Sách nói, con gái đang yêu là đẹp nhất, lần đầu tiên Phì Phì yêu, cảm thấy thời gian như hoa Tường Vi nở rộ.
Sáng tinh mơ Phì Phì liền rời giường trang điểm chưng diện, nhìn gương thoa phấn, sau đó thay áo sơ-mi may bèo cùng váy dài tơ tằm, ngồi trong ký túc xả mở laptop cất cao giọng hát, âm nhạc là gia vị cho cuộc sống của Phì Phì. Thời gian này Phì Phì hay mở tình ca của Trương Tín Triết, có vài câu thâm sâu khuấy động tiếng lòng của Phì Phì, vì sao trước kia cũng từng nghe, đều không chú ý đến những ca từ này, mà giờ phút này, lại tràn đầy cảm xúc. Giọng của Trương Tín Triết, dường như có rất đè nén, rất nhiều tang thương nói không nên lời rồi lại ngọt ngào, khiến Phì Phì hoàn toàn không cách nào bỏ qua.
Thật ra trước kia Phì Phì cũng không có dụng tâm nghe anh ta hát, chỉ ngẫu nhiên nghe thấy. Ngày đó đi ngang qua một cửa hàng, giọng hát u buồn ‘nếu lúc ấy hôn em, lúc ấy ôm em, có lẽ kết quả khó nói….’ vang lên, thế mà làm Phì Phì thích ngay.
Nhưng Phì Phì, vốn không phải người u buồn. Giữa cuộc sống luôn có nhiều điều ngoài ý muốn.
Thật ra Phì Phì đang đợi cuộc hẹn cùng Thẩm Dục Luận, chủ nhật, anh biết Phì Phì được nghỉ.
Tâm trạng Phì Phì căng thẳng, tưởng tượng tình tiết hẹn hò, họ sẽ nói gì đó? Sẽ ôm sao? Sau đó Phì Phì lại nghĩ đến nụ hôn ngày đó của Thẩm Dục Luận, không kiềm chế được mà nóng hết cả mặt.
Điện thoại di động vang lên hai tiếng, là anh sao? Phì Phì nhảy dựng lên lấy di động qua nhìn, quả nhiên là anh: “Phì Phì, anh ở dưới nhà em.”
Đây là mới là tốc độ thật sự sao? Thời gian qua nhanh? Không không, lúc này Phì Phì chạy đến cửa sổ, đó mới là tốc độ thực sự, bản thân Phì Phì cũng không dám tin tưởng, sẽ gấp gáp muốn gặp anh như vậy.
Thẩm Dục Luận ở dưới lầu nhìn Phì Phì lẳng lặng mỉm cười, ánh mắt như nước.
Phì Phì xách túi đi xuống lầu, đến trước mặt Thẩm Dục Luận, lại đột nhiên cảm thấy hết thảy chuyện này đều khó tin, Phì Phì đứng lại, không biết phải nói gì.
“Phì Phì, em nói xem, chúng ta đi đâu nào?” Thẩm Dục Luận yêu thương xoa đầu Phì Phì, hỏi.
“Ừm.” Phì Phì suy nghĩ một chút mới nói: “Chúng ta ngồi xe buýt đến bờ hồ, vòng bờ hồ một vòng, sau đó câu cá, câu được cá thì nướng ăn, không câu được cá đương nhiên nhịn ăn. Sau đó ngồi xe buýt đến khắp nơi, lúc muốn đi bộ thì đi bộ, lúc không muốn đi bộ thì ngồi xe, nhìn thấy món ngon liền xuống xe đi ăn….”
Thẩm Dục Luận không ngờ yêu câu của Phì Phì chỉ bình thương đơn giản như vậy, chẳng qua là nghĩ thử xem, chẳng phải đây là những chuyện cô gái đều hi vọng làm cùng người đàn ông mình yêu sao, Thẩm Dục Luận cảm thấy lòng mình ấm áp, cô gái trước mặt này, luôn mang đến niềm vui bất ngờ và cảm nhận ngoài ý muốn cho anh, chỉ có cô mới có thể khiến anh cảm thấy mỗi một chi tiết của cuộc sống đều tràn ngập ánh mặt trời. Ở bên cô cô luôn có cảm giác ánh mặt trời tươi mát.
“Phì Phì, chúng ta đi thôi.” Thẩm Dục Luận kéo bàn tay nhỏ bé của Phì Phì, bàn tay lớn bọc lấy bàn tay nhỏ mềm mại của Phì Phì.
Hai người vẫn nắm tay lên xe buýt, ngọt ngào tựa như thiếu niên mười tám mười chín tuổi.
Trên xe buýt không còn chỗ ngồi hai người, Thẩm Dục Luận để Phì Phì ngồi ở chỗ ngồi một người, bản thân mình đứng ở bên cạnh.
“Ừm, anh đi ngồi ở phía sau đi.” Phì Phì không biết gọi anh là gì, trước kia về công về tư đểu gọi anh là Thẩm tổng, mà lúc này, còn gọi Thẩm tổng thì Phì Phì cảm thấy cực kì khó chịu.
Thẩm Dục Luận lắc đầu, ánh mắt sâu thẳm như đầm nước, anh nói: “Không cần, anh muốn đứng bên cạnh em.”
Hồ nước thật yên tĩnh, hai người dựa sát vào nhau đi dạo trên bờ hồ, nhánh Dương Liễu nhẹ nhàng rủ xuống, để mặc gió đong đưa. Phì Phì thấy hồ nước trong suốt đến động lòng người, vì thế giãy thoát khỏi Thẩm Dục Luận, cởi giày, duỗi chân vào trong nước, hồ nước mùa đông, không ấm áp như trong tưởng tượng của Phì Phì, Phì Phì hét lên một tiếng rút chân lại, quay đầu nhìn Thẩm Dục Luận, anh chỉ nhìn cô lẳng lặng cười.
Nụ cười này, chỉ có đối diện với cô mới có.
“Này, anh cũng đến đây thử xem, dễ chịu lắm.” Phì Phì nổi lên ý xấu, tựa như lúc còn nhỏ lừa gạt bạn nhỏ ăn lá cây ăn côn trùng, Phì Phì luôn nói mình đã thử qua, ăn rất ngon, cậu cũng thử xem đi. Đương nhiên cũng chỉ có Giang Đào thử qua.
Quả nhiên Thẩm Dục Luận cũng mắc mưu, cởi giày vớ ra, liền ngồi cùng một chỗ với Phì Phì, sau đó liền chậm rãi duỗi chân vào trong hồ nước.
Phì Phì không nhịn được phải lén cười, không ngờ Thẩm Dục Luận quay đầu lại nghiêm túc nói: “Quá thật là rất thoải mái.”
Phì Phì buồn bực, vốn là muốn hại anh, không ngờ lại còn làm lợi cho anh, vì thế sờ ót nói: “Thật sao?”
“Phải đó, nếu không, em thử đi.” Thẩm Dục Luận nói giống như thật, đôi chân còn cố ý vẫy vẫy trong nước, làm ra bộ dạng rất thích thú.
“A, vậy em thử lại.” Phì Phì nghi hoặc lại duỗi vào trong hồ nước.
“A.” Phì Phì lại bị lạnh đến mức rút chân về: “Anh gạt em.”
“Là em gạt anh trước.” Thẩm Dục Luận giành quyền lợi.
“Anh là tên lừa đảo, anh lại dám gạt em.” Phì Phì vung quả đấm muốn đánh người.
Thẩm Dục Luận đưa tay đón nhận quả đấm nhỏ của Phì Phì, tiện thể kéo Phì Phì vào trong lòng, Thẩm Dục Luận cúi người xuống muốn hôn lên mặt Phì Phì, không ngờ lại bị Phì Phì cắn lên tay anh một cái, Phì Phì còn dùng sức, Thẩm Dục Luận đau đến nghiến răng, nhưng vẫn mặt không đổi sắc nâng cằm Phì Phì, hỏi cô: “Làm gì đấy?”
Phì Phì mặt đắc ý, kiêu ngạo nói: “Đánh dáu.”
“Hả?” Thẩm Dục Luận hơi nhíu nhíu mày, khó hiểu hỏi.
“Một là để anh nhớ từ nay về sau không được gạt em nữa, cho dù em lừa gạt anh trước, anh cũng không được lừa lại. Hai là, nếu ở đây có sẹo thì tốt rồi, chờ anh đi mất, em còn biết được ha ha ha….”
Thẩm Dục Luận chậm rãi đến gần mặt Phì Phì, cằm của anh ở ngay trên trán cô vài centimet, cô có thể nghe được tiếng hít thở của anh, còn có thể ngửi được mùi xà phòng thoang thoảng trên áo sơ-mi trắng của anh, anh nhẹ nhàng nâng mặt Phì Phì lên, kết cục của việc Phì Phì cắn anh là bị hôn đến không thở nổi.
Lúc câu cá, Phì Phì ba hồi chạy đây ba hồi chạy kia, cô đâu có câu cá? Cô chỉ thích tác quái lúc người ta đang câu cá, nhưng thì ra trên thế giới này chỉ có một người ông để Phì Phì tác quái lúc câu cá, chính là ông Giả, chẳng qua là ông Giả hận Phì Phì nghiến răng, từ sau khi Phì Phì lên trung học, đánh chết cũng không chịu dẫn Phì Phì đi câu cá nữa. Lúc còn nhỏ, vừa thấy ông Giả đi câu cá, Phì Phì phải đòi đi theo, bà Giả hận không thể ở nhà một mình, bên tai thanh tĩnh, đương nhiên giật dây cho Phì Phì đi theo. Sau khi Phì Phì đi giở trò chồng chất, thí dụ như lặng lẽ giấu cái thùng của cha cô đi, chờ ông Giả câu được cá lên, cho rằng cái thùng vẫn ở chỗ cũ, liền thả vào trong, trống không, cá lại chạy, Phì Phì liền đứng ở đằng xa ôm cái thùng cười ha ha.
Ở trong lòng Phì Phì, câu cá là chuyện cực kì lãng mạn rất thú vị, cho nên mới tìm chút trêu ghẹo. Ông Giả đâu thể hiểu được cái lãng mạng thú vị của Phì Phì, sớm đã xóa bỏ tư cách đi câu cá với ông của Phì Phì. Chỉ là không thể trách ông Giả, đổi lại là người nào, cực khổ câu con cá, lại để người ta làm chạy mất, trong lòng cũng đều ức. Từ năm ấy lúc Phì Phì năm tuổi xem Bảng Phong Thần (@@ Đắc Kỷ-Trụ Vương), liền mê Khương thái công (Khương Tử Nha) câu cá, Phì Phì cảm thấy Khương thái công ngồi một chỗ lẳng lặng câu cá, quả thật đẹp trai ngây người. Khương thái công là người tình trong mộng trước đây của Phì Phì. Chẳng qua sau này xem Xạ Điêu, Phì Phì lại say đắm si tình Hoàng Dược Sư. = =
Thẩm Dục Luận ngồi ngay ngắn câu cá như Khương thái công vậy, chẳng biết Phì Phì lại chạy đi đâu.
Chỉ chốc lát sau, Phì Phì đến: “Anh đang làm gì thế?”
Thẩm Dục Luận nhìn Phì Phì, trong lòng suy nghĩ chuyện gì có thể khiến Phì Phì đổ nhiều mồ hôi như vậy, còn hỏi anh đang làm gì, chẳng phải anh đang câu cá sao, đầu Phì Phì làm sao vậy?
Thẩm Dục Luận chỉ chỉ mặt nước, tỏ vẻ mình đang câu cá, kêu Phì Phì nhỏ tiếng một chút, sau đó hỏi: “Em đang làm gì vậy?”
“Dời gạch, gánh nước.” Phì Phì nói gọn gàng linh hoạt.
“Dời gạch? Gánh nước?” Thế nào thế nào? Thẩm Dục Luận không hiểu nổi.
“Anh nhắm mắt lại, đi theo em.” Phì Phì kéo Thẩm Dục Luận muốn đi.
Thẩm Dục Luận đành phải đứng dậy, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, được Phì Phì chậm rãi dắt, trong lòng nghĩ xem Phì Phì này lại giở trò gì.
“Được rồi, có thể mở mắt ra rồi.”
Thẩm Dục Luận vội vàng mở mắt ra. Chỉ thấy trước mắt có rất nhiều gạch sắp xếp thành một trái tim bự, bên trong trái tim dùng nylon màng mỏng bọc lại, rót đầy nước, trong khe hở của cục gạch cắm đầy ngọn nến nhỏ màu xanh, bên trong trái tim vậy mà còn thả hai con cá, đây chẳng phải cá của Thẩm Dục Luận vừa câu sao, bị Phì Phì trộm đến chỗ này. Ánh sáng dưới gốc cây không tính là thực rạng ngời, nhưng ngọn lửa màu đỏ nho nhỏ này, lung linh rực rỡ.
“Phì Phì?” Thẩm Dục Luận hoàn toàn không biết Phì Phì làm nhiều trò như vậy là có mục đích gì, chỉ đơn giản là chơi cho vui thôi sao, nhìn nét mặt của Phì Phì thì hình như không phải.
“Tặng sinh nhật anh đấy, không ăn bánh ngọt, ăn cá. Chúng ta mỗi người một con, ở lại bắt nướng. Được không?”
“Được.” Trong đầu Thẩm Dục Luận tràn ngập cảm gaics tốt đẹp, hạnh phúc đến bất ngờ như vậy, thế nên anh không kịp thưởng thức, bao nhiêu năm chưa từng có sinh nhật, Chính anh cũng không nhớ, còn nhớ lúc nhỏ khi cha mẹ mừng sinh nhật anh, sẽ dẫn anh đi chơi, bạn bè thân thuộc sẽ tặng quà cho anh, sau này mẹ anh đi rồi, hết thảy những thứ đó cũng đi mất. lớn lên mọi người mừng sinh nhật anh là bởi vì địa vị của anh vì tiền bạc của anh, vì vậy anh một mực không đi.
Hóa ra hôm nay là sinh nhật anh.
“Ừm, hôm nay là sinh nhật của anh. Em đãi khách. Nghĩ xem mời anh ăn cái gì?” Phì Phì đảo mắt to, vét ruột lục bụng nhớ xem ở đây còn có gì chưa từng ăn.
“À, nghe các bà cô nói có một tiệm bánh bao hấp cũng được, em mời anh ăn.”
Thẩm Dục Luận bị lời của Phì Phì nói chọc cười, vốn cho rằng Phì Phì mừng sinh nhật anh long trọng như vậy, ít nhất cũng phải mời anh ăn bữa tiệc lớn gì đó, không ngờ là đi ăn bánh bao hấp.
Thẩm Dục Luận nắm tay Phì Phì, đi ăn cá nướng, bánh bao hấp, sau đó là đậu hủ thúi Trường Sa, da lương Thiểm Tây, cổ vịt Hồ Bắc…….ven đường. Thẩm Dục Luận lớn như vậy, lần đầu tiên ăn quán ven đường, không ngờ thì ra quán ven đường cũng ngon như vậy. Trước kia chỉ biết quán ven đường không tốt cho sức khỏe, nếu sớm biết ăn ngon như vậy, sống bớt vài năm cũng đáng.
Sau đó hai người không ngừng ngồi xe buýt, nếu bên cạnh Phì Phì không có chỗ, Thẩm Dục Luận liền đứng bên cạnh Phì Phì. Nếu có thể ngồi bên cạnh Phì Phì, Thẩm Dục Luận luôn nắm chặt tay Phì Phì, Phì Phì với anh, như là đặt ở trong miệng sợ tan, nâng niu trong tay sợ bốc hơi.
Nét vui vẻ hiện rõ trên mặt Phì Phì, người vừa thấy liền biết cô gái này rất vui vẻ. mà Thẩm Dục Luận vui vẻ trong lòng, có lẽ rất nhiều rất nhiều năm về trước, có lẽ anh cũng từng vui vẻ như vậy, nhưng anh không nhớ rõ lắm, trải qua một ngày này với Phì Phì, dường như còn giá trị hơn cả nửa đời người trước kia của anh. Thẩm Dục Luận thấy, tình yêu là nước chảy đá mòn, nhưng hóa ra cảm giác cũng rung động lòng người như vậy, tựa như bản thân mình trở về lúc mười chín tuổi.
Đi trên con đường mòn nào đó, mặt đất yên tĩnh, chỉ có tiếng nắng râm ran, nhẹ như than thở. Thẩm Dục Luận tình cờ cúi đầu, ánh nắng rơi đầy trên lông mi dài dài mỏng mảnh của Phì Phì, anh không nhịn được kéo Phì Phì vào lòng, “Phì Phì, anh yêu em.” Thẩm Dục Luận khẽ cắn tai Phì Phì nói lời buồn nôn thế này. Nếu như không có Phì Phì, Thẩm Dục Luận không bao giờ tin mình sẽ nói lời này với một cô gái, nhưng giờ phút này, Thẩm Dục Luận cảm thấy bản thân rất muốn nói với Phì Phì, bản thân mình yêu cô cỡ nào.
“Em cũng yêu anh.” Phì Phì đáp lại Thẩm Dục Luận, lại trầm luân trong nụ hôn nồng nhiệt của Thẩm Dục Luận….