòng họ biết rõ, xét về tình hay lý, lập trường của họ đều không vững chắc.

Cắn chặt không buông thân phận trưởng bối, bởi đó chính là miếng vải che đậy cuối cùng của hai người họ.

Tiếc rằng ở trước mặt Tần Khải, bất kỳ sự giảo biện nào cũng trở nên vô cùng nhạt nhoà và yếu ớt.

“Làm theo lời tôi nói, tát nhau ba cái, để nhớ cho kỹ. Đây là sự lựa chọn duy nhất của hai người. Tôi đã rất nể mặt hai người rồi, đừng tiếp tục thử thách lòng kiên nhẫn của tôi”.

Ánh mắt của Tần Khải dừng lại trên người họ, giọng nói lạnh lùng hơn nhiều.

Rất rõ ràng, anh không còn kiên nhẫn nữa.

Tần Khải bảo Triệu Băng Linh rời đi chính vì nghĩ đến mặt mũi nhà họ Triệu.

Nếu không thì anh đã không dễ tính đến vậy.

“Tần Khải, cậu… sao cậu lại vô lý như vậy! Cậu chỉ là rể, Triệu Băng Linh còn chưa gả đi, chuyện nhà tôi không đến lượt cậu can thiệp!”

Lưu Hiểu Vi không cam lòng, nghiến răng tranh cãi.

Tựa như nắm được cọng rơm cứu mạng, Triệu Hoành Quang liền hùa theo: “Đúng thế! Chúng tôi là trưởng bối của Băng Linh. Cậu làm như thế với chúng tôi sẽ bị trời phạt đấy!”

“Hừ! Xem ra tôi đã đánh giá thấp trình độ mặt dày của hai người. Nói đi, muốn tự ra tay hay là để tôi giúp hai người đây?”

Tần Khải vặn vặn cổ tay, ra vẻ chuẩn bị đánh người.

Triệu Hoành Quang và Lưu Hiểu Vi sợ hãi đến mức hối hận ngay lập tức, gương mặt biến sắc.

“Đừng, đừng ra tay, để chúng tôi tự làm!”

“Này…”

Triệu Hoành Quang còn định nói gì đó thì Lưu Hiểu Vi đã vung tay tát thẳng vào mặt ông ta.

Chát!

Âm thanh chát chúa vang lên.

Triệu Hoành Quang ôm lấy nửa mặt sưng tấy, nhìn người vợ thứ hai của mình bằng ánh mắt khó tin.

“Mẹ nó, đánh thật đấy à!”

Cơn đau bỏng rát đã kích thích Triệu Hoành Quang.

Cảm giác đau đớn xen lẫn nhục nhã khiến kẻ đã ngoài năm mươi như Triệu Hoành Quang suýt chút nữa đã khóc nấc lên.

Ông ta không thể ngờ Lưu Hiểu Vi thật sự dám đánh mình nặng tay đến vậy.

“Không đánh anh thì cậu ta sẽ đánh em. Đừng trách em, chỉ còn hai cái nữa thôi. Anh cố chịu đựng, sẽ qua nhanh lắm!”

Lưu Hiểu Vi nghiến răng giảo biện.

Nếu để Tần Khải ra tay, e là hai người họ sẽ chết ngay tại đây.

“Mẹ kiếp, tôi phải đánh chết cô!”

Khi Lưu Hiểu Vi vừa giơ tay lên, một Triệu Hoành Quang đang nổi trận lôi đình liền vung tay tát một cái, ra tay không hề nhẹ chút nào.

Lưu Hiểu Vi đau đớn hét lên thảm thiết, bản tính chua ngoa lập tức lộ ra.

“Anh, anh dám đánh tôi? Tôi cào chết anh, cùng lắm thì không còn cái nhà này nữa!”

“Rõ ràng là cô ra tay trước! Không còn thì không còn, ai sợ ai!”

Sau hai cái tát, bọn họ đều to tiếng mắng chửi như điên, chẳng mấy chốc đã xảy ra xô xát.

Trong nháy mắt, cả hai đã biến thành kẻ thù không đội trời chung, mắt long sòng sọc, vừa đánh vừa chửi.

“Tại sao tôi lại thích anh kia chứ? Vừa già vừa vô dụng, còn bị tiểu bối làm khó!”

“Là tôi mù mới cưới cô làm vợ kế! Nếu không vì cô chê ông cụ tuổi đã cao, trong nhà đến lượt thằng ba làm chủ sao? Đồ khốn, đều do cô hại cả!”



Ngồi trên ghế, Tần Khải nhìn hai người họ cắn xé nhau, đúng là thú vị.

Chẳng bao lâu sau, hai kẻ đang tức tối đánh nhau đã bị thương nặng.

Trên người Triệu Hoành Quang đã xuất hiện thêm mấy vết cào đỏ tươi, gương mặt thoa son trát phấn của Lưu Hiểu Vi cũng sưng vù lên như đầu lợn.

“Đủ rồi! Cứ đánh nhau như vậy, hai người không thấy mất mặt ư!”

Bất thình lình, một tiếng quở trách giận dữ vẳng đến.

Triệu Hoành Quang và Lưu Hiểu Vi như vừa bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Cả hai vội vã chỉnh lại áo quần, căm phẫn đứng dậy.

Nhìn thấy Triệu Băng Linh đứng ở đằng xa, Tần Khải bất đắc dĩ lắc đầu.

Anh vốn không muốn Triệu Băng Linh chứng kiến cảnh tượng này nên mới cố tình bảo cô đi.

Nhưng Tần Khải cũng không ngờ Triệu Hoành Quang và Lưu Hiểu Vi thật sự có thể đánh nhau ngay trước mặt anh.

Tập trung xem kịch quá nên không để ý thời gian.

Đứng im tại chỗ một lúc, Triệu Hoành Quang và Lưu Hiểu Vi không nói tiếng nào, vội vã rời đi hệt như lũ chuột chạy trốn.

Bọn họ mất sạch thể diện, còn chẳng kịp lên tiếng nói một câu đe doạ nào.

Triệu Băng Linh cũng không nói gì, sau khi hai bóng dáng ấy biến mất sau hành lang, ánh mắt phức tạp của cô mới chuyển về Tần Khải.

“Vợ à, anh vốn chỉ muốn trừng phạt họ một chút thôi. Là do bọn họ không kiềm chế được nên mới ra tay đánh nhau thật. Chuyện này không thể trách anh đấy nhé”, Tần Khải ho khan vài tiếng, lúng túng xua tay giải thích.

Cảnh tượng vừa rồi là một màn kịch hay đối với anh. Song đối với Triệu Băng Linh, hai người họ suy cho cùng cũng là trưởng bối.

“Tôi hiểu mà. Không sao. Chuyện hôm nay… cảm ơn anh nhé”.

Triệu Băng Linh lắc đầu, hiếm khi không phản bác anh, giọng cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.

“Cho anh này!”

Nói đoạn, cô nhét thẳng chai nước vào tay Tần Khải.

Tần Khải cũng chẳng nghĩ nhiều, mở nắp ra rồi ngửa đầu uống vài ngụm.

“Hôm nay may nhờ có anh, không ngờ anh lại lợi hại như thế. Tôi thừa nhận là mình đã xem thường anh rồi”.

Triệu Băng Linh ngồi sau bàn làm việc, trở lại vẻ lạnh lùng ban đầu.

Hai tay cô day day trán, có thể thấy chuyện hôm nay khiến cô có phần mệt mỏi về cả tinh thần và thể chất.

“Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thôi! Tôi còn nhiều điểm lợi hại lắm, sau này cô sẽ biết!”

Tần Khải cười ha ha: “Nhưng cô đừng ngưỡng mộ tôi, càng không được có ý gì với tôi đâu nhé. Anh đây chỉ là một truyền thuyết thôi, sẽ không từ bỏ biển cả vì một con cá đâu!”

“Hừ, anh mơ đi!”

Thấy Tần Khải tự khen bản thân như thế, Triệu Băng Linh liền trợn mắt nhìn anh, trông xinh đẹp vô cùng.

Cái tên này, mới khen vài câu thôi đã hất mặt lên tận trời à?

Nhưng không thể không nói, biểu hiện vừa rồi của Tần Khải đã khiến Triệu Băng Linh khá bất ngờ.

Thậm chí là có cảm giác nhìn anh bằng cặp mắt khác xưa.

Không đến mức thích, nhưng mức độ thiện cảm đã tăng lên rất nhiều.

Nói sao nhỉ, chỉ cần tên này không chọc tức người khác, cẩn thận hơn trong lời nói, ngôn hành cử chỉ, cách ăn mặc có thẩm mỹ một chút.

Thì trông cũng khá thuận mắt đấy chứ.
Chương 73: Ba nghìn là ba nghìn

“Ôi, cô khen tôi như vậy làm tôi suýt quên mất chính sự!”

Tần Khải đột nhiên vỗ trán, vẻ mặt lập tức nghiêm túc trở lại.

Triệu Băng Linh ngẩn ra, nghĩ rằng Tần Khải định nói chuyện quan trọng gì đó nên vội vã xoay người nhìn về phía anh.

Cô không hề phát giác rằng, tuy ngoài mặt cô rất ghét dính dáng đến Tần Khải, nhưng trên thực tế, cô đã có đôi chút hiếu kỳ về anh rồi.

“Chính sự gì?”

Triệu Băng Linh quay người tò mò hỏi.

“Huỷ hôn đấy! Chúng ta hứa rồi mà, tôi giúp cô giải quyết rắc rối thì cô sẽ đồng ý huỷ hôn. Suýt tí nữa là quên béng chuyện này rồi”, Tần Khải lẩm bẩm nói, giọng điệu nghiêm chỉnh cực kỳ.

Trong ba lô của anh vẫn còn rất nhiều giấy hôn thú, chúng đều là phiền phức vướng víu tay chân. Anh nên giải quyết càng sớm càng tốt, không thể lãng phí nhiều thời gian ở Trung Hải.

“Anh…”

Gương mặt của Triệu Băng Linh cứng đờ, vẻ mặt thoắt cái đã lạnh lùng: “Hừ, dù là huỷ hôn thì cũng là tôi huỷ trước! Tôi còn chưa vội cơ mà, sao trông anh cứ như chịu thiệt thòi lắm vậy?”

Tên này muốn chọc cô tức chết đấy à?

Triệu Băng Linh cắn môi, bỗng có cảm giác cô không xứng với Tần Khải.

“Không phải là chịu thiệt thòi, khụ khụ, quan trọng là bây giờ ủng hộ chuyện tự do yêu đương. Đối với vấn đề hôn nhân sắp đặt mang tính rập khuôn này, thanh niên tốt trong xã hội mới như chúng ta phải cực lực lên án, kiên quyết phản đối, nghiêm chỉnh từ chối! Tuyệt đối không thể lấy đá đập vào chân mình”.

Tần Khải nói một cách chính nghĩa.

Ông già đưa cho anh nhiều giấy hôn thú như vậy, tất nhiên anh không thể treo cổ chết trên một cái cây.

Chuyện hôn nhân quan trọng như vậy, phải có nhiều lựa chọn và so sánh một chút mới thoả đáng chứ.

Dĩ nhiên, anh tuyệt đối không thể nói ra những lời thật lòng này.

Bằng không sẽ bị cô nàng khủng long bạo chúa này đánh nhừ tử!

Tần Khải chỉ lo ba hoa, hoàn toàn không nhận ra gương mặt xinh đẹp của Triệu Băng Linh đã tối sầm như trời sắp đổ mưa.

“Cái này không do anh quyết định!”

Triệu Băng Linh đập bàn và từ chối thẳng thừng.

Cô đường đường là thiên kim nhà họ Triệu, là người đẹp nức tiếng Trung Hải.

Người mong nhớ cô như Lý Tiếu Lai không hề ít.

Thế mà lại bị Tần Khải nằng nặc đòi huỷ hôn, Triệu Băng Linh còn mặt mũi nào nữa chứ?

Tần Khải chết tiệt, muốn từ hôn chứ gì? Cô cứ không đồng ý đấy, chọc cho anh tức chết đấy!

“Chẳng phải đã hứa rồi sao? Đừng nói là cô thích tôi thật đấy nhé?”

Tần Khải trợn tròn mắt rồi ôm đầu một cách thảm thương.

Cô Triệu này tuy rằng điều kiện rất tốt, nhưng vẫn còn kém xa yêu cầu của anh.

Đặc biệt là tính tình của cô, có thể nói là ngang ngửa với cô Vương, Tần Khải thật sự không chịu đựng được.

“Tất nhiên là không! Tôi đương nhiên sẽ giữ lời, nhưng, nhưng mà…”, Triệu Băng Linh nghiến răng suy nghĩ, trong lòng tức tối.

Chuyện huỷ hôn này dĩ nhiên là rất cần thiết.

Có điều quyền chủ động phải nằm trong tay cô mới đúng.

Đường đường là thiên kim họ Triệu mà lại bị tên nhà quê Tần Khải này ghét bỏ ư?

Tuyệt đối không được, thậm chí là không thể dung thứ!

Nghe thấy hai chữ “nhưng mà”, nét mặt của Tần Khải lập tức trở nên tuyệt vọng.

Quả nhiên, Triệu Băng Linh chẳng mất bao lâu đã nghĩ ra được lý do.

“Tuy anh đã đuổi được Lý Tiếu Lai, nhưng lại động chạm đến nhà họ Lý chống lưng ở phía sau, gây ra phiền toái lớn hơn. Bây giờ anh từ hôn, nhà họ Lý tìm tôi tính sổ thì biết làm sao? Anh phải chịu trách nhiệm chuyện này tới cùng. Còn chuyện huỷ hôn, chờ hôm nào tôi vui rồi hẵng bàn sau!”

Lời vừa dứt, Tần Khải chỉ muốn khóc oà lên: “Đừng mà! Trong điện thoại, cô đâu có nói như thế…”

“Trong điện thoại là trong điện thoại, bây giờ là bây giờ. Chúng ta phải linh hoạt theo tình thế chứ không thể rập khuôn máy móc”.

Triệu Băng Linh học được vài cụm thành ngữ, nói đến đây thì tức giận siết chặt nắm tay lại, ánh mắt lại loé lên vẻ gian xảo!

“Bây giờ anh đã chọc giận nhà họ Lý, họ chắc chắn sẽ gây rắc rối cho tôi. Thế mà anh còn muốn huỷ hôn? Tôi không tính sổ với anh đã là tốt lắm rồi!”

Tần Khải càng muốn huỷ hôn, cô càng không để anh toại nguyện, để xem ai chơi thắng ai.

Nhìn vẻ mặt xảo quyệt ấy của cô, ánh mắt Tần Khải ngập tràn sự ấm ức.

Làm sao anh có thể không nhìn ra cô Triệu này đang tức giận muốn bám lấy anh cơ chứ!

Tần Khải tính toán đủ đường nhưng lại không tính đến chuyện cô Triệu lại vô lý đến vậy, bất cẩn chút thôi đã rơi vào bẫy của cô.

Quả nhiên chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó dạy!

Mà người phụ nữ như Triệu Băng Linh chính là đối tượng khó dạy nhất!

“Thế này đi, anh đến công ty làm việc trước. Trong vòng một tháng, nếu anh có thể giải quyết phiền phức do anh gây ra, chúng ta sẽ bàn đến chuyện huỷ hôn. Quyết định vậy nhé”, Tần Khải chưa kịp suy nghĩ, Triệu Băng Linh đã dứt khoát đưa ra quyết định.

Không hề quan tâm đến vẻ khoa trương trên khuôn mặt Tần Khải, Triệu Băng Linh ngồi xuống phía trước bàn làm việc, tỏ rõ khí khái mạnh mẽ của mình.

Ở bên cạnh, Tần Khải sửng sốt nhìn cô. Người phụ nữ này lật mặt còn nhanh hơn lật sách.

May mà giải quyết rắc rối trong một tháng cũng không phải là thách thức quá lớn đối với anh.

Dù sao cũng đang rảnh rỗi, chuyện từ hôn không cần vội vàng.

Anh nhịn!

Suy tính xong, Tần Khải mỉm cười gật đầu: “Được. Xem như cô giỏi. Tôi hỏi này, cô Triệu, việc cô thuê tôi vào công ty cô có đem lại ích lợi gì cho tôi không?”

“Giải quyết vấn đề công việc cho anh, đấy chẳng phải là lợi ích thiết thực sao? Một người đàn ông không thể chơi bời lêu lổng, vô công rỗi nghề mãi được”, Triệu Băng Linh trả lời bằng vẻ mặt nghiêm túc.

Tần Khải nghe mà sững sờ.

Thế này nghĩa là bị bán mà còn phải giúp cô Triệu đếm tiền đấy.

“Không làm việc ở chỗ cô, tôi cũng có thể đến bệnh viện mà, với y thuật của tôi…”

Tần Khải định vặn lại.

Nhưng anh còn chưa nói xong, Triệu Băng Linh đã lắc đầu cắt ngang: “Y thuật? Anh có biết hiện nay vấn đề tranh chấp giữa bệnh viện và bệnh nhân nghiêm trọng đến mức nào không? Tôi đã suy nghĩ vô cùng cặn kẽ và cũng chỉ vì sự an toàn của anh nên mới không để anh đến bệnh viện. Thế này đi, thực tập sinh của công ty thường nhận một nghìn năm trăm tệ mỗi tháng, xét đến năng lực xuất sắc của anh, tôi sẽ trả gấp đôi”.

“Gấp đôi… Ba nghìn?”

Tần Khải đưa ngón tay ra, trợn mắt nhìn Triệu Băng Linh.

Ba nghìn, số tiền mà Triệu Băng Linh mua mỹ phẩm trong một tháng còn vượt xa con số này.

“Ba nghìn đã là nhiều rồi. Theo cách nói của người khác, lương tháng hai nghìn ở Trung Hải sẽ cho anh cảm giác hạnh phúc tột độ, còn thiết thực hơn cả thanh đao dài ba nghìn mét”.

Triệu Băng Linh trưng ra vẻ mặt đầy chính nghĩa, không hề cho Tần Khải cơ hội phản bác.

Tần Khải chỉ biết đưa hai tay ra, dở khóc dở cười.

Cô Triệu này mở to mắt mà nói dối thật là trơn tru.

Người phụ nữ này không chỉ khó dạy mà còn vô cùng xảo quyệt, bất cẩn một chút là sập bẫy ngay.

“Cô nói nhảm nhí gì vậy? Chi bằng cô đưa tôi thanh đao ba nghìn mét rồi cho tôi ra ngoài xông pha đi, tôi cũng muốn trải nghiệm nước sôi lửa bỏng, rèn luyện nâng cao bản thân trong gian lao vất vả”.

“Nhảm nhí hay không, không đến lượt anh nói”.

Triệu Băng Linh nhếch môi, híp mắt cười với Tần Khải: “Nếu đã đồng ý rồi thì không được nuốt lời. Chuyện này do tôi làm chủ, nếu không thì gác lại chuyện huỷ hôn đi, chờ anh thông suốt rồi hẵng bàn nhé”.

“Đừng! Xem như cô giỏi! Ba nghìn thì ba nghìn vậy…”

Tần Khải bất lực đưa hai tay ra, hiếm khi rơi vào cảnh bị người ta khống chế.

Tiền bạc là chuyện nhỏ đối với anh. Tần Khải chỉ không muốn bị Triệu Băng Linh nắm quyền chủ động triệt để như thế.

Có điều Triệu Băng Linh lại lợi dụng chuyện huỷ hôn này, nắm được ngay điểm yếu của Tần Khải.

“Không còn ý kiến gì nữa thì ngày mai bắt đầu đi làm nhé. À đúng rồi, tốt nhất là anh đừng đi muộn đấy, nếu không thì tôi không bảo đảm anh có thể nhận đủ ba nghìn mỗi tháng đâu”.

Triệu Băng Linh cười tươi như hoa, không giấu được vẻ đắc ý.

Phía đối diện, Tần Khải chán chường lắc đầu một cách bất đắc dĩ.

Người phụ nữ này quả là không dễ ứng phó.

“Được, tuỳ cô quyết định. Có điều, bảo tôi đến đây đi làm thì ai kia đừng hối hận đấy nhé”.

Tần Khải dường như vừa nghĩ ra gì đó, lúc nói chuyện đã nở một nụ cười đầy ẩn ý.

“Tuỳ anh, chỉ cần anh không hối hận là được!”

Triệu Băng Linh có vẻ vẫn còn chống đối Tần Khải, mắt cô nheo lại, đối chọi gay gắt, không ai nhân nhượng ai.

Có điều trong chuyện đề nghị Tần Khải đến đây làm việc, cả hai xem như tạm thời có chung tiếng nói.
Chương 74: Giải quyết vấn đề nhà ở

“Tôi nói này sếp Triệu, nếu tôi đã đến công ty cô làm việc rồi thì có phải cô nên ra mặt giải quyết vấn đề nhà ở của nhân viên không? Ba nghìn đó của cô không đủ để thuê nhà ở Trung Hải”.

Tần Khải đã bước đến trước cửa phòng làm việc, như nghĩ đến điều gì, anh cười híp mắt quay đầu lại nhìn Triệu Băng Linh.

“Anh muốn ở đâu? Nhân viên công ty đều tự mình thuê phòng, mua nhà, nếu như ai cũng muốn giải quyết vấn đề nhà ở thì sao được, anh xem công ty tôi là tổ chức từ thiện đấy à”.

Triệu Băng Linh tức giận ngẩng đầu lên nhìn Tần Khải như nhìn tên ngốc.

Giá nhà ở Trung Hải trước giờ luôn rất cao, dù là bốn gia tộc lớn cũng không có số tiền lớn như thế để chăm sóc nhân viên cấp dưới chứ đừng nói là công ty vừa như nhà họ Triệu.

Công ty có đến mấy trăm nhân viên, dù mua cả tập đoàn Triệu Thị cũng không mua nổi nhiều bất động sản như vậy.

“Vậy tôi không thể không có chỗ ở chứ? Hay là tôi ở nhà các cô là được, dù sao cũng có nhiều phòng trống, thêm tôi cũng chẳng hề gì nhỉ?”, Tần Khải gian trá cười như thể anh đã đoán được câu trả lời của Triệu Băng Linh.

“Nhà tôi? Anh nghĩ gì đấy?”, vừa nghe Tần Khải nói thế, Triệu Băng Linh như mèo bị giẫm phải đuôi, suýt nữa tức đến mức nổ tung.

Nhưng vừa nhìn vẻ mặt bình thản, ung dung của Tần Khải, Triệu Băng Linh sợ Tần Khải muốn nuốt lời.

Ngừng một chốc, chỉ đành uyển chuyển đổi lời.

“Được, tùy anh vậy”.

Dù sao cũng có bố mẹ ở nhà, chắc Tần Khải cũng không thể làm được trò gì.

Triệu Băng Linh dứt khoát đồng ý trước rồi tính.

Như thế cũng có thể đồng ý à?

Nhìn Triệu Băng Linh đang giận dữ, lần này Tần Khải không ngờ cô cả Triệu lại dễ nói chuyện như thế.

Dứt khoát cắn răng nhìn chằm chằm Triệu Băng Linh, nhếch môi cười: “Tùy anh thật à? Vợ ơi, em đúng là hiểu lòng người quá. Có điều anh khá thích vị trí có ánh nắng, anh nhớ rõ ánh sáng ở phòng của em rất tốt, hay là để anh chịu thiệt một chút, chúng ta chung phòng nhé? Nếu em không muốn hủy hôn, sớm muộn gì em cũng sẽ là vợ của anh, chúng ta có thể làm quen trước, bồi dưỡng tình cảm mà”.

“Ở nhà của tôi, anh còn chịu thiệt sao?”

Mặt Triệu Băng Linh đỏ bừng, tức giận đập bàn, như sư tử Hà Đông gầm gừ

“Anh đừng có mà mơ! Sở dĩ không hủy hôn là… là tôi suy xét đến vấn đề an toàn cá nhân, ai muốn kết hôn với anh, ngủ với anh chứ? Còn nữa, không cho phép anh gọi tôi là vợ, đi ra ngoài!”

“Ừ, không gọi thì thôi, nổi giận gì chứ? Thiệt tình, tôi cũng chưa nói sẽ làm gì mà…”

Tần Khải bất lực buông tay, lầm bầm nói.

Nhìn thấy Triệu Băng Linh đang cầm một xấp tài liệu dường như muốn đập vào người anh.

Tần Khải vừa dứt lời lập tức chạy ra khỏi cửa.

Cạch, tài liệu Triệu Băng Linh ném qua vừa vặn ném trúng cánh cửa.

Vừa nhìn thấy cô cả Triệu nổi giận, Tần Khải cảm thấy không ổn, vẫn nên đi trước thì hơn.

Nói lý với phụ nữ là một hành động ngu ngốc.

Nhất là lúc phụ nữ đang giận.



Tần Khải bên này bị ăn đánh, bên nhà họ Triệu, hai người Triệu Hoành Quang vừa về đến biệt thự thì lại cãi nhau càng dữ dội hơn.

Vừa bước vào cửa, Lưu Hiểu Vi như một người đàn bà chanh chua, hất chân đá văng đôi giày, ngồi phịch xuống thảm, lăn lộn dưới đất gào khóc.

“Tôi không muốn sống nữa, không sống nổi nữa, chẳng thể nào sống được nữa rồi. Triệu Hoành Quang, cái tên hèn nhát ông lại dám đánh tôi, tôi muốn ly hôn với ông, chẳng thể nào sống nổi nữa rồi”.

“Ồn ào cái gì hả, cô nghĩ tôi muốn sao? Người dưới cơ thì không cúi đầu sao được, không đánh cô, cô nghĩ thằng nhóc đó có thể bỏ qua cho chúng ta sao?”, Triệu Hoành Quang đè vợ xuống, nén cơn giận an ủi.

Lưu Hiểu Vi vốn dĩ cũng chỉ làm ra vẻ, được ông ta hiểu nên cũng dịu đi một chút.

Cô ta lau đi những giọt nước mắt không tồn tại, làm ra vẻ đáng thương: “Chồng à, anh trơ mắt nhìn chúng ta chịu thiệt vậy sao? Mao Mao nhà chúng ta cũng không còn nhỏ nữa, không thể suốt ngày cứ không có việc làm. Hôm nay chúng ta cũng qua đó nói lý, anh nhìn xem cháu gái của anh đi, có chút quyền lực thì lại đắc ý”.

“Dĩ nhiên anh cũng không nuốt nổi cơn giận này”, Triệu Hoành Quang siết chặt nắm đấm, tức giận không thôi.

Nhưng rất nhanh đã vô lực buông lỏng nắm đấm.

Vì tính toán một chút Triệu Hoành Quang mới nhận ra hai người họ quả thật không thể làm gì Tần Khải cả.

Triệu Băng Linh còn nắm quyền lực ở công ty.

Chỉ điều này thôi Triệu Hoành Quang dù có là người lớn cũng không thể thay đổi.

Nhất là lần này ông ta nhếch nhác trước mặt Triệu Băng Linh, sau này càng không dễ nói chuyện.

“Thôi vậy, chuyện công việc của Mao Mao, sau này chúng ta sẽ tính kế lâu dài, trước tiên cứ để chúng đắc ý vài ngày! Hừ!”, Triệu Hoành Quang vừa an ủi vợ vừa hừ một tiếng.

“Sau này là bao giờ? Con trai cũng không còn nhỏ nữa, không có việc làm, nó sao tìm được vợ chứ? Người làm cha như anh đúng là hèn nhát! Lần này dù sao chúng ta cũng đã mất mặt rồi, vậy cứ dứt khoát vứt hết mặt mũi đi, anh và em đến chỗ ông cụ làm ầm lên, nói thế nào, ông ấy cũng là bố anh mà, đúng không?”

“Làm… làm thế có ổn không?”, nghĩ đến ông cụ, Triệu Hoành Quang hơi sợ.

Lưu Hiểu Vi nghiến răng nghiến lợi, không còn quan tâm điều gì nữa: “Có gì không ổn? Dù sao cũng đã mất mặt rồi, cũng không thiếu cái này, con người không cần mặt mũi, vô địch thiên hạ. Nghe em đi, em không tin chúng ta không trị được tên nhóc và con bé đó”.

Triệu Hoành Quang thầm tính toán, cuối cùng vẫn thuận theo Lưu Hiểu Vi.

Chỉ có thể miễn cưỡng lái xe đi, cũng không quan tâm mặt mũi sưng vù, cả người nhếch nhác đến nhà chính nhà họ Triệu.



Nhà họ Lý, vừa về đến địa bàn của mình, Lý Tiếu Lai còn đang tức giận túm lấy đồ trong phòng khách đập phá.

Tivi, bàn trà, tủ rượu…

Bỗng chốc phòng khách đã đầy mảnh vỡ, lúc này Lý Tiếu Lai thở phì phò, ngã người xuống sofa.

Hắn ta thèm muốn Triệu Băng Linh cũng không phải một hai ngày.

Thấy miếng thịt sắp đến miệng không cánh mà bay, Lý Tiếu Lai đâu thể nuốt nổi cơn giận này.

Mấy người nhà họ Lý đi theo Lý Tiếu Lai đều lặng thinh không lên tiếng, ai cũng im như thóc đứng nhìn.

Lý Tiếu Lai nổi giận, họ không dám chọc vào.

Sợ nói sai cái gì sẽ rước họa vào thân, trở thành nơi trút giận của Lý Tiếu Lai.

“Vô dụng! Một đám vô dụng! Còn vệ sĩ cái gì, mẹ kiếp! Vô dụng, cút hết cho ông!”, Lý Tiếu Lai giận dữ chỉ vào vệ sĩ nhà mình mắng.

Mấy vệ sĩ đều cúi đầu tỏ ra sợ hãi, chạy ra khỏi biệt thự thì lại mang dáng vẻ như thể mới được đại xá.

Nếu mà ở lại bên cạnh Lý Tiếu Lai vào lúc này, đó chẳng phải chuyện gì tốt.

Đuổi hết vệ sĩ đi, Lý Tiếu Lai lại chỉ vào đám người nhà mình, càng thêm tức giận.

“Còn bọn mày nữa! Bình thường tao đối xử với bọn mày thế nào, có ích chút đi, có lần nào tao bỏ rơi bọn mày chưa? Còn bọn mày thì sao? Đồ hèn nhát, vô dụng!”

“Anh họ, anh, anh bớt giận, không phải bọn em vô dụng mà quả thật là tên kia đánh rất giỏi, chúng… chúng ta nhào hết lên đánh cũng sẽ bị hạ gục cả thôi”.

“Cút! Đệch mợ, một đám vô dụng!”

Lý Tiếu Lai túm lấy một bình rượu ném xuống, vẫn còn lớn tiếng mắng, điện thoại trong túi quần vang lên.

“Cút!”

Đuổi hết mọi người ra ngoài, Lý Tiếu Lai mắt không thấy tâm không phiền.

Lấy điện thoại ra định ngắt máy, một mình bình tĩnh lại.

Nhưng không ngờ đến khi nhìn rõ số điện thoại, mắt Lý Tiếu Lai sáng rực, tinh thần cũng phấn chấn hơn.
Chương 75: Đương nhiên là không ý kiến

“Anh Ngô? Sao lại nhớ đến tôi thế này? Lâu lắm không gặp anh đấy”.

Lý Tiếu Lai vốn đang nổi giận đùng đùng nhưng khi bắt máy thì lại lập tức giả vờ cười nói, giọng điệu cũng dịu hẳn xuống.

“Thôi đừng nói nữa, vừa từ nước ngoài trở về, vốn dĩ tâm trạng đang rất tốt, không ngờ lại gặp phải một tên nhà quê, hại tôi tức ấm ách đến mấy ngày”.

Ngô Quảng ở đầu kia của điện thoại vô cùng tức giận nhưng lại nói với giọng không muốn đề cập đến nữa.

Từ lúc quay về từ nhà họ Vương, Ngô Quảng phải nói là tức anh ách.

Mấy ngày nay hắn ta chỉ tập trung tạo dựng quan hệ và nghe ngóng gia cảnh của Tần Khải.

Nhưng đến lúc cần kíp thì những bạn bè vốn dĩ tin tức rất nhạy của hắn ta lại chẳng có ai được việc.

Nhắc đến Tần Khải, người thì không dám nói nhiều, người thì hỏi gì cũng không biết, làm Ngô Quảng tức đến mức mất ngủ mấy ngày.

“Anh Ngô, đừng nhắc nữa, gần đây tôi cũng chật vật lắm”.

Lý Tiếu Lai cũng bị thiệt, suýt chút tủi thân đến phát khóc.

“Thôi được rồi, chật vật cũng phải sống, người anh em, đi uống vài ly giải sầu đi, haha. Vừa hay anh cũng có chút việc cần nhờ cậu, chúng ta gặp nhau rồi nói kỹ hơn”.

“OK, chuyện của anh Ngô cũng là chuyện của tôi, dù có phải liều mạng thì tôi cũng phải giúp anh xử lý, anh Ngô cứ yên tâm đi”.

“Ừm, anh biết lúc quan trọng chỉ có cậu là nhờ cậy được, đến Bách Lạc Viên nhé, anh mời, lát gặp lại”.



Sau khi tắt máy, Lý Tiếu Lai mặc dù đang không vui nhưng vẫn phải cố gượng cười.

Lý Tiếu Lai nhìn vào gương, thấy khuôn mặt sưng phù như đầu heo của mình thì lại càng tức đến méo mặt.

Bất cẩn động đến chỗ đau, thế là lại đau đến nghiến răng nghiến lợi.

Lý Tiếu Lai sửa soạn sơ rồi cầm theo túi chườm đá, lái xe ra khỏi nhà.

Ngô Quảng là cậu ấm nhà giàu nhất nhì ở Trung Hải nên Lý Tiếu Lai nào dám trễ hẹn.

Hơn nữa, hắn ta còn đang mong Ngô Quảng có thể ra mặt giúp hắn ta giải quyết rắc rối nữa mà.

Còn về vết thương trên mặt, ngược lại bây giờ lại trở thành bằng chứng dập chết Tần Khải.

Lý Tiếu Lai biết Ngô Quảng thích thể diện nên tức tốc chạy đến, sợ hắn ta đợi lâu.

Cùng lúc đó, ở biệt thự nhà họ Triệu, không khí cũng không mấy êm ả.

Triệu Quang Diệu cầm ấm trà Tống Nhan đưa qua, khom lưng rót hai ly rồi mới ngồi xuống, hỏi với vẻ hơi bất ngờ: “Anh cả, chị dâu, hai người làm sao thế?”

Tống Nhan đứng bên cạnh, lặng lẽ nhìn khuôn mặt sưng húp của hai người, nhịn cười một cách khổ sở.

Ở nhà họ Triệu, hai người này nổi tiếng là không biết xấu hổ, giờ Triệu Hoành Quang bị đánh bầm mặt, chuyện này phải nói là tin nóng hổi luôn.

“Làm sao ư? Cậu nên hỏi con gái rượu của cậu và thằng con rể vô dụng của cậu ấy”.

Triệu Hoành Quang đập bàn, nói với giọng hằn hộc.

“Ông cụ đâu rồi? Chúng tôi tìm ông cụ có việc, chuyện này không liên quan gì đến cậu”.

Lưu Hiểu Vi vênh mặt, tức anh ách trong bụng.

“Chị dâu, ông cụ đã lớn tuổi, sức khỏe lại không tốt, chị xem có chuyện gì thì nói với tôi cũng vậy…”, Tống Nhan nhìn lên lầu rồi nói với vẻ hơi lo lắng.

“Như nhau? Như nhau con khỉ, cô đừng tưởng con gái cô làm chủ công ty thì tự xem mình là người nhà họ Triệu rồi, chưa có tư cách mang họ Triệu đâu”. Triệu Hoành Quang nghe xong thì liền lớn tiếng mắng rất khó nghe.

Lưu Hiểu Vi cũng chen lời vào: “Gọi ông cụ ra đây, nếu hôm nay ông ấy không làm chủ được chuyện này thì tôi, thì tôi cũng không sống nữa”.

Triệu Quang Diệu thấy vậy thì chau mày, nháy mắt với Tống Nhan, ra dấu cho bà ấy đừng nói thêm nữa.

Rồi mới nhẫn nhịn, lên tiếng: “Anh cả, chị dâu, hai người uống trà cho bớt giận trước đã. Chúng ta nói rõ sự tình trước, nếu tôi thật sự không giải quyết được thì chúng ta tìm bố cũng chưa muộn mà”.

“Không cần, tôi không có điếc, tôi nghe thấy hết cả rồi”.

Nhưng chính vào lúc đó, một giọng nói uy nghiêm bỗng vang lên.

Ông cụ khoác chiếc áo lính, đứng ở đầu cầu thang, giọng nói hùng hồn, hai mắt sáng ngời.

Sau khi được Tần Khải chữa trị, sức khỏe của ông cụ đã có chuyển biến tốt rõ rệt.

Ông cụ thong thả bước xuống cầu thang, nghiêm mặt nhìn con trai và con dâu của mình.

Còn Triệu Hoành Quang, vừa nhìn thấy bố thì rón rén, không nói thêm những lời nào nữa.

Người phụ nữ chua ngoa Lưu Hiểu Vi cũng tém lại.

“Bố…”

Triệu Quang Diệu khẽ chào bằng vẻ mặt xin lỗi.

Ông cụ xuất viện chưa được bao lâu, mấy chuyện huyên náo trước mặt ông cụ thế này thật chẳng hay ho gì.

“Tôi không sao, thằng cả, hiếm khi hai vợ chồng anh đến gặp tôi, có chuyện gì mau nói đi”.

Ông cụ ngồi xuống bên cạnh Triệu Quang Diệu và chất vấn.

Hành động thiên vị rõ ràng đó khiến Triệu Hoành Quang chạnh lòng, chưa kịp mở lời thì đã lép vế mất một nửa rồi.

Lưu Hiểu Vi thấy trụ cột nhà mình cứ ậm ừ, nói không ra đường ra lối.

Thì nghiến răng nói: “Bố, bố phải lấy lại công bằng cho chúng con, bố giao công ty cho cậu ba thì đã đành, chúng con cũng không nói gì, nhưng dù gì con trai của chúng con cũng không còn nhỏ nữa, sắp xếp cho nó một công việc ở công ty thì cũng không quá đáng mà đúng không?”

Triệu Hoành Quang đứng bên cạnh quan sát, thấy bố mình có vẻ không nổi giận thì cũng lấy dũng khí nói thêm vào: “Bố, con cũng xem như gần đi hết cuộc đời rồi, nhưng Mao Mao dù gì cũng là cháu trai của bố mà đúng không?”

“Hôm nay con và anh Triệu đã vì chuyện của Mao Mao, đến công ty để nói lý lẽ. Kết quả con gái quý của em ba cùng với cậu con rể nhà quê của cậu ấy nữa, đã thượng cẳng chân, hạ cẳng tay với chúng con. Bố, bố nhìn mặt chúng con đi, đều bị họ đánh cả đấy”.

Lưu Hiểu Vi giành nói, thêm mắm dặm muối.

Bà ta không hề nhắc đến việc tại sao Tần Khải lại đánh người mà đổ hết lỗi lên đầu Tần Khải và Triệu Băng Linh.

Lưu Hiểu Vi giỏi nhất là nói trắng thành đen, diễn y như thật.

“Là vậy sao?”

Nhưng ông cụ vốn chẳng để ý đến Lưu Hiểu Vi mà chỉ nghiêm nghị nhìn con trai cả của mình.

Triệu Hoành Quang nhìn ánh mắt sáng ngời của bố mình thì không dám lên tiếng, chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu.

“Bố, không thể nào có chuyện đó, bố cũng biết Băng Băng chưa từng để mắt đến cái tên nhà… Ha ha, ý con là cái tên nhóc đó, sao có thể ở cùng cậu ta được? Con thấy đằng sau chuyện này chắc có nguyên do gì đây. Chuyện có người muốn thừa nước đục thả câu cũng không phải mới xảy ra lần đầu, chúng ta phải đề phòng”. Tống Nhan bĩu môi, không thể nhịn thêm nữa.

Mặc dù không đứng về phía Tần Khải nhưng tuyệt đối không cho phép người khác nói xấu con gái mình

“Cô nói gì thế hả? Ai thừa nước đục thả câu?”, Lưu Hiểu Vi trừng mắt, đứng bật dậy, hai tay chống hông, như muốn đánh nhau với Tống Nhan ngay.

Triệu Quang Diệu thấy hai người họ sắp cãi nhau tới nơi thì vội kéo vợ mình lại, thì thầm gì đó.

Ông cụ không nói gì, chỉ nheo mắt, gõ nhẹ ngón tay lên bàn trà mấy cái.

Đến tuổi của ông cụ Triệu thì đã rất tinh tường mấy chuyện này rồi.

Ông cụ Triệu không cần xem cũng biết hai vợ chồng cậu cả chẳng tốt lành gì.

Chỉ là ông cụ không muốn nhiều chuyện và cũng không có tâm tư hỏi kỹ hơn.

Ông cụ suy nghĩ rồi bỗng tằng hắng một tiếng, nói: “Đúng là Mao Mao không còn nhỏ nữa, nên có việc làm rồi. Thế này đi, ngày mai bảo nó đến thẳng công ty, nói là do bố bảo. Còn về chuyện tên nhóc đó đánh người thì bố thấy nên bỏ qua đi, xử lý như vậy, các con không có ý kiến gì chứ?”

“Bố, bố đang bảo vệ…”

“Không ý kiến, đương nhiên là không ý kiến”.

Lưu Hiểu Vi chưa kịp nói hết thì Triệu Hoành Quang liền vội đưa tay bụm miệng vợ mình lại.

Ông ta là con cả nên biết rất rõ tính khí của ông cụ.

Nếu còn làm lớn chuyện thì chỉ e đến cả chút lợi lộc đó cũng mất luôn.

Triệu Hoành Quang không ngốc, rất thức thời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK