Viên Viên thức dậy sớm, kéo Hình sư muội ra sân hoạt động. Đây là bài tập họ phải kiên trì làm hàng ngày. Vừa luyện xong một lượt, Hình sư muội sáp lại gần, nhìn vào cửa phòng Tô Châu, con mắt đảo quanh, hiếu kỳ hỏi Viên Viên: "Chị nói xem vì sao sư tỷ hôm nay lại dậy muộn như vậy? Hay là đêm qua..." Lại còn xấu xa cười hai tiếng hì hì.
Viên Viên lườm em một cái: "Nói nhảm cái gì thế! Trẻ con mà ngày nào cũng suy nghĩ vớ vẩn."
"Em có suy nghĩ vớ vẩn hay không, đi gặp Tô sư tỷ là biết." Em mặt mày hớn hở, cười hi hi, thật sự đi gõ cửa Tô Châu.
Kẽo kẹt một tiếng, cửa mở ra, Tô Châu mở cửa đi ra bên ngoài, biểu cảm dửng dưng, cũng không nhìn ra gì, ngay cả quầng thâm như trong tưởng tượng cũng không có. Điều khả nghi duy nhất chính là môi cô khá sưng, ngoài ra còn có một vết thương màu đó sẫm, nhìn từ xa còn tưởng có gì dính trên môi.
Viên Viên cũng vô thức rướn cổ ra nhìn. Tầm nhìn rơi trên dái tai trắng như ngọc bích của Tô Châu, sáng tỏ, cúi đầu cười, cũng không tiện nhắc Tô Châu xem xem.
Tô Châu điềm đạm nói: "Hình sư muội, Viên sư muội, chào buổi sáng."
Hình sư muội học theo Viên Viên thường ngày hay nhướn mày, nhưng lại biến thành nháy mắt, khá kì quặc. "Chậc chậc, sư tỷ, đêm qua chị ngủ ngon không?"
"Cũng được." Tô Châu quay người đi vào.
"Vậy sao? Con muỗi lớn như vậy làm loạn trong phòng chị, mà chị vẫn còn có thể ngủ 'cũng được', quả nhiên là vững như núi Thái." Hình sư muội đi theo phía sau, chắp tay sau lưng đi quanh Tô Châu một vòng, tinh nghịch nháy mắt.
Động tác của Tô Châu khựng lại. Không hiểu gì: "Muỗi? Trời lạnh như vậy lấy đâu ra muỗi?"
Lúc này, Viên Viên cũng tiến vào, ngồi vào bàn.
Hình sư muội cười kỳ dị, chỉ chỉ vào môi mình, châm chọc nói: "Hừm, không phải muỗi hút máu thì vết máu trên môi từ đâu ra chứ? Chẳng lẽ nào..."
Tay đang rót trà của Tô Châu run run, trà bị đổ xuống sàn, cô giật mình, lại rất nhanh chóng phản ứng, rót nước trà vào ly. Chỉ là chỗ nước trên đất đã bộc lộ sự hoảng hốt của cô.
Cô cúi đầu che giấu, bình thản giải thích: "Tối qua va phải cửa, tự cắn mình."
"Va phải cửa? Hahahahaha..." Hình sư muội cười ngặt nghẽo đến mức thở không ra hơi. Viên Viên cũng không nhịn được cười, tuy rằng cố kìm nén, nhưng gò má lại giật giật, hiển nhiên đang vất vả chịu đựng.
Viên Viên nói: "A Tô, chị va phải cửa rồi tự cắn mình, sau đó còn mất luôn khuyên tai, đúng không?"
Khuyên tai? Tô Châu ngay tức khắc sờ sờ tai mình, quả nhiên bên tai trái vốn dĩ có đeo khuyên, bây giờ lại trống không, không sờ thấy cái gì, chỉ sờ thấy dái tai.
Lúc này Tô Châu rốt cuộc không thể che giấu mà đỏ bừng mặt mày, gương mặt hơi nóng, biết Hình sư muội và Viên Viên đã đoán ra cái gì, sắc mặt càng lúc càng đỏ, khuôn mặt thanh tú tựa hoa đào, gượng gạo cúi đầu, sinh ra sự dịu dàng vô hạn.
Tô Châu nói: "Sáng sớm tinh mơ hai người đã quấy nhiễu người ta thanh tịnh, thật sự là khách quỷ mà." Cô đỏ mặt rót trà cho hai người, tự mình đi lấy lê tới, chuẩn bị cắt, chặn miệng hai nhỏ nha đầu này, thuận tiện để mình bình tĩnh lại.
"Ô, lê hàng ngày của đại tiểu thư vẫn không bị gián đoạn nha!" Hình sư muội vẫn luôn thích trêu chọc Tô Châu.
Đúng lúc đó, vừa nhắc đến đại tiểu thư, bên ngoài vang lên một tiếng kêu chói tai: "A... Là ai đập phá đồ đạc của tôi!" Tiếng hét giận dữ của giám đốc Đường khiến ba người Tô Châu giật mình, vội vàng đi ra ngoài xem xét.
Đường Khiết giận dữ chỉ xuống sàn văn phòng mình, tức đến toàn thân run rẩy. Trang phục mà hắn sưu tầm, đồ cổ, tất cả đều bị đập phá tan tành, một số vật quý giá như rượu tây, thuốc lá cũng nằm trên đất, chai rượu bị đập vỡ, thuốc lá đã bị ngâm hỏng trong rượu, điếu thuốc rơi ra rải rác khắp nơi. Chưa kể bàn ghế, giống như có hoàng trùng đi qua, hoàn toàn bị phá hỏng, muốn tìm thứ gì đó nguyên vẹn, hẳn là chỉ có sàn nhà dưới chân và xà nhà trên đầu.
Bên ngoài văn phòng trưởng đoàn Tứ Quý và vài vị diễn viên kịch đang tụ tập lại, còn có mấy hạ nhân đang thì thầm to nhỏ, trong mắt thỉnh thoảng hiện lên vẻ hả hê.
Khi Tô Châu đến, trùng hợp Lương Tiểu Nguyệt cũng đuổi đến. Cô chần chừ trong khoảnh khắc, phản ứng trở lại, kéo Lương Tiểu Nguyệt sang một bên, nhỏ giọng nói: "Sao cậu lại đến đây?"
Sắc mặt Lương Tiểu Nguyệt không dễ coi lắm, trên trán có vết bầm tím, khuôn mặt trắng bệch, phờ phạc xanh xao, cũng không biết bị làm sao.
Cô ta rút khỏi tay Tô Châu, cúi đầu nói: "Tôi nghe nói có chuyện, đến xem sao."
Tô Châu đưa tay sờ trán cô ta, cô ta lại né được. Cô có chút tức giận: "Tại sao cậu lại bị thương?" Đột nhiên nghĩ đến gì đó, sắc mặt cô hơi không tự nhiên, nhỏ giọng: "Hắn đánh cậu?"
"Không phải." Lương Tiểu Nguyệt lắc lắc đầu, đẩy Tô Châu ra, "Tôi vào xem xem."
Tô Châu kéo cô ta lại, không cho cô ta đi: "Đừng đi."
Tiếng gầm gừ của Đường Kiệt bên trong đinh tai nhức óc, có thể thấy gã tức giận đến thế nào, nếu Lương Tiểu Nguyệt vào, có lẽ sẽ bị Đường Kiệt ức hiếp.
"A Tô..." Lương Tiểu Nguyệt dường như đang nóng lòng muốn thoát khỏi Tô Châu, một lần nữa giằng ra khỏi tay cô, "Tôi vào xem sao. Sẽ không sao đâu."
Tô Châu nhận thấy Lương Tiểu Nguyệt rất bất thường, liền nói: "Vậy cậu nói cho tôi biết, vết thương này là do hắn đúng không?"
"... Cậu đừng hỏi nữa." Lương Tiểu Nguyệt không thể nói, vội vã chạy đi.
Tô Châu dõi theo bóng hình cô ta chạy trốn, thở dài một hơi thật sâu. Cười tự giễu, cũng không có tâm tư nghĩ xem rốt cuộc là ai thay trời hành đạo làm việc tốt.
Không ngờ Lương Tiểu Nguyệt chưa vào được bao lâu, đã thấy Đường Kiệt âm trầm đi ra, không nói gì, cũng không lớn tiếng chửi bới nữa, chỉ lạnh lùng liếc nhìn Tô Châu.
Tô Châu bị hắn nhìn đến kì quái, tiếp đó là Lương Tiểu Nguyệt đi sau hắn, mặt kênh kiệt đạp trên giày cao gót bước ra ngoài, mắt đặt trên đỉnh đầu trực tiếp phớt lờ mọi người, bỏ đi mà không nói lời nào.
Đoàn trưởng có lẽ đã nghe thấy gì đó, chen qua đám đông, lặng lẽ nói với Tô Châu: "Giám đốc Đường định sẽ đổ mọi chuyện lên đầu con và đại tiểu thư, con phải cẩn thận."
Tô Châu kinh ngạc bối rối, mím mím môi, ngập ngừng nói: "Chuyện này liên quan đến đại tiểu thư sao?"
Không thể nào? Đêm qua đại tiểu thư rõ ràng đã...
Cô đột nhiên nhớ đến lời của đại tiểu thư "Nhưng, chị không nên chọc tức em", cô tưởng rằng cái giá của việc chọc giận đại tiểu thư là... Nhưng không ngờ đại tiểu thư lại muốn ra tay với Lương Tiểu Nguyệt?
Đây có lẽ là bởi vì đại phu nhân chỉ muốn dạy cho Lương Tiểu Nguyệt một bài học, không trực tiếp ra tay với Lương Tiểu Nguyệt, chỉ đập phá văn phòng của Đường Kiệt mà thôi, nếu thật sự ra tay tàn nhẫn, chỉ cần dựa vào thân phận con gái của Đỗ tam gia, Lương Tiểu Nguyệt hương tiêu ngọc vẫn* là điều khó tránh khỏi. Nghĩ tới đây, Tô Châu không khỏi toát mồ hôi lạnh.
*香消玉殒: Như ngọc rơi, như hoa héo tàn, ẩn dụ cho cái chết của một người phụ nữ xinh đẹp
"Này, hôm qua hai người trong đội vệ sĩ của Đỗ đại tiểu thư đến đập phá, nhưng không ai dám lên tiếng. Bọn ta đều vờ như không biết." Lão đoàn trưởng hạ giọng, sợ người khác nghe được.
Đại tiểu thư thật sự quá giới hạn rồi, sao lại làm ra loại chuyện này? Tưởng rằng nàng chỉ tùy hứng, không ngờ nàng còn coi trời bằng vung. Tô Châu mặt mày cau có, nói đến việc này, cô có trách nhiệm lớn nhất.
Chẳng lẽ vì mình không chịu khuất nên đại tiểu định dùng vũ lực? Chuyện càng ra thế này, Tô Châu càng không muốn đại tiểu thư đạt được. Dùng vũ lực, quyền lực chiếm đoạt, đó là hành vi hèn hạ, đại tiểu thư xem thường nguyện vọng của cô, không hợp lý chút nào!
"Tô Châu à, ta nghĩ mấy ngày này con đừng đến nhà hát nữa." Lão đoàn trưởng cau mày khổ não, "Đường Kiệt không phải là người dễ sống chung. Con đến Đỗ gia lánh nạn, hoặc đến nhà Mã phu nhân cũng được."
Tô Châu gật gật đầu, chầm chậm ra khỏi minh viên.
A Tứ thay đại tiểu thư mở cửa xe, đại tiểu thư đang chuẩn bị lên xe ngồi, không ngờ ngước mắt lên lại thấy Đỗ tiên sinh đang đứng trên lầu hai nhìn nàng.
Nàng cười cười nói vọng lên với hắn: "Cha thích ăn 'ỷ thúy ôi hồng' của Phượng Dung Trai, lát nữa con sẽ mang về cho cha."
Đỗ tiên sinh cũng cười: "Đi đi, về sớm chút."
Ngồi trên xe, A Tứ đóng cửa lại, ngồi ở phía trước. Tài xế vững vàng lái xe rời khỏi Đỗ gia.
Đại tiểu thư muốn gặp Tô Châu, nàng muốn nhận lỗi với Tô Châu, chuyện đêm qua thực ra không thể coi là thất lễ do rượu được, chút rượu nàng uống chẳng là gì cả, hoàn toàn chỉ là việc xảy ra sau cơn đau đầu nhức óc thoáng qua mà thôi.
Nàng không hối hận, chỉ là nên xin lỗi thôi. Và nàng sợ Tô Châu trong lòng sẽ có ác cảm với mình. Đổi lại là nàng, nếu có người cưỡng hôn nàng, không xẻo miệng đối phương mới là lạ.
Việc hèn mạt này là điều mà người có thân phận sẽ làm ư? Khi đưa Tô Châu về nhà đêm qua nàng đã năm lần bảy lượt muốn xin lỗi, nhưng lời ra đến miệng lại không thể phát ra, càng mắc kẹt trong cổ họng, rất khó chịu.
Vấn đề là Tô Châu mang bộ mặt lạnh lùng lãnh đạm đó, mỗi lần muốn xin lỗi lại càng không thể. Chẳng trách cô, cô là người có lòng tự trọng cao, Tô Châu ra vẻ như cái gì cũng không muốn nói cái gì cũng không biết, nàng vẫn phải tiến tới, lì lợm la liếm nhận lỗi, đó không phải rất hèn hạ sao?
Thể diện đều mất rồi.
Nàng thở dài, không biết lát nữa gặp mặt Tô Châu, nên nói gì. Lỡ Tô Châu không tha thứ cho nàng thì phải làm sao? Với tính khí mạnh mẽ của Tô Châu, tính cách trung trinh khiết liệt, đêm qua không tát nàng một cái đã là nể mặt lắm rồi, không chừng cô vẫn chưa từng hoàn hồn, hôm nay chắc chắn đã tỉnh táo rồi. Cũng may nàng chỉ hôn cô, nếu làm gì cô ấy, khỏi cần phải nói, ngày hôm sau sẽ nhìn thấy xác phụ nữ trôi trên sông Hoàng Phố, không phải Tô Châu thì sẽ là Đỗ đại tiểu thư nàng.
... Dường như nàng đã quên mất một chuyện, chẳng phải đêm qua nàng đã kêu A Tứ đem người lẻn vào minh viên đập phá văn phòng Đường Kiệt hay sao? Thuận tiện động tay với Lương Tiểu Nguyệt, nhưng nếu Lương Tiểu Nguyệt bị thương thì Tô Châu chắc chắn sẽ an ủi, người ta nói rằng lúc bị bệnh là lúc yếu đuối nhất, vậy sấn hư nhi nhập* khẳng định tình cảm sẽ phát triển vượt bậc!
*趁虚而入: Lợi dụng lúc người khác yếu đuối hoặc không phòng bị để xâm nhập
Đại tiểu thư bất lực xoa trán, đây là lần đầu nàng làm việc xấu, không suy xét thấu đáo, còn bị cảm xúc giận dữ lấn át lý trí, nàng trúng tà mới đi đánh Đường Kiệt. Nếu thật sự muốn đối phó với Lương Tiểu Nguyệt. Chỉ cần cho ông chủ Quách đi tìm Đường Kiệt hoặc Lương Tiểu Nguyệt là được rồi. Vấn đề duy nhất chính là ông cụ Văn và ông chủ Quách có chút quan hệ họ hàng với nhau, nếu ông cụ Văn biết nàng lợi dụng ông chủ Quách, kết cục không cần nói cũng rõ.
Thứ liều mạng nhất vẫn là phía Đỗ tiên sinh. Cuộc hội thoại tối qua rõ ràng có ẩn ý gì đó, dù không biết ý Đỗ tiên sinh là gì, nhưng nghĩ lại thì cũng gần giống vậy. Đỗ tiên sinh vẫn luôn bất mãn với việc nàng đến gần Tô Châu, ngoại trừ điểm yếu của nàng là Tô Châu ra, chẳng có gì có thể khiến Đỗ tiên sinh tức giận cả.
Cũng may Đỗ tiên sinh rất dễ tin người, cũng rất yêu thương đại tiểu thư, chỉ cần đại tiểu thư không quá phận thì trước mắt vẫn an toàn.
Xe đã chạy được một lúc, không thấy đại tiểu thư phát ra âm thanh nào. Tài xế do dự một lát mới mở miệng nói: "Đại tiểu thư, có một số chuyện không biết A Đoan có nên nói hay không."
Đại tiểu thư hoàn hồn lại mới phát hiện mình đã nhíu mày. Thư giãn cơ mặt, thả lòng người, nàng lười biếng dựa lên ghế, cười nói: "Chú Đoan, chú nói đi."
A Tứ chăm chú nhìn đường, tài xế đắn đo nhìn hắn một cái, thấy hắn không nói, vừa nghiêm túc lái xe, vừa nói: "Đại tiểu thư và Tô tiểu thư là chị em, chơi với nhau thân thiết cũng không sao cả. Sau khi đại tiểu thư từ Anh Quốc trở về, đối xử với Tô tiểu thư rất tốt, chuyện này chúng tôi rõ như ban ngày. Chỉ là Tô tiểu thư lại lúc xa lúc gần với đại tiểu thư, không nói tới chuyện đại tiểu thư chơi bạc với ông chủ Triệu vì cô ấy, còn phá hủy địa bàn của Đường Kiệt, xuống tay với Lương Tiểu Nguyệt, nếu cứ tiếp tục như vậy, tam gia sẽ phát hiện ra."
"Ừm." Đại tiểu thư mỉm cười tỏ ý ngầm hiểu, gật gật nói, "Tôi biết có chừng mực." Đúng là chú Đoan ở cạnh Đỗ tiên sinh, nhưng cũng chứng kiến đại tiểu thư lớn lên, cảnh báo đại tiểu thư, cũng là để tránh cho đại tiểu thư nếu nàng thực sự hồ đồ sẽ không làm cho Đỗ tiên sinh tức giận, đến lúc đó mọi thứ đã quá muộn màng. Ông làm vậy là vì muốn tốt cho đại tiểu thư, cũng là lo lắng Đỗ tiên sinh nổi giận.
Ông đỗ xe tại minh viên, đại tiểu thư và A Tứ xuống xe.
A Tứ theo sau đại tiểu thư, vẫn luôn im lặng.
Đại tiểu thư đi vào bên trong, đột nhiên nói: "Con trai chú Đoan sắp lên đại học đúng không?" Nàng cũng không quay đầu, bước thẳng về phía trước.
A Tứ đáp: "Vâng, chính là năm nay."
Đại tiểu thư ừ một tiếng, nói: "Sắp đến sinh nhật con trai chú Đoan, anh tìm cơ hội, giúp tôi gửi 50 đồng bạc đến thím Đoan. Cứ nói là tiền tôi chúc mừng con trai út chú Đoan."
"Vâng."
Đi chưa được bao lâu, lại tình cờ gặp phải Tô Châu đi ra từ bên trong, còn mang theo một chiếc vali nhỏ, xem ra sắp rời khỏi minh viên. Đại tiểu thư dừng bước, do dự một chút, rồi bước nhanh về phía trước gặp cô.
"Chị muốn đi đâu?" Nàng chặn đường Tô Châu.
Tô Châu thấy nàng từ xa, muốn tránh, lại không có đường khác, chỉ đành xị mặt nghênh tiếp nàng.
Đại tiểu thư mặc quần dài màu trắng, quấn quanh đôi chân thon dài, thân trên là sơ mi trắng bỏ cài hai khuy và áo gile đen kiểu vest, vòng eo thon gọn được tôn lên nhờ áo sơ mi và gile được thiết kế riêng, mái tóc dài gợn sóng được buộc cao, buông dài phía sau, để lộ toàn bộ khuôn mặt tinh xảo, càng trông tràn đầy sức sống hơn. Đôi lông mày kia được tỉa tót cẩn thận như hàng liễu mỏng, thon thon mảnh mảnh, hàng mi dài cong vút, đuôi mắt Đan Phượng mang theo sự tao nhã phong tình và quý phái. Khóe miệng hơi cong cong, khí chất dịu dàng khiến nàng giảm bớt sự quyến rũ, lại thêm phần phóng khoáng tự do.
Không biết liệu có phải Tô Châu gặp ảo giác hay không, khi đại tiểu thư nhìn cô, ánh mắt luôn rơi lên đôi môi đau rát của cô, có gió thổi qua, cô cảm thấy vết thương càng đau hơn.
Tô Châu quay đầu đi, không nhìn nàng: "Tôi muốn chuyển ra ngoài một thời gian." Vừa dứt lời, lần này cô cảm thấy không chỉ thấy nhức ở môi mà cả cơn đau trên lưng dường như cũng ập đến.
Đại tiểu thư cau mày nói: "Có phải có người làm khó chị không?" Lẽ nào Đường Kiệt đã biết là nàng cho đập phá văn phòng của hắn, đuổi Tô Châu đi để trả thù nàng?
Tô Châu mỉm cười có chút dịu dàng mà lại khách sao, nàng nói: "Không phải, tôi tự muốn chuyển ra."
Đại tiểu thư nuốt xuống câu "Xin lỗi" đã chực đến miệng xuống, nói với A Tứ: "Đi đi, giúp chị ấy xách hành lý."
A Tứ định cầm lấy vali trong tay Tô Châu, lại bị lời Tô Châu cắt ngang: "Không cần đâu, tự tôi xách được." Nếu không còn chuyện gì, tôi đi trước đây." Nói xong, muốn đi qua người đại tiểu thư.
Đại tiểu thư đi trước một bước chặn cô lại. Cô đi bên trái, đại tiểu thư chặn bên trái, cô sang phải, đại tiểu chắn bên phải. Cô bất lực, vừa tức giận vừa buồn cười đại tiểu thư trẻ con, còn sợ lát nữa có người đi tới thấy bộ dạng bọn họ như thế này không chừng sẽ truyền ra tin đồn gì đó, bèn ôn hòa nói: "Đại tiểu thư, cô đang làm gì thế? Mời tránh đường."
Đại tiểu thư cắn môi, đáng thương nhìn cô: "Em giúp chị xách hành lý, có được không?"
Cô buồn cười trước dáng vẻ giả bộ đáng thương của đại tiểu thư: "Tôi không dám làm phiền đại tiểu thư hạ mình như vậy, đại tiểu thư, nếu cô thích đứng đây thì cô đứng cả ngày cũng được, chỉ phiền cô tránh đường giúp tôi, được chứ?"
Đại tiểu thư muốn nói gì đó, dư quang nhìn thấy má A Tứ đang giật giật, hình như đang nhịn cười, nàng không hài lòng trừng mắt, đợi A Tứ ngoan ngoãn quay người đi, nàng muốn nói thì Tô Châu lại đi vòng qua. Nàng vội vàng đuổi theo Tô Châu: "Chị, chú Đoan đang đợi ở bên ngoài, đúng lúc có thể đưa chúng ta về Đỗ gia."
"Một mình cô về Đỗ gia đi." Tô Châu đã định ngồi tàu điện, cô thà chen chúc trong tàu điện còn hơn là ở cùng với đại tiểu thư. Cũng không biết đại tiểu thư mặt dày như vậy để làm gì, lẽ ra đêm qua... Nàng cũng nên nghỉ ngơi đi chứ. Bây giờ lại tha thiết mong chờ tiến về phía mình, thực sự khiến Tô Châu cạn lời.
"Vậy không về Đỗ gia nữa, chị đến nhà Mã phu nhân em cũng tiện đường mà, em đưa chị đi." Ước chừng đại tiểu thư cũng có chút áy náy vì chuyện đêm qua, nếu không thì đã trực tiếp bắt cóc Tô Châu đi ngay giữa thanh thiên bạch nhật rồi.
"Ai bảo tôi đến nhà Mã phu nhân?" Tô Châu không dừng bước chân, cười như không cười nhìn nàng. "Tôi muốn đến nhà mẹ Thẩm, cô đừng đi cùng."
Đại tiểu thư chớp mắt, cười lên: "Đến nhà Thẩm phu nhân? Đúng lúc, em thuận đường, em đưa chị đi."
"Vậy tôi đến nhà mẹ Trương."
"Tốt quá, em muốn đi qua đó, thuận đường, em đưa chị đi nhé."
"..."
"..."
Tô Châu dừng lại, đại tiểu thư nhướn mày nói: "Chân trời góc biển, chỉ cần là nơi chị muốn đi, em đều thuận đường."
Tô Châu: "..."
A Tứ: "..."
Liên quan gì tới vệ sĩ nhà anh hả! Đại tiểu thư híp mắt cười.
A Tứ lạnh mặt dùng hai ngón trỏ bịt tai lại.
"Vậy thật trùng hợp, chỉ cần là nơi đại tiểu thư cô thuận đường, tôi đều không muốn đi." Tô Châu dừng bước, trên mặt nở nụ cười, chỉ là nụ cười đó thoạt nhìn khá giả tạo.
"Chị!" Đại tiểu thư hụt hơi, nghĩ nghĩ, không cam tâm nói, "Thế chị không đi Đỗ gia, Mã gia, Thẩm gia, Trương gia thì còn có thể đi đâu?" Nàng đắc ý cười, "Mà chị không muốn đi cũng tốt."
Trong lúc nói chuyện đã đi đến cổng.
Tô Châu làm như không thấy chiếc xe hơi sang trọng của Đỗ gia, đại tiểu thư khẩn trương giữ tay cô lại, giật lấy vali cô rồi đưa cho A Tứ, giữ chặt Tô Châu không buông, kéo Tô Châu lên xe.
Tô Châu hổn hển: "Cô! Cướp!"
"Xin mời gọi là tôi là đại đương gia*." Đại tiểu thư thuận theo lời cô nói.
*大当家: Tên gọi thường dùng cho thủ lĩnh của băng cướp trong các bộ phim
Tô Châu: "..."
Đại tiểu thư đóng cửa xe lại, cũng không tức giận, nói với tài xế: "Mau lái xe! Đi đến căn nhà John tặng tôi lần trước."
Quay đầu cười nói với Tô Châu: "Vợ, chúng ta sẽ về sơn trại ngay thôi."
Tài xế coi như không nghe thấy gì, bắt đầu lái xe. A Tứ vẫn tiếp tục bịt tai.
Tô Châu thấy không xuống được xe, vùng tay ra khỏi tay đại tiểu thư, vẻ mặt lãnh đạm, không để ý đại tiểu thư.
"Trước đây John đã tặng em một căn nhà có sân, không lớn, nhưng môi trường khá tối. Mấy ngày trước em đã cho người dọn dẹp sạch sẽ rồi, vốn dĩ định nói rằng em có thể ở đây cùng chị mấy ngày sau khi chuyển ra khỏi đoàn. Những hiện tại cũng tốt, em không cần tìm cách đưa chị rời khỏi minh viên, chị đã tự dâng mình tới cửa rồi."
Không ngờ Tô Châu lại bị câu dâng tới cửa này chọc tức, cụp mắt xuống, trên mặt lộ ra vẻ bất ngờ.
Nhất thời không có người trả lời, đại tiểu thư cũng cảm thấy nhàm chán, đành nghiêng người, ngắm gương mặt Tô Châu. Tầm nhìn dừng lại trên môi cô, đại tiểu thư nhìn chằm chằm một hồi lâu, cảm thấy cổ họng mình hơi khô khốc. Nàng nuốt một ngụm khí, tâm trí không khỏi không nhớ đến đêm qua.
Nàng nghĩ lúc mình đẩy Tô Châu vào tường đá, hình như Tô Châu bị đập vào đó, đau đến mặt mày nhăn nhó, cũng không biết sau lưng có vết bầm hay không.
Tô Châu không cách nào làm ngơ cái nhìn bất động và ẩn ý của đại tiểu thư, quay đầu nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ. Lúc này cô mới phát hiện, những ngôi nhà bên đường đã biến hóa cổ kính, những ngọn đèn đường dựng trên vỉa hè, cột đèn màu đen cũ kỹ đứng ngay thẳng, xung quanh càng ngày càng ít người.
Xe chạy được một đoạn thì dừng lại trước một căn tứ hợp viện. A Tứ mở cửa xe cho đại tiểu thư, đại tiểu thư xuống xe, Tô Châu cũng xuống xe. Ngôn Tình Sắc
A Tứ xách hành lý của Tô Châu, bước vào một khoảng sân trông có vẻ cũ kỹ nhưng lại có không gian yên tĩnh, đại tiểu thư muốn chạm vào Tô Châu, Tô Châu lại lạnh lùng lườm nàng, một mình theo vào.
Gió lạnh thổi qua, đại tiểu thư run lên. Nghĩ thầm, chẳng trách mẹ bảo mình mặc thêm quần áo, hôm nay trời hơi lạnh. Tài xế đưa cho nàng một chiếc áo khoác mỏng màu trắng, nàng nhanh chóng mặc vào rồi đi theo Tô Châu.
- --------------------------------------------------------------
Chị Châu sắp gồng hết nổi gòi ( ๑‾̀◡‾́)σ"
Mọi người cho toi một vote để lấy động lực nhé, xin cảm ơn~(*'∀'*)