• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Dục Luận hẹn gặp Phì Phì tại căn phòng thuê của quán bar.

Phì Phì đến đúng hẹn. Thẩm Dục Luận đã chờ Phì Phì.

Trong khoảnh khắc bốn mắt giao nhau kia, tim Phì Phì lạc nhịp, vì sao còn có thể nhớ nhung ánh mắt anh ta.

Phì Phì mở miệng nói trước: “Có phải anh biết thân thế của tôi không?”

Sắc mặt Thầm Dục Luận thay đổi, lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi, nhưng lại không kết luận được rốt cuộc Phì Phì đã biết gì, vì thế mặt không đổi sắc nói: “Chẳng phải em con gái sinh đôi của nhà họ Giả sao? Anh chỉ biết như vậy.”

“Vì sao anh muốn tôi phá thai, chẳng lẽ sợ sau này tôi lợi dụng đứa nhỏ vơ vét tài sản của anh?”

Im lặng, im lặng tựa như chết, người khác im lặng như vàng, Thẩm Dục Luận im lặng không như vàng, chỉ giống kiếm sắc, đâm vào tim Phì Phì.

“Bởi vì…” cuối cùng Thẩm Dục Luận cắn răng, quay mặt đi chỗ khác: “Bởi vì tôi chưa từng yêu cô, cô không có tư cách sinh con của tôi.”

Phì Phì tức giận đến phát run, bước một bước dài xông lên, vốn muốn đấm Thẩm Dục Luận một đấm, nhưng tay chợt dừng lại giữa không trung, Phì Phì đột nhiên cảm thấy cả người vô lực, tiếp đó là ói, muốn ói.

Thẩm Dục Luận biết gì đó quay lại, theo bản nặng đưa tay muốn đỡ Phì Phì, nhưng lại rút tay lại, chỉ lạnh lùng nói: “Cô không cần giả đáng thương ở trước mặt tôi, tốt nhất cô nên đến bệnh viện xử lí đứa nhỏ đi, nếu không, tôi sẽ công khai với báo chí đứa nhỏ trong bụng cô là con tôi, xem mặt mũi của nhà họ Giang phải đặt ở đâu, dù cô không nghĩ cho thanh danh của mình, cũng nên nghĩ cho Giang Đào. Giang Đào bằng lòng đứng ra chịu trách nhiệm cho cô, anh ta đối xử với cô không tệ, cô nên nghĩ cho anh ta.”

Phì Phì cảm thấy bực mình, cô nằm mơ cũng không ngờ Thẩm Dục Luận lại đê tiện vô sỉ đến mức này.

“Cô suy nghĩ kỹ đi, tốt nhất nhanh chóng xử lí đứa nhỏ, nếu không càng lớn càng phiền phức. Tôi nói được làm được, trong vòng một tuàn, cô nhất định phải xử lí đứa nhỏ. Đứa nhỏ không còn, tôi và cô coi như không có quan hệ gì với nhau, tôi xem như chưa từng quen biết cô.” Thẩm Dục Luận nói xong lời này, đoạn tuyệt mà đi.

Phì Phì ngồi xổm trên mặt đất, sáng ói tối ngất, ‘tôi xem như, chưa từng quen biết cô.’ Khi nào thì đến phiên anh ta nói lời này, phải là Phì Phì nói với anh ta mới đúng.

Cuối cùng Phì Phì quyết định đến bệnh viện phá thai.

Giang Đào xác thực ủng hộ quyết định của Phì Phì từ tận đáy lòng, dù sao không ai muốn làm cha đứa con của người khác, nhưng Giang Đào lo lắng Phì Phì sợ hãi, vì vậy nói: “Phì Phì, em hãy nghĩ kỹ đi, phẫu thuật đó rất đáng sợ.”

“Em đã hỏi bản thân, phá thai sẽ chết sao? Sẽ không chết, vì sao không đi làm. Huống chi, dù chết, em cũng phải làm.” Phì Phì lạnh lùng nói: “Anh giúp em, trở về hãy nói chúng ta không cẩn thận vấp ngã, rồi em sẩy thai.”

Hôm sau là mừng thọ 60 tuổi của ông Giang, nhà họ Giang phải chào đón khách khứa. Vì vậy Giang Đào liên hệ một bệnh viện, hẹn thời gian là ba ngày sau.

Sáng sớm ngày hôm sau, Giang Đào liền đến công viên Thời Phú đón bà Giả và Phì Phì đến nhà họ Giang dự tiệc. Nhà họ Giang xa hoa, tất nhiên không cần nhiều lời. nơi nơi trong nhà đều được sấp xếp cực kì lịch sự tao nhã, gia sản có tiếng đều được đặt ở những vị trí thích hợp, Phì Phì ngồi trong bếp ăn bánh trứng. cho dù là phòng bếp, cũng lớn hơn phòng khách của nhà họ Giả.

Từ cửa sổ phòng bếp nhìn ra là phong cảnh của vườn cây như đường lụa mỏng thông từ cửa đến sân sau, con đường đá nhỏ của sân sau thông đến trong rừng cây.

Phì Phì nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, nhớ mang máng một câu nói ‘nếu không có nhiều thiệt nhiều tình yêu, ta liền muốn nhiều thiệt nhiều tiền, không có nhiều thiềt nhiều tiền, vậy ít nhất phải có nhiều thiệt nhiều sức khỏe.’.

Tốt đẹp nhất là tình yêu, thứ hai là tiền, nếu cả hai đều không có, ít nhất còn có sức khỏe. huống chi Phì Phì vừa có tiền lại có sức khỏe, so với chỉ có một thứ, hay là cả ba thứ đều không có, đã may mắn hơn nhiều rồi.

“Giả tiểu thư, hóa ra cô ở trong này, cậu chủ tìm cô khắp nơi đấy.” Nữ giúp việc đẩy cửa phòng bếp ra cung kính nói với Phì Phì.

Phì Phì đang lục giỏ trái cây tìm quả mận ăn, mấy ngày nay đặc biệt thích ăn đồ chua, vừa mới ăn trái mận vào liền cảm thấy chua chua, lúc này đang tìm, nghe nữ giúp việc nói Giang Đào đang tìm mình, Phì Phì mới đứng lên, mỉm cười nói:”Tôi ra ngay.”

Lúc này, Giang Đào cũng tìm đến phòng bếp, Phì Phì hơi ngước mắt, liền đón nhận ánh mắt của Giang Đào, anh ta đang mỉm cười, bộ âu phục hoàn chỉnh màu đen, cà-vạt màu xám bạc, ung dung phong độ.

“Quỷ ham ăn. Lại lén lút chạy vào trong bếp trộm đồ ăn.” Giang Đào cười ngắt mũi Phì Phì.

“Ăn nhiều một chút mới khỏe mạnh.” Phì Phì còn đang nghĩ đến lý luận tình yêu tiền bạc và sức khỏe kia.

“Được rồi, rất nhiều khách đến đây, anh dẫn em đi gặp khách, để cho tất cả mọi người biết cô dâu xinh đẹp của anh. Đi thôi.” Giang Đào ông lấy Phì Phì đi đến đại sảnh.

Nếu Phì Phì không đoán sai, trong đại sảnh nhà họ Giang hẳn là có thể nhìn thấy người nhà họ Thẩm, loại người nhà giàu có họ xem trọng nhất là có qua có lại, lần trước dì Nguyệt Dung dẫn Giang Đào đến tâng bốc nhà họ Thẩm, chuyện vui của nhà họ Giang, nhà họ Thẩm ít nhất cũng phải cử An Tử Nghi đến.

Quả nhiên, dì Nguyệt Dung đang bàn luận viển vong cùng một đám phu nhân nhà giàu, trong đó có An Tử Nghi, bà ta làm tóc không rối sợi nào, xõa trên bộ sườn sám, túi xách giày da tao nhã, trên cổ ba vòng trân châu, hình tượng tươi đẹp mà phục hậu.

Phì Phì rõ ràng cảm nhận được đôi mắt của An Tử Nghi thỉnh thoảng liếc nhìn mình, nhưng vừa quay đầu sang, An Tử Nghi lại đang trò chuyện rất thân thiện với những phu nhân kia. Giang Đào giới thiệu bạn bè thân thiết trẻ tuổi nhất cho Phì Phì, sau đó cùng mọi người khiêu vũ, Phì Phì lại vẫn chú ý đến An Tử Nghi, nhiều lần giẫm lên chân Giang Đào.

“Phì Phì, em làm sao vậy?” Lúc Giang Đào bị giẫm lên chân lần thứ ba rốt cuộc nhịn không được hỏi.

“A,em muốn đi toilet, lát nữa lại tìm anh.” Nói xong Phì Phì bỏ Giang Đào ra bước đi, thật ra là thấy An Tử Nghi rời khỏi chỗ các phu nhân, đi về phía toilet.

An Tử Nghi quả nhiên vào toilet, Phì Phì vốn muốn đứng bên ngoài chờ bà ta ra. An Tử Nghi như là biết Phì Phì chờ bà ta, rửa sạch tay liền đi ra.

“Thẩm phu nhân.” Phì Phì đi thẳng vào vấn đề, nói: “Có thể tìm một chỗ nói chuyện hay không?”

An Tử Nghi gật đầu, ý bảo Phì Phì đi cùng bà ta, Phì Phì đi theo sau lưng bà, đi về phía hoa viên đường lát đá. Đi vào rừng, An Tử Nghi mới xoay người, hỏi: “Cô muốn nói gì?”

Đương nhiên Phì Phì biết An Tử Nghi thông minh lanh lợi cỡ nào, hiển nhiên biết mình muốn hỏi cái gì, vì vậy cũng chẳng muốn vòng vo, nói thẳng: “Bà biết thân thế của tôi đúng không?”

Một luồng gió thổi qua, tiếng là cây xào xạc, An Tử Nghi khẽ mỉm cười: “Quả thật cô rất giống với một người bạn cũ của tôi, nhưng chẳng phải cô có cha mẹ, có một em gái song sinh sao?”

“Sao bà biết tôi có em gái song sinh?”

An Tử Nghi nhất thời bị Phì Phì hỏi khó, bà ta đương nhiên sẽ không nói rằng chính bà ta tìm người điều ra lai lịch vợ tương lai của Thẩm Dục Luận, chỉ nói: “Lúc Dục Luận trò chuyện với tôi tiện thể nhắc đến.”

An Tử Nghi cười ha ha nói tiếp: “Tôi còn nghĩ cô thích Dục Luận nhà chúng tôi, còn muốn giúp hai người một phen, xem ra tôi hiểu sai rồi. chẳng qua là, Giang Đào cũng không tệ, cô thật có mắt, đều quen biết thanh niên tài tuấn.”

Phì Phì đi vào vần đề chính: “Có thể nói hoàn cảnh người bạn cũ kia của bà cho tôi không?”

An Tử Nghi im lặng giây lát, thở dài một hơi mới nói: “Cũng đã qua hai mươi mấy năm, phải bắt đầu nói từ mẹ của Dục Luận, mẹ của Dục Luận tên Chu Hoàn, là một cô gài xinh đẹp thông minh tuyệt đỉnh, những ai từng gặp bà ấy đều thích bà ấy. ngay từ đầu, ba của Dục Luận cũng yêu say đắm Chu Hoàn, lúc ba Dục Luận còn trẻ phong lưu đa tình, có rất nhiều phụ nữ, nhưng chỉ có Chu Hoàn có thể khiến ông ta thật sự mến mộ, ông ta cũng tốn sức theo đuổi Chu Hoàn, Chu Hoàn mới đồng ý gả cho ông ta, sau đó liền có Dục Luận, đến lúc Dục Luận bốn năm tuổi, không ngờ, Thẩm Quốc Huy cũng đã có hai đứa con trai ở bên ngoài, cũng là hai người anh của Dục Luận, mẹ của hai đứa anh cũng dẫn theo con tìm đến cửa, sau khi Chu Hoàn biết cũng tức giận không thôi, liền dẫn Dục Luận về nhà mẹ đẻ, cũng là thành phố N. ở nhà mẹ đẻ Chu Hoàn có một người bạn tri kỷ rất tốt, bây giờ gọi là bạn thân phải không, người bạn này tên là Trần Uyển Như.”

“Trần Uyển Như?” Phì Phì nhớ tới hai chữ Thẩm Quốc Huy nói ra khi mới gặp Phì Phì, hình như chính là ‘Uyển Như’.

“Đúng, chính là Trần Uyển Như, dáng vẻ của cô và giống hệt Trần Uyển Như hai mươi năm trước. Hình như tính cánh cũng không khác mấy.”

“Bà nghi ngờ tôi là con gái của Trần Uyển Như?”

“Ngày đó lần đầu tiên gặp cô ở siêu thị, tôi quả thật cho rằng gặp được Trần Uyển Như, nhưng nghĩ lại, giờ cũng qua hơn 20 năm, bà ấy cũng nên già như tôi, làm sao có thể trẻ tuổi như vậy, nhưng lại cảm thấy trên đời làm gì có người giống nhau như vậy, nên mới lén nhìn sau lưng cô, không ngờ bị cô phát hiện.”

“Vậy bây giờ Trần Uyển Như kia ở đâu?” Phì Phì đã có chút kích động, theo lời An Tử Nghi nói Trần Uyển Như kia thật sự có liên quan đến thân thế của mình sao? Thẩm chí Trần Uyển Như chính là mẹ ruột của mình?

An Tử Nghi lắc đầu: “Nhiều năm sau khi mẹ của Dục Luận qua đời, tôi cũng chưa từng gặp lại bà ta.”

“Năm đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” ánh mắt Phì Phì sáng ngời nhìn An Tử Nghi, hận không thể nói ra toàn bộ những thắc mắc trong lòng mình.

An Tử Nghi có vẻ suy tư, gật đầu, nói: “Cô hãy nghe tôi nói. Chẳng phải nói Chu Hoàn về nhà mẹ đẻ sao, kể với bạn tốt Trần Uyển Như về hôn nhân bất hạnh của bà ấy, Trần Uyển Như nghe xong rất tức giận, nói phải nghĩ cách trút giận cho Chu Hoàn. Lại nói Trần Uyển Như cũng đã kết hôn, nhưng vẫn chưa có con, hình như nghe nói bà ấy nhỏ hơn Chu Hoàn hai tưổi. hai người từ nhỏ là hàng xóm, cùng nhau lớn lên, tự nhiên thân như chị em, nghe chị gái chịu ủy khuất, em gái nào không tức giận. hai chị em họ bàn bạc ổn thỏa, cùng nhau trở về nhà họ Thẩm ở Hongkong, cụ thể sau khi đến nhà họ Thẩm đã xảy ra chuyện gì, tôi cũng không biết rõ, chỉ biết là không bao lâu sau Chu Hoàn liền uống thuốc ngủ tự sát, Trần Uyển Như cũng không biết đi đâu. Tôi và cô của Dục Luận là bạn học, khi đó thường đến nhà họ Thẩm tìm cô của cậu ta chơi, chỉ gặp qua Trần Uyển Như vài lần, bởi vì bà ấy rất cá tính khác hẳn những thục nưc đương thời, rất nổi bật, vì vậy rất có ấn tượng với bà ấy.”

“Bà nói Trần Uyển Như và chồng bà ấy không có con?” Hai mắt Phì Phì mở tròn tròn, nhìn chằm chằm vào An Tử Nghi.

“Tôi cũng là nghe họ nói, chắc là không có.”

Phì Phì đảo mắt to một phen, lại hỏi: “Thẩm phu nhân, cô của Thẩm Dục Luận, bây giờ ở đâu?”

“Cô của cậu ta sao, gả đến Canada rồi, từ sau khi ông bà nội của Dục Luận đều qua đời, cô của cậu ta cũng ít trở về, cũng nhiều năm không có trở về, năm nay đúng lúc nhớ nhà mẹ đẻ, liền về ăn tết, hiện tại ở HongKong, chỉ là tháng sau phải trở về Canada.”

Trần Uyển Như, Trần Uyển Như, cái tên này ở trong lòng Phì Phì như là dấu vế trước mắt. Trần Uyển Như đến nhà họ Thẩm, sau đó không thấy tăm hơi.

Thật ra Phì Phì nghe chuyện An Tử Nghi nói chỉ tin một nửa, về phần nửa kia là thật, Phì Phì vẫn còn phải cân nhắc kỹ lưỡng. Lúc này trong lòng Phì Phì tính toán làm sao mới có thể gặp được cô của Thẩm Dục Luận, từ trong miệng cô của Thẩm Dục Luận nói ra, chắc chắn đắng tin hơn so với An Tử Nghi nói ra.

Chờ Phì Phì trở lại đại sảnh nhà họ Giang, Giang Đào đang tìm Phì Phì khắp nơi. Vừa thấy Phì Phì đi đến, Giang Đào lập tức mừng rỡ: “Phì Phì, em đi đâu vậy, nào, ba anh đang muốn tuyên bố hôn sự của chúng ta, không có em ở đây sao được.”

Phì Phì đi vào theo Giang Đào, một màn vỗ tay nhiệt liệt chào đón Phì Phì, lập tức nghe có người bàn luận: “Thật không tệ, Giang Đào thật tinh mắt…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK