“Như Họa, anh đưa em về khách sạn, sắp xếp chỗ ở tối nay cho em đã.”
“Không, Chiến Thâm, em muốn ở bên cạnh anh, chúng ta vốn sắp đính hôn mà.” Ôn Như Họa nói với giọng yếu ớt, nhưng một lúc sau, lại giả vờ thấu hiểu, nói: “Chiến Thâm, em nghe lời anh!”
------
Ngày hôm sau.
Buổi chiều, Uất Lam ra ngoài đi dạo về, vừa bước vào phòng khách liền ngửi thấy mùi lạ trong không khí. Vẻ mặt chị Từ rất phức tạp, nhìn cô.
“Mợ à, cô Ôn đang ở đây.”
Uất Lam nhếch môi. Ôn Như Họa này, đúng là như cô đã nghĩ, mới đó mà đã nóng lòng chạy về đây. Cô thay đôi giầy rồi đi vào phòng khách, liền nhìn thấy Ôn Như Họa đang ngồi trên ghế xô-pha.
Cô nói với chị Từ: “Cô Ôn đến chơi, sao chị không rót cho cô ta một ly trà? Từ nước ngoài xa xôi bay về đây, chắc là mệt lắm.”
Ôn Như Họa giận đến run người, cô ta đứng lên, hai tay khoanh trước ngực, mỉm cười khiêu khích: “Tối qua Chiến Thâm để quên quần áo ở chỗ tôi, tôi đem tới trả cho anh ấy.”
Uất Lam nhìn vào bộ quần áo đang để trên ghế xô-pha, nhếch môi lạnh lùng: “Vậy sao? Cảm ơn cô Ôn ha.” Cô không hề thể hiện ra một chút bất mãn nào, nói ngay với chị Từ đang bưng trà bước tới. “Chị Từ, không cần rót nước nữa, chắc cô Ôn không khát đâu. Thay tôi tiễn cô Ôn, quần áo đã được gửi lại, không còn chuyện gì khác thì mời đi, luôn tiện đem bộ đồ này quăng vào thùng rác cho tôi.”
Nói xong, Uất Lam đi lên lầu.
Ôn Như Họa hét lên: “Uất Lam, cô tưởng Chiến Thâm yêu cô à? Người mà anh ấy yêu là tôi, tôi mới là người có chỗ đứng trong tim anh ấy. Cô tưởng anh ấy cưới cô rồi thì cô có thể ngồi vững ở vị trí bà Lục hả? Chiến Thâm nói rồi, sẽ sớm ly hôn với cô!”
Uất Lam vui mừng trong lòng, được vậy thì tốt.
Điều cô muốn chính là kết quả này.
Cô vốn không muốn chú ý đến Ôn Như Họa, nhưng Ôn Như Họa cứ la lối trong phòng khách, chị Từ cũng không ngăn được.
“Uất Lam, cô là con đ* không biết xấu hổ, quyến rũ Chiến Thâm.”
Uất Lam quay người lại, đi xuống cầu thang từng bước một, đến trước mặt Ôn Như Họa. Chị Từ đứng cản trước mặt Uất Lam: “Mợ à, mợ lên lầu trước đi.”
“Nếu cô Ôn đã không muốn đi thì, chị Từ à, chị ra gọi bảo vệ vào đây.”
Chị Từ cảm thấy khó xử.
Suy cho cùng, người cậu chủ thích là Ôn Như Họa, nếu gọi bảo vệ vào đuổi cô ta đi thật, để cậu biết được, chắc chắn sẽ giận mợ lắm.
Uất Lam cao hơn nhiều so với Ôn Như Họa, cô cúi nhìn bộ dạng chanh chua như ở chốn đầu đường xó chợ của Ôn Như Họa lúc này, liền cúi đầu thì thầm bên tai cô ta. “Tôi đã cho Lục Chiến Thâm uống thuốc để hại anh ta? Cô Ôn, có phải cô bị bệnh hay quên không? Tôi nhớ hôm đó, ở trong phòng vệ sinh, cô và Lục Hành Niên đã chơi rất vui vẻ mà. Sao hả? Bây giờ bỏ đứa bé rồi, vội vàng làm cái màng giả rồi chạy về đây à?”
Ôn Như Họa không dám tin: “Làm sao cô biết? Uất Lam, làm sao cô…”
Trong lòng Ôn Như Họa chợt hoang mang, giơ tay ra bóp cổ Uất Lam. “Uất Lam, tôi sẽ giết cô, con đ* này!”
Chị Từ vội vàng ngăn cản Ôn Như Họa: “Cô Ôn, cô mau thả mợ ra.”
Khi Uất Lam chuẩn bị giãy giụa liền nghe thấy tiếng động cơ xe vang lên ở bên ngoài. Ôn Như Họa cũng đã nghe thấy, vừa chuẩn bị giả vờ làm nạn nhân thì đã bị Uất Lam nhanh hơn một bước. Cô chụp lấy bàn tay của Ôn Như Họa để cô ta không buông ra được, rồi bắt đầu kêu cứu với giọng yếu ớt: “Cứu tôi với, Ôn Như Họa muốn giết tôi, cứu tôi với, cứu tôi…”
Lục Chiến Thâm bước vào liền nhìn thấy cảnh tượng nguy hiểm này, anh ta vội vã bước tới, đẩy Ôn Như Họa ra.
Rồi giang tay ôm lấy Uất Lam: “Uất Lam, cô sao rồi?”
Uất Lam dựa vào anh ta cố đứng vững, hơi cúi mắt. “Tôi không sao, chắc tại cô Ôn giận quá thôi, không phải cố tình đâu.” Giả làm hoa sen trắng, ai mà chẳng biết.
Ôn Như Họa giậm chân, cô ta không bao giờ ngờ được rằng, bản thân muốn tỏ vẻ yếu đuối để hãm hại Uất Lam nhưng lại bị Uất Lam nhanh hơn một bước. Nhìn thấy sự lạnh lùng trong mắt Lục Chiến Thâm, cô ta vội vàng giải thích: “Chiến Thâm, anh phải tin em, em không bóp cổ cô ta, chính cô ta nắm tay em rồi tự bóp cổ mình đó! Anh đừng bị người đàn bà đầy mưu kế này lừa gạt!”
Lục Chiến Thâm nhìn Ôn Như Họa, nếu không phải anh ta tận mắt nhìn thấy, anh ta thực sự không thể nào tin được, Ôn Như Họa lại trở thành một người như vậy. “Như Họa, trước đây em không phải như thế này.”
Nói xong, anh ta bồng Uất Lam lên, quay người đi lên lầu.
------
Bên trong phòng ngủ, một bầu không khí yên tĩnh.
Lục Chiến Thâm đem hộp đựng thuốc tới, nhìn những dấu tay trên cổ Uất Lam, nhíu mày lại, lấy tuýp thuốc mỡ ra khỏi hộp, bóp ra một ít kem màu trắng, để trong lòng bàn tay xoa cho nóng, rồi nhẹ nhàng tiến đến gần cổ cô gái.
Uất Lam rụt người về sau một chút.
Cô luôn cảm thấy rằng sống lại kiếp này, Lục Chiến Thâm rất kỳ lạ. Trước đây Lục Chiến Thâm rất ghét cô, sao bây giờ lại bôi thuốc cho cô?
Chẳng lẽ, sống lại kiếp này, đầu óc của người đàn ông này có vấn đề rồi sao?
Nhưng không quan trọng. Uất Lam đứng lên, lấy từ trong ngăn kéo ra tờ thỏa thuận ly hôn, đưa đến trước mặt Lục Chiến Thâm, cố ý giả vờ đau buồn. “Tôi biết, Ôn Như Họa đã quay lại, sớm muộn gì anh cũng sẽ ly hôn với tôi. Anh thích cô ta như vậy, tôi cũng biết rõ, anh chưa bao giờ thích tôi. Lúc trước tôi không nên đeo bám anh, chắc anh ghét hạng người như tôi lắm phải không? Tôi không muốn làm người thứ ba phá hoại tình cảm của người khác. Tôi không nên cho anh uống thuốc để hại anh, bây giờ tôi đã suy nghĩ thông suốt rồi.”
Mau ký tên đi.
Mau lên!
Trong lòng Uất Lam rất vui mừng, cô sắp được tự do rồi. Từ tận đáy lòng, cô chúc Lục Chiến Thâm và đóa hoa sen trắng Ôn Như Họa trăm năm hạnh phúc!
Lục Chiến Thâm nhìn tờ thỏa thuận ly hôn này, ấn đường nhảy thình thịch. “Cô có ý gì?”
Uất Lam ngớ người ra.
Ý của cô rất rõ ràng, lẽ nào anh ta vẫn không hiểu?
Trước đây, chẳng phải người đàn ông này nghĩ đủ cách để được ly hôn với mình sao?
Lẽ nào vừa rồi cô ấy nhận sai vẫn chưa đủ chân thành?
Từ từ hít một hơi thật sâu rồi thở ra, Uất Lam lặp lại lần nữa: “Lục Chiến Thâm, trước đây là lỗi của tôi, vừa rồi cũng vậy. Ôn Như Họa tới trả cho anh bộ vest, tôi kêu chị Từ đem vứt nó đi, nên cô ta mới không được vui. Tất cả đều là lỗi của tôi. Chúng ta ly hôn đi, tôi trả tự do lại cho anh!”
Lục Chiến Thâm nhìn vào Uất Lam. Người phụ nữ này lại đang chơi trò gì đây? Bất chấp tất cả để hại mình, leo lên giường của mình, bây giờ nói ly hôn là ly hôn?
Thỏa thuận ly hôn này luôn được cất trong hộc tủ đầu giường, chắc cô ta đã chuẩn bị từ rất lâu rồi!
Dùng cách thấp kém này để thu hút sự chú ý của mình sao?
Hay là…!
“Uất Lam, cô ghen rồi hả?” Tối qua anh ta chỉ đưa Ôn Như Họa đến khách sạn, không hề có ý ở lại đó. Quần áo mặc trên người anh ta, sao lại để quên ở chỗ Ôn Như Họa được? Rất hiển nhiên, đây là cách tranh giành tình cảm giữa phụ nữ với nhau.
Bởi vì Ôn Như Họa đem đồ của anh ta đến biệt thự nên Uất Lam mới ghen. Trong lòng người phụ nữ này đúng là chỉ toàn anh ta. Nhưng anh ta cũng muốn xem thử, nếu anh ta ký tên lên đó thật, liệu cô ấy có hoảng hốt, sợ hãi không.
Có điều…
Người đàn ông giơ tay ra chụp lấy cằm Uất Lam. “Uất Lam, dù phải ly hôn, thì người yêu cầu ly hôn cũng chỉ có thể là tôi, cô không có tư cách đó.”