Ôn Như Họa vừa bước xuống cầu thang, liền lập tức liếc dì Trương bằng ánh mắt đe dọa, nói: “Tại Uất Lam nổi giận nên đập bể mấy ly trà, làm ướt hết cả tấm thảm, nên em kêu dì Trương thay thảm mới đó.”
Ôn Như Họa đi xuống hết bậc thang, ôm lấy cánh tay Lục Chiến Thâm, mỉm cười quyến rũ: “Chiến Thâm, anh định đi hả? Bây giờ khuya rồi, anh không ở lại à?”
Nói rồi gục đầu vào lòng Lục Chiến Thâm, đưa ngón tay vuốt ve cơ ngực cường tráng của anh ta. Từ lúc cô ta quay về đến nay đã được một tuần, mặc dù Lục Chiến Thâm nói sẽ kết hôn với cô ta, nhưng đến bây giờ vẫn chưa chạm vào cô ta.
Ôn Như Họa mặc một cái áo ngủ bằng lụa màu hồng, vòng tay ôm lấy Lục Chiến Thâm, trông cực kỳ quyến rũ: “Chiến Thâm, tối nay, ở lại với em đi.”
Lục Chiến Thâm cũng vòng tay ôm lấy eo của Ôn Như Họa: “Như Họa, anh để quên một tập tài liệu ở biệt thự rồi, anh phải về lấy. Em nghỉ ngơi trước đi, ngày mai anh sẽ đến với em.” Lục Chiến Thâm cũng không hiểu bản thân mình sao nữa, anh ta rất quan tâm đến Ôn Như Họa, nhưng đối với cô ta lại không có cảm giác như đối với Uất Lam.
Nhớ đến Uất Lam, Lục Chiến Thâm híp mắt lại. Người phụ nữ đó, quả thực đã dụ dỗ được mình!
-----
Khi Uất Lam mở mắt ra, cô thấy mình đang nằm trong bệnh viện.
Cô y tá thấy cô đã tỉnh lại, liền bước đến đo nhiệt độ cơ thể cho cô. “Cô đã hôn mê ba ngày rồi. Cô có biết tình hình của cô lúc đó nguy hiểm lắm không?”
Uất Lam đưa tay sờ vào bụng mình. Con của cô đã không còn nữa, thậm chí cô còn chưa cảm nhận được sự tồn tại của đứa bé này. Trong thời gian qua, mỗi lần Lục Chiến Thâm chạm vào cô, anh ta đều kêu cô uống thuốc, duy nhất một lần vào nửa tháng trước, bao tử của cô không khỏe, uống thuốc vào chưa bao lâu thì đã ói ra hết.
Lúc đó cô cũng không để tâm lắm, không ngờ cô lại có thai.
Và đứa bé này, đã bị chính tay Lục Chiến Thâm cướp đi mạng sống.
Uất Lam nhắm mắt lại, một dòng lệ lăn dài trên má. Cô y tá nhìn thấy bộ dạng buồn bã của cô, an ủi cô vài câu, rồi móc ống truyền thuốc lên.
“Uất Lam, em tỉnh rồi hả?”
Một giọng nam vang lên, Uất Lam mở mắt ra, nhìn thấy người đàn ông vừa bước vào phòng bệnh. Anh ta mặc áo khoác trắng, trong ánh mắt sáng ngời kèm theo không ít lo lắng.
Cô y tá nói với Uất Lam: “Cô à, chính bác sĩ Hà đã cứu cô đó. Thì ra hai người quen nhau hả? Vậy tôi qua các phòng bệnh khác thăm khám đây. Bác sĩ Hà, hai người nói chuyện đi.”
Hà An Bạch bước đến trước giường của Uất Lam, nhìn thấy khuôn mặt xanh xao, gầy gộc của Uất Lam, và cả những giọt nước mắt chưa được lau sạch ở khóe mắt, liền lấy ra một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng lau khóe mắt cho cô. “Có gì uất ức cứ nói với anh, Uất Lam, có phải Lục Chiến Thâm đối xử không tốt với em không? Có phải anh ta ngược đãi em, nên em mới ra nông nỗi như bây giờ, phải không?”
Hà An Bạch là bác sĩ, tất nhiên biết rõ Uất Lam đã bị hành hạ nên mới sẩy thai.
Uất Lam mở miệng ra, nhìn thấy gương mặt thân quen. Lúc còn học đại học, cô và anh Hà là bạn thân. Sau đó anh Hà qua Pháp, nên đã bị mất liên lạc từ đó.
“Anh Hà?” Uất Lam muốn nói chuyện, nhưng hễ mở miệng ra thì lại nghẹn ngào.
Hà An Bạch an ủi cô: “Không sao rồi, không sao rồi, Uất Lam.”
-----
Nằm trong bệnh viện hai ngày, Uất Lam muốn làm thủ tục xuất viện, y tá không đồng ý. “Sức khỏe cô rất yếu, làm vậy sao mà được? Cô tùy tiện xuất viện như vậy, có thể bị ra máu bất cứ lúc nào đó.”
Uất Lam không thể yên tâm về bé Nam, cô biết Ôn Như Họa chỉ giả vờ dịu dàng, rộng lượng ở ngoài mặt, bé Nam ở lại nhà họ Lục, Ôn Như Họa chắc chắn sẽ làm tổn thương bé Nam.
Cô không thể chờ được nữa.
Cô y tá đã đi tìm Hà An Bạch: “Bác sĩ Hà, sức khỏe của Uất Lam vẫn chưa hồi phục, không thể xuất viện được.”
-----
Cô đến nhà họ Lục, nhưng bảo vệ đã ngăn không cho cô vào trong.
Không còn cách nào khác, Uất Lam gọi điện cho Lục Chiến Thâm nhưng anh ta không nghe máy. Lo lắng hồi hộp nửa tháng trời, cuối cùng dì Trương gọi điện cho cô, nói với cô rằng hôm nay Ôn Như Họa sẽ đưa bé Nam đến sở thú chơi.
Đến sở thú chơi?
Trong lòng Uất Lam bỗng cảm thấy khó chịu. Khi không Ôn Như Họa lại đưa bé Nam đến sở thú chơi? Cô ta không tốt vậy đâu.
Cô lập tức bắt xe đến sở thú với tốc độ nhanh nhất. Trong sở thú có rất nhiều người, nhưng cô vừa nhìn đã thấy bên cạnh hòn non bộ...