"Cốc cốc!" Ngũ thúc thấy yến hội sắp bắt đầu, tiểu thiếu gia chưa xuống lầu, người hầu nói tiểu thiếu gia cùng bạn học còn ở trong phòng, ông liền lên lầu gõ cửa.
Tiếng gõ cửa đánh vỡ bầu không khí an tĩnh bên trong, Diệp Phồn nghe được âm thanh, đầu óc nháy mắt tỉnh táo lại, nhìn khuôn mặt Lý Thiệu Quân gần trong gang tấc, trong mắt có chút hoảng loạn, đỏ mặt lui lại, không biết làm như thế nào, trực giác cho cậu biết không thể tiếp tục đến gần.
Môi Lý Thiệu Quân bị rơi vào hư không, chỉ kém một chút nữa, sâu kín nhìn Diệp Phồn, trong ánh mắt tràn đầy dục vọng cháy bỏng, nhìn đến nỗi Diệp Phồn trong lòng nhảy lên, hai mắt khẩn trương hoảng loạn.
Lý Thiệu Quân tự nhiên nhìn thấy rõ ràng, biết Diệp Phồn bị sợ hãi, ánh mắt khôi phục bình đạm, tay nhẹ nhàng lau khóe miệng cậu, nhàn nhạt nói: "Khóe miệng cậu dính vụn bánh quy này".
(Anh gian quá trời!)
Diệp Phồn nhìn hai mắt Lý Thiệu Quân màu nâu rõ ràng, thanh minh, chớp chớp mắt, nghĩ bản thân mình ban nãy nhìn lầm, đồng thời nâng tay lên lau miệng, đã không còn vụn bánh, có chút xấu hổ "Úc, cảm ơn cậu".
Thật mất mặt, cậu còn tưởng rằng Lý Thiệu Quân muốn hôn mình, ý nghĩ của mình thật quá dơ bẩn, cậu cũng không phải nữ sinh.
"Thịch thịch thịch..." Bên ngoài tiếng đập cửa lại vang lên, Ngũ thúc không thấy ai ra mở cửa, lại gõ vài cái.
Diệp Phồn chỉ cửa, nói "Có người gõ cửa..."
Lý Thiệu Quân xoay người, nhíu mày căm giận nhìn thoáng qua cánh cửa, sớm không tới, muộn không tới, thật biết chọn thời điểm!
Lý Thiệu Quân đi ra mở cửa, tức giận đối với ngoài cửa, lên tiếng: "Ai a!"
"Tiểu thiếu gia, là tôi, yến hội bắt đầu rồi, phu nhân bảo tôi lên kêu cậu xuống". Ngũ thúc đáp, ông sao lại cảm thấy tâm tình thiếu gia hình như không được tốt, là cùng với bạn học mâu thuẫn?
Lý Thiệu Quân lúc này mới mở cửa, liền nhìn đến Ngũ thúc cười tươi, đuôi mắt hiện vài nếp nhăn, muốn phát hỏa cũng vô lực, chỉ có thể cảm khái thời cơ chưa tới.
"Ngũ thúc, bác chờ một chút, chúng cháu sửa sang lại rồi đi ra".
Lý Thiệu Quân khép cửa, đem băng trên cổ tay tháo ra, lại dỗi áo sơ mi xuống, đưa cánh tay đến trước mặt Diệp Phồn.
Diệp Phồn trợn mắt, đầu thoáng ngửa ra sau, khó hiểu nhìn Lý Thiệu Quân.
Lý Thiệu Quân hướng cậu nhướng mày, lại nhìn về phía nút áo ở cổ tay, mở miệng nói "Cậu giúp tôi đóng cúc, một tay đóng không được".
Thấy hắn nói như vậy, Diệp Phồn cũng không cự tuyệt, đóng cái nút áo mà thôi, vì thế bắt lấy cánh tay đẹp đẽ của Lý Thiệu Quân, cúi đầu nghiêm túc giúp hắn đóng cúc.
Diệp Phồn đóng nút xong, chỉnh lại cổ tay áo, ngẩng đầu, cười nói: "Đóng xong rồi, cậu nhìn xem".
Lý Thiệu Quân nhìn cũng không nhìn, liền nói "Ân, không tồi, phải quay lại buổi lễ rồi, tôi cũng giúp cậu".
Sau đó lôi Diệp Phồn vào phòng thay đồ, giúp Diệp Phồn sửa sang lại cổ áo, cổ tay áo, quần áo, vạt áo.
Diệp Phồn luôn có chút ảo giác không rõ ràng, sửa sang lại quần áo, như thế nào còn muốn xoa đầu, thường thường đụng vành tai cậu, còn vô tình cố ý xẹt qua phía sau cổ cậu, kinh khủng hơn chính là hướng lỗ tai cậu thổi khí, làm cậu tâm tình không yên.
Lý Thiệu Quân xấu xa, luôn thích trêu ghẹo cậu.
Ban nãy thiếu chút nữa có thể được nếm mỹ vị, làm Lý Thiệu Quân không cam lòng, thừa dịp này đương nhiên muốn thỏa mãn chính mình một chút cho đỡ nghiền, có chút ít còn hơn không.
Ngũ thúc bên ngoài chờ lâu, nhìn thời gian, lại gõ cửa thúc giục "Tiểu thiếu gia, các cậu ổn không?"
Diệp Phồn nghe âm thanh bên ngoài, thấy Lý Thiệu Quân cũng không sốt ruột, nhưng cậu lo lão nhân gia bên ngoài chờ lâu cũng không tốt.
Nhẹ nhàng thối lui, tránh thoát cái tay quấy rối của Lý Thiệu Quân, nói: "Cậu đã sửa sang từ đầu tới cuối rồi, không có vấn đề gì nữa đâu, chúng ta đi thôi, cậu là nhân vật chính của bữa tiệc, làm khách nhân chờ lâu thật không tốt".
Người nào đó ăn đậu hủ đến nghiện cũng thu hồi tay, tỉnh táo cười một cái, biết rồi mà không nói toạc ra đi!
Hai người cùng nhau ra khỏi phòng, Ngũ thúc nhẹ nhõm thở một hơi, vội nói: "Tiểu thiếu gia, chúng ta mau đi xuống đi, khách nhân đều đã đến đông đủ".
Nói xong, tầm mắt lại chuyển đến Diệp Phồn đang đứng an tĩnh một bên, vừa lòng gật đầu, cũng là một thiếu niên ngoan ngoãn, ánh mắt tiểu thiếu gia nhà ông rất tốt.
Cánh cửa giăng đèn hoa rực rỡ của yến hội thính mở ra, ánh đèn lộng lẫy sáng ngời, trang trí đẹp đẽ, quý khí lại không tục tĩu, bên trong mọi người tụ thành tốp năm tốp ba hàn huyên, nhân viên bồi bàn giơ khay rượu xuyên qua đám người, hết đợt này đến đợt khác âm thanh nói chuyện, cười đùa vang lên, vô cùng náo nhiệt.
Bọn họ đi vào, rất nhiều người đều buông chén rượu dừng lại, nhìn về phía hai người, hấp dẫn phần lớn lực chú ý, không, phải nói là tiểu thiếu gia Thiệu gia hấp dẫn phần lớn lực chú ý mới đúng.
Diệp Phồn cảm nhận tầm mắt bốn phương tám hướng vọt tới, có chút khẩn trương, nhưng vẫn trầm khí, thoạt nhìn thập phần khí định thần nhàn.
Một bên Ngũ thúc nhìn, hảo cảm với cậu lại gia tăng.
Thiếu niên một đen, một trắng đi trên thảm đỏ ở giữa, không nhanh không chậm hướng chỗ nhiều người tụ tập nhất, dọc theo đường đi đều có người chủ động nhường đường.
Thiệu Tuệ Phân thấy đám người phía cửa có chút xôn xao, vì thế cũng buông ly rượu, cùng với vài vị đại lão tạ lỗi, tạm thời dừng nói chuyện, nhìn đến đại sảnh của yến hội, thấy bóng dáng quen thuộc, trên mặt lập tức tươi cười như hoa.
Đám người vây quanh bà chủ động tránh ra, Thiệu Tuệ Phân đi lên trước vài bước, hướng phía cháu ngoại bên ngoài vẫy tay, tự nhiên cũng thấy được thiếu niên mảnh khảnh mặc âu phục trắng đi bên cạnh Lý Thiệu Quân.
Bà có chút giật mình, từ sau sự kiện lần đó, Thiệu Quân liền không có giao lưu bằng hữu gì nữa.
Lý Thiệu Quân gật gật đầu, mang theo Diệp Phồn đi qua.
Thiệu Tuệ Phân nhìn cháu ngoại tới gần thì vô cùng cao hứng, lại chuyển ánh nhìn lên thiếu niên một thân tây trang màu trắng bên cạnh, lịch sự văn nhã, không biết là công tử nhà ai, cười hỏi cháu ngoại: "Thiệu Quân, còn không mau giới thiệu cho bà sao?"
Một bên Diệp Phồn nghe được bà ngoại Lý Thiệu Quân hỏi về mình, lập tức có chút khẩn trương nhìn Lý Thiệu Quân.
Lý Thiệu Quân kéo tay Diệp Phồn một chút, đem người lại cạnh mình, nói với bà ngoại: "Bà ngoại, đây là bạn học, cũng là bằng hữu thân thiết của cháu- Diệp Phồn".
Nghe tên của mình, Diệp Phồn thập phần tôn kính nhìn về phía Thiệu lão thái thái, tuy hơi khẩn trương nhưng chung quy vẫn có thể trấn định, ngẩng đầu mỉm cười, má lúm đồng tiền hiện lên "Thiệu chủ tịch, chào ngài, con kêu Diệp Phồn, nhìn thấy ngài thật sự con rất vui".
Nhìn đến nụ cười của thiếu niên trước mắt, Thiệu Tuệ Phân như trở lại quá khứ thật lâu trước kia lúc còn trẻ, bà cũng có người bạn đối với mình dịu dàng cười thế này, thập phần mê người, chỉ là giai nhân đã qua đời nhiều năm, thời gian cũng khó có thể quay lại.
"Bà ngoại?" Lý Thiệu Quân thấy bà ngoại hắn sững sờ nhìn Diệp Phồn, hô gọi bà.
Nghe được âm thanh cháu ngoại, Thiệu Tuệ Phân áp xuống ngạc nhiên trong lòng, hiền lành cười đối với Diệp Phồn, ánh mắt nhu hòa đánh giá cậu, đặc biệt là cặp mắt trong sáng kia, vừa thấy liền biết là hài tử đơn thuần thiện lương, Thiệu Quân cùng cậu làm bằng hữu cũng không có gì lạ, bà còn cảm thấy có chút thân thiết.
Nhìn hài tử ôn nhuận như vậy Thiệu Tuệ Phân là nữ cường nhân tung hoành thương giới nhiều năm cũng đều mềm lòng, trìu mến sờ đầu Diệp Phồn, nói: "Hảo hài tử, đừng kêu chủ tịch, cháu là bạn của Thiệu Quân, cũng học nó gọi một tiếng bà ngoại đi!"
Diệp Phồn giật mình, cánh môi hé mở, có chút thụ sủng nhược kinh, một đôi mắt hoa đào long lanh nhìn Thiệu lão phu nhân, cậu còn tưởng người vô cùng lợi hại như Thiệu chủ tịch phải là người ít nói ít cười thập phần nghiêm túc, hóa ra lại là người hòa ái dễ gần như vậy.
Nhưng để cậu giống Lý Thiệu Quân kêu đối phương một tiếng bà ngoại thật sự có chút ngượng ngùng, cảm thấy bản thân trèo cao.
Một bên, Lý Thiệu Quân cực kì vui vì thái độ của bà với Diệp Phồn, hắn biết quả nhiên Diệp Phồn đối với ngoại nhân chính là người gặp người thích, chỉ là bà ngoại cũng không thể sờ đầu cậu a, chỗ đó cũng chỉ cho mình hắn.
Nhìn Diệp Phồn khẩn trương không dám mở miệng, Lý Thiệu Quân không dấu vết đụng tay Diệp Phồn, cổ vũ cậu "Không sao đâu, bà ngoại tôi thực thích cậu, cậu không gọi bà, bà sẽ rất buồn".
Diệp Phồn bị hắn nói có chút áy náy, hối hận chính mình không biết tốt xấu, không đúng lúc đáp lại, vì thế có chút thẹn thùng hô: "Bà ngoại".
Thiệu Tuệ Phân lập tức mặt mày hớn hở, còn kêu người cầm bao lì xì tới, đích thân đưa cho Diệp Phồn.
Diệp Phồn vội vàng xua tay, cậu là tới tham gia sinh nhật Lý Thiệu Quân, làm sao lại đi nhận lì xì từ người nhà của hắn, khẩn thiết nói: "Thiệu chủ... ân, bà ngoại, tâm ý người con nhận, nhưng cái này con không thể cầm".
Thiệu Tuệ Phân cười cười, tự mình kéo tay Diệp Phồn qua, đem bao lì xì đặt vào lòng bàn tay cậu, sau đó khép ngón tay lại, nói: "Cháu không cầm chính là không cho ta mặt mũi, đây chỉ là chút lễ gặp mặt, hơn nữa Thiệu Quân ở đây không có bạn bè gì, tính của nó ta biết, ta nghe Ngũ quản gia nói dạo này Thiệu Quân học tập khá hơn nhiều, tính tình cũng tốt hơn, nghĩ đến đều do cháu làm bạn với nó".
Diệp Phồn lập tức muốn giải thích, là Lý Thiệu Quân luôn chiếu cố cậu, chính là một bên Lý Thiệu Quân lắc đầu, để cậu không cần nói nhiều, chỉ cần nhận lễ vật là được rồi.
Diệp Phồn đành phải nhận lấy, lại nhìn Lý Thiệu Quân, nguyên lai bá đạo cường thế là di truyền từ gia tộc!
Lý Thiệu Quân cùng bà ngoại hắn đều là người cường thế, nhưng tâm địa lại tốt vô cùng.
Bọn họ bên này dịu dàng thắm thiết, người bên cạnh đều hít một hơi, thập phần hâm mộ, có thể lọt vào mắt Thiệu lão phu nhân thật không dễ dàng, lại còn cùng với người thừa kế Lý Thiệu Quân làm bạn tốt, thiếu niên này rốt cuộc có lai lịch gì, có người toan tính đi làm quen với thiếu niên này.
Bởi vì Thiệu lão phu nhân tự mình tổ chức yến hội sinh nhật này cho cháu trai cho nên rất nhiều người tài ba trong thương giới đi lên chúc mừng sinh nhật Lý Thiệu Quân.
Lý Thiệu Quân tuy là tuổi còn trẻ nhưng cũng rất ổn trọng, một chút cũng không luống cuống, ứng đối tự nhiên, không ít người tán thưởng, hiện tại đã vững vàng ổn trọng như vậy, trải qua mấy năm tôi luyện, sợ là càng khó lường, Thiệu gia giao vào trong tay người này, e là càng thêm lớn mạnh.
Lý Thiệu Quân biết lúc này bà ngoại khẳng định muốn mang hắn theo cùng các đại lão nói chuyện với nhau, cũng không thể chú ý đến Diệp Phồn, sợ cậu nhàm chán, liền cúi người kề tai cậu nói nhỏ: "Diệp Phồn, đầu kia thính phòng có bày tiệc đứng, có rất nhiều đồ ăn ngon, cậu qua bên kia trước, tôi xong việc liền đi tìm cậu".
Diệp Phồn cũng biết lúc này mình ở cạnh tương đối vướng bận, cũng không quen, vì thế gật đầu nói: "Được, tớ đi trước đây, cậu không cần lo lắng, tớ lớn như vậy tự biết chiếu cố bản thân mà".
Cậu cười cười vài cái với Lý Thiệu Quân, hướng lão phu nhân cúi đầu, được chấp nhận, liền hướng bên bày tiệc đứng đi tới.
Lý Thiệu Quân dùng ánh mắt hướng bảo tiêu, bảo tiêu gật đầu hiểu ý, đi sau Diệp Phồn một khoảng, không nhanh không chậm.
Ở trong một góc đại sảnh yến hội, La Tú Hoa phi thường tức giận, không biết từ nơi nào xuất hiện người luôn cản trở mụ, làm mụ ta chỉ có thể đứng ở góc này, thấy thân ảnh Diệp Phồn thì vô cùng vui mừng.
Tác giả có lời muốn nói: ta biết tất cả mọi người đều tức giận vợ chồng Diệp gia, bất quá bọn họ cũng là mấu chốt thúc đẩy cốt truyện, Diệp Phồn sẽ mau chóng thoát khỏi bọn họ thôi, ác nhân tự sẽ có ác báo.
Còn có thật nhiều người thắc mắc: có ngược hay không, công có tra không, có gương vỡ lại lành ư?
1. Đầu tiên ngược vô cùng ít ỏi, ta cũng không chịu được loại này, cơ mà ngược kẻ xấu thì có đó.
2. Ta hướng mọi người đảm bảo đây là một câu chuyện hạnh phúc, nhân vật chính không có ngược.
3. Công là học tra công(học sinh ko gương mẫu) không phải tra công.
4. Gương vỡ lại lành:có, nhưng ko phải của couple chính, là sự tình chuyện xưa, bà con đoán xem là nhà nào ta.
Editor: đến đoạn bất ngờ rồi mà hay lắm nha bà con, nhớ ủng hộ nha!!!