“Chiến Thâm, cuối cùng con cũng tỉnh lại rồi.” Bà Lục vừa khóc vừa bước vào, theo sát phía sau là Ôn Như Họa.
Lục Chiến Thâm nhìn bà Lục. “Mẹ, con không sao, mẹ đừng lo nữa, không phải bây giờ con đã tỉnh lại rồi sao?”
“Tỉnh rồi thì tốt.” Bà Lục vui mừng, quay sang dặn dì Trương về nhà hầm canh gà đem tới.
Ôn Như Họa bước đến trước mặt Lục Chiến Thâm, trước đây cô ta được Lục Chiến Thâm say mê, đương nhiên cô ta thích Lục Chiến Thâm, anh chàng này đẹp trai hơn, mạnh mẽ hơn Lục Hành Niên, nhưng lại không chạm vào mình. Tuy cô ta đang giúp Lục Hành Niên, nhưng lại càng thích thú cảm giác được hai người đàn ông cùng thích mình một lúc, đắm chìm trong thế giới riêng của mình.
“Chiến Thâm, anh có biết em lo lắng cho anh nhiều thế nào không? Sắp đến ngày đính hôn của chúng ta rồi, anh có biết tối hôm đó khi nghe tin anh bị tai nạn xe, trong lòng em lo cho anh lắm, Chiến Thâm.” Ôn Như Họa nói, hai mắt đỏ hoe.
Lục Chiến Thâm nhìn Ôn Như Họa rồi nhắm mắt lại. Cô gái trông có vẻ ngây thơ tốt bụng này, lại làm ra chuyện ác độc đến vậy. Hãm hại Uất Lam, thông đồng với Lục Hành Niên, ngược đãi con mình. Anh ta nắm chặt hai tay thành nắm đấm, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc xử lý bọn họ. “Như Họa, anh không sao, em không cần lo lắng nữa.”
“Ừ.”
Lục Hành Niên bước vào cùng một nhóm các thành viên nhà họ Lục, nói với vẻ quan tâm. “Anh, bây giờ anh cảm thấy sao rồi?”
Lục Chiến Thâm nhếch môi cười: “Anh rất khỏe, đã làm mọi người bận lòng rồi, nhưng cơ thể của anh vẫn cần thêm ít lâu để nghỉ ngơi, nên Lục thị sẽ tạm thời giao cho em đó.”
Chẳng phải muốn Lục thị à?
Được thôi, Lục Chiến Thâm sẽ cho cậu ta, nhưng để xem liệu Lục Hành Niên có nuốt được không đã.
Lục Hành Niên vui mừng. Vốn nghe nói Lục Chiến Thâm đã tỉnh dậy, cậu ta đã chuẩn bị sẵn một bài phát biểu, cộng thêm có nhiều người ủng hộ, sức khỏe của Lục Chiến Thâm vẫn chưa hồi phục, sớm muộn Lục thị cũng thuộc về mình thôi.
Nhưng không ngờ rằng Lục Chiến Thâm lại chủ động đem Lục thị giao cho mình.
Ngay lập tức vui vẻ ra mặt: “Anh à, anh cứ yên tâm tịnh dưỡng.”
Bà Lục đứng ở bên cạnh mà sốt ruột, con trai bà đã tỉnh rồi, vậy mà Lục Hành Niên lại cấu kết với các chi khác của họ Lục để giành lấy Lục thị, nhưng nhìn thấy bộ dáng dửng dưng của con trai mình, lại lo lắng cho thương tích của nó. Thôi vậy, miễn con trai của mình không sao là tốt rồi.
Buổi tối.
Ôn Như Họa muốn ở lại chăm sóc cho Lục Chiến Thâm, nhưng bị anh ta từ chối. Bây giờ Lục Hành Niên đã nắm giữ Lục thị, nên Ôn Như Họa cũng không cố đeo bám thêm, ngoan ngoãn dìu bà Lục rời khỏi.
Lục Chiến Thâm nằm trên giường bệnh, những cơn đau từ vết thương trên cơ thể khiến anh ta không ngủ được.
Trợ lý An rót một ly nước. “Giám đốc Lục, anh uống miếng nước đi.”
“Trong khoảng thời gian tôi bị hôn mê, Uất Lam có đến không?” Người đàn ông từ từ mở miệng, có chút mong chờ.
Trợ lý An lắc đầu. “Cô Uất Lam không đến, nhưng cô Uất Lam có gọi cho tôi hỏi về tình hình của anh.”
Mặc dù Lục Chiến Thâm thất vọng, nhưng trong lòng cũng có phần an ủi. Như vậy có phải nghĩa là, trong tim cô ấy vẫn có mình?
Anh ta rất hận bản thân ở kiếp này lại ngu ngốc đến vậy, cứ nghĩ cô ấy vờ tha để bắt thật để cố gắng ly hôn với mình. Trước đây cô ấy nói mình bị mù, quả thật không sai.
Nhưng, vẫn chưa muộn. Cô ấy vẫn còn sống, đang sống thật tốt.
Chỉ cần cô ấy còn sống, mọi chuyện đều không quá muộn.
Anh ta có cả đời để cầu xin cô tha thứ.
Bây giờ anh ta chỉ mong vết thương của mình sẽ nhanh khỏi, có vậy, anh ta mới có thể đến tìm Uất Lam sớm hơn. Anh ta nóng lòng muốn đến gặp cô.
Vừa nhắm mắt lại, trước mắt lại xuất hiện cảnh tượng cô tuyệt vọng nhảy lầu tự tử.
Cảnh tượng bé bét và đẫm máu đó, khiến cả người anh ta bất giác run rẩy.
Ông trời đã cho anh ta một cơ hội như vậy, anh ta nhất định sẽ không buông bỏ.
------
Chủ nhật, Uất Lam đến bệnh viện để kiểm tra.
Đứa bé trong bụng đã được 19 tuần, Uất Lam cầm kết quả siêu âm đi về hướng thang máy, bỗng sau lưng có ai đó gọi tên cô. “Cô Uất Lam.”
Uất Lam đang ở phòng khám, cô cũng không ngờ sẽ gặp trợ lý An ở đây. Hôm nay cô đi ra ngoài chỉ mặc một bộ đồ thể thao đơn giản, bụng hơi lộ ra. Cô quay người lại.
Trợ lý An nhìn cô rồi vội vã tiến đến. “Cô Uất Lam.”
Uất Lam lùi về sau một bước. “Có chuyện gì không?”
Trợ lý An nhìn cái bụng đã nhô lên rõ ràng của Uất Lam, chợt ngớ người ra, chẳng lẽ do anh ta thấy vẻ mặt lạnh lùng của Uất Lam? Rồi nói: “Giám đốc Lục đã tỉnh lại rồi. Cô Uất Lam, cô có thể đến thăm giám đốc Lục không?”
Anh ta tỉnh lại rồi?
Trong lòng Uất Lam, nhẹ nhõm.
Có điều, tại sao cô phải đến thăm anh ta?
“Xin lỗi, tôi nghĩ giám đốc Lục của anh cũng không muốn tôi đến thăm anh ta đâu. Chuyện của anh ta chẳng liên quan gì đến tôi cả. Tôi còn bận chút chuyện, xin phép đi trước.”
Nói xong, Uất Lam quay người định rời đi.
“Cô Uất Lam…” Trợ lý An đuổi theo sau, nhưng Uất Lam đã đi thẳng vào trong thang máy. Trợ lý An lắc đầu, có quá nhiều hiểu lầm giữa cô Uất Lam và giám đốc Lục.
Chắc là cô Uất Lam đang có thai, nếu giám đốc Lục biết được, chắc chắn sẽ vui lắm.
Trợ lý An quay trở lại phòng bệnh, đem chuyện gặp Uất Lam ở phòng khám, và chuyện Uất Lam đang mang thai, nói cho Lục Chiến Thâm biết.
“Cậu nói gì? Cô ấy có thai?” Lục Chiến Thâm siết chặt nắm đấm, nhắm mắt lại. Cô ấy có thai rồi, là con của anh ta và cô ấy.
Điều này làm cho anh ta nhớ đến bé Nam, anh chàng nhỏ bé đó. Trước đây anh ta đã không làm tròn trách nhiệm của một người chồng và người cha, lần này, anh ta nhất định phải cho con mình trọn vẹn yêu thương, cho con một tuổi thơ tốt đẹp.
Lúc này anh ta nôn nóng muốn rời khỏi bệnh viện, muốn đến tìm Uất Lam.
Một tuần sau, tình trạng thể chất của Lục Chiến Thâm vẫn không đủ yêu cầu để được xuất viện, nhưng anh ta kêu trợ lý An đi làm thủ tục xuất viện cho mình, ngay lập tức.
Vừa về đến nhà họ Lục.
Ôn Như Họa tiến đến và nắm lấy tay của Lục Chiến Thâm. “Chiến Thâm, lễ đính hôn của chúng ta sẽ được tổ chức khi nào vậy?”
Bà Lục nghe thấy liền nhíu mày, trách Ôn Như Họa không hiểu chuyện. Sức khỏe của Chiến Thâm vẫn chưa hồi phục, còn Ôn Như Họa thì sốt sắng muốn tổ chức đính hôn.
Lục Chiến Thâm suy nghĩ một hồi, ở kiếp này, anh ta vốn định, ở buổi lễ đính hôn giữa mình với Ôn Như Họa, sẽ vạch trần chuyện mấy năm nay Lục Hành Niên buôn lậu ma túy, nhưng bây giờ xem ra mọi việc nên được thực hiện càng sớm càng tốt.
Anh ta không thể chờ đợi thêm nữa.
Anh ta muốn giải quyết những người này cho nhanh để được ở bên cạnh Uất Lam.
Kiếp trước, Ôn Như Họa đã hãm hại, ức hiếp Uất Lam như vậy.
Nếu anh ta đoán không sai, thì kiếp trước, người rút ống oxy của anh ta không phải Ôn Như Họa, mà chính là Lục Hành Niên.
Hai người này, anh ta đều sẽ không bỏ qua cho họ!
Ôn Như Họa chỉ cảm thấy đôi mắt của người đàn ông này đầy lạnh lùng, làm cô ta toàn thân run rẩy. “Chiến Thâm, sao anh lại nhìn em như vậy?”
Lục Chiến Thâm nhếch môi, giọng hững hờ lạnh lùng. “Như Họa, anh chợt nhớ ra, em không có người thân hay bạn bè nào cả, tự nhiên sao lại ra nước ngoài? Vậy em đã sống thế nào?”
Ôn Như Họa ra nước ngoài vì muốn làm một cái màng trinh giả, rồi sinh đứa bé ra, nhưng không ngờ rằng, vì Uất Lam, cô ta không thể không quay lại sớm hơn dự định.
Toàn bộ chi phí ở nước ngoài đều do Lục Hành Niên chi ra.
Lúc đó, cô ta cũng không nghĩ nhiều như vậy.
“Em…, Chiến Thâm, lúc trước em cũng tiết kiệm được một ít.”