“Phì Phì đến nè, Phì Phì đến nè.” Phì Phì cao giọng bước vào viện, hôm nay Phì Phì cố ý mặc chiếc quần dài màu vàng, phối hợp với chiếc áo đồng phục của trường cùng đôi giày đáy bằng màu đỏ, thế này nhìn qua có vẻ có cảm giác vui tươi, các cụ già mới có thể vui vẻ.
“Phì Phì đến rồi à? Sắt Sắt đâu?” Bà Lưu mái tóc bạc trắng thấy Phì Phì đến mặt mày liền hớn hở.
“Hôm nay Sắt Sắt có việc không đến được, chỉ một mình cháu đến thôi. Bà Lưu, ông Vương mấy ngày nay cũng khỏe rồi.” Phì Phì đi theo bà Lưu vào phòng, bố trí trong phòng cực kì đơn giản, ngoại trừ chiếc giường gỗ cùng chiếc bàn, cũng chỉ có một cái ghế.
Phì Phì vừa vào phòng liền đặt trái cây cầm trên tay lên bàn, lập tức tháo chăn mền của bà Lưu định ra ngoài giặt, bà Lưu ngăn Phì Phì lại: “Phì Phì, đừng gấp, bà còn có thể làm, cháu vào trong viện tán gẫu với mọi người đi, cũng đã cả tháng không đến rồi, mọi người đều nhớ Phì Phì lắm nha.”
“Bà Lưu, bà để cháu giặt xong rồi đi, còn sớm lắm, tay chân cháu nhanh nhẹn, một lúc là xong ngay thôi.”
Phì Phì mở vòi nước, xắn ống tay áo lên, ở dưới ánh mặt trời cuối thu vung tay ra sức vò vò chăn mền, trên lọn tóc thấm chút nước, ánh mặt trời mong manh bước catwalk trên người Phì Phì, cụ già trong viện chụm lại một chỗ nói chuyện phiếm, vừa nhìn dáng vẻ trong sáng khỏe mạnh của Phì Phì, trong lòng đều hận mình không thể có đứa cháu gái tốt như vậy. Nếu như có thể, họ đều muốn giấu Phì Phì ở trong nhà, mỗi ngày nhìn Phì Phì, cũng có thể sống thọ.
Phơi chăn mền xong, liền đến lượt Phì Phì chọc các cụ già vui vẻ. Phì Phì dời cái ghế gỗ đền ngồi dưới táng cây cam sành trong sân. Cam sành trên đỉnh đầu huênh hoang dưới ánh mặt trời rực rỡ, chọc cho Phì Phì nuốt nước bọt.
“Phì Phì, nói xem lại muốn làm gì để chọc bộ xương già bọn ta vui vẻ đây?” Trương đại gia trêu chọc Phì Phì.
“Ông Trương, sao ông biết hôm nay cháu muốn làm mọi người vui vẻ vậy, ông cũng đừng nói, trước tiên để cháu kể cho mọi người nghe một đoạn chuyện mới……...Trương Tam và Lý Tứ vốn ở hai nhà đối diện nhau, tuổi cả hai sấp xỉ nhau, nhưng tướng mạo Trương Tam tầm thường, Lý Tứ lại là trẻ măng khiến người ta yêu thích. Vợ Trương Tam vừa đen vừa xấu, vợ yêu của Lý Tứ trẻ tuổi xinh đẹp, mỗi lần Trương Tam nhớ đến điều này, trong lòng lại đặc biệt thấy bất công……………. Đến một ngày nọ, một tia chớp xẹt ngang qua, hai người Trương Tam và Lý Tứ hoán đổi thân phận, tướng mạo, vì vậy một vở kịch hài ‘trời xui đất khiến’ bắt đầu…..”
Phì Phì kể sinh động như thật, các cụ già tập trung tinh thần lắng nghe, ai cũng không vạch trần chuyện này hai năm trước Phì Phì từng kể cho mọi người nghe một lần rồi. Thật ra các cụ già có nghe chuyện hay không đều chỉ là thứ yếu, quan trọng là…...có người thường xuyên đến gặp họ, tán gẫu với họ, họ liền cảm thấy rất thỏa mãn, huống chi hai chị em em Phì Phì luôn đến một hồi, Phì Phì còn đặc biệt chọc các cụ già vui vẻ, là vai hề của mọi người.
Buổi trưa Phì Phì ở lại viện dưỡng lão ăn cơm cùng các cụ già, trên bàn cơm còn nhiều lần chọc cụ già thiếu chút nữa cười sặc sụa. Lại cùng mọi người đánh bài, rồi mới về nhà, Phì Phì thong thả dời cái ghế ngồi ở ban công đeo tai nghe nghe nhạc, nắng ấm cuối mùa thu, âm nhạc khẽ khàng giảm nhẹ sức mạnh của tình cảm, dông tố rồi cũng về với yên bình. Ánh mặt trời lười biếng tốt đẹp như vậy, khiến Phì Phì trong lúc lơ đãng nhớ đến hoa Hồ Điệp, hồ nước, cơn gió mùa hạ sáng sớm trên thửa ruộng nhà ông nội, Sắt Sắt pi-pô phồng má, bà nội nếp nhăn trên mặt.
Kỉ niệm đẹp như thế, Phì Phì dứt khoát lục ra những chuyện tốt đẹp nhớ lại một lần.
Nhớ đến khi ấy mười mấy tuổi bà Giả ép hai chị em em ăn da thịt heo mà bà nấu, tựa như một chén nhựa cao su đậm đặc, hai chị em em nhìn đã muốn trốn, bà Giả lúc nào cũng ô a nói: “Nào, ăn, ăn da thịt hẹo mẹ làm, làn da đẹp liền, đàn ông mới có thể yêu các con, nào, ăn nhiều một chút.” Bây giờ Phì Phì mới biết được đó là tình yêu thương của mẹ đối với con gái, cũng là lời khuyên của người phụ nữ dành cho cô bé. Lời bà Giả nói thực tế cỡ nào, rồi lại lãng mạn cỡ nào. Xinh đẹp, là vốn liếng quan trọng để người phụ nữ hạnh phúc sao? Ít nhất bà Giả cho là như thế.
Nghĩ đến những tên con trai kia từng đưa tờ giấy muốn cùng mình ‘kết hôn’ ‘sông cạn đá mòn’, bọn họ thật sự từng yêu mình sao? Có lẽ, tình yêu của họ chỉ là lòng hiếu kì thôi. Có lẽ mình thật sự nên kết bạn trai, cũng dễ cho tuổi thanh xuân một câu trả lời thỏa đáng, nghĩ đến bạn trai, trong đầu Phì Phì lại hiện lên gương mặt dễ nhìn kia của Thẩm Dục Luận, Phì Phì thử muốn đuổi anh đi, thử hai lần, chỉ là uổng công vô ích, liền bỏ qua, để anh ở nơi đó vậy, dường như rất thoải mái, Phì Phì lười biếng nằm trên ghế dựa nửa tỉnh nửa mê, chợt, tai nghe bị người ta kéo xuống.
Ánh mắt Sắt Sắt nhìn Phì Phì vô cùng ưu thương, khiến trong lòng Phì Phì không yên.
“Có phải em thích Thẩm Dục Luận hay không?” Trong cơn tức giận Sắt Sắt ném ra câu này, mắt phượng xinh đẹp của cô nhìn chằm chằm vào Phì Phì, môi mím thành một đường thẳng, điều này chứng tỏ Sắt Sắt kiên quyết, kiên định, tình cảm mãnh liệt, chỉ có Phì Phì có thể xuyên thấu qua ánh mắt của Sắt Sắt nhìn đến gợn sóng lo lắng, yếu ớt, sợ hãi, nghi ngờ cùng oán hận ở thâm sâu.
Phì Phì sửng sốt trong giây lát, đột nhiên cảm thấy dây cung vẫn bị kéo căng trong lòng buông lỏng, rồi lại bất đắc dĩ như thế, Phì Phì và Sắt Sắt có thể tranh cãi đủ kiểu, duy chỉ không nên có loại kịch tình (tình tiết vở kịch) này.
“Sắt Sắt.” Phì Phì há miệng thở dốc, tiếng phát ra rất nhỏ.
Sắt Sắt đột nhiên ngồi xổm người xuống vùi đầu ở giữa đầu gối nước mắt ròng ròng, giọng của Sắt Sắt yếu dần, cuối cùng chuyển sang nức nở. Phì Phì đau lòng, bả vai Sắt Sắt theo tiếng nức nở của cô mà run run, chính là sự run run tinh tế kia, khiến Phì Phì ra quyết định.
Phì Phì ngồi xổm người xuống, nâng Sắt Sắt dậy, nhìn vào mắt Sắt Sắt nói: “Sắt Sắt, em không thích Thẩm Dục Luận. Người trong lòng em là…...Giang Đào.”
“Chị nói rõ với anh ấy, anh ấy nói cho chị biết người trong lòng anh ấy là em, anh ấy nói chị biết em tốt bụng bao nhiêu, kiên cường bao nhiêu, thông minh bao nhiêu, cao ngạo bao nhiêu…. Anh ấy nói anh ấy cứu chị bởi vì chị là em gái của em, bởi vì chị là người em bảo vệ, cho nên anh ấy cũng cần phải bảo vệ, tất cả đều là vì em…..”
Phì Phì đứng như khúc gỗ, nếu không có câu hỏi đột ngột của Sắt Sắt, có lẽ Phì Phì vẫn một mực không thừa nhận người trong lòng mình thích chính là Thẩm Dục Luận, hóa ra rất nhiều chuyện đã xảy ra, nhưng chính mình chưa hẳn hiểu rõ, hay là nói chưa hẳn sẵn lòng đón nhận.
“Phì Phì, em thật sự thích anh Giang Đào sao?”
“A.” Phì Phì từ trong trầm tư tỉnh lại, nghe được lời Sắt Sắt, cuối cùng vẫn cắn răng nói: “Ừm.”
“Em thật sự sẽ không thích Thẩm Dục Luận sao?”
“Đúng vậy.” Phì Phì gật đầu lia lịa.
“Anh ấy là kì tích trong sinh mệnh của chị.” Sắt Sắt bỏ lại những lời này, xoay người rời đi.
Phì Phì đau lòng, khóe mắt có lệ. Nếu một người thật sự trở thành kì tích trong sinh mệnh của một người khác, có thể thấy trọng lượng ấy không tầm thường.
Tối nay, Phì Phì mở thấy Thẩm Dục Luận, anh ở trong giấc mơ, chỉ có một câu: “Vì sao em không chịu thuận theo lòng mình.”, Những thứ khác trong giấc mơ đều rất mơ hồ, nhưng cảnh tượng có anh tồn tại, rất rõ ràng. Phì Phì tản bộ dọc theo bãi biển, trời xanh lam biển xanh lam, gió nhẹ nhàng, có chim biển bay qua, Phì Phì không mang giày, chân không đón gió đi chậm rãi. Dường như Phì Phì biết anh sẽ ở nơi nào đó trước mặt, ngay sau đó anh xuất hiện, bọn họ cười với nhau, tựa như hết thảy đều được sắp xếp, chỉ còn chờ họ lên sàn diễn. Thẩm Dục Luận nhìn bàn chân nho nhỏ để trần của Phì Phì, mỉm cười nói: “Vì sao em không chịu thuận theo lòng mình?”
Sau đó, Phì Phì khóc. Sau đó nữa, bị tiếng thét chói ta của Sắt Sắt, đánh thức.
Hóa ra trời đã sáng, tiếng thét chói tai vừa nãy không phải của Sắt Sắt, mà là bà Giả: “Ba bọn nhỏ, mau đến đây, Sắt Sắt…….”
Sắt Sắt cắt mạch máu rồi, lúc sáng sớm.
Phì Phì ngơ ngác ngồi trên ghế dựa trắng sữa trong hành lang dài của bệnh viện, giống như năm 17 tuổi ấy, ông bà Giả kiên quyết không cho Phì Phì đi truyền máu, năm đó, họ nói Phì Phì đang lớp mười hai, phải thi vào đại học, cần dinh dưỡng, không cho Phì Phì truyền máu. Mà giờ đây, ông Giả vẫn ra sức nhấn Phì Phì xuống ghế dựa này, nói: “Phì Phì, con ngoan ngoãn ngồi đây, ba đi với mẹ con.” Phì Phì cuộn tròn trong hành lang dài trống không, thậm chí cô không biết làm thế nào để không chế sự co giật trong lòng mình và nơi tay chân, nghĩ đến lời Sắt Sắt từng nói, suốt đời suốt kiếp cũng sẽ không chia ly, cho đến khi sông cạn đá mòn, kiếp sau vẫn làm chị em song sinh, mà lúc này, Sắt Sắt nằm trên bàn mổ lạnh lẽo, chị ấy có còn nhớ không? Nỗi sợ chậm rãi dâng lên trong đáy lòng Phì Phì. Ý chí cùng ý thức đang khóc của cô dần trở nên yếu ớt cùng hoảng hốt. Mỗi một dây thần kinh, mỗi một tế bào trên người cô, đều tập trung vào một ý nghĩ cô không muốn thừa nhận, đó chính là, Sắt Sắt của cô, có lẽ cô vĩnh viễn không gặp được nữa! Sắt Sắt của cô, một phần linh hồn quan trọng nhất trong cơ thế cô, từ nay về sau, có lẽ vĩnh viễn không còn.
Thẩm Dục Luận đến đây, áo sơ-mi vẫn sạch sẽ như trước, trên mặt tràn ngập ưu thương, trên cánh tay vẫn còn quấn băng gạc màu trắng, Phì Phì đờ đẫn nhìn anh, người đàn ông khiến Sắt Sắt cắt mạch máu, người đàn ông khiến Phì Phì có thể vĩnh viễn mất đi Sắt Sắt.
Đầu kia của hành lang, truyền đến tiếng bước chân nặng nề, Phì Phì theo bản năng nhìn qua, là Giang Đào, vội vã đi đến nói: “Phì Phì, Sắt Sắt thế nào?”
Ánh mắt Phì Phì trống rỗng, tựa như có một cơn gió vô ý lưu chuyển ở trong đó, trong lòng Giang Đào đau đớn, quay đầu thấy Thẩm Dục Luận cũng ở đây, lịch sự nói: “Hóa ra Thẩm tiên sinh cũng ở đây.”
Thẩm Dục Luận cũng không ngờ sẽ ở dưới tình huống này lại gặp đối thủ mạnh nhất của mình, cũng là Giang Đào trẻ tuổi tài tuấn: “Chào Giang tiên sinh.”
Giang Đào nghiêng người ôm Phì Phì vào lòng: “Anh Giang Đào.” Phì Phì xịu lơ trong lòng Giang Đào: “Ôm chặt em.” Phì Phì nói với anh ta, nước mắt lại rơi xuống.
“Phì Phì, đừng sợ, Sắt Sắt sẽ không sao đâu, không sao đâu.” Giang Đào ôm chặt Phì Phì, vỗ về lưng cô.
“Anh Giang Đào, Sắt Sắt hận chết em, nhất định Sắt Sắt hận chết em rồi….”
Lúc này Chu Xuyên đỡ ông bà Giả đến. Sắc mặt Chu Xuyên trắng bệnh, trong con ngươi đen là nỗi bi thương ngàn năm. Ông Giả giống như đứa trẻ chịu ủy khuất, hai tay che mặt, khóc thật thương tâm, đôi mắt bà Giả hồng hồng, vừa rơi lệ vừa nói: “Đứa nhỏ này sao lại nghĩ quẩn như vậy, nếu có việc bất trắc gì xảy ra, hai vợ chồng già chúng ta sau này làm sao đây…..” Ông Giả nghe đến đó, buông tay che mặt ra, quát nhẹ bà Giả: “Mẹ bọn nhỏ, bà đừng như vậy!”
Bà Giả ngẩng đầu thấy Thẩm Dục Luận, liền tức giận: “Cậu đến làm gì? Cậu đi đi, đừng để tôi nhìn thấy cậu! Hiện tại Sắt Sắt nhà tôi với cậu không nợ nần gì nhau, cậu cũng đừng đến hại con bé….”
“Mẹ bọn nhỏ, bà đừng như vậy, cũng không thể trách Thẩm tổng người ta, chỉ trách Sắt Sắt của chúng ta khờ quá.” Ông Giả ra sức kéo bà Giả không cho bà nhào lên.
Sắt Sắt chỉ để lại một tờ giấy: Tôi không muốn biết, bất cứ bí mật gì có liên quan đến chân tướng tình yêu, tôi chỉ muốn vĩnh viễn ngủ say. Tôi yêu anh ấy, tôi không thể chịu đựng được bị anh ấy bỏ rơi, cũng không thể chịu đựng khi nhìn thấy tình yêu dành cho đối phương trong ánh mắt các người, tôi lại không hận được các người, các người đều là người tôi yêu.