Lý Thiệu Quân đây cũng là lần đầu chính thức hôn người trong lòng, kỳ thật kỹ thuật hôn có chút ngây ngô, hoàn toàn là bản năng, muốn liếm như thế nào liền liếm, muốn duyện ra sao liền duyện, hận không thể cứ mãi nhấm nháp Diệp Phồn thế này.
Cuối cùng Diệp Phồn bởi vì hô hấp không thông, phát ra thanh âm nức nở, bàn tay mềm kéo kéo áo trong ngực hắn, hắn mới liếm liếm đôi môi Diệp Phồn bị hắn dày vò đến đỏ tươi thủy nhuận, chưa đã thèm cũng đành đem người thả ra.
Sau khi đôi môi hai người tách ra, chuyện đầu tiên Diệp Phồn làm chính là vội vàng hô hấp, cậu nghĩ đến mình xém chút nữa chết vì thiếu khí, loại cảm giác này thật sự là rất dọa người.
Cậu ngơ ngác nhìn Lý Thiệu Quân, không ngừng tự hỏi vừa rồi chuyện gì xảy ra, Lý Thiệu Quân lại vuốt ve cánh môi đỏ hồng của cậu, nói, "Đứa ngốc, lúc hôn môi cũng không biết hô hấp a."
Diệp Phồn bắt lấy cái tay đang quấy rối, hỏi hắn: "Cậu vì sao lại hôn tớ?"
Lý Thiệu Quân cũng không có trả lời mà thật sâu nhìn chăm chú vào đôi mắt Diệp Phồn, đem tay cậu đặt lên chỗ trái tim của mình, sau đó mới khàn khàn trầm thấp nói: "Cậu cảm nhận được không? Trái tim của tôi hiện tại đập mau bao nhiêu, chỉ có thời điểm gặp được cậu nó mới đập mãnh liệt như vậy".
Tay Diệp Phồn dán trên lồng ngực như lửa nóng của Lý Thiệu Quân, trong lòng bàn tay cảm thụ được từng nhịp tim của Lý Thiệu Quân hữu lực nảy lên, tần suất của trái tim chính mình giờ phút này cùng hắn giống nhau như đúc, cậu bất khả tư nghị ngẩng đầu, cùng Lý Thiệu Quân bốn mắt nhìn nhau, cậu vẫn không thể tin được, cảm giác như là đang nằm mơ, run run hỏi: "Cậu..."
"Ừ, tôi thích cậu, Lý Thiệu Quân thích Diệp Phồn." Lý Thiệu Quân thập phần kiên định, gằn từng tiếng trả lời cậu.
Diệp Phồn lỗ tai ong ong ông ông, bên tai vẫn còn vang tiếng vọng Lý Thiệu Quân nói câu kia "tôi thích cậu", ngốc lăng nhìn hắn, tạm thời còn không có biện pháp tiêu hóa niềm vui sướng cực lớn này.
Sau đó chính mình lại bị Lý Thiệu Quân ôm chặt lấy, hắn còn thập phần cường thế nói, "Mặc kệ cậu có thích hay không, cậu đều chỉ có thể là của tôi, chỉ cho thích tôi, nhìn tôi, nghĩ đến tôi, làm vợ của tôi."
Lý Thiệu Quân hiện tại mới hiểu được, lúc trước mình nói không miễn cưỡng Diệp Phồn, nguyện ý chờ Diệp Phồn thích lại mình, nhưng tới khi chuyện phát sinh trước mắt, hắn mới phát hiện mình căn bản không làm được, hắn căn bản không có biện pháp nhìn Diệp Phồn thích người khác.
Tuy rằng lời nói của Lý Thiệu Quân thập phần bá đạo, nhưng là Diệp Phồn đang chôn mình trong lòng Lý Thiệu Quân lại không cách nào ức chế khóe miệng giơ lên, vì cái gì cậu lại cảm thấy miệng Lý Thiệu Quân thật giống như được bôi mật, mỗi một câu đều làm cho cậu vui mừng ngọt ngào không thôi.
Diệp Phồn còn đang vui mừng liền bị bàn tay Lý Thiệu Quân nắm cằm khơi lên, một đôi mắt hẹp không giận tự uy, hung hăng nói: "Cho nên tôi không cho phép cậu thích người khác, chỉ có thể thích tôi!"
Diệp Phồn kìm nén tươi cười trên mặt, cau mày lên án "Tuy rằng tớ thích cậu, nhưng cậu như vậy thật không phân rõ phải trái".
Mặt Lý Thiệu Quân ngây ra một lúc, mắt càng ngày càng phát sáng, cả người mừng như điên, kích động dùng sức bắt lấy bả vai Diệp Phồn "Cậu lặp lại lần nữa, lặp lại lần nữa!"
Diệp Phồn đương nhiên biết hắn muốn mình nói lại câu gì, nhưng cố ý hiểu sai "Cậu như vậy thật không phân rõ phải trái".
Lý Thiệu Quân tức giận nhìn Diệp Phồn, biết đối phương khẳng định là cố ý nói như vậy, gầm nhẹ "Câu phía trước, Diệp Phồn, tôi nói là câu trước đó!"
Diệp Phồn nhìn hắn gấp như vậy, cũng hết giận, cười cười mang theo má núm đồng tiền "Tớ thích cậu!"
Lý Thiệu Quân kích động ánh mắt đều đỏ lên cuối cùng cũng trấn định lại, cúi đầu hôn trên trán Diệp Phồn, nhìn vóc dáng tiều tụy của cậu, nói "Tôi thực sự rất thích cậu".
Diệp Phồn cũng không biết dùng ngôn từ gì để biểu đạt, nhẹ nhàng lên tiếng, "Ừ ~"
Lý Thiệu Quân lại tinh tế hôn lên trán Diệp Phồn, một đường liếm duyện xuống dưới, đến khi tiếp xúc đôi môi mềm mại của đối phương, nhẹ nhàng cắn cắn vài cái vào cánh môi ướt át mê người, lại gắt gao hôn trụ Diệp Phồn, tham nhập đầu lưỡi, hôn đến quay cuồng, cả người nóng lên.
Lý Thiệu Quân quấn quít hôn hôn Diệp Phồn một hồi, Diệp Phồn thật sự là chịu không nổi, đôi môi có chút sưng lên, đôi mắt hoa đào ngập nước đầy tình sắc, lại đáng thương hề hề nhìn Lý Thiệu Quân, hại hắn đều có phản ứng, quả là muốn đem người làm ngay tại đây.
Cũng may hắn định lực cao, hơn nữa màu sắc đôi môi Diệp Phồn thật là đỏ tươi rất nhiều, Diệp Phồn lại là người sợ đau, cũng để lại cho cậu một đường lui, bất quá nghĩ đến về sau thủy chung đều phải trải qua chuyện đau kia một hồi, Lý Thiệu Quân còn có chút nhức đầu.
Ban nãy quá mức vui mừng cùng hưng phấn, hiện tại ổn định lại, Diệp Phồn ngược lại rất thẹn thùng, cậu cũng không dám nhìn Lý Thiệu Quân, đẩy hắn khỏi ôm mình nữa, "Chúng ta ở ngoài đã lâu, nên đi vào thôi, kẻo sẽ có người ra tìm".
Bọn họ hiện tại dựa vào một góc tường, lại được một cây đại thụ che khuất, ánh sáng hôn ám làm cho người ta không thấy rõ, nhưng Diệp Phồn vẫn lo lắng có người đi tới sẽ phát hiện bọn họ, muốn để Lý Thiệu Quân buông mình ra rồi nhanh quay lại yến tiệc.
Nhưng là Lý Thiệu Quân một chút không nóng nảy, thấy sự tình còn chưa nói rõ ràng, hắn hiện tại muốn tính sổ chuyên ban nãy.
Lý Thiệu Quân nói: "Không vội, không có người đến bên này, cậu đem chuyện trước đó nói cho rõ ràng".
Nói đến chuyện này, Diệp Phồn trong lòng lại có chút loạn, nhìn thư trong tay mình, cảm thấy chính mình đúng là không đảm đương nổi việc Lưu Thanh Thanh nhờ vả.
"Kỳ thật cậu hiểu lầm, đây là thư đưa cho cậu, là thư tỏ tình." Diệp Phồn cho hắn giải thích.
Lý Thiệu Quân nhíu mày hỏi,"Cho tôi?"
Diệp Phồn gật gật đầu, thở dài một hơi nói: "Đúng vậy, Lưu Thanh Thanh nhờ tớ chuyển giao cho cậu, cô ấy thích cậu."
Lý Thiệu Quân thật sự không nghĩ tới Lưu Thanh Thanh sẽ thích chính mình, hắn vẫn đều đem Lưu Thanh Thanh làm tình địch, không nghĩ tới sẽ là xoay ngược lại như vậy.
Biết chính mình hiểu lầm Diệp Phồn, Lý Thiệu Quân hôn lên cái trán cậu, giải thích,"Phồn Phồn, vừa rồi là tôi hiểu lầm, thực xin lỗi."
Diệp Phồn có chút ai oán nhìn hắn một cái,"Tớ vốn tâm tình cũng rất rối loạn, kết quả cậu còn hung như vậy."
Lý Thiệu Quân biết chính mình đuối lý, phóng thấp tư thái nhẹ giọng, hống nói: "Phồn Phồn, đều là tôi không tốt, về nhà tôi quỳ bàn phím, quỳ ván giặt, quỳ điều khiển từ xa, tùy tiện cậu như thế nào phạt tôi đều được, chính là đừng giận tôi."
Trong lòng vốn thực loạn, Lý Thiệu Quân nói ra vài hình phạt làm cậu phốc một cái nở nụ cười, thật sự là vừa tức vừa buồn cười, nhìn hắn thật không có biện pháp.
"Cậu đứng đắn chút đi, tớ cảm thấy có lỗi với cô ấy, trong lòng rất khó chịu". Diệp Phồn trong lúc đó phát hiện tình cảm của mình đã rất giằng co.
Lý Thiệu Quân trấn an cậu, "Chuyện này cậu cũng không sai, hơn nữa tôi đã sớm thích cậu, cậu không cần lo lắng, tôi sẽ cùng cô ta hảo hảo nói rõ ràng."
Diệp Phồn cảm khái nói:"Kỳ thật nếu không nhờ Lưu Thanh Thanh, tớ cũng không biết chính mình nguyên lai thích cậu."
"Vậy cậu như thế nào mà phát hiện cậu thích tôi?" Lý Thiệu Quân đối với việc này phi thường cảm thấy hứng thú.
Diệp Phồn do dự một chút, vẫn là ăn ngay nói thật, "Bởi vì tớ nghe cô ấy nói thích cậu, thời điểm muốn tớ đem thư giao cho cậu, trái tim của tớ đột nhiên nổi lên ghen tị, hơn nữa tuyệt không muốn đem thư giao cho cậu, tớ thật xấu xa mà."
Nghe xong lời này, người nào đó trong lòng tưng bừng mở hội, nguyên lai không phải hắn yêu đơn phương, Diệp Phồn cũng để ý hắn như vậy.
Lý Thiệu Quân thực khí phách nói: "Này tính là cái gì, nếu tôi biết có người dám thích cậu, tôi cho hắn đau tim luôn".
Diệp Phồn thúc eo hắn rồi trả lời: "Cậu nghĩ ai có nhiều hoa đào hơn chứ, với cả tớ đâu phải ai cũng đều thích, mà chúng ta hai nam sinh như vậy là không đúng, nam sinh với nam sinh không nên đàm chuyện luyến ái". Nói đến vế sau mặt lại cúi xuống.
Lý Thiệu Quân ôm ấp Diệp Phồn, cùng cậu mười ngón tay đan xen, nói cho cậu,"Không có gì là không nên, cảm tình chẳng phân biệt được nam nữ, tôi và cậu đều không có sai, cậu chỉ cần biết rằng tôi vĩnh viễn sẽ không buông tay cậu, cho nên xin cậu cũng nắm chặt tay của tôi, được chứ?"
Hơi thở ấm áp quen thuộc vây quanh Diệp Phồn, cho cậu cảm giác an toàn rất lớn, cũng cho cậu tin tưởng, Diệp Phồn cầm lại tay Lý Thiệu Quân, không tiếng động đáp ứng.
Hai người ai cũng không nói nữa, lẳng lặng ở trong bóng tối hưởng thụ giờ khắc ngọt ngào dựa sát vào nhau.
Sau một lúc lâu, đột nhiên truyền đến thanh thúy một tiếng "Ba", thập phần sát phong cảnh.
Diệp Phồn hoảng sợ, bối rối giãy khỏi ôm ấp của Lý Thiệu Quân, đứng ở một bên sửa sang lại quần áo có chút nhăn, có chút khẩn trương nhìn phía bên ngoài.
Tiếp theo truyền đến thanh âm quen thuộc "Ai u, nơi này muỗi thật to mà, hút nhiều máu của ta như vậy".
Diệp Phồn nghe tiếng nhìn lại, cũng thấy rõ ràng đứng ở chỗ có chút ánh sáng có người, nguyên lai là Thiệu Đạt Văn, Diệp Phồn rất là khẩn trương, hy vọng Thiệu Đạt Văn không có phát hiện bọn họ.
Lý Thiệu Quân vỗ vỗ bờ vai của cậu, cùng cậu thấp giọng nói:"Đừng sợ!"
Thiệu đạt văn đập xong con muỗi, liền quay đầu, sau đó kinh hỉ hô: "Biểu ca, Diệp Phồn, nguyên lai các người ở trong này, hại tôi còn nơi nơi tìm các người nữa chứ!"
Diệp Phồn thở dài nhẹ nhõm một hơi, xem ra Thiệu Đạt Văn không thấy được cái gì, Lý Thiệu Quân mang theo cậu cùng nhau đi ra.
Lý Thiệu Quân híp mắt nhìn chằm chằm biểu đệ, hành động của cậu ta còn có gì dám sai sót có thể cho đi công ty giải trí Thiệu gia bồi dưỡng diễn xuất, nói không chừng còn có thể thành ảnh đế, "Ngươi kêu quỷ cái gì, có còn bộ dáng công tử Thiệu gia hay không hả."
Thiệu Đạt Văn chề miệng thực không vui, "Biểu ca, ba mẹ ta quản ta đủ mệt rồi, anh cũng quản nữa, ta thật sự là đáng thương a!"
"Ít nói vô nghĩa." Lý Thiệu Quân âm thanh lạnh lùng nói.
Thiệu đạt văn hé ra mặt khổ qua lập tức biến đứng đắn, "Biểu ca, sắp cắt bánh sinh nhật rồi, Lưu Thanh Thanh nơi nơi tìm hai người, kết quả hai người tránh ở nơi tối như mực này, ở nơi này làm cái gì chứ......"
Diệp Phồn có chút xấu hổ cười cười, nhanh đánh gãy lời cậu,"Đạt Văn, chúng ta hiện tại nhanh đi vào đi!"
"Nga, chúng ta nên nhanh chóng trở lại thôi." Thiệu Đạt Văn xoay người trong nháy mắt lại quay đầu lại, kề sát vào tai Diệp Phồn, tò mò hỏi, "Diệp Phồn, môi cậu hồng lắm nha, còn có hơi sưng, là bị muỗi cắn sao?"
"Không...... Không có, gần đây trời hơi nóng nên bị nhiệt một chút a." Diệp Phồn trả lời có chút chột dạ.
"Đạt văn, tôi cảm thấy cậu chính là rất rảnh rỗi, nói nhiều như vậy, hay để tôi gặp dượng cùng dì đề nghị......" Lý Thiệu Quân cảm thấy biểu đệ thật sự rất nhiều chuyện, cũng giúp Diệp Phồn giải vây, hơn nữa em họ hắn lại lớn mật, cư nhiên theo dõi môi lão bà của hắn.
Thiệu Đạt Văn lập tức liền câm miệng, làm động tác kéo khóa miệng tỏ vẻ chính mình sẽ không nói thêm nửa câu, sau đó ba người cùng nhau trở lại bữa tiệc.
Lưu Thanh Thanh nhìn bọn họ tiến vào, cao hứng chạy lại "Các cậu đi nơi nào vậy chứ, nhanh lên, tớ sắp phải cắt bánh sinh nhật rồi".
"Thật có lỗi, chúng tớ đi ra ngoài hàn huyên, liền quên thời gian." Diệp Phồn hướng nàng giải thích.
Lưu Thanh Thanh nghĩ Diệp Phồn là đem thư giao cho Lý Thiệu Quân, còn hướng cậu nhìn nhìn, sau đó có chút kiêu ngạo nói: "Quên đi, vậy để cho bổn cô nương mời người khiêu vũ một chút, Diệp Phồn cậu cùng tớ nhảy đi!"
"Nhưng mà tớ chưa từng học qua khiêu vũ, để cho tớ nhảy thì chỉ có làm trò cười cho thiên hạ." Diệp Phồn biết cự tuyệt sẽ không lễ phép, nhưng là cậu xác thực không biết.
Lưu Thanh Thanh cũng không kiên trì, buồn rầu một chút liền chuyển hướng về phía Lý Thiệu Quân, "Lý đại thiếu, cậu là người kế của Thiệu gia hẳn đã học vũ đạo xã giao này nọ rồi đi, bổn tiểu thư liền đem cơ hội này thưởng cho cậu."
Một bên Thiệu Đạt Văn nghe xong, nội tâm yên lặng khóc, cậu đây là hoàn toàn bị bỏ rơi đi, cậu tuy rằng không phải người thừa kế, nhưng tốt xấu cũng là công tử Thiệu gia, lễ nghi nọ đương nhiên là cũng đã học đủ đó.