• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Văn Khải Quân nhìn bộ dạng này của Đỗ phu nhân, cũng biết bà thật lòng thương yêu Tô Châu. Nhưng cậu ta không quan tâm chuyện này, bây giờ chuyện quan trọng nhất là thả đại tiểu thư ra, đâu thể để đại tiểu thư không thể gặp mặt Tô Châu lần cuối được, phải không?

"Phu nhân, tôi biết tin này rất buồn, nhưng mời bà đến đồn cảnh sát ngay bây giờ để thả đại tiểu thư ra, trước lúc lâm chung, Tô Châu chỉ mong mỏi được gặp đại tiểu thư." Văn Khải Quân nhìn quầng mắt Đỗ phu nhân đỏ hoe, thành khẩn nói, "Cầu xin phu nhân, thả đại tiểu thư ra đi."

"Như Mộng... Phải rồi, A Đoan, mau chuẩn bị xe! Mau lên!" Đỗ phu nhân nhớ đại tiểu thư vẫn còn ở trong tù không biết sự tình, người con gái nàng yêu trước cửa tử vẫn không được gặp lại nàng một lần, điều này khiến trái tim bà càng nhói hơn.

"Châu nhi của ta..."

Nguyên Oánh trầm giọng: "Phu nhân, hãy nén bi thương.

Dựa theo tính tình nóng nảy của đại tiểu thư, nếu như phát hiện mình là người cuối cùng biết được tin Tô Châu qua đời, e rằng ngày đó sẽ đảo điên.

Trong lòng Nguyên Oánh lặng lẽ thở dài, không ai trong các cô chắc chắn, sau khi trải qua nỗi đau như vậy liệu đại tiểu thư có sụp đổ hoàn toàn hay không, suy cho cùng ai cũng biết tầm quan trọng của Tô Châu trong lòng đại tiểu thư.

Yêu nhau nhưng lại không thể ở bên nhau, ở bên nhau nhưng lại không thể đầu bạc răng long, đây là nỗi thống khổ thảm thương đến nhường nào? Đại tiểu thư còn bướng bỉnh đến mức có thể vì Tô Châu mà đầu đội trời chân đạp đất, người con gái càng kiên cường thì điểm yếu càng không thể chạm tới. Cô không dám tưởng tượng, đại tiểu thư sẽ tuyệt vọng đến nhường nào khi trở về.

Bên ngoài mưa xối xả che trời rợp đất, trong nhà giam cũng náo nhiệt một phen.

Giám ngục và Trương Ngũ đang chăm chú nhìn chiếc bát gốm trắng úp ngược trên chiếc bàn bẩn thỉu. Mặt ngoài chiếc bát gốm hơi nhám, là bát phạm nhân thường dùng để ăn trong tù, vài anh em trong tù thường dùng nó làm cốc xúc xắc.

"Đại tiểu thư, cô có muốn cược một ván không?"

Trong căn phòng giam được bố trí tiện nghi, người con gái đang lặng lẽ cầm cuộn giấy và chăm chú đọc.

Nói là đọc, nhưng có thể thấy từ đôi mắt trống rỗng và chân mày cau lại rằng tâm tư của nàng hoàn toàn không ở nơi này. Những khớp xương của ngón tay thon dài trắng trẻo rất rõ ràng, cầm một cuộn giấy hoa lê màu vàng nhạt, màu da trắng như tuyết và màu vàng nhạt của cuộn sách hòa quyện với nhau, khiến bàn tay càng thêm đẹp mắt. Ánh đèn dầu vàng êm dịu phủ lên đôi bàn tay và cuốn sách, giống như đắp lên một tầng vải sa mỏng. Thuận theo bàn tay đó nhìn lên, người con gái mặc sườn xám màu đỏ tươi, phía trên được thêu những bông hoa hồng nở rộ, từng cánh hoa kiều diễm quyến rũ, dường như còn có thể ngửi thấy hương hoa.

Nhìn lên phía trên nữa, chiếc cổ ngọc lộ ra vẻ quyến rũ mê hôn, bờ môi đỏ rực có thể ví như màu đỏ hoa hồng do những người thợ lành nghề chau chuốt, mang theo vẻ cuốn hút khó tả. Mái tóc đen tuyền tuyệt đẹp xõa trên lưng, khẽ đung đưa trong gió, khiêu khích trái tim của những phàm nhân trở nên nhốn nháo.

Đôi mắt sáng ngời sâu thẳm vốn dĩ phải tràn đầy ngông cuồng đắc ý, và khuôn mặt cao nhã lẽ ra cũng phải hiện lên vẻ kiêu căng không nói cũng rõ, nhưng hiện tại chỉ còn lại nỗi u sầu lờ mờ, dai dẳng.

Chân mày hơi nhướn lên, đại tiểu thư giống như vừa mới hoàn hồn, sửng sốt trong chốc lát rồi mới tiu nghỉu, mất hứng nói: "Không chơi. Không thấy tôi đang buồn phiền sao?"

Cũng không biết Tô Châu bên ngoài như thế nào rồi. Dù nàng nhìn nhà giam cả ngày náo nhiệt, nhưng vẫn không gạt bỏ được mây mù trong lòng, luôn bị giày vò bởi nỗi nhớ và không thể chịu đựng được sự lo âu bởi không nhận được tin tức gì từ Tô Châu.

Giám ngục rời mắt khổi bát xúc xắc, nở nụ cười làm lộ hàm răng vàng với đại tiểu thư: "Đại tiểu thư đừng phiền muộn nữa, đã phiền muộn mấy ngày nay rồi, có phiền muộn nữa cũng không có tác dụng gì."

"Ồ?" Đại tiểu thư đặt sách xuống, đôi mắt xinh đẹp liếc nhìn giám ngục, hơi buông lỏng sầu muộn của chính mình, giễu cợt, "Anh thì biết cái gì."

"Tôi là người vô văn hóa, đúng là không hiểu những chuyện này. Chi bằng đại tiểu thư cược với chúng tôi một ván, nếu cô thắng thì để Trương Đầu đến rạp hát hỏi giúp cô một câu." Giám ngục thấy đại tiểu thư thực sự nhớ Tô Châu đến mức ngày đêm khó ngủ nên nảy ra chủ kiến này, muốn cho đại tiểu thư vui vẻ.

Đại tiểu thư cũng không có hứng thú lắm. Nhưng nghe những lời này, liền lên tinh thần: "Hả? Được đó, các anh mà thua thì đừng có nuốt lời đấy."

Trương Ngũ nói: "Có chơi có chịu, nếu thua thật, chúng tôi sẽ bất chấp bị lão gia trách mắng mà đi hỏi thăm tin tức của bà chủ Tô giúp cô."

Đại tiểu thư vứt cuộn sách trong tay đi, nâng cằm: "Chơi. Tôi không tin ông trời sẽ bất công với Đỗ Như Mộng tôi như vậy." Nàng chắp tay bước tới, "Tôi còn chưa từng thua đâu đó!"

Bàn tay cầm chiếc bát lớn đang định mở ra thì nghe thấy một giọng nói từ phía trước truyền đến: "Cục trưởng lão gia có lệnh: Đại tiểu thư vô tội được thả!" Đại tiểu thư và đám người Trương Ngũ đều sững sờ.

Tin tức này đến có chút đột ngột, thậm chí khiến đại tiểu thư cảm thấy khó hiểu.

Nhưng được ra ngoài là chuyện tốt, ai để ý quan tâm cục trưởng Mã động kinh hay là Đỗ tam gia mất trí chứ. Chiếc bát vừa mở ra một khe hở đã bị úp trở lại.

Đại tiểu thư phản ứng lại, lông mày giãn ra: "Xem ra, ông trời vẫn còn quan tâm tôi."

Trương Ngũ và giám ngục vội phụ họa nói: "Nên là như vậy. Chúc mừng đại tiểu thư ra tù, được thấy ánh mặt trời*."

*Thấy ánh mặt trời: Thoát khỏi cảnh đen tối

"Đại tiểu thư khi về nhà nhớ nhờ thiếu phu nhân châm một bếp lửa nhỏ, xua đi vận rủi." Giám ngục biết trong lòng đại tiểu thư nhớ nhất chính là Tô Châu, quan tâm lấy lòng nói.

"Để tôi tiễn đại tiểu thư ra ngoài." Trương Ngũ đưa một chiếc áo choàng trắng cho đại tiểu thư, chờ đại tiểu thư thắt lại mới làm động tác mời.

Đại tiểu thư sớm đã không kìm được vui mừng, vội vàng khoác áo choàng lên người mình: "Đi!"

Mắt tiễn đại tiểu thư và Trương Ngũ rời đi, giám ngục có vẻ không nỡ. Tuy rằng vị đại mĩ nhân này thích phụ nữ, nhưng tốt xấu gì đại tiểu thư cũng là người rất tốt, không coi thường đám binh lính vô danh tiểu tốt bọn hắn.

Hắn lắc đầu, thu hồi tầm mắt. Đưa tay mở chiếc bát gốm được úp chặt ra.

一一Tám.

Hắn sững sờ một lát, mở to mắt nhìn cho rõ.

Có vẻ như lần này ông trời không còn ưu ái đại tiểu thư nữa.

Đại tiểu thư... thua rồi.

Đại tiểu thư vui sướng dào dạt chắp tay sau lưng, bước chân nhẹ nhang nhanh nhẹn ra khỏi nhà tù đã giam giữ nàng rất lâu, vừa phóng đãng tung hứng với Trương Ngũ, vừa tâm trạng vui vẻ tăng tốc bước chân.

Nàng ra khỏi cổng, thấy Đỗ phu nhân và chú Đoan đang đứng cách đó không xa, quay lưng về phía cổng.

Vào thời khắc này, tâm tư nhung nhớ Tô Châu đã làm lu mờ mọi ân oán, hết thảy bất hòa trong quá khứ đều tiêu tan thành mây khỏi trong phút chốc. Nàng vui vẻ gọi một tiếng mẹ.

Đỗ phu nhân quay đầu lại, nhưng lại giàn dụa nước mắt.

Đại tiểu thư thấy vậy, tim đập thình thịch.

"... Như Mộng." Đỗ phu nhân khàn giọng gọi nàng.

Có chuyện gì thế? Mí mắt đại tiểu thự giật giật.

Nàng miễn cưỡng duy trì nụ cười. "Mẹ, mẹ sao thế? Con ra ngoài rồi, không phải mẹ nên vui mừng sao?"

Trái tim vừa thư thái của nàng bỗng căng thẳng trở lại. Cho dù mẹ vui mừng phát khóc vì nàng được ra ngoài đi chăng nữa thì cũng không phải biểu cảm thống khổ không ngớt như thế này.

Nàng vô thức nắm chặt áo choàng mình.

Sau đó, nàng nhìn môi Đỗ phu nhân mấp máy, thốt ra một câu khiến trời đất nàng ngả nghiêng.

"Như Mộng... Châu nhi... đi rồi!"

Đi rồi?

Đại tiểu thư sửng sốt một lát.

Đi rồi?

Đi rồi là sao?

Nàng hoài nghi chính mình có phải nghe nhầm rồi hay không, nàng thế nào cũng không hiểu được câu nói này.

"Mẹ nói gì? Là sao?"

Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của đại tiểu thư, Đỗ phu nhân càng khóc thương tâm hơn. Bà nghẹn ngào: "Sáng sớm hôm nay Châu nhi đã đi rồi..."

"Mẹ nói... ai cơ?" Giọng nói run rẩy đã để lộ sự sợ hãi trong nàng.

Đỗ phu nhân sốt ruột nói: "Chị gái Tô Châu của con... Sáng nay, đi rồi! Như Mộng, con đừng..."

Chưa kịp nói xong thì đã thấy mặt đại tiểu thư căng thẳng, giẫm trên giày cao gót túm lấy quần áo A Đoan, lạnh lùng nói: "Đưa tôi về nhà, đưa tôi về nhà nhanh!"

Đỗ phu nhân hai mắt đẫm lệ nhìn đại tiểu thư hoảng loạn đến run rẩy, bà định lòng nắm lấy tay đại tiểu thư. Cảm giác lạnh lẽo xâm nhập vào lòng bàn tay khiến Đỗ phu nhân nhịn không được nước mắt rơi như mưa.

Đại tiểu thư suốt quãng đường rất yên tĩnh, không nói một lời, chỉ là thân thể cứng ngắc, quai hàm cũng siết chặt, sự sốt sắng trong mắt và hàng lông mày cau chặt khiến người ta cảm thấy bức bối.

Đến trước cổng nhà quen thuộc, nàng bước xuống xe, nhìn thấy Viên Viên mắt đỏ hoe cả người mặc đồ trắng đứng ở cổng, còn có một cô gái khá quen mặt cũng mặc đồ trắng ở bên cạnh, môi cô ấy mấp máy, dường như không thể chống lại cái lạnh bên ngoài mà run cầm cập.

"Đại tiểu thư..."

Đôi giày cao gót của đại tiểu thư bước trên con đường đá xanh đã được nước mưa rửa sạch, sắc mặt nàng hơi nhợt nhạt. Nàng bước tới trước mặt Viên Viên, khựng lại hai giây, trực tiếp đi vào.

Quen đường đi đến phòng ngủ của nàng và Tô Châu, đại tiểu thư vừa đi vừa gọi: "A Tô, em về rồi đây!" Nàng cởi áo choàng, vắt lên cổ tay, trên mặt nở nụ cười mà rảo bước qua cửa phòng ngủ.

Nàng thấy Tô Châu nằm trên giường, trên mặt lập tức mất đi huyết sắc.

Đại tiểu thư lặng lẽ đến bên giường Tô Châu, khóe môi cong lên một nụ cười nhẹ nhàng. Nàng thấp giọng gọi Tô Châu: "A Tô, em về rồi."

Ánh mắt dịu dàng, đưa tay chạm vào gương mặt tái nhợt của Tô Châu, đầu ngón tay cảm nhận được sự cứng ngắc và lạnh lẽo của cô, đại tiểu thư hiện ra vẻ mặt thương tiếc. Nàng nhỏ giọng: "Sao lại lạnh như vậy chứ, có phải không đủ ấm không hả?" Đắp tấm áo choàng lên chăn bông của Tô Châu, săn sóc bao bọc cô kín kẽ.

"Không có em, chị không tự chăm sóc bản thân. Trời bên ngoài lạnh như thế lại đắp ít chăn như vậy, sẽ bị bệnh đó. Sức khỏe chị không tốt..." Đầu ngón tay nàng chạm vào bờ môi trắng toát của Tô Châu, dịu dàng xoa xoa môi Tô Châu, nhưng không cảm nhận được hơi thở ấm áp của cô. Lời nói của đại tiểu thư dừng lại, nước mắt bỗng chốc rơi trên ngực Tô Châu.

"A Tô, chị tỉnh lại đi, có được không?" Ánh sáng rọi qua cửa mờ đi, giống như trái tim của đại tiểu thư nhợt nhạt. Nàng cúi người, tựa đầu lên ngực Tô Châu.

Tim không đập.

"A Tô, em trở về rồi, chị không vui sao?" Nàng vuốt ve quai hàm mịn màng của Tô Châu, kìm nén tiếng khóc của chính mình, "Sao chị lại phớt lờ em?"

"Chị đừng ngủ nữa mà..."

"A Tô, có phải chị vẫn còn giận em, trách em ra tay với tòa soạn không?"

"Em muốn bảo vệ chị mà."

"Chị là người phụ nữ của em, không ai được phép khiến chị phải chịu ấm ức. Ngay cả em cũng không được."

Nước mắt làm ướt đóa hoa mai thanh cao kiên cường được thêu trên ngực, đầu óc nàng trống rỗng, chuyên tâm đánh thức người phụ nữ đang say ngủ.

"Đừng ngủ nữa, chị có muốn biết, em muốn tặng chị quà gì không?"

"Chị đã đồng ý với em, chị sẽ gả cho em."

"Chị đừng tưởng giả bộ ngủ là có thể ăn gian nhé."

Những người bước vào phòng thấy cảnh tượng này đều không nhịn được mà nghẹn ngào đổ lệ. Đặc biệt là Đỗ phu nhân, chứng kiến hai đứa con gái biến thành bộ dạng này, lòng đau như cắt.

Viên Viên che miệng khẽ nức nở, hốc mắt Nguyên Oánh cũng đỏ bừng.

Tô Châu lặng lẽ nằm đó, bất động, không thở, tim cũng không đập.

Đại tiểu thư đột nhiên đứng dậy, quỳ một chân trên nền đất lạnh.

Nàng nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Tô Châu, mỉm cười hạnh phúc nhưng nước mắt lại không ngừng rơi.

Chiếc nhẫn đeo trên cổ được tháo xuống, nàng cầm chiếc nhẫn, dịu dàng nói: "A Tô, cưới em nhé."

"Không được!" Đỗ phu nhân khóc, "Như Mộng..."

Không để ý tới Đỗ phu nhân, đại tiểu thư nghiêm túc đeo nhẫn cho Tô châu và bản thân.

Nàng cúi đầu hôn nhẹ lên mu bàn tay Tô Châu, không thể tiếp tục kìm nén nỗi thống khổ trong thâm tâm nữa, khóc nức nở.

Tại sao...

Tại sao chị không đợi em về, cầu hôn chị.

A Tô, A Tô...

"Như Mộng... Như Mộng..." Đỗ phu nhân bi thương gọi tên con gái.

"Ra ngoài!"

Đại tiểu thư ôm mặt khóc lớn.

"... Như Mộng, con đừng như vậy, Châu nhi sẽ buồn đó!" Đỗ phu nhân được A Đoan đỡ, khuyên bảo con gái đã mất đi lý trí.

"Tôi nói ra ngoài!" Nàng ngẩng đầu, khóc lớn, "Bà đi đi! Tôi không muốn nhìn thấy bà nữa!"

"Như Mộng... Con..." Đỗ phu nhân kinh sợ trước sự phẫn nộ của nàng.

"Bà đi đi! Tôi không quen bà nữa! Đi đi!" Nàng quay lưng lại, nhìn gương mặt của Tô Châu, khóc không thành tiếng. "Biến đi cho tôi!"

"Sao còn lại nói năng với mẹ như thế?!"

"Đi đi..."

Đỗ phu nhân nản lòng được A Đoan đỡ đi.

Thấy tâm tình đại tiểu thư cực kỳ kích động, nắm tay Tô Châu không chịu buông, Viên Viên khuyên nhủ: "Đại tiểu thư, để chúng tôi thu dọn cho Tô Châu một chút, để chị ấy... ra đi thanh thản."

"Không ai được phép động tới chị ấy!" Đại tiểu thư lạnh giọng, "Không ai được quấy rầy giấc ngủ của A Tô."

"Chị ấy chỉ đang ngủ mà thôi."

"Chị ấy mệt quá nên mới ngủ sâu như vậy."

Quyến luyến ngắm nhìn người yêu nhắm nghiền mắt, một lần lại một lần, nàng cố chấp lặp đi lặp lại: "Không ai được đánh thức chị ấy. Không ai được phép đánh thức chị..."

"Cô ấy đã chết." Nguyên Oánh nói.

Tiếng sấm sét nổ đùng đoàng vang lên.

Đại tiểu thư chẳng để tâm đến những âm thanh từ thế giới bên ngoài.

"A Tô, chị muốn hôn lễ kiểu Trung hay kiểu Tây?"

"Em có cần chuẩn bị kiệu bát cống để rước chị về không?"

"Cô ấy chết rồi, cô có nói thế nào cũng vô dụng." Nguyên Oánh cười khổ.

Đại tiểu thư mặt đầy nước mắt ngước lên nhìn cô, đáy mắt hiện lên sự cầu khẩn tuyệt vọng.

Đại tiểu thư cao ngạo như thế...

Nguyên Oánh nhắm mắt lại, quay người đi ra ngoài.

Viên Viên đi đến bên cạnh đại tiểu thư, nàng đã khóc cạn nước mắt nhưng vẫn không che lấp được nỗi buồn đau. Viên Viên lau nước mắt trên mặt nàng, nhẹ giọng: "Đại tiểu thư... Nếu cần chúng tôi giúp, chúng tôi sẽ ở ngoài cửa."

Đại tiểu thư gật đầu, cụp mắt xuống, chặn lại sự trống rỗng trong đôi mắt.

Ra khỏi cửa, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Cô ấy từ khe cửa đang nhỏ dần trông thấy đại tiểu thư cúi đầu, run rẩy xáo xác, thảm thương vô cùng.

Cánh cửa cuối cùng cũng đóng lại, rút cạn toàn bộ ánh sáng nhè nhẹ.

Ngự viên.

Khi Mai Tử mang tin tới là lúc rạp hát sắp sửa bắt đầu buổi diễn. Trong giới kịch viện có một quy định, nếu có người thân qua đời thì không được lên sân khấu diễn kịch. Tuy rằng Tô Châu và bọn họ không có quan hệ máu mủ ruột rà nhưng cùng nhau từ nhỏ lớn lên trong đoàn kịch, không phải chị em thân thích nhưng còn hơn cả chị em ruột.

Lương Tiểu Nguyệt càng bi thương tuyệt vọng hơn, rất lâu không thể phản ứng lại.

Tất cả mọi người tẩy trang xong Lương Tiểu Nguyệt mới tỉnh táo lại sau trận hồn bay phách lạc. Bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía chiếc áo màu hồng treo trên tương—— Đó là thứ duy nhất Tô Châu để lại cho cô ta.

Đường Kiệt không ngờ rằng Tô Châu sẽ chết.

Hắn ta cũng rất ngạc nhiên khi biết tin này, ban đầu hắn ta chỉ muốn chấn chỉnh Tô Châu và đại tiểu thư, chứ không hề có ý định giết Tô Châu.

Dù thế nào đi chăng nữa, người đã chết, hắn ta vẫn hiểu phép tắc.

Khán giả phía trước đã bất an kích động, chuyện quá đột ngột, hắn ta chỉ đành lên sân khấu giải thích với khán giả.

"Các vị! Các vị! Xin hãy nghe Đường mỗ nói." Đường Kiệt xua tay, ra hiệu cho khán giả im lặng nghe hắn ta nói. "Chân thành xin lỗi các vị! Hôm nay vị tiểu sinh trứ danh của Việt kịch Tô Châu đã tạ thế, các tỷ muội trong rạp có tình cảm thắm thiết với Tô Châu, muốn tiễn đưa cô ấy, vậy nên hôm nay tôi xin lội tất cả các vị, mời các vị trở về."

"Dựa vào cái gì chứ! Chúng tôi đã mua vé rồi!"

"Đúng thế! Gia hôm nay không xem kịch không được!"

"Mau bắt đầu đi! Lề mề cái gì nữa!"

Đường Kiệt thấy tinh thần quần chúng cuộn trào mãnh liệt, vô cùng khó xử. Đâu phải hắn ta không muốn diễn tiếp đâu, nhưng đám người ở hậu trường không chịu diễn, tại tình tại lý, hắn ta có ép buộc cũng không được.

Trong lúc đang khó xử, Lương Tiểu Nguyệt cầm một bộ trường sam nhỏ lên sân khấu.

Đường Kiệt còn chưa hiểu cô ta muốn làm gì thì đã thấy cô ta bịch một tiếng, ôm trường sam quỳ xuống.

Khắp nơi im lặng.

Nước mắt như những viên trân châu lã chã rơi.

Cô ta nói: "Tô Châu đã từng cùng tỷ muội chúng tôi lên sân khấu diễn biết bao vở kịch, người ta nói mệnh diễn viên kịch quá thấp hèn. Người đã khuất thì cũng đã đi rồi, cầu xin các vị tiên sinh lão gia, nể tình chúng tôi thương xót, hãy rời đi."

Mĩ nhân rơi lệ, há có thể không động lòng?

Tuy tiếc, nhưng nghĩ đến bà chủ Tô phong hoa vô hạn hôm nay về với mây gió, cũng khó nói nhiều lời. Khán giả dần rời khỏi hiện trường.

Lương Tiểu Nguyệt ôm trường sam, cúi người cảm tạ.

Khi đại tiểu thư ra khỏi phòng thì sắc trời đã tối đen như mực. Mưa lớn không ngớt, hai hiên bên sân chật kín người.

Viên Viên, Nguyên Oánh, Văn Khải Quân, Bảo Quốc Tín, và cả Lương Tiểu Nguyệt và Mai Tử đã tới... Các tỷ muội trong đoàn kịch muốn đến, nhưng bận không thể đến.

Lương Tiểu Nguyệt khóc đến không thở được nhìn thấy đại tiểu thư, ngay lập tức lao về phía nàng như phát điên, tóm lấy cánh đại tiểu thư căm phẫn nói: "Tại sao lại biến thành thế này?! Chẳng phải cô là đại tiểu thư hay sao? Chẳng phải cô rất có bản lĩnh hay sao? Tại sao lại khiến cậu ấy phải chịu nhiều đau đớn như vậy? Cô nói đi!"

Khuôn mặt đại tiểu thư tê dại, nước mắt lại lần nữa chảy xuống.

Nàng lặng lẽ ngẩng đầu lên, trên gương mặt hốc hác toàn là vệt nước mắt.

"Cô không có tư cách trách cứ tôi." Nàng nói.

Lương Tiểu Nguyệt lùi lại một bước, bỗng nhiên ngồi sụp xuống, gào khóc như một đứa trẻ. "... Cậu ấy sắp chết, vẫn luôn nghĩ về cô..."

"Nhưng, cô ở đâu?"

"... Cậu ấy thậm chí không được gặp cô lần cuối..."

"..." Chầm chậm nhắm mắt lại, mặc cho nước mắt rơi. Đại tiểu thư cảm nhận được linh hồn trong cơ thể mình đang dần bị rút ra, cảm giác đau đớn xé rách lan đến từng dây thần kinh thống giác.

Những lời này, khiến nàng đau đớn đến mức không thốt ra nổi một lời hồi đáp.

A Tô, A Tô của nàng.

Nàng sao có thể...

Sao có thể đến muộn như thế...

Nàng mất hồn mất vía quay đầu nhìn.

Thì ra, sinh ly tử biệt, đến thật đột ngột.

Tim nàng chợt nhói, nàng vô lực ôm lấy ngực. Thân thể lảo đảo, giống như đã mất đi sức sống, kiệt sức gục ngã.

"Đại tiểu thư..."

Bên tai ồn ào hỗn loạn, tiếng người, tiếng mưa, tiếng sấm.

Tạo thành vở kịch vĩ đại này, ai dự liệu được, vở kịch tuyệt vời khiến Đỗ Như Mộng nàng kinh diễm cả một đời này, lại hạ màn ngay ngày hôm nay. A Tô của nàng, đã chào tạm biệt khán giả.

Nàng mơ thấy một giấc mộng.

Tô Châu và nàng ngồi trên tảng đá lớn ở sau núi. Nàng ôm Tô Châu, cảm thấy trên người Tô Châu rất lạnh rất lạnh nên nàng ôm cô chặt hơn.

"A Tô, sao chị lại lạnh vậy chứ?"

Tô Châu cười với nàng, tựa như tuyết đông hàn mai, nhẹ nhàng, lại mang theo vẻ đẹp của riêng cô: "Có lẽ vì trời lạnh, Như Mộng, em phải ôm tôi thật chặt vào."

"Chị nhìn kìa, ở đó có pháo hoa." Nàng chỉ vào dàn pháo hoa đang nở rộ trên nền trời tăm tối, giống như thịnh thế trong mộng.

Tô Châu ngắm nhìn khuôn mặt nàng, mỉm cười: "Đẹp quá."

"Là pháo hoa đẹp, hay là em đẹp?" Nàng ôm lấy người mình yêu tha thiết, mặt mày nở ý cười.

"Em đẹp hơn pháo hoa." Tô Châu khẽ nói vào tai nàng.

"A Tô, chị nhờ em mua lê." Nàng không biết từ nơi nào lấy ra một quả lê vàng tươi, đưa cho Tô Châu.

Tô Châu sững sờ.

Lâu sau, cô ngước mắt, nhìn vào đôi mắt bao phủ sương mù của đại tiểu thư, thì thầm: "Em từng nói, em tặng tôi lê, hi vọng chúng ta vĩnh viễn không chia ly."

"Nhưng, em có bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó, chúng ta sẽ phải ly biệt không?"

Động tác của đại tiểu thư luống cuống, hôn lên những giọt lệ chảy ra từ khóe mắt cô.

"Như Mộng... Bảo trọng."

"A Tô... Chị muốn đi đâu?" Đại tiểu thư kinh hãi nhìn Tô Châu đang dần biến mất trong không trung.

"Như Mộng, hứa với tôi, hãy sống thật tốt."

"Em không muốn! Em không muốn!"

"Hứa với tôi..."

Biến mất rồi.

Đại tiểu thư mở mắt, chất lỏng trong suốt từ mắt hòa vào bụi, tạo thành một vũng nước nhỏ.

"A Tô——"

Chỉ còn lại tiếng kêu gào xé ruột xé gan của nàng, cùng bóng tối vô tận.

Không một tia sáng.

Không có gì cả.

- --------------------------------------------------------------

Mọi người cho toi một vote để lấy động lực nhé, xin cảm ơn~(*'∀'*)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK