Editor: Phosphene
Số chương: 50 chương
Nhân vật chính: Tô Châu, Đỗ Như Mộng
Nhân vật phụ: Lương Tiểu Nguyệt, Đường Kiệt, Viên Viên, Ước Hàn, Đỗ tiên sinh, Hình sư muội
Văn án
Lời bày tỏ chân thành và thực tế nhất của Tô Châu với người kia, có lẽ chính là muốn sinh con cho người đó!
————-
Lúc Tô Châu hoá thân thành tiểu sinh* trong vở kịch “Lương Chúc”*, toàn bộ thành phố đều xôn xao bàn tán, một con hát nhỏ nhoi, danh tiếng lại lan ra một góc Thượng Hải.
*Lương Chúc: Vở kinh kịch được viết dựa trên truyền thuyết "Lương Sơn Bá - Chúc Anh Đài"
*Tiểu sinh: vai nam trẻ trong hí khúc.
Ban đầu cô nghĩ, hai người Lương – Chúc trong vở kịch mến thương đối phương và diễn viên ngoài đời cũng vậy, thế nhưng Chúc Anh Đài của cô lại vì quyền thế mà vứt bỏ cô.
"Đường Kiệt không thật lòng với cậu..."
"Vậy thì có sao chứ? Thứ hắn ta có thể cho tôi, cậu không có."
Cô lao đầu vào vực thẳm thống khổ, nhưng bình minh mang tên "Đỗ Như Mộng" đã lặng lẽ rọi vào góc tối tận đáy lòng.
"Trong mỗi cảnh kịch, tôi đều nhìn thấy cô dưới khán đài." Tô Châu cởi trang phục.
"Chị không nhận ra em đang theo đuổi chị sao?" Đỗ đại tiểu thư nghiêm túc nói.
Nàng là đại tiểu thư Đỗ gia, du học sinh từ nước ngoài về, còn cô chỉ là một con hát.
"Mẹ đỡ đầu* của chị là mẹ ruột của em, chị em gái ngủ cùng nhau có vấn đề gì đâu?"
*过房娘: ý chỉ người phụ nữ có quan hệ đặc thù với Việt kịch (một loại ca kịch phổ biến ở vùng Chiết Giang, Trung Quốc). Họ thường là những người giàu có và rảnh rỗi, thu nhận những diễn viên chính trong đoàn kịch, cho tiền rồi dần dần kiểm soát đoàn kịch.
"Tôi sợ bị cô làm phiền." Tô Châu mím môi, một hồi lâu mới trả lời.
Nàng hết mình đối tốt với cô, cô không kìm nổi lòng.
"Tại sao?" Đỗ Như Mộng cau mày.
"Tôi thích ở một mình."
Đột nhiên một ngày nọ, cô phát hiện có lẽ bản thân thật sự đã yêu vị đại tiểu thư dũng cảm này.
"Phải chăng em là nam nhân thì tốt." Tô Châu dịu dàng nhìn Đỗ Như Mộng, nhẹ nhàng nói.
"Hả?" Đỗ Như Mộng nhướng mày, "Tại sao chị muốn em là nam nhân?"
"Tôi muốn sinh con trai cho em, Đỗ Mộng." Cô nhắm mắt lại.
Hạ chí năm 38 Dân Quốc, nhạc tàn người tan.