• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 93: Thiên hồn Là giọng nói của Lăng Vũ Dương!

Cái này giống như xảy ra kỳ tích vậy, ngay cả chính miệng thuộc hạ của Lăng Vũ Dương nói anh đã chết nhưng lúc này hai tay của anh lại đang ôm choàng tôi vào lòng, dùng giọng điệu bá đạo uy hiếp tôi cả đời không được rời xa anh.

Tôi cảm thấy mình giống như đnag nằm mơ vậy, đần độn giống như máy móc, nằm cứng ngắt trong ngực lạnh như băng của anh. Sau khi lỗ máu của anh tiếp xúc với sợi vải, cảm giác khi tiếp xúc vẫn còn, lớp vảy vẫn có cảm giác đau.

Và tôi có thể cảm nhận được rõ ràng ngón tay của anh đang vuốt ve những sợi tóc của tôi, ấn trán của tôi vào xương quai xanh như là bát ngọc úp ngược.

Tôi đột nhiên cảm thấy mình không thể hít thở, như là vui đến phát khóc, nước mắt không khống chế nổi trào ra.

Không ngờ anh vẫn còn sống, thế nhưng không biết vì sao mà tôi lại khóc không thành tiếng, ngay cả lời nói cũng nói không được tốt: “Lăng Vũ Dương, Lăng Vũ Dương, anh là cái đồ khốn kiếp, sao anh lại gạt tôi chứ. Anh có biết tôi lo lắng cho anh nhiều lắm không..?

Trong cơn tức giận, tôi giơ nắm đấm đánh vào ngực anh liên tục.

Nhưng sợ làm anh đau nên không dùng chút lực nào, chỉ nghiến răng cảm thấy anh nằm trên giường giả chết hại tôi lo lắng uổng công, thật sự quá đáng ghét.

Động tác của Lăng Vũ Dương rất nhẹ nhàng, anh vuốt ve lưng tôi để trấn an tôi, trong giọng nói vẫn có hơi suy yếu và khàn khàn: “Cô bé, có thể nhìn thấy em quan tâm anh như vậy, máu của anh đổ cũng không uổng phí rồi”

Nữ quỷ bên cạnh mang theo oán niệm âm u, nói: “Ông chủ, cuối cùng ông cũng tỉnh rồi. Nếu như ngài không tỉnh thì chúng tôi sẽ khiến cho tên súc sinh họ Giản kia đền mạng.. “

“Họa hồn, đêm qua cô có mời đầu của Giản Dương vào nhà không?” Lăng Vũ Dương đặt người tôi trên giường, dùng mền tơ tằm nhẹ nhàng đắp lên. Nhận một điếu xì gà rất to từ trong tay một nữ quỷ mặt đồ màu đỏ.

Động tác của nữ quỷ họa hồn rất buồn cười, gương mặt không biểu cảm vươn tay đâm vào vai.

Sau đó, từ trong bả vai kéo ra một cái ngọn nến màu trắng đang cháy, dùng lửa màu u lam châm cho điếu xì gà: “Chỉ là trừng phạt nho nhỏ cho lỗi lầm nặng mà thôi, để cho anh ta cũng cảm nhận được cảm giác đầu bị người ta cắn nát. Ngài suýt chút nữa cũng bởi vì minh hôn vỡ tan mà dẫn đến Linh Thể tan thành mây khói…”

Trong lòng tôi giật mình, tôi tưởng rằng vừa rồi thứ tôi nhìn thấy trong máng nước chỉ là ảo.

giác. Không ngờ đầu của Giản Dương thật sự bị họa hồn mời đi theo, khi Giản Dương tỉnh lại có khi còn có thể nhớ những việc đã xảy ra vào buổi tối hôm nay. Nếu đổi lại là tôi, chưa chắc không bị hù chết.

Lăng Vũ Dương khẽ hít một hơi, thái độ lạnh băng cắt ngang lời họa hồn nói: “Về sau đừng nhắc đến những chuyện này trước mặt bà chủ nữa, hồn tôi há lại dễ dàng nói tan là tan sao? Đi ra ngoài.”

Ánh mắt của anh sắc bén như con dao găm, ánh sáng lạnh đầy đáng sợ.

Họa hồn xanh cả mặt, khế gật đầu, ỉu xìu nhẹ nhàng đi ra.

Qua một lúc, cô ả lại bấu víu khung cửa, có chút tội nghiệp nhìn Lăng Vũ Dương: “Ông chủ, thân thể ngài suy yếu, dễ dàng khiến cho đại nhân Ác Nguyệt có cơ hội thừa dịp. Tôi… Tôi đi tìm thiên gồn cho ngài, như vậy ngài có thể nhanh khỏe một chút.”

Lông mày Lăng Vũ Dương lạnh buốt, không nhúc nhích: “Không cho đi, nói với lũ nhóc trong phòng là trong khoảng thời gian tôi bị thương không được ra ngoài, đây là mệnh lệnh”

Họa hồn này ít gì cũng là một nữ quỷ dọa người, ấy thế mà lúc này lại đột nhiên nũng nịu rơi lệ, gương mặt trắng bệch bởi vì thút thít ni non mà trở nên có chút xinh đẹp.

Mắt to ngập nước không có tròng nhưng cũng không còn kinh khiếp như trước đó nữa rồi.

Những cái răng giống như gai của nó cắn bờ môi tươi đẹp tựa như những cô nữ sinh, trong nháy mắt như là gió bay tới bên cạnh tôi, giật giật quần áo trên người tôi làm nũng: “Bà chủ, ông chủ không chịu hấp thu thiên hồn, như vậy sẽ chết đó.

Ngài ấy là quỷ, bởi vì khế ước minh hôn vỡ tan mà bị thương nặng, chỉ có thể giữ lại thân xác. Ngài ấy… vì cứu ngài, lại còn cho ngài tim… Bà chủ giúp tôi khuyên ngài ấy một chút đi…”

Khế ước minh hôn đơn phương cắt đứt, không ngờ lại có hậu quả nghiêm trọng tới vậy!

Tôi sờ lên lồng ngực của mình, Lăng Vũ Dương là quỷ, linh thể gần như tan thành mây khói.

Tôi là người, điểm chí mạng của con người chính là trái tìm.

Tôi gần như có thể khẳng định là khế ước minh hôn rạn nứt sẽ dẫn đến trái tim của tôi bị hoại tử, hoặc là tất cả nội tạng đều sẽ bị tổn thương, vì vậy Lăng Vũ Dương mới có thể bất đắc dĩ cho tôi trái tim của anh.

Có lẽ là Giản Dương cực kỳ hận tôi nên mới không tiếc mọi thứ muốn tôi chết, nhưng Lăng Vũ Dương đã cứu tôi, nên tôi đương nhiên không thể nhìn anh bị gì được Nhìn tháy một con quỷ kỳ dị làm nũng trước mặt bạn là cảm giác thế nào? Tóm lại, đột nhiên bị một con quỷ giống như con quỷ mặt trắng Trinh Tử trong phim vờ đáng thương thì cảm giác tội nghiệp cho nó cũng không kém đâu, mới đầu tôi không thích ứng được, sau một lúc lâu mới chậm rãi hỏi: “thiên hồn là cái gì?”

“Người có ba hồn bảy vía, tam hồn chính là thiên hồn, địa hồn, nhân hồn”” Họa hồn có chút kích động, dùng móng tay dài sơn màu đen túm tôi, tròng mắt không có con ngươi ở trong hốc mắt vòng tới vòng lui: “Tôi nghĩ là bà chủ nhất định có thể giúp đỡ ông chủ, chỉ cần ngài có thể đáp ứng cứu ông chủ, những tiểu nhân như chúng tôi nhất định sẽ tâm phục khẩu phục ngài.”

Tôi nhăn lông mày một cái: “Phải giết người sao?”

“Không cần! Không cần! Sao tôi có thể để cho ngài đi giết người được? Không phải ngài là một pháp y chuyên nghiệp đấy sao? Chỉ cần có thể thu được thiên hồn từ vong hồn bay ra từ trong người là có thể cứu ông chủ:’ Họa hồn kia càng nói càng kích động, trong lúc nói thất khiếu đột nhiên chảy máu.

Tố chất tâm lý tôi vốn không tốt, bị nó làm một cú bất ngờ như vậy, sợ tới mức há hốc mồm không nói nên lời.

Cô ả bắt đầu ủ rũ: “Ngài không đồng ý, hu hu hu… bà chủ, sao ngài có thể không đồng ý chứ, ông chủ vì ngài mà gần như tan thành mây khói rồi kia mà. Ngài ấy cho ngài trái tim, mỗi giây mỗi phút linh hồn phải chịu đựng đau đớn vô cùng…”

“Tôi… Tôi đồng ý, chỉ cần tôi có cơ hội về trường, bây giờ tôi nghĩ cách giúp đỡ có được không?” Tôi cắn môi, tay cũng cuộn thành nắm đấm.

Lăng Vũ Dương và thằng nhóc này đã vì mình mà gánh chịu rất nhiều rồi, nhưng chẳng chịu nói cái gì.

Đừng nói tôi vì anh tìm thiên hồn, mà ngay cả móc tim ra thêm lần nữa để trả lại cho anh tôi cũng bằng lòng. Anh suy yếu như vậy, hồn phách còn bất cứ lúc nào cũng có thể tan đi, khiến cho người ta không lo lắng không được.

“Cô bé, chuyện này em không cần lo cho.”

Lăng Vũ Dương bỏ xì gà đã hút xong vào gạt tàn thuốc ở cái tủ đầu giường, đôi mắt xanh biếc nhẹ nhàng quét ngang người họa hồn: “Ác Nguyệt biết anh bị thương, cần thiên hồn, nhất định sẽ thiết lập cạm bấy. Họa hồn, cô theo tôi nhiều năm như vậy, có một số việc còn cần tôi dạy sao?”

“Ông chủ… tôi…” Họa hồn cúi đầu, tóc rất dài che khuôn mặt ma quỷ của cô ả.

Lăng Vũ Dương lại lần nữa cắt ngang lời nói của họa hồn: “Đi ra ngoài, nếu lại nói lung tung trước mặt phu nhân thì sẽ không phải là chút trừng phạt này đâu”

Lời còn chưa dứt, một ngọn lửa trong nháy mắt liền đốt thân thể họa hồn, mặt của cô ả và thân thể bị đốt thành than đen, sau đó mới bối rối bay ra ngoài.

Trong không khí còn lưu lại mùi vị đốt cháy nhàn nhạt, làm cho người ta cảm thấy buồn nôn.

Tôi nôn oe vài cái, vẫn còn trong trạng thái khiếp sợ, có chút hoảng sợ nhìn xuống đất. Lăng Vũ Dương đã kéo bức màn dày sau lưng tôi ra, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào khiến cho căn phòng sáng sủa lên.

Tôi nhìn cơ thể của mình, không ngờ đã được.

đổi thành quần áo màu trắng, bây giờ mới phát hiện.

Trong đầu đều là hình ảnh Lăng Vũ Dương dùng lửa đốt họa hồn, trong lòng không khỏi cảm thấy không được tự nhiên. Sau lưng truyền đến giọng tà mị của Lăng Vũ Dương: “Sợ anh à?”

“Em không có sợ, em chỉ là… Em chỉ cảm thấy họa hồn cũng chỉ có lòng tốt mà thôi, không cần phải…” Tôi vừa quay đầu liền nhìn thấy Lăng Vũ Dương đang đứng bên cửa sổ, dùng ánh mắt bễ nghễ nhìn tôi, tôi ngậm miệng, không biết nên nói cái gì tiếp.

Khóe miệng Lăng Vũ Dương giơ lên, thái độ vẫn có chút bướng bỉnh: “Nó là hồn phách, sẽ khôi phục nhanh thôi.”

“Anh… thật ra là anh muốn bảo vệ nó đúng không? Anh sợ là sau khi họa hồn đi ra ngoài, sẽ dính bẫy của Ác Nguyệt đặt ra đúng không? Thật ra anh cũng rất tốt bụng, Lăng Vũ Dương, anh là một con quỷ rất tốt, không phải cương thi nghìn năm…” Tôi cẩn thận từng li từng tí xuống giường, muốn đến ôm anh.

Chân đạp xuống mặt đất lạnh lẽo mới phát hiện lòng bàn chân đang dính con mắt rớt xuống.

Cái này khiến tôi bị buồn nôn không nhịn nổi, điên cuồng nôn xuống đất.

Không biết sao trong bụng tôi không có gì, thứ nôn ra chỉ là một chút dịch chua mà thôi, nhưng dạ dày tôi vẫn co rút khó chịu.

Đây là phản ứng có thai, bé bi của tôi có lẽ rất khỏe mạnh!

Tôi ôm bụng dưới, có thể cảm nhận rõ ràng được bé bi trong bụng hình như đang ngủ, bé đang nhẹ nhàng hít thở.

Giọng điệu anh có hơi lạnh lùng, dường như đang ra lệnh cho tôi: “Ngồi xuống”

“Ø” Tôi thật sự có chút sợ hãi Lăng Vũ Dương lúc lạnh lúc nóng thế này, bèn ngoan ngoãn ngồi ở bên giường.

Anh nâng một chân của tôi lên, rút ra mấy tờ giấy ở tủ đầu giường, giúp tôi lau đi chất bẩn trên chân: “Đói bụng không? Trong nhà có đám tiểu nhân không khéo nên sẽ làm đồ ăn còn sống, anh dẫn em ra ngoài ăn cơm”

Lăng Vũ Dương đối xử tốt với tôi giống như đã biết tôi từ sớm, từ trước đến nay ra sao thì bây giờ vẫn vậy, yêu chiều tôi chẳng có lý do. Ngay từ đầu tôi cảm thấy đột ngột, nhưng thời gian dần qua cũng đã tiếp nhận.

Bây giờ tôi nào có tâm tư ăn cơm, cau mày chạm đến miệng vết thương ở ngục anh: “Lăng Vũ Dương, em không đói bụng, em… Em có rất nhiều vấn đề muốn hỏi anh, chẳng lẽ chúng ta đã quen biết từ trước?”

“Đúng là đã sớm quen” Anh đứng đẩy nhẹ đẩy hai vai của tôi, đôi mắt sáng ngời nhìn tôi, trong mắt đang cố che giấu tình cảm được chôn sâu.

Gương mặt kia bị lửa lớn thiêu hủy, xem như là nhắc nhở vô số lần rằng anh còn có một thân phận tên là liên Quân Diệu.

Tôi giật mình: “U Đô của anh có bộ Sinh Tử sao? Vẫn có Tam Sinh Thạch? Em mất trí nhớ rồi, anh có thể hay không giúp tôi nhớ lại tất cả không?”

Anh nhìn chăm chú vào tôi một lát, anh trở mình một cái đã chế ngự được tôi, khí thế trên người trở nên vừa uy nghiêm mà lại tà lạnh: “Cô bé, mặc dù anh là cương thi nghìn năm trong miệng em, nhưng anh cũng là thương nhân, cho tới bây giờ anh cũng không làm mua bán lỗ vốn.

Em hỏi, có thể, nhưng không thể hỏi không công những vấn đề này”

Tôi bị Lăng Vũ Dương chế ngự như là búp bê vải, muốn khống chế trong tay thế nào thì làm thế ấy, và tôi lại bị đôi mắt đen của anh nhìn đến hai má nóng lên. Tim cứ nhảy bình bịch, âm thanh đập bình bịch vang lên bên cạnh tai không ngừng.

Anh là cậu hai của nhà giàu nhất là nhà họ Liên ở thành phố Ngọc Lan, giá trị con người trăm tỷ, căn bản là cái gì cũng không thiếu.

Tôi cho rằng anh không nhận được thù lao gì…

Khí thế của tôi bỗng chốc bị anh áp xuống, ánh mặt hiện lên có chút nhát gan rồi, tôi cố găng lảng tránh ánh mặt của anh: “Anh.. Anh muốn cái gi?”

“Anh trả lời em một vấn đề, em ở bên tôi một đêm, không cho từ chối.” Giữa lông mày anh vốn đĩuy nghiềm, giờ đây đột nhiên hiện lên một tia tà mị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK