Lý Thiệu Quân nói với Lưu Thanh Thanh: "Phiền cậu đi tìm cô Giản nói rõ tình huống, mau lên!"
Lưu Thanh Thanh vội vàng gật đầu "Được, tớ lập tức đi tìm... cô giáo".
Hai chữ cô giáo còn chưa nói xong, Lưu Thanh Thanh đã không thấy bóng dánh Lý Thiệu Quân đâu nữa.
Trên hành lang, bọn học sinh tức khắc ồn ào hết lên, tất cả đều đem đầu ngoái theo, tò mò muốn biết chuyện gì xảy ra.
Má ơi, Lý Thiệu Quân thật sự vô cùng soái!
Đây là Lưu Thanh Thanh cảm khái!
Lý Thiệu Quân thi ở lầu hai, hắn tay chống lan can, nhảy một cái, trực tiếp từ lầu hai nhảy xuống, tiếp đất vững vàng, tư thế lưu loát, thật khiến toàn trường khiếp sợ.
Sau khi tiếp đất, Lý Thiệu Quân lập tức chạy nhanh đi cứu Diệp Phồn, còn không quên lấy điện thoại báo cảnh sát, nói có người bắt cóc học sinh, có khả năng là cháu ngoại của tập đoàn Thiệu thị, rồi còn nói rõ địa chỉ.
Những kẻ đó tốt nhất đừng động tới một sợi tóc nào của Diệp Phồn!
Bên này, Lưu Thanh Thanh sau một hồi trầm trồ, cũng lập tức chạy đến văn phòng tìm Giản Phỉ, tính đem sự tình nghiêm trọng tường thuật lại một lần cho chủ nhiệm.
Giản Phỉ đang kiểm kê các túi đựng bài thi của môn tiếp theo, nhìn đến bộ dáng sốt ruột của Lưu Thanh Thanh, nhắc nhở: "Từ từ thôi kẻo ngã!"
Lưu Thanh Thanh khẩn trương nói: "Cô ơi, em không từ từ được nữa, có một đám lưu manh đem Diệp Phồn chặn ở toilet phía sau khu nhà dạy học, không cho cậu ấy ra ngoài, cậu ấy bây giờ vẫn còn chưa quay lại phòng thi".
Giản Phỉ nghe xong lời này, biểu tình ngưng trọng, buông bài thi trong tay, hỏi: "Đây là thật sao?"
Lưu Thanh Thanh lại vội vàng nói: " Cô ơi là sự thật, Lý Thiệu Quân đã đi trước cứu người rồi".
Giản Phỉ sốt ruột hô một tiếng "Hồ nháo, như thế nào lại để cậu ấy một mình chạy đi, loại chuyện này phải báo cho thầy cô trước chứ".
Vạn nhất đám lưu manh kia người đông thế mạnh, Lý Thiệu Quân cũng xảy ra chuyện thì làm sao, hơn nữa nàng cũng hiểu Lý Thiệu Quân đôi chút, cái tính bướng bỉnh kia, khẳng định là sẽ đánh nhau.
Giản Phỉ thập phần sốt ruột, lập tức lấy điện thoại trường gọi bảo vệ qua đó, còn mình nói với giáo viên bên cạnh nếu mình không kịp quay lại thì giúp nàng đi phát đề thi, rồi vội vàng ra khỏi văn phòng.
Không đến một phút đồng hồ, Lý Thiệu Quân liền tới nơi, mặt âm trầm đi vào toilet, nhìn thấy bên trong có ba kẻ trông cũng không phải loại người thiện lương gì.
Lý Thiệu Quân nhìn thấy một cánh cửa bên trong bị tấm gỗ đóng đinh chặn lại, quay qua nhìn chằm chằm ba người kia, ánh mắt càng thêm âm trầm, bất quá vẫn còn lý trí, hắn hô to một tiếng: "Diệp Phồn, tôi tới rồi!"
Diệp Phồn bị nhốt bên trong vốn đã chấp nhận số phận, đột nhiên nghe được âm thanh của Lý Thiệu Quân, vừa khiếp sợ vừa không thể tin được ngẩng đầu, hai mắt tỏa sáng, dùng sức vỗ cửa, kích động kêu lên: "Lý Thiệu Quân, tớ ở trong này, tớ ở trong này!"
Rồi nghĩ lại, bọn kia có ba người, Lý Thiệu Quân có một người sợ bị liên lụy, Diệp Phồn lại bối rối: "Cậu mau đi đi, bọn họ có nhiều người".
Ba tên lưu manh nhìn Lý Thiệu Quân một mình can đảm đến cứu người, đều khinh thường nhìn hắn, tuy người trước mắt rất cao lớn, nhưng bọn họ có ba người, cũng không yếu như tên gà luộc bên trong, đối phó với tên không biết sống chết trước mắt còn không phải dễ như trở bàn tay sao.
Tên trọc nửa đầu cười nhạo nói: "Nha, đây là lão đại tới cứu tiểu đệ, thật đúng là tình thâm ý trọng a! Ha ha ha!"
Tên mập mạp bên cạnh dùng ngữ điệu đáng khinh nói: "Ai không biết còn tưởng rằng mày là tới đây cứu tiều tình nhân đấy chứ?"
Tên cao gầy chép chép miệng, hướng trên mặt đất phun một ngụm nước bọt, bẻ bẻ ngón tay, biểu tình khó chịu "Chúng mày đừng nhiều lời nữa, đem nó đánh một trận đã".
Lý Thiệu Quân nâng cằm lên, miệt thị nhìn bọn họ, cười lạnh một tiếng.
Ba tên lưu manh nhìn nhau, rồi cùng xông lên vây đánh Lý Thiệu Quân.
Lý Thiệu Quân thân thể linh động, tránh một cái, một tay với qua bắt được cái đầu của tên cao gầy, tay còn lại túm đầu tên mập mạp, hai cái đầu đều chịu lực lớn bị dìm xuống, còn Lý Thiệu Quân mượn điểm tựa, dùng lực xoay người tàn nhẫn đá vào tên còn lại, xong mới hung hăng đập hai cái mặt kia vào trên vãn cửa, phát ra tiếng đánh "phanh phanh".
Tiếp theo lại đập mạnh một quyền vào tên mập không thể nhúc nhích, đem người đánh bay vào vách tường, răng cửa đều rụng ra.
Lý Thiệu Quân mới dùng chưa tới ba chiêu, liền đem mấy tên này đánh đến thảm hại.
Ba tên chưa kịp phản ứng gì đã bị đánh đến nằm la liệt bất tỉnh nhân sự trên sàn.
Diệp Phồn ở bên trong thực sốt ruột, nghe thấy âm thanh đánh nhau bên ngoài, định gọi Lý Thiệu Quân nhưng lại sợ làm hắn phân tâm nên thôi.
Thẳng đến khi bên ngoài không còn động tĩnh, Diệp Phồn mới có chút lo lắng hô: "Lý Thiệu Quân, cậu không sao chứ!"
Lý Thiệu Quân trấn an Diệp Phồn, lập tức trả lời: "Không có việc gì, Diệp Phồn, cậu lùi ra sau một chútđể tôi đem cánh cửa đá văng ra".
Diệp Phồn ở bên trong gật đầu, dựa gần vào bệ chứa nước của bồn cầu xong, đối bên ngoài hô: "Tớ xong rồi, cậu cẩn thận một chút, đừng miễn cưỡng".
Sau đó lập tức che lỗ tai, chờ Lý Thiệu Quân hành động.
Lý Thiệu lấy tay vỗ vỗ cửa chỗ đinh đóng vào tấm ván gỗ, chân phải nhằm vào vị trí này, chân nâng lên, lấy đà đá mạnh vào tấm gỗ, tấm ván gỗ gãy vang tiếng răng rắc, đinh đóng vào bị văng ra, bởi vì xung lực lớn đập vào cửa một gian nhỏ làm phát ra tiếng vang lớn.
Diệp Phồn buông tay che lỗ tai ra, nhìn cửa bị bung ra, được tự do làm cậu thật cao hứng, nhưng cũng lo lắng cho Lý Thiệu Quân, vội vàng chạy ra muốn hỏi tình hình hắn, có bị thương hay không.
Kết quả tay bị người lôi kéo, cả người lao về phía trước, bị Lý Thiệu Quân ôm chặt trong ngực.
Lập tức toàn bộ khung cảnh trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng tim đập của hai người.
Diệp Phồn vùi đầu vào lồng ngực rắn chắc ấm áp, sợ hãi, bất an lúc trước đều biến mất.
Cậu biết chắc chắn Lý Thiệu Quân đã rất lo lắng, lập tức kích động mà ôm chầm lấy mình, bất quá hai nam sinh nhìn như vậy có vẻ không tốt lắm, hơn nữa chờ có người vào nhìn thấy liền không có gì hay ho.
Diệp Phồn đẩy đẩy Lý Thiệu Quân, nói: "Vẫn còn một môn thi nữa, chúng ta mau quay lại phòng thi thôi!"
Lý Thiệu Quân cũng không hề buông tay, chỉ càng gia tăng thêm lực cánh tay, đem người ôm càng chặt chẽ, nói: "Một chút nữa thôi, cứ để thế này một lúc đã".
Diệp Phồn vì thế không có nói gì nữa, lẳng lặng để Lý Thiệu Quân ôm, lần này thậy sự đã làm hắn lo lắng, chính mình thật quá vô dụng, luôn để cho Lý Thiệu Quân vướng vào phiền toái.
Qua một hồi lâu, Lý Thiệu Quân mới buông người trước mắt ra, cẩn thận xem xét trên dưới, phát hiện Diệp Phồn ngoại trừ tinh thần không tốt thì thân thể cũng không bị tổn thương gì.
Lúc này sắc mặt Lý Thiệu Quân mới có chút hòa hoãn, có chút đau lòng sờ sờ khuôn mặt Diệp Phồn "Không có gì, có tôi ở đây rồi".
Đôi mắt Diệp Phồn long lanh cũng hơi đo đỏ, nhấp môi gật đầu: "Ân, tớ không sợ hãi".
Lý Thiệu Quân chính là người hùng từ trên trời giáng xuống trong lòng cậu.
Diệp Phồn nhìn xuống đất, có chút lo lắng nói: "Bọn họ như vậy..."
Cậu sợ những người này bị thương nặng, sẽ làm Lý Thiệu Quân gặp rắc rối.
Lý Thiệu Quân ánh mắt đen tối nhìn thoáng qua trên mặt đất như nhìn rác rưởi, sau đó đối Diệp Phồn lắc đầu "Tôi xuống tay có chừng mực, bọn họ chỉ bị thương ngoài da, để đây để cho trường học đến giải quyết nốt."
Bất quá, ba tên này cũng phải nằm viện ít nhất nửa tháng.
Nghe Lý Thiệu Quân nói vậy, Diệp Phồn liền yên lòng.
Cậu không muốn vào phòng thi trễ, vội vàng nói: "Bài thi thứ hai sắp đến giờ rồi, chúng ta trở lại khu dạy học đi, ban nãy ở đây có một đám người vừa đi, tớ sợ bọn nó sẽ quay lại sớm thôi.
Hai người lập tức quay về khu dạy học, tranh thủ từng giây, nhưng đi ra ngoài được tầm chục mét, liền đối mặt với một đám hung thần ác sát.
Diệp Phồn nhìn thấy bọn người trước mắt, tâm tình tức khắc trầm xuống, đây chính là bọn lưu manh lúc trước vừa rời đi, không ngờ đã quay trở về.
~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói: cậu chính là anh hùng cái thế trong lòng tớ!
Tác giả hữu nghị nhắc nhở, động tác tiểu công nguy hiểm, người thường chớ làm theo!