“Hắn hành xử quá cẩn trọng, kín kẽ. Muốn hạch tội hắn thật không dễ dàng.” Cố Duệ dằn mạnh tập tấu chương xuống bàn, không kìm nổi tức giận nói.
Hứa Hằng một tay chắp sau lưng, thâm trầm nói. “Giang sơn này là của trẫm, trẫm không cho phép bất cứ ai tác oai tác quái. Đến một ngày, nhất định sẽ có ngày trẫm phế đi chức vị của hắn.”
“Thần đệ chúc cho hoàng huynh sớm đạt ước nguyện, đại công cáo thành. Phải rồi, chẳng phải sắp đến ngày xuất cung hành lễ tế trời rồi sao? Trong lòng hoàng huynh đã có sắp xếp hay chưa?”
“Trong lòng trẫm, đương nhiên là đã có sắp xếp.” Hứa Hằng khẽ mỉm cười, vẻ dịu dàng không dễ che giấu hiện lên trong đáy mắt.
Mùng năm tháng giêng, theo thường lệ hoàng đế xuất cung tới Vân Lộ tự thắp hương tế bái, cầu cho quốc thái dân an. Chuyến đi kéo dài bảy ngày, có thể coi như là một chuyến du sơn ngoạn thủy của hoàng đế. Đương nhiên, cũng cần có rất nhiều cung nhân hầu hạ. Lần xuất hành này, có năm phi tần được đi theo xa giá là Thần quý nhân –Tuệ Tâm, An phi, Quách phi, Kha tần và Lâm tần.
Tuệ Tâm biết được rời cung, trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ, sai Yên Chi và Y Vân chuẩn bị thật kỹ lưỡng những món đồ cần đem theo. Bởi vì không tiện đưa theo quá nhiều người hầu hạ nên Tuệ Tâm quyết định dẫn Y Vân đi theo. Nha đầu này tính tình cẩn trọng, tỉ mỉ, hiểu lòng người, biết cách ứng xử, lại không nhiều chuyện, rất được việc. Quận chúa cũng đi cùng nên nàng cũng cho phép cả Mạc Danh đi theo mình. Yên Chi phải ở lại cai quản Thanh Y các, có chút bất mãn nhưng cũng tự cảm thấy Tuệ Tâm sắp xếp có thỏa đáng nên cũng không nói gì.
Ngày mùng năm tháng giêng, đoàn xa giá xuất bắt đầu xuất phát. Quách Liễu và An phi thân phận khác biệt, đều được ngồi xa giá riêng. Tuệ Tâm cùng Lâm tần và Kha tần ngồi cùng một xa giá. Nàng còn nhớ Kha tần vốn dĩ là người thân cận bên cạnh Quách Liễu, chính là người lần chọn vải trước đã buông lời bóng gió đối với nàng, nàng ta lại là người có tham vọng, ham tranh sủng nên chẳng ưa gì nàng. Lâm tần thì vốn dĩ yếu đuối, thường xuyên bị bệnh, rất ít khi xuất hiện, lại là người ít nói, nên không khí trên xe có phần căng thẳng.
Tuệ Tâm còn nhớ, hồi mới nhập cung, Lâm Khả Giao cũng là một nữ nhân có dáng vẻ khá đẫy đà, cũng được coi là mỹ nhân thanh tú. Nay bởi vì đau ốm nhiều mà người gầy rộc hẳn đi, vóc dáng mảnh mai yếu đuối, có phần gầy yếu hơn cả nàng. Nhưng cũng bởi vậy mà nàng nhìn nữ nhân này thuận mắt hơn rất nhiều. Dáng vẻ hiền thục yểu điệu, khí sắc có phần nhợt nhạt, nhưng vẫn không che lấp được vẻ thanh tú. Đặc biệt, Lâm Khả Giao có một đôi mắt sáng long lanh, to tròn, lấp lánh rực rỡ, đẹp đến nao lòng. Đôi mắt này, khiến cho Tuệ Tâm cảm thấy đặc biệt yêu thích.
Lâm Khả Giao không được khỏe, phải dùng thuốc khiến cho trong xa giá ám chút mùi thuốc đắng, lại thường xuyên húng hắng ho nên khiến cho Kha Hướng Vi khó chịu ra mặt.
“Trong người không khỏe thì đừng có cố chường mặt ra ngoài. Mang theo cái thân thể bệnh tật đó đi thì sao có thể hầu hạ hoàng thượng được chứ? Đến bản thân còn lo chưa xong nữa là. Thật không biết thân phận.” Kha Hướng Vi dùng khăn lụa che mũi miệng như để tránh bệnh, gay gắt nói.
Lâm Khả Giao là người quá đỗi hiền lành, nếu như không muốn nói là nhu nhược. Bị nói thẳng mặt như vậy, dù cùng là cấp Tần vị nhưng cũng không dám phản bác, chỉ cắn môi khẽ nói.
“Tỷ tỷ nói thật phải. Lần sau muội nhất định sẽ chú ý hơn.”
“Hừ, cô còn mong có lần sau sao?” Kha Hướng Vi liếc mắt nhìn, tỏ vẻ khinh thường.
Tuệ Tâm ngồi một bên chứng kiến, lông mày nhíu thật chặt, không nhịn được mà lên tiếng.
“Kha tần nói vậy có phần không thỏa đáng rồi. Lâm tần quả thật là trong người có bệnh, không tiện cho việc hầu hạ hoàng thượng, nhưng chính hoàng thượng là người có chỉ ý cho Lâm tần theo hầu thánh giá. Kha tần nói vậy chẳng phải có ý phê phán hoàng thượng sao? Huống hồ Lâm tần có bệnh cũng không phải là cố ý, càng khó mà tránh khỏi, sao có thể trách cứ Lâm tần chứ?”
Kha Hướng Vi bị người khác phản bác, lại là từ người mà mình không ưa nhất, trong lòng cảm thấy vô cùng bực bội. Nàng ta lườm Tuệ Tâm, âm vực cao hẳn lên.
“Thần quý nhân, ở đây người có địa vị thấp nhất là cô, cô có tư cách để chất vấn bổn cung sao?”
Tuệ Tâm còn chưa lên tiếng thì cái người hiền lành yếu đuối ngồi bên cạnh đã rụt rè nói. “Kha tỷ tỷ nói vậy không đúng rồi. Chúng ta đều là người hầu hạ hoàng thượng, nếu đã là ý của hoàng thượng thì những người như chúng ta không có quyền nghị luận. Tuy Thần quý nhân đúng là người có địa vị thấp nhất ở đây, nhưng luận về sự sủng ái, chúng ta không bằng được tỷ ấy. Hơn nữa, nếu muốn luận cấp bậc, chẳng phải ta có cùng cấp bậc với tỷ tỷ hay sao? Nếu Thần quý nhân đã không có tư cách chất vấn tỷ tỷ, vậy thì tỷ tỷ có tư cách nói ta sao?”
Kha Hướng Vi không thể phản bác, vì đúng là nàng ta đã phê phán Lâm Khả Giao trước. Nàng ta gắt gao nắm chặt tay, giận đến tím mặt, nhưng cũng chỉ có thể quay mặt đi nơi khác, im lặng mà nhịn xuống.
Tuệ Tâm nhướng mày nhìn Lâm Khả Giao, mỉm cười. Lâm Khả Giao cũng nhìn nàng, nở một nụ cười nhợt nhạt yếu đuối, mang theo vẻ thanh thuần, tinh khiết như một làn gió xuân.
Đoàn xa giá di chuyển rất chậm chạp, đi từ sáng tới tối mới ra khỏi kinh thành. Đêm đến, đoàn người dừng chân ở một thị trấn lớn bên ngoài kinh thành. Hoàng thượng, vương gia, quận chúa và các phi tần ở trong một khách điếm sang trọng nhất cùng với những cao thủ siêu việt nhất. Những người còn lại ở những khách điếm bên cạnh.
Tuệ Tâm nằm thoải mái trên giường, hai chân vắt chéo đung đưa. Nơi này tuy không được như ở hoàng cung, nhưng cũng rất thoải mái. So sánh một cách đơn giản thì hoàng cung chính là một cái khách sạn hạng siêu sang, còn nơi đây, chính là nhà, là nơi để trở về. Dù trên thực tế thì đây mới là khách điếm, còn hoàng cung chính là nhà.
Y Vân cùng những cung nữ khác ở chung một phòng, bởi vì để phòng trường hợp hoàng thượng muốn qua đêm ở phòng phi tần nào nên chỉ khi nào được gọi, cung nữ hầu hạ mới xuất hiện. Nhưng bởi vì nàng nghe nói Hứa Hằng đã tới phòng bên cạnh thăm Lâm Khả Giao ốm yếu nên an tâm ôm gối ngủ ngon. Trong lòng còn có chút thắc mắc không biết phòng ốc ở nơi này cách âm có tốt không? Liệu tới nửa đêm có thể nghe phải một số âm thanh mờ ám không nên nghe hay không?
Rốt cuộc, nàng mơ mơ màng màng chìm dần vào trong giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, nàng thức dậy thật sớm, đứng trước cửa phòng vươn tay vươn chân, tập bài thể dục buổi sáng. Trong lúc còn đang vặn vẹo thân thể thì cửa phòng bên cạnh mở ra, một nam nhân quen thuộc xuất hiện. Hắn nhìn nàng bởi vì bất ngờ mà khựng lại, mọi động tác lập tức đình trệ, giữ nguyên một tư thế khá ngộ nghĩnh. Hắn buồn cười nhìn nàng bối rối thu liễm lại mọi động tác, lắc đầu nói.
“Sao lần nào trẫm nhìn thấy ngươi cũng là một bộ dạng buồn cười như vậy?”
Tuệ Tâm phụng phịu dẩu môi, nàng làm sao biết được hắn lại luôn xuất hiện lúc nàng ngớ ngẩn nhất chứ?
“Hoàng thượng, sáng sớm an hảo.”
Hứa Hằng mỉm cười gật đầu, vỗ vỗ đầu nàng, đi lướt qua nàng trở về phòng. Trước khi hắn đi khuất, nàng còn nghe thấy hắn nói.
“Tới đây.”
Tuệ Tâm đi theo Hứa Hằng vào phòng, thầm nghĩ liệu có phải vì Lâm tần quá ốm yếu, đêm qua hắn không thể làm ăn được gì, sáng sớm lại là lúc nam nhân sung mãn nhất. Mà nàng thì lại xuất hiện ngay đúng lúc hắn đang hưng phấn nhất, nên mới kêu nàng theo hắn hay không?
Thực tế cho thấy nàng đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Lúc Hứa Hằng kêu nàng mài mực cho hắn, nàng cảm thấy xấu hổ muốn chết. Từ lúc nào mà nàng lại trở nên đen tối như vậy chứ?
Tuệ Tâm ở một bên mài mực cho Hứa Hằng luyện thư pháp, trong lòng cảm thán không thôi. Qủa là con người nho nhã, chữ viết phóng khoáng, mềm mại, lại đẹp đến như vậy.
Được một lúc, Tuệ Tâm nghiêng đầu nhìn Hứa Hằng.
“Hoàng thượng, người có đói hay không? Có muốn dùng chút điểm tâm sáng không?”
Hứa Hằng không ngẩng đầu, đáp.
“Cũng được, ngươi tới kêu trù sư làm một ít đồ ăn dâng lên đây.”
Tuệ Tâm nhanh nhảu trả lời.
“Không cần phiền phức thế, thần thiếp làm cho người ăn.”
Hứa Hằng dừng tay, nghi hoặc nhìn Tuệ Tâm, nàng cười rạng rỡ chạy đi. Khóe môi hắn nở một nụ cười ngọt ngào, cảm thấy có chút mong chờ.
Không bao lâu sau, Tuệ Tâm hồ hởi bê lên hai bát mỳ nóng hổi. Ánh mắt lấp lánh nhìn hắn, đầy vẻ chờ đợi.
Hứa Hằng nhấc đũa, gắp một gắp mỳ nếm thử.
“Rất ngon.” Hứa Hằng mỉm cười hài lòng, bát mỳ này còn vượt quá cả sự mong đợi của hắn.
“Hay quá!” Tuệ Tâm toét miệng cười sung sướng. Một người đã quen ăn sơn hào hải vị như hắn, lại cảm thấy thỏa mãn với bát mỳ bình dân của nàng, khiến nàng cảm thấy vô cùng vui vẻ. Trong lòng nàng khi ấy cũng không có ý gì khác, chỉ là có người khen ngợi thì cảm thấy vui vẻ mà thôi. Nàng không hay biết nụ cười đó lọt vào mắt Hứa Hằng, lại trở nên đẹp đẽ rạng rỡ hơn bao giờ hết.
Ăn xong bát mỳ, Tuệ Tâm mở cửa sổ đón nắng gió vào phòng, nhìn thấy ở dưới sân giữa của khách điếm có hai nam nhân đang luyện kiếm. Một người phong thái phiêu dật nho nhã, một người mạnh mẽ cương nghị, đường kiếm mạnh mẽ mà hoa mỹ, chiêu thức đơn giản mà có uy lực. Khung cảnh đẹp không sao kể xiết. Hứa Hằng đi tới bên nàng, nhìn xuống dưới sân, thấy Cố Duệ và Mạc Danh đang luyện kiếm cùng nhau. Bởi vì Mạc Danh vốn không có căn cơ võ thuật, được vào hoàng cung làm thị vệ là nhờ thái hậu, nên Tuệ Tâm đã nhờ Cố Duệ dạy võ cho Mạc Danh những lúc rảnh rỗi. Hứa Hằng hai tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, cằm tựa lên vai nàng, giọng nói trầm ấm cuốn hút vang lên.
“Sao lại ngẩn người như vậy?”
“Thần thiếp cảm thấy hai người họ múa kiếm thật đẹp. Thật muốn học theo.” Tuệ Tâm sùng bái nói.
May cho nàng là lúc ấy nàng nói rằng kiếm pháp đẹp chứ không phải khen người đẹp. Hắn vẫn còn để bụng chuyện lần trước nàng khen Cố Duệ đẹp nhưng lại chê hắn. Dù biết rằng ái phi của hắn có mắt thẩm mỹ tệ hại, nhưng hắn không thể không để bụng được.
“Thích đến vậy sao? Lần sau trẫm dạy ngươi.”
Tuệ Tâm xì một tiếng, dẩu môi nói.
“Người cũng đã từng hứa sẽ dạy thần thiếp thổi kèn lá, rốt cuộc tới giờ cũng chưa từng dạy.”
Hứa Hằng xấu hổ sờ sờ mũi, bình thường hắn luôn bận rất nhiều việc. Hắn sớm đã quăng chuyện đó ra sau đầu từ lâu. Sau này, hắn nhất định phải nhớ.
Hai người dưới sân thu kiếm, tình cờ ngước lên, thấy Hứa Hằng và Tuệ Tâm đang đứng bên song cửa, hai tay Hứa Hằng vòng qua ôm lấy Tuệ Tâm, cằm tì lên vai nàng, cảm giác vô cùng ngọt ngào. Hai người họ nhìn nhau, tủm tỉm cười. Cố Duệ hướng lên cửa sổ nói lớn.
“Hoàng huynh, sáng sớm an hảo.”
Hứa Hằng giơ tay vẫy với Cố Duệ thay cho câu trả lời.
Lúc này Tuệ Tâm mới nhớ ra mình và Hứa Hằng đang ở trong tư thế gì, vội xấu hổ trốn khỏi vòng tay hắn chạy về phòng.
Người đang ôm trong tay xấu hổ chạy mất, Hứa Hằng nhìn xuống Cố Duệ đứng ở dưới sân, lườm hắn, khiến hắn bật cười thật lớn.
Đi mất ba ngày mới tới Vân Lộ tự, hoàng đế làm nghi thức dâng hương cầu phúc, còn lập đàn tế trời, rầm rộ mất cả ngày. Sau khi nghi lễ kết thúc, Tuệ Tâm cũng cùng với các phi tần khác tới trước tượng phật, thắp một nén nhang cầu phúc. Nhưng khi cầm nén nhang thơm trên tay, nàng lại ngẩn ra mất một lúc.
“Tuệ Tâm muội muội, sao vậy?” An phi đã thắp nhang xong, quay qua nhìn thấy Tuệ Tâm bỗng nhiên ngẩn ngơ thì tò mò hỏi.
“Tuệ Tâm tỷ tỷ, sao tỷ không cầu ước rồi dâng hương đi, đột nhiên ngẩn ra vậy?” Lâm Khả Giao cũng lên tiếng.
“À, không có gì.” Nàng lắc đầu, nhắm mắt, thành tâm cầu nguyện, cầu cho mình có thể trở về thế giới hiện đại, về bên cạnh cha mẹ. Lẽ ra ngay từ đầu nàng đã phải sớm ước nguyện như thế. Vậy mà không hiểu sao trong một khắc, trí óc nàng lại chợt trống rỗng, không biết nên cầu nguyện điều gì? Tại sao, trong khoảnh khắc, nàng lại do dự?
Bên ngoài chợt vọng đến tiếng binh đao, tiếng người hò hét, tiếng Tiểu Mạnh Tử hô vang thật lớn.
“Người đâu, mau hộ giá. Bảo vệ hoàng thượng!”
Tuệ Tâm cùng bốn người kia hốt hoảng chạy ra, thấy rất nhiều hắc y nhân đang nhằm vào Hứa Hằng. Toàn bộ ngự lâm quân đang vây lấy chúng, nhưng số lượng hắc y nhân quá lớn, hơn nữa võ nghệ của chúng cũng không phải tầm thường, thật khó để trấn áp. Hứa Hằng và Cố Duệ tuy võ công cao cường, nhưng bị quá nhiều người vây lấy một lúc cũng rất khó để ứng phó.
“Mau, mau trốn vào trong, đừng để bọn chúng bắt được.” Tuệ Tâm vội vàng hô lên, đồng thời xua tay lùa bốn người kia vào trong. Tình thế hỗn loạn như thế này, tốt nhất là không nên làm vướng chân mọi người. Bọn họ đều là nữ nhân chân yếu tay mềm, nếu bị bắt làm con tin, thực sự sẽ không có cách nào chống đỡ.
Ngay giây phút ấy, Tuệ Tâm nhìn thấy ở phía đằng xa, trên một chạc cây có một tên hắc y nhân đang giương cung nhắm bắn. Nàng nhận ra đích ngắm của hắn chính là Hứa Hằng đang ở giữa đám hắc y nhân. Khi ấy, nàng không kịp suy nghĩ gì, chỉ vội hét lên.
“Hoàng thượng, cẩn thận!”
Hô xong câu đó, trong đầu cũng chẳng kịp suy nghĩ, hai chân đã vội chạy tới, đứng chắn trước mặt hắn.
Mũi tên xé gió lao đi trong không khí, nhắm thẳng về phía Tuệ Tâm đang đứng chắn trước mặt Hứa Hằng.
Máu đỏ tuôn trào, từng giọt từng giọt nhuốm đỏ y phục của nàng. Cảm giác của nàng lúc này thật vô cùng đau đớn. Nàng gục xuống, đôi môi cắn chặt.
“Tuệ Tâm!” Hứa Hằng nhìn thấy một cảnh này,vội ôm lấy thân thể của nàng, một kiếm chém chết ba hắc y nhân bên cạnh mình. Cố Duệ cùng một số ngự lâm quân võ công cao cường nhất vội đột phá vòng vây, lao đến bên bảo hộ cho Hứa Hằng.
“Hoàng thượng.” Tuệ Tâm ánh mắt mơ hồ nhìn Hứa Hằng, mỉm cười yếu ớt. Bàn tay nhỏ nhắn đưa lên, nắm lấy tay áo hắn
“Thần thiếp…đi trước. Nếu có kiếp sau…thần thiếp…nhất định sẽ đối xử với người tốt hơn.”
Nói rồi, nàng lịm đi trong tiếng kêu gào mơ hồ của hắn. “Tuệ Tâm, Tuệ Tâm!!!”
Nàng không biết tại sao bản thân lại nguyện ý đỡ thay cho hắn một mũi tên này. Chỉ là…nàng không muốn thấy hắn chết.
Bàn tay buông xuống, trái tim cũng buông theo…
Miệng cười, lòng cũng thanh thản.
Nàng đi trước, nguyện chờ hắn bên cầu Nại Hà…
Kiếp này, hắn là nam nhân duy nhất trong cuộc đời nàng.
Vậy là bộ truyện Độc sủng ái phi đã kết thúc tại đây.
Chân thành cảm ơn các bạn độc giả đã quan tâm theo dõi và đi cùng tác giả tới tận chương cuối cùng smile emoticon