Chương 92: Đời này đừng mong rời khỏi tôi Tôi…
Tôi tỉnh lại bởi vì quá tối, ôm lấy nỗi sợ hãi và chạy trốn. Vì vậy khi tỉnh lại hoàn toàn không chú ý bên cạnh có người, lúc này chợt nghe được tiếng của nữ quỷ kia, vì vậy cũng không quay đầu lại chạy thẳng tới phòng ngủ.
Xung quanh là một mảnh tối đen như mực, tiếng gào khóc thảm thiết bủa vây càng ngày càng lớn, khiến cho lòng người sợ hãi.
Lúc này, tôi đang sợ hãi, đã không còn phân biệt rõ con đường ở phía trước nữa rồi.
Căn răng, tôi niệm Tâm kinh trong lòng, và lúc này tôi giống như thần đèn Aladdin, tỏa sáng trong đêm và chiếu sáng được con đường phía trước.
Thời gian dần trôi qua, tiếng khóc quỷ dị xung quanh cũng đã dừng lại.
Tôi đi đến trước cửa sổ, nhìn thấy cái giường vừa nấy, đó là một cái giường lò xo mềm mại.
Trên giường, đệm tơ tằm màu trắng, đệm chăn mềm mại mà lại dày.
Nằm trên giường là một người đàn ông đang bị ngọn lửa thiêu hủy khuôn mặt, anh ấy có thân hình cao lớn, đường cong cơ bắp gần như hoàn mỹ.
Chỉ là ngực có một cái lỗ thủng máu to lớn, hình như bên trong đã bị lấy hết rồi, lộ ra xương sườn trắng hếu.
Máu đã sớm cạn khô, thấm ướt đẫm tấm đệm trắng như tuyết dưới người anh ấy.
Tôi cảm thấy cả người đang run lên, trời đất quay cuồng. AI đó có thể nói cho tôi biết đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì được không?
Người nằm ở trên giường là Lăng Vũ Dương, cậu hai của nhà giàu nhất thành phố Ngọc Lan – Liên Quân Dương sao?
Anh đến từ U Đô quỷ dị, có được hai thân phận thần bí, dường như có được năng lực vô cùng ghê gớm là có thể hô mưa gọi gió ở hai cõi âm dương. Nhưng giờ phút này lại không sức sống nằm ở trên giường. Thân thể lạnh cứng thật sự giống như một hòn đá, không nhúc nhích chút nào.
Thấy vậy, mũi tôi cũng ê ê, không nhịn được bụm miệng, vươn tay muốn sờ vết thương làm người ta giật mình của anh.
Bên tai truyền đến giọng nói âm u của một người phụ nữ; ‘Cô làm vậy sẽ làm bị thương anh ta đấy: “Sẽ làm bị thương anh ấy…” Lòng tôi khế giật mình, trong lòng đang niệm kinh Phật liền dừng lại.
Chung quanh trở nên u ám, hình dáng của anh cũng theo đó mà trở nên mơ hồ không rõ.
Tôi chợt phát hiện mình vậy mà không có dũng khí tới gần anh, ở xa xa nhìn vào trong chốc lát, sau đó mới vươn tay sờ soạng miệng vết thương đang phơi bày ra của anh một cái. Ngực lạnh buốt không có độ nóng, nơi máu đóng vảy có chút cứng.
“Lăng Vũ Dương.. Anh sao rồi, Lăng Vũ Dương…” Tôi gọi tên anh, mỗi một tiếng gọi vang lên là lòng tôi như bị kim chích: “Tại sao? Tại sao.
anh phải nhận tổn thương nặng vậy chứ? Anh vẫn có thể sống lại, đúng không?”
Nói xong những lời này, môi tôi liền run run.
Hàm răng không nghe sai khiến cứ va vào nhau, chỉ thoáng không chú ý đã cắn vào lưỡi, mùi máu tươi nồng đậm tản ra trong miệng.
“Wì sao ư?” Hình như nữ quỷ kia cũng rất thích Lăng Vũ Dương. Trong giọng điệu cô ả đầy sự chế nhạo và trách cứ: “Còn không phải vì cứu cô sao, cô sắp chết nên anh ấy đã móc tim cho cô, bây giờ anh ấy không có tim nữa rồi, cô có biết anh ấy vì quả tim này mà bỏ ra bao nhiêu.. “
Tim…
Cho tôi tim?
Tôi vuốt ve lồng ngực, dường như có thứ đang đập thình thịch, nước mắt cuồn cuộn tuôn rơi. Cổ họng giống như bị một miếng bọt biển vừa ướt lại vừa lạnh chặn lại, làm tôi nói không nên một chữ nào.
Tôi lại cũng bất chấp mọi thứ rồi, dùng sức ôm lấy thân thể lạnh cứng của anh, giống như muốn bóp và khiến anh hòa vào trong cơ thể mình. Trong đầu tôi bây giờ đều là tha thứ vô hạn, cưng chiều vô hạn mà anh dành cho tôi.
Tôi hận bản thân vì đã không ngừng liên lụy anh, nhưng không có năng lực cứu anh.
Lòng tôi là làm từ tảng đá sao?
Vì sao chưa cảm động, vì sao chưa từng đón nhận anh chứ…
Tôi cực kỳ bi ai mà hô to: “Ông chủ của mấy người bị bệnh sao? Em có cái gì đáng giá để anh cứu chứ? Tôi căn bản không có tư cách nhận được sự yêu thương từ anh ấy…”
Và tôi…
Tôi vần không hiểu nổi, chí có thể như một con dã thú bị thương, đau lòng nức nở: “Lăng Vũ Dương, em không muốn tim của anh… Em xin anh sống lại có được không? Em và con đều cần anh, chúng ta.. Chúng ta còn chưa đăng ký kết hôn mà”
Lưng đột nhiên bị một cánh tay yếu ớt ôm, giọng nói vừa tà dị vừa bướng binh lại lần nữa vang lên: “Cô bé, ồn ào vớ vẩn cái gì? Anh đã nói sẽ chăm sóc em… Lời em vừa nói, anh đều nghe thấy được, đời này em đừng hòng rời khỏi anh! Có nghe thầy không!”