"Ta muốn gặp hoàng thượng, hãy cho ta gặp hoàng thượng..."
"Đáng tiếc." Cánh cửa nội điện mở ra khiến Thanh Tuyết phải nheo mắt lại vì chói mắt. "Hoàng thượng không muốn gặp ngươi, nhưng ta lại muốn gặp ngươi đấy." Nhìn vẻ mặt kinh ngạc xen lẫn hận thù của Thanh Tuyết, Tuệ Tâm nhếch miệng cười. "Sao vậy? Không chào đón cố nhân sao?"
"Hoàng quý phi? Ngươi đến đây làm gì?" Thanh Tuyết nhìn Tuệ Tâm với vẻ địch ý, lúc ánh mắt liếc xuống đến phần bụng đã nhô cao của nàng, nàng ta càng thêm hận. "Ngươi lại mang thai rồi sao?"
Thanh Tuyết càng nghĩ càng uất ức, nếu như nàng ta không bị sảy thai, có lẽ lúc này bụng cũng đã to đến vậy rồi. Lúc đó, mọi vinh quang, mọi sủng ái đều đã thuộc về nàng ta, đâu đến lượt tiểu nhân đắc ý chứ? Tiện nhân kia lúc này lại cố ý tới đây khoe khoang, muốn lên mặt cái gì chứ?
Tuệ Tâm cố ý xoa xoa cái bụng của mình, vẻ cao ngạo nhìn Thanh Tuyết.
"Gặp hoàng thượng rồi thì sao? Ngươi sẽ làm gì?"
"Hoàng thượng rất thương ta, nếu như người gặp ta, chắc chắn người sẽ nhớ đến tình cảm trước đây giữa ta và người. Lúc đó, người nhất định sẽ đưa ta ra khỏi đây và yêu thương ta như lúc trước." Thanh Tuyết bắt đầu hồi tưởng về quãng thời gian tươi đẹp của mình. "Nếu không phải do ta bị hãm hại mất đi hài tử, thì ngày hôm nay đâu đến lượt ngươi đứng đây diễn trò chứ?"
"Yêu thương? Hài tử?" Tuệ Tâm bật cười như thể vừa nghe được một chuyện hài hước nhất vậy. "Ngươi thật sự cho rằng mình từng được sủng ái sao? Ngươi nghĩ rằng hoàng thượng thật sự yêu thích ngươi sao? Ngươi cho rằng..." Ánh mắt lạnh lẽo của Tuệ Tâm quét qua, lạnh lẽo đến độc địa. "...Mình thật sự từng mang thai sao?"
"Ngươi nói vậy là sao?" Thanh Tuyết nhíu mày, hoang mang hỏi.
"Để ta nói cho ngươi biết một bí mật." Tuệ Tâm chậm rãi nhả chữ, đôi môi vẫn gợi lên một nụ cười, một nụ cười thản nhiên, nhưng lại không khác gì một nụ cười của ác ma đến từ địa ngục. "Ngươi chưa từng nhận được ân sủng, cũng chưa từng được hoàng thượng yêu thương, Càng không có chuyện từng mang long thai. Tất cả, chỉ là một màn kịch mà ta và hoàng thượng dựng lên để lừa ngươi vào tròng."
Ngươi đã từng thực sự mang long thai sao? Đã từng thực sự cảm nhận được nỗi đau đớn tột cùng khi mất con sao? Cái khiến ngươi đau lòng, là ngôi vị mà ngươi tưởng rằng mình đang có, là tương lai xán lạn rộng mở mà ngươi hy vọng, là hoàng ân sủng ái mà ngươi nghĩ là thực lòng. Trong hoàng cung này, nào ai có thực sự biết được cảm giác mất đi ruột thịt máu mủ này?
"Ngươi nói láo, ngươi lừa ta!" Vẻ mặt Thanh Tuyết vô cùng hoang mang, đôi mắt đã rơm rớm nước.
"Ta lừa ngươi? Đúng, đó là trước khi ngươi bị tống vào đây. Còn bây giờ, ngươi có gì đáng để cho ta lừa?" Tuệ Tâm cười nhạt.
"Hoàng thượng nói người rất thích dáng vẻ nhu thuận, hiểu chuyện của ta." Thanh Tuyết nghênh mặt nói, nhưng dáng vẻ rõ ràng là có chút lay động.
Tuệ Tâm khẽ lắc đầu cười. Ngu ngốc!
"Hoàng cung này thiếu người nhu thuận hiểu chuyện sao? Thiếu người gia thế hiển hách sao? Thiếu người xinh đẹp lay động lòng người sao? Thiếu người tài hoa ưu tú sao? Nếu như không phải ngươi là cung nữ thân tín bên cạnh Kha thị, hoàng thượng sẽ để mắt tới ngươi sao? Cái mà chúng ta cần chính là một nhân chứng, một người có thể vạch mặt mưu đồ hãm hại hoàng tự của Kha thị. Và ngươi, chính là con cờ tốt nhất để khiến ta và hoàng thượng chiến thắng ván cờ này."
"Ngươi nói láo, ngươi nói láo! Tiện nhân!" Thanh Tuyết nước mắt dâng trào, thét lên, nhặt lấy một mảnh sành vỡ điên cuồng lao về phía Tuệ Tâm.
Đương nhiên là ý muốn của nàng ta không thể thực hiện được. Ngay khi vừa mới lao tới, Thanh Tuyết đã bị thị vệ của Tuệ Tâm một cước đạp ngã xuống đất, sau đó liền túm tay nàng ta bẻ quặt ra sau rồi đạp thêm một cước khiến nàng ta quỳ xuống đất.
Tuệ Tâm bước tới gần, dùng một tay bóp chặt cằm cô ta nâng lên đối diện với mình, nhếch miệng.
"Ngày hôm nay, ta cố tình tới đây là để cảm ơn ngươi, cảm ơn sự ngu ngốc của ngươi đã giúp ta vạch tội Kha thị, báo thù cho đứa con còn chưa kịp chào đời của ta."
"Tiện nhân!" Thanh Tuyết phun nước miếng vào mặt Tuệ Tâm, buông lời chửi rủa. "Ngươi lợi dụng ta, hãm hại ta, ngươi chết cũng không được yên đâu, ngươi nhất định sẽ bị quả báo!" Thanh Tuyết hai mắt long sòng sọc, đỏ ngầu, vẻ mặt như quỷ dữ muốn ăn tươi nuốt sống Tuệ Tâm.
Tuệ Tâm điềm nhiên dùng khăn tay lau nước miếng dính trên mặt mình, khinh mạn nói. "Qủa báo? Bổn cung không biết mình có bị quả báo hay không, nhưng ngươi và Kha thị, chắc chắn là đã nhận quả báo của mình rồi."
Tuệ Tâm xoay người bỏ đi, lúc đó sau lưng liền vang đến tiếng cười điên dại. Tuệ Tâm nhíu mày quay đầu, Thanh Tuyết đang cười, cười thực vui vẻ, cười như thể đã phát điên, ánh mắt như con thú hoang đang khóa chặt lấy nàng.
"Ha ha ha...ha ha ha ha...Ta bị quả báo thì sao chứ? Con của ngươi chết rồi, nó là bị ngươi hại chết." Thanh Tuyết cay độc cười, vẻ hả hê hiển hiện rõ trên nét mặt. "Đứa nhỏ đó chết không phải do chúng ta hại, chính ngươi mới là kẻ đã giết chết nó, ngươi chính là nguyên nhân khiến nó phải chết. Ngươi nghe rõ chưa? Tất cả là do ngươi!!!"
Chát!
Gương mặt Thanh Tuyết hiện lên năm dấu tay đỏ ửng, cái tát mạnh đến mức khiến khóe miệng Thanh Tuyết rỉ máu, nhưng nàng ta dường như không thấy đau, nhìn Tuệ Tâm cười khoái trá.
Tuệ Tâm tức giận đến mức gương mặt cũng trở nên vặn vẹo, hai mắt đỏ ngầu. Nàng vẫn luôn tự trách bản thân mình không giữ được hài tử, không bảo vệ được đứa con của mình. Bởi bản thân nàng xuyên không đến đây, trên thực tế vốn dĩ là một người đã chết rồi, hơn nữa đối với nàng, nàng thà là để bản thân bị đau còn hơn là người khác đau vì nàng. Thế nên câu nói ấy không khác gì một con dao găm đâm vào tim nàng, là câu nói ác độc nhất.
Tuệ Tâm siết cằm Thanh Tuyết thật mạnh, ánh mắt trừng trừng nhìn vào nàng ta.
"Ngươi muốn chết đến thế sao? Bổn cung sẽ giúp ngươi toại nguyện."
Thanh Tuyết vẫn cười, càng cười càng điên dại, điều đó càng khiến lửa hận của Tuệ Tâm dâng lên. Nàng đẩy ngã Thanh Tuyết, hét lên.
"Người đâu, vả miệng ả cho bổn cung."
Dứt lời, một thái giám đi tới, vả liên tiếp vào miệng Thanh Tuyết.
Yên Chi nhìn tình cảnh hỗn loạn trước mắt, cảm thấy chủ tử của mình đang mất kiểm soát, vội quỳ xuống trước mặt Tuệ Tâm.
"Nương nương, nơi này chướng khí trùng trùng, khẩn cầu người mau trở về Thanh Y các đi ạ. Tội của Thanh Tuyết đáng muôn chết, dù có giết chết ả một nghìn lần cũng không hết tội của ả, nhưng xin người đừng vì những lời xằng bậy của ả mà lửa giận công tâm, càng không đáng đứng đây làm bẩn tai bẩn mắt của nương nương."
Tuệ Tâm nắm chặt nắm đấm, mắt nhắm nghiền, cố kìm nén lửa giận.
"Dừng tay." Nàng mở mắt, nghiến răng nói. "Để cho ả tự sinh tự diệt đi. Trở về Thanh Y các."
Thanh Tuyết lúc này đã bị tát đến hai má sưng đỏ, miệng phun ra một ngụm máu. Cô ta vẫn cười, miệng lẩm bẩm nói điều gì đó không ai nghe rõ.
Tuệ Tâm rời khỏi lãnh cung chưa được bao xa, một thị vệ liền chạy tới thông truyền.
"Khởi bẩm nương nương, người trong lãnh cung kia đã chết rồi."
"Tại sao chết?" Tuệ Tâm vẻ mặt không chút sắc thái, lạnh nhạt hỏi.
"Bẩm, là cắn lưỡi tự vẫn."
"Hừ!" Tuệ Tâm hừ khẽ. "Qúa dễ dàng cho ả ta rồi."
Nắm đấm của Tuệ Tâm lúc này mới buông lỏng một chút, nàng bần thần nhìn lên trời tuyết trắng xóa, im lặng.
"Chủ tử, ngoài này gió lạnh, người mau trở về đi." Yên Chi ngập ngừng một chút. "Đừng vì những lời nói bậy của ả mà để tâm."
Tuệ Tâm không trả lời, khẽ giơ tay phải lên, nhìn vào bàn tay đỏ ửng của mình như một người mất hồn. Yên Chi nhìn qua, thấy lòng bàn tay nàng có dính chút máu, chắc là do ban nãy bị máu của Thanh Tuyết dính vào. Yên Chi rút khăn tay giắt bên hông ra, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay lạnh ngắt của Tuệ Tâm, tỉ mỉ lau đi vết máu, trong lòng gợi lên một cảm giác đau lòng.
"Ta đã từng không màng đến ân sủng, cũng chưa từng muốn bị cuốn vào những tranh đấu chốn hậu cung." Tuệ Tâm khẽ nói, giọng nói mang theo chút thanh âm nghẹn ngào, chứa đầy cảm giác thê lương. "Rốt cục, vẫn là không thể tránh khỏi.
Ngay đến bản thân cũng đã thay đổi rồi.
Trên đường trở về, Tuệ Tâm cứ như người mất hồn. Dù bản thân biết rõ Thanh Tuyết nói vậy chỉ là để khiến nàng đau lòng tự trách, nhưng lúc này nàng không còn đủ lí trí để kiểm soát tình cảm của mình nữa. Nếu như nàng chưa từng nhận được ân sủng, nếu như nàng chưa từng mang thai, nếu như nàng vẫn mãi chỉ là một Mỹ tài nhân vô danh tiểu tốt của Thanh Y các, sống một cuộc sống tự do tự tại, vậy thì...có phải đứa nhỏ sẽ không vì nàng mà oan mạng không? Vốn dĩ là đến dạy cho cô ta một bài học, vậy mà lại để chính mình thua mất rồi.
Nước mắt nóng hổi vòng quanh khóe mắt, nàng khịt mũi, nén lại những giọt nước mắt đang chực trào.
Lúc đi ngang qua Vọng Nguyệt đình, một bóng hình nam nhân lập tức thu hút ánh mắt của Tuệ Tâm. Nam nhân đó mặc một thân cẩm bào, khoác bên ngoài áo khoác lông chồn xám, gương mặt cương nghị, mày rậm mắt sâu, trong vẻ phóng khoáng tự tại thường thấy dường như nhuốm chút ưu tư. Người kia quay đầu nhìn thấy nàng, liền ôm quyền hành lễ, nở một nụ cười ôn nhu thanh thuần như thường lệ.
"Hoàng quý phi nương nương."
Tuệ Tâm cũng gật đầu đáp lễ. "Vương gia."
"Chẳng phải hoàng huynh vẫn luôn không cho nương nương rời khỏi Thanh Y các sao? Hôm nay gió lạnh đường trơn, nương nương sao lại ra đây vậy? Ngoài này gió độc, nếu nương nương và long thai xảy ra chuyện gì, hoàng huynh nhất định sẽ đau lòng." Cố Duệ cười nói.
Tuệ Tâm ảm đạm cười, nhắc đến long thai, lòng nàng lại thêm đau.
Cố Duệ nhìn vẻ mặt của Tuệ Tâm, lại liếc nhìn về phía xa. "Nhìn theo hướng của nương nương vừa đi tới, hình như là mới từ lãnh cung đi ra."
Tuệ Tâm không phủ nhận, nhưng cũng chẳng thừa nhận.
"Bổn vương có nghe qua, Kha thị trên đường đi lưu đày đã không giữ được mạng rồi."
"Cũng không còn sớm nữa, bổn cung phải trở về Thanh Y các rồi, không dám làm phiền vương gia thưởng ngoạn nữa." Tuệ Tâm miễn cưỡng nở một nụ cười với Cố Duệ, không cần chờ phản ứng của hắn liền quay người bỏ đi.
"Nương nương có biết..." Cố Duệ đột nhiên lên tiếng "...bổn vương và hoàng huynh không phải là nhi tử duy nhất của thái hậu?"
Tuệ Tâm dừng bước, quay đầu. "Vương gia nói vậy là có ý gì?"
"Lẽ ra bổn vương và hoàng thượng đã có thêm một vị hoàng huynh." Cố Duệ phóng khoáng phẩy chiết phiến trên tay, thản nhiên nói.
Tuệ Tâm nhíu mày.
"Trước kia, khi chưa được tiên đế sủng ái, mẫu hậu chỉ là một thường tại, vì may mắn mà mang được long thai chỉ sau một đêm ân sủng. Thế nhưng...long thai còn chưa được ba tháng đã không thể giữ được nữa rồi."
Tuệ Tâm như thể nghe người khác nhắc đến chuyện của chính mình, đau xót hỏi. "Chuyện gì đã xảy ra? Là bị ám hại sao?"
"Đúng vậy, là bị đầu độc." Chuyện xảy ra quá lâu, lại không phải chuyện của mình, vậy nên Cố Duệ trả lời với vẻ vô cùng thản nhiên. "Chính là bị Hiếu Nghi Thuần hoàng hậu hãm hại. Cho dù là như vậy thì sao chứ? Cũng chỉ là một thường tại nhỏ bé thôi, chẳng thể vì hài tử của mình mà đòi lại công đạo. Sau chuyện đó, mẫu hậu trong lòng nguội lạnh, đã đau thương rất lâu."
"Tại sao...vương gia lại nói cho bổn cung biết chuyện này?" Tuệ Tâm nghi hoặc nói.
"Không vì gì cả." Cố Duệ cười xòa. "Bổn vương chỉ là nhàm chán nên nói vu vơ vậy thôi."
Tuệ Tâm không phải kẻ ngốc, nàng hiểu rằng Cố Duệ đang muốn an ủi mình. Cho dù nàng có được sủng hạnh hay không, có mang long thai hay không, có thân phận như thế nào, tất thảy đều không quan trọng. Một khi đã bước chân vào chốn cung cấm này, dù nàng muốn sống một cuộc sống bình yên cũng là điều không thể. Một là trèo cao đến nơi không ai có thể kéo nàng xuống, hai là đứng ở dưới thấp để người khác tùy ý dẫm đạp. Đối với những kẻ có dã tâm, dù nàng làm thế nào cũng khó có thể tránh khỏi. Hài tử mất, không phải lỗi của nàng, lỗi là ở những kẻ âm ngoan độc địa kia.
"Ta luôn cảm thấy..." Tuệ Tâm nghiêng đầu nhìn Cố Duệ. "...vương gia vốn dĩ không phải là kẻ ngốc như người ta vẫn đồn. Trái lại, người là người rất thông minh." Nếu như đem so sánh với Hứa Hằng, thì có thể nói là một chín một mười.
"Nương nương cảm thấy hoàng huynh có phải là một vị minh quân không?" Cố Duệ không trực tiếp trả lời câu nói của Tuệ Tâm, mà lại trả lời nàng bằng một câu hỏi.
"Đương nhiên là phải."
"Vậy thì được rồi." Cố Duệ chắp tay sau lưng, tiêu sái nói. "Bổn vương có thông minh hay không, vốn dĩ không hề quan trọng. Hoàng huynh chính là thiên tử, chỉ cần huynh ấy thông minh là được rồi. Nếu bổn vương vừa thông tuệ, lại vừa cầm quân sa trường, trong mắt người khác thì chính là sẽ trở thành mối đe dọa đến ngai vàng của hoàng huynh. Ngược lại, nếu bổn vương có thể cầm quân, nhưng lại không thể trị quốc, vậy chẳng phải sẽ tốt lắm sao? Bổn vương vừa có thể là cánh tay phải đắc lực của hoàng huynh, vừa có thể sống một cuộc sống tự do tự tại như ý mình muốn. Cuộc sống của bổn vương chính là thứ mà hoàng huynh không thể có được. Trên vai huynh ấy, có quá nhiều gánh nặng. Về điểm này, bổn vương không thể phủ nhận rằng mình đã có phần ích kỷ."
"Nói cũng phải." Tuệ Tâm gật gù. "Thế nhưng vẫn sẽ có những việc người không thể tự quyết định được. Ví như...chuyện chung thân đại sự."
Từ việc hôm trước, nàng có thể dễ dàng nhận ra hắn không muốn hòa thân với Chuẩn Cáp Nhĩ bộ.
"Nương nương hiểu nhầm rồi." Cố Duệ lắc đầu. "Nếu như bổn vương nhất quyết không đồng ý, hoàng huynh nhất định cũng sẽ không ép buộc ta. Chỉ là nếu như ta làm vậy sẽ làm khó cho hoàng huynh, cũng sẽ không phải một điều tốt cho Hiên Viên quốc. Trước nay tuy Chuẩn Cáp Nhĩ bộ không công khai ra mặt chống đối, nhưng cũng là ngấm ngầm muốn gây chiến, nay họ muốn buông đao làm hòa, là cơ hội ngàn năm có một. Chỉ cần một mình ta chịu thiệt mà có thể giúp con dân Hiên Viên quốc tránh khỏi cảnh đao thương loạn lạc, vậy thì sao ta có thể ích kỷ chứ? Hơn nữa bổn vương là người xấu xí, trở thành phi tử của bổn vương, trái lại lại là sự thiệt thòi cho công chúa của Chuẩn Cáp Nhĩ bộ."
Cố Duệ nhìn Tuệ Tâm, khẽ thở dài. "Có lẽ nương nương luôn cho rằng không thể tự quyết định vận mệnh của mình chính là điều vô cùng đau khổ, nhưng nương nương không biết rằng, hoàng huynh tuy đứng ở ngôi vị cao nhất, nhưng có nhiều việc cũng là thân bất do kỉ. Sủng ái ai, lạnh nhạt với ai, lập ai làm hoàng hậu, không phải là điều có thể quyết định dễ dàng. Trong hoàng cung này, chỉ có duy nhất nương nương là ngoại lệ nhận được sủng ái vô biên của hoàng huynh mà thôi."
Tuệ Tâm im lặng, quả thực, nàng tuy thấu hiểu Hứa Hằng, nhưng vẫn có những chuyện nàng không thể thấu hiểu hết.
"Chỉ là...bổn vương đã từng hứa với nàng ấy rằng sẽ không lập thê tử, nay chỉ đành thất hứa với nàng ấy mà thôi." Cố Duệ đưa tay hứng một bông tuyết rơi trên tay, dùng hai ngón tay miết nhẹ khiến bông tuyết tan chảy. Hắn nhớ đến lần đầu tiên gặp nàng, chính là tại chỗ này, vào ngày tuyết rơi đầu mùa như hôm nay.
"Nàng ấy? Là người mà vương gia rất yêu sao?" Tuệ Tâm tò mò hỏi.
"Đúng vậy, tám năm trước, bổn vương từng rất yêu một người con gái. Chỉ có điều...nàng ấy vì mắc dịch bênh mà không qua khỏi, đã qua đời rồi." Trong đáy mắt Cố Duệ hiện lên một tia đau đớn ảm đạm. Một Cố Duệ luôn cười đến vân đạm phong khinh, lần đầu tiên lại bày ra vẻ mặt man mác đau thương như vậy, chỉ cần nhìn vào ánh mắt của hắn cũng biết, hắn yêu nữ nhân đó đến thế nào. "Sau khi nàng ấy mất, bổn vương đã tự hứa với lòng rằng sẽ không lập thê, vậy mà..."
"Mong vương gia bớt buồn thương." Tuệ Tâm chỉ có thể an ủi hắn một câu như vậy.
Lúc này, một tiểu thái giám của Thanh Y các hớt hải chạy tới, vội bẩm báo.
"Khởi bẩm nương nương, hoàng thượng bãi triều liền tới Thanh Y các, Y Vân tỷ tỷ sai nô tài tới đây báo tin, xin nương nương hãy mau chóng trở về."
"Được, ta về ngay đây." Tuệ Tâm gật đầu, quay qua cúi đầu với Cố Duệ. "Bổn cung phải trở về Thanh Y các, không dám làm phiền vương gia nữa."
"Cung tiễn nương nương di giá hồi cung." Cố Duệ chắp hai tay chào nàng.
Tuệ Tâm vội vã trở về, Cố Duệ vẫn đứng bên Vọng Nguyệt đình, ánh mắt nhìn về xa xăm, miệng khẽ lẩm bẩm.
"Tố nhi, kiếp này, ta đành có lỗi với nàng."