“Đưa Thần Tần trở về cung, gọi thái y tới bắt mạch, đừng để Thần tần bị lạnh sinh bệnh.”
Y Vân theo lệnh, vội vội vàng vàng lôi kéo Tuệ Tâm rời khỏi Ngự Hoa viên. Trước khi rời đi, nàng còn ngây ngốc nhìn lại, thấy thái y đang hớt hải chạy đến, một số người thì đang nhìn theo nàng với ánh mắt vô cùng…khó tả.
Tại tẩm điện của Thanh Y các, Tuệ Tâm quấn trên mình một lớp chăn dày, hai tay ôm chén trà hoa cúc nóng hổi, ngồi thu lu như một cái kén tằm.
“Nương nương, sao người lại có thể hồ đồ như vậy được chứ? Trước mặt Hoàng Thượng cùng bao nhiêu người lại có thể cùng vương gia môi kề môi như vậy. Tiếp xúc thân mật với vương gia ở dưới nước đã là điều khó chấp nhận được lắm rồi. Nương nương không biết rằng hậu quả của nó sẽ lớn đến thế nào sao?” Y Vân cùng Yên Chi không kìm được lên tiếng giáo huấn Tuệ Tâm.
“Hai em không bị rơi xuống nước mà não cũng bị úng thủy được sao? Y Vân, lúc đó em cũng có ở đó, cũng hiểu rõ tình hình lúc ấy nghiêm trọng đến thế nào mà? Nếu ta không làm như thế, vương gia sẽ chết đấy.” Tuệ Tâm có phần bực bội nói. Nàng có lòng tốt cứu người, vậy mà lại làm như nàng đã làm chuyện kinh thiên động địa gì vậy.
“Nhưng mà sao người lại phải hôn vương gia cơ chứ?” Y Vân vẫn không thôi càm ràm.
“Cái đó không gọi là hôn.” Tuệ Tâm điên đầu giải thích. “Cái đó gọi là hô hấp nhân tạo, người ta dùng cách đó để cấp cứu cho người bị đuối nước.”
“Nô tì chưa từng nghe đến cái gì gọi là hô hấp nhân tạo cả.” Y Vân thở dài. “Nô tì chỉ biết là có thể nương nương sẽ gặp phải rắc rồi lớn sau chuyện này thôi.””
“Chuyện gì đến sẽ đến. Là phúc thì không phải là họa, là họa thì muốn tránh cũng không tránh được.” Tuệ Tâm phẩy tay nói.
“Nương nương, Lý thái y đã tới.” Tiểu Trác Tử từ bên ngoài tiến vào, cung kính nói.
“Mời Lý thái y vào.” Tuệ Tâm nhàn nhạt trả lời. Thực chất thì nàng cũng đâu có sao đâu cơ chứ? Chẳng qua vì người ở thời đại này, nhất là người trong hoàng cung, ai nấy cũng đều có vẻ như vô cùng yếu ớt. Đụng chuyện gì cũng phải mời thái y tới chẩn mạch. Thậm chí dù không có chuyện gì cũng phải mời tới để bắt mạch bình an.
Lý Dịch Chi tiến vào, phủ lên cổ tay nàng một chiếc khăn tay lụa mỏng, chuyên tâm bắt mạch. Sau khi chẩn mạch xong, hắn cất đồ nghề vào tráp thuốc, kính cẩn nói.
“Thân thể nương nương không có gì đáng ngại cả. Vi thần sẽ kê một số đơn thuốc để bồi bổ cơ thể. Nương nương chỉ cần uống đúng giờ là được.”
“Khỏi đi.” Tuệ Tâm phẩy tay, tỏ vẻ chán ghét. “Nếu không có gì đáng ngại thì đừng bắt ta phải uống thuốc. Tiểu Trác Tử, có nghe ngóng được gì hay không?”
“Nương nương.” Tiểu Trác Tử nói nhỏ. “Theo những gì thần thám thính được thì có vẻ như vương gia đã bị ai đó tấn công?”
“Tấn công?” Tuệ Tâm chau mày.
“Khi vương gia đi qua hồ sen, có người đã phóng ám khí về phía ngài ấy. Tuy rằng tránh được ám khí là một điều quá dễ dàng, nhưng ngài ấy lại không ngờ rằng chỗ thảm cỏ đã bị ai đó đổ dầu lên.”
“Thế nên ngài ấy mới bị ngã xuống hồ sen?” Tuệ Tâm trầm ngâm suy nghĩ, cảm thấy chuyện này thật sự không hề ổn chút nào. Nàng thật sự không nghĩ ra có kẻ nào lại muốn nhắm vào Cố Duệ. Hắn là một vị vương gia tiêu dao tự tại, không tham gia triều chính, không bàn chuyện hậu cung, vậy thì có ai lại muốn nhắm vào hắn được cơ chứ?
“Nương nương, như vậy có lẽ nào có người cố tình muốn nhắm vào nương nương?” Y Vân lo lắng nói.
“Khó có khả năng.” Tuệ Tâm lập tức bác bỏ. “Nếu là nhắm vào ta thì là vì mục đích gì? Không ai biết ta biết bơi, cũng không ai có thể dám chắc hoàn toàn rằng ta sẽ xuất hiện lúc vương gia rơi xuống nước. Nếu là nhắm vào ta, thì chẳng phải quá mang tính may rủi sao? Hơn nữa, việc vương gia bị rơi xuống nước, vốn dĩ không gây ảnh hưởng gì đến ta, vậy thì sao có thể nói là muốn nhắm vào ta được.”
“Dù là nhắm vào ai đi chăng nữa thì thiết nghĩ từ nay nương nương cũng nên cẩn trọng hơn.” Lý Dịch Chi đột nhiên lên tiếng. “Hiện giờ nương nương đang là sủng phi của Hoàng Thượng, đương nhiên trở thành mục tiêu hãm hại của các nương nương khác trong hậu cung. Nếu chẳng may trúng phải cạm bẫy, nhẹ thì bị thất sủng, nặng thì có thể mất mạng như chơi.”
“Ta biết rồi.” Tuệ Tâm gật đầu, uống hết chén trà nóng trên tay, im lặng không nói tiếp.
Buổi tối, Tuệ Tâm tưởng rằng Hứa Hằng sẽ không tới Thanh Y các nên đã đi nghỉ từ sớm. Khi nàng đang trong giấc ngủ say thì bỗng cảm thấy cơ thể như bị đè nặng, sau đó, một đôi môi quen thuộc áp chặt lên môi nàng, chiếc lưỡi ướt át cạy mở miệng nàng, chui vào trong khoang miệng, quấn lấy lưỡi nàng. Nàng mơ mơ màng màng mở mắt, phát hiện ra Hứa Hằng đang hôn mình. Một nụ hôn sâu mạnh mẽ, dường như chứa đựng cả sự phẫn nộ. Tuệ Tâm ú ú ớ ớ đáp lại nụ hôn của Hứa Hằng một cách vụng về trong cơn mơ ngủ. Nàng có là đồ ngốc cũng phát hiện ra hắn đang tức giận.
Sau khi gặm cắn đôi môi của nàng đã đời, Hứa Hằng mới chịu buông nàng ra, gục đầu vào hõm vai của nàng, im lặng. Một sự im lặng đến đáng sợ.
Tuệ Tâm vòng tay ôm lấy bờ vai rộng lớn của Hứa Hằng, chờ hắn lên tiếng.
“Nàng không có điều gì muốn nói với trẫm sao?” Hứa Hằng im lặng thật lâu, cuối cùng không nhịn nổi mà lên tiếng.
“Thiếp chính là đang chờ nghe người trách móc thiếp.” Tuệ Tâm cười khẽ.
Hứa Hằng ngẩng đầu lên nhìn nàng, ánh mắt hắn thâm trầm, có chút trách móc, lại có phần không đành lòng.
“Thái y nói, nhờ được cung cấp dưỡng khí kịp thời, Cố Duệ mới có thể sống nổi. Nàng làm tất cả mọi chuyện, bất chấp việc tính mạng của mình bị nguy hiểm, cũng bất chấp việc thanh danh của mình bị bôi nhọ, thì sao trẫm có thể trách nàng?” Hứa Hằng cúi thấp đầu, để đôi môi mình chạm vào đôi môi nàng, thật khẽ. “Nhưng, khi nhìn thấy nàng làm như vậy, trong lòng trẫm vẫn vô cùng khó chịu.”
“Thiếp biết.” Tuệ Tâm cám thấy trong lòng có chút ngọt ngào, cũng cảm thấy vô cùng hoan hỉ. “Dù là vạn bất đắc dĩ, nhưng thần thiếp cũng cảm thấy có lỗi với người.”
Hứa Hằng lật người, nằm xuống bên cạnh Tuệ Tâm, để nàng gối đầu lên tay mình.
“Cố Duệ nói rằng có người cố tình phóng ám khí về phía đệ ấy, cũng nói rằng trên thảm cỏ có đổ dầu. Là loại dầu quế thơm dùng để chải đầu, chỉ các phi tần trong hậu cung mới dùng. Tuy nhiên, sự việc lần này cũng chỉ có thể dùng một từ “sự cố” để kết luận.” Hứa Hằng vuốt ve một lọn tóc nhỏ của nàng, không vui nói. “Không thể giúp nàng lấy lại thanh danh. Nàng có cảm thấy ủy khuất hay không?”
Tuệ Tâm vùi đầu vào ngực hắn, bờ vai mảnh dẻ khẽ lay động, càng lúc lại càng mãnh liệt. Sau đó, nàng ngước lên nhìn hắn, đôi mắt vương chút nước long lanh, hẳn là đã cười đến mức muốn chảy nước mắt.
“Hoàng Thượng, thần thiếp không hề biết rằng mình lại có thanh danh để được khôi phục nữa đấy. Người quên rồi sao? Thần thiếp chính là xú nữ điêu ngoa nổi danh khắp kinh thành. Không chỉ vậy còn là người không có tài, cũng chẳng có đức, từ trên xuống dưới, hoàn toàn không còn chỗ để bị bôi đen nữa. Thần thiếp cũng nào có bận tâm miệng lưỡi thiên hạ. Bởi thần thiếp…” Tuệ Tâm ôm eo Hứa Hằng thật chặt, vùi đầu vào ngực hắn. “…đã có được điều tốt đẹp nhất trên thế gian rồi.”
Hứa Hằng ngẩn người một lúc rồi bật cười sảng khoái. Hắn ôm nàng thật vui vẻ, ôm thật chặt. Tuệ Tâm cũng rất thoải mái dựa vào ngực hắn. Lúc này, đôi mắt nàng dần từ vui vẻ trở nên lạnh lẽo. Thật ra, nàng vốn dĩ rất quan tâm. Người không có thanh danh là Lưu Tuệ Tâm, không phải nàng. Từ khi xuyên không đến thế giới này, nàng đã luôn cố gắng cải thiện bản thân, khiến cho mọi người hoàn toàn quên đi trước đây Lưu Tuệ Tâm là người như thế nào. Ai dám phá hoại thanh danh của nàng, nàng nhất định sẽ không tha cho kẻ đó.
Lúc này không thể làm gì, vậy thì nàng sẽ ghim lại, sau này trả đủ cả vốn lẫn lãi.
Chuyện ồn ào rốt cuộc cũng qua đi, bởi vì Hứa Hằng đã ra lệnh cấm không cho phép ai buông lời xằng bậy về chuyện của Cố Duệ và Tuệ Tâm. Thế nên, dù là bất cứ ai cũng không dám nhắc đến sự cố ngày hôm đó nữa.
Tuy nhiên, Tuệ Tâm không ngờ rằng việc Cố Duệ ngã xuống nước ngày hôm đó chỉ là bước đầu tiên trong một kế hoạch nhằm hãm hại nàng.
Vì tiết trời dần nóng hơn, nên Tuệ Tâm thường xuyên tới đình Vọng Nguyệt hóng gió. Một hôm, khi tới đình Vọng Nguyệt, nàng thấy trong phòng ngập tràn một loại hương thơm thanh mát nhẹ nhàng. Nàng khoan khoái hít vào một hơi, quay đầu hỏi Y Vân.
“Đây là mùi hương của hoa gì vậy nhỉ?”
Y Vân hít vào một hơi dài, nghĩ mãi cũng không ra.
“Nô tì cũng không rõ nữa.”
Tuệ Tâm nghiêng đầu, chớp chớp mắt suy nghĩ một chút, rốt cuộc nhún vai, cũng chẳng thèm bận tâm nữa.
Những ngày sau đó, mỗi lần tới đình Vọng Nguyệt, Tuệ Tâm đều ngửi thấy hương thơm này. Y Vân liền gúp nàng đi tìm hiểu, mới biết rằng đó là hoa Tử Yên, mới được trồng bên cạnh đình Vọng Nguyệt. Tuệ Tâm tò mò nhìn xem, thấy đó là một loài hoa nhìn rất lạ mắt, cũng rất đẹp, cánh hoa mềm mỏng như cánh bướm màu tím nhạt. Bởi vì rất yêu thích loài hoa này, nên nàng cũng thường xuyên lui tới Vọng Nguyệt đình hơn.
Sau một thời gian dài không dám lui tới hoàng cung, rốt cuộc một ngày kia, Bình Nam vương gia Cố Duệ cũng buồn chán tới tìm hoàng huynh của mình đối ẩm. Khi đi ngang qua Hải Đường cung, hắn va phải một tiểu thái giám. Tiểu thái giám kia lập tức quỳ xuống, rối rít xin tha tội. Cố Duệ rất rộng lượng phẩy tay miễn lễ cho hắn.
Đi thêm một đoạn khác, lại có một thái giám khác đi tới, kính cẩn cúi đầu hành lễ với hắn.
“Vương gia, nương nương của nô tài muốn gặp mặt người, liệu người có thể bớt chút thời gian hay không?”
Cố Duệ nhíu mày. “Nương nương của ngươi?”
“Chính là Thần tần nương nương. Vì chuyện vương gia bị ngã xuống nước lần trước nên nương nương có chuyện muốn nói với ngài.”
Cố Duệ vỗ chiết phiến lên đầu, như thể bừng tỉnh.
“Phải rồi, lần ấy ta vẫn chưa nói lời cảm tạ với nương nương, thật là quá sơ suất rồi. Ta sẽ lập tức tới Thanh Y các ngay.”
“Nương nương của chúng thần hiện tại đang ở đình Vọng Nguyệt hóng gió.”
Cố Duệ nghe nói vậy, không chút nghi ngờ, liền đi tới đình Vọng Nguyệt, không để ý tới nụ cười hiểm độc vừa nở trên môi thái giám kia.
Khi Cố Duệ tới nơi, chỉ có mình Tuệ Tâm ở đó. Hắn có chút ngạc nhiên khi thấy nàng không có người theo hầu, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều. Hắn chắp hai tay thành quyền, có phần kính cẩn.
“Thần tần nương nương.”
Tuệ Tâm quay đầu, ngạc nhiên khi thấy Cố Duệ. Nàng đứng bật dậy, chớp mắt nhìn hắn.
“Vương gia?”
“Lần trước bổn vương bị rơi xuống nước, chính là nhờ có nương nương cứu giúp. Vậy mà bổn vương lại chưa có dịp nói lời cảm tạ. Thật sự bổn vương rất biết ơn nương nương.”
“Đó là chuyện mà Tuệ Tâm cần phải làm thôi. Vương gia đâu cần khách khí như vậy chứ.” Tuệ Tâm xua xua tay nói.
“Phải rồi, nương nương tìm bổn vương là có chuyện gì muốn nói?”
“Ta? Tìm vương gia?” Tuệ Tâm chỉ tay vào mình, ngạc nhiên hỏi?
“Chẳng phải nương nương tìm ta có chuyện muốn nói sao?” Lần này đến lượt Cố Duệ kinh ngạc.
Cả Tuệ Tâm và Cố Duệ đều lập tức cảm thấy không ổn. Tuệ Tâm nhấc váy, vội vàng muốn rời khỏi đình Vọng Nguyệt, nhưng hai chân cảm thấy mềm nhũn, tê dại. Mà điều không hay là Cố Duệ cũng có cảm giác y hệt như vậy. Tuy nhiên, chuyện tồi tệ không dừng lại ở đó, bởi vì Tuệ Tâm bắt đầu cảm thấy cơ thể mình nóng lên một cách kì lạ. Trong cơ thể nàng cảm thấy vô cùng nhộn nhạo khó chịu. Giống như…giống như bị ai đó hạ xuân dược. Hơn nữa, loại xuân dược này lại có dược lực rất mạnh, tác dụng cũng rất nhanh. Tuệ Tâm bắt đầu cảm thấy mắt mình hoa lên, cơ thể nóng bừng khó kiềm chế. Lúc này, cả nàng và Cố Duệ đều đã bị mất hết lí trí, chỉ còn lại khao khát xác thịt. Nàng đưa tay, cởi áo ngoài, rồi cởi tới thắt lưng. Mà ở phía đối diện, Cố Duệ cũng đang làm một hành động y như vậy.
Mặt khác, ở Ngọc Lộ cung lúc này. Quách Liễu cùng rất nhiều cung phi khác đứng đầy trong nội điện. Trên tràng kỷ khắc hoa là Phương Ngọc thái hậu đang nửa nằm nửa ngồi, nét mặt phức tạp.
“Ngươi nói…Thần tần cùng vương gia có tư tình sao?”
“Bẩm thái hậu, thần thiếp không dám có nửa lời gian dối. Đây là loại chuyện không thể chấp nhận được, nên thần thiếp mới mạo muội cùng các tỉ muội đến đây tìm người, mong người chủ trì công đạo. Tuyệt đối không thể để loại chuyện dơ bẩn này xảy ra trong hậu cung được.” Quách Liễu khẳng định.
“Thái hậu, chuyện này thật sự không có khả năng.” An phi đứng một bên nhã nhặn lên tiếng. “Thái hậu là mẫu thân của vương gia, ắt hẳn là người hiểu rõ vương gia nhất. Huống hồ ai mà chẳng biết vương gia là người cương trực liêm chính, không ham mê nữ sắc. Dù học vấn có không cao thì cũng không thể nào làm ra chuyện bại hoại như vậy. Thần tần muội muội lại là người được hoàng thượng sủng ái, cũng đã tiến cung lâu như vậy, há lại không hiểu rõ cung quy? Nếu nói vương gia cùng Thần tần muội muội tư thông, thần thiếp quả thật không dám tin.”
“Thần thiếp cũng nghĩ như vậy. Chuyện này thật sự quá khó tin.” Lâm tần ở một bên cũng nhẹ giọng phân bua.
Phương Ngọc thái hậu đau đầu day day tâm mi. Bà đương nhiên không tin vào loại chuyện này, nhưng đây lại không phải là chuyện mà Quách Liễu có thể bịa đặt ra. Chỉ sợ là có người cố ý bày trò ám hại. Hậu cung chưa có chủ, phàm là việc lớn đều phải do bà giải quyết. Nếu ngày hôm nay bà không đưa ra được một đáp án làm hài lòng các chúng phi, chỉ e rằng hậu cung sẽ bất mãn. Nhưng nếu thực sự bắt được gian tình, vậy thì chẳng phải hậu cung đại loạn sao? Cố Duệ và Tuệ Tâm cũng khó có thể tránh khỏi tội chết. Bà nâng mắt, nhàn nhạt quét qua những gương mặt phía dưới. Cuối cùng cũng không thể tránh khỏi, đành thẳng người ngồi dậy.
“Được, nếu đã là như vậy thì cùng nhau đến đình Vọng Nguyệt một chuyến đi.”
Phương Ngọc thái hậu đi đầu, theo sau là một đoàn phi tử hùng hậu, rất nhanh chóng đã tiến đến đình Vọng Nguyệt. Khi đi tới nơi, bên trong đình vọng ra tiếng nam nữ hoan ái, tuy nhỏ vụn, nhưng nếu để ý lắng nghe thì sẽ thấy. Quách Liễu trong lòng vô cùng hả hê, nâng khăn tay lên che miệng.
“Thái hậu, người nghe xem. Thần thiếp không nói sai chứ?”
Sắc mặt Phương Ngọc thái hậu tối sầm hẳn đi, bà nheo mắt, lạnh lùng lên tiếng.
“Vào đi. Ai gia muốn xem rốt cuộc là có ai đang ở trong đó.”
Nếu đây là sự thật, thì bà nhất quyết không thể dung thứ.