Chương 48: Mệnh đèn
Trong ảnh nến lung linh, khuôn mặt cô gái hơi mơ hồ.
Lúc đầu tôi không nhận ra, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lời nói của Tống Tâm, cô ấy nói rằng họ đã trở lại. Ai sẽ trở lại?
Câu trả lời này suýt nữa phải thốt lên, đó là hai cô gái ban ngày đã nhảy lầu sao?
Một trong hai người đã trở lại, hơn nữa thay vì quay lại phòng ngủ, cô ấy lại đến gặp chúng tôi.
“U Đô… U Đô là nơi nào?” Cố Lan đang khóc đột nhiên ngăn nước mắt run rẩy hỏi.
U Đô là nơi nào?
Tôi cũng không biết U Đô là nơi nào, cũng muốn nghe câu trả lời của ma nữ, nhưng Tống Tâm lấy tay che mắt tôi. Bản thân cô ấy như chết đi sống lại, như thể trọng lượng cả cơ thể dồn hết lên đầu, cằm đâm thẳng vào vai tôi khiến tôi hơi đau.
Tổng Tâm thận trọng lẩm bẩm bên tại tôi: “Đừng nhìn ngọn nến trong tay cô ta, đó là mệnh đèn của hồn ma, cậu nhìn lâu thì linh hồn cũng sẽ đi theo nó.”
Tôi sửng sốt, mồ hôi lạnh lại chảy ra. Chẳng trách vừa nãy tôi còn nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, không rời mắt được thì ra nhìn ngọn nến kia sẽ khiến người ta mất hồn.
Tôi vẫn không hiểu lời của Tống Tâm, nhưng tôi cũng biết một số truyền thuyết về đèn, sự tồn tại của linh hồn phụ thuộc vào mệnh đèn. Mệnh đèn vụt tắt thì mọi thứ đều tan thành mây khói. Trên một người thường có ba ngọn đèn cứu mạng, một ở giữa lông mày và một ở mỗi bên vai. Nghe nói ở âm phủ có nơi rước đèn, khi chết người ta sẽ vào vòng luân hồi bằng đèn lồng.
Sau khi mắt mất đi ánh sáng, tôi không thể nhìn thấy những gì đang xảy ra trước mặt mình, tâm trạng của tôi đột nhiên bình tĩnh trở lai. Cảm giác sợ hãi không còn nghiêm trọng như trước, mồ hôi trên trán cũng trở nên lạnh lẽo, cả người khó chịu như đắp chăn bông.
Chợt nghe ma nữ khẽ nói: “Muốn biết U Đô là nơi nào thì hãy đi theo tôi. Cố Lan, cậu nói muốn cả đời làm chị em tốt của tôi. U Đô chơi rất vui, có hoa có chim, nhưng không có mặt trời. Tôi một mình ở U Đô, tôi cô đơn lắm.”
Thì ra là ma nữ này đến tìm Cố Lan, tôi không quen cô ấy thì sao đến tìm tôi.
Ở đại học, mọi người đều tương đối tự do, không có chuyện ngày đêm quấn quýt nhau như hồi cấp ba. Mặc dù quan hệ ký túc xá của chúng tôi rất hòa thuận nhưng tôi không biết hết về mối quan hệ cá nhân của Cố Lan. Cũng giống như cô gái nhảy lầu tự tử này, tôi cũng không biết rằng cô ấy và Cố Lan có mối quan hệ tốt như vậy.
Ngay cả toàn bộ mối quan hệ cá nhân của Tống Tâm, tôi cũng không thể biết hết. Cũng khó trách hai người nhảy lầu tự sát lại chỉ có một con ma đến.
Người kia sợ rằng quan hệ với Cố Lan cũng không tốt như vậy nên mới không tìm đến ký túc xá chúng tôi.
Đột nhiên, phòng ngủ chìm vào im lặng.
Giọng Cố Lan chậm rãi truyền vào trong tai, giọng nói này hơi mơ màng, lại hết sức bị thương: “Cậu… Cậu là Khánh Ly sao? Cậu là Khánh Ly sao? Tại sao cậu lại nhảy xuống? Tại sao?”
Khánh Ly này chắc là Giang Khánh Ly trong khoa chúng tôi, cả khoa đều biết chuyện cô ấy thầm yêu Cố Lan. Tuy nhiên, đây chỉ là tin đồn.
Sinh viên đại học không ngây thơ như học sinh cấp ba. Tuy tất cả đều biết nhưng ít ai nhắc đến. Cho dù có nhắc tới cũng là lúc nói chuyện phiếm nói một chút, bởi vì không có tin tức xác thực, sẽ không ai nói sâu về nó.
Thảo nào cảm xúc của Cố Lan lại thay đổi như vậy, hóa ra là bạn thân của cô ấy đã chết, chỉ là cô ấy không nói cho chúng tôi biết về mối quan hệ của cô ấy với Giang Khánh Ly.
Chắc là sợ chúng tôi hiểu lầm là hai người có hẹn ước. Ma nữ đó không phải vì yêu mà hận chứ?
Tôi lo lắng cho sự an toàn của Cố Lan, vội vàng gỡ bàn tay Tống Tâm đang che mặt tôi ra.
Khi tôi nhìn Cố Lan, chợt nghe thấy cô gái nói khẽ: “Tôi vừa nghĩ đến việc cậu có bạn trai là tôi chỉ muốn chết. Tôi cũng không biết tại sao mình chết? Cố Lan, cậu giống y như tên cậu, quá lạnh lùng, cậu căn bản không quan tâm đến cảm giác của tôi. Tôi là bởi vì cậu… Bởi vì cậu nên mới chết.”
Tôi đã quên sợ hãi, khóe miệng cứng ngắc co quắp, trong lòng tôi có một cỗ tức giận không thể giải thích được. Ma nữ này đến đây để lấy mạng Cố Lan. Nó liên tục nói rằng Cố Lan là người lạnh lùng, nhưng nó muốn Cố Lan một người sống đi cùng mình.
“Loại tình yêu của cô quá ích kỷ.” Tôi hét lên.
Nó bất ngờ nhìn tôi, khuôn mặt tái nhợt thống khổ dưới ánh nến: “Cô biết cái gì, cô là người ngoài cuộc, dựa vào cái gì mà nói về mối quan hệ của tôi và Cố Lan? Tôi yêu cô ấy như vậy, tôi yêu cô ấy bằng cả sinh mạng mình.” Giọng nói của ma nữ mang theo âm hưởng quái đản và kỳ dị, khiến người ta không khỏi xót xa, sau đó thông cảm cho trải nghiệm của cô ấy.
Ngay cả cảm xúc của tôi cũng bị nó chỉ phối một chút, tôi cảm thấy mũi chua chua.
Ngay lúc đó, máu và nước mắt trực tiếp trào ra từ mắt Cố Lan, khóc không thành tiếng: “Tôi không biết, tôi không biết cậu để ý chuyện tôi có bạn trai. Tôi mà biết thì tôi sẽ… tôi sẽ không nói. Tôi cầu xin cậu đừng chết.”
“Nhưng tôi đã chết rồi.” Giọng Giang Khánh Ly lạnh như băng.
Cơ thể Cố Lan đột nhiên kích động, sau đó chậm rãi cúi đầu, chậm rãi nói: “Đúng vậy, cậu chết rồi, còn là một mình.” Cô ấy từ từ di chuyển cơ thể, xuống giường như một linh hồn lang thang lơ lửng giữa không trung: “Khánh Ly, đừng tức giận. Tôi đến U Đô cùng cậu. Tôi đi cùng cậu, sau này cậu sẽ không cô đơn nữa.”
Bộ dạng này rõ ràng là trúng tà. Cô ấy có lẽ là bị mê hoặc bởi một sức mạnh nào đó mới đồng ý đến U Đô. Mặc dù tôi không biết U Đô nơi nào, nhưng nó hẳn là vùng đất của người chết trong truyền thuyết.
Chợt nghe Tống Tâm hét lớn một tiếng: “Cậu là đồ ngốc sao? Cố Lan cậu là đồ ngốc. U Đô là nơi của người chết, là chốn linh hồn sau khi chết quy tự. Nếu cậu theo cùng thì cậu cũng sẽ chết.