• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

1725

Đêm muộn.

Uất Lam tỉnh dậy trong mơ, cô vừa gặp một cơn ác mộng, nghĩ lại vẫn còn sợ. Cô đã mơ thấy Lục Chiến Thâm, anh ta mỉm cười với cô, còn nói rất nhiều chuyện, nhưng cô không thể nghe rõ dù chỉ một câu. Chỉ thấy anh ta đang cười, sau đó máu ở đâu tràn ra khắp mặt anh ta, lúc đó cô sợ quá nên đã tỉnh dậy.

Ra khỏi giường, đến phòng khách uống vài ngụm nước.

Uất Lam vỗ nhẹ vào ngực rồi nhìn đồng hồ. 4 giờ sáng rồi.

Sao cô lại có giấc mơ này?

Chẳng lẽ vì Lục Chiến Thâm mới đến tìm cô? Anh ta cũng lạ thật, tự nhiên chạy đến nói xin lỗi mình. Loại đàn ông như anh ta, ông vua ở tít trên cao, trước giờ không thèm nhìn mình thêm một cái.

Sao khi không lại chạy đến nói xin lỗi mình?

Cứ xem như làm sáng tỏ việc cô bị hãm hại ở buổi lễ đính hôn của anh ta và Ôn Như Họa, vậy thì có ích gì?

Mọi chuyện đều đã qua rồi.

Những giày vò mà cô đã chịu, ai đứng ra bù đắp cho cô?

Nếu như cô không được sống lại lần này, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn con của mình bị Ôn Như Họa ngược đãi, trơ mắt nhìn anh ta bênh vực Ôn Như Họa.

Giống như ở kiếp này, anh ta yêu Ôn Như Họa, ngay cả khi biết rằng Ôn Như Họa đã ngủ cùng Lục Hành Niên, anh ta vẫn muốn đính hôn với Ôn Như Họa.

Hãy tỉnh lại đi Uất Lam, đừng tự gạt mình nữa, người đàn ông đó sẽ không yêu mình đâu.

Nếu như mình có thể làm anh ta động lòng, thì kiếp trước, sao cô lại có kết cục rơi vào cảnh đau đớn tột cùng rồi nhảy lầu tự tử?

------

Ở bệnh viện.

“Xin cậu cứu lấy con trai của tôi, tôi cầu xin mọi người đó.” Bà Lục được dì Trương dìu mới đứng vững, khẩn khoản van nài bác sĩ.

Bác sĩ: “Bà Lục, tôi hiểu tâm trạng của bà, bây giờ chúng tôi đang cố gắng hết sức để cứu chữa, phiền bà ký tên vào đây đã.”

Bà Lục nhìn vào tờ thông báo bệnh tình nguy kịch, cả người run rẩy. Mới nửa tiếng trước, bà nhận được điện thoại từ bệnh viện, báo Chiến Thâm bị tai nạn xe, đang được cấp cứu trong bệnh viện. Chỉ trong nửa tiếng ngắn ngủi, thông báo bệnh tình nguy kịch đã phải ký 2 lần rồi.

Ôn Như Họa mắt ngấn lệ. “Bác Lục, Chiến Thâm chắc chắn sẽ không sao đâu bác.”

Bà Lục ngã vật lên băng ghế, hai tay chắp lại với nhau, không ngừng lẩm bẩm: “Xin phù hộ cho con trai con được bình an.”

Mãi đến 7 giờ sáng, cánh cửa phòng mổ được mở ra, các bác sĩ bước ra, vẻ mặt nghiêm trọng. “Chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi, nhưng cậu Lục bị thương quá nặng, bây giờ tình hình chưa thể ổn định lại được, có thể nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào.”

Ôn Như Họa không dám tin, với tay nắm lấy áo của bác sĩ. “Tại sao lại như vậy được? Có phải các anh đã không cố gắng hết sức để cứu chữa không? Chiến Thâm sẽ không có chuyện gì đâu, anh ấy sẽ không có chuyện gì đâu.”

Bà Lục thấy trước mắt đen kịt, ngất xỉu ngay trên ghế.

------

Uất Lam đã ăn sáng xong nên ra ngoài đi dạo một lúc. Khi về đến nhà, cô gặp người hàng xóm, một giảng viên đại học, trông chừng 30 tuổi, họ Trần.

Khi cô mới dọn đến đây, đường ống nước trong nhà cô đã được anh Trần sửa giúp.

“Chào thầy Trần.” Uất Lam mỉm cười.

Trần Nghiên giơ tay đẩy cặp kính màu bạc trên sống mũi, trên mặt nở nụ lịch thiệp. “Chào cô Uất.”

Chào hỏi xong, Uất Lam quay vào nhà, mở tivi lên rồi bật đại một kênh. Kênh đó đang đưa tin, người lèo lái Lục thị đã bị tai nạn xe vào sáng sớm nay, hiện đang nằm viện, vẫn chưa tỉnh lại, có nguy hiểm tính mạng.

Người lèo lái Lục thị?

Uất Lam có chút không dám tin, cho đến khi phóng viên quay lướt qua cảnh bà Lục khóc đỏ hai mắt rồi ngất đi. Uất Lam cố đè nén cơn kinh hoàng trong lòng.

Tai nạn xe xảy ra sáng sớm nay?

Chuyện này có thật không?

Sáng sớm nay cô còn mơ thấy một cơn ác mộng. Trong mơ, Lục Chiến Thâm đã nói với cô rất nhiều điều, sau đó cả người anh ta đột nhiên dính đầy máu.

Không...

Đây không phải sự thật.

Uất Lam lấy điện thoại ra tìm được số của trợ lý An, nhấn gọi cho cậu ta. Bên kia đã bắt máy, Uất Lam nói: “Trợ lý An, Lục Chiến Thâm, anh ấy...”

Trợ lý An nói: “Giám đốc Lục vẫn chưa tỉnh lại, tối qua đã gửi thông báo bệnh tình nguy cấp 3 lần, bác sĩ nói sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.”

Uất Lam cắn môi, tay cầm điện thoại run lên, cô từ từ đặt điện thoại xuống.

Mặc dù bây giờ Uất Lam đã ly hôn với anh ta, nhưng người đàn ông mà cô đã bất chấp tất cả để yêu bao nhiêu năm qua, đột nhiên gặp tai nạn xe, bị nguy hiểm đến tính mạng, trong lòng cô...

Cô giơ tay ra đặt lên bụng. Người đàn ông đó, tối qua còn đến tìm cô, nắm tay cô và nói xin lỗi cô, nửa đêm còn bước vào giấc mơ của cô, sao bây giờ lại...

Cô muốn đến bệnh viện, sau đó lại nghĩ, cô chẳng còn liên quan gì đến anh ta cả. Số phận đã hoàn toàn tách khỏi quỹ đạo của kiếp trước.

Có điều, Uất Lam cúi đầu, vuốt ve bụng mình. Suy cho cùng, Lục Chiến Thâm là cha của đứa bé này.

Cô, không muốn anh ta chết.

Hai tuần sau.

Vì việc Lục Chiến Thâm bị tai nạn rồi hôn mê, vài nhánh nhỏ của họ Lục đã bắt đầu gây náo loạn, có ý đồ chia cắt Lục thị. Bà Lục vô cùng đau buồn, cũng không thèm lo đến việc này nữa.

Bên trong phòng vệ sinh của bệnh viện.

Ôn Như Họa cầm điện thoại: “Hành Niên, bây giờ Lục Chiến Thâm vẫn đang hôn mê, biết đâu chừng sẽ không ổn bất cứ lúc nào. Sau này Lục thị sẽ là của anh rồi.”

Lục Hành Niên cười lớn: “Cục cưng, chẳng phải đều nhờ em luôn giúp đỡ cho anh sao? Em yên tâm, chờ sau khi anh tiếp quản Lục thị, anh nhất định sẽ không đối xử tệ với em đâu.”

“Hành Niên.”

Lục Chiến Thâm hôn mê, một công ty lớn như Lục thị không thể không có người lãnh đạo, thế là vài nhánh của Lục thị đã tập trung lại để họp, Lục Hành Niên tự nhiên sẽ trở thành người được ủng hộ nhiều nhất.

Tuy nhiên, không ngờ được rằng...

Lục Chiến Thâm đột nhiên tỉnh dậy.

Lúc đó bà Lục đã khóc vì vui sướng, vội vã chạy đến phòng bệnh. Ôn Như Họa và Lục Hành Niên đều sững sờ. Lục Hành Niên nghiến chặt răng, anh ta sắp nắm giữ giang sơn của Lục thị rồi, vậy mà Lục Chiến Thâm bất thình lình tỉnh lại?

Bất cứ lúc nào, Lục Chiến Thâm đều luôn chống lại mình!

Nhưng, để thể hiện anh em tình thâm, Lục Hành Niên cũng vội vàng đến bệnh viện.

------

Lục Chiến Thâm đã mơ một giấc mơ, một giấc mơ rất dài. Trong mơ, anh ta thấy Uất Lam nhảy từ trên sân thượng xuống dưới, và anh cũng nhảy xuống theo.

Uất Lam đã chết, được xác nhận tử vong ngay tại chỗ.

Còn mình, đã được đưa đến phòng mổ, nhưng cứ hôn mê bất tỉnh. Mãi đến 3 tháng sau, ai đó đã rút ống o-xy của anh ta, anh ta mới nhắm mắt lại.

Không ngờ rằng...

Lúc này, Lục Chiến Thâm dựa người vào đầu giường, xâu chuỗi lại tất cả. Điều làm cho anh ta vui là, quay lại kiếp này, Uất Lam vẫn còn sống.

Tất cả mọi thứ đều ổn.

Anh ta sẽ cố hết sức để bù đắp cho Uất Lam.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK