“Bẩm Hoàng Thượng, thần e rằng đúng là như thế ạ.” Tiểu Trác Tử thận trọng đáp lời.
Hứa Hằng siết chặt dải lụa trong tay, ánh mắt trở nên u ám.
“Thật là quá đáng” Yên Chi khóc rấm rứt. “Nương nương của chúng ta trước nay không tranh với đời, lúc nào cũng chỉ sống cuộc sống thanh nhàn. Dù được Hoàng Thượng sủng ái cũng không ỷ sủng sinh kiêu. Tại sao lại có những kẻ vô pháp vô thiên, luôn tìm cách hãm hại nương nương như vậy? Lần trước nương nương đã suýt mất mạng rồi, người đó còn cảm thấy chưa đủ hay sao? Lần này…nếu lần này mà không có vương gia ra tay cứu giúp, chắc là nương nương đã…đã…”
“Yên Chi, đừng nói bậy.” Tuệ Tâm không hài lòng đánh gãy lời Yên Chi, sau đó nhẹ níu tay áo Hứa Hằng. “Hoàng Thượng, có thể là do sự cố nào đó nên tấm vải mới bị đứt mà thôi. Thần thiếp không sao, cũng không phải là chuyện gì lớn, người không cần truy cứu trách nhiệm, cũng không cần tìm hiểu xem ai đứng sau chuyện này. Thần thiếp không muốn người phải bận tâm suy nghĩ đến những chuyện không đáng.”
Hứa Hằng vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Tuệ Tâm, giọng nói rất nhẹ. “Trẫm tự biết cân nhắc. Nàng cứ nghỉ ngơi đi, đêm nay trẫm sẽ lại tới thăm nàng.”
“Thần thiếp cung tiễn Hoàng Thượng.” Vì không thể hành lễ như bình thường nên Tuệ Tâm chỉ có thể nói với theo.
“Được rồi, nghỉ ngơi đi.”
Hứa Hằng vỗ nhẹ đầu Tuệ Tâm, nhìn nàng an ổn nhắm mắt rồi mới khẽ gật đầu, phất áo rời đi.
Qua một lúc thật lâu sau, sau khi xác định Hứa Hằng đã đi xa khỏi Thanh Y các, Tuệ Tâm mới chậm rãi mở mắt.
“Nương nương, người không nghỉ ngơi một chút sao?” Y Vân bưng khay trà đến bên giường, cười nói.
“Ta không khát.” Tuệ Tâm chống tay lên giường, uể oải ngồi dậy. “Ta có làm sao đâu mà phải nghỉ ngơi.”
“Chủ tử cũng thật là…” Y Vân nhăn mặt. “Cũng đâu cần phải mạo hiểm như thế chứ? Hôm nay, dù đã biết trước nhưng chúng em vẫn thót tim một phen đấy.”
“Không chấp nhận mạo hiểm sao có thể đạt được mục đích?” Tuệ Tâm nhếch miệng cười. “Hôm nay các ngươi làm tốt lắm.”
“Tất cả cũng là nhờ vào nương nương cả, chúng nô tì cũng chỉ là nghe lời mà làm thôi.” Y Vân mỉm cười.
“Phải đấy, lúc nương nương ngất xỉu làm nô tì thót hết cả tim. Dù đã biết trước rồi nhưng lúc đó nô tì vẫn cứ tưởng rằng người thực sự bị chấn kinh quá độ đến ngất xỉu đấy.” Yên Chi khoa trương vỗ vỗ ngực, ra vẻ kinh hãi.
Tuệ Tâm bật cười, đôi mắt hơi nheo lại, lạnh lẽo. “Nếu không nhờ có các ngươi, một mình ta cũng không làm nên chuyện được. Lại có Lý thái y giúp chúng ta diễn vở kịch này. Ta nghĩ chắc hẳn giờ này trong lòng Hoàng Thượng cũng đã có tính toán.”
“Nương nương, người nghĩ liệu Hoàng Thượng có tin rằng chuyện này là do Quách phi làm hay không?” Y Vân dè dặt hỏi.
“Có cũng được, không có cũng được.” Tuệ Tâm giơ tay, ngắm nghía những ngón tay được sơn đỏ bằng cánh hoa của mình. “Tuy nhiên lần trước cô ta hại ta suýt mất mạng, lần này dù không chỉ đích danh thì hẳn là Hoàng Thượng cũng sẽ nghĩ đến cô ta đầu tiên. Dẫu sao thì trong hoàng cung này, ngoài cô ta ra cũng đâu có ai dám ngang ngược làm loạn đến mức ấy.”
“Vậy là chúng ta có thể nhân cơ hội này để lật đổ cô ta rồi.” Yên Chi vui mừng nói.
“Ngươi quá ngây thơ rồi đấy.” Y Vân nhíu mi nói. “Nương nương bày ra màn kịch này, không phải muốn lật đổ cô ta mà là để Hoàng Thượng có tâm lý đề phòng. Chỉ cần Hoàng Thượng có một chút ý nghĩ rằng việc nương nương được sủng ái sẽ dẫn đến việc trở thành mục tiêu để người ta hãm hại thì Hoàng Thượng nhất định sẽ bảo hộ nương nương chu đáo hơn. Hơn nữa, nếu Hoàng Thượng có lòng hoài nghi việc này là do Quách phi làm, thì nhất định người sẽ càng thêm chán ghét cô ta.”
Tuệ Tâm mỉm cười hài lòng. “Nói hay lắm, quả nhiên Y Vân rất hiểu ý ta.”
Yên Chi phụng phịu bĩu môi, tỏ vẻ giận hờn. “Được rồi, chỉ có Y Vân là thông minh, nô tì chính là ngu ngốc rồi.”
Nét mặt cùng bộ dạng của Yên Chi khiến Tuệ Tâm và Y Vân cùng bật cười.
Buổi tối, Hứa Hằng thật sự tới Thanh Y các thăm Tuệ Tâm. Trời vẫn còn sớm, vậy mà nàng đã chìm trong giấc ngủ say. Hắn nhẹ nhàng đi tới bên giường, nhìn nàng. Đôi lông mày nhíu chặt lại ngay cả khi đang ngủ, hai tay túm chặt lấy tấm chăn đắp trước ngực, hoàn toàn là một bộ dạng không an tâm. Nàng đột nhiên cựa quậy mình, lông mày càng nhíu chặt, vầng trán lấm tấm những giọt mồ hôi li ti. Sau đó, nàng giật mình một cái, thảng thốt tỉnh dậy, trong đôi mắt chứa đầy sự sợ hãi.
“Nàng sao vậy?” Hứa Hằng vội ngồi xuống bên mé giường, vòng tay ôm lấy vai Tuệ Tâm, để nàng tựa vào vai hắn.
Tuệ Tâm dường như vẫn chưa thoát khỏi cơn mê, ngẩn người một lúc rồi mới chầm chậm ngước lên nhìn hắn, chậm rãi nhả từng từ.
“Thiếp không sao. Chỉ là nằm mơ thấy ác mộng thôi.”
“Nàng đã nằm mơ thấy gì?”
Tuệ Tâm im lặng không nói, chỉ dựa vào người hắn, nhắm mắt tìm sự an bình.
“Chẳng lẽ là nằm mơ thấy chuyện sáng nay?” Hứa Hằng nhíu mày.
Tuệ Tâm không trả lời câu hỏi của Hứa Hằng, chỉ vòng tay ôm lấy eo hắn, dụi đầu vào ngực hắn, khẽ thì thầm bằng giọng nói nhẹ như gió thoảng. “Có thể ôm thần thiếp một chút không?”
Hứa Hằng ôm lấy Tuệ Tâm, tựa cằm lên đỉnh đầu của nàng. “Trẫm ôm nàng ngủ.”
Tuệ Tâm mỉm cười, dựa hẳn người vào người Hứa Hằng, để hắn đỡ nàng nằm ngả xuống giường. Nàng nằm gọn trong vòng ôm của hắn, ngoan ngoãn và yên bình như một chú mèo nhỏ.
“Hoàng Thượng đêm nay nghỉ tại đây sao?”
“Ừm.” Hứa Hằng trả lời ngắn gọn.
Tuệ Tâm khe khẽ thở dài, thì thầm.
“Hay là…người tới chỗ phi tần nào khác đi.”
“Nàng đang sợ sao?” Hứa Hằng gia tăng lực tay hơn một chút, ôm nàng chặt hơn.
“Thần thiếp đã có được quá nhiều rồi, nếu quá tham lam cầu thứ không thuộc về mình, nhất định sẽ bị trời phạt. Hậu cung ba ngàn giai lệ, nếu như người quá sủng ái thần thiếp, vậy sẽ khiến những phi tử khác tích oán rất sâu, cũng sẽ rất cô độc.” Tuệ Tâm buồn bã nói.
“Đang nói lung tung cái gì vậy chứ?” Hứa Hằng cau mày. “Trẫm không phải nam sủng hậu cung, mỗi hôm phục vụ một người. Trẫm muốn sủng ái ai là chuyện của trẫm. Huống hồ trước nay nàng vốn không đòi hỏi bất cứ thứ gì. Chính trẫm mới là người muốn ở bên nàng.”
Tuệ Tâm hạnh phúc dụi dụi đầu vào ngực Hứa Hằng, mãn nguyện nhắm mắt, muốn ngủ. Trong lòng nàng, vừa hạnh phúc, vừa áy náy, lại vừa có tự sỉ vả bản thân. Ở lâu nơi hậu cung này, con người nàng đã thay đổi mất rồi. Trốn tránh bao nhiêu năm, rốt cuộc vẫn bị cuốn vào cuộc chiến nơi hậu cung này. Nàng khẽ ngáp, dần chìm vào trong giấc ngủ.
Buổi sáng thức giấc, nhìn gương mặt Hứa Hằng đang say ngủ kề cận gần bên, Tuệ Tâm thấy trong lòng thật yên bình. Nàng giơ ngón tay trỏ lên nhè nhẹ vuốt ve từng đường nét trên gương mặt hắn. Trong lúc đang thích thú nghịch ngợm, tay nàng bị một bàn tay to bắt lấy. Hứa Hằng áp tay nàng lên môi mình, khẽ hôn.
“Mới sáng sớm đã nghịch ngợm.”
Tuệ Tâm cười hì hì, rụt tay lại. “Hoàng Thượng mau lên triều đi.”
Hứa Hằng dịu dàng hôn lên trán Tuệ Tâm, ngồi dậy mặc áo bào, chuẩn bị lên triều.
Từ sáng đến chiều, không biết có bao nhiêu người tới thăm nàng. Từ Thái hậu hạ giá tới thăm, cho tới An phi, Lâm tần, cùng rất nhiều chúng phi cấp thấp khác. Nàng vốn được Thái hậu yêu mến, lại là sủng phi của Hoàng Thượng, đương nhiên rất nhiều người tới Thanh Y các. Thật lòng thăm hỏi cũng có, mà xiểm nịnh cũng có. Ngoại trừ Thái hậu, An phi và Lâm tần ra, những người khác có tới Thanh Y các cũng đều nhận được một câu nói y hệt nhau: “Thần tần đang nghỉ ngơi an dưỡng, không tiện tiếp khách.”
Trong số những người tới thăm Tuệ Tâm, chỉ có duy nhất Quách phi là không tới. Khiến cho những lời đồn đại rộ lên trong Hoàng cung. Chẳng cần biết sự thật thế nào, tất cả mọi người đều vô thức liên tưởng đến tai nạn của Thần tần trong ngày đại thọ của Thái hậu chính là do người nào đó gây ra.
Rốt cuộc, sự thật về tai nạn lần ấy cũng chỉ khiến hoàng cung xôn xao một thời gian, rốt cuộc cũng dần dần chìm xuống.
Trời đã bắt đầu vào hạ, Tuệ Tâm dần thay những bộ y phục của mình thành những bộ y phục mỏng manh hơn.
Những ngày gần đây, Hứa Hằng vẫn chuyên sủng nàng như trước, không vì e ngại rằng nàng có thể bị nguy hiểm mà lạnh nhạt với nàng, khiến cho những cung phi khác tích oán không thôi.
Buổi chiều, khi cùng Y Vân đi dạo ở Ngự Hoa viên, khi đi qua hồ sen, Tuệ Tâm đột nhiên buông lời cảm thán.
“Lại đến mùa hè rồi, ta thật muốn đi bơi quá đi.”
“Nương nương biết bơi sao?” Y Vân ngạc nhiên hỏi.
Ở Hiên Viên quốc, những ái nữ nhà quý tộc trước giờ chỉ cần chuyên tâm vào cầm, kỳ, thi, họa, chỉ cần trở thành một nữ nhân tài sắc vẹn toàn, công dung ngôn hạnh là được. Có biết bơi hay không vốn dĩ cũng không phải chuyện gì quan trọng. Thế nên khi biết Tuệ Tâm có thể bơi, Y Vân đương nhiên cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
“Đương nhiên. Ta bơi rất giỏi đấy.” Tuệ Tâm cười đắc ý, vô cùng tự mãn. “Lâu rồi ta không được bơi, thật sự thèm được đi bơi quá đi.”
Y Vân cười cười. “Nô tì nghe nói trong hoàng cung có trì thủy Thanh Dục tuyền, nơi đó rất rộng, nước vô cùng trong, mùa đông thì ấm, mùa hè thì mát. Hay là khi nào nương nương thử nói với Hoàng Thượng xem sao.”
“Thật hả?” Hai mắt Tuệ Tâm sáng rỡ, vô cùng vui mừng. “Khi nào trởi ấm lên hẳn, ta nhất định sẽ nói với người mới được.”
Hai chủ tử vừa đi, vừa ha ha cười nói, không để ý tới ở con đường nhỏ bên cạnh lùm cây có hai bóng người.
“Nương nương, có phải trong lòng người đang có tính toán gì không?”
Điềm Điềm, nô tì thân cận mới bên cạnh Quách Liễu cúi đầu hỏi nhỏ.
Trong đáy mắt Quách Liễu lóe lên một tia sáng, khóe môi nhếch cao. “Cô ta đã muốn bơi, có phải chúng ta cũng nên giúp cô ta một chút không?”
“Chủ tử, người muốn làm gì?”
“Có phải dạo này cô ta thường đi dạo ở Ngự Hoa viên vào giờ này không?”
“Đúng vậy ạ.”
Quách Liễu không nói nữa, chỉ cười. Hai người vô thanh vô tức rời khỏi Ngự Hoa viên, trên khóe môi còn vương nụ cười độc địa.
Bình Nam vương gia Cố Duệ, bình thường không cần tham gia việc triều chính, thỉnh thoảng vẫn tiến cung tìm hoàng huynh của mình nói chuyện, đánh cờ, thưởng trà. Nói chung chính là vô cùng nhàn rỗi, vô cùng hưởng thụ cuộc sống tiêu diêu tự tại.
Như mọi khi, Cố Duệ nhân lúc buổi thiết triều kết thúc, tranh thủ tới tìm hoàng huynh của mình nói chuyện. Khi đi qua hồ sen bên Ngự Hoa viên, đột nhiên cảm thấy có ám khí bay tới, liền nhẹ nhàng xoay người né tránh. Không ngờ tới, khi vừa tránh được ám khí, bàn chân dẫm lên đám cỏ lại trơn trượt, cứ thế ngã xuống hồ sen.
Mà đau khổ nhất là, hắn lại không biết bơi.
“Cứu!!!”
Cố Duệ ngụp lặn trong nước, chỉ có thể đau khổ thốt lên một câu cầu cứu. Chết tiệt, tại sao cái hồ sen này lại sâu đến thế? Tại sao trong Ngự Hoa viên lúc này lại không có người?
Lúc này, cũng là lúc Tuệ Tâm cùng Y Vân đi dạo, hai người đang hi hi ha ha cười nói thì nhìn thấy có người đang chới với giữa hồ sen.
“Nương nương, hình như có người rớt xuống hồ sen.” Y Vân hốt hoảng chỉ về phía hồ sen nói.
Tuệ Tâm nheo mắt,nhìn thật kĩ, liền phát hiện ra người bị rớt xuống hồ sen chính là vương gia. Hơn nữa, xem chừng là sắp đuối nước đến nơi rồi. Nàng vội vàng chạy đến theo quán tính, không kịp suy nghĩ liền nhảy xuống.
Y Vân đứng trên bờ, hốt hoảng gào to.
“Người đâu, mau tới đây! Vương gia bị rơi xuống nước. Người đâu, mau tới đây!!!”
Tuệ Tâm tuy bơi giỏi nhưng kĩ năng cứu người lại không có. Tuy rằng chẳng mất bao lâu để có thể bơi đến chỗ Cố Duệ, nhưng hắn là nam nhân, trong cơn hoảng loạn lại không khống chế được mình, cứ liên tục giãy giụa. Nàng không những không kéo được hắn lên bờ, mà ngược lại còn bị hắn dìm xuống nước theo. Bản thân đã uống ba bốn ngụm nước, người lại không thể cứu lên được. Nàng tức khí, nắm lấy hai tai hắn, hét to.
“Vương gia, nếu không muốn cả hai cùng chết thì hãy mau bình tĩnh lại đi. Ngài đang kéo cà hai chúng ta chìm xuống nước đó.”
Cố Duệ hai tai lùng bùng, vốn dĩ không thể nghe rõ nàng nói gì. Vẫn cứ thế ấn đầu nàng xuống, kết quả bản thân vì đuối nước mà ngất xỉu. Còn Tuệ Tâm cũng bị hại tới suýt thì chết đuối. Lúc này, các thị vệ vì nghe thấy tiếng kinh hô của Y Vân đã kịp thời chạy đến, Hứa Hằng cũng đã tới nơi, kéo theo đó là một đoàn cung phi quần là áo lượt. Tuệ Tâm chật vật mãi mới túm lấy được Cố Duệ, cũng may lúc đó có các thị vệ nhảy xuống cứu giúp nên cuối cùng cũng đã đưa được hắn lên bờ.
Khi lên được tới bờ, toàn thân Tuệ Tâm ướt sũng, y phục mỏng manh dán vào cơ thể. Y Vân vội vã choàng áo vào cho nàng, tránh để người khác nhìn thấy những cảnh không hay. Lúc này, Cố Duệ đang được đặt nằm trên thảm cỏ, hơi thởi yếu ớt, thoi thóp, sắc mặt tái nhợt. Hứa Hằng vội gào lên.
“Thái y, mau gọi thái y cho trẫm!”
Tuệ Tâm toàn thân nhếch nhác, chạy đến bên cạnh Cố Duệ, đưa tay lên mũi hắn. Hơi thở của hắn yếu ớt như vậy, nếu chờ thái y đến, chắc hắn cũng đã sớm đi gặp các vị tiên vương rồi.
“Không kịp nữa đâu. Ngươi, mau cõng ngược vương gia lên, để đầu vương gia chúc xuống dưới, chạy một vòng, mau lên.” Tuệ Tâm chỉ tay vào một thị vệ đứng gần nhất, ra lệnh.
Thị vệ kia y lệnh, lập tức làm theo. Sau khi cõng ngược Cố Duệ chạy một vòng nhỏ, liền đặt hắn nằm lại lên thảm cỏ như cũ. Tiếp đó, Tuệ Tâm đẩy nghiêng mặt hắn ra, dùng tay móc sạch dị vật, nhầy nhớt trong miệng hắn ra rồi đan tay vào nhau, đặt lên ngực hắn ấn xuống. Lúc này, nàng hoàn toàn chỉ mang ý niệm cứu người, không có suy nghĩ gì khác. Lượng nước trong cơ thể của Cố Duệ được tống ra không ít, nhưng hơi thở của Cố Duệ vẫn rất yếu ớt, sắp tắt tới nơi. Tuệ Tâm không còn cách nào khác, vạn bất đắc dĩ phải dùng đến cách cuối cùng – hô hấp nhân tạo.
Một tay nàng bịt mũi Cố Duệ, một tay bóp cằm hắn để miệng hắn mở ra. Sau đó, nàng cúi đầu, áp môi mình lên môi hắn, trong sự kinh ngạc của tất cả mọi người. Tuệ Tâm dùng sức hà hơi vào miệng Cố Duệ, sau mấy lần lặp đi lặp lại, Cố Duệ đã ộc hết nước ra, đồng thời mơ màng tỉnh lại.
Mặc dù lúc này, việc nàng thành công cứu sống Cố Duệ vương gia, khiến Hứa Hằng cùng mọi người hết sức vui mừng. Nhưng đồng thời, lúc này mọi người cũng đang nhìn nàng với vẻ vô cùng kì quái.