• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy Thẩm Quốc Huy phong lưu thành thói, nhưng chưa từng làm chuyện ép buộc phụ nữ, đều là những người phụ nữ này cam tâm tình nguyện trả giá vì ông ta. Nhưng mà đối với chuyện của Uyển Như, Thẩm Quốc Huy cũng không biết vì sao. Ông ta không biết Uyển Như mang thai, cũng không biết sau này Uyển Như sinh ra một đứa con. Mãi đến khi gặp Phì Phì, dáng vẻ lại rất giống với Uyển Như, ông ta lúc ấy giật mình gọi lền tên Uyển Như. ông ta phỏng đoán sinh nhật của Phì Phì, nghĩ lầm Phì Phì chính là con gái của ông ta.

Thẩm Minh Huy tao nhã dụi tắt đầu thuốc lá, nói tiếp: “Sau này, An Tử Nghi trở thành vợ của Thẩm Quốc Huy, tôi sớm đã có điều phát hiện ra tâm tư của An Tử Nghi, chẳng qua vẫn cho rằng cô ta là loại con gái đơn thuần giản dị. không ngờ có một ngày, tôi phát hiện một bản ghi chép ở nhà họ Thẩm, thuận tay mở ra một trang, trên mặt viết ‘ngồi yên nhìn hổ đấu quả nhiên là diệu kế, methylenedioxymeth amphetamine tác dụng tạo ảo giác khiến cho Trần Uyển Như và Thẩm Quốc Huy trần truồng xuất hiện ở trước mặt Chu Hoàn, trước mặt mọi người là hiệu quả ngoài ý muốn, nhưng không ngờ Chu Hoàn sẽ yếu ớt như vậy, sau này mình chỉ có thể đối xử tốt với con của cô ta xem như bồi thường cô ta vậy….’ từ đó về sau tôi mới bắt đầu tin tưởng người không thể nhìn bề ngoài, nước biển không thể đo lường, không ngờ An Tử Nghi không tranh không đoạt sẽ thành phu nhân của Thẩm Quốc Huy, mà những người phụ nữ tranh đến chết đi sống lại, đều thua ở chiêu ngồi yên nhìn hổ đấu này của An Tử Nghi.”

………….

Phì Phì hiểu cả rồi.

Bất giác trong lòng réo rắt thảm thiết, thị phi của một thế hệ lẩn quẩn hồi lâu trong lòng Phì Phì, không gạt đi được.

“Nếu đều đã qua, hãy để nó qua đi, tôi kể nhiều chuyện như vậy, là để Thẩm Dục Luận và cô có thể an tâm đến với nhau.” Thẩm Minh Huy cười, vỗ vai Phì Phì, bước khỏi ban công.

Phì Phì cũng âm thầm thề trong lòng, tiếp tục làm con gái của nhà họ Giả, tiếp tục làm chị em song sinh của Sắt Sắt, những quá khứ này chỉ có thể chôn thật sâu ở đáy lòng.

“Phì Phì, chúng ta đi thôi.” Thẩm Dục Luận kéo tay Phì Phì.

Phì Phì lại gạt tay Thẩm Dục Luận ra, chỉ hờ hững nói: “Anh Giang Đào nhất định tìm em khắp nơi. Em phải về trước.”

“Em…” sao Phì Phì có thể một lòng chỉ nghĩ đến Giang Đào, Thẩm Dục Luận nghiêm túc nói: “Sau này không cho em đến nhà họ Giang nữa.”

Phì Phì giương mắt nhìn mặt Thẩm Dục Luận, cũng thật sự nghiêm túc nói: “Bác Giang đã tuyên bố hôn sự của em và anh Giang Đào, tháng năm sẽ kết hôn, anh đã từng nói, anh Giang Đào đối với em không tệ, em không thể phụ lòng anh ấy.”

Cô ấy lại có thể nghiêm túc nghe lọt được lời của anh, đó chẳng qua là lúc ấy anh ép cô bỏ đứa nhỏ nên mới nói vậy.

“Phì Phì, anh biết rõ lòng em, trong lòng em trước nay cũng chỉ có anh, cho dù trải qua khoảng thời gian anh làm tổn thương em, trong lòng em cũng chỉ có anh, em yêu anh, không thể nào yêu người khác. Em biết không? Khoảng thời gian này, anh nhìn thấy nỗi tuyệt vọng đối với tình yêu trong mắt em, trong lòng anh đau khổ biết bao.” Thẩm Dục Luận yếu ớt nói xong, kéo Phì Phì qua bên cạnh: “Phì Phì, em chỉ cần thuận theo lòng mình, em vốn tùy hứng cởi mở như vậy, chuyện còn lại, đều giao cho anh đi, anh sẽ cho Giang Đào một câu trả lời, đứa nhỏ trong bụng em là con của anh, Giang Đào cũng biết, anh ta thật sự yêu em, anh nghĩ anh ta sẽ không làm khó người con gái mình yêu, chỉ tiếc trên đời này chỉ có một Phì Phì, mà trái tim duy nhất của Phì Phì, lại cho anh, anh hạnh phúc hơn anh ta.” = = sến

“Nhưng mà, mặt mũi của nhà họ Giang…..” Phì Phì thấy Thẩm Dục Luận hiểu mình như thế, trong lòng thật sự cảm động, có tri âm như vậy, còn cầu gì nữa.

Thẩm Dục Luận cắt ngang lời Phì Phì: “Phì Phì, hãy giao cho anh, tin anh, anh sẽ không để nhà họ Giang mất mặt, anh sẽ nghĩ cách giữ mặt mũi cho nhà họ Giang.”

“Ừm.” Phì Phì đáp khẽ, liền giao hết tín nhiệm cùng tình yêu cả đời, nhẹ nhàng, giao hết thảy cho Thẩm Dục Luận.

Phì Phì về đến nhà, bà Giả thấy sắc mặt Phì Phì tươi rói, đây là chuyện không gặp qua bao lâu rồi, trong lòng bà Giả không khỏi cũng cao hứng, bu lại hỏi Phì Phì: “Phì Phì, bác sĩ nói thế nào? Sẽ không là song thai chứ? Xem con vui vẻ kìa.”

Phì Phì sờ mặt mình, nghi hoặc hỏi: “Con có vui vẻ thật sao?”

Bà Giả cười ha ha: “Ai hiểu con gái bằng mẹ, chút tâm sự này mẹ già của con vẫn còn nhìn ra được, nào, sao vậy? rốt cuộc bác sĩ nói thế nào?”

“Mẹ.” Phì Phì mặt nghiêm túc, suy nghĩ hẳn là nên nói chuyện hàn gắn lại với Thẩm Dục Luận cho bà Giả, cũng để bà Giả quyết định làm sao nói rõ với nhà họ Giang: “Mẹ cũng biết, đứa nhỏ của Thẩm Dục Luận.”

Bà Giả thấy Phì Phì nhắc đến họ Thẩm, nụ cười trên mặt liền không còn, chỉ nói: “Ừ.”

“Mẹ. trong lòng con vẫn yêu Thẩm Dục Luận. con muốn đến với Thẩm Dục Luận.”

“Nhưng mà Thẩm Dục Luận sẽ đến với con sao? Hơn nữa, hôn sự của con và Giang Đào cũng đã định, con lại đổi ý, chẳng phải tổn thương tấm lòng của Giang Đào?”

“Con và Thẩm Dục Luận trước đó có hiểu lầm, bây giờ chúng con hàn gắn rồi.”

“Hiểu lầm gì có thể khiến cậu ta bỏ vợ bỏ con? Mẹ thấy cậu ta không phải người tốt, người vì một hiểu làm liền muốn bỏ vợ bỏ con thì có chỗ nào tốt?” bà Giả ủng hộ Giang Đào.

“Mẹ.” Phì Phì lại không thể nói ra chuyện của mẹ đẻ Trần Uyển Như và Thẩm Quốc Huy, thấy bà Giả không chịu chấp nhận Thẩm Dục Luận, trong lòng chỉ lo lắng suông: “Mẹ, con cũng lớn như vậy, trong lòng mình có chừng mực, mẹ đừng lo cho con. Hơn nữa, con mang thai đứa con của Thẩm Dục Luận gả cho Giang Đào, nếu sau này đứa nhỏ biết, làm sao bây giờ?” Phì Phì nhớ đến người đời trước trong vấn đề hôn nhân đều thích tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, vì vậy mới lấy đứa nhỏ ra nói.

Quả Giả quả nhiên vừa nghe đến đứa nhỏ, thái độ cũng mềm xuống, nghĩ thấy Phì Phì nói cũng có lý, bây giờ tuy Giang Đào nhìn có vẻ rất rộng lượng rất muốn cưới Phì Phì về nhà, nhưng cậu ta thật sự không hề để ý đến đứa việc Phì Phì mang thai con người khác sao? Nếu chờ đứa nhỏ sinh ra, Giang Đào đối xử không tốt với đứa nhỏ, dù sao cũng là con của tình địch, chẳng lẽ còn phải yêu cầu Giang Đào đối xử tốt với con của tình địch, đến lúc đó chẳng phải Phì Phì cũng trăm mối lo.

Nghĩ tới đây, bà Giả thở dài nói: “Phì Phì, con tự quyết định đi. Mẹ mặc kệ con, tóm lại, con phải sống tốt cho chính mình.”

Phì Phì hôn lên má bà Giả nói: “Mẹ, con biết rồi.” liền nhẹ nhàng đi vào phòng. Bà Giả nhìn dáng vẻ của Phì Phì, nghĩ thầm sức mạnh của tình yêu thật là vĩ đại, khiến Phì Phì tổn thương thành như vậy, còn có thể quay đầu lại đến với cậu ta. Nhìn biểu hiện trước đó vài ngày cùng bộ dạng hiện tại của Phì Phì, tình yêu này, thật có sức mạnh mà.

Bà Giả đang suy nghĩ, Sắt Sắt đẩy cửa ra.

Sắt Sắt thấy bà Giả ở trong phòng khách, kêu một tiếng mẹ liền muốn đi về phòng.

“Sắt Sắt, con làm sao vậy?” bà Giả thấy đôi mắt Sắt Sắt hồng hồng, hiển nhiên là vừa khóc xong.

“Không có gì ạ.”

“Còn nói không có gì, có phải Chu Xuyên lại nổi nóng với con không? Hả?” bà Giả lo lắng theo sát sau lưng Sắt Sắt.

Phì Phì đúng lúc bước ra nghe được lời bà Giả nói, lại thấy đôi mắt Sắt Sắt đo đỏ, trong lòng liền rõ chuyện gì xảy ra, nghĩ lại dù sao hiện tại mình cũng đang rảnh, không bằng thừa dịp Sắt Sắt ở nhà, đến bệnh viện tìm Chu Xuyên nói chuyện.

Phì Phì đến bệnh viện, thấy Lương Sảng Sảng và hai nữ sinh ở ngoài phòng bệnh của Chu Xuyên, Lương Sảng Sảng thấy Phì Phì đến đây, nét mặt âm trầm tức thời giãn ra.

“Phì Phì, đã lâu không gặp, chị cũng đến đây gặp thầy Chu sao?” Lương Sảng Sảng nói xong chỉ chỉ về phía phòng bệnh của Chu Xuyên: “Thầy Chu bây giờ không chịu gặp người khác, tôi cũng đã đến hai lần, đều bị thấy ấy xua đuổi đi.”

“Các cô về trước đi, qua một thời gian ngắn chờ cảm xúc của thầy Chu tốt lên, rồi lại đến.”

Thấy Phì Phì nói vậy, Lương Sảng Sảng gật đầu, dẫn hai nữ sinh kia rời đi.

“Ra ngoài, ra ngoài hết cho tôi, ra ngoài hết.” Phì Phì mới đến cửa, liền nghe Chu Xuyên gầm thét. Vừa thấy là Phì Phì đứng ở cửa, Chu Xuyên không hiểu sao bình tĩnh lại.

Phì Phì đi vào, ngồi xuống ghế dựa cạnh giường. Chu Xuyên mới vô lực hỏi câu: “Em đến làm gì?”

“Chu Xuyên, em chỉ hỏi anh một câu, anh vẫn yêu Sắt Sắt sao?”

Nghe xong lời Phì Phì, Chu Xuyên như bị thứ gì đó đánh trúng điểm yếu, ngẩng phắt đầu nhìn Phì Phì, Phì Phì cũng yên lặng nhìn Chu Xuyên, vẻ mặt kiên định.

Mắt Chu Xuyên dần dần mờ mịt, thật lâu sau, mới nhẹ nhàng nói: “Tấm lòng anh dành cho Sắt Sắt, chỉ e không bao giờ có thể thay đổi.”

“Như vậy, xin anh thuận theo lòng mình được không?” Phì Phì cũng học nói thuận theo lòng mình.

“Anh lấy gì thuận theo lòng mình? Anh bây giờ thế này, anh còn là người tàn tật, Phì Phì, anh không còn là Chu Xuyên trước đây, anh bây giờ, chỉ là người tàn tật, em biết không? Sắt Sắt không thích anh, anh biết cô ấy không thích anh, nhưng mà trước ia, anh không bỏ được cô ấy. bây giờ cô ấy muốn đến với anh, chỉ là áy náy, chỉ là thương hại, anh không muốn cô ấy vì áy náy, vì thương hại anh, mà đến với anh, đây không phải anh muốn…”

“Không, anh sai rồi.” Phì Phì cắt ngang Chu Xuyên: “Chu Xuyên anh lầm rồi, trong khoảnh khắc anh lao vào biển lửa kia, Sắt Sắt đã yêu anh, có lẽ trước kia trong lòng chị ấy vẫn có anh, chỉ là chính chị ấy không biết, mãi đến khi anh lao vào biển lửa, chị ấy mới thấy lòng mình. Có lẽ cô gái khác sẽ vì áy náy, hoặc thương hại mà đến với anh, nhưng Sắt Sắt sẽ không, Sắt Sắt trước giờ sẽ không để lòng mình chịu ủy khuất, Sắt Sắt sống vì trái tim mình, vì trái tim mình, chị ấy thậm chí có thể liều chết, chẳng lẽ anh không hiểu chị ấy sao? Chu Xuyên, Sắt Sắt thật sự yêu anh.”

Chu Xuyên chỉ lắc đầu bắt đắc dĩ, nói: “Thật sự yêu anh thì sao? Thật sự chỉ thương hại anh thì thế nào? Anh bây giờ thế này….”

“Chu Xuyên.” Trong giọng nói Phì Phì mang theo chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Chỉ cần anh tích cực tiếp nhận điều trị, anh nhất định có thể khá lên, lại nói, anh cho rằng Sắt Sắt yêu một người thì sẽ chỉ yêu bề ngoài của anh ta thôi sai? Anh đừng hành hạ Sắt Sắt nữa, cũng đừng hành hạ chính mình, hai người hẳn là nên sớm ở bên nhau, lại hành hạ tới hành hạ lui, đến ngày hôm nay cũng không thể dắt tay nhau. Em nói cho anh biết, cho dù anh thế này, chỉ cần trái tim anh vẫn như trước, thì anh vẫn là Chu Xuyên. Nếu anh càng anh tuấn càng đẹp trai hơn trước kia, nhưng anh chỉ có tâm trạng của bây giờ, vậy anh cũng không phải là Chu Xuyên nữa, anh hiểu chưa?”

“Phì Phì.” Trong mắt Chu Xuyên tràn ngập nghi hoặc (giống ta = =): “Anh thật sự có thể đến với Sắt Sắt sao?”

“Chỉ cần anh đồng ý.” Phì Phì nở nụ cười: “Bây giờ là Sắt Sắt theo đuổi anh, khi nào anh đồng ý với chị ấy cũng cũng được. trước kia chị ấy để anh theo đuổi nhiều năm như vậy, anh muốn nếm thử sở thích của chị ấy cũng không phải không thể. chẳng qua là, anh cũng là người từng yêu, anh bỏ được Sắt Sắt sao, cho dù anh chịu khổ không?”

Chu Xuyên trầm mặc.

Phì Phì đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi bệnh viện về nhà. Phì Phì cảm thấy mục đích của chuyến đi này ngày hôm nay đã hoàn thành. Ngày vui của Chu Xuyên và Sắt Sắt không lâu nữa sẽ đến thôi.

“Chu Xuyên, thông minh như anh, còn có gì làm khó được anh, anh hãy nghĩ kĩ đi. Sớm cho Sắt Sắt một câu trả lời, một lòng tiếp nhận điều trị, tranh thủ sớm ngày hồi phục. thật ra anh vui vẻ cũng là sống một ngày, anh đau khổ cũng phải sống một ngày, nếu anh vui vẻ một chút, ngày liền càng có thêm hi vọng, mà niềm vui của anh, cũng có thể chia cho mọi người bên cạnh quan tâm anh, mang đến ấm áp, thật đấy.”

Chu Xuyên gật đầu, nhìn Phì Phì đi khỏi phòng bệnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK