Chương 21: Quỷ Linh
“Á!”
“Cứu tôi với!
“Rắn ở đâu?!”
Bầu không khí chung quanh vốn đã khẩn trương, tiếng thét của tôi khiến các nữ sinh đều khủng hoảng, mọi người điên cuồng né tránh, nhón chân nhảy lung tung trên mặt đất. Nhưng họ cứ giẫm tới giẫm lui trên người con rắn cứ như không nhìn thấy nó.
Lúc này, con rắn đứng yên, đôi mắt lạnh lẽo nhìn tôi. Tôi và Tống Tâm đều không nhúc nhích. Cô ấy hoảng sợ đến tột độ, nắm chặt tay tôi, cơ mặt khẽ run rẩy, ánh mắt cũng tràn đầy sợ hãi.
Các nữ sinh đều chạy ra xa, thấy tôi và Tống Tâm vẫn ở đó, không khỏi tò mò nhìn chúng tôi. Âu Vỹ thò đầu ra: “Rắn đâu? Rắn ở đâu?”
“Rắn ở đằng kia!” Tôi chỉ vào con rắn dưới ánh đèn, lớp vảy phản xạ ánh sáng lấp lánh, khẽ thè lưỡi rắn. Nó há miệng, không có răng nanh mà là hàm răng như con người, mỗi chiếc đều tinh xảo như kim cương. Tôi ngây người, thậm chí không phát hiện Âu Vỹ đã đến gần tôi. Cô ấy vỗ lên vai tôi, khiến tôi giật nảy mình, thân thể lạnh lẽo không phát ra được một tiếng động nào.
Cô ấy nhìn thoáng qua phòng ngủ, cau mày sờ trán đầy mồ hôi lạnh của tôi: “Làm gì có rắn? Tô Mộng, cậu chưa khỏi bệnh, lạnh thế này nên bị ảo giác thôi.”
Tôi không bị ảo giác, tôi thấy rõ con rắn đó. Nó giống hệt con rắn mà tôi gặp trong quán cafe ở công viên Trường Nhạc, tôi gần như xác định nó chính là con rắn đen mà Ác Nguyệt nuôi. Con rắn đó có thể chui vào trái tim con người, khiến con người bị chết bất đắc kỳ tử. Cái chết của cô gái trong phòng ngủ kia giống hệt nhân viên cứu hộ trong hồ nước hôm đó, cô ấy bị con rắn đáng sợ này hại chết.
Nghe Âu Vỹ và tôi, mỗi bên một ý kiến, các nữ sinh đều tò mò lại gần nhìn thử, tỏ vẻ mình không thấy rắn, lần này rất có thể là tôi quá khẩn trương nên nhìn nhầm thứ gì đó thành rắn.
Tại sao tôi thấy rắn mà mọi người đều không thấy?
Chỉ có vẻ mặt tái nhợt của Tống Tâm chứng minh cô ấy cũng thấy thứ giống tôi. Lúc này tôi mới nhớ ra con rắn này là bán linh thể. Đôi mắt của Tống Tâm bị giãn đồng từ nên đôi khi cô ấy có thể thấy những thứ mà người thường không thấy được.
Tôi sợ con rắn này sẽ làm hại mọi người, nhất thời không suy nghĩ được gì khác, lại nhấn mạnh: “Các cậu không tin tớ thì hỏi Tống Tâm đi, hình như cô ấy cũng thấy.”
“Không có rắn gì hết, tớ không thấy rắn. Mọi người mau gọi cấp cứu với cảnh sát đi.” Tống Tâm hít sâu một hơi rồi phức tạp nhìn tôi, cố ý nắm chặt tay tôi như đang nói tôi đừng tiết lộ chân tướng.
Nghe vậy, mọi người thở phào nhẹ nhõm, gọi điện thoại cho cấp cứu và cảnh sát, còn có một đám nữ sinh kéo nhau xuống lầu tìm dì quản túc. Thật không biết làm chuyện đó mà còn cần đông người như thế làm gì.
Ở đây chỉ còn lại tôi và Tống Tâm. Con rắn kia vẫn nhìn chằm chằm tôi. Tôi chảy mồ hôi, thứ đáng sợ như vậy, tôi không có cách nào đối phó. Tôi cũng muốn chạy, nhưng Tống Tâm lại nắm tay tôi: “Đừng nhúc nhích, mục tiêu của nó là cậu, chỉ cần cậu không nhúc nhích thì nó sẽ không tìm thấy vị trí của cậu.”
Mẹ nó, lúc này mà kêu tôi đừng chạy, tôi đều nghi ngờ Tống Tâm với chủ nhân con rắn này là đồng bọn. Tôi còn tưởng nó sẽ biến thành tia chớp đen tấn công tôi, khiến tôi cũng giống như nữ sinh trên giường kia. Thế mà nó lại chậm rãi quay đầu, bò ra ngoài cửa sổ, biến mất trong bóng đêm.
“Nó đi rồi!” Tống Tâm ôm lấy tôi, thân thể cũng run rẩy.
Tôi nghẹn cơn tức trong lòng, đẩy Tổng Tâm ra: “Cậu… Cậu thấy nó, vừa rồi cậu lại nói với mọi người là không thấy gì hết.
“Suyt!” Tống Tâm giơ ngón tay lên môi: “Tớ cứu cậu thôi mà, nếu mọi người thật sự tin tưởng thì sẽ chọc giận nó. Rắn là sinh vật rất thù dai, cho dù hôm nay nó không trả thù cậu thì sau này cũng sẽ tới tìm cậu.”
“Chẳng lẽ cậu không sợ lúc nãy nó sẽ xông tới giết tớ hả?” Giọng nói của tôi rất cứng, vẫn còn đang khẩn trương, dường như cảm xúc sẽ bùng nổ bất cứ lúc nào.
Bởi vì phản ứng nôn nghén quá mãnh liệt nên gần như hai ngày rồi tôi không ăn cơm, dạ dày thay đổi một cách kỳ lạ, giống như đang vặn vẹo, khó chịu muốn nôn mửa.
Tổng Tầm nắm tay tôi, nói như làm nũng: “Ôi chao, chẳng phải cậu còn một cái Quỷ Linh đang bảo vệ cậu sao? Nó thích cậu như thế, còn kêu cậu là mẹ, tớ chưa từng thấy Quỷ Linh nào chung sống hòa thuận với chủ nhân như thế. Thời khắc mấu chốt, chắc chắn nó sẽ xông ra cứu cậu.”
Tôi mờ mịt: “Quỷ Linh gì cơ?”