• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Phồn cúi đầu, nhìn mũi chân, trong lòng không khỏi bất an, nếu cô giáo còn chưa tin thì làm sao bây giờ, đều là cậu không tốt hại Lý Thiệu Quân bị cô giáo trách cứ, cậu thật vô dụng, nghĩ nghĩ ánh mắt có điểm đỏ, kì thật Diệp Phồn cũng không phải loại người thích khóc lóc.

Cậu chờ cô Giản nói gì đó, nhưng là cô giáo vẫn không lên tiếng, cậu có chút nghi hoặc ngẩng đầu, thấy cô Giản cũng đang ngẩn người.

Thật muốn đem nước mắt ở vành mắt dừng lại, Diệp Phồn nhỏ giọng kêu: "Cô à.."

Giản Phỉ không phải hài tử ba tuổi, sẽ không bị Lý Thiệu Quân nói câu đầu mà cứ thế cho qua, nhưng hiện tại Diệp Phồn lại đối mình nói cùng Lý Thiệu Quân là bằng hữu, đây quả thật là sự tình mà nàng không nghĩ đến.

Diệp Phồn tính tình thế nào nàng biết, nói chuyện có độ tin cậy rất lớn, là học trò mà nàng rất yên tâm, chính là có chút buồn, bình thường đối với ai cũng thực ôn hòa, ở chung thực ra không khó, nhưng cũng không có bằng hữu tốt nào, huống chi là Lý Thiệu Quân khuôn mặt luôn lạnh lùng này, bọn họ cũng vừa mới biết nhau một ngày, thật sự khó làm cho người ta tin tưởng.

"Diệp Phồn, em cùng trò ấy thật sự là..." Giản Phỉ lấy lại tinh thần hỏi cậu.

"Em cùng Diệp Phồn rất có duyên, rất muốn kết giao làm bằng hữu". Lý Thiệu Quân tiếp lời mà Giản Phỉ chưa kịp nói xong, nghiêng đầu nhìn Diệp Phồn, ánh mắt trở nên ôn nhu, nói: "Diệp Phồn thực sự rất tốt".

Vốn xấu hổ đến không dám nhìn ai, Diệp Phồn quay đầu nhìn về phía Lý Thiệu Quân, nghe hắn đánh giá chính mình, có chút ngượng ngùng, lại bởi vì Lý Thiệu Quân nói bọn họ là bằng hữu, trên mặt không chỉ có vui mừng, còn có chút không tin, cậu không thể tin được!

Lý Thiệu Quân nhìn hốc mắt Diệp Phồn có chút đỏ lên, lông mi còn dính nước, biết đối phương nhất định vì chuyện của hắn mà sốt ruột, nghe đượcchính mình trong lời nói kia, lại thấy chính mình ở trong con ngươi trong suốt kia, bộ dáng thụ sủng nhược kinh, vui sướng trong lòng biểu lộ hết trên mặt, làm cho hắn tâm tư cũng không tự giác tốt lên, vẻ mặt cũng trở lên ôn hòa.

Vẻ mặt luôn lãnh khốc giờ đầy dần tan chảy, khóe mắt mang theo ý cười làm cho gương mặt càng thêm đẹp trai thậm chí có chút xấu xa, Diệp Phồn nhìn đến mức nhất thời ngây người.

Giản Phỉ nhìn đến khuôn mặt vẫn luôn lạnh băng cư nhiên cười lên, đối với Diệp Phồn cảm thấy thực không nói lên lời. Xem hai người hỗ trợ nhau như vậy, cảm thấy bọn thật đúng là bạn bè tốt, nàng cảm thấy khả năng chính mình thật sự hiểu nhầm, bất quá cũng thực vui mừng, Diệp Phồn với bạn mới ở chung tốt như vậy, còn trở thành bằng hữu tốt, thật là chuyện hay.

"Khụ, khụ, Lý Thiệu Quân, xin lỗi, là ta hiểu lầm trò". Giản Phỉ không Phải cái loại tiểu nhân, hiểu lầm học trò mình cũng hào phóng giải thích.

" Không có việc gì, cô, bọn em có thể đi chứ?" Lý Thiệu Quân vốn không thèm để ý, nhớ tới Diệp Phồn đi học còn rất chăm, chủ động đưa ra ý kiến rời đi, không muốn chậm trễ việc học của Diệp Phồn.

"Được rồi, các em trở về lớp đi, tuy rằng ta hiểu lầm, bất quá, theo quy định, đùa giỡn trong giờ học là không đúng, vẫn là lần sau vào học đúng giờ, lần sau không được lí do gì nữa, Diệp Phồn, em chú ý làm gương cho bạn."

Hai người một trước một sau tiêu sái vào phòng học, có rất nhiều bạn học lén nhìn bọn họ, rất tò mò ở văn phòng xảy ra chuyện gì.

Bạn học ngồi trước Diệp Phồn còn quay đầu lại, lặng lẽ nhìn thoáng qua Lý Thiệu Quân, sau đó hỏi Diệp Phồn "Cậu không sao chứ, cô Giản hẳn là nổi bão đi!"

Diệp Phồn lắc đầu, cười nói: "Không có, cô Giản tốt lắm, sẽ không tùy tiện tức giận, cũng không có mắng."

Vốn muốn nghe mấy tin tức bát quái, bạn học nghe Diệp Phồn nói vậy lập tức thấy nhàm chán không hứng thú, lại tiếp tục quay đầu đi.

Diệp Phồn tâm tình hiện tại phi thường khoái trá, cả người thoải mái, có chút lâng lâng, trên mặt vẫn còn mang theo ý cười, đối với Lý Thiệu Quân cười sáng lạn, sau đó cầm lấy sách đọc bài.

Lý Thiệu Quân có chút nhàm chán, không cùng Diệp Phồn xem sách, có ý nhích người lại gần, nhìn bản bút kí của Diệp Phồn, trang giấy ghi nắn nót sạch sẽ, chữ Diệp Phồn nhìn phiêu dật, chữ tiếng anh viết cũng rất có phong cách, nhìn đặc biệt thư thái đẹp mắt.

Rất nhanh tiếng chuông chấm dứt tiết học vang lên, giờ ra chơi chỉ có ăm phút ngắn ngủi, Diệp Phồn lấy ra sách vở tiết sau, lại đem bánh bao ra tiếp tục cắn.

Ăn một ngụm, liền thấy Lý Thiệu Quân cũng lấy tay bẻ một miếng bỏ vào miệng nhai, Diệp Phồn cười hỏi: "Hương vị thế nào?"

Khẩu vị của Lý Thiệu Quân ở Lâm Thành này rất kén chọn, thường không ăn bất cứ thứ gì ở đây, cùng với bánh bao của bọn họ ở bên kia là không giống nhau, bánh mềm mềm, rất giống Diệp Phồn, nhìn ánh mắt chờ mong của đối phương, nói:"Cũng không tệ lắm, rất mềm".

Nghe được hắn khen mình làm bánh ngon, ánh mắt Diệp Phồn loan loan thành hình trăng lưỡi liềm, vui vui lại có chút đắc ý, bánh bao này là tự tay cậu làm nha.

Từng biểu tình nhỏ của Diệp Phồn, Lý Thiệu Quân đều để trong mắt, thật giống tiểu hài tử, thật muốn sờ sờ đầu nói tiếng "ngoan".

Diệp Phồn cắn bánh bao thập phần nghiêm túc, hắn nhớ tới trưa ngày hôm qua, hình như Diệp Phồn cũng xách theo túi to chứa bánh bao, nhiều như vậy, tính ăn thay cơm?

Thấy Diệp Phồn lại muốn uống nước lọc, Lý Thiệu Quân chặn tay Diệp Phồn, rút ống hút của hộp sữa ra, nhét nó vào, rồi đưa cho Diệp Phồn, nói: "Uống đi."

Diệp Phồn có chút dở khóc dở cười, không biết vì cái gì Lý Thiệu Quân kiên trì bắt hắn uống sữa.

"Tớ từ nhỏ đã không thích uống sữa". Diệp Phồn rút kinh nghiệm,lắc đầu, cau mày, thoạt nhìn bộ dáng trông cẩn thận lại khờ khạo.

"Còn nói là bằng hữu, kỳ thật chính là ghét bỏ". Lý Thiệu Quân hạ đôi mắt, thoạt nhìn có chút mất mát, vẻ mặt luôn lãnh khốc gợn một tia u buồn.

Diệp Phồn tâm tư đơn thuần, nhìn Lý Thiệu Quân trên mặt mất mát ưu sầu, lập tức kích động, vội nói:"Không phải như vậy, ta không có ghét bỏ, sữa tốt lắm, tớ uống là được".

Lý Thiệu Quân nâng con ngươi lên, trên mặt mang theo ý cười, nào có chút gì là u buồn, đem ống hút đưa tới miệng của cậu, nhướng mày nói:"Uống nhiều sữa mới cao lên được".

Diệp Phồn nhìn sắc mặt Lý Thiệu Quân thay đổi còn nhanh hơn lật sách, có chút lúng túng, nhìn thấy ống hút trên miệng, gật đầu, vô thức hút lấy sữa, đôi môi khẽ khàng, vốn muốn cự tuyệt, sữa qua ống hút, tràn vào khoang miệng, làm giảm bớt sự khô khốc của bánh bao.

Sữa rất thơm, lại không quá ngọt, hương vị tốt làm cho Diệp Phồn rất hưởng thụ, thoái mái nheo nheo cặp mắt, thật sự đây là sữa ngon nhất cậu từng được uống.

Kỳ thật Diệp Phồn cũng không có được uống nhiều sữa từ trước đến giờ, hơn nữa lần cuối cùng cậu uống sữa cũng cách đây rất nhiều năm rồi, khi đó còn rất nhỏ. La Tú Hoa cùng Diệp Đức Toàn lúc đó kết hôn mười năm rồi chưa có con nên đối với Diệp Phồn còn có vẻ yêu thương, cắn răng mua sữa bột, là loại rẻ tiền, pha khó tan, đường hóa học cũng nhiều, ngọt đến phát ngấy.

Diệp Phồn trước đây cũng rất nhu thuận, không khóc không nháo, mẹ bón sữa cũng ngoan ngoãn uống hết, uống đến mức bụng sau đó đều không thoải mái, cũng may La Tú Hoa tiếc tiền, sữa kia rốt cuộc cũng không mua nữa. Sau đó, Diệp Tuấn Tân lại ra đời, La Tú Hoa cũng lại bỏ tiền ra mua sữa, chính là cũng không cho Diệp Phồn uống, Diệp Phồn cũng không khóc đòi nên cũng sẽ không có uống qua.

Khó có được lần đầu tiên Diệp Phồn uống một loại sữa ngon như vậy,thực hưởng thụ, chứng tỏ sữa thực hảo.

Lý Thiệu Quân nhìn vẻ mặt híp mắt hạnh phúc của Diệp Phồn, thật là tiểu tử dễ thỏa mãn mà, xem ra cậu ấy rất thích uống sữa, lại đánh giá thân thể Diệp Phồn, sắc mặt có chút trắng bệch, dáng người gầy gò suy dinh dưỡng, xem ra về sau mỗi ngày đều đem sữa đến, cho cậu ta hảo hảo bồi bổ.

Bởi vì thời gian giải lao ít, Diệp Phồn cũng nhanh chóng ăn xong, rồi đem sữa uống hết, cười nói:"Thật sự uống ngon lắm, hơn nữa không quá ngọt, cậu nê uống thử một lần đi".

Diệp Phồn nói chuyện, không chú ý tới trên môi còn dính một ít sữa, nổi bật trên làn da trắng bệch là đôi môi hồng hồng, nhìn phi thường rõ.

Lý Thiệu Quân nhìn cánh môi Diệp Phồn cứ đóng đóng mở mở, trên môi lại dính một tầng sữa màu trắng trông thật hấp dẫn, thật muốn chạm vào nếm thử, không tự giác liền vươn tay muốn đụng vào cánh môi đó.

Diệp Phồn lơ đãng liếm liếm môi, đôi môi lại trở nên mọng nước hơn, chính là sữa cũng không còn.

Lý Thiệu Quân cảm thấy thực sự tiếc hận, còn kém một chút, nhìn đôi môi căng mọng kia sờ vào cảm xúc nhất định thật mềm mại, lại cảm thấy quyết định mỗi ngày mang sữa cho người này phì thường đúng đắn.

Diệp Phồn nhìn bàn tay còn để giữa không trung của Lý Thiệu Quân, hỏi:"Lý Thiệu Quân, đang nghĩ gì vậy?"

Lý Thiệu Quân thấy tay mình như vậy có chút đột ngột liền xấu hổ, sau đó thuận thế cầm hộp sữa trên tay Diệp Phồn:"Uống xong rồi, thì vứt hộp đi thôi!" Nói xong liền quay ra sau ném, hộp sữa chuẩn xác mà rơi vào thùng rác.

Các bạn học gần đấy nhìn theo hộp sữa rơi đúng vào thùng rác, lại nhìn qua Lý Thiệu Quân lúc đó mắt cũng không thèm liếc thuận tay ném đi mà trúng mục tiêu thấy bội phục vô cùng.

Diệp Phồn tâm tình rất tốt, lại tập trung vào học, liền quên đi dự định tối hôm qua, đợi đến trưa lúc Lý Thiệu Quân gọi cậu đi ăn cơm, mới nhớ đến.

Diệp Phồn liền khôn nghĩ ngợi lấy ra mười đồng, đưa cho Lý Thiệu Quân, có chút ngượng ngùng nói: "Đây là tiền cơm trưa ngày hôm qua của tớ, không biết có đủ không, nếu không thì lần sau tớ trả thêm".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK